Trấn Đại Ấp là một cái trấn nhỏ ở bên cảnh Từ châu.
Nhân khẩu chưa đủ bốn nghìn, bốn phía lại được bao bọc bởi đồi núi, con đường không thông, cho dù là những lái buôn trèo non lội suối bôn ba ở nhiều khu vực của Đại Chu cũng chưa từng chọn nơi này làm chỗ đặt chân.
Chỗ đó quá tầm thường rồi.
Tầm thường đến mức cho dù là Thích sứ Đại Chu cứ ba năm một lần phái ra Tuần phủ tuần tra các nơi, thường thường cũng sẽ để sót thị trấn nhỏ xa xôi cằn cỗi này.
Đương nhiên bọn chúng sẽ không bao giờ tưởng tượng được, dưới thị trấn nhỏ nhìn như bình thường này cất giấu một tòa cung điện lớn đến mức làm cho người nghẹn họng nhìn trân trối.
Tòa cung điện kia gọi là U phủ.
Chính là hành cung của Biện Thành Vương - một trong những Diêm La Thập Điện của Sâm La Điện.
Cung điện âm u tĩnh mịch, thỉnh thoảng truyền ra từng đợt tiếng gầm nhẹ không giống người không giống thú, quanh quẩn ở bên trong cung điện trống rỗng, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy giống như đặt mình ở trong Quỷ Vực.
Giờ phút này trong điện lớn U phủ có một cái bóng người đang nửa nằm nửa ngồi trên đài cao giữa đại điện.
Trong bóng tối khó có thể thấy rõ dung mạo của bóng người kia, chỉ cảm thấy thân hình của nó có chút thấp bé, dường như chỉ là đứa bé mười hai mười ba tuổi. Nhưng quanh người tràn ngập khí tức màu đen như có như không vẫn làm cho bất cứ kẻ nào cũng không dám sinh ra một chút khinh thường đối với bóng người này.
Mà đúng lúc này trong cung điện vắng vẻ chợt nổi lên một hồi gió lạnh, trên cột đá song song ở hai bên vang lên từng hồi tiếng vỗ cánh. Nương theo những thanh âm khàn khàn, hàng trăm con quạ màu đen bay lên từ trên những cột đá này, bị cơn gió đêm làm cho sợ hãi, ùn ùn bay về phía nơi khác.
Bóng người nằm trên đài cao kia cùng lúc đó giống như đã cảm nhận được điều gì, hai mắt nó nhắm nghiền vào một khắc này bỗng nhiên mở ra.
Đại sảnh tối tăm dường như sáng thêm vài phần.
Bóng người thấp bé kia đứng lên, đôi mắt đen kịt lóe lên hào quang tựa như ngôi sao, mềm mại lại sáng ngời.
Nó đứng chắp tay, nhìn về phía một chỗ trong đại điện, bờ môi hơi hơi hé mở, phun ra thanh tuyến mềm mại giống như là của bé gái.
Sở Giang Vương, nếu như đã đến thì cần gì phải trốn trốn tránh tránh?
Nàng nói như vậy, mặc dù thanh tuyến có vẻ non nớt, nhưng ngữ khí lại buốt giá như băng lạnh.
Tương phản như vậy thực sự làm cho vẻ quỷ dị của đại điện này tăng thêm vài phần.
Mà theo lời nói của nàng mới rơi xuống, đám quạ đêm đang sợ hãi trong đại điện chợt như nhận được mệnh lệnh mà thay đổi thân thể mình, vòng qua vòng lại ở giữa không trung rồi đồng loạt tụ họp đến trước mặt bóng người nhỏ bé, sau đó cứ như vậy hòa thành một thể, biến thành một bóng người toàn thân bọc lấy áo đen.
Bóng người kia đứng trên không trung, phía dưới cái mũ cụp xuống là một đôi mắt chấn nhiếp tâm hồn, y nhìn chăm chú bóng người thấp bé trước mặt. Sau nửa ngày mới dùng thanh tuyến khàn khàn hỏi: tin tức là do ngươi tung ra ngoài ư?
