Tào Tặc

Chương 233: Lần đầu gặp Lưu Huyền Đức

/731


Nhưng phải thừa nhận rằng chủ ý này rất mạo hiểm. Tình hình của Lưu Bị sao có thể giống như hắn lúc trước được? Có những tướng như Quan Vũ và Trương Phi đi theo, gã phải là nhân vật đẳng cấp như thế nào đây? Chỉ dựa vào người của hắn, Tào Bằng quả thật không yên tâm lắm. Dù sao, có thể cùng hai người đó tranh chấp, cũng chỉ có một mình Cam Ninh. Nhưng trong tay Tào Bằng còn có Phan Chương, còn có Hạ Hầu Lan, Đặng Phạm, chí ít cũng có thể giằng co với Lưu Bị một hồi.

Nghĩ tới đây, Tào Bằng lập tức triệu tập chúng tướng.

Đem mọi chuyện nói cho mọi người một lúc, tất cả mọi người đều tức giận, nổi trận lôi đình.

Mặt mày Tào Bằng xám xịt. Hắn đứng trên nha đường, phẫn nộ rít lên:

-Lưu Bị khi ta quá mức. Ta cung cấp quân lương cho Hạ Bì, dĩ nhiên là do Tư Không ra lệnh. Trương Phi ở dưới trướng Lưu Bị lại dám cướp lương thảo của ta, còn đả thương người của ta. Mối hận này ta làm sao có thể nén lại được đây?

Trên nha đường, mọi người đều giận dữ.

Đặng Phạm cả giận nói:

-Vốn dĩ lúc đầu, khi chúng ta vừa đến Hải Tây, chính Lưu Huyền Đức này đã lôi kéo bọn hải tặc đến phá Hải Tây chúng ta. Hôm nay, chúng ta cung ứng lương thảo cho gã, gã đã không cảm kích thì thôi, lại còn cướp lương, còn đả thương người của chúng ta nữa… Hữu Học, hãy cấp cho ta một đội binh mã, ta lập tức đến Hạ Bì trước, đến nói chuyện phải trái đòi lương với Lưu Huyền Đức kia. Nếu như gã không chịu tiếp thu, chúng ta sẽ liều mạng với gã.

-Đúng, chúng ta đánh thôi.

Phan Chương lại càng tức giận hơn.

Phàm là người đã từng trải qua chuyện Hải Tây đêm hôm đó đều hiểu rõ đám hải tặc đó là như thế nào.

Cam Ninh hừ một tiếng:

-Công tử hà tất phải để ý đến người khác, vứt bỏ oai phong của mình. Trương Dực Đức có bản lĩnh gì mà dám làm càn như thế.

Tào Bằng không nói một lời.

Bởi trước giờ hắn chịu trách nhiệm chuyển lương thảo đến Khúc Dương. Chính vì thế, lương thảo cho trận chiến ở Hạ Bì cũng là do Tào Bằng phụ trách.

Sau khi trận đại chiến bắt đầu, Tào Bằng lệnh cho hai người Phan Chương và Hạ Hầu Lan thay nhau hộ tống lương thảo. Đây mới là lần thứ ba họ vận chuyển lương thảo đã bị người cướp mất.

Tào Bằng nói:

-Cứ nghĩ đến chuyện lương thảo chúng ta khổ cực mới có được, Lưu Bị chỉ ngồi không mà đoạt lấy, ta thực không nhịn nổi. Tư Không phân chia lương thảo với gã, ta cũng không thể nói gì hơn, thế nhưng hiện tại…Các ngươi đều thấy rõ ràng Lưu Bị đã khinh khi chúng ta thế nào. Ta không thể bỏ qua cho hắn được.

-Đúng, thề không bỏ qua.

Mắt thấy mọi người đều hưởng ứng, Tào Bằng không nói gì nữa, lập tức hạ lệnh binh mã chuẩn bị xuất kích đến Hạ Bì.

Hắn đóng ở Hạ Tương, phụ trách sự an toàn cho đường lương thảo.

Nếu như lương thực mất, đó chính là trách nhiệm của hắn. Đến lúc đó, Tào Tháo cũng sẽ trách cứ hắn.

Hiện tại, sự việc đã không thể lui lại được nữa.

Tuy nói kiếp trước, ấn tượng của Tào Bằng với Lưu Bị khá tốt, nhưng hiện tại hai người ở hai trận tuyến khác biệt, hắn kiên quyết sẽ không để yên cho Lưu Bị.

Hơn nữa, hắn cũng muốn nhân cơ hội này đến Hạ Bì trước…

Có điều, chỉ bằng vào những người trong tay hắn hiện nay không thể thắng nổi Lưu Bị.

