Tạ Hộ đi ra từ thư phòng, trên mặt không có bất kỳ thần sắc bất thường, hai tay giấu trong tay áo, ngay cả Hàm Hương chờ ở ngoài nhìn cũng không thấy gì khác, hai người đi qua chỗ hoa viên, liền thấy sau núi giả nhảy ra một người, là Tạ Thiều.
Tạ Thiều phất phất tay với Hàm Hương, làm cho nàng thối lui vài bước, Hàm Hương nhìn nhìn Tạ Hộ, được cho phép, mới lui đến phía sau, cho hai huynh muội bọn họ nóichuyện.
Tạ Thiều lại gần hỏi nàng: Cha nói gì với muội?
Tạ Hộ trừng hai mắt thật to, bộ dáng kia, giống như một chú chó nhỏ đáng thương, Tạ Thiều nghĩ trong lòng như vậy, chỉ thấy Tạ Hộ đưa hai bàn tay của mình ra, lòng bàn tay trắng nõn hiện 3 lằn bị đánh đỏ thình lình hiện ra trước mặt Tạ Thiều, Tạ Thiều thấy cũng cực kỳ kinh ngạc, thậm chí còn cà lăm một chút.
Cha, cha đánh muội?
Đừng nói chỉ Tạ Thiều giật mình, chính Tạ Hộ cũng giật mình, bởi vì ở trong trí nhớ của nàng, kiếp trước chịu đánh cũng chỉ có Tạ Thiều, Tạ Tân trước giờ hiền lương nghe lời, sẽ không bị đánh, mà nàng trước giờ không phục quản giáo, phụ thân cũng không quan tâm, bởi vậy Tạ Cận chỉ đánh một mình Tạ Thiều, không nghĩ tới sống lại kiếp này, lần đầu tiên cùng phụ thân gặp mặt, liền bị đánh vài cái, đây cũng là điều Tạ Hộ không thể tưởng tượng được.
Tạ Hộ thu hồi hai tay, Tạ Thiều mới lấy lại tinh thần, nhìn Tạ Hộ nói: Ái dà, cha cũng thật mạnh tay quá rồi, dù sao cũng là nữ nhi của mình.
Tạ Hộ cười cười, nói: Ca ca nói cái gì đó, nếu làm sai, tất nhiên sẽ bị trách phạt, phụ thân sẽ không bởi vì huynh là nhi tử người không đánh, lại càng không bởi vì muội là nữ nhi không đánh muội. Thương thế của huynh có nặng không? Tạ Thiều kỳ quái nhìn thoáng qua Tạ Hộ, dù nhìn vẫn bình thường nhưng sao vẫn có cảm giác muội muội mình có điều gì đó khác thường, hoạt động một chút gân cốt, nói: Ta đương nhiên không sao, năm ngày mười ngày lại đánh một trận, lưng ta đã trở nên rắn chắc.
Mắt đào hoa Tạ Thiều quét qua Tạ Hộ, đem nàng thần bí kéo tới phía sau núi giả, sau đó từ trong người lấy ra một quyển sách, giao cho Tạ Hộ, nói:
Nè, muội muốn văn tập của Xuân Sơn công tử, ta thật vất vả mới mượn của hắnđược, hứa xem xong còn phải trả cho hắn .
Tạ Hộ cúi đầu nhìn thoáng qua sách trong tay, chữ trên bìa màu xanh lam khiến hai mắt nàng đau đớn.
Xuân Sơn công tử là danh hiệu tự xưng của Lý Trăn, sau khi hắn đậu cử nhân, do Tĩnh An Hầu phủ bỏ vốn in văn tập, tổng cộng chừng trăm bản, bao nhiêu người trước nàng cũng không mượn được, không nghĩ tới Tạ Thiều lại thay nàng mượn được. Đây là mong muốn kiếp trước của Tạ Hộ, chẳng qua, sau khi trải qua một đời, đã sớm khôngcòn vui vẻ, thay vào đó cảm giác bị cứa vào vết thương lòng.
Đem văn tập trả lại cho Tạ Thiều, Tạ Hộ ngẩng đầu ưỡn ngực nói: Nhanh cầm về, huynh còn muốn muội bị phụ thân đánh sao? Chuyện nam nữ trao đổi riêng tư, sau này không cho phép làm...