Bóng người nhỏ bé nghe vậy cũng không kinh ngạc, dường như đã sớm đoán được vấn đề của người áo đen.
Ừ. Nó không mặn không nhạt khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.
Con mắt phía dưới cái mũ của người áo đen vào lúc đó bắt đầu híp lại, hào quang màu đỏ tươi như ẩn như hiện.
Quỷ Bồ Đề, chứ không phải là ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên Mặc Trần Tử? Thanh tuyến của người áo đen vào lúc đó lớn thêm vài phần.
Bóng người thấp bé kia, cũng chính là Quỷ Bồ Đề trong miệng người áo đen nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía y, con ngươi đen nhánh vào lúc này cũng trở nên lạnh lẽo.
Từ khi nào ta nhớ thương ai mãi không quên lại đến phiên Sở Giang Vương ngươi lo lắng? Thương Hải Lưu là sư đệ của Mặc Trần Tử, ta muốn bảo vệ gã, sao lại không được?
Dường như nhìn ra Quỷ Bồ Đề thật sự nổi giận, trong con ngươi người áo đen lại hiện lên một tia kiêng kị.
Vậy thì làm sao? Gã là phản đồ của Kiếm Lăng Nam Hoang, sư huynh của gã là Mặc Trần Tử có thể buông tha gã, thế nhưng bao nhiêu người từ triều đình Đại Chu đến giang hồ đều muốn moi ra tung tích của thanh kiếm kia từ trong miệng gã? Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng xa vời những giang hồ thô thiển kia có thể tha cho gã hay sao? Chẳng qua là mới thoát răng sói lại vào miệng cọp mà thôi.
Người áo đen nói xong như vậy, ánh mắt đã rơi vào trên mặt Quỷ Bồ Đề, đây vốn là lời nói khích tướng, muốn nhìn xem Quỷ Bồ Đề có chuẩn bị thứ gì ở sau hay không, thế nhưng trên mặt Quỷ Bồ Đề giờ phút này lại như là ao tù nước đọng, không chút gợn sóng, dường như không một chút chấn động bởi vì lời nói của người áo đen.
Biến hóa như thế làm cho người áo đen giật mình trong lòng, y có thể ngồi trên vị trí Diêm La Thập Điện của Sâm La Điện, đương nhiên không phải là hạng người ngu xuẩn nào, trong lòng vội vàng chải chuốt mọi chuyện lại một lần, đã có một chút đầu mối.
Ngươi đang đặt tiền cược trên người tên phản đồ kia ư? Y theo bản năng lên tiếng hỏi, trong nội tâm lại nghĩ mãi mà không rõ, Quỷ Bồ Đề liều lĩnh đắc tội với Điện chủ để mạo hiểm cứu Thương Hải Lưu, nhưng một bước mấu chốt nhất lại đặt ở một tên Tu La áo đen, người trước đó vài ngày không biết vì sao lại mưu phản Sâm La Điện, dùng tâm tư kín đáo của Quỷ Bồ Đề xưa nay, có thể làm ra chuyện mạo hiểm như vậy, thực sự làm cho y không thể hiểu được.
Hừ. Bộ dáng của người áo đen rơi vào trong mắt Quỷ Bồ Đề, nàng đương nhiên hiểu rất rõ nghi hoặc trong lòng y giờ phút này, nhưng nàng cũng không có ý lừa dối y, lập tức phát ra một tiếng cười lạnh. phản đồ? Một cái phản đồ được cả Nguyên Tu Thành cùng Thương Hải coi trọng, ngươi cảm thấy hắn sẽ là một người như thế nào?
Quỷ Bồ Đề hỏi lại làm cho người áo đen sững sờ, Nguyên Tu Thành chính là gian tế mà Thiên Sách phủ phái tới? Ngươi vẫn chưa diệt trừ gã? Hiển nhiên so với việc cứu Thương Hải Lưu, một chuyện này lại càng làm cho người áo đen cảm thấy kinh ngạc.
