Tào Tặc

Chương 111: Hà Nhất công phường

/731


Tào Cấp cũng không rõ bản thân làm sao mà ra khỏi phủ Tào Tháo. Tới ngoài cửa phủ Tào Tháo, Tào Cấp ngây người, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cũng may đám người Tào Bằng nghỉ tạm ở phủ Hổ Bôn. Chu Thương và Hạ Hầu Lan đều để ý tới động tĩnh trong phủ Tào Tháo. Khi thấy Tào Cấp ngơ ngẩn đi ra khỏi phủ, Chu Thương vội vàng tới đưa Tào Cấp về phủ Hổ Bôn...

- Cha! Người làm sao vậy?

Tào Bằng thấy Tào Cấp như người mất hồn thì mở miệng hỏi.

Tào Cấp nuốt nước miếng rồi nhỏ giọng nói:

- Bằng nhi! Cha làm quan rồi.

- A!

- Tào công nói rằng muốn ta tới Chư Dã giám làm Giám Lệnh.

- Cái gì?

Tào Bằng hơi giật mình. Vốn kế hoạch ban đầu của hắn đó là để cho Tào Cấp bắt đầu từ Giam Tác, coi như lấy cơ sở. Sau khi Tào Cấp hiểu rõ tình hình của Chư Dã Giám thì mới thăng chức. Dù sao thì Tào Cấp cũng chưa bao giờ làm quan, còn Giám Lệnh trong Chư Dã giám mặc dù chức quan không cao nhưng lại là vị trí rất quan trọng. Nếu lập tức làm Giám Lệnh, Tào Cấp không quen việc mà làm sai gì đó thì chẳng phải đang vui hóa buồn hay sao?

- Cha! Tào công còn nói gì không?

- Tào công còn nói vài ngày nữa sẽ cho người đưa hồ sơ của Chư Dã Giám để cho ta làm quen. Trước khi hết năm sẽ tới Hà Nhất phường tại Huỳnh Dương nhậm chức.

- Hà nhất tác phường?

Tào Bằng cảm thấy đau đầu.

Hà Nhất tác phường cũng là cái tên của Chư Dã Giám.

Từ những di chỉ của đời Hán tìm được ở thời hậu thế thì nó nằm ở Trịnh châu thuộc Hà Nam.

Nghe nói Hà Nhất tác phường được xây dựng vào những năm đầu của Đông Hán.

Toàn bộ tác phường từ Nam tới Bắc rộng bốn trăm thước, sâu ba trăm thước. Tổng diện tích vượt qua mười hai vạn thước vuông. Trong đó có hai lò rèn, mười hai cái giếng nước, ao để tôi có hơn ba mươi cái.... Đó là một xưởng rèn lớn nhất thời kỳ Đông Hán.

Do Đông Hán định đô tại Lạc Dương cho nên Chư Dã Giám cũng nằm ở đây.

Sau khởi nghĩa Khăn Vàng, nơi này gần như bị bỏ hoang. Mãi cho tới khi Tào Tháo rời đô tới huyện Hứa thì mới xây dựng lại. Muốn tới đó thì phải đi từ huyện Hứa tới Trà Dương mất khoảng trăm dặm. Nếu cưỡi khoái mã thì trong một ngày có thể trở về. Nói chung khoảng cách cũng không xa lắm.

- Bằng nhi! Cha làm quan.

Tào Cấp giống như bị điên, ngửa mặt lên trời mà cười to.

Tào Bằng bước lên nắm lấy tay Tào Cấp rồi hét to:

- Phụ thân! Tỉnh lại.

Có đôi khi sự vui mừng quá đỗi sẽ khiến cho người ta mất tỉnh táo. Một ví dụ rõ ràng nhất đó là thời hậu thế khi môn sinh trúng cử. Lúc này, tình hình Tào Cấp hơi giống với trường hợp đó. Tào Bằng bước lên, lay cho Tào Cấp tỉnh lại.

- Phụ thân! Hiện tại người tới Chư Dã giám làm Giám lệnh thật ra chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Tào Cấp tỉnh táo hơn, kinh ngạc nhìn Tào Bằng rồi nói:

- Bằng nhi! Sao con nói vậy?

- Cha có biết tình hình của Chư Dã giám không?

- Lúc trước Thúc Tôn từng nói với cha một chút nên coi như biết.

- Biết? - Tào Bằng cười lạnh:

- Cha! Cha có biết Chư Dã Giám như thế nào không? Cha nghĩ nơi đó suôn sẻ hay sao? Chư Dã giám quản lý hơn mười vạn binh khí trong ba châu của Tào công. Mà binh khí như thế nào là đủ tư cách? Còn binh khí thế nào là không đủ? Người có biết được tiêu chuẩn đó không? Chưa nói trong cả ba châu có mấy trăm công quan, những công quan đó có bối cảnh ra sao thì cha có biết không? Hà nhất tác phương còn có trách nhiệm cung cấp binh khí. Hàng năm bọn họ phải tạo được bao nhieu đao? Bao nhiêu mâu? Tạo bao nhiêu cung? Bao nhiêu bộ giáp? Cha có biết tới điều đó không? Dưới Chư Dã giám còn có giam tác, lục sự... Cha sử dụng những người đó như thế nào? hàng năm làm sao ra kế hoạch làm cái gì trước, cái gì làm sau thì cha có biết không?

