Tàng Phong

Q.2 - Chương 77 - Quy Củ Trên Linh Lung Các

/197


Dịch: phuongkta1

Du Lĩnh Khuất cùng Bạch Phượng Y nhìn thiếu niên cười tủm tỉm trước mắt mình, đáy lòng sinh ra một cỗ khí lạnh.

Bọn họ cũng là người hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ giang hồ hiểm ác ra sao, thế nhưng chưa bao giờ gặp người trẻ tuổi mà đã tàn nhẫn như Từ Hàn.

"Mạnh Thư Các, mang Đồng sư đệ tới Huyền Hà Phong tìm y sư."

Du Lĩnh Khuất nghĩ tới đây, trong mắt lập tức nổi lên một đường lạnh lẽo, gã bước ra phía trước một bước, trầm giọng nói.

"... A!" Mạnh Thư Các lúc trước còn muốn gây khó xử Từ Hàn, lúc này nhìn vẻ mặt đầy nụ cười giống như ác quỷ của thiếu niên kia, trong lòng không kìm được sinh ra một hồi hoảng sợ, chỉ lệnh của Du Lĩnh Khuất lúc này quả thực như được đại xá, vội vàng mang theo đám đệ tử nội môn kia, nâ ng Đồng Thiết Tâm trên mặt đầy máu, chật vật không chịu nổi dậy, lại giống như chạy trốn đi xuống dưới núi, nhưng từ đầu tới đuôi cũng không dám ngẩng đầu liếc nhìn Từ Hàn.

"Vậy Du huynh đệ còn có gì chỉ giáo?" Từ Hàn nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Du Lĩnh Khuất, thấy gã cũng không có ý rời đi, vào lúc đó liền mở miệng nói, mà trên mặt của hắn vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như trước.

"Không dám chỉ giáo, thế nhưng Đồng Thiết Tâm dù sao cũng là sư đệ của ta, bất kể là đúng hay sai, trước đó ngươi đã cắt đứt hai ngón tay của hắn, rốt cuộc ta phải tính toán việc này với Từ công tử." Du Lĩnh Khuất lạnh giọng nói, quần áo của gã vào một khắc này căng phồng lên, lực lượng tràn đầy giống như thủy triều tuôn ra từ trong cơ thể gã.

Mà một cỗ uy áp cùng lúc đó đè xuống mặt Từ Hàn.

Đó là lực lượng đặc thù của tu sĩ Thông U cảnh, sau khi môn vị mở ra thì chân khí sẽ biến thành chân nguyên, bất kể phóng ra ngoài ngăn địch hay là bảo vệ bản tâm thì cũng cực kỳ hữu hiệu, tu đến cảnh giới cực cao sẽ có thể lấy đầu người ở ngoài vài dặm cũng rất dễ dàng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao tu sĩ luyện thể sẽ không còn lực lượng để áp chế khi tu sĩ bình thường đạt đến Thông U cảnh.

Thủ đoạn công kích của tu sĩ thuộc cảnh giới này luôn thiên kì bách quái, mà dưới sự hỗ trợ của chân nguyên lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu cùng lực phòng ngự không hề thua kém tu sĩ luyện thể, bởi vậy thường thường áp chế người tu thân thể cũng là điều dễ dàng.

"Thông U cảnh..."

Cảm nhận được cái uy áp này, Từ Hàn trong lòng trầm xuống, lúc trước hắn có thể đánh bại vị Tu La sứ Tử Tiêu cảnh kia chính là dựa vào việc hấp thu Yêu lực của mèo đen trong vòng một năm bộc phát ra, mà cũng vì thế hắn còn suýt nữa bỏ mạng.

Hôm nay những Yêu lực kia đã tan đi hoàn toàn, mà thực lực của Du Lĩnh Khuất lại cao hơn vị Tu La sứ kia rất nhiều, Từ Hàn thực sự không có chút phần thắng nào khi đánh nhau với gã. Hắn cũng không thể ngờ vị đệ tử thân truyền này lại có thể sử dụng một cái cớ vụng về như thế để ra tay với mình, nghĩ tới đây, Từ Hàn vô thức lui về sau một bước, để bảo trì một cái khoảng cách tương đối an toàn với Du Lĩnh Khuất, nếu như thực sự ra tay, hắn cũng có thể tùy cơ ứng biến.

