-Tử U, Hắc Mạo đã tới rồi sao? Hiện đang ở đâu?
-Khởi bẩm công tử, vừa nhận được truyền tin của Hưng Bá, Hắc Mạo đã qua cửa khẩu Y Thủy, hiện đang tới Tuy Dương này. Hưng Bá còn nói lão phu nhân và Hoàng tiểu thư đều đến đây cho nên sẽ chậm mất hai ngày. Có lẽ họ sẽ ghé qua Nhã Dương.
-A nương và Nguyệt Anh cũng tới đây?
Tào Bằng mới đầu ngẩn ra, rồi chợt thư thái.
Cha hắn ở Hứa Đô còn bận công vụ. Hiện giờ ông được phong làm Dân Tào đô úy, đôn đốc thủy lợi, nông canh, chắc cả ngày cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Lúc trước, Tào Bằng học ở núi Lục Hồn, Trương Thị cũng không tiện quấy rầy.
Giờ Tào Bằng đảm nhiệm chức Tuy Dương bắc bộ úy, cách Hứa Đô cũng không xa. Trương thị tới thăm Tào Bằng cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng chuyện khiến hắn thấy vui mừng chính là Hắc Mạo đã đến. Hắc Mạo đến sẽ giúp hắn giải quyết vấn đề nhân lực, không cho kẻ khác tranh thủ cơ hội làm càn. Càng chưa nói đến chuyện có Hám Trạch, Cam Ninh, Hác Chiêu đi theo, sự tin tưởng của Tào Bằng cũng tăng lên nhiều.
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, đôi mâu quang của Tào Bằng tức thì đã trở nên linh hoạt, sắc bén hơn.
-Tử U, ngươi lập tức trở về, lệnh Miêu Húc đêm nay tới gặp ta.
Một đêm không ngủ nhưng Trần Quần lại hết sức phấn chấn.
Đầu tiên là ám sát rồi sau đó lại tới án mạng ly kỳ. Chuyện xảy ra tối hôm qua gần như có tất cả mọi thứ. Vì vậy mà sau khi y trở lại nha huyện thậm chí không ăn cơm mà tới hỏi Nhạc Quan. Bởi vì Nhạc Quan là am chủ Cúc Hoa am, cũng là người cuối cùng nhìn thấy người Tuyết Liên. Mỗi một câu của nàng đều hết sức quan trọng, thậm chí có khả năng ảnh hưởng tới vụ án.
Nhưng Trần Quần hỏi cả nửa ngày cũng không được một cái gì rõ ràng.
- Trần huyện lệnh! Bần ni đã nói tất cả những gì mình biết, không biết huyện lệnh còn gì để hỏi nữa không?
Trần Quần nghĩ một lúc cũng không biết phải hỏi cái gì nữa.
Nhạc Quan cung kính:
- Chuyện kia làm phiền huyện lệnh để ý.
Sự phấn chấn từ từ biến mất khiến cho cơn mệt mỏi ập tới.
Còn Tào Bằng thì mãi không thấy về. Trần Quần trở lại phòng, tựa người vào giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ, y mơ thấy Nhạc Quan đang vừa múa vừa hát đầy quyến rũ.
- Công tử! Công tử tỉnh lại.
Trần Quần đang ngủ say thì thấy có người lay gọi bên mình.
Y mở to mắt thì thấy lão Trần quản gia đang đứng bên cạnh gọi mình. Trần Quần hơi khó chịu xoay người ngồi dạy, xoa xoa hai bên gò má:
- Mấy giờ rồi? Ta ngủ lâu chưa?
- Công tử mới ngủ nửa canh giờ. Bây giờ mới qua giờ Mùi.
Trần Quần vươn vai:
- Tào Bắc Bộ đã về chưa?
- Vừa rồi Tử Phương quay lại nhưng Tào bắc bộ vẫn chưa về. Tử Phương nói rằng người nhà của Tào bắc bộ từ Hứa Đô tới đây. Cho nên Tào Bắc bộ đi đón, có lẽ phải qua giờ Thân mới về được.
