Trời đã tối muộn, Tào Tháo đứng trên cửa hiên, khoanh tay không nói gì.
Y bối rối suy nghĩ, từng tiếng nói của Tào Bằng cứ vang vọng không ngừng bên tai của y.
Khi dùng được thì "lấy dân làm trọng, lấy quân làm nhẹ", khi không dùng được liền "thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu". Lời nói này rất khó nghe, khiến Tào Tháo không khỏi khó chịu trong lòng. Dẫn dân chúng rút lui khỏi thành? Hay một mình bỏ đi đây? Đây là vấn đề sinh tử. Tào Tháo hít sâu một hơi, đứng trên hành lang uốn lượn mà đắn đo, suy nghĩ, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm. Hữu Học làm như thế rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ hắn không biết không thể có lòng dạ đàn bà được hay sao? Đây là đánh giặc, chứ không phải chơi trò chơi.
Nhưng bên tai y lại có một tiếng nói không ngừng kêu gào: "Đồng ý với hắn, hãy đồng ý với hắn!"
Từ khi làm quan tới nay, Tào Tháo chưa bao giờ cảm thấy khó xử như lúc này.
Vốn dĩ bản thân đã hạ quyết tâm, giờ lại có chút do dự. A Phúc chết tiệt này rõ ràng là làm khó ta mà.
-Văn Chất.
-Vâng!
-Hữu Học, hắn…
-Tào giáo úy vẫn đang quỳ gối trên nha đường ạ.
Tào Bân hạ giọng nói:
-Lệnh huynh có khuyên can như thế nào hắn cũng không chịu đứng lên.
-Đứa nhỏ này rốt cuộc là làm sao vậy?
Tào Tháo chợt nổi giận nói:
-Khi còn ở Hạ Bì, hắn để cho vợ con của Lã Bố chạy thoát, giờ lại còn cố chấp như vậy. Hắn rõ ràng đang ép ta mà.
Tào Bân sợ tới mức ngậm miệng lại, cúi đầu.
Tào Tháo nhìn gã một chút:
-Văn Chất, ngươi bảo ta có nên đồng ý hay không?
-Chuyện này điệt nhi không biết.
Tào Tháo càng bực bội hơn.
Y hạ giọng nói:
-Không phải ngươi không biết, mà là ngươi không dám nói.
Tào Bân càng câm như hến.
Dừng bước chân, Tào Tháo đứng trên cửa hiên, thở dài. Thật lâu sau, y hạ giọng nói:
-Lập tức mời Công Đạt đến đây.
Tào Bằng vẫn quỳ trên nha đường, chân hắn đã không còn cảm giác gì nữa.
Lần này chỉ sợ hắn đã làm hơi quá rồi! Không biết lão Tào có nổi giận không nữa? Biết đâu cũng vì chuyện này mà y sẽ thay đổi thái độ với ta thì sao?
Trong lòng Tào Bằng có chút không yên.
Hắn không cho rằng bản thân là một nhân vật vĩ đại.
Chỉ có điều, những cái đầu đầm đìa máu chảy hắn nhìn thấy trên thành Bạch Mã ngày ấy khiến hắn bứt rứt không yên.
Trời đất run rủi, để y rơi vào thời đại này, thời đại rực rỡ nhất của người Hán. Đối với đời Đường hưng thịnh, trong lòng hắn vừa cảm thấy vĩ đại, vừa vinh quang, nhưng không biết vì sao luôn có gì đó xa cách. Kiếp trước, hắn từng là Hán tộc! Chính vì thế, đối với dân tộc Hán, hắn vẫn luôn cảm thấy gần gũi. Hắn thật sự không hy vọng người Hán lại phải trải qua thời đại dung hòa cả dân tộc cứt chó kia.
Đương nhiên, hắn cũng biết bằng vào sức của hắn vốn chẳng thể thay đổi được chuyện gì.
Nhưng hắn vẫn hy vọng có thể làm gì đó, có thể khiến người Hán thay đổi những năm tháng khi ba nước cùng giao chiến này, có thêm nhiều người sống sót một chút.
Hôm nay, có thể bảo vệ được ba vạn bách tính Toan Tảo, dù chỉ là bảo vệ được mười ngàn người cũng đã là thắng lợi rồi. Có lẽ, ta không thay đổi được cái gì, nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn lịch sử cứ như vậy được! Đột nhiên, Tào Bằng cảm thấy bản thân thật sự rất cố chấp.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Hẹp hòi thì hẹp hòi, cố chấp thì cố chấp!
Tào Bằng hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng lên, ưỡn ngực.
-A Phúc, chúng ta đi thôi. Ngươi có quỳ như thế cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Tào Chân bất đắc dĩ nhìn Tào Bằng, nhẹ giọng khuyên bảo. Tuy rằng gã cũng biết lời khuyên của gã chẳng có tác dụng gì, nhưng gã vẫn không thể không nói.