"Du sư huynh, Từ công tử thi đấu cùng Đồng sư huynh là hai bên tự nguyện đồng ý đấy, đệ và huynh đều chứng kiến, lúc này huynh lại muốn ra tay, không quá ỷ thế hiếp người đi một tí." Tống Nguyệt Minh vốn vì Từ Hàn đột nhiên bày ra thực lực mà hoảng hốt thất thần vào lúc này rốt cuộc hồi phục thần trí, gã cất bước đi tới trước mặt Từ Hàn, quay người nói với Du Lĩnh Khuất.

Dù sao tâm tư của thiếu niên này vẫn là như thế, cho là chuyện trên đời này chỉ cần theo một chữ lý thì sẽ phân định được đúng sai.

Thật không ngờ rằng, thứ gọi là đạo lý luôn luôn được xây dựng từ trên nắm đấm.

Mặc kệ ngươi ba hoa chích choè ra sao, nắm đấm của hắn mạnh mẽ hơn, đánh một quyền, thần hình của ngươi đều diệt.

Lúc đó, cũng không ai để ý đạo lý của một người chết làm gì cả.

"Ngươi là ai, có phần cho ngươi nói chuyện sao?" Trong mắt Du Lĩnh Khuất nổi lên một vòng lệ khí, chỉ thấy thân thể gã chấn động, một đạo chân nguyên chấn động cực lớn kéo tới, thân thể Tống Nguyệt Minh vào lúc đó như bị trọng thương, mạnh mẽ bay ngược ra ngoài, may mắn Từ Hàn tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy, nếu không sẽ không tránh khỏi mới ngã xuống đất, lăn lộn mấy vòng.

"Du sư huynh!" Tống Nguyệt Minh cũng không ngờ Du Lĩnh Khuất sẽ nóng nảy như vậy, y chỉ vào gã liền muốn nói cái gì đó, nhưng lời vừa ra miệng, Du Lĩnh Khuất đã nhanh chóng duỗi một tay ra, muốn nắm lấy cổ họng Tống Nguyệt Minh.

"Tốt nhất nên im lặng, ngày hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi cái gì là tôn sư trọng đạo!" Y nói như vậy xong, trong mắt hiện lên sát cơ.

Mặc dù y không quá quen biết Đồng Thiết Tâm, nhưng dù sao cũng được gã mời đến, Từ Hàn cắt đứt hai ngón tay của Đồng Thiết Tâm trước mặt hắn, nếu việc này truyền ra ngoài thì không những y sẽ mất mặt, mà thể diện của sư tôn sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Nghĩ tới đây, lệ khí trong lồng ngực y bắt đầu khởi động, càng thêm chán ghét kẻ lải nhải không ngừng như Tống Nguyệt Minh, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

"Ngươi dám!" Từ Hàn thấy Du Lĩnh Khuất thực sự có ý giết người, lập tức nhe răng trợn mắt, trong miệng quát lên một tiếng lớn, vội vàng duỗi cánh tay phải quấn đầy vải trắng kia ra, chắn ở trước người Tống Nguyệt Minh.

Phanh!

Hai người chạm vào nhau, một tiếng nổ tung nặng nề vang lên.

Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh vào lúc đó nhanh chóng lùi lại, một chưởng của đại năng Thông U cảnh không phải là thứ mà Từ Hàn có thể tiếp được, cho dù dựa vào chỗ kỳ dị của cánh tay phải thì thân thể hắn vẫn bị lực đạo kia chấn động, đầu váng mắt hoa.

Ngay lúc hai người không thể khống chế nổi bước chân, mắt thấy muốn ngã xuống đất, thì một hai bàn tay to cùng lúc đó chợt vươn, nhẹ nhàng đặt ở trên lưng hai người, lúc này lực đạo to lớn kia dưới tác động của chưởng này lại tản đi như một cách thần kỳ.

Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh sững sờ, quay đầu nhìn lại, đã thấy Chu Chương vốn trước đó sắc mặt lạnh lùng đang đứng phía sau hai người, khẽ cười với bọn hắn.

Sau đó y liền cất bước đi ra phía trước, đi tới trước mặt Du Lĩnh Khuất tròng mắt còn đỏ tơ máu kia, khóe miệng ẩn chứa nụ cười mà hỏi.

"Du sư huynh, Chu mỗ đã vào sơn môn tám năm, đã từng làm ra chuyện quá phận nào chưa?"

Du Lĩnh Khuất nghe vậy sững sờ, tu vi của Chu Chương cũng khiến đám đệ tử thân truyền trên Trọng Củ Phong xấu hổ, nhưng những năm này y lại luôn luôn giữ khuôn phép, quả thực chưa từng nghe nói xảy ra tranh chấp với người khác, ngay cả chỗ ở cũng đổi liên tục, cho tới mép núi như hiện giờ.

"Cũng không hề có." Sắc mặt Du Lĩnh Khuất phát lạnh, trầm giọng nói: "chuyện của Chu huynh chính là tranh chấp với sư đệ của ta, Du mỗ không quản được, nhưng trước đó Từ Hàn đã đả thương Đồng Thiết Tâm, nếu như bỏ qua chuyện này thì Du mỗ ta còn mặt mũi nào mà tồn tại, chẳng muốn bị người khác chế nhạo kính xin Chu huynh chớ có xen vào việc của người khác!"

Thanh tuyến Du Lĩnh Khuất cực kỳ trầm thấp, ý uy hiếp bên trong ngữ điệu càng không hề che lấp chút nào.

"Lời ấy sai rồi." Chu Chương lại như chưa từng quan tâm đến những lời này, trên mặt của y vẫn mang theo nụ cười như được tắm gió xuân.

"Đồng sư đệ tranh chấp với ta, Từ công tử là vì ra mặt vì tại hạ, Du sư huynh muốn có mặt mũi, vậy Chu mỗ không muốn hay sao?"

"Hả?" Du Lĩnh Khuất lại sững sờ, gã nghiêm túc nhìn Chu Chương một hồi lâu, lập tức thần sắc trên mặt cực kỳ đặc sắc, gã giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, bỗng nhiên cười lên ha hả.

"Mặt mũi Chu sư đệ, ta cho ngươi mặt mũi mới gọi ngươi một tiếng sư đệ, ngươi thực sự cho rằng mình xứng đáng có mặt ở Linh Lung Các, xứng là đệ tử thân truyền sao?" Du Lĩnh Khuất sau khi cười nói xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, vẻ tàn khốc lại nổi lên đuôi lông mày một lần nữa, gã nhìn chằm chằm nam tử áo trắng trước mắt mình, lạnh lùng nói: "muốn sĩ diện tốt! Cầm bổn sự tới lấy!"

Chu Chương nghe vậy, thần sắc trên mặt hơi hơi đình trệ trong một hai hơi thở, rồi lại khẽ gật đầu ngay lập tức.

"Cũng đúng."

Y đáp lại như vậy.

Sau đó, nụ cười nhẹ nhàng luôn luôn biểu hiện trên gương mặt yếu ớt của y vào lúc này bỗng nhiên biến mất.

Một cỗ khí thế không thể nói rõ theo nụ cười kia biến mất tuôn ra từ dưới quần áo của y, mà khí thế kia cực kỳ tràn đầy, cũng không phải chân nguyên hay nội lực kích phát mà thành.

Thứ kia càng giống như là vật bẩm sinh, càng thêm thuần túy so với những thứ kia, cũng càng thêm cao quý.

Du Lĩnh Khuất không thể nói rõ rốt cuộc khí thế kia đến từ đâu, nhưng trong một chớp mắt này, trong lòng của gã lại run lên, nghiễm nhiên sinh ra vài phần sợ hãi.