Phu tử Thiên Sách phủ nếu như muốn biết bí mật của Sâm La Điện chúng ta, vậy liền nói cho lão biết một ít thì có sao? Nhưng lão có thể biết được điều gì lại do chúng ta quyết định. Sắc mặt Quỷ Bồ Đề vẫn mây trôi nước chảy như cũ, cái loại khí thế cùng tự tin có thể nắm giữ mọi thứ, thực sự làm cho người ta không thể sinh ra một chút tâm tư hoài nghi.
Người áo đen nghe vậy lập tức rơi vào một hồi im lặng, sau đó thật lâu y mới ngẩng đầu lên, thở dài một hơi nói: hy vọng ngươi có thể hiểu rõ chính mình đang làm điều gì . . .
Không cần Sở Giang Vương hao tâm tổn trí! Xin mời! Còn không chờ người áo đen nói cho hết lời, Quỷ Bồ Đề đã vung ống tay áo lên, một cái tay trắng nõn như ngọc vươn ra, nghiễm nhiên đã là hạ lệnh đuổi khách.
Ngươi! Người áo đen chán nản, chỉ thẳng vào Quỷ kia Bồ Đề muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể phun ra quá nhiều chữ. Y liếc nhìn Quỷ Bồ Đề thật lâu, rồi sau đó vung tay lên, thân thể vào lúc đó hóa thành vô số con quạ đêm, bay về phía sâu trong đại điện.
. . .
Từ Hàn đi tới một chỗ cách chiến trường chưa đủ năm trượng, hắn nằm người xuống, giấu hoàn toàn thân thể của mình trong bụi cỏ rậm rạp. Mèo đen ở bên cạnh cũng còng xuống lưng mình nằm ở bên cạnh người Từ Hàn.
Thế lực giang hồ đang tranh đoạt Thương Hải Lưu đã trở thành một đoàn hỗn loạn, tiếng kêu rên vang vọng, trong nháy mắt lại thêm gần trăm cỗ thi thể ngã xuống, đám người vừa rồi còn người đông thế mạnh giờ phút này hiển nhiên đã từ bốn trăm người rút lại đến chưa đủ một trăm năm mươi người. Hơn nữa theo cuộc chém giết của bọn chúng vẫn còn tiếp tục, số lượng này vẫn còn đang không ngừng giảm bớt.
Từ Hàn vẫn không muốn làm bậy.
Hắn biết rõ mặc dù những giang hồ thô thiển giờ phút này đang đánh nhau tới khí thế hừng hực, nhưng một khi hắn ra tay, động tới Thương Hải Lưu - bánh trái thơm ngon trong mắt bọn chúng, thì chính hắn sẽ lập tức trở thành cái đích cho mọi người công kích. Bởi vậy Từ Hàn vẫn phải chờ, đợi đến lúc những người này đánh tới sức cùng lực tận, đánh tới lưỡng bại câu thương, khi đó mới là thời cơ tốt nhất của hắn.
Bởi vậy, hắn vẫn tiếp tục chờ đợi.
Nhiều năm qua vào chết ra sống đã sớm tạo ra cho hắn đầy đủ kiên nhẫn, hắn đã từng vì ám sát một vị phú thân mà ngồi chổm hổm trong góc nhà lão trong trọn vẹn ba ngày ba đêm, cho đến khi vị phú thân cùng hộ vệ của lão tách ra, hắn mới như hổ báo giết ra, dùng tốc độ nhanh như chớp chém giết lão, rồi sau đó chạy trốn.
Có được thời cơ quan trọng hơn nhiều so với thực lực. Đây là đạo lý mà Từ Hàn ngộ đến, hắn tin tưởng lúc này cũng là như vậy.
Lại thêm một khắc đồng hồ trôi qua, đại chiến trên chiến trường dần dần đi tới khâu cuối cùng.