Nếu như nàng mượn chỗ văn tập từ Tạ Thiều mượn ở Lý Trăn, chuyện đó có thể gọi là ‘Trao nhận riêng tư’, hơn nữa còn là đơn phương, truyền ra ngoài không hay.
Tạ Thiều phất phất tay với Hàm Hương, làm cho nàng thối lui vài bước, Hàm Hương nhìn nhìn Tạ Hộ, được cho phép, mới lui đến phía sau, cho hai huynh muội bọn họ nóichuyện.
Tạ Thiều lại gần hỏi nàng: Cha nói gì với muội?
Tạ Hộ trừng hai mắt thật to, bộ dáng kia, giống như một chú chó nhỏ đáng thương, Tạ Thiều nghĩ trong lòng như vậy, chỉ thấy Tạ Hộ đưa hai bàn tay của mình ra, lòng bàn tay trắng nõn hiện 3 lằn bị đánh đỏ thình lình hiện ra trước mặt Tạ Thiều, Tạ Thiều thấy cũng cực kỳ kinh ngạc, thậm chí còn cà lăm một chút.
Cha, cha đánh muội?
Đừng nói chỉ Tạ Thiều giật mình, chính Tạ Hộ cũng giật mình, bởi vì ở trong trí nhớ của nàng, kiếp trước chịu đánh cũng chỉ có Tạ Thiều, Tạ Tân trước giờ hiền lương nghe lời, sẽ không bị đánh, mà nàng trước giờ không phục quản giáo, phụ thân cũng không quan tâm, bởi vậy Tạ Cận chỉ đánh một mình Tạ Thiều, không nghĩ tới sống lại kiếp này, lần đầu tiên cùng phụ thân gặp mặt, liền bị đánh vài cái, đây cũng là điều Tạ Hộ không thể tưởng tượng được.
Tạ Hộ thu hồi hai tay, Tạ Thiều mới lấy lại tinh thần, nhìn Tạ Hộ nói: Ái dà, cha cũng thật mạnh tay quá rồi, dù sao cũng là nữ nhi của mình.
Tạ Hộ cười cười, nói: Ca ca nói cái gì đó, nếu làm sai, tất nhiên sẽ bị trách phạt, phụ thân sẽ không bởi vì huynh là nhi tử người không đánh, lại càng không bởi vì muội là nữ nhi không đánh muội. Thương thế của huynh có nặng không? Tạ Thiều kỳ quái nhìn thoáng qua Tạ Hộ, dù nhìn vẫn bình thường nhưng sao vẫn có cảm giác muội muội mình có điều gì đó khác thường, hoạt động một chút gân cốt, nói: Ta đương nhiên không sao, năm ngày mười ngày lại đánh một trận, lưng ta đã trở nên rắn chắc.
Mắt đào hoa Tạ Thiều quét qua Tạ Hộ, đem nàng thần bí kéo tới phía sau núi giả, sau đó từ trong người lấy ra một quyển sách, giao cho Tạ Hộ, nói:
Nè, muội muốn văn tập của Xuân Sơn công tử, ta thật vất vả mới mượn của hắnđược, hứa xem xong còn phải trả cho hắn .
Tạ Hộ cúi đầu nhìn thoáng qua sách trong tay, chữ trên bìa màu xanh lam khiến hai mắt nàng đau đớn.
Xuân Sơn công tử là danh hiệu tự xưng của Lý Trăn, sau khi hắn đậu cử nhân, do Tĩnh An Hầu phủ bỏ vốn in văn tập, tổng cộng chừng trăm bản, bao nhiêu người trước nàng cũng không mượn được, không nghĩ tới Tạ Thiều lại thay nàng mượn được. Đây là mong muốn kiếp trước của Tạ Hộ, chẳng qua, sau khi trải qua một đời, đã sớm khôngcòn vui vẻ, thay vào đó cảm giác bị cứa vào vết thương lòng.
Đem văn tập trả lại cho Tạ Thiều, Tạ Hộ ngẩng đầu ưỡn ngực nói: Nhanh cầm về, huynh còn muốn muội bị phụ thân đánh sao? Chuyện nam nữ trao đổi riêng tư, sau này không cho phép làm...
Nếu như nàng mượn chỗ văn tập từ Tạ Thiều mượn ở Lý Trăn, chuyện đó có thể gọi là ‘Trao nhận riêng tư’, hơn nữa còn là đơn phương, truyền ra ngoài không hay.
/235
|