Nhờ Tử Hoa dẫn đường, Mai Vũ đã đến được cánh rừng mà Tả Y nói.
Nhảy từ trên ngựa xuống, Mai Vũ thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, khu rừng này có đầy trái cây.
Mai Vũ quay đầu, mỉm cười nói với Tử Hoa: “Tử Hoa ở tại Phủ Thành Chủ đã lâu rồi. Tại hạ muốn hỏi một câu, Tử quản gia có biết những trái cây này gọi là gì không?”
Tử Hoa nhìn cánh rừng kia, đáp: “Trái cây này gọi là Hồng Chước.”
Mai Vũ cười tủm tỉm.
Quả nhiên, tìm đúng rồi.
Trước đây rất lâu, nàng đã từng nghe qua tên gọi này.
Nàng thích nhưỡng rượu nên có rất nhiều sách về nhưỡng rượu.
Hồng Chước, loại trái cây này hoàn toàn tương khắc với một loại khác.
Thanh Tương tính dương, kết quả màu lục. Hương thơm nồng nàng, ăn vào ngọt lành, ngon miệng.
Nhưng Hồng Chước tính âm, kết quả màu đỏ, vô vị, không thể ăn trực tiếp, nếu không toàn thân sẽ bị ngứa.
“Công tử, loại quả này không ăn trực tiếp được, đừng nên hái nó thì hơn.” Tử Hoa khuyên nàng.
“Cứ gọi ta là Vãn Vũ đi. Công tử, công tử, nghe thật khó chịu. Ta hái thứ trái cây này không phải dùng để ăn.” Mai Vũ cười cười, nhảy tới nhảy lui để hái trái cây trong rừng.
Tử Hoa đứng phía xa nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Ngài định dùng nó làm gì?”
Mai Vũ quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, thấy đối phương không có chỗ nào khác lạ, nàng lại cong môi cười: “Ta muốn dùng nó để nhưỡng rượu.”
Nói rồi Mai Vũ lại xoay người tiếp tục bận rộn.
Ánh mắt hắn sáng lên, lộ ra vẻ mê hoặc chân thực. Hiển nhiên hắn không biết rằng Hồng Chước có thể nhưỡng thành rượu.
Theo lời kể của Bách Bất Duy, đêm đó người cùng y uống rượu đã cho y uống Hồng Chước.
Hồng Chước có thể dùng để nhưỡng rượu, điều này có rất ít người biết. Thật ra loại trái cây này nếu ủ thành rượu cũng không gây hại gì đối với con người.
Chỉ có một số việc hầu như chẳng ai biết cả.
Thanh Tương tính dương và Hồng Chước tính âm tương khắc lẫn nhau, nếu uống chúng cùng lúc, hậu quả sẽ bị mất nội lực tạm thời đến khi nào hoàn toàn tỉnh rượu mới có thể khôi phục.
Người biết được tác dụng của rượu kia, chắc chắn không đơn giản. Hơn nữa, Bách Bất Duy còn nói, đêm đó người nói chuyện với y không phải là hạng người hời hợt.
Nên Mai Vũ nghĩ rằng rất có khả năng người này đang ở ngay trong Phủ Thành Chủ của Bách Lý Phong Vân Thành. Nàng nhờ Tả Y tìm loại trái cây này chính là vì muốn tìm ra hung thủ chân chính.
Nhưng bây giờ xem ra sự tình càng ngày càng phức tạp hơn.
Sau một phen suy nghĩ, bây giờ đối tượng tình nghi lớn nhất là Tử Hoa và Vô Trần. Mà lúc này, có thể loại Tử Hoa ra khỏi diện tình nghi, vậy chỉ còn lại Vô Trần. Dien Đa"n Lê Qyu Đôn
Nam nhân kia, không thể hoàn toàn tin tưởng, cũng không thể hoàn toàn không tin hắn.
Giờ đây, nàng rất muốn biết vị Thành chủ kia còn sống hay đã chết?
Sau khi hái trái cây xong, Mai Vũ lại cùng Tử Hoa trở về.
Trên đường về, Mai Vũ không khỏi hỏi: “Tử Hoa, sao bên ngoài không hề có thông tin nào về việc Thành chủ có huynh đệ kết nghĩa?”
