Tàng Phong

Q.2 - Chương 52 - Thành Nhạn Lai

/197


Ba ngày sau, thành Nhạn Lai Thanh châu.

Hứa Thành An, Thái thú trẻ tuổi của thành Nhạn Lai đã mang theo bảy tám hộ vệ cùng đợi đệ tử Linh Lung Các đến từ rất sớm.

Tin tức trong thành gần đây có Yêu tà làm loạn đã lan truyền cực kỳ rộng rãi, Hứa Thành An cầu viện triều đình mấy lần nhưng không hề được đáp lại, rơi vào đường cùng chỉ có thể ký thác hy vọng vào Linh Lung Các.

Mà Linh Lung Các cũng không hổ là tông môn đệ nhất chính đạo, đã sớm phái ra mấy vị đệ tử đến chỗ này điều tra chuyện Yêu họa từ trước.

Lại không ngờ những đệ tử Linh Lung Các tầm mắt rất cao kia sau mấy ngày điều tra lại tử vong ly kỳ, Hứa Thành An sợ chuyện này sẽ lộ ra ngoài, nhường thành Nhạn Lai vốn đã lòng người bàng hoàng càng thêm tiếng gió hạc khóc không ra tiếng, chỉ có thể tạm thời đè nó xuống. Thế nhưng mỗi lần nhớ tới thảm trạng của những đệ tử chết đi, trong lòng y lại càng thêm tối tăm phiền muộn.

Thế nhưng cũng may mắn, sau khi Linh Lung Các biết được mấy đệ tử bị giết, lại càng phái ra nhiều nhân thủ hơn nữa, Hứa Thành An tin tưởng, lấy bổn sự của Linh Lung Các thì lần Yêu họa này sẽ không có gì đáng ngại.

Dựa theo thời gian đã ước định trước, Hứa Thành An dẫn theo một ít hộ vệ đợi khoảng chừng một khắc đồng hồ trước cửa thành.

Bỗng nhiên y nhìn thấy ở xa xa xuất hiện một đội người ngựa, mấy người dẫn đầu đều là Tiên y nộ mã, khí vũ hiên ngang, nhìn qua xuất thân không phải người thường.

"Có lẽ chính là bọn họ rồi." Y khẽ gật đầu với bọn hộ vệ chung quanh, một đám người vào lúc đó vội vàng nghênh đón.

"Các hạ có phải là chấp sự mà Linh Lung Các phái tới?" Hứa Thành An đi tới trước mặt người nọ liền lập tức hỏi.

"Chúng ta đều là đệ tử trong các tới đây điều tra Yêu họa, kính xin hỏi các hạ là?" Đao khách áo đen cầm đầu đáp lại.

Hứa Thành An sững sờ, đưa mắt đánh giá ba người một phen từ trên xuống dưới, cầm đầu ba người là một vị nam tử áo đen, lưng đeo trường đao, một vị nữ tử áo trắng, tay nắm trường kiếm, còn có một vị nam tử áo bào trắng, tuổi tác hơi nhỏ một chút, khí tức trên người vững vàng, nhìn bộ dáng thì hình như không phải là người tập võ.

Ba người này chính là Du Lĩnh Khuất, Bạch Phượng Y và Lạc Văn Cố cùng lên đường với Từ Hàn và các đệ tử Linh Lung Các khác.

Lần gần nhất trước đó đã hao tổn hai vị đệ tử thân truyền, sao lần này vẫn còn phái đệ tử đến đây

Hứa Thành An thầm suy nghĩ trong lòng như vậy, nhưng trong miệng vẫn cực kỳ hồ hởi đáp lại: "tại hạ là Thái thú của thành Nhạn Lai này, vậy nên đến đây đợi chờ để đón tiếp chư vị." Y nói xong liền đưa ánh mắt thoáng nhìn phía sau bọn họ, đội ngũ lần này khoảng chừng ba mươi người, nhiều hơn rất nhiều so với lần phái ra trước đó. Trong lòng y thoáng thở ra một hơi, sau đó lại vội vàng vừa cười vừa nói: "tại hạ đợi các vị đã lâu, có lẽ đoạn đường này tàu xe mệt nhọc, mau mau mời đến, ta đã sớm chuẩn bị một buổi trưa tiệc, khoản đãi chư vị."

