Quân lính gác cổng nhìn kỵ binh dũng mãnh lên mặt quát nạt, trong lòng quả thật rất tức giận.
Một tên cứ mở miệng là cãi lại, tên kia thấy Điển Mãn mặc áo giáp sáng loáng, ngồi trên con ngựa uy phong, khí khái phi phàm đó chắc chắn không phải quan viên bình thường.
Hắn vội vàng giữ chặt đồng bọn, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.
"Mau mở cửa thành!"
Đồng thời, người đàn ông có dáng vẻ môn bá kia tiến lên hỏi: "Xin hỏi vị nào là Đặng huyện lệnh?"
Đặng Tắc bước ra từ trong xe, gật đầu với môn bá đó, "Ta chính là Đặng Tắc… Triều đình đã phát công văn đến từ lâu, ngươi có nhận được không?"
"A, tại hạ đã nhận được. Vài ngày trước, Trần Thái Thú còn phái người tới thông báo, nhưng bởi vì không biết hành trình của Huyện lệnh nên không nghênh đón từ xa, xin Huyện lệnh thứ tội."
Khi các quan mới nhậm chức, trước tiên triều đình phải gửi công văn tới Thái Thú của các quận.
Rồi sau đó, Thái Thú các quận lại sai người thông báo đến các huyện thành trực thuộc, để các quan viên đang giữ chức sẽ có sự chuẩn bị trước, bàn giao cho quan viên mới nhậm chức.
Có điều huyện Hải Tây rất lâu đã không có ai cai quản, lần trước có huyện lệnh đã là chuyện của năm ngoái rồi.
Cho nên Thái Thú quận Quảng Lăng là Trần Đăngchỉ cần thông báo tình hình cho người dân trong huyện được biết. Nếu nha huyện không có người thì sẽ có người ở địa phương chịu trách nhiệm nghênh đón. Nói chung, trong những trường hợp này, mọi người đều sẽ cố hết sức làm tốt, tránh gây ra những phiền toái không đáng có.
Tình hình ở Hải Tây hình như rất đặc biệt!
Tào Bằng ngồi chắc trên con Chiếu Dạ Bạch, gật đầu với Đặng Tắc, sau đó khoát tay ý bảo đội xe khởi hành.
Môn bá kêu quân lính gác cửa tránh ra rồi tiến lên trước dẫn đường. Một hàng xe tiến vào thành, liền thấy đường xá tối om không một ánh đèn, khắp nơi là cảnh tượng thê lương. Còn sớm mà các cửa hàng cửa hiệu lớn nhỏ hai bên đường đều đã rục rịch đóng cửa. Chỉ còn lại mấy chỗ bán hàng rong vẫn chịu khó buôn bán… Trong đêm đông vắng lặng hiu quạnh, dường như không người đi lại. Vì thế các sạp hàng rong cũng vắng vẻ như thế, không thấy một bóng người khách nào.
Tân huyện lệnh lần đầu tới, văn võ lại trốn đâu hết, danh gia vọng tộc cũng chẳng thấy tung tích đâu.
Huyện Hải Tây này quả nhiên có cá tính!
Biết rõ thượng quan sắp tới nhưng lại chỉ phái môn bá tiếp đón…
Kiểu ra uy này quả lợi hại!
Tào Bằng hơi nhếch miệng lên, liên tiếp cười nhạt.
Càng như thế, chẳng phải càng chứng tỏ, vấn đề ở huyện Hải Tây này không nhỏ sao?
Hắn quay đầu nói Vương Mãi: "Hổ đầu ca, cảm giác so với thị trấn Trung Dương của chúng ta thế nào?"
"Mẹ nó, giống như sắp chết hết cả rồi ấy, so làm sao được với sự náo nhiệt của thị trấn Trung Dương."
Hứa Nghi ghìm ngựa, đợi Tào Bằng một lúc.
"A Phúc, người ở nơi này hình như không hoan nghênh chúng ta."
"Không phải hình như, mà đúng là thế… Có điều không sao cả, chúng ta đã đến đây rồi, tóm lại phải xem xem nơi này có gì huyền diệu."
"Hả?"
Hứa Nghi sửng sốt một chút, tựa hồ đã dần hiểu được hàm ý trong lời Tào Bằng.
Hắn có chút lỗ mãng, có chút dũng mãnh… Nhưng dù sao cũng là con cháu đại tộc, ít nhiều cũng biết một vài âm mưu quỷ kế.
"A Phúc, ý của ngươi là…"
Tào Bằng đưa tay lên môi, xuỵt một cái.