Tất cả hơn bốn trăm người giết đến bây giờ đã còn thừa không quá bảy tám người, dường như bọn chúng đến từ cùng một thế lực, sau khi đã thanh lý xong đối thủ của mình thì thu lấy đao kiếm, trên thân mấy người đều mang theo hoặc nhiều hoặc ít vết thương, bộ dáng nhìn qua cũng cực kỳ chật vật nhưng thần sắc trên mặt mỗi người lại cực kỳ hưng phấn.
Bọn chúng là kẻ lấy được thắng lợi cuối cùng.
Thật giống như đàn sư tử đánh nhau, con sư tử giành thắng lợi cuối cùng sẽ đạt được lãnh thổ cùng con mồi ngon với tư cách là phần thưởng.
Mà Thương Hải Lưu lại là phần thưởng của bọn chúng.
Lão không phải là lãnh thổ hay là thịt mỡ, nhưng sau lưng lão lại đại diện cho tài phú bất tận cùng quyền lợi chí cao.
Mấy người nhìn nhau cười cười, trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng không thể che lấp, sau đó bọn chúng kéo lấy thân thể mỏi mệt của chính mình đi tới cái xe chở tù ở cách đó không xa, bọn chúng muốn bóc trần tòa bảo tàng thuộc về bọn chúng. Quét sạch những tài phú cất chứa trong bảo tàng này, liền làm cho khoái ý trong lòng mọi người cuồn cuộn, giống như muốn tràn ra khỏi bộ ngực của mình.
Mà lúc bọn chúng đi tới trước mặt xe chở tù, muốn giật miếng vải đen che ở trên xe ra, sau lưng chợt vang lên một hồi tiếng xé gió.
Mặc dù mấy người không được coi là nổi tiếng trên giang hồ, nhưng đều là dân liều mạng có chút ít sự can đảm hơn người, giờ phút này nghe thấy thanh âm xé gió kia, trong lòng cảnh giác, hầu như đều trong cùng một lúc đồng loạt xoay người lại, đã thấy một vị thiếu niên đứt cánh tay mặc áo đen cầm theo một thanh trường kiếm màu đỏ cổ quái đang đột ngột đánh tới nơi này.
Chỉ là lúc mọi người quay đầu thì thiếu niên kia hiển nhiên đã đi tới trước mặt bọn chúng, trường kiếm trong tay hắn vào lúc đó lại dùng xu thế lực phách Hoa Sơn, thẳng tắp đập tới mặt bọn chúng!
Đây hiển nhiên là chiêu thức cực kỳ quái lạ.
Ít nhất trong kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm của bọn chúng, chưa bao giờ thấy người sử dụng kiếm như vậy.
Nhưng bọn chúng cũng không dám vô lễ, một người đứng mũi chịu sào vội vàng đưa đao trong tay mình đặt ngang trên trán, ý đồ ngăn một kích kì quái của thiếu niên kia lại.
Oanh!
Đúng lúc này kiếm của thiếu niên mạnh mẽ đập vào trên thân đao gã.
Một tiếng nổ vang cực lớn vang lên trong đầu gã, gã chỉ cảm thấy tay cầm đao run lên một hồi, cái loại cảm giác tê dại này thuận theo cánh tay tràn vào thân thể gã, xuyên qua lớp da, bộ lông, thẳng đến lục phủ ngũ tạng.
Sau đó gã thấy cảnh vật trước mắt tối lại, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể liền giống như bùn nhão co quắp ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh thấy tình cảnh như vậy, trong lòng lại dâng lên một hồi hoảng sợ, dù bọn chúng nghĩ như thế nào cũng không hiểu được thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, lực lượng trên một kiếm vừa rồi lại mạnh mẽ đánh chết một vị hảo thủ dùng đao đã đại thành Đan Dương cảnh.
Meow!
Nhưng kinh ngạc như vậy vừa mới nổi lên trong lòng, một tiếng mèo kêu thê lương chợt vang lên, trong ngực thiếu niên kia vào lúc đó đột ngột có một cái bóng màu đen nhảy ra, dùng một loại tốc độ nhanh mức khó có thể bắt kịp đánh về phía mặt một người trong đó!
