Đêm khuya!
Cơn giông tố qua đi, nhiệt độ dường như có phần thấp hơn.
Gió đêm hơi lạnh.
Tào Bằng ngơ ngác ngồi trước cửa hiên, hai bên hành lang có cắm hai cây đèn dầu lớn, ngọn lửa khẽ đong đưa theo cơn gió đêm, chập chờn bất định.
Trước mặt hắn là một thanh phương thiên họa kích.
Cây kích màu đen sì, cầm rất vừa tay, hiển nhiên được rèn theo phương pháp thể tài. Trên thân kích có khắc họa tiết hình rồng, từ miệng rồng phun ra đầu kích. Phần lưỡi liềm ở hai bên không cân xứng lắm, một bên cao, bên còn lại tựa hồ như hơi thấp hơn. Nhưng khi dùng thử, hai cánh lưỡi liềm này lại phát sinh ra thứ uy lực không hề tầm thường chút nào.
Có thể nói, thanh phương thiên họa can kích này có điểm khác biệt so với những thanh họa can kích thông thường. Dưới ánh nến mờ tỏ, cây kích này phát ra sát khí mãnh liệt.
Cây kích này có tên là Long Thôn Thiên, nặng sáu mươi hai cân, dài dừng ba thước.
Cây phương thiên họa can kích này Tào Bằng không hề xa lạ chút nào. Đây chính là binh khí Lã Bố dùng khi xưa.
-A Phúc, huynh ở chỗ này cả nửa ngày rồi, nhìn cái gì vậy?
-Ta đang suy nghĩ xem Tào Công tặng ta cây phương thiên họa kích này rốt cuộc là có ý tứ gì.
Hắn không quay đầu lại cũng biết ai đang nói chuyện.
Mùi hương cơ thể phảng phất của nàng truyền vào mũi hắn. Tào Bằng xoay người lại, chỉ thấy Hoàng Nguyệt Anh đang đứng phía sau lưng hắn, mỉm cười. Gương mặt nàng đầy vẻ yêu thương.
-Muộn rồi, nàng còn chưa nghỉ sao?
-Ta vừa mới xem lại toàn bộ bản thiết kế guồng xe lần nữa, ngày mai sẽ tìm thợ thủ công chế tạo thử. Sau đó, còn phải thí nghiệm một chút. Nhưng bản thiết kế ngày đó của huynh cũng thật rắc rối, ta nghĩ rất lâu mà vẫn chưa thấu đáo được. Sự tinh tế trong bản thiết kế này chỉ sợ ta không thể nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn được.
-Nghĩ không ra thì để sau nghĩ.
Tào Bằng mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Nguyệt Anh vào lòng.
-Hôm nay vừa đúng có một trận mưa to, nạn hạn hán có thể sẽ giảm bớt. Nàng không cần lo nghĩ quá.
-Hứa Đô có mưa to, chưa chắc Dự Châu đã có mưa to. Dự Châu có mưa, chưa chắc các địa phương khác đã có mưa. Chế tạo guồng nước không phải để dùng cho một địa phương, mà là muốn tạo phúc cho sinh linh. A Phúc, huynh không cần phải lo. Ta nhất định sẽ nghĩ ra sự tinh xảo của cần trục chuyền. Nhưng đến lúc đó, chúng ta sẽ gọi nó là gì được?
-Nguyệt nữ tiên.
Hoàng Nguyệt Anh đỏ mặt, ngẩng đầu lên:
-Có thể được không?
-Tại sao lại không? Cha ta có thể tạo ra Tào Công lê (lưỡi cày), thì A Sửu nhà ta cũng có thể làm ra Nguyệt nữ xe chứ sao.
-Hứ, ai là của nhà huynh?
Hoàng Nguyệt Anh khẽ đấm ngực Tào Bằng, rồi áp đôi má lúm đồng tiền của nàng lên ngực hắn.
-Huynh đừng nghĩ nhiều như vậy! Thật ra ta nghĩ Tào Công tặng thanh phương thiên họa can kích này cho huynh cũng không có ý gì hết, chẳng qua là muốn huynh có thể học được hảo bản lĩnh, ngày sau kiến công lập nghiệp mà thôi. Huynh cũng nói Tào Công có ý muốn nhà huynh nhận thức tổ tông, cũng không phải không có nguyên do.
-Ừ!
Tào Bằng ra sức gật đầu.
Hắn buông Nguyệt Anh ra, cất bước đi xuống hành lang uốn lượn.
Một tay cầm thanh phương thiên họa can kích, suýt chút nữa hắn đứng dậy không nổi.
-Thanh họa can kích này không hề đơn giản a!
-A?