Thái độ của Hứa Thành An thực khiến người không tìm ra nửa phần tật xấu, thế nhưng lúc trước y chợt lóe lên vẻ kinh ngạc vẫn bị Du Lĩnh Khuất thu hết vào mắt.

Dọc theo con đường này gã cực kỳ buồn rầu bởi vì chuyện của Phương Tử Ngư lúc trước mà bị mọi người xem thường, chuyện này cũng xong đi, nhưng vị Thái thú trẻ tuổi trước mắt cũng là như thế, quả thực khiến lửa giận trong lòng gã bị đốt lên lần nữa.

"Hừ, chúng ta có chuyện quan trọng bên người, không tiện trì hoãn, mang bọn ta đi nhìn thi thể đi." Gã phát ra một tiếng hừ lạnh, vẻ bất mãn trong giọng nói khiến Lạc Văn Cố và Bạch Phượng Y cũng không kìm được phải nhíu mày.

May mắn là Hứa Thành An mặc dù đang còn rất trẻ, nhưng lại là hạng người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, y lập tức mặt không đổi sắc, vẫn như cũ cười nói: "chư vị đại hiệp quan tâm dân chúng trong thành chúng ta như vậy, quả thật là phúc của thành Nhạn Lai, tại hạ lập tức mang các vị đi"

Dứt lời y nháy mắt với bọn hộ vệ kia, đám người kia hiểu ý tới, vội vàng gạt đám người đang ra vào ở cửa thành, dẫn mọi người đi vào trong thành.

...

Thành Nhạn Lao có thể coi là một thành thị phồn hoa ở Thanh châu.

Mặc dù còn lâu mới sánh với địa linh nhân kiệt, nhưng dù gì cũng nằm ở biên giới Thanh châu, cách Lương châu rất gần, hàng năm cứ đến mùa đông, vì muốn chuẩn bị cho việc mua bán đầu xuân thì các tiểu thương ở Thanh châu sẽ gặp tổ chức lên đội hình xuất phát từ Thanh châu, qua thành Nhạn Lai đi đến Lương châu.

Nhưng lúc này không giống ngày xưa, Yêu họa ở thành Nhạn Lai đã huyên náo xôn xao, rất nhiều tiêu đội tình nguyện chọn lượn quanh một ít đường xa mà không muốn sa chân vào vũng nước đục ở nơi này.

Hồ Nhị mở ra một cái khách sạn, dựa vào tiêu đội ăn cơm lui tới mùa đông hàng năm mỗi lần nghĩ đến điều này đều không kìm được nhăn lông mày một cái.

"Đi đi đi, gia gia ta cũng không có cơm ăn, sao có lương thực thừa cho các ngươi." Lão cực kỳ khó chịu đuổi mấy tên ăn mày ở trước cửa đi, đáy lòng thầm mắng một tiếng xúi quẩy, nhưng cùng lúc đó lão giống như nhìn thấy vật gì cực kỳ đặc biệt, cặp mắt như cá chết kia phát ra một tia hào quang sáng rọi, giống như con báo cực đói rốt cuộc phát hiện cừu non mập mạp trên cánh đồng bát ngát.

Chỉ thấy xa xa có một đám thiếu niên thiếu nữ mặc áo gấm đi tới, nhìn bộ dáng đám người này có lẽ không phải là người địa phương, mà nhìn những quần áo kia hiển nhiên cũng không phải nhà tầm thường. Thậm chí một vị thiếu niên trên vai có một con mèo đen đang ngồi trong đám người kia còn ra tay cho mấy tên ăn mày ít ngân lượng.

Là sinh ý cực lớn a.

Hồ Nhị liếm liếm bờ môi, trên mặt vội vàng nổi lên một ý cười nồng đậm, bước nhanh đi tới trước mặt những nam thanh nữ tú kia.