Nhân khẩu chưa đủ bốn nghìn, bốn phía lại được bao bọc bởi đồi núi, con đường không thông, cho dù là những lái buôn trèo non lội suối bôn ba ở nhiều khu vực của Đại Chu cũng chưa từng chọn nơi này làm chỗ đặt chân.
Chỗ đó quá tầm thường rồi.
Tầm thường đến mức cho dù là Thích sứ Đại Chu cứ ba năm một lần phái ra Tuần phủ tuần tra các nơi, thường thường cũng sẽ để sót thị trấn nhỏ xa xôi cằn cỗi này.
Đương nhiên bọn chúng sẽ không bao giờ tưởng tượng được, dưới thị trấn nhỏ nhìn như bình thường này cất giấu một tòa cung điện lớn đến mức làm cho người nghẹn họng nhìn trân trối.
Tòa cung điện kia gọi là U phủ.
Chính là hành cung của Biện Thành Vương - một trong những Diêm La Thập Điện của Sâm La Điện.
Cung điện âm u tĩnh mịch, thỉnh thoảng truyền ra từng đợt tiếng gầm nhẹ không giống người không giống thú, quanh quẩn ở bên trong cung điện trống rỗng, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy giống như đặt mình ở trong Quỷ Vực.
Giờ phút này trong điện lớn U phủ có một cái bóng người đang nửa nằm nửa ngồi trên đài cao giữa đại điện.
Trong bóng tối khó có thể thấy rõ dung mạo của bóng người kia, chỉ cảm thấy thân hình của nó có chút thấp bé, dường như chỉ là đứa bé mười hai mười ba tuổi. Nhưng quanh người tràn ngập khí tức màu đen như có như không vẫn làm cho bất cứ kẻ nào cũng không dám sinh ra một chút khinh thường đối với bóng người này.
Mà đúng lúc này trong cung điện vắng vẻ chợt nổi lên một hồi gió lạnh, trên cột đá song song ở hai bên vang lên từng hồi tiếng vỗ cánh. Nương theo những thanh âm khàn khàn, hàng trăm con quạ màu đen bay lên từ trên những cột đá này, bị cơn gió đêm làm cho sợ hãi, ùn ùn bay về phía nơi khác.
Bóng người nằm trên đài cao kia cùng lúc đó giống như đã cảm nhận được điều gì, hai mắt nó nhắm nghiền vào một khắc này bỗng nhiên mở ra.
Đại sảnh tối tăm dường như sáng thêm vài phần.
Bóng người thấp bé kia đứng lên, đôi mắt đen kịt lóe lên hào quang tựa như ngôi sao, mềm mại lại sáng ngời.
Nó đứng chắp tay, nhìn về phía một chỗ trong đại điện, bờ môi hơi hơi hé mở, phun ra thanh tuyến mềm mại giống như là của bé gái.
Sở Giang Vương, nếu như đã đến thì cần gì phải trốn trốn tránh tránh?
Nàng nói như vậy, mặc dù thanh tuyến có vẻ non nớt, nhưng ngữ khí lại buốt giá như băng lạnh.
Tương phản như vậy thực sự làm cho vẻ quỷ dị của đại điện này tăng thêm vài phần.
Mà theo lời nói của nàng mới rơi xuống, đám quạ đêm đang sợ hãi trong đại điện chợt như nhận được mệnh lệnh mà thay đổi thân thể mình, vòng qua vòng lại ở giữa không trung rồi đồng loạt tụ họp đến trước mặt bóng người nhỏ bé, sau đó cứ như vậy hòa thành một thể, biến thành một bóng người toàn thân bọc lấy áo đen.
Bóng người kia đứng trên không trung, phía dưới cái mũ cụp xuống là một đôi mắt chấn nhiếp tâm hồn, y nhìn chăm chú bóng người thấp bé trước mặt. Sau nửa ngày mới dùng thanh tuyến khàn khàn hỏi: tin tức là do ngươi tung ra ngoài ư?