Thủ hạ của gã có Quan Vũ, Trương Phi không cần phải nói đến, bản thân Lưu Bị cũng ngồi trên lưng ngựa chinh chiến cả nửa đời người, thân thủ quyết không kém. Phải biết rằng, trong thời tam quốc này, Lưu Bị là vị chủ nhân dùng vũ lực để tiếp cận ngôi chí tôn. Bằng vào mình Tào Bằng, chắc chắn không thể chiếm được bao nhiêu tiện nghi từ tay Lưu Bị.

Nhưng, trên lão tử vẫn còn có người.

-Đặng Chi, ngươi lập tức tới Hạ Bì trước, gặp ba vị tướng quân Điển Vi, Hứa Chử và Tào Hồng.

Nói rằng ta bị người khi dễ, muốn tìm Lưu Bị kia giải quyết. Những người còn lại, lập tức theo ta điểm binh mã, tìm Lưu Bị tính sổ.

Một mình ta không đấu lại ngươi, vậy thì cho ngươi lĩnh giáo uy phong của ác là và hổ dữ!

*****

Năm xưa khi Hạ Bì còn là vương đô, thành Hạ Bì có bốn cửa.

Thành cao tám trượng, dĩ nhiên được chú trọng xây dựng, so với thành tường của Khúc Dương rõ ràng kiên cố hơn rất nhiều.

Sau khi Tào Tháo vây khốn Hạ Bì, y lần lượt tấn công bốn cánh cửa này. Đích thân y cũng dẫn một đội quân công kích từ cổng thành phía bắc. Từ Hoảng dẫn quân tấn công phía đông, Hạ Hầu Đôn tấn công cổng tây. Cửa phía nam còn lại do Lưu Bị phụ trách, cũng coi như Tào Tháo trọng dụng gã.

Lưu Bị vốn là người lắm mưu kế.

Trận đại chiến đã tới nước này vốn đã không còn gì phải lo lắng nữa.

Vấn đề cuối cùng là Lã Bố có thể kiên trì tới lúc nào, kết quả hạ màn rốt cuộc là như thế nào mà thôi.

Chính vì thế, Lưu Bị cũng phải điều chỉnh lại tinh thần, dốc toàn lực tấn công.

Ân oán giữa gã và Lã Bố thật ra cũng không rõ ràng lắm.

Có lúc là địch, có lúc lại là bằng hữu. Ban đầu, khi Lưu Bị có được Từ Châu, đã từng chứa chấp Lã Bố khi đó mới bại trận từ Bộc Dương đến, cho y một chỗ nghỉ chân, lấy lại sức. Thế nhưng chưa được bao lâu, Lã Bố liền đoạt lấy Từ Châu, lại chứa chấp Lưu Bị. Từ đó về sau, hai người liên tục tráo trở, lừa gạt nhau, lúc này khai chiến, lúc khác lại chợt hòa hảo. Lã Bố từng giải quyết khó khăn cho Lưu Bị, cũng từng bức lui đại tướng Kỷ Linh dưới trướng Viên Thuật. Hai người còn cùng tham dự trận chiến thảo phạt Viên Thuật, đẩy Viên Thuật phải lùi về Hoài Nam. Nhưng sau đó, Lã Bộ lại đánh cho Lưu Bị tan tác.

Hôm nay, thời thế lại lần nữa biến chuyển.

Lần này đến phiên Lưu Bị thảo phạt Lã Bố.

Mối ân oán nhiều năm qua dường như cũng đến lúc phải chấm dứt.

Vì vậy, Lưu Bị càng không có ý định nương tay một chút nào…

Chỉ là vận khí của gã không tốt lắm.

Đối thủ của Lưu Bị chính là Trần Cung. Đối mặt với một đối thủ đầy mưu trí, trong tay Lưu Bị dù có dũng tướng cũng không thể làm được gì.

Chính vì thế, trận chiến giữa đôi bên cũng vô cùng căng thẳng.

Lưu Bị tấn công Hạ Bì từ phía trên, rất nhanh đã bị cản lại; tấn công tiếp, lại chạu xuống, lại đối mặt với nhiều trận đánh giằng co khiến gã cũng thầm cảm thấy uể oải khó hiểu. Thế nhưng gã không dám lơi lỏng. Bởi gã biết trong thành Hạ Bì có một con mãnh hổ, một khi được thả ra nhất định sẽ có người chết. Tuy rằng Lã Bố không đối mặt với Lưu Bị, nhưng gã biết trận đánh giữa Lã Bố và Tào Tháo ở cửa bắc khó có thể hòa được.