-Cả cây kích được rèn từ sắt, không biết khi xưa tay thợ nào làm sao để chế tạo ra nó. Một vật nặng như vậy mà nhìn lại rất nhỏ bé, nặng như thế này người bình thường thật sự không thể dùng được! Lã Ôn hầu có thể dùng thanh kích nặng như thế này cứ như không, coi nặng làm nhẹ quả nhiên không hổ với cái tên Nhân trung Lã Bố. Người nào có thể dùng được thanh họa can kích này, nhất định có thể tung hoành thiên hạ. Ta giờ đã phần nào hiểu rõ khí khái của Ôn hầu khi vung kích rồi.
Hoàng Nguyệt Anh hoàn toàn không hiểu gì về vấn đề này nhưng nàng có thể thấy rõ được tâm trạng phức tạp của Tào Bằng lúc này.
-Biết đâu Tào Công chẳng qua là mong huynh có thể như Ôn hầu rong ruổi khắp thiên hạ chứ không tranh giành giang sơn thì sao?
-A?
Tào Bằng sửng sốt, rồi chợt ngẩn ngơ. Hắn mơ hồ đã hiểu rõ tâm tư của Tào Tháo. Một câu nói của hắn ngày hôm nay đã nói trúng nỗi băn khoăn trong lòng Tào Tháo. Người ta để ý đến chưa chắc đã để ý đến ta. Người coi trọng ta cũng chưa chắc ta đã quan tâm đến hắn.
Tào Tháo có lẽ không muốn hắn tiếp cận quá gần gũi với thế tộc! Tuân thị là đại tộc ở Dĩnh Xuyên, danh vọng của bọn họ có phần quá lớn.
Trong lịch sử, Tào Tháo không từng không tha thứ cho Tuân Úc, liệu có thực chỉ bởi vì Tuân Úc trung thành với Hán thất hay không?
Trong đó, chưa chắc không có sự kiêng kỵ của Tào Tháo đối với toàn bộ gia tộc Tuân thị.
Là một vị đại tướng rong ruổi khắp thiên hạ mà không tranh giành với đám quyền thần. Chẳng lẽ, Tào Tháo tặng ta thanh họa can kích này là thực lòng sao?
Nghĩ tới đây, Tào Bằng nắm chặt thanh kích, múa một chút trong không trung. Phải thừa nhân, hiện thanh kích này có phần hơi nặng với hắn. Muốn sử được thanh kích này thuần thục, Tào Bằng còn phải cố gắng nhiều. Hắn thở dài, nắm chặt thanh kích trong tay, nhắm hai mắt lại.
Phương thiên họa kích chỉ e là loại binh khí khó sử dụng nhất. Trước đây, đa phần Tào Bằng chỉ dùng đao. Nhưng sau này, đại đao chưa chắc đã phù hợp với hắn.
Ngược lại sử kích thì…Trong đầu Tào Bằng chợt hiện ra cảnh Lã Bố vung một kích kinh thiên động địa.
Tuy rằng cảnh còn người mất nhưng dường như hắn cảm nhận được ngạo khí ngút trời của Lã Bố. Thanh họa can kích trong tay vừa xoay tròn đã đâm ra. Thế kích rất mạnh, xé rách không khí, dường như phát ra cả tiếng trầm đục. Đối với người thường mà nói, Tào Bằng có thể sử kích không sai, nhưng trong mắt hắn, cách đánh của hắn lại kém rất nhiều.
Ngày mai, hắn sẽ đi tìm Điển Vi nhờ y chỉ giáo một vài chiêu thức.
Trong thành Hứa Đô này người giỏi dùng kích không có nhiều lắm, Điển Vi chính là một trong số đó.
Y vừa có thể dùng trường kích, lại có thể sử đoản kích, đồng thời còn luyện được cách sử dụng đao vô cùng điêu luyện. Hơn nữa, Điển Vĩ cũng là người duy nhất hiện tại Tào Bằng có thể nghĩ tới.
Sáng sớm hôm sau, Tào Bằng chuẩn bị ra khỏi cửa.
Hắn không ngờ bản thân còn chưa kịp ra khỏi nhà, đã có người đến tận nhà tìm hắn.
Người đến tìm hắn chính là Trương Liêu. Trương Liêu hiện làm trung lang tướng, cầm đầu bản bộ binh mã, bình thường đều đóng bên ngoài thành Hứa Đô. Tào Bằng vừa trở về Hứa Đô cũng được khá lâu rồi, nhưng vẫn chưa gặp mặt Trương Liêu. Thật không ngờ, hắn còn chưa đến tìm gã, gã đã đến tận cửa nhà tìm rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Cơn giông tố qua đi, nhiệt độ dường như có phần thấp hơn.
