Mùng chín tháng hai mỗi năm bắt đầu kỳ thi đầu vào sau khi thi hương năm thứ hai thìcử hành thi hội, chia ra 3 đợt, mùng 9 đợt đầu, đợt hai ngày 12, đợt cuối ngày 15, tuy được chia làm 3 đợt nhưng vẫn rất đông đảo người thi, tháng này, trong nhà ai có con trai đi thi đều rất hồi hộp, hy vọng con cái mình đỗ đạt, trong nhà có một người đỗ xem như đã được tổ tiên đã phù hộ, tham gia thi đình tiếp, chỉ cần không phải thời vận xấu, tối thiểu cũng có thể đỗ tiến sĩ, vậy cũng đã đủ vinh hiển cho cả nhà, nếu vận khí tốt hơn nữa, đạt Nhất Giáp*, không quan tâm thứ tự thế nào, cũng có thể lưu danh trong sử sách.
Lần thi này, Tạ gia không có người nào tham gia, mặc dù đại công tử Tạ Trọng học ở học đường Đông Lăng, chỉ tiếc kết quả thi hương không tốt, chưa được vào bảng, không có tư cách tham gia thi hội, đừng nói chi là nhị công tử Tạ Thiều và tam công tử Tạ Triều thi tú tài còn chưa đỗ.
Cho nên, những ngày gần đây Hầu phủ cũng không cần phải chuẩn bị gì cả, một năm yên bình.
Nháy mắt một cái đã tới tháng 2 tiết Thanh Long.
Tạ Hộ bị Vân thị gọi dậy sớm, đến chủ viện cùng mọi người rang đậu, đậu Hạt tử này còn được gọi là vuốt bò cạp, ngâm nước muối xong rồi xào lên, vỏ đậu nứt ra thì thêm đường vào, nói là ăn vuốt bò cạp, một năm không bị bò cạp cắn.
Tuy là Hầu phủ, nhưng những nghi thức giống như vậy cũng không ít.
Phần lớn chuyện trong phủ do nhóm tức phụ làm, Tạ Hộ cùng lắm chỉ giúp 1 tay, sau đó hưởng thụ chút thành quả lao động, ai cũng không muốn để tiểu cô nương động tay.
Tạ Hộ ăn vuốt bò cạp xong, đang muốn trở về phòng luyện chữ, bị Tạ Thiều gọi lại, Tạ Hộ hôm nay mặc một thân váy màu vàng tơ nhiều nếp gấp tán hoa, vừa quay đầu lại giống như một đóa hoa mềm mại, thuần khiết đẹp đẽ, làm cho Tạ Thiều cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác bận tâm, muội muội xinh đẹp quá mức, tương lai phải làm sao bây giờ! Nhị phòng bọn họ thế yếu, cô nương xinh đẹp, cũng không phải là chuyện tốt. Nhìn Tạ Tân là biết. Nhiều con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Hôm nay bên phố Khúc Dương có chợ phiên, rất náo nhiệt, muội có muốn đi xem không?
Tạ Thiều nói Khúc Dương là phố trước cổng viện Quốc Tử Giám, hơn nửa học đường trong kinh thành đều tập trung tại phố Khúc Dương, nếu ở chỗ khác có chợ phiên, Tạ Hộ không có hứng thú, nhưng phố Khúc Dương lại khác, chung quanh đều là học đường, trong chợ phiên tất nhiên không thiếu sách hay, bởi vậy Tạ Thiều vừa nói, Tạ Hộ cũng đáp ứng.
Xin phép Vân thị một tiếng xong, Vân thị dặn dò Tạ Thiều dẫn muội muội, lúc này mới đồng ý cho bọn họ ra cửa.
Tạ Thiều và Tạ Hộ đi vòng qua Phúc Nguyên lâu kiểm tra tình hình trước, hiện nay chưởng quỹ Phúc Nguyên lâu là Tạ Thiều dùng rất nhiều bạc để mời về, có mấy chục năm kinh nghiệm quản lý tửu lâu, chính hắn cũng kinh doanh tửu lâu, sau này lớn tuổi, không muốn tiếp tục gánh vác nữa, kiếm lại số vốn ban đầu rồi đóng cửa tửu lâu, lúc này Tạ Thiều mời hắn xuống núi, quả thật tiền vốn cũng vơi đi nhiều, lão chưởng quỹ nay chỉ phụ trách quản lý trong tửu lâu, những chuyện khác phần lớn vẫn do Tạ Thiều lo, về phần sổ sách, chưởng quỹ không phải lo, do Tạ Thiều chỉ định người khác làm, mỗi buổi tối kiểm tra đối chiếu nhập sổ, ngày hôm sau lại đem đến Hầu phủ cho Tạ Hộ xem qua.