- Cha! Vốn con muốn để cho cha làm Giam Tác cho quen rồi mới mưu đồ tới tương lai. Nhưng bây giờ chúng ta phải lập tức về bàn bạc việc này tới tỷ phu. Thật ra nếu nói tài nghệ chúng ta không sợ. Còn một khi làm quan thì không chỉ cần tài nghệ tốt được. Cha phải có thủ đoạn còn phải có tâm kế mới được. Không được! Việc này trước tiên cần phải có người giúp đỡ.

Nói xong, Tào Bằng càng cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng.

Hắn đứng dậy nói:

- Hạ Hầu! Chu Thương! Nhanh chóng chuẩn bị ngựa, chúng ta trở về Ô bảo.

Trong đại lao của Hứa Đô, cũng là căn phòng giam tháng trước đám người Tào Chân ở đó còn bây giờ thì đổi lại là người khác.

Trong hành lang được chiếu sáng bởi ánh đèn tù mù. Trần Tạo ngơ ngác nhìn hai người trong đó mà muốn gào lên.

"Cái năm nay làm sao vậy?"

Vừa mới đẩy được đám tiểu bá vương đi thì bây giờ lại lôi tới hai vị đại lão gia.

Nhóm tiểu bá vương mặc dù có chút dữ dằn nhưng dù sao thì cũng còn nhỏ, không gây được sức ép. Còn hai vị đại lão gia này thì hệ số nguy hiểm tăng lên nhiều. Chỉ cần nhìn hai con sư tử đang ngồi chồm hỗm trong đại lao, mặc dù không nói câu nào nhưng cũng khiến cho bầu không khí hết sức nặng nề.

Từ sau khi hai người đó được đưa vào đây, Trần Tạo liền vẫn lo lắng đề phong.

Tào Công cũng biết hai người này rất khó bảo nên cho họ vào trong một gian phòng lao. Lúc trước, đám tiểu bá vương mặt dù khó đối phó nhưng cũng chỉ cần tách ra là không lo họ xung đột. Nhưng hiện tại thì người hai người lúc nào cũng có thể ra tay.

Mà hai người này đều là nhân vật Trần Tạo không thể đối phó.

Điển Vi và Hứa Chử trầm mặt ngồi đối diện với nhau.

Cả hai người ngồi cách nhau chừng năm, sáu bước. Cả hai đều trừng mắt nhìn nhau không ai chịu nhường.

- Nếu không có người giúp thì Hổ Bôn của ngươi có cái gì?

Hứa Chử nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Điển Vi.

Điển Vi liền nheo mắt:

- Trọng Khang! Đã đánh cuộc thì phải chịu thua. Nếu không muốn thua thì đừng có thể hiện. Đúng là có người giúp ta. Thế thì sao? Lão tử có nhân duyên tốt, lại may mắn. Ngươi cũng có thể tìm người giúp. Dòng họ Hứa của ngươi còn ít người hay sao mà không tìm?

- Ngươi...

Hứa Chử tức tới mức trán nổi gân xanh, thái dương giật giật.

Điển Vi hừ một tiếng rồi khép mắt lại, chẳng thèm để ý tới Hứa Chử.

- Ngươi...ngươi không có bản lĩnh. - Hứa Chử hạ giọng nói.

Điển Vi nhếch miệng rồi vuốt chòm râu mà cười nói:

- Có bản lĩnh hay không thì ta cũng thẳng ngươi.

- Thắng ta thì sao? - Hứa Chử hù lạnh:

- Chẳng lẽ không có ai giúp đỡ ta sao?

- Ta rất may mắn. - Điển Vi mở miệng cười ha hả:

- Con của ta kết nghĩa huynh đệ với người ta. Ta mời hắn giúp đỡ thì có gì không được?

Hứa Chử đang nắm tay chợt thả lỏng.

Y cũng cười nói:

- Con của ngươi kết bái với người khác còn con ta thì không hay sao? Điển Vi! Ngươi đừng có đắc ý vội. Trong tiểu bát nghĩa thì còn ta đứng thứ hai còn con ngươi đứng thứ ba. Theo cách nói này thì con ngươi còn phại gọi con ta là huynh trưởng. Nhị ca đi cầu người so với tam ca phải hơn rồi. Điển Quân Minh! Lần sau chúng ta lại tỷ thí xem ai có thể thắng?

