Vân thị lấy cho Tạ Hộ một ít trái cây, lột cho nàng một quả cam đường, múi thịt vàng chanh thoạt nhìn vô cùng mê người, nghĩ đến đã thấy ngọt.
Tạ Hộ bịt mũi, bỏ một miếng vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống thật nhanh. Nhưng đồ ăn vừa mới đến dạ dày, lập tức liền nôn ra, lặp đi lặp lại như thế. Ước chừng Tạ Hộ ăn gần 1 tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng ăn được mấy múi, vị ngọt trong miệng khônghề khiến nàng thấy sung sướng, ngược lại còn để lại cảm giác ghê tởm, loại cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Vân thị muốn lột cho nàng trái thứ hai, Tạ Hộ lại lắc đầu, ngăn cản bà, sau đó Tạ Hộ nằm xuống, nói với Vân thị: ‘Nương, con ăn vài miếng đã đỡ hơn rồi, nương về nghỉ trước đi. Ở đây đã có Hàm Hương chăm sóc con, sáng mai con sẽ ăn cháo trắng, cho dầu gạo nhiều một chút, không cần thêm dưa muối.’
Nhìn sắc mặt nữ nhi không tốt lắm, Vân thị rất lo lắng, nhưng bà cũng biết tính tình nữ nhi, trước giờ rất cáu kỉnh, nói một thì không có hai, bây giờ có thể nói chuyện với bà đã là tốt lắm rồi, thấy nàng vừa rồi cũng chịu ăn vài thứ vào bụng, Vân thị cũng yên tâm một chút, đem cam đường còn lại đưa cho Hàm Hương.
‘Chăm sóc ngũ tiểu thư cho tốt, để ý nàng một chút.’
Hàm Hương cúi người hành lễ với Vân thị, thấy Tạ Hộ đã nhắm hai mắt lại, liền đặt cam đường ở 1 bên, nhẹ nhàng buông màn màu hồng nhạt cho Tạ Hộ.
Thực ra Tạ Hộ không thể nào ngủ được, chẳng qua do trong bụng rất khó chịu, cổ họng giống như có vật gì chặn lại, muốn nôn ra mới dễ chịu, nàng vẫn cố gắng khôngcho mình nôn ra, nước mắt lưng tròng, ra sức nuốt xuống.
Cứ như vậy nhịn gần nửa canh giờ, cảm giác buồn nôn kia dần biến mất, sau đó, Tạ Hộ mới an tâm, hóa ra chỉ cần nhịn một chút, cũng không phải thật sự ăn không được thứ gì, ý thức được điều đó, nàng cũng không lo lắng nữa.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Vân thị bưng một chén cháo thật nhiều dầu gạo đi vào, thấy Tạ Hộ đã tự thức dậy, Hàm Hương thay nàng chọn một bộ váy có nhụy hoa đào hồng nhạt, trên đầu búi tóc, tuy rằng nhìn vẫn gầy như vậy, giống như một cái mắc áo bằng gỗ (ý là gầy quá như bơi trong bộ y phục ^^) không có tinh thần phấn chấn, nhưng so với bộ dạng sống chết hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi.
Nàng hành lễ với Vân Thị, khiến Vân thị bị dọa sợ. Lúc này Tạ Hộ mới ngồi xuống, muốn Hàm Hương đem bát cháo bưng đến trước mặt mình, nàng dùng một chiếc muỗng bạc nhỏ khắc hoa múc một thìa to vào trong miệng. Sau đó nuốt xuống, chờ đợi, cảm giác khó chịu qua đi, cho vào miệng tiếp, lại đợi, như thế lặp đi lặp lại, mộtchén cháo ăn khoảng nửa canh giờ mới xong. Vân thị cũng không thúc giục, ở một bên chờ, mỗi lần Tạ Hộ ăn một muỗng, nụ cười của bà càng sâu thêm một phần, được rồi được rồi, chỉ cần nữ nhi chịu ăn gì đó, trong lòng bà cũng đỡ lo lắng hơn.
Ăn cháo xong, bên ngoài có nha hoàn tới đưa tin, nói là thái y trong cung đến bắt mạch cho ngũ tiểu thư.
Tạ Hộ có chút bất ngờ nhìn Vân thị, vừa nãy nàng chỉ lo ăn cháo, lại không phát hiệnkhóe mắt Vân thị ửng đỏ, đáy mắt nhàn nhạt màu xanh, theo Tạ Hộ biết, Vân thị khóc chủ yếu cũng chỉ có vài nguyên nhân.
Hoặc bởi vì nàng, hoặc bởi vì nhị lão gia, hoặc chính là ủy khuất ở chỗ đại phòng và tam phòng.
Hôm qua nàng mới tỉnh ngộ, cũng bắt đầu ăn, Vân thị có lẽ sẽ không vì nàng mà khóc, mà nhị lão gia nhiều ngày làm nhiệm vụ ở ngoại thành, Vân thị càng sẽ không vì ông mà khóc, như vậy chỉ có lý do cuối cùng. Đại phu nhân dáng vẻ cao cao tại thượng kia, trong phủ cũng chỉ có bà và lão thái quân là cáo mệnh* phu nhân, có bản lĩnh truyền đạt ý thỉnh thái y trong cung.
Nhưng thường ngày bà ta xem thường Vân thị, sao lại chủ động thỉnh thái y đến. Nhất định là Vân thị đau khổ đến cầu xin. Tuy rằng Vân thị tính tình yếu đuối, nhưng cũng biết tự trọng, âm thầm nén giận cũng sẽ không rơi nước mắt làm mất thể diện nhị phòng, lần này vì nàng mà đi cầu xin đại phu nhân, nghe lời nói lạnh nhạt của bà ta, trong lòng chắc chắn cực kỳ khó chịu.