- Người nhà của Hữu Học tới đây?
Trần Quần đứng dậy, lập tức có thị tỳ mang tới một cái khăn ướt.
Y cầm khăn lau mặt một lúc để cho tỉnh táo lại.
- Nói đi! Có chuyện gì?
- Công tử! Vừa rồi có người tới báo phát hiện ở trong rừng cây thành Nam có một xác chết.
Trần Quần đứng đối diện với cái gương đang chải bộ râu, nghe thấy câu nói đó thì run tay mà giật đứt mất hai sợi.
- Người nói cái gì?
- Trong cánh rừng phía Nam thành phát hiện có một xác chết.
- Đã thông báo cho Nam bộ úy chưa?
- Đã trình báo với Nam bộ úy. Nam bộ úy đã dẫn người đi điều tra, đồng thời cũng phái người tới bẩm báo công tử.
Trần Quần vỗ nhẹ lên trán rồi lại cho người hầu thay quan phục sau đó sai Trần Cự dẫn đường.
Tuy Dương phân ra bốn bộ úy chịu các trách nhiệm bốn phía.
Khu vực thành Nam cũng là do Nam bộ úy quản lý vì vậy mà Trần Quần cũng không cho người thông báo với Tào Bằng.
Trần Quần đi thẳng ra ngoài thành thì thấy một đám sai dịch đang vây quanh khu rừng.
Xung quanh có rất nhiều người dân đang tò mò đứng xem.
Nam bộ úy Tuy Dương tên là Mạnh Thản.
Khi lần đầu tiên Tào Bằng tới Tuy Dương cũng nghe thấy người này.
Có điều lúc đó Tào Bằng đang nóng lòng bái sư cho nên cũng không tới gặp. Sau khi làm Bắc bộ úy thì có gặp Mạnh Thản một lần nhưng cũng không quan hệ nhiều. Tuổi Mạnh Thản chừng ba mươi là người Tuy Dương. Từ năm Kiến An thứ hai y được phong làm Nam Bộ úy, gần như là nhậm chức cùng lúc với Chu Tán. Luận về tư cách thì y là già đời hơn so với Tào Bằng. Còn luận về tuổi thì y lớn hơn Tào Bằng vì vậy mà cũng không chủ động giao tiếp.
Nhưng đối với Trần Quần, Mạnh Thản vô cùng cung kính.
- Mạnh Nam bộ! Tình hình thế nào?
Trần Quần xuống ngựa vừa đi vừa hỏi Mạnh Thản.
- Gần trưa, lý trưởng Nam Hương và vài người dân đi ngang qua đây liền nghỉ lại. Không ngờ họ phát hiện trong rừng có một cái xác chết liền lập tức cho người đi báo. Hạ quan nhận được tin liền dẫn người tới đây phong tỏa rừng cây rồi thông báo với huyện lệnh.
- Ngươi đã điều tra ra thân phận của người chết hay chưa?
- Đã điều tra rõ. Người đó là dân thuộc phạm vi của hạ quan tên là Xích Trung, là người Kinh Triệu.
Trần Quần chợt dừng bước ngạc nhiên hỏi Mạnh Thản:
- Xích Trung?
- Đúng vậy.
- Chính là Kinh Triệu Xích Bá Dư?
Mạnh Thản ngẩn người rồi bật thốt:
- Huyện lệnh cũng biết người đó?
Trần Quần chỉ biết cười khổ rồi để Mạnh Thản dẫn đường. Một lúc sau, y đi thẳng vào sâu trong rừng. Dưới những tia nắng len lỏi xuyên qua tán lá, một cái xác chết dính đầy bùn nằm ngửa mặt lên trời.
Trần Quần nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, bước tới.
Y ngồi xổm bên cạnh tử thi rồi đưa tay lau bùn bám trên mặt xác chết.
Quả nhiên là Xích Trung.
- Đã điều tra ra chết thế nào chưa?