“À…thật ra thì Thành chủ có rất nhiều bằng hữu và huynh đệ kết nghĩa. Ngài ấy giao thiệp rộng rãi, bằng hữu khắp thiên hạ. Mấy ngày trước đây, sợ là nghe tin ngài ấy bị bệnh nên Vô Trần đại nhân đã vội vàng chạy đến đây.”
Mai Vũ nhíu mày, cố ý nói đùa: “Ha ha, nói vậy ngươi cũng không thể nhận ra tất cả bọn họ rồi. Vạn nhất có người giả trang đi vào ăn nhờ ở đậu, vậy không phải là để người khác được lợi hay sao?”
Tử Hoa nhếch môi cười, ngoái đầu lại nhìn nàng, đáp: “Đó là bí mật, ta chỉ nói cho một mình ngài nghe thôi nha. Mặc dù thành chủ không bao giờ dùng gương mặt thật để gặp người khác nhưng nếu ngài ấy nhận định người đó là bằng hữu thì sẽ nói một câu: Giữa Bách Lý Phong Vân cuồn cuộn này, hãy chờ xem ai là anh hùng. Người tới chỉ cần nhắc lại câu này, ta lập tức có thể phán đoán hắn có phải là bằng hữu của Thành chủ hay không.”
Tử Hoa nói rồi lại tiếp tục giục ngựa đi về phía trước mà Mai Vũ lại lâm vào trầm tư.
Tử Hoa nhìn Mặt Trời đang ngả về Tây, đột nhiên hắn khẽ thì thầm: “Hoàng hôn đẹp quá.”
Mai Vũ ngẩng đầu, tà dương mờ ảo phủ xuống mặt đất, nhuộm lên tất cả cảnh vật một màu vàng của nắng.
“A…đúng là rất đẹp.”
Hoàng hôn mỹ lệ như vậy…nàng thật sự muốn nó sẽ kéo dài mãi mãi.
“Bẩm chủ tử, thám tử báo lại, An Thiếu Hàn vẫn luôn ở trong Vương Phủ, chưa từng rời khỏi.”
Đông Thần Hạo nghe hạ nhân báo cáo, y cau mày.
An Thiếu Hàn không rời khỏi Vương Phủ?
Điều này sao có thể?
Nếu hắn không rời khỏi Vương Phủ, vậy người bây giờ đang thao túng Bách Lý Phong Vân Thành, xoay chuyển Càn Khôn là ai?
Lúc này, chính y cũng dấn sâu vào đó.
Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành là ai? Việc người đó sống hay chết vẫn còn là câu đố, mà Mai Vũ đã bị lừa vào Phủ Thành Chủ Bách Lý Phong Vân Thành.
Hai nam nhân bên cạnh nàng, tuy y không biết gì về Tạ Vãn Phong nhưng Hoa Tử Nguyệt thì y đã lĩnh giáo qua.
Ngày đó, tên kia đã thần không biết quỷ không hay cứu đi Đông Thần Thanh Vân khỏi tay y. Y thật hối hận sao lúc đó lại không giết hắn.
Còn Tạ Vãn Phong kia, y từng nghe qua, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Với khứu giác của nữ tử kia, y không dám cam đoan nàng có thể ngửi ra dấu vết gì hay không.
Đáng giận! Rốt cuộc là ai đang thao túng tất cả mọi thứ? Nhanh hiện thân ra cho bổn vương!
Đông Thần Hạo vung tay, quét tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.
Cảm giác lo âu mấy năm nay chưa từng tồn tại bỗng ập đến.
Lần trước ở Vương Phủ, cho dù là y bị Đông Thần Thanh Vân cài bẫy y cũng chưa từng thấy lo lắng như vậy.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đông Thần Hạo bắt buộc chính mình phải bình tĩnh nhưng y vẫn không có cách nào ổn định tâm trạng của mình. D-ien Đ-a"n L-ê Q-yu -ôn
Cứ cho là người đó không phải An Thiếu Hàn nhưng chắc chắn cũng là do An Thiếu Hàn điều khiển,
Y tin rằng An Thiếu Hàn là người duy nhất ở Tây Thự có thể đối kháng với y.
“Tiếp tục giám thị An Thiếu Hàn cho ta! Đám phế vật!” Đông Thần Hạo gầm thét.
“Dạ, chủ tử.” Người nọ đáp lại rồi lập tức chạy biến.
“Bá bá, khi nào Thiếu Hàn ca mới về?” Trần Thu chu môi, hậm hực hỏi.