Gió đêm hơi lạnh.
Tào Bằng ngơ ngác ngồi trước cửa hiên, hai bên hành lang có cắm hai cây đèn dầu lớn, ngọn lửa khẽ đong đưa theo cơn gió đêm, chập chờn bất định.
Trước mặt hắn là một thanh phương thiên họa kích.
Cây kích màu đen sì, cầm rất vừa tay, hiển nhiên được rèn theo phương pháp thể tài. Trên thân kích có khắc họa tiết hình rồng, từ miệng rồng phun ra đầu kích. Phần lưỡi liềm ở hai bên không cân xứng lắm, một bên cao, bên còn lại tựa hồ như hơi thấp hơn. Nhưng khi dùng thử, hai cánh lưỡi liềm này lại phát sinh ra thứ uy lực không hề tầm thường chút nào.
Có thể nói, thanh phương thiên họa can kích này có điểm khác biệt so với những thanh họa can kích thông thường. Dưới ánh nến mờ tỏ, cây kích này phát ra sát khí mãnh liệt.
Cây kích này có tên là Long Thôn Thiên, nặng sáu mươi hai cân, dài dừng ba thước.
Cây phương thiên họa can kích này Tào Bằng không hề xa lạ chút nào. Đây chính là binh khí Lã Bố dùng khi xưa.
-A Phúc, huynh ở chỗ này cả nửa ngày rồi, nhìn cái gì vậy?
-Ta đang suy nghĩ xem Tào Công tặng ta cây phương thiên họa kích này rốt cuộc là có ý tứ gì.
Hắn không quay đầu lại cũng biết ai đang nói chuyện.
Mùi hương cơ thể phảng phất của nàng truyền vào mũi hắn. Tào Bằng xoay người lại, chỉ thấy Hoàng Nguyệt Anh đang đứng phía sau lưng hắn, mỉm cười. Gương mặt nàng đầy vẻ yêu thương.
-Muộn rồi, nàng còn chưa nghỉ sao?
-Ta vừa mới xem lại toàn bộ bản thiết kế guồng xe lần nữa, ngày mai sẽ tìm thợ thủ công chế tạo thử. Sau đó, còn phải thí nghiệm một chút. Nhưng bản thiết kế ngày đó của huynh cũng thật rắc rối, ta nghĩ rất lâu mà vẫn chưa thấu đáo được. Sự tinh tế trong bản thiết kế này chỉ sợ ta không thể nghĩ ra trong khoảng thời gian ngắn được.
-Nghĩ không ra thì để sau nghĩ.
Tào Bằng mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Nguyệt Anh vào lòng.
-Hôm nay vừa đúng có một trận mưa to, nạn hạn hán có thể sẽ giảm bớt. Nàng không cần lo nghĩ quá.
-Hứa Đô có mưa to, chưa chắc Dự Châu đã có mưa to. Dự Châu có mưa, chưa chắc các địa phương khác đã có mưa. Chế tạo guồng nước không phải để dùng cho một địa phương, mà là muốn tạo phúc cho sinh linh. A Phúc, huynh không cần phải lo. Ta nhất định sẽ nghĩ ra sự tinh xảo của cần trục chuyền. Nhưng đến lúc đó, chúng ta sẽ gọi nó là gì được?
-Nguyệt nữ tiên.
Hoàng Nguyệt Anh đỏ mặt, ngẩng đầu lên:
-Có thể được không?
-Tại sao lại không? Cha ta có thể tạo ra Tào Công lê (lưỡi cày), thì A Sửu nhà ta cũng có thể làm ra Nguyệt nữ xe chứ sao.
-Hứ, ai là của nhà huynh?
Hoàng Nguyệt Anh khẽ đấm ngực Tào Bằng, rồi áp đôi má lúm đồng tiền của nàng lên ngực hắn.
-Huynh đừng nghĩ nhiều như vậy! Thật ra ta nghĩ Tào Công tặng thanh phương thiên họa can kích này cho huynh cũng không có ý gì hết, chẳng qua là muốn huynh có thể học được hảo bản lĩnh, ngày sau kiến công lập nghiệp mà thôi. Huynh cũng nói Tào Công có ý muốn nhà huynh nhận thức tổ tông, cũng không phải không có nguyên do.
-Ừ!
Tào Bằng ra sức gật đầu.
Hắn buông Nguyệt Anh ra, cất bước đi xuống hành lang uốn lượn.
Một tay cầm thanh phương thiên họa can kích, suýt chút nữa hắn đứng dậy không nổi.
-Thanh họa can kích này không hề đơn giản a!
-A?