Bóng người nhỏ bé nghe vậy cũng không kinh ngạc, dường như đã sớm đoán được vấn đề của người áo đen.
Ừ. Nó không mặn không nhạt khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.
Con mắt phía dưới cái mũ của người áo đen vào lúc đó bắt đầu híp lại, hào quang màu đỏ tươi như ẩn như hiện.
Quỷ Bồ Đề, chứ không phải là ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên Mặc Trần Tử? Thanh tuyến của người áo đen vào lúc đó lớn thêm vài phần.
Bóng người thấp bé kia, cũng chính là Quỷ Bồ Đề trong miệng người áo đen nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía y, con ngươi đen nhánh vào lúc này cũng trở nên lạnh lẽo.
Từ khi nào ta nhớ thương ai mãi không quên lại đến phiên Sở Giang Vương ngươi lo lắng? Thương Hải Lưu là sư đệ của Mặc Trần Tử, ta muốn bảo vệ gã, sao lại không được?
Dường như nhìn ra Quỷ Bồ Đề thật sự nổi giận, trong con ngươi người áo đen lại hiện lên một tia kiêng kị.
Vậy thì làm sao? Gã là phản đồ của Kiếm Lăng Nam Hoang, sư huynh của gã là Mặc Trần Tử có thể buông tha gã, thế nhưng bao nhiêu người từ triều đình Đại Chu đến giang hồ đều muốn moi ra tung tích của thanh kiếm kia từ trong miệng gã? Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng xa vời những giang hồ thô thiển kia có thể tha cho gã hay sao? Chẳng qua là mới thoát răng sói lại vào miệng cọp mà thôi.
Người áo đen nói xong như vậy, ánh mắt đã rơi vào trên mặt Quỷ Bồ Đề, đây vốn là lời nói khích tướng, muốn nhìn xem Quỷ Bồ Đề có chuẩn bị thứ gì ở sau hay không, thế nhưng trên mặt Quỷ Bồ Đề giờ phút này lại như là ao tù nước đọng, không chút gợn sóng, dường như không một chút chấn động bởi vì lời nói của người áo đen.
Biến hóa như thế làm cho người áo đen giật mình trong lòng, y có thể ngồi trên vị trí Diêm La Thập Điện của Sâm La Điện, đương nhiên không phải là hạng người ngu xuẩn nào, trong lòng vội vàng chải chuốt mọi chuyện lại một lần, đã có một chút đầu mối.
Ngươi đang đặt tiền cược trên người tên phản đồ kia ư? Y theo bản năng lên tiếng hỏi, trong nội tâm lại nghĩ mãi mà không rõ, Quỷ Bồ Đề liều lĩnh đắc tội với Điện chủ để mạo hiểm cứu Thương Hải Lưu, nhưng một bước mấu chốt nhất lại đặt ở một tên Tu La áo đen, người trước đó vài ngày không biết vì sao lại mưu phản Sâm La Điện, dùng tâm tư kín đáo của Quỷ Bồ Đề xưa nay, có thể làm ra chuyện mạo hiểm như vậy, thực sự làm cho y không thể hiểu được.
Hừ. Bộ dáng của người áo đen rơi vào trong mắt Quỷ Bồ Đề, nàng đương nhiên hiểu rất rõ nghi hoặc trong lòng y giờ phút này, nhưng nàng cũng không có ý lừa dối y, lập tức phát ra một tiếng cười lạnh. phản đồ? Một cái phản đồ được cả Nguyên Tu Thành cùng Thương Hải coi trọng, ngươi cảm thấy hắn sẽ là một người như thế nào?
Quỷ Bồ Đề hỏi lại làm cho người áo đen sững sờ, Nguyên Tu Thành chính là gian tế mà Thiên Sách phủ phái tới? Ngươi vẫn chưa diệt trừ gã? Hiển nhiên so với việc cứu Thương Hải Lưu, một chuyện này lại càng làm cho người áo đen cảm thấy kinh ngạc.