Quản gia bất đắc dĩ nở nụ cười hiền lành: “Chờ chút xíu nữa thôi, chờ ngài ấy trở về ngài sẽ được tự do.”
“Thật không? Đến lúc đó ta cũng có thể lang bạt giang hồ phải không?” Đôi mắt Trần Thu tỏa sáng, hắn hỏi.
“Đúng đúng, đến lúc đó ngài sẽ là nam tử hán, đại trượng phu giống như An Vương Gia vậy.” Quản gia cảm khái nói, ánh mắt nhìn về một nơi xa xôi.
Vương gia vì nữ tử kia, thật nhọc lòng…
Trần Thu cúi đầu nhìn bộ hắc y trên người, khóe môi thoáng hiện nụ cười: “Không thèm đâu, ta muốn thành người còn giỏi hơn ca cơ.”
Không chỉ là giỏi về ngụy trang, không chỉ có tài năng xuất chúng.
Hắn muốn cả tâm hồn và thể xác đều vượt trội hơn người.
Hắn không thích vẻ yếu đuối đó, không thích né tránh, cũng không thích tình yêu vô lực đó.
Hắn muốn một tình yêu mãnh liệt, dũng cảm mà yêu, phải nắm chắc mỗi cơ hội.
Không biết đến khi nào ca mới có thể dũng cảm bước ra một bước. Cho dù không chiếm được thứ gì, bản thân cũng sẽ không còn tiếc nuối, vì đã từng nỗ lực nắm lấy.
Lúc ngẩng cao đầu đi vào Phủ Thành Chủ, Liễu Hành Vân còn cố ý liếc nhìn hai tên gia đinh kia.
Gia đinh cũng liếc mắt nhìn hắn rồi lại sợ hại quay đi.
Mỉm cười, Liễu Hành Vân không nói câu nào, hiên ngang bước vào.
Sau lưng hắn truyền tới tiếng than hối hận của gia đinh kia.
“Làm sao bây giờ, đây không phải là tên tiểu tử nghèo hôm qua chúng ta đã đuổi đi sao?”
“Trời ơi…ngươi còn dám kêu người ta là tiểu tử nghèo à! Sau này hắn sẽ là sư gia của chúng ta, nếu hắn nói xấu chúng ta trước mặt Thành chủ, chúng ta sẽ phải cuốn gói ra đi đó.”
Liễu Hành Vân nghe thấy không khỏi nhếch môi cười tươi.
Ha ha, đám tiểu tử mắt chó nhìn người thấp, thấy ông đây ghê chưa?
Hừ hừ, chọc giận ông, ông sẽ không cho các ngươi dễ chịu đâu.
Người dẫn đường phía trước vừa giới thiệu với Liễu Hành Vân vừa dẫn hắn đến chỗ ở.
“Liễu tiên sinh, trước mắt ngài cứ ở đây. Gian phòng bên kia ta sẽ kêu họ sớm dọn dẹp cho ngài.” Người dẫn đường nói.
Liễu Hành Vân ngẩng đầu nhìn gian phòng, cảm khái vô hạn.
Không biết nữ tử kia đang ở đâu. Hắn vừa nghĩ thế, cửa phòng bên cạnh đã mở ra.
Một nam tử mặc áo trắng bước ra.
Liễu Hành Vân và người kia đồng thời nhìn nhau.
Lúc này, trên hành lang dài lặng gió, cảm giác dịu dàng mềm mại lưu chuyển.
“Không cần, ta ở đây là được rồi.” Liễu Hành Vân mỉm cười, không thèm nhìn người dẫn đường, hắn nói.
Tiểu quản sự dẫn đường không hiểu được suy nghĩ của hắn, đành phải xin cáo lui.
“Tại hạ Liễu Hành Vân, từ hôm nay ta sẽ là sư gia của Phủ Thành Chủ.” Liễu Hành Vân cười, nói với người kia.
Người kia cũng cười đáp: “Tại hạ Vãn Vũ, chỉ là một người nhưỡng rượu qua đường mà thôi.”
Mai Vũ vừa từ bên ngoài về, nghe thấy có tiếng người bên ngoài nên muốn ra xem là ai.
Không nghĩ tới, nam tử này đã đến rồi.
Hoàng hôn thật sự rất đẹp, trong một buổi chiều như vậy, được gặp lại nam tử như Mặt Trời tháng năm này, có cảm giác như người cá được về với nước vậy.