Tửu lâu buôn bán khá tốt, mặc dù mới mở, danh tiếng cũng chưa lan xa, nhưng nhờ trang trí đẹp nên được mọi người yêu thích, khen ngợi. Tạ Thiều gần đây đang suy tính để Phúc Nguyên Lâu nổi tiếng, để mọi người nhớ kỹ Phúc Nguyên Lâu.
Sau khi xem xét tửu lâu xong, Tạ Thiều đúng hẹn mang theo Tạ Hộ đến phố Khúc Dương, hôm nay chỉ thấy đầu người chuyển động, cực kỳ náo nhiệt, chợ phiên khônggiống những chợ rao bán hàng thông thường, mọi người đều nói chuyện bằng đồ vật, bởi vì chung quanh đây học đường rất nhiều, người đọc sách ý thức cũng khác, tự nhiên biết phân biệt rõ ràng, cho nên, người bán hàng không cần thiết khuếch trương, quầy hàng nào cũng không thiếu khách đến xem.
Tạ Hộ xác định mục tiêu là dạo thư quán, khoan hãy nói, gần Khúc Dương phố Tạ Hộ cũng dễ dàng tìm thấy mấy bản sách hiếm thấy, Tạ Thiều nhìn sách trong tay Tạ Hộ, lại khiến hắn hiểu thêm về muội muội này, tất cả đều là văn bát cổ, vẻ nho nhã khiến hắn nhìn thấy mà đau đầu, nếu là hắn, hắn thà rằng mua tập tranh cũng không muốn mua văn bát cổ này, nhưng muội muội hắn rất thích, Tạ Thiều cũng đành phải làm nghĩa vụ của một người ca ca, ngoan ngoãn theo ở phía sau trả tiền.
đi dạo chừng hơn một canh giờ, lúc này đến ngã tư, Tạ Thiều khéo léo nhắc nhở Tạ Hộ có muốn nghỉ chân hay không, ai biết cô nương nàng lại rất hào hứng, luyến tiếc muốn đi tiếp, kiên trì phải đi hết mới được, Tạ Thiều đau khổ, hối hận lúc nãy đi khôngmang theo gã sai vặt, cho nên hắn mới bất đắc dĩ trở thành sai vặt của nàng.
Đột nhiên nhìn lướt qua, Tạ Thiều vui vẻ muốn nhảy dựng lên, mà trên thực tế hắn đãnhảy lên, đem sách của Tạ Hộ kẹp dưới nách, sau đó liền vẫy tay, la lớn:
Yến Tuy huynh!
Tạ Hộ nghe Tạ Thiều đột nhiên mở miệng gọi ba chữ kia, trong lòng căng thẳng, theo bản năng đứng thẳng người lên, chậm rãi quay đầu lại, quả thực nhìn thấy một người đáng đứng trước một quầy hàng bảng chữ mẫu*, cao to như tùng, tuấn lãng bất phàm, Thẩm đại công tử.
hắn hôm nay mặc một trường sam có lá phong viền màu bạc, cực kỳ tuấn nhã, nổi bật giữa bao người, gương mặt như tranh vẽ, khí phách trời sinh cao quý, chỉ đứng cũng đủ khiến cảnh vật chung quanh mờ nhạt, khiến những người xung quanh trở nên ảm đạm thất sắc.