Phu tử Thiên Sách phủ nếu như muốn biết bí mật của Sâm La Điện chúng ta, vậy liền nói cho lão biết một ít thì có sao? Nhưng lão có thể biết được điều gì lại do chúng ta quyết định. Sắc mặt Quỷ Bồ Đề vẫn mây trôi nước chảy như cũ, cái loại khí thế cùng tự tin có thể nắm giữ mọi thứ, thực sự làm cho người ta không thể sinh ra một chút tâm tư hoài nghi.
Người áo đen nghe vậy lập tức rơi vào một hồi im lặng, sau đó thật lâu y mới ngẩng đầu lên, thở dài một hơi nói: hy vọng ngươi có thể hiểu rõ chính mình đang làm điều gì . . .
Không cần Sở Giang Vương hao tâm tổn trí! Xin mời! Còn không chờ người áo đen nói cho hết lời, Quỷ Bồ Đề đã vung ống tay áo lên, một cái tay trắng nõn như ngọc vươn ra, nghiễm nhiên đã là hạ lệnh đuổi khách.
Ngươi! Người áo đen chán nản, chỉ thẳng vào Quỷ kia Bồ Đề muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể phun ra quá nhiều chữ. Y liếc nhìn Quỷ Bồ Đề thật lâu, rồi sau đó vung tay lên, thân thể vào lúc đó hóa thành vô số con quạ đêm, bay về phía sâu trong đại điện.
. . .
Từ Hàn đi tới một chỗ cách chiến trường chưa đủ năm trượng, hắn nằm người xuống, giấu hoàn toàn thân thể của mình trong bụi cỏ rậm rạp. Mèo đen ở bên cạnh cũng còng xuống lưng mình nằm ở bên cạnh người Từ Hàn.
Thế lực giang hồ đang tranh đoạt Thương Hải Lưu đã trở thành một đoàn hỗn loạn, tiếng kêu rên vang vọng, trong nháy mắt lại thêm gần trăm cỗ thi thể ngã xuống, đám người vừa rồi còn người đông thế mạnh giờ phút này hiển nhiên đã từ bốn trăm người rút lại đến chưa đủ một trăm năm mươi người. Hơn nữa theo cuộc chém giết của bọn chúng vẫn còn tiếp tục, số lượng này vẫn còn đang không ngừng giảm bớt.
Từ Hàn vẫn không muốn làm bậy.
Hắn biết rõ mặc dù những giang hồ thô thiển giờ phút này đang đánh nhau tới khí thế hừng hực, nhưng một khi hắn ra tay, động tới Thương Hải Lưu - bánh trái thơm ngon trong mắt bọn chúng, thì chính hắn sẽ lập tức trở thành cái đích cho mọi người công kích. Bởi vậy Từ Hàn vẫn phải chờ, đợi đến lúc những người này đánh tới sức cùng lực tận, đánh tới lưỡng bại câu thương, khi đó mới là thời cơ tốt nhất của hắn.
Bởi vậy, hắn vẫn tiếp tục chờ đợi.
Nhiều năm qua vào chết ra sống đã sớm tạo ra cho hắn đầy đủ kiên nhẫn, hắn đã từng vì ám sát một vị phú thân mà ngồi chổm hổm trong góc nhà lão trong trọn vẹn ba ngày ba đêm, cho đến khi vị phú thân cùng hộ vệ của lão tách ra, hắn mới như hổ báo giết ra, dùng tốc độ nhanh như chớp chém giết lão, rồi sau đó chạy trốn.
Có được thời cơ quan trọng hơn nhiều so với thực lực. Đây là đạo lý mà Từ Hàn ngộ đến, hắn tin tưởng lúc này cũng là như vậy.
Lại thêm một khắc đồng hồ trôi qua, đại chiến trên chiến trường dần dần đi tới khâu cuối cùng.