Thật ra, gã cũng không thể hiểu được Tào Bằng bình thường rất thông minh, rất biết điều, hôm nay vì sao lại cố chấp như thế? Nhưng Tào Bằng lại không thể nói ra nguyên nhân.
Chẳng lẽ hắn lại nói cho Tào Chân biết, ta là người xuyên không từ trăm năm sau mà đến, vốn không phải là người Hán ở thời đại này?
Nếu thật sự nói ra những lời này, như vậy không chừng Tào Chân sẽ coi hắn là kẻ điên, trực tiếp rút kiếm chém chết hắn trên cái nha đường nho nhỏ này cũng nên.
Đã đến giờ tý!
Bên ngoài nha đường tối đen như mực; trong nha đường, đèn dầu đã tắt.
Tào Chân ngồi bên cạnh Tào Bằng, vẫn không ngừng thấp giọng khuyên bảo. Tiếng bước chân chợt vang lên, Tào Chân ngẩng đầu nhìn bên ngoài nha đường.
Tuân Du cầm trong tay một cái đèn lồng, chậm rãi đi đến gần nha đường.
-Tử Đan, ngươi về trước đi.
-Tuân tiên sinh.
-Ta có chút chuyện muốn nói với A Phúc. Ngươi về nghỉ đi. Ngày mai còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Nghe giọng điệu của Tuân Du, Tào Chân tức thì bừng tỉnh.
Có lẽ Tuân Du tới đây là do Tào Tháo sai khiến. Còn chuyện y muốn nói gì với Tào Bằng ư? Tào Chân không dám đoán. Gã đứng lên, chắp tay thi lễ với Tuân Du, rồi lại nhìn Tào Bằng, yên lặng rời khỏi nha đường. Vừa đi ra khỏi nha đường, gã đã thấy Điển Mãn, Hứa Nghi dẫn theo người canh gác cách nha đường ba mươi bước. Tào Chân thoáng ngẩn ra, rồi chợt như lại nghĩ tới chuyện gì, xoay người kinh ngạc nhìn Tuân Du đang châm nến trong nha đường. Cả nha đường lại sáng trở lại.
Y cầm lấy một cái đệm cói đặt trước mặt Tào Bằng, rồi sau đó ngồi xuống, nhìn từ trên xuống dưới người hắn một lượt, một câu cũng chẳng nói gì.
Ánh mắt kia rất sắc bén, chẳng khác nào kiếm sắc xuyên qua thân thể Tào Bằng. Bạn đang đọc chuyện tại
Y bối rối suy nghĩ, từng tiếng nói của Tào Bằng cứ vang vọng không ngừng bên tai của y.
Khi dùng được thì "lấy dân làm trọng, lấy quân làm nhẹ", khi không dùng được liền "thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu". Lời nói này rất khó nghe, khiến Tào Tháo không khỏi khó chịu trong lòng. Dẫn dân chúng rút lui khỏi thành? Hay một mình bỏ đi đây? Đây là vấn đề sinh tử. Tào Tháo hít sâu một hơi, đứng trên hành lang uốn lượn mà đắn đo, suy nghĩ, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm. Hữu Học làm như thế rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ hắn không biết không thể có lòng dạ đàn bà được hay sao? Đây là đánh giặc, chứ không phải chơi trò chơi.
Nhưng bên tai y lại có một tiếng nói không ngừng kêu gào: "Đồng ý với hắn, hãy đồng ý với hắn!"
Từ khi làm quan tới nay, Tào Tháo chưa bao giờ cảm thấy khó xử như lúc này.
Vốn dĩ bản thân đã hạ quyết tâm, giờ lại có chút do dự. A Phúc chết tiệt này rõ ràng là làm khó ta mà.
-Văn Chất.
-Vâng!
-Hữu Học, hắn…
-Tào giáo úy vẫn đang quỳ gối trên nha đường ạ.
Tào Bân hạ giọng nói:
-Lệnh huynh có khuyên can như thế nào hắn cũng không chịu đứng lên.
-Đứa nhỏ này rốt cuộc là làm sao vậy?
Tào Tháo chợt nổi giận nói:
-Khi còn ở Hạ Bì, hắn để cho vợ con của Lã Bố chạy thoát, giờ lại còn cố chấp như vậy. Hắn rõ ràng đang ép ta mà.
Tào Bân sợ tới mức ngậm miệng lại, cúi đầu.
Tào Tháo nhìn gã một chút:
-Văn Chất, ngươi bảo ta có nên đồng ý hay không?
-Chuyện này điệt nhi không biết.
Tào Tháo càng bực bội hơn.
Y hạ giọng nói:
-Không phải ngươi không biết, mà là ngươi không dám nói.
Tào Bân càng câm như hến.
Dừng bước chân, Tào Tháo đứng trên cửa hiên, thở dài. Thật lâu sau, y hạ giọng nói:
-Lập tức mời Công Đạt đến đây.