Ý đó chính là: ngươi biết, ta biết, không cần phải nói!
Hứa Nghi chợt giật mình, gật đầu, không nói thêm.
Đoàn xe đi qua một chiếc cổng vòm, liền thấy trên một mặt tường cao lớn ven đường được chia làm hai vạch trái phải. Tuy nhiên, bức tường đã bị tàn phá, có vài chỗ đổ sập xuống. Đứng ở bên ngoài bức tường, có thể nhìn rõ tình hình bên trong.Đó là một căn nhà, có gian chính và hai chái nhà, còn có hai mảnh sân.
Lướt qua kiến trúc trong bức tường, loáng thoáng có thể nhìn những căn nhà cao lớn, kiên cố.
Nơi này, hẳn là bức tường phía sau của nha huyện!
Rẽ phải, men theo bức tường cao đi về phía đông, hướng phía bắc, rồi lại phía tây...
Đi thẳng đến một cánh cửa lớn sơn màu đen xì, trên đó được treo một tấm mộc bài bị mưa gió bào mòn.
Tấm bảng hơi nghiêng lệch, còn có nét chữ của nha huyện Hải Tây.
Môn bá cúi người bẩm tấu: "Đặng Huyện lệnh, nơi này chính là nha huyện."
Đây là nha huyện sao?
Đặng Tắc cùng Bộc Dương Khải xuống xe ngựa, đứng ở dưới bậc thềm cửa, ngẩng đầu nhìn lên.
Bên cạnh cửa mạng nhện kết đầy, mặt đất bẩn thỉu, nhìn không ra rốt cuộc đã bao lâu không ai quét dọn. Cọc buộc ngựa bên cạnh đã gãy đôi, cơ bản không dùng được nữa. Trong khi đó cánh cửa lớn đen xì đó đang đóng chặt, sau cánh cửa im ắng, lặng ngắt như tờ.
"Gọi cửa!"
Sắc mặt của Đặng Tắc càng lúc càng sa sầm lại.
Chu Thương không nói gì liền xông lên bậc thang, đập tay rầm rầm vào cửa.
"Ai đó, ai đó!"
"Mở cửa."
Một tên gia đinh tướng người thấp bé bước ra, mặt mũi hung tợn, râu mọc lởm chởm.
Hắn giơ cây đèn cầy trong tay lên, dò xét Chu Thương từ trên xuống dưới, sau đó há mồm quát: "Cái tên đen xì nhà ngươi thật không hiểu chuyện, chẳng lẽ không biết nha môn này luôn đóng chặt cửa sao? Trong nhà có người chết, con dâu thì bỏ trốn theo người ngoài, gõ, gõ, gõ cái mẹ ngươi ấy!"
Tính cách của Chu Thương thế nào?
Cương trực dữ dằn!
Chưa nói tới việc tham gia Khăn Vang, từng làmsơn tặc… Vì đi theo Đặng Tắc nên mới sửa được chút ít tính tình.
Nhưng hắn đã phải chịu nỗi nhục nhã này, lập tức giận tím mặt liền giơ tay ra túm chặt cổ áo tên môn đinh đó lại, sau đó dùng lực cánh tay nâng bổng môn đinh lên, hướng về phía chiếc cột trụ bên cạnh cánh cửa chính sơn màu đen xì, đập liên tục mười mấy phát, ""Loại đê tiện chó má, còn dám nói năng lỗ mãng, lão tử sẽ vặn đầu ngươi."
Môn đinh khóc lóc cầu xin tha thứ liên tục, Chu Thương mới bỏ qua.
Tào Bằng ở trên ngựa, cũng không tới ngăn cản mà chỉ thờ ở nhìn.
Ánh mắt lơ đãng nhìn quanh bốn phía. Ở ngã tư đường đằng xa có bóng người chợt xuất hiện rồi thoáng chốc lại không còn động tĩnh.
Trong lòng cười nhạt: xem ra, nước ở huyện thành Hải Tây đục lắm!
Hắn xoay người xuống ngựa, hô một tiếng: "Chu thúc, đừng dong dài với hắn, vào đã rồi hãy nói."
"Đây là nha huyện, các ngươi…"
"Đồ mù, tân Đặng huyện lệnh ngay trước mắt ngươi, còn không mở cửa nha môn ra cho ta ngay, tới tham kiến đi chứ hả?"
Nói rồi Chu Thương đẩy cánh cửa nha môn đen xì
Đâu ngờ, hắn căn bản không hề dùng lực thì đại môn đã đổ rầm một cái xuống đất.