Đao đạo mà gã tu hành coi trọng chính là thẳng tiến không lùi, trong lòng không có chút sợ hãi.

Mà một khắc này đối mặt Chu Chương khiến đáy lòng của gã sinh ra sợ hãi thực sự khiến Du Lĩnh Khuất sau khi tỉnh táo lại thì không kìm nổi tức giận, gã thế mà hoảng sợ chỉ vì một tên phế vật đã được công nhận.

Du Lĩnh Khuất vốn trong lòng đang rất khó chịu vào lúc này lại bị cơn tức giận kia làm cho váng đầu.

"Tốt! Chu sư đệ lại ra mặt vì tên tiểu tử này, vậy hôm nay ta sẽ dạy dỗ sư đệ như thế nào là quy củ của Linh Lung Các!" Nói xong, Du Lĩnh Khuất không chần chừ nữa, một tay mãnh liệt duỗi ra, hóa thành một chưởng, chân nguyên quanh người vào lúc này bị gã điên cuồng thúc giục vọt tới, uy lực của một chưởng kia quả thực lăng liệt như gió lạnh, cấp tốc như sấm sét.

Mắt thấy một chưởng này muốn chụp về phía ngực Chu Chương.

Chu Chương lúc này vẫn kê tay đứng ở nguyên chỗ, không có chút ý định tránh đi, mà khí thế kỳ dị quanh người y cùng lúc đó càng thêm tràn đầy.

Theo cổ khí thế kia bung ra, ở trong phòng cách đó không xa, đôi bảo kiếm treo trên vách tường mà Từ Hàn chứng kiến lúc trước bỗng nhiên run rẩy mãnh liệt.

Giống như ác quỷ yên lặng nghìn năm cuối cùng trở lại nhân gian, giống như Ma Thần bị nhốt vạn năm chờ tới ngày phá lồng.

Đôi kiếm kia run rẩy điên cuồng, mắt thấy muốn bay ra khỏi thân kiếm.

Thế nhưng đúng lúc này.

Một cục đá từ nơi không xa bay tới, tốc độ cực nhanh, lại đập chính xác vào trên bàn tay đang chụp về phía Chu Chương của Du Lĩnh Khuất.

Cả Chu Chương cùng Du Lĩnh Khuất đều bất ngờ với biến hóa như vậy.

Trong mắt Chu Chương hiện lên một đường tinh mang, giống như biết được điều gì, khí thế cuồng bạo quanh người y nhanh chóng thu liễm xuống, mà Du Lĩnh Khuất cũng không tránh khỏi bị cục đá kia đập trúng, lập tức trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn, thu cánh tay về, lại thấy trên cánh tay vẫn bị cục đá cứa ra một vết máu.

Du Lĩnh Khuất mấy lần ra tay đều bị ngăn lại khiến gã thực sự phẫn nộ đến cực hạn, gã bụm lấy tay trầm mắt nhìn về phía bốn phía, lạnh giọng nói: "là người phương nào giả thần giả quỷ, lấy ám khí đả thương người, thủ đoạn ti tiện như thế, thực sự bỉ ổi!"

"Bỉ ổi "

Thanh âm của gã chưa dứt, xa xa liền vang lên một giọng nói nhu hòa lấy tư cách đáp lại.

"Họ Du kia, uy phong của ngươi to quá."

Thanh âm kia nói ra như thế, rồi mọi người đều cảm thấy hoa mắt, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn mặc váy dài màu hồng nhạt bỗng nhiên rơi xuống trước mặt mọi người.

Sau khi người nọ rơi xuống đất, liền quay đầu nhìn về phía Du Lĩnh Khuất, khóe mắt nheo lại, khóe miệng giơ lên lộ ra một cái răng thỏ, cười hì hì mà hỏi.

"Ngay cả sư tỷ cũng dám mắng "

"Ta chắc cũng phải dạy cho ngươi biết, quy củ trên Linh Lung Các này là như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/197

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status