"Sư thúc! Chuyện này không thể được! Đệ tử sao có thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế!" Tống Nguyệt Minh hoảng sợ nói, trên mặt viết đầy vẻ kinh ngạc.
"Đây là biện pháp duy nhất, muốn cứu Linh Lung các thì phải có quyết tâm gánh vác tội nghiệt." Chung Trường Hận lại nói ra như vậy, trên mặt tái nhợt của lão vào lúc đó nổi lên từng vệt đỏ, dường như tình trạng thân thể tốt thêm mấy phần.
"Thế nhưng. . ." Tống Nguyệt Minh còn muốn nói gì, nhưng lúc này Chung Trường Hận lại bỗng nhiên ngồi dậy, lão vỗ bả vai Tống Nguyệt Minh, khiến thân thể hắn liền vào lúc đó không tự chủ được quay ngược lại.
Hắn muốn ngăn cản động tác kế tiếp của Chung Trường Hận, thế nhưng lại phát hiện thân thể của mình thật giống như bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, hoàn toàn không thể động đậy.
"Nhớ kỹ, sống sót! Chắc chắn phải sống sót!" Chung Trường Hận nói như thế, khí tức quanh người lão trầm xuống, ngồi xếp bằng sau lưng Tống Nguyệt Minh, hai tay liên kết mấy đạo ấn ký ở chỗ đan điền, sau đó, trong mắt lóe lên tia sáng, song chưởng vung ra, trực tiếp đập vào trên lưng hắn.
Thân thể Tống Nguyệt Minh lúc này chấn động, hắn cảm thấy có một nguồn sức mạnh mênh mông thuận theo chỗ hắn cùng với Chung Trường Hận tiếp xúc cuồn cuộn tràn vào thân thể mình, xuyên qua khắp người, trốn ở bên trong môn vị của hắn.
Thần sắc trên mặt Tống Nguyệt Minh từ hãi nhiên đến hoảng sợ, từ hoảng sợ đến tuyệt vọng, cuối cùng biến thành sụp đổ.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng khí tức quanh người vị lão nhân sau lưng mình theo thời gian trôi qua càng lúc càng yếu, mà hắn lại không thể làm gì, thậm chí ngay cả một chút thanh âm cũng không thể phun ra.
Một khắc này, thiếu niên áo bào tím cuối cùng đã có cảm nhận chân thật nhất đối với sự nhỏ yếu, sự bất lực của bản thân mình.
. . .
Ninh Trúc Mang rốt cuộc không phải là đối thủ của Tư Không Bạch.
Hai người mới giao thủ không quá hai hiệp, Tư Không Bạch liền liếc thấy cơ hội, tung ra một kiếm, cuốn theo tà khí màu đen đầy trời.
Ninh Trúc Mang chấn động thân thể, chỗ ngực đã nhiều thêm một cái lỗ máu nhìn thấy mà giật mình, mà tà khí đầy trời vào lúc đó tựa như tìm được cơ hội, phô thiên cái địa thuận vết thương kia tràn vào thân thể của y. Kinh mạch trong cơ thể y khô héo hoại tử với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được . . .
Thoáng qua y đã đã mất đi lực lượng lăng không mà đứng, thân thể như diều đứt dây trực tiếp rơi xuống.
Y mở to hai mắt nhìn lên bầu trời, trong đầu hiện lên vô số hình tượng quá khứ.
Y nghĩ đến nữ tử hai mắt đẫm lệ lúc y phất tay áo rời đi năm đó.
Y nhớ lúc y trở lại một cái mộ xanh kia, cùng một bé gái gào khóc đòi ăn.
Y nghĩ đến phó thác của sư tôn trước khi giá hạc quy thiên, nghĩ đến sống chết của mấy vạn đệ tử. . .
Oanh!
Chân trời vang lên một tiếng oanh minh.
Nó kéo suy nghĩ của Ninh Trúc Mang về thực tế, y vào lúc đó đưa mắt thoáng nhìn tình hình bên trong một tòa phủ đệ đỉnh núi nơi xa kia.
Ninh Trúc Mang ngẩn người.
Lập tức trên mặt đã không còn màu máu trồi lên một ý cười.
Mây đen che lấp mặt trời, mưa to như rút nước.
Đốm lửa nhỏ không thể tắt, đốm lửa nhỏ không thể tắt.