Nụ cười trên mặt Điển Vi lập tức biến mất. Y mở mắt, căm tức nhìn Hứa Chử rồi nói:

- Hứa Trọng Khang! Ngươi đúng là kẻ vô sỉ.

- Hừ! Đây không phải là vô sỉ mà là rất may mắn. Ngươi đi ngàn dặm mời cao nhân, kết quả cuối cùng lại tiện lợi cho con của ta.

- Ngươi...ngươi... Ta trở về bảo a Mãn và a Phúc ra khỏi tiểu bát nghĩa.

- Tốt! Ngươi thử xem bọn chúng có đồng ý không? Bọn chúng đã thề trước mặt thánh Khổng, ngươi nghĩ chúng có thể nghe theo lời ngươi không?

Tâm trạng của Hứa chử lập tức sảng khoái hơn nhiều.

Cảm giác hậm hực lúc trước hoàn toàn biến mất.

Điển Vi nổi giận nói:

- Hứa Trọng Khang! Cái tên khốn kiếp nhà ngươi. Hôm nay lão tử không dậy ngươi một bài học thì không được.

- Đến đây! Ta muốn đánh ngươi lâu rồi. - Hứa Chử không hề yếu thế đứng phắt dậy:

- Nếu người không theo chủ công sớm hơn thì hiện giờ cái chức Hổ Bôn Trung Lang tướng làm sao tới lượt ngươi? Nếu luận quyền cước, lão tử không hề thua ngươi.

Cả hai đại hán cường tráng đều đứng dậy.

Bên ngoài nhà lao, Trận Tạo cảm thấy hoảng hốt.

"Đánh nhau! Cuối cùng thì cũng phải đánh nhau..."

- Huynh trưởng! Chúng ta có nên ngăn cản hay không?

- Ngăn cản cái gì? Chúng ta mà tới chẳng khác nào chịu chết. Cả hai người đó mà đánh nhau thật thì ngoài Tào Tư Không ra còn ai có thể cản?

Trần Tạo lập tức lên tiếng.

Đúng lúc này từ bên ngoài có hai thiếu niên đi vào.

- Các ngươi vào đây làm gì?

Trần Tạo quay đầu lại thấy người vừa mới tới thì vui vẻ.

- Hai vị công tử tới đúng lúc. Nhanh lên. Hai vị tướng quân định đánh nhau.

- Cái gì?

Hai thiếu niên đó đúng là Điển Mãn và Hứa Nghi. Cả hai người mua chút rượu thịt bên ngoài rồi định tới khuyên giải hai ông bố. Nhưng không ngờ chậm một chút mà Hứa Chử và Điển Vi đã giương cung bạt kiếm, chuẩn bị động thủ. Điển Mãn và Hứa Nghi cầm hộp đồ ăn nhanh chóng đi vào.

- Tại sao các ngươi không ngăn lại?

Trần Tạo nghe vậy mà suýt phát khóc:

- Công tử! Không phải tiểu nhân không muốn ngăn mà thật sự là... Ai có thể ngăn được hai vị tướng quân chứ?

Điển Mãn và Hứa Nghi chẳng thèm để ý tới Trần Tạo rồi nhanh chóng đi vào trong lao.

- Cha! Dừng tay.

- Phụ thân đừng đánh!

Cả hai người kêu lên khiến cho Điển Vi và Hứa Chử dừng lại.

- A Mãn! Con đừng có ngăn ta. Hôm nay ta phải dậy cho tên lão hổ ngu xuẩn này mới được.

Hứa Chử nổi giận:

- Ai dạy ai còn chưa biết. Đầu to! Ngươi cũng thấy đấy, không phải cha muốn ra tay mà tên này quả thực khinh người quá đáng.

Điển Mãn nổi giận nói:

- Nhanh mở cửa cho ta.

Hứa Nghi thì cố gắng khuyên giải:

- Phụ thân! Người và thúc phụ đều dưới trướng chủ công, đều là túc vệ. Hai người không nên tổn thương hòa khí, nếu không sẽ bị chủ công trách phạt.

- Đúng vậy! Cha! Nếu người làm Hứa thúc phụ bị thương thì Chủ công sẽ không vui.

Hứa Chử nghe thấy vậy thì mất hứng.

- A Mãn! Ngươi nói vậy là sao? Bằng vào cha ngươi mà có thể làm cho ta bị thương? Đừng có thấy hắn cao hơn ta mà nhầm. Lão tử chỉ cần một tay là có thể xử lý được.

Điển Vi nổi giận:

- Dựa vào ngươi? Lão tử nhắm mắt cũng có thể đánh cho ngươi gục xuống. Ai chết hay không còn chưa biết.

- Hôm nay ta không dạy ngươi một bài học thì không...

- Đến đây! Người nào không tới thì là chắt.

- Đến đây! Ta cùng ngươi đánh ba trăm hợp.

- Phì! Lão tử chỉ cần ba mươi hiệp là có thể lấy mạng chó của ngươi... Bạn đang xem tại

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status