Tạ Hộ bịt mũi, bỏ một miếng vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống thật nhanh. Nhưng đồ ăn vừa mới đến dạ dày, lập tức liền nôn ra, lặp đi lặp lại như thế. Ước chừng Tạ Hộ ăn gần 1 tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng ăn được mấy múi, vị ngọt trong miệng khônghề khiến nàng thấy sung sướng, ngược lại còn để lại cảm giác ghê tởm, loại cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Vân thị muốn lột cho nàng trái thứ hai, Tạ Hộ lại lắc đầu, ngăn cản bà, sau đó Tạ Hộ nằm xuống, nói với Vân thị: ‘Nương, con ăn vài miếng đã đỡ hơn rồi, nương về nghỉ trước đi. Ở đây đã có Hàm Hương chăm sóc con, sáng mai con sẽ ăn cháo trắng, cho dầu gạo nhiều một chút, không cần thêm dưa muối.’
Nhìn sắc mặt nữ nhi không tốt lắm, Vân thị rất lo lắng, nhưng bà cũng biết tính tình nữ nhi, trước giờ rất cáu kỉnh, nói một thì không có hai, bây giờ có thể nói chuyện với bà đã là tốt lắm rồi, thấy nàng vừa rồi cũng chịu ăn vài thứ vào bụng, Vân thị cũng yên tâm một chút, đem cam đường còn lại đưa cho Hàm Hương.
‘Chăm sóc ngũ tiểu thư cho tốt, để ý nàng một chút.’
Hàm Hương cúi người hành lễ với Vân thị, thấy Tạ Hộ đã nhắm hai mắt lại, liền đặt cam đường ở 1 bên, nhẹ nhàng buông màn màu hồng nhạt cho Tạ Hộ.
Thực ra Tạ Hộ không thể nào ngủ được, chẳng qua do trong bụng rất khó chịu, cổ họng giống như có vật gì chặn lại, muốn nôn ra mới dễ chịu, nàng vẫn cố gắng khôngcho mình nôn ra, nước mắt lưng tròng, ra sức nuốt xuống.
Cứ như vậy nhịn gần nửa canh giờ, cảm giác buồn nôn kia dần biến mất, sau đó, Tạ Hộ mới an tâm, hóa ra chỉ cần nhịn một chút, cũng không phải thật sự ăn không được thứ gì, ý thức được điều đó, nàng cũng không lo lắng nữa.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Vân thị bưng một chén cháo thật nhiều dầu gạo đi vào, thấy Tạ Hộ đã tự thức dậy, Hàm Hương thay nàng chọn một bộ váy có nhụy hoa đào hồng nhạt, trên đầu búi tóc, tuy rằng nhìn vẫn gầy như vậy, giống như một cái mắc áo bằng gỗ (ý là gầy quá như bơi trong bộ y phục ^^) không có tinh thần phấn chấn, nhưng so với bộ dạng sống chết hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi.
Nàng hành lễ với Vân Thị, khiến Vân thị bị dọa sợ. Lúc này Tạ Hộ mới ngồi xuống, muốn Hàm Hương đem bát cháo bưng đến trước mặt mình, nàng dùng một chiếc muỗng bạc nhỏ khắc hoa múc một thìa to vào trong miệng. Sau đó nuốt xuống, chờ đợi, cảm giác khó chịu qua đi, cho vào miệng tiếp, lại đợi, như thế lặp đi lặp lại, mộtchén cháo ăn khoảng nửa canh giờ mới xong. Vân thị cũng không thúc giục, ở một bên chờ, mỗi lần Tạ Hộ ăn một muỗng, nụ cười của bà càng sâu thêm một phần, được rồi được rồi, chỉ cần nữ nhi chịu ăn gì đó, trong lòng bà cũng đỡ lo lắng hơn.
Ăn cháo xong, bên ngoài có nha hoàn tới đưa tin, nói là thái y trong cung đến bắt mạch cho ngũ tiểu thư.
Tạ Hộ có chút bất ngờ nhìn Vân thị, vừa nãy nàng chỉ lo ăn cháo, lại không phát hiệnkhóe mắt Vân thị ửng đỏ, đáy mắt nhàn nhạt màu xanh, theo Tạ Hộ biết, Vân thị khóc chủ yếu cũng chỉ có vài nguyên nhân.
Hoặc bởi vì nàng, hoặc bởi vì nhị lão gia, hoặc chính là ủy khuất ở chỗ đại phòng và tam phòng.
Hôm qua nàng mới tỉnh ngộ, cũng bắt đầu ăn, Vân thị có lẽ sẽ không vì nàng mà khóc, mà nhị lão gia nhiều ngày làm nhiệm vụ ở ngoại thành, Vân thị càng sẽ không vì ông mà khóc, như vậy chỉ có lý do cuối cùng. Đại phu nhân dáng vẻ cao cao tại thượng kia, trong phủ cũng chỉ có bà và lão thái quân là cáo mệnh* phu nhân, có bản lĩnh truyền đạt ý thỉnh thái y trong cung.
Nhưng thường ngày bà ta xem thường Vân thị, sao lại chủ động thỉnh thái y đến. Nhất định là Vân thị đau khổ đến cầu xin. Tuy rằng Vân thị tính tình yếu đuối, nhưng cũng biết tự trọng, âm thầm nén giận cũng sẽ không rơi nước mắt làm mất thể diện nhị phòng, lần này vì nàng mà đi cầu xin đại phu nhân, nghe lời nói lạnh nhạt của bà ta, trong lòng chắc chắn cực kỳ khó chịu.
/235
|