Trận chiến một ngày đêm cuối cùng cũng kết thúc.

Khi trời chiều ngả về tây, Lưu Bị hạ lệnh thu binh.

Trên chiến trường, la liệt vô số tử thi và vũ khí nằm rải rác, song phương đều tự thu nạp xác của phe mình trên chiến trường. Cả đám đều trừng mắt nhìn nhau, lạnh lẽo.

Thu dọn chiến trường có một quy định bất thành văn: Khi thu dọn chiến trường, có chuyện gì cũng không thể đánh nhau được.

Lưu Bị cũng không cần phải lo lắng chuyện Trần Cung bất ngờ tập kích.

Bởi vì gã biết, cho dù là Trần Cung đó ý định đó, cũng không có sức làm chuyện này. Binh lực của Hạ Bì đã định trước là sẽ không thể làm được như vậy…

Vừa vào doanh trại, Lưu Bị liền cảm giác có chuyện không binh thường lắm.

Vẻ mặt của mỗi người trong doanh trại đều hết sức vui mừng, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ.

-Mi Phương vì sao lại vui mừng như vậy?

Lưu Bị nhướng mày, hiếu kỳ hỏi.

Mi Phương là anh vợ của Lưu Bị, huynh đệ của Mi Trúc.

Hắn sung sướng, cười nói:

-Chủ công, chúng ta có lương rồi.

-A?

Lưu Bị nghe thấy thế, cũng không khỏi mừng rỡ theo.

Tuy rằng Lưu Bị theo Tào Tháo giáp công Hạ Bì, tỏ vẻ là quân của y, nhưng thực chất sâu trong đó, gã lại bị Tào Tháo kìm kẹp nặng nề. Lưu Bị không có đất đặt chân, dường như chỉ đang ăn nhờ ở đậu nhà người. Đặc biệt sau khi bị Lã Bố đánh bại, mất đi Phái quốc, những hạn chế mà Lưu Bị gặp phải lại càng nhiều hơn, khó khăn hơn.

Không có căn cơ, chẳng khác nào không có lương thảo, không có lính, không có khí giới…

Tất cả tài sản của hắn hiện tại đều là do Tào Tháo cung cấp. Quân giới là do Tào Tháo phát cho, quần áo mùa đông của binh lính cũng do Tào Tháo cấp. Cái khó khăn nhất chính là lương thảo cũng bị y kiểm soát. Mỗi lần phân lương thảo, Tào Tháo đều chỉ cấp cho Lưu Bị thêm ba ngày lương dự trữ. Nói cách khác, sau ba ngày, nếu như y ngừng cấp lương thảo cho Lưu Bị, đại quân của Lưu Bị sẽ bị tan rã chỉ trong nháy mắt.

Khống chế được lương thảo chẳng khác nào nắm giữ được mạch máu của Lưu Bị.

Đối với chuyện này, Lưu Bị cũng không có gì bất mãn. Tào Tháo cho gã lương thực đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ gã rồi.

-Co bao nhiêu lương thảo?

-Khoảng chừng sáu nghìn hộc.

Lưu Bị nghe thấy thế liền hít một hơi thật sâu.

Có sáu nghìn hộc lương thảo này, gã sẽ không còn phải để ý đến ánh mắt của Tào Tháo trước khi hành động nữa.

Mi Trúc đứng bên cạnh khẽ cau mày, chợt mở miệng nói:

-Mi Phương, lương thực này từ đâu mà có?

Một câu nói cảnh tỉnh Lưu Bị.

Sáu nghìn hộc lương thực không thể dễ có như thế được. Chiến trường Hạ Bì hiện tại đang bốn mặt vây thành, một ngày lương thảo đã mất chừng tám nghìn hộc lương thảo. Nói cách khác, sáu nghìn hộc lương thảo này gần như là số lượng quân lương của mấy vạn đại quân tiêu hao trong một ngày. Số lương thực nhiều như vậy từ đâu mà có đây?

Lưu Bị hiểu rất rõ tình hình của Từ Châu hiện nay, thậm chí đừng nói đến Từ Châu hiện tại, mà ngay cả là Từ Châu khi còn ở nguyên niên Hưng Bình, khi thuế ruộng còn nhiều cũng không thể có được như vậy.

Kể cả có là năm năm trước, khi Đào Khiêm còn đang chấp chưởng ở Tào Châu, muốn một lúc bỏ ra sáu nghìn hộc lương thảo cũng còn khá vất vả…

Mi Phương nói:

-Là Tam tướng quân đoạt được. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status