Tất cả hơn bốn trăm người giết đến bây giờ đã còn thừa không quá bảy tám người, dường như bọn chúng đến từ cùng một thế lực, sau khi đã thanh lý xong đối thủ của mình thì thu lấy đao kiếm, trên thân mấy người đều mang theo hoặc nhiều hoặc ít vết thương, bộ dáng nhìn qua cũng cực kỳ chật vật nhưng thần sắc trên mặt mỗi người lại cực kỳ hưng phấn.
Bọn chúng là kẻ lấy được thắng lợi cuối cùng.
Thật giống như đàn sư tử đánh nhau, con sư tử giành thắng lợi cuối cùng sẽ đạt được lãnh thổ cùng con mồi ngon với tư cách là phần thưởng.
Mà Thương Hải Lưu lại là phần thưởng của bọn chúng.
Lão không phải là lãnh thổ hay là thịt mỡ, nhưng sau lưng lão lại đại diện cho tài phú bất tận cùng quyền lợi chí cao.
Mấy người nhìn nhau cười cười, trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng không thể che lấp, sau đó bọn chúng kéo lấy thân thể mỏi mệt của chính mình đi tới cái xe chở tù ở cách đó không xa, bọn chúng muốn bóc trần tòa bảo tàng thuộc về bọn chúng. Quét sạch những tài phú cất chứa trong bảo tàng này, liền làm cho khoái ý trong lòng mọi người cuồn cuộn, giống như muốn tràn ra khỏi bộ ngực của mình.
Mà lúc bọn chúng đi tới trước mặt xe chở tù, muốn giật miếng vải đen che ở trên xe ra, sau lưng chợt vang lên một hồi tiếng xé gió.
Mặc dù mấy người không được coi là nổi tiếng trên giang hồ, nhưng đều là dân liều mạng có chút ít sự can đảm hơn người, giờ phút này nghe thấy thanh âm xé gió kia, trong lòng cảnh giác, hầu như đều trong cùng một lúc đồng loạt xoay người lại, đã thấy một vị thiếu niên đứt cánh tay mặc áo đen cầm theo một thanh trường kiếm màu đỏ cổ quái đang đột ngột đánh tới nơi này.
Chỉ là lúc mọi người quay đầu thì thiếu niên kia hiển nhiên đã đi tới trước mặt bọn chúng, trường kiếm trong tay hắn vào lúc đó lại dùng xu thế lực phách Hoa Sơn, thẳng tắp đập tới mặt bọn chúng!
Đây hiển nhiên là chiêu thức cực kỳ quái lạ.
Ít nhất trong kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm của bọn chúng, chưa bao giờ thấy người sử dụng kiếm như vậy.
Nhưng bọn chúng cũng không dám vô lễ, một người đứng mũi chịu sào vội vàng đưa đao trong tay mình đặt ngang trên trán, ý đồ ngăn một kích kì quái của thiếu niên kia lại.
Oanh!
Đúng lúc này kiếm của thiếu niên mạnh mẽ đập vào trên thân đao gã.
Một tiếng nổ vang cực lớn vang lên trong đầu gã, gã chỉ cảm thấy tay cầm đao run lên một hồi, cái loại cảm giác tê dại này thuận theo cánh tay tràn vào thân thể gã, xuyên qua lớp da, bộ lông, thẳng đến lục phủ ngũ tạng.
Sau đó gã thấy cảnh vật trước mắt tối lại, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể liền giống như bùn nhão co quắp ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh thấy tình cảnh như vậy, trong lòng lại dâng lên một hồi hoảng sợ, dù bọn chúng nghĩ như thế nào cũng không hiểu được thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, lực lượng trên một kiếm vừa rồi lại mạnh mẽ đánh chết một vị hảo thủ dùng đao đã đại thành Đan Dương cảnh.
Meow!
Nhưng kinh ngạc như vậy vừa mới nổi lên trong lòng, một tiếng mèo kêu thê lương chợt vang lên, trong ngực thiếu niên kia vào lúc đó đột ngột có một cái bóng màu đen nhảy ra, dùng một loại tốc độ nhanh mức khó có thể bắt kịp đánh về phía mặt một người trong đó!
/197
|