"Cái này......"
"Quên đi, chúng ta đi vào đã rồi nói sau."
Đặng Tắc và Bộc Dương Khải sánh bước tiến vào, mấy người Tào Bằng, Điển Mãn, Hứa Nghi đi sát theo sau.
Bốn mươi tên tùy tùng lập tức xuống ngựa xếp hàng bên ngoài cửa nha môn. Còn có mười mấy gia nô theo hầu mua ở Hạ Bì, dưới sự chỉ huy của Hồ Ban, bọn chúng dỡ xe ngựa, chuyển hành lý… Trước cửa nha huyện Hải Tây vắng vẻ, nay đột nhiên trở nên náo nhiệt, kéo theo cả bầu không khí trong huyện thành hiu quạnh này lại hết sức huyên náo.
Chu Thương và Hạ Hầu Lan tìm được cây đuốc đốt lên.
Nhờ ánh sáng đó, Đặng Tắc nhìn quanh bốn phía trong viện, rồi dừng lại ở sân trước gian chính.
Cửa sổ đối diện gian nhà chính nha môn đóng chặt, giấy dán cửa rách tung toé, không ra thể thống gì. Trong viện, trong phòng là một mảng tối đen, không một bóng người.
Đặng Tắc đột nhiên thấy tâm trạng buồn bực khó chịu quanh quẩn trong đầu.
Hắn bảo Chu Thương dẫn tên môn đinh lại, mặt u ám nhìn y không nói câu gì.
Dưới ánh đèn chiếu xuống, ánh mắt Đặng Tắc lạnh lẽo. Môn đinh chỉ cảm thấy đột nhiên ớn lạnh cả người, vội vàng quỳ phục xuống.
"Ngươi là ai?
Môn đinh lắp bắp đáp: "Tiểu nhân, tiểu nhân tên là Mạch Thành."
"Mạch Thành, ngươi làm gì?"
"Tiểu...... Tiểu nhân là cai ngục của bản nha."
"Nha huyện này sao lại rách nát như thế?"
"Bẩm, bẩm đại nhân, bản nha đã nhiều năm không được sử dụng, thế cho nên, thế cho nên......"
"Ấn tín và triện của nha huyện ở nơi nào?" Bạn đang xem tại
Một tên cứ mở miệng là cãi lại, tên kia thấy Điển Mãn mặc áo giáp sáng loáng, ngồi trên con ngựa uy phong, khí khái phi phàm đó chắc chắn không phải quan viên bình thường.
Hắn vội vàng giữ chặt đồng bọn, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.
"Mau mở cửa thành!"
Đồng thời, người đàn ông có dáng vẻ môn bá kia tiến lên hỏi: "Xin hỏi vị nào là Đặng huyện lệnh?"
Đặng Tắc bước ra từ trong xe, gật đầu với môn bá đó, "Ta chính là Đặng Tắc… Triều đình đã phát công văn đến từ lâu, ngươi có nhận được không?"
"A, tại hạ đã nhận được. Vài ngày trước, Trần Thái Thú còn phái người tới thông báo, nhưng bởi vì không biết hành trình của Huyện lệnh nên không nghênh đón từ xa, xin Huyện lệnh thứ tội."
Khi các quan mới nhậm chức, trước tiên triều đình phải gửi công văn tới Thái Thú của các quận.
Rồi sau đó, Thái Thú các quận lại sai người thông báo đến các huyện thành trực thuộc, để các quan viên đang giữ chức sẽ có sự chuẩn bị trước, bàn giao cho quan viên mới nhậm chức.
Có điều huyện Hải Tây rất lâu đã không có ai cai quản, lần trước có huyện lệnh đã là chuyện của năm ngoái rồi.
Cho nên Thái Thú quận Quảng Lăng là Trần Đăngchỉ cần thông báo tình hình cho người dân trong huyện được biết. Nếu nha huyện không có người thì sẽ có người ở địa phương chịu trách nhiệm nghênh đón. Nói chung, trong những trường hợp này, mọi người đều sẽ cố hết sức làm tốt, tránh gây ra những phiền toái không đáng có.
Tình hình ở Hải Tây hình như rất đặc biệt!
Tào Bằng ngồi chắc trên con Chiếu Dạ Bạch, gật đầu với Đặng Tắc, sau đó khoát tay ý bảo đội xe khởi hành.