trên mặt Thẩm Hấp luôn có biểu tình thản nhiên, cùng người khác nói chuyện cũng chưa từng thấy hắn nổi giận, giống như thế gian này không có chuyện gì khiến hắnphải kích động, có lẽ đây chính là điểm đặc biệt của hắn, vì vậy sau này thân phận của hắn mới đứng ở vị trí cô độc kia, thật vậy cả người Thẩm Hấp giống như cách ly khỏi thế tục, thanh cao kiệt ngạo không giống người phàm. Chính vì tính cách này, người gặp qua hắn người đều tự động biến thành côn trùng, dù trẻ hay già cũng đều bị hắnthu hút, mê muội vẻ thanh cao xa cách của hắn, cho dù hắn cùng người ta nói 1 câu cũng làm cho người ta cảm giác như lên chín tầng mây rồi, có thể cùng hắn nói 2 câu cũng đã có thể gật gù đắc ý.Tạ Thiều gọi hắn, Thẩm Hấp cũng nhìn qua bọn họ, không có lên tiếng trả lời, chỉ khoát tay biểu thị hắn đã thấy bọn họ, Tạ Thiều như nhặt được đại xá, lôi kéo Tạ Hộ còn đang chọn mua 1 bộ sách, đi tới trước mặt Thẩm Hấp, Tạ Thiều hào hứng thấy thần tượng của mình, đem sách của Tạ Hộ để ở một bên, chắp tay hành lễ, Tạ Hộ thấy hắn như vậy, âm thầm phê phán Tạ Thiều không cẩn trọng, chính mình cũng vội vàng hành lễ với Thẩm Hấp, giọng nói mềm mại truyền ra:
Thẩm công tử khỏe.
Duy Trinh huynh, ngũ cô nương quá lễ.
Thẩm Hấp đáp lễ Tạ Thiều, Tạ Thiều vui sướng đứng ở bên cạnh hắn bắt chuyện, Thẩm Hấp từ tốn cùng hắn nói chuyện, ánh mắt lại nhìn lướt qua Tạ Hộ cúi đầu đứng thẳng một bên, nàng hôm nay mặc một y phục màu vàng tơ, da nàng rất trắng nên màu vàng lại càng nổi bật làn da của nàng, hắn cảm thấy cẩm thạch cũng không sáng bóng, óng ánh như nàng, còn nhỏ tuổi, sinh ra một cảm giác như hoa lan chốn sơn cốc, khiến người ta cảm thấy tươi mát thoát tục, chỉ mới mấy tháng không gặp, ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp hơn rất nhiều, nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng nói khôngnên lời, đột nhiên có chút hy vọng, phải chi được hưởng thụ cảm giác đôi mắt xinh đẹp này đánh giá chính mình.
Tạ Thiều chỉ cảm thấy gặp Thẩm Hấp khiến hắn thoát khỏi số phận làm sai vặt, mừng rỡ trong lòng, phá lệ nhiệt tình với Thẩm Hấp, bởi gần đây hắn mới mở cửa hàng, quả thật có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Thẩm Hấp, liền chỉ vào trà lâu cách đó không xa nói:
Hẹn gặp không bằng tình cờ gặp được, biển người mênh mông chúng ta có thể gặp gỡ, đây chính là duyên phận, kính xin Yến Tuy huynh cho tiểu đệ một chút mặt mũi, nơi đó do ta làm ông chủ, đi uống chén trà có được không?
Tạ Hộ quả thực muốn nắm đầu Tạ Thiều, hắn không biết tiết chế bản thân, người nào cũng dám đề nghị như vậy thì cũng sớm không biết mình chết thế nào, len lén nhìn thoáng qua vẻ mặt Thẩm Hấp, không nghĩ tới hắn lại nhìn nàng, trong lòng run sợ, cúi đầu thấp hơn, không dám cử động một bước, mà trên thực tế, trời biết nàng hiện tại có bao nhiêu thấp thỏm, chủ tử ở trước mặt, nếu quỳ nói chuyện nàng còn chịu được, cố tình đứng còn gần như vậy, thật muốn dọa chết người mà. Tạ Hộ nhớ tới kiếp trước, có một cung nữ hầu hạ đứng quá gần chủ tử, ngửi được mùi không tốt, cho người kéo ra ngoài đánh chết, đây cũng là án tử hình oan uổng nhất của cung nữ hầu hạ ngự tiền.
Cũng được, cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Duy Trinh huynh.