Y lẩm bẩm như vậy, cuối cùng nhắm hai con mắt mình lại.
Nương theo một tiếng nổ vang, cả người rơi xuống đất, máu thịt be bét.
. . .
Tư Không Bạch vẻ mặt bình tĩnh rơi xuống.
Hàng ngàn hàng vạn đệ tử trên mặt đất, mang theo ánh mắt cực sợ hãi lại cuồng nhiệt nhìn lão. Ánh mắt bọn họ hiện ra từng tia từng tia hồng quang nào đó không hề có khác biệt, tập hợp một chỗ, tình hình như vậy quỷ dị đến cực hạn.
"Chung Trường Hận ở đâu?" Tư Không Bạch trầm giọng hỏi, mái đầu bạc trắng rối tung, hiện tại vị Tiên nhân này dường như một nháy mắt già nua đi không ít.
"Đệ tử mới trông thấy tặc nhân Chung Trường Hận kia bị Tống Nguyệt Minh kéo vào Chung phủ." Lúc này trong đám người có một vị đệ tử bước nhanh về phía trước nói, chính là vị đệ tử mới mất đi sư tôn - Lãng Triêu Sa, chỉ là trên mặt gã giờ phút này thực sự không có một chút vẻ bi thương, ngược lại viết đầy nịnh nọt cùng nhe răng cười.
"Ừm?" Tư Không Bạch nghe vậy lông mày nhíu lại, liền xoay người nhanh chân đi về phía Chung phủ kia.
Lãng Triêu Sa ở sau lưng thấy thế vội vàng đuổi theo.
Đến khi bọn họ đi tới trước cửa Chung phủ, trời mưa càng thêm nặng hạt.
Mái vòm thật giống như bị thứ gì đó đâm xuyên thành một chỗ thủng to lớn, mưa như trút nước, tựa như muốn bao phủ phương thế giới này.
Tư Không Bạch đứng vững ở trước cửa phủ, Lãng Triêu Sa ở sau lưng rất nhanh hiểu ý đi qua.
Gã nhanh chân đi đến trước cửa phủ, vênh váo tự đắc nhìn về phía trong phủ quát: "Tống Nguyệt Minh, thời điểm chết của ngươi đến, ngươi dám can đảm chứa chấp tặc tử. . ."
Gã mới nói tới đây, chợt có sự vật vào lúc đó bị ném từ trong nội viện ra ngoài, bốc lên một trận trên mặt đất, cuối cùng đã rơi vào dưới chân Tư Không Bạch.
Đám người vào lúc đó ngưng mắt nhìn lại, lúc này mới kinh dị phát hiện, sự vật kia lại là một cái đầu lâu.
Đầu lâu của Chung Trường Hận.
Kẹt kẹt!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa sân đã bị mở ra.
Một vị thiếu niên áo bào tím toàn thân ẩm ướt vào lúc đó bước lớn ra ngoài.
Hắn cũng không nhìn thần sắc cực kỳ khó coi trên mặt vị Lãng Triêu Sa bên cạnh, trực tiếp đi tới trước mặt Tư Không Bạch.
Hắn quỳ một chân xuống, cao giọng nói.
"Đồ nhi không nhục sư danh, nghịch tặc Chung Trường Hận đã đền tội, đầu lâu ở đây, mời sư tôn xem qua."
Thiếu niên cúi đầu.
Nước mưa cọ rửa thân thể, thuận theo lọn tóc hắn chảy xuôi xuống.
Trên mặt của hắn tràn đầy nước đọng.
Lại không ai nói rõ được, đó rốt cuộc là nước mắt hay giọt mưa.
"Đây là biện pháp duy nhất, muốn cứu Linh Lung các thì phải có quyết tâm gánh vác tội nghiệt." Chung Trường Hận lại nói ra như vậy, trên mặt tái nhợt của lão vào lúc đó nổi lên từng vệt đỏ, dường như tình trạng thân thể tốt thêm mấy phần.
"Thế nhưng. . ." Tống Nguyệt Minh còn muốn nói gì, nhưng lúc này Chung Trường Hận lại bỗng nhiên ngồi dậy, lão vỗ bả vai Tống Nguyệt Minh, khiến thân thể hắn liền vào lúc đó không tự chủ được quay ngược lại.
Hắn muốn ngăn cản động tác kế tiếp của Chung Trường Hận, thế nhưng lại phát hiện thân thể của mình thật