Mạnh Thản vội vàng trả lời:
- Người khám nghiệm chưa tới cho nên còn chưa biết. Hạ quan sợ hỏng xác chết nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Có điều Xích Trung vốn là một kiếm thủ nổi danh.
- Ta biết.
Trần Quần nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Mạnh Thản mặc dù nhiều tuổi gấp đôi Tào Bằng nhưng lại không được cẩn thận như hắn.
Nếu Tào Bằng ở đây chắc chắn sẽ nói cho Trần Quần biết nguyên nhân Xích Trung chết, thậm chí còn nói được thời gian nữa.
Nhưng bây giờ còn phải đợi người khám nghiệm tử thi tới.
Trần Quần trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Mạnh Thản! Lập tức lệnh cho người của ngươi rời khỏi đây.
- Tại sao?
- Ta sẽ sai người mời Tào Bắc bộ tới đây. Về mặt này hắn rất giỏi, nhờ đó điều tra nguyên nhân cái chết sẽ dễ dàng hơn.
- Nhưng cái này không phù hợp với quy tắc.
- Đêm qua Xích Trung còn ngồi uống rượu với bản quan. Mà trong đêm qua bản quan liên tục gặp phải ám sát và án mạng. Bản quan hoài nghi việc Xích Trung chết có liên quan tới chuyện đêm qua. Việc này vẫn do Bắc bộ úy phụ trách nên bản quan quyết định hợp hai chuyện lại. Ngươi có ý kiến gì không?
- Cái này...hạ quan không dám.
Mạnh Thản cảm giác rất uất ức nhưng bắt buộc phải nghe theo lệnh.
Chưa nói Trần Quần là thượng quan của y mà cho dù Trần Quần không phải là huyện lệnh Tuy Dương thì chỉ với xuất thân cũng đủ khiến cho Mạnh Thản phải cúi đầu.
"Tào Hữu Học thật đáng giận."
Mạnh Thản cảm thấy hơi hận.
Vốn y cho rằng sau khi Chu Tán bị giết thì bản thân có thể tiếp nhận chức Bắc Bộ úy.
Trên danh nghĩa thì Nam Bộ úy và Bắc Bộ úy là ngang nhau. Nhưng trên thực tế thì Bắc Bộ úy lại đứng trên cả bốn bộ úy của Tuy Dương. Địa vị của Nam Bộ úy còn ở dưới.
Không ngờ được đột nhiên Tào Bằng lại chui ra khiến cho Mạnh Thản rất khó chịu.
Hiện giờ vụ án này rõ ràng thuộc thẩm quyền của y vậy mà lại đưa về cho Bắc Bộ úy. Điều này đối với Mạnh Thản mà nói thì đúng là không nể mặt. Còn chưa nói tới trước đó Tào Bằng đã đoạt vị trí của mình. Y có thể không dám trái lời Trần Quần nhưng lại có thể oán hận Tào Bằng. Mạnh Thản dẫn người rời khỏi rừng cây rồi đứng ở ngoài đó mà chờ.
Trần Quần sai người đi tìm Tào Bằng còn bản thân thì ngồi xổm bên cạnh thi thể quan sát.
Ở với Tào Bằng một thời gian, Trần Quần cũng từng nghe Tào Bằng nói về một số điểm phá án.
Hiện giờ Tào Bằng không có ở đây y cũng có thể phán đoán được Xích Trung bị một kiếm xuyên qua ngực mà mất mạng.
Có điều do bị ngâm trong nước bùn cho nên Trần Quần cũng không thể nhìn rõ tình hình vết thương.
Xích Trung là một kiếm thủ có thể nói là nổi danh.
Hiện giờ hắn...
Trần Quần đứng dậy mà trầm ngâm.
Một lúc sau, y đột nhiên hạ lệnh:
- Lệnh cho Mạnh Nam bộ cho người vào trong thành bắt Chúc Đạo quy án.
Bắt Chúc Đạo?
Mạnh Thản hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tuân lệnh, dẫn người vội vàng rời đi.