Thẩm Hấp hiền hòa trả lời, không chỉ khiến Tạ Hộ sợ ngây người, ngay cả Tạ Thiều cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, hắn đã sớm biết Thẩm Hấp lạnh nhạt, hơn nữa cũng đã tiếp xúc qua, thái độ hắn rất khó đoán, đã chuẩn bị sẵn tinh thần Thẩm Hấp sẽ từ chối, nhưng không nghĩ tới, một pho tượng Phật đột nhiên mở mắt đáp ứng lời mời của người trần, như vậy có nên vui mừng hay không.
nói cho cùng người mời là ca ca xui xẻo của mình, Tạ Hộ đáy lòng có 1000 lần khôngtình nguyện cũng không thể không đi, kiên trì đi theo phía sau bọn họ, đi vào trà lâu, tiểu nhị lập tức nghênh đón, Tạ Thiều muốn một gian phòng, nhưng không khéo hôm nay trên phố Khúc Dương có chợ phiên, khách nhân nhiều hơn ngày thường gấp mấy lần, những gian phòng sớm đã bị người khác giành.
Tạ Thiều khổ sở nhìn nhìn Thẩm Hấp, cứ tưởng rằng Thẩm đại công tử sẽ tức giận, ai biết hắn chỉ ung dung nói một câu: không sao.
Ý tứ không sao này, chính là nói công tử hắn không ngại hạ mình ngồi cùng các ngươi trong đại sảnh.
Được rồi, nếu trích tiên không ngại, phàm nhân bọn họ sao lại để ý, trên thực tế, trong lòng Tạ Thiều là một vạn cái đồng ý, nơi này là phố Khúc Dương, khắp nơi đều là tài tử giai nhân lui đến, khiến cho mọi người nhìn xem, Tạ Thiều hắn cũng có thể quen biết với Thẩm đại lang, cho dù là làm nền, hắn cũng vui vẻ chịu đựng, tam sinh hữu hạnh*!
Tạ Hộ chán ghét nhìn vẻ ra oai của Tạ Thiều, không biết người ca ca này trong lòng đang suy nghĩ gì, đầu đầy hắc tuyến cũng không thể bày tỏ nội tâm Tạ Hộ không còn lời gì để nói.
Hôm nay trên hoàng lịch nhất định viết không thích hợp ra cửa! Phải, nhất định là như vậy!
---
Chú thích:
*bảng chữ mẫu: bản in khắc đá, in khắc gỗ hoặc chụp chữ của các nhà thư pháp để làm mẫu luyện viết chữ
*Nhất Giáp: 8 người đỗ Đệ nhất giáp Tiến sĩ (2 Trạng nguyên, 2 Nhất giáp, 3 Bảng nhãn và 1 Thám hoa)
*tam sinh hữu hạnh: vận may ba kiếp
Lần thi này, Tạ gia không có người nào tham gia, mặc dù đại công tử Tạ Trọng học ở học đường Đông Lăng, chỉ tiếc kết quả thi hương không tốt, chưa được vào bảng, không có tư cách tham gia thi hội, đừng nói chi là nhị công tử Tạ Thiều và tam công tử Tạ Triều thi tú tài còn chưa đỗ.
Cho nên, những ngày gần đây Hầu phủ cũng không cần phải chuẩn bị gì cả, một năm yên bình.
Nháy mắt một cái đã tới tháng 2 tiết Thanh Long.
Tạ Hộ bị Vân thị gọi dậy sớm, đến chủ viện cùng mọi người rang đậu, đậu Hạt tử này còn được gọi là vuốt bò cạp, ngâm nước muối xong rồi xào lên, vỏ đậu nứt ra thì thêm đường vào, nói là ăn vuốt bò cạp, một năm không bị bò cạp cắn.
Tuy là Hầu phủ, nhưng những nghi thức giống như vậy cũng không ít.
Phần lớn chuyện trong phủ do nhóm tức phụ làm, Tạ Hộ cùng lắm chỉ giúp 1 tay, sau đó hưởng thụ chút thành quả lao động, ai cũng không muốn để tiểu cô nương động tay.