-Cả cây kích được rèn từ sắt, không biết khi xưa tay thợ nào làm sao để chế tạo ra nó. Một vật nặng như vậy mà nhìn lại rất nhỏ bé, nặng như thế này người bình thường thật sự không thể dùng được! Lã Ôn hầu có thể dùng thanh kích nặng như thế này cứ như không, coi nặng làm nhẹ quả nhiên không hổ với cái tên Nhân trung Lã Bố. Người nào có thể dùng được thanh họa can kích này, nhất định có thể tung hoành thiên hạ. Ta giờ đã phần nào hiểu rõ khí khái của Ôn hầu khi vung kích rồi.
Hoàng Nguyệt Anh hoàn toàn không hiểu gì về vấn đề này nhưng nàng có thể thấy rõ được tâm trạng phức tạp của Tào Bằng lúc này.
-Biết đâu Tào Công chẳng qua là mong huynh có thể như Ôn hầu rong ruổi khắp thiên hạ chứ không tranh giành giang sơn thì sao?
-A?
Tào Bằng sửng sốt, rồi chợt ngẩn ngơ. Hắn mơ hồ đã hiểu rõ tâm tư của Tào Tháo. Một câu nói của hắn ngày hôm nay đã nói trúng nỗi băn khoăn trong lòng Tào Tháo. Người ta để ý đến chưa chắc đã để ý đến ta. Người coi trọng ta cũng chưa chắc ta đã quan tâm đến hắn.
Tào Tháo có lẽ không muốn hắn tiếp cận quá gần gũi với thế tộc! Tuân thị là đại tộc ở Dĩnh Xuyên, danh vọng của bọn họ có phần quá lớn.
Trong lịch sử, Tào Tháo không từng không tha thứ cho Tuân Úc, liệu có thực chỉ bởi vì Tuân Úc trung thành với Hán thất hay không?
Trong đó, chưa chắc không có sự kiêng kỵ của Tào Tháo đối với toàn bộ gia tộc Tuân thị.
Là một vị đại tướng rong ruổi khắp thiên hạ mà không tranh giành với đám quyền thần. Chẳng lẽ, Tào Tháo tặng ta thanh họa can kích này là thực lòng sao?
Nghĩ tới đây, Tào Bằng nắm chặt thanh kích, múa một chút trong không trung. Phải thừa nhân, hiện thanh kích này có phần hơi nặng với hắn. Muốn sử được thanh kích này thuần thục, Tào Bằng còn phải cố gắng nhiều. Hắn thở dài, nắm chặt thanh kích trong tay, nhắm hai mắt lại.
Phương thiên họa kích chỉ e là loại binh khí khó sử dụng nhất. Trước đây, đa phần Tào Bằng chỉ dùng đao. Nhưng sau này, đại đao chưa chắc đã phù hợp với hắn.
Ngược lại sử kích thì…Trong đầu Tào Bằng chợt hiện ra cảnh Lã Bố vung một kích kinh thiên động địa.
Tuy rằng cảnh còn người mất nhưng dường như hắn cảm nhận được ngạo khí ngút trời của Lã Bố. Thanh họa can kích trong tay vừa xoay tròn đã đâm ra. Thế kích rất mạnh, xé rách không khí, dường như phát ra cả tiếng trầm đục. Đối với người thường mà nói, Tào Bằng có thể sử kích không sai, nhưng trong mắt hắn, cách đánh của hắn lại kém rất nhiều.
Ngày mai, hắn sẽ đi tìm Điển Vi nhờ y chỉ giáo một vài chiêu thức.
Trong thành Hứa Đô này người giỏi dùng kích không có nhiều lắm, Điển Vi chính là một trong số đó.
Y vừa có thể dùng trường kích, lại có thể sử đoản kích, đồng thời còn luyện được cách sử dụng đao vô cùng điêu luyện. Hơn nữa, Điển Vĩ cũng là người duy nhất hiện tại Tào Bằng có thể nghĩ tới.
Sáng sớm hôm sau, Tào Bằng chuẩn bị ra khỏi cửa.
Hắn không ngờ bản thân còn chưa kịp ra khỏi nhà, đã có người đến tận nhà tìm hắn.
Người đến tìm hắn chính là Trương Liêu. Trương Liêu hiện làm trung lang tướng, cầm đầu bản bộ binh mã, bình thường đều đóng bên ngoài thành Hứa Đô. Tào Bằng vừa trở về Hứa Đô cũng được khá lâu rồi, nhưng vẫn chưa gặp mặt Trương Liêu. Thật không ngờ, hắn còn chưa đến tìm gã, gã đã đến tận cửa nhà tìm rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/731
|