Tào Bằng vẫn quỳ trên nha đường, chân hắn đã không còn cảm giác gì nữa.
Lần này chỉ sợ hắn đã làm hơi quá rồi! Không biết lão Tào có nổi giận không nữa? Biết đâu cũng vì chuyện này mà y sẽ thay đổi thái độ với ta thì sao?
Trong lòng Tào Bằng có chút không yên.
Hắn không cho rằng bản thân là một nhân vật vĩ đại.
Chỉ có điều, những cái đầu đầm đìa máu chảy hắn nhìn thấy trên thành Bạch Mã ngày ấy khiến hắn bứt rứt không yên.
Trời đất run rủi, để y rơi vào thời đại này, thời đại rực rỡ nhất của người Hán. Đối với đời Đường hưng thịnh, trong lòng hắn vừa cảm thấy vĩ đại, vừa vinh quang, nhưng không biết vì sao luôn có gì đó xa cách. Kiếp trước, hắn từng là Hán tộc! Chính vì thế, đối với dân tộc Hán, hắn vẫn luôn cảm thấy gần gũi. Hắn thật sự không hy vọng người Hán lại phải trải qua thời đại dung hòa cả dân tộc cứt chó kia.
Đương nhiên, hắn cũng biết bằng vào sức của hắn vốn chẳng thể thay đổi được chuyện gì.
Nhưng hắn vẫn hy vọng có thể làm gì đó, có thể khiến người Hán thay đổi những năm tháng khi ba nước cùng giao chiến này, có thêm nhiều người sống sót một chút.
Hôm nay, có thể bảo vệ được ba vạn bách tính Toan Tảo, dù chỉ là bảo vệ được mười ngàn người cũng đã là thắng lợi rồi. Có lẽ, ta không thay đổi được cái gì, nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn lịch sử cứ như vậy được! Đột nhiên, Tào Bằng cảm thấy bản thân thật sự rất cố chấp.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Hẹp hòi thì hẹp hòi, cố chấp thì cố chấp!
Tào Bằng hít sâu một hơi, ngồi thẳng lưng lên, ưỡn ngực.
-A Phúc, chúng ta đi thôi. Ngươi có quỳ như thế cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Tào Chân bất đắc dĩ nhìn Tào Bằng, nhẹ giọng khuyên bảo. Tuy rằng gã cũng biết lời khuyên của gã chẳng có tác dụng gì, nhưng gã vẫn không thể không nói.
Thật ra, gã cũng không thể hiểu được Tào Bằng bình thường rất thông minh, rất biết điều, hôm nay vì sao lại cố chấp như thế? Nhưng Tào Bằng lại không thể nói ra nguyên nhân.
Chẳng lẽ hắn lại nói cho Tào Chân biết, ta là người xuyên không từ trăm năm sau mà đến, vốn không phải là người Hán ở thời đại này?
Nếu thật sự nói ra những lời này, như vậy không chừng Tào Chân sẽ coi hắn là kẻ điên, trực tiếp rút kiếm chém chết hắn trên cái nha đường nho nhỏ này cũng nên.
Đã đến giờ tý!
Bên ngoài nha đường tối đen như mực; trong nha đường, đèn dầu đã tắt.
Tào Chân ngồi bên cạnh Tào Bằng, vẫn không ngừng thấp giọng khuyên bảo. Tiếng bước chân chợt vang lên, Tào Chân ngẩng đầu nhìn bên ngoài nha đường.
Tuân Du cầm trong tay một cái đèn lồng, chậm rãi đi đến gần nha đường.
-Tử Đan, ngươi về trước đi.
-Tuân tiên sinh.
-Ta có chút chuyện muốn nói với A Phúc. Ngươi về nghỉ đi. Ngày mai còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Nghe giọng điệu của Tuân Du, Tào Chân tức thì bừng tỉnh.
Có lẽ Tuân Du tới đây là do Tào Tháo sai khiến. Còn chuyện y muốn nói gì với Tào Bằng ư? Tào Chân không dám đoán. Gã đứng lên, chắp tay thi lễ với Tuân Du, rồi lại nhìn Tào Bằng, yên lặng rời khỏi nha đường. Vừa đi ra khỏi nha đường, gã đã thấy Điển Mãn, Hứa Nghi dẫn theo người canh gác cách nha đường ba mươi bước. Tào Chân thoáng ngẩn ra, rồi chợt như lại nghĩ tới chuyện gì, xoay người kinh ngạc nhìn Tuân Du đang châm nến trong nha đường. Cả nha đường lại sáng trở lại.
Y cầm lấy một cái đệm cói đặt trước mặt Tào Bằng, rồi sau đó ngồi xuống, nhìn từ trên xuống dưới người hắn một lượt, một câu cũng chẳng nói gì.
Ánh mắt kia rất sắc bén, chẳng khác nào kiếm sắc xuyên qua thân thể Tào Bằng. Bạn đang đọc chuyện tại
/731
|