"Ai nha nha, ta đã nói ngày hôm nay mở rộng cửa liền thấy Hỉ thước hót, hóa ra là có khách quý tới cửa, thật sự là may mắn, may mắn a!" Hồ Nhị tươi cười tiến tới trước mặt thiếu niên có mèo đen đứng trên vai, nịnh nọt ton hót nói.

Những thanh niên nữ tú kia hiển nhiên không ngờ đến tiết mục của Hồ Nhị, đồng loạt sững sờ, trong ánh mắt nhìn về phía lão mơ hồ có chút cảnh giác.

Mùa đông rét lạnh còn có Hỉ thước báo tin vui, đại ca quả thực vận khí tốt a." Thiếu niên có mèo đen trên vai kia lại biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nam tử trung niên gầy còm trước mặt mình, khẽ nói.

"Hắc hắc. . ." Hồ Nhị lúc này mới nhớ lại hôm nay đang là rét đậm, lấy ở đâu ra Hỉ thước, lão cười cười xấu hổ, nhưng da mặt cực dày lại làm cho lão không có ý rời đi."cũng không phải là sao, ta cũng cảm thấy rất là kỳ quái, không phải như vậy, chứng kiến chư vị ta mới hiểu được, hóa ra là có chư vị khách quý tới cửa." Lão nghiêm trang bịa chuyện nói.

Tiêu đội lui tới thành Nhạn Lai rất nhiều, mà tiêu đội càng nhiều, nhân sĩ giang hồ đi theo cũng sẽ nhiều hơn. Khách sạn nhỏ của Hồ Nhị có thể tồn tại ở thành Nhạn Lai ngư long hỗn tạp này nhiều năm như vậy, chủ yếu dựa vào đôi mắt biết nhìn người của lão.

Thiếu niên trước mắt này mặc dù khám phá lời nói của lão, nhưng cũng không biểu hiện ra quá nhiều phản cảm, hơn nữa lúc thiếu niên này nói chuyện, đồng bạn chung quanh hắn cũng đều yên tĩnh trở lại, có thể thấy mơ hồ hắn là người cầm đầu. Vậy lão chỉ cần thuyết phục được thiếu niên này, thì sinh ý đơn thuần của ngày hôm nay chỉ sợ sẽ chạy không thoát.

Hồ Nhị nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt liền càng nóng bỏng.

Lão theo thói quen xoa xoa đôi bàn tay, nói: "hình như mấy vị thiếu hiệp lần đầu tiên đến thành Nhạn Lai, là tới du ngoạn hay là làm chuyện khác?"

Hồ Nhị cố gắng cắn trọng âm trên hai chữ "chuyện khác", lão biết rõ những công tử, tiểu thư này thường ngày sống an nhàn sung sướng đã quen, rất muốn tìm chút vật mới lạ, nhưng thành Nhạn Lai này ngoại trừ là đường tắt đi thông Lương châu, cũng không còn bất cứ chỗ đặc biệt nào, nói là du ngoạn Thanh châu thì có rất nhiều chỗ tốt hơn trăm nghìn lần, hà tất phải tới đây!.

Trừ phi. . . bọn họ muốn mở mang kiến thức về Yêu tà đã huyên náo xa gần lúc này.

"A dường như đại ca biết rất nhiều chuyện thú vị, có thể nói một chút để chúng ta mở mang thêm kiến thức hay không?." Mà không ngoài sở liệu của Hồ Nhị, lão vừa nói ra lời này, lông mày của thiếu niên cầm đầu nhíu lại, nhẹ giọng nói.

"Biết thì biết rõ, chỉ là ở đây nhiều người nhiều tai mắt, dù sao chư vị mới đến, không bằng ở lại trong tiệm của ta, ta sẽ kể những việc lạ xảy ra trong thành Nhạn Lai thời gian gần đây cho chư vị nghe." Hồ Nhị ra vẻ thần bí cười.

Những thiếu nam thiếu nữ này vào lúc đó thực sự lộ ra vẻ tò mò.