-Khởi bẩm công tử, vừa nhận được truyền tin của Hưng Bá, Hắc Mạo đã qua cửa khẩu Y Thủy, hiện đang tới Tuy Dương này. Hưng Bá còn nói lão phu nhân và Hoàng tiểu thư đều đến đây cho nên sẽ chậm mất hai ngày. Có lẽ họ sẽ ghé qua Nhã Dương.
-A nương và Nguyệt Anh cũng tới đây?
Tào Bằng mới đầu ngẩn ra, rồi chợt thư thái.
Cha hắn ở Hứa Đô còn bận công vụ. Hiện giờ ông được phong làm Dân Tào đô úy, đôn đốc thủy lợi, nông canh, chắc cả ngày cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Lúc trước, Tào Bằng học ở núi Lục Hồn, Trương Thị cũng không tiện quấy rầy.
Giờ Tào Bằng đảm nhiệm chức Tuy Dương bắc bộ úy, cách Hứa Đô cũng không xa. Trương thị tới thăm Tào Bằng cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng chuyện khiến hắn thấy vui mừng chính là Hắc Mạo đã đến. Hắc Mạo đến sẽ giúp hắn giải quyết vấn đề nhân lực, không cho kẻ khác tranh thủ cơ hội làm càn. Càng chưa nói đến chuyện có Hám Trạch, Cam Ninh, Hác Chiêu đi theo, sự tin tưởng của Tào Bằng cũng tăng lên nhiều.
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, đôi mâu quang của Tào Bằng tức thì đã trở nên linh hoạt, sắc bén hơn.
-Tử U, ngươi lập tức trở về, lệnh Miêu Húc đêm nay tới gặp ta.
Một đêm không ngủ nhưng Trần Quần lại hết sức phấn chấn.
Đầu tiên là ám sát rồi sau đó lại tới án mạng ly kỳ. Chuyện xảy ra tối hôm qua gần như có tất cả mọi thứ. Vì vậy mà sau khi y trở lại nha huyện thậm chí không ăn cơm mà tới hỏi Nhạc Quan. Bởi vì Nhạc Quan là am chủ Cúc Hoa am, cũng là người cuối cùng nhìn thấy người Tuyết Liên. Mỗi một câu của nàng đều hết sức quan trọng, thậm chí có khả năng ảnh hưởng tới vụ án.
Nhưng Trần Quần hỏi cả nửa ngày cũng không được một cái gì rõ ràng.
- Trần huyện lệnh! Bần ni đã nói tất cả những gì mình biết, không biết huyện lệnh còn gì để hỏi nữa không?
Trần Quần nghĩ một lúc cũng không biết phải hỏi cái gì nữa.
Nhạc Quan cung kính:
- Chuyện kia làm phiền huyện lệnh để ý.
Sự phấn chấn từ từ biến mất khiến cho cơn mệt mỏi ập tới.
Còn Tào Bằng thì mãi không thấy về. Trần Quần trở lại phòng, tựa người vào giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ, y mơ thấy Nhạc Quan đang vừa múa vừa hát đầy quyến rũ.
- Công tử! Công tử tỉnh lại.
Trần Quần đang ngủ say thì thấy có người lay gọi bên mình.
Y mở to mắt thì thấy lão Trần quản gia đang đứng bên cạnh gọi mình. Trần Quần hơi khó chịu xoay người ngồi dạy, xoa xoa hai bên gò má:
- Mấy giờ rồi? Ta ngủ lâu chưa?
- Công tử mới ngủ nửa canh giờ. Bây giờ mới qua giờ Mùi.
Trần Quần vươn vai:
- Tào Bắc Bộ đã về chưa?
- Vừa rồi Tử Phương quay lại nhưng Tào bắc bộ vẫn chưa về. Tử Phương nói rằng người nhà của Tào bắc bộ từ Hứa Đô tới đây. Cho nên Tào Bắc bộ đi đón, có lẽ phải qua giờ Thân mới về được.