Môn bá kêu quân lính gác cửa tránh ra rồi tiến lên trước dẫn đường. Một hàng xe tiến vào thành, liền thấy đường xá tối om không một ánh đèn, khắp nơi là cảnh tượng thê lương. Còn sớm mà các cửa hàng cửa hiệu lớn nhỏ hai bên đường đều đã rục rịch đóng cửa. Chỉ còn lại mấy chỗ bán hàng rong vẫn chịu khó buôn bán… Trong đêm đông vắng lặng hiu quạnh, dường như không người đi lại. Vì thế các sạp hàng rong cũng vắng vẻ như thế, không thấy một bóng người khách nào.
Tân huyện lệnh lần đầu tới, văn võ lại trốn đâu hết, danh gia vọng tộc cũng chẳng thấy tung tích đâu.
Huyện Hải Tây này quả nhiên có cá tính!
Biết rõ thượng quan sắp tới nhưng lại chỉ phái môn bá tiếp đón…
Kiểu ra uy này quả lợi hại!
Tào Bằng hơi nhếch miệng lên, liên tiếp cười nhạt.
Càng như thế, chẳng phải càng chứng tỏ, vấn đề ở huyện Hải Tây này không nhỏ sao?
Hắn quay đầu nói Vương Mãi: "Hổ đầu ca, cảm giác so với thị trấn Trung Dương của chúng ta thế nào?"
"Mẹ nó, giống như sắp chết hết cả rồi ấy, so làm sao được với sự náo nhiệt của thị trấn Trung Dương."
Hứa Nghi ghìm ngựa, đợi Tào Bằng một lúc.
"A Phúc, người ở nơi này hình như không hoan nghênh chúng ta."
"Không phải hình như, mà đúng là thế… Có điều không sao cả, chúng ta đã đến đây rồi, tóm lại phải xem xem nơi này có gì huyền diệu."
"Hả?"
Hứa Nghi sửng sốt một chút, tựa hồ đã dần hiểu được hàm ý trong lời Tào Bằng.
Hắn có chút lỗ mãng, có chút dũng mãnh… Nhưng dù sao cũng là con cháu đại tộc, ít nhiều cũng biết một vài âm mưu quỷ kế.
"A Phúc, ý của ngươi là…"
Tào Bằng đưa tay lên môi, xuỵt một cái.
Ý đó chính là: ngươi biết, ta biết, không cần phải nói!
Hứa Nghi chợt giật mình, gật đầu, không nói thêm.
Đoàn xe đi qua một chiếc cổng vòm, liền thấy trên một mặt tường cao lớn ven đường được chia làm hai vạch trái phải. Tuy nhiên, bức tường đã bị tàn phá, có vài chỗ đổ sập xuống. Đứng ở bên ngoài bức tường, có thể nhìn rõ tình hình bên trong.Đó là một căn nhà, có gian chính và hai chái nhà, còn có hai mảnh sân.
Lướt qua kiến trúc trong bức tường, loáng thoáng có thể nhìn những căn nhà cao lớn, kiên cố.
Nơi này, hẳn là bức tường phía sau của nha huyện!
Rẽ phải, men theo bức tường cao đi về phía đông, hướng phía bắc, rồi lại phía tây...
Đi thẳng đến một cánh cửa lớn sơn màu đen xì, trên đó được treo một tấm mộc bài bị mưa gió bào mòn.
Tấm bảng hơi nghiêng lệch, còn có nét chữ của nha huyện Hải Tây.
Môn bá cúi người bẩm tấu: "Đặng Huyện lệnh, nơi này chính là nha huyện."
Đây là nha huyện sao?
Đặng Tắc cùng Bộc Dương Khải xuống xe ngựa, đứng ở dưới bậc thềm cửa, ngẩng đầu nhìn lên.
Bên cạnh cửa mạng nhện kết đầy, mặt đất bẩn thỉu, nhìn không ra rốt cuộc đã bao lâu không ai quét dọn. Cọc buộc ngựa bên cạnh đã gãy đôi, cơ bản không dùng được nữa. Trong khi đó cánh cửa lớn đen xì đó đang đóng chặt, sau cánh cửa im ắng, lặng ngắt như tờ.
"Gọi cửa!"
Sắc mặt của Đặng Tắc càng lúc càng sa sầm lại.
Chu Thương không nói gì liền xông lên bậc thang, đập tay rầm rầm vào cửa.
"Ai đó, ai đó!"
"Mở cửa."
Một tên gia đinh tướng người thấp bé bước ra, mặt mũi hung tợn, râu mọc lởm chởm.