Hồ Nhị thấy thế trong lòng càng ngầm cho rằng những con cái nhà giàu này thật quá rảnh rỗi, Yêu họa huyên náo thành Nhạn Lai khiến dân chúng bình thường tránh không kịp, bọn hắn thì ngược lại, không muốn rời đi, hết lần này tới lần khác còn muốn đến tham gia náo nhiệt. . .

"Được, vậy xin chưởng quầy dẫn đường đi." Thiếu niên kia liếc nhìn các đồng bạn của mình, liền làm ra quyết định.

Đã thành!

Hồ Nhị nghe vậy trong lòng vui vẻ, mặc dù lão biết rõ những công tử tiểu thư nhà giàu này lịch duyệt còn thấp, rất dễ bị lừa, lại không ngờ sẽ dễ dàng đến mức như vậy. Đương nhiên lão vẫn phải biểu hiện ra một bộ dáng được sủng ái mà lo sợ, vội vàng dẫn mọi người đi vào trong khách sạn của lão.

...

Mấy vị thiếu nam thiếu nữ mặc cẩm y này chính là đám người Từ Hàn chia binh thành hai đường với Du Lĩnh Khuất.

Trước đó tin tức Linh Lung Các muốn phái sư đồ đến thành Nhạn Lai điều tra Yêu tà hiển nhiên đã bị truyền ra, bọn hắn đương nhiên không thể để đội ngũ đi đến thiếu nhân số hơn lần trước kia, như vậy sẽ không tránh khỏi khiến kẻ khác hoài nghi.

Bởi vậy mọi người bàn bạc một phen, quyết định để ba người Từ Hàn, Phương Tử Ngư cùng với Phượng Ngôn làm ra dáng con cái nhà giàu, lo lắng đến mẫu thuẫn giữa Từ Hàn cùng Du Lĩnh Khuất, lại mang theo Tần Khả Khanh, Tống Nguyệt Minh và Sở Cừu Ly, giả làm tôi tớ của bọn hắn, âm thầm phối hợp đám người Du Lĩnh Khuất điều tra chuyện Yêu họa.

Về phần Hồ Nhị đột nhiên xông tới, chút trò hề kia đương nhiên không thể gạt được Từ Hàn, thế nhưng nếu đã lựa chọn cải trang thành công tử nhà giàu không rành sự đời, vậy hiển nhiên phải diễn chuyện này cho đạt rồi, bởi vậy Từ Hàn liền dễ dàng đáp ứng lời mời gọi của Hồ Nhị, đi tới khách sạn nhà lão.

Hơn nữa hắn nhìn bộ dáng của Hồ Nhị, có lẽ là người đã trà trộn phố phường nhiều năm, mà chỗ như thế thì có rất nhiều lời đồn, có đôi khi cũng không thiếu một chút manh mối có thể dùng.

Có câu là không có lửa làm sao có khói, lời đồn cuối cùng phải có một ngọn nguồn, tuy rằng có lẽ trong quá trình truyền lưu đã thay đổi hoàn toàn nội dung, nhưng chỉ cần suy nghĩ một cách cẩn thận, ít ra có thể biết được một ít gì đó.

Mọi người theo Hồ Nhị đi vào trong khách sạn của lão, khách sạn này cũng không lớn, nhưng sắp đặt có thể xem là tinh xảo, hiển nhiên cũng mất không ít công sức, Từ Hàn âm thầm khẽ gật đầu, cảm thấy muốn tốt hơn rất nhiều so với dự đoán, hắn thuê toàn bộ sáu gian phòng trên của khách sạn, khiến chưởng quầy đã không thu tiền từ rất lâu cao hứng mà tay cầm bút cũng run một cái.

Sau đó Từ Hàn không chút do dự đứng trước phòng, đang muốn hỏi thăm chút ít tin tức về Yêu họa trong thành, nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng, ngoài phòng liền truyền đến một thanh âm chói tai.

"Chưởng quầy, còn có phòng trống không?"

Mọi người cùng lúc đó sững sờ, đều theo tiếng nhìn lại.

Lại thấy một lão giả tập tễnh đang dẫn một vị nam tử trên dưới ba mươi tuổi đi vào khách sạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/197

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status