- Người nhà của Hữu Học tới đây?
Trần Quần đứng dậy, lập tức có thị tỳ mang tới một cái khăn ướt.
Y cầm khăn lau mặt một lúc để cho tỉnh táo lại.
- Nói đi! Có chuyện gì?
- Công tử! Vừa rồi có người tới báo phát hiện ở trong rừng cây thành Nam có một xác chết.
Trần Quần đứng đối diện với cái gương đang chải bộ râu, nghe thấy câu nói đó thì run tay mà giật đứt mất hai sợi.
- Người nói cái gì?
- Trong cánh rừng phía Nam thành phát hiện có một xác chết.
- Đã thông báo cho Nam bộ úy chưa?
- Đã trình báo với Nam bộ úy. Nam bộ úy đã dẫn người đi điều tra, đồng thời cũng phái người tới bẩm báo công tử.
Trần Quần vỗ nhẹ lên trán rồi lại cho người hầu thay quan phục sau đó sai Trần Cự dẫn đường.
Tuy Dương phân ra bốn bộ úy chịu các trách nhiệm bốn phía.
Khu vực thành Nam cũng là do Nam bộ úy quản lý vì vậy mà Trần Quần cũng không cho người thông báo với Tào Bằng.
Trần Quần đi thẳng ra ngoài thành thì thấy một đám sai dịch đang vây quanh khu rừng.
Xung quanh có rất nhiều người dân đang tò mò đứng xem.
Nam bộ úy Tuy Dương tên là Mạnh Thản.
Khi lần đầu tiên Tào Bằng tới Tuy Dương cũng nghe thấy người này.
Có điều lúc đó Tào Bằng đang nóng lòng bái sư cho nên cũng không tới gặp. Sau khi làm Bắc bộ úy thì có gặp Mạnh Thản một lần nhưng cũng không quan hệ nhiều. Tuổi Mạnh Thản chừng ba mươi là người Tuy Dương. Từ năm Kiến An thứ hai y được phong làm Nam Bộ úy, gần như là nhậm chức cùng lúc với Chu Tán. Luận về tư cách thì y là già đời hơn so với Tào Bằng. Còn luận về tuổi thì y lớn hơn Tào Bằng vì vậy mà cũng không chủ động giao tiếp.
Nhưng đối với Trần Quần, Mạnh Thản vô cùng cung kính.
- Mạnh Nam bộ! Tình hình thế nào?
Trần Quần xuống ngựa vừa đi vừa hỏi Mạnh Thản.
- Gần trưa, lý trưởng Nam Hương và vài người dân đi ngang qua đây liền nghỉ lại. Không ngờ họ phát hiện trong rừng có một cái xác chết liền lập tức cho người đi báo. Hạ quan nhận được tin liền dẫn người tới đây phong tỏa rừng cây rồi thông báo với huyện lệnh.
- Ngươi đã điều tra ra thân phận của người chết hay chưa?
- Đã điều tra rõ. Người đó là dân thuộc phạm vi của hạ quan tên là Xích Trung, là người Kinh Triệu.
Trần Quần chợt dừng bước ngạc nhiên hỏi Mạnh Thản:
- Xích Trung?
- Đúng vậy.
- Chính là Kinh Triệu Xích Bá Dư?
Mạnh Thản ngẩn người rồi bật thốt:
- Huyện lệnh cũng biết người đó?
Trần Quần chỉ biết cười khổ rồi để Mạnh Thản dẫn đường. Một lúc sau, y đi thẳng vào sâu trong rừng. Dưới những tia nắng len lỏi xuyên qua tán lá, một cái xác chết dính đầy bùn nằm ngửa mặt lên trời.
Trần Quần nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, bước tới.
Y ngồi xổm bên cạnh tử thi rồi đưa tay lau bùn bám trên mặt xác chết.
Quả nhiên là Xích Trung.
- Đã điều tra ra chết thế nào chưa?