Hắn giơ cây đèn cầy trong tay lên, dò xét Chu Thương từ trên xuống dưới, sau đó há mồm quát: "Cái tên đen xì nhà ngươi thật không hiểu chuyện, chẳng lẽ không biết nha môn này luôn đóng chặt cửa sao? Trong nhà có người chết, con dâu thì bỏ trốn theo người ngoài, gõ, gõ, gõ cái mẹ ngươi ấy!"
Tính cách của Chu Thương thế nào?
Cương trực dữ dằn!
Chưa nói tới việc tham gia Khăn Vang, từng làmsơn tặc… Vì đi theo Đặng Tắc nên mới sửa được chút ít tính tình.
Nhưng hắn đã phải chịu nỗi nhục nhã này, lập tức giận tím mặt liền giơ tay ra túm chặt cổ áo tên môn đinh đó lại, sau đó dùng lực cánh tay nâng bổng môn đinh lên, hướng về phía chiếc cột trụ bên cạnh cánh cửa chính sơn màu đen xì, đập liên tục mười mấy phát, ""Loại đê tiện chó má, còn dám nói năng lỗ mãng, lão tử sẽ vặn đầu ngươi."
Môn đinh khóc lóc cầu xin tha thứ liên tục, Chu Thương mới bỏ qua.
Tào Bằng ở trên ngựa, cũng không tới ngăn cản mà chỉ thờ ở nhìn.
Ánh mắt lơ đãng nhìn quanh bốn phía. Ở ngã tư đường đằng xa có bóng người chợt xuất hiện rồi thoáng chốc lại không còn động tĩnh.
Trong lòng cười nhạt: xem ra, nước ở huyện thành Hải Tây đục lắm!
Hắn xoay người xuống ngựa, hô một tiếng: "Chu thúc, đừng dong dài với hắn, vào đã rồi hãy nói."
"Đây là nha huyện, các ngươi…"
"Đồ mù, tân Đặng huyện lệnh ngay trước mắt ngươi, còn không mở cửa nha môn ra cho ta ngay, tới tham kiến đi chứ hả?"
Nói rồi Chu Thương đẩy cánh cửa nha môn đen xì
Đâu ngờ, hắn căn bản không hề dùng lực thì đại môn đã đổ rầm một cái xuống đất.
"Cái này......"
"Quên đi, chúng ta đi vào đã rồi nói sau."
Đặng Tắc và Bộc Dương Khải sánh bước tiến vào, mấy người Tào Bằng, Điển Mãn, Hứa Nghi đi sát theo sau.
Bốn mươi tên tùy tùng lập tức xuống ngựa xếp hàng bên ngoài cửa nha môn. Còn có mười mấy gia nô theo hầu mua ở Hạ Bì, dưới sự chỉ huy của Hồ Ban, bọn chúng dỡ xe ngựa, chuyển hành lý… Trước cửa nha huyện Hải Tây vắng vẻ, nay đột nhiên trở nên náo nhiệt, kéo theo cả bầu không khí trong huyện thành hiu quạnh này lại hết sức huyên náo.
Chu Thương và Hạ Hầu Lan tìm được cây đuốc đốt lên.
Nhờ ánh sáng đó, Đặng Tắc nhìn quanh bốn phía trong viện, rồi dừng lại ở sân trước gian chính.
Cửa sổ đối diện gian nhà chính nha môn đóng chặt, giấy dán cửa rách tung toé, không ra thể thống gì. Trong viện, trong phòng là một mảng tối đen, không một bóng người.
Đặng Tắc đột nhiên thấy tâm trạng buồn bực khó chịu quanh quẩn trong đầu.
Hắn bảo Chu Thương dẫn tên môn đinh lại, mặt u ám nhìn y không nói câu gì.
Dưới ánh đèn chiếu xuống, ánh mắt Đặng Tắc lạnh lẽo. Môn đinh chỉ cảm thấy đột nhiên ớn lạnh cả người, vội vàng quỳ phục xuống.
"Ngươi là ai?
Môn đinh lắp bắp đáp: "Tiểu nhân, tiểu nhân tên là Mạch Thành."
"Mạch Thành, ngươi làm gì?"
"Tiểu...... Tiểu nhân là cai ngục của bản nha."
"Nha huyện này sao lại rách nát như thế?"
"Bẩm, bẩm đại nhân, bản nha đã nhiều năm không được sử dụng, thế cho nên, thế cho nên......"
"Ấn tín và triện của nha huyện ở nơi nào?" Bạn đang xem tại
/731
|