Tạ Hộ ăn vuốt bò cạp xong, đang muốn trở về phòng luyện chữ, bị Tạ Thiều gọi lại, Tạ Hộ hôm nay mặc một thân váy màu vàng tơ nhiều nếp gấp tán hoa, vừa quay đầu lại giống như một đóa hoa mềm mại, thuần khiết đẹp đẽ, làm cho Tạ Thiều cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác bận tâm, muội muội xinh đẹp quá mức, tương lai phải làm sao bây giờ! Nhị phòng bọn họ thế yếu, cô nương xinh đẹp, cũng không phải là chuyện tốt. Nhìn Tạ Tân là biết. Nhiều con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Hôm nay bên phố Khúc Dương có chợ phiên, rất náo nhiệt, muội có muốn đi xem không?
Tạ Thiều nói Khúc Dương là phố trước cổng viện Quốc Tử Giám, hơn nửa học đường trong kinh thành đều tập trung tại phố Khúc Dương, nếu ở chỗ khác có chợ phiên, Tạ Hộ không có hứng thú, nhưng phố Khúc Dương lại khác, chung quanh đều là học đường, trong chợ phiên tất nhiên không thiếu sách hay, bởi vậy Tạ Thiều vừa nói, Tạ Hộ cũng đáp ứng.
Xin phép Vân thị một tiếng xong, Vân thị dặn dò Tạ Thiều dẫn muội muội, lúc này mới đồng ý cho bọn họ ra cửa.
Tạ Thiều và Tạ Hộ đi vòng qua Phúc Nguyên lâu kiểm tra tình hình trước, hiện nay chưởng quỹ Phúc Nguyên lâu là Tạ Thiều dùng rất nhiều bạc để mời về, có mấy chục năm kinh nghiệm quản lý tửu lâu, chính hắn cũng kinh doanh tửu lâu, sau này lớn tuổi, không muốn tiếp tục gánh vác nữa, kiếm lại số vốn ban đầu rồi đóng cửa tửu lâu, lúc này Tạ Thiều mời hắn xuống núi, quả thật tiền vốn cũng vơi đi nhiều, lão chưởng quỹ nay chỉ phụ trách quản lý trong tửu lâu, những chuyện khác phần lớn vẫn do Tạ Thiều lo, về phần sổ sách, chưởng quỹ không phải lo, do Tạ Thiều chỉ định người khác làm, mỗi buổi tối kiểm tra đối chiếu nhập sổ, ngày hôm sau lại đem đến Hầu phủ cho Tạ Hộ xem qua.
Tửu lâu buôn bán khá tốt, mặc dù mới mở, danh tiếng cũng chưa lan xa, nhưng nhờ trang trí đẹp nên được mọi người yêu thích, khen ngợi. Tạ Thiều gần đây đang suy tính để Phúc Nguyên Lâu nổi tiếng, để mọi người nhớ kỹ Phúc Nguyên Lâu.
Sau khi xem xét tửu lâu xong, Tạ Thiều đúng hẹn mang theo Tạ Hộ đến phố Khúc Dương, hôm nay chỉ thấy đầu người chuyển động, cực kỳ náo nhiệt, chợ phiên khônggiống những chợ rao bán hàng thông thường, mọi người đều nói chuyện bằng đồ vật, bởi vì chung quanh đây học đường rất nhiều, người đọc sách ý thức cũng khác, tự nhiên biết phân biệt rõ ràng, cho nên, người bán hàng không cần thiết khuếch trương, quầy hàng nào cũng không thiếu khách đến xem.
Tạ Hộ xác định mục tiêu là dạo thư quán, khoan hãy nói, gần Khúc Dương phố Tạ Hộ cũng dễ dàng tìm thấy mấy bản sách hiếm thấy, Tạ Thiều nhìn sách trong tay Tạ Hộ, lại khiến hắn hiểu thêm về muội muội này, tất cả đều là văn bát cổ, vẻ nho nhã khiến hắn nhìn thấy mà đau đầu, nếu là hắn, hắn thà rằng mua tập tranh cũng không muốn mua văn bát cổ này, nhưng muội muội hắn rất thích, Tạ Thiều cũng đành phải làm nghĩa vụ của một người ca ca, ngoan ngoãn theo ở phía sau trả tiền.
đi dạo chừng hơn một canh giờ, lúc này đến ngã tư, Tạ Thiều khéo léo nhắc nhở Tạ Hộ có muốn nghỉ chân hay không, ai biết cô nương nàng lại rất hào hứng, luyến tiếc muốn đi tiếp, kiên trì phải đi hết mới được, Tạ Thiều đau khổ, hối hận lúc nãy đi khôngmang theo gã sai vặt, cho nên hắn mới bất đắc dĩ trở thành sai vặt của nàng.