Mạnh Thản vội vàng trả lời:
- Người khám nghiệm chưa tới cho nên còn chưa biết. Hạ quan sợ hỏng xác chết nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Có điều Xích Trung vốn là một kiếm thủ nổi danh.
- Ta biết.
Trần Quần nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
Mạnh Thản mặc dù nhiều tuổi gấp đôi Tào Bằng nhưng lại không được cẩn thận như hắn.
Nếu Tào Bằng ở đây chắc chắn sẽ nói cho Trần Quần biết nguyên nhân Xích Trung chết, thậm chí còn nói được thời gian nữa.
Nhưng bây giờ còn phải đợi người khám nghiệm tử thi tới.
Trần Quần trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Mạnh Thản! Lập tức lệnh cho người của ngươi rời khỏi đây.
- Tại sao?
- Ta sẽ sai người mời Tào Bắc bộ tới đây. Về mặt này hắn rất giỏi, nhờ đó điều tra nguyên nhân cái chết sẽ dễ dàng hơn.
- Nhưng cái này không phù hợp với quy tắc.
- Đêm qua Xích Trung còn ngồi uống rượu với bản quan. Mà trong đêm qua bản quan liên tục gặp phải ám sát và án mạng. Bản quan hoài nghi việc Xích Trung chết có liên quan tới chuyện đêm qua. Việc này vẫn do Bắc bộ úy phụ trách nên bản quan quyết định hợp hai chuyện lại. Ngươi có ý kiến gì không?
- Cái này...hạ quan không dám.
Mạnh Thản cảm giác rất uất ức nhưng bắt buộc phải nghe theo lệnh.
Chưa nói Trần Quần là thượng quan của y mà cho dù Trần Quần không phải là huyện lệnh Tuy Dương thì chỉ với xuất thân cũng đủ khiến cho Mạnh Thản phải cúi đầu.
"Tào Hữu Học thật đáng giận."
Mạnh Thản cảm thấy hơi hận.
Vốn y cho rằng sau khi Chu Tán bị giết thì bản thân có thể tiếp nhận chức Bắc Bộ úy.
Trên danh nghĩa thì Nam Bộ úy và Bắc Bộ úy là ngang nhau. Nhưng trên thực tế thì Bắc Bộ úy lại đứng trên cả bốn bộ úy của Tuy Dương. Địa vị của Nam Bộ úy còn ở dưới.
Không ngờ được đột nhiên Tào Bằng lại chui ra khiến cho Mạnh Thản rất khó chịu.
Hiện giờ vụ án này rõ ràng thuộc thẩm quyền của y vậy mà lại đưa về cho Bắc Bộ úy. Điều này đối với Mạnh Thản mà nói thì đúng là không nể mặt. Còn chưa nói tới trước đó Tào Bằng đã đoạt vị trí của mình. Y có thể không dám trái lời Trần Quần nhưng lại có thể oán hận Tào Bằng. Mạnh Thản dẫn người rời khỏi rừng cây rồi đứng ở ngoài đó mà chờ.
Trần Quần sai người đi tìm Tào Bằng còn bản thân thì ngồi xổm bên cạnh thi thể quan sát.
Ở với Tào Bằng một thời gian, Trần Quần cũng từng nghe Tào Bằng nói về một số điểm phá án.
Hiện giờ Tào Bằng không có ở đây y cũng có thể phán đoán được Xích Trung bị một kiếm xuyên qua ngực mà mất mạng.
Có điều do bị ngâm trong nước bùn cho nên Trần Quần cũng không thể nhìn rõ tình hình vết thương.
Xích Trung là một kiếm thủ có thể nói là nổi danh.
Hiện giờ hắn...
Trần Quần đứng dậy mà trầm ngâm.
Một lúc sau, y đột nhiên hạ lệnh:
- Lệnh cho Mạnh Nam bộ cho người vào trong thành bắt Chúc Đạo quy án.
Bắt Chúc Đạo?
Mạnh Thản hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tuân lệnh, dẫn người vội vàng rời đi.
/731
|