Ta chỉ biết âm thầm chờ đợi, đợi ngươi trở về bên cạnh ta.
Nhảy từ trên ngựa xuống, Mai Vũ thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, khu rừng này có đầy trái cây.
Mai Vũ quay đầu, mỉm cười nói với Tử Hoa: “Tử Hoa ở tại Phủ Thành Chủ đã lâu rồi. Tại hạ muốn hỏi một câu, Tử quản gia có biết những trái cây này gọi là gì không?”
Tử Hoa nhìn cánh rừng kia, đáp: “Trái cây này gọi là Hồng Chước.”
Mai Vũ cười tủm tỉm.
Quả nhiên, tìm đúng rồi.
Trước đây rất lâu, nàng đã từng nghe qua tên gọi này.
Nàng thích nhưỡng rượu nên có rất nhiều sách về nhưỡng rượu.
Hồng Chước, loại trái cây này hoàn toàn tương khắc với một loại khác.
Thanh Tương tính dương, kết quả màu lục. Hương thơm nồng nàng, ăn vào ngọt lành, ngon miệng.
Nhưng Hồng Chước tính âm, kết quả màu đỏ, vô vị, không thể ăn trực tiếp, nếu không toàn thân sẽ bị ngứa.
“Công tử, loại quả này không ăn trực tiếp được, đừng nên hái nó thì hơn.” Tử Hoa khuyên nàng.
“Cứ gọi ta là Vãn Vũ đi. Công tử, công tử, nghe thật khó chịu. Ta hái thứ trái cây này không phải dùng để ăn.” Mai Vũ cười cười, nhảy tới nhảy lui để hái trái cây trong rừng.
Tử Hoa đứng phía xa nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Ngài định dùng nó làm gì?”
Mai Vũ quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, thấy đối phương không có chỗ nào khác lạ, nàng lại cong môi cười: “Ta muốn dùng nó để nhưỡng rượu.”
Nói rồi Mai Vũ lại xoay người tiếp tục bận rộn.
Ánh mắt hắn sáng lên, lộ ra vẻ mê hoặc chân thực. Hiển nhiên hắn không biết rằng Hồng Chước có thể nhưỡng thành rượu.
Theo lời kể của Bách Bất Duy, đêm đó người cùng y uống rượu đã cho y uống Hồng Chước.
Hồng Chước có thể dùng để nhưỡng rượu, điều này có rất ít người biết. Thật ra loại trái cây này nếu ủ thành rượu cũng không gây hại gì đối với con người.
Chỉ có một số việc hầu như chẳng ai biết cả.
Thanh Tương tính dương và Hồng Chước tính âm tương khắc lẫn nhau, nếu uống chúng cùng lúc, hậu quả sẽ bị mất nội lực tạm thời đến khi nào hoàn toàn tỉnh rượu mới có thể khôi phục.
Người biết được tác dụng của rượu kia, chắc chắn không đơn giản. Hơn nữa, Bách Bất Duy còn nói, đêm đó người nói chuyện với y không phải là hạng người hời hợt.
Nên Mai Vũ nghĩ rằng rất có khả năng người này đang ở ngay trong Phủ Thành Chủ của Bách Lý Phong Vân Thành. Nàng nhờ Tả Y tìm loại trái cây này chính là vì muốn tìm ra hung thủ chân chính.
Nhưng bây giờ xem ra sự tình càng ngày càng phức tạp hơn.
Sau một phen suy nghĩ, bây giờ đối tượng tình nghi lớn nhất là Tử Hoa và Vô Trần. Mà lúc này, có thể loại Tử Hoa ra khỏi diện tình nghi, vậy chỉ còn lại Vô Trần. Dien Đa"n Lê Qyu Đôn
Nam nhân kia, không thể hoàn toàn tin tưởng, cũng không thể hoàn toàn không tin hắn.
Giờ đây, nàng rất muốn biết vị Thành chủ kia còn sống hay đã chết?
Sau khi hái trái cây xong, Mai Vũ lại cùng Tử Hoa trở về.
Trên đường về, Mai Vũ không khỏi hỏi: “Tử Hoa, sao bên ngoài không hề có thông tin nào về việc Thành chủ có huynh đệ kết nghĩa?”
“À…thật ra thì Thành chủ có rất nhiều bằng hữu và huynh đệ kết nghĩa. Ngài ấy giao thiệp rộng rãi, bằng hữu khắp thiên hạ. Mấy ngày trước đây, sợ là nghe tin ngài ấy bị bệnh nên Vô Trần đại nhân đã vội vàng chạy đến đây.”
Mai Vũ nhíu mày, cố ý nói đùa: “Ha ha, nói vậy ngươi cũng không thể nhận ra tất cả bọn họ rồi. Vạn nhất có người giả trang đi vào ăn nhờ ở đậu, vậy không phải là để người khác được lợi hay sao?”
Tử Hoa nhếch môi cười, ngoái đầu lại nhìn nàng, đáp: “Đó là bí mật, ta chỉ nói cho một mình ngài nghe thôi nha. Mặc dù thành chủ không bao giờ dùng gương mặt thật để gặp người khác nhưng nếu ngài ấy nhận định người đó là bằng hữu thì sẽ nói một câu: Giữa Bách Lý Phong Vân cuồn cuộn này, hãy chờ xem ai là anh hùng. Người tới chỉ cần nhắc lại câu này, ta lập tức có thể phán đoán hắn có phải là bằng hữu của Thành chủ hay không.”
Tử Hoa nói rồi lại tiếp tục giục ngựa đi về phía trước mà Mai Vũ lại lâm vào trầm tư.
Tử Hoa nhìn Mặt Trời đang ngả về Tây, đột nhiên hắn khẽ thì thầm: “Hoàng hôn đẹp quá.”
Mai Vũ ngẩng đầu, tà dương mờ ảo phủ xuống mặt đất, nhuộm lên tất cả cảnh vật một màu vàng của nắng.
“A…đúng là rất đẹp.”
Hoàng hôn mỹ lệ như vậy…nàng thật sự muốn nó sẽ kéo dài mãi mãi.
“Bẩm chủ tử, thám tử báo lại, An Thiếu Hàn vẫn luôn ở trong Vương Phủ, chưa từng rời khỏi.”
Đông Thần Hạo nghe hạ nhân báo cáo, y cau mày.
An Thiếu Hàn không rời khỏi Vương Phủ?
Điều này sao có thể?
Nếu hắn không rời khỏi Vương Phủ, vậy người bây giờ đang thao túng Bách Lý Phong Vân Thành, xoay chuyển Càn Khôn là ai?
Lúc này, chính y cũng dấn sâu vào đó.
Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành là ai? Việc người đó sống hay chết vẫn còn là câu đố, mà Mai Vũ đã bị lừa vào Phủ Thành Chủ Bách Lý Phong Vân Thành.
Hai nam nhân bên cạnh nàng, tuy y không biết gì về Tạ Vãn Phong nhưng Hoa Tử Nguyệt thì y đã lĩnh giáo qua.
Ngày đó, tên kia đã thần không biết quỷ không hay cứu đi Đông Thần Thanh Vân khỏi tay y. Y thật hối hận sao lúc đó lại không giết hắn.
Còn Tạ Vãn Phong kia, y từng nghe qua, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Với khứu giác của nữ tử kia, y không dám cam đoan nàng có thể ngửi ra dấu vết gì hay không.
Đáng giận! Rốt cuộc là ai đang thao túng tất cả mọi thứ? Nhanh hiện thân ra cho bổn vương!
Đông Thần Hạo vung tay, quét tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.
Cảm giác lo âu mấy năm nay chưa từng tồn tại bỗng ập đến.
Lần trước ở Vương Phủ, cho dù là y bị Đông Thần Thanh Vân cài bẫy y cũng chưa từng thấy lo lắng như vậy.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đông Thần Hạo bắt buộc chính mình phải bình tĩnh nhưng y vẫn không có cách nào ổn định tâm trạng của mình. D-ien Đ-a"n L-ê Q-yu -ôn
Cứ cho là người đó không phải An Thiếu Hàn nhưng chắc chắn cũng là do An Thiếu Hàn điều khiển,
Y tin rằng An Thiếu Hàn là người duy nhất ở Tây Thự có thể đối kháng với y.
“Tiếp tục giám thị An Thiếu Hàn cho ta! Đám phế vật!” Đông Thần Hạo gầm thét.
“Dạ, chủ tử.” Người nọ đáp lại rồi lập tức chạy biến.
“Bá bá, khi nào Thiếu Hàn ca mới về?” Trần Thu chu môi, hậm hực hỏi.
Quản gia bất đắc dĩ nở nụ cười hiền lành: “Chờ chút xíu nữa thôi, chờ ngài ấy trở về ngài sẽ được tự do.”
“Thật không? Đến lúc đó ta cũng có thể lang bạt giang hồ phải không?” Đôi mắt Trần Thu tỏa sáng, hắn hỏi.
“Đúng đúng, đến lúc đó ngài sẽ là nam tử hán, đại trượng phu giống như An Vương Gia vậy.” Quản gia cảm khái nói, ánh mắt nhìn về một nơi xa xôi.
Vương gia vì nữ tử kia, thật nhọc lòng…
Trần Thu cúi đầu nhìn bộ hắc y trên người, khóe môi thoáng hiện nụ cười: “Không thèm đâu, ta muốn thành người còn giỏi hơn ca cơ.”
Không chỉ là giỏi về ngụy trang, không chỉ có tài năng xuất chúng.
Hắn muốn cả tâm hồn và thể xác đều vượt trội hơn người.
Hắn không thích vẻ yếu đuối đó, không thích né tránh, cũng không thích tình yêu vô lực đó.
Hắn muốn một tình yêu mãnh liệt, dũng cảm mà yêu, phải nắm chắc mỗi cơ hội.
Không biết đến khi nào ca mới có thể dũng cảm bước ra một bước. Cho dù không chiếm được thứ gì, bản thân cũng sẽ không còn tiếc nuối, vì đã từng nỗ lực nắm lấy.
Lúc ngẩng cao đầu đi vào Phủ Thành Chủ, Liễu Hành Vân còn cố ý liếc nhìn hai tên gia đinh kia.
Gia đinh cũng liếc mắt nhìn hắn rồi lại sợ hại quay đi.
Mỉm cười, Liễu Hành Vân không nói câu nào, hiên ngang bước vào.
Sau lưng hắn truyền tới tiếng than hối hận của gia đinh kia.
“Làm sao bây giờ, đây không phải là tên tiểu tử nghèo hôm qua chúng ta đã đuổi đi sao?”
“Trời ơi…ngươi còn dám kêu người ta là tiểu tử nghèo à! Sau này hắn sẽ là sư gia của chúng ta, nếu hắn nói xấu chúng ta trước mặt Thành chủ, chúng ta sẽ phải cuốn gói ra đi đó.”
Liễu Hành Vân nghe thấy không khỏi nhếch môi cười tươi.
Ha ha, đám tiểu tử mắt chó nhìn người thấp, thấy ông đây ghê chưa?
Hừ hừ, chọc giận ông, ông sẽ không cho các ngươi dễ chịu đâu.
Người dẫn đường phía trước vừa giới thiệu với Liễu Hành Vân vừa dẫn hắn đến chỗ ở.
“Liễu tiên sinh, trước mắt ngài cứ ở đây. Gian phòng bên kia ta sẽ kêu họ sớm dọn dẹp cho ngài.” Người dẫn đường nói.
Liễu Hành Vân ngẩng đầu nhìn gian phòng, cảm khái vô hạn.
Không biết nữ tử kia đang ở đâu. Hắn vừa nghĩ thế, cửa phòng bên cạnh đã mở ra.
Một nam tử mặc áo trắng bước ra.
Liễu Hành Vân và người kia đồng thời nhìn nhau.
Lúc này, trên hành lang dài lặng gió, cảm giác dịu dàng mềm mại lưu chuyển.
“Không cần, ta ở đây là được rồi.” Liễu Hành Vân mỉm cười, không thèm nhìn người dẫn đường, hắn nói.
Tiểu quản sự dẫn đường không hiểu được suy nghĩ của hắn, đành phải xin cáo lui.
“Tại hạ Liễu Hành Vân, từ hôm nay ta sẽ là sư gia của Phủ Thành Chủ.” Liễu Hành Vân cười, nói với người kia.
Người kia cũng cười đáp: “Tại hạ Vãn Vũ, chỉ là một người nhưỡng rượu qua đường mà thôi.”
Mai Vũ vừa từ bên ngoài về, nghe thấy có tiếng người bên ngoài nên muốn ra xem là ai.
Không nghĩ tới, nam tử này đã đến rồi.
Hoàng hôn thật sự rất đẹp, trong một buổi chiều như vậy, được gặp lại nam tử như Mặt Trời tháng năm này, có cảm giác như người cá được về với nước vậy.
Ta chỉ biết âm thầm chờ đợi, đợi ngươi trở về bên cạnh ta.
/59
|