Đột nhiên nhìn lướt qua, Tạ Thiều vui vẻ muốn nhảy dựng lên, mà trên thực tế hắn đãnhảy lên, đem sách của Tạ Hộ kẹp dưới nách, sau đó liền vẫy tay, la lớn:
Yến Tuy huynh!
Tạ Hộ nghe Tạ Thiều đột nhiên mở miệng gọi ba chữ kia, trong lòng căng thẳng, theo bản năng đứng thẳng người lên, chậm rãi quay đầu lại, quả thực nhìn thấy một người đáng đứng trước một quầy hàng bảng chữ mẫu*, cao to như tùng, tuấn lãng bất phàm, Thẩm đại công tử.
hắn hôm nay mặc một trường sam có lá phong viền màu bạc, cực kỳ tuấn nhã, nổi bật giữa bao người, gương mặt như tranh vẽ, khí phách trời sinh cao quý, chỉ đứng cũng đủ khiến cảnh vật chung quanh mờ nhạt, khiến những người xung quanh trở nên ảm đạm thất sắc.
trên mặt Thẩm Hấp luôn có biểu tình thản nhiên, cùng người khác nói chuyện cũng chưa từng thấy hắn nổi giận, giống như thế gian này không có chuyện gì khiến hắnphải kích động, có lẽ đây chính là điểm đặc biệt của hắn, vì vậy sau này thân phận của hắn mới đứng ở vị trí cô độc kia, thật vậy cả người Thẩm Hấp giống như cách ly khỏi thế tục, thanh cao kiệt ngạo không giống người phàm. Chính vì tính cách này, người gặp qua hắn người đều tự động biến thành côn trùng, dù trẻ hay già cũng đều bị hắnthu hút, mê muội vẻ thanh cao xa cách của hắn, cho dù hắn cùng người ta nói 1 câu cũng làm cho người ta cảm giác như lên chín tầng mây rồi, có thể cùng hắn nói 2 câu cũng đã có thể gật gù đắc ý.Tạ Thiều gọi hắn, Thẩm Hấp cũng nhìn qua bọn họ, không có lên tiếng trả lời, chỉ khoát tay biểu thị hắn đã thấy bọn họ, Tạ Thiều như nhặt được đại xá, lôi kéo Tạ Hộ còn đang chọn mua 1 bộ sách, đi tới trước mặt Thẩm Hấp, Tạ Thiều hào hứng thấy thần tượng của mình, đem sách của Tạ Hộ để ở một bên, chắp tay hành lễ, Tạ Hộ thấy hắn như vậy, âm thầm phê phán Tạ Thiều không cẩn trọng, chính mình cũng vội vàng hành lễ với Thẩm Hấp, giọng nói mềm mại truyền ra:
Thẩm công tử khỏe.
Duy Trinh huynh, ngũ cô nương quá lễ.
Thẩm Hấp đáp lễ Tạ Thiều, Tạ Thiều vui sướng đứng ở bên cạnh hắn bắt chuyện, Thẩm Hấp từ tốn cùng hắn nói chuyện, ánh mắt lại nhìn lướt qua Tạ Hộ cúi đầu đứng thẳng một bên, nàng hôm nay mặc một y phục màu vàng tơ, da nàng rất trắng nên màu vàng lại càng nổi bật làn da của nàng, hắn cảm thấy cẩm thạch cũng không sáng bóng, óng ánh như nàng, còn nhỏ tuổi, sinh ra một cảm giác như hoa lan chốn sơn cốc, khiến người ta cảm thấy tươi mát thoát tục, chỉ mới mấy tháng không gặp, ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp hơn rất nhiều, nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng nói khôngnên lời, đột nhiên có chút hy vọng, phải chi được hưởng thụ cảm giác đôi mắt xinh đẹp này đánh giá chính mình.
Tạ Thiều chỉ cảm thấy gặp Thẩm Hấp khiến hắn thoát khỏi số phận làm sai vặt, mừng rỡ trong lòng, phá lệ nhiệt tình với Thẩm Hấp, bởi gần đây hắn mới mở cửa hàng, quả thật có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Thẩm Hấp, liền chỉ vào trà lâu cách đó không xa nói:
Hẹn gặp không bằng tình cờ gặp được, biển người mênh mông chúng ta có thể gặp gỡ, đây chính là duyên phận, kính xin Yến Tuy huynh cho tiểu đệ một chút mặt mũi, nơi đó do ta làm ông chủ, đi uống chén trà có được không?
Tạ Hộ quả thực muốn nắm đầu Tạ Thiều, hắn không biết tiết chế bản thân, người nào cũng dám đề nghị như vậy thì cũng sớm không biết mình chết thế nào, len lén nhìn thoáng qua vẻ mặt Thẩm Hấp, không nghĩ tới hắn lại nhìn nàng, trong lòng run sợ, cúi đầu thấp hơn, không dám cử động một bước, mà trên thực tế, trời biết nàng hiện tại có bao nhiêu thấp thỏm, chủ tử ở trước mặt, nếu quỳ nói chuyện nàng còn chịu được, cố tình đứng còn gần như vậy, thật muốn dọa chết người mà. Tạ Hộ nhớ tới kiếp trước, có một cung nữ hầu hạ đứng quá gần chủ tử, ngửi được mùi không tốt, cho người kéo ra ngoài đánh chết, đây cũng là án tử hình oan uổng nhất của cung nữ hầu hạ ngự tiền.
Cũng được, cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Duy Trinh huynh.
Thẩm Hấp hiền hòa trả lời, không chỉ khiến Tạ Hộ sợ ngây người, ngay cả Tạ Thiều cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, hắn đã sớm biết Thẩm Hấp lạnh nhạt, hơn nữa cũng đã tiếp xúc qua, thái độ hắn rất khó đoán, đã chuẩn bị sẵn tinh thần Thẩm Hấp sẽ từ chối, nhưng không nghĩ tới, một pho tượng Phật đột nhiên mở mắt đáp ứng lời mời của người trần, như vậy có nên vui mừng hay không.
nói cho cùng người mời là ca ca xui xẻo của mình, Tạ Hộ đáy lòng có 1000 lần khôngtình nguyện cũng không thể không đi, kiên trì đi theo phía sau bọn họ, đi vào trà lâu, tiểu nhị lập tức nghênh đón, Tạ Thiều muốn một gian phòng, nhưng không khéo hôm nay trên phố Khúc Dương có chợ phiên, khách nhân nhiều hơn ngày thường gấp mấy lần, những gian phòng sớm đã bị người khác giành.
Tạ Thiều khổ sở nhìn nhìn Thẩm Hấp, cứ tưởng rằng Thẩm đại công tử sẽ tức giận, ai biết hắn chỉ ung dung nói một câu: không sao.
Ý tứ không sao này, chính là nói công tử hắn không ngại hạ mình ngồi cùng các ngươi trong đại sảnh.
Được rồi, nếu trích tiên không ngại, phàm nhân bọn họ sao lại để ý, trên thực tế, trong lòng Tạ Thiều là một vạn cái đồng ý, nơi này là phố Khúc Dương, khắp nơi đều là tài tử giai nhân lui đến, khiến cho mọi người nhìn xem, Tạ Thiều hắn cũng có thể quen biết với Thẩm đại lang, cho dù là làm nền, hắn cũng vui vẻ chịu đựng, tam sinh hữu hạnh*!
Tạ Hộ chán ghét nhìn vẻ ra oai của Tạ Thiều, không biết người ca ca này trong lòng đang suy nghĩ gì, đầu đầy hắc tuyến cũng không thể bày tỏ nội tâm Tạ Hộ không còn lời gì để nói.
Hôm nay trên hoàng lịch nhất định viết không thích hợp ra cửa! Phải, nhất định là như vậy!
---
Chú thích:
*bảng chữ mẫu: bản in khắc đá, in khắc gỗ hoặc chụp chữ của các nhà thư pháp để làm mẫu luyện viết chữ
*Nhất Giáp: 8 người đỗ Đệ nhất giáp Tiến sĩ (2 Trạng nguyên, 2 Nhất giáp, 3 Bảng nhãn và 1 Thám hoa)
*tam sinh hữu hạnh: vận may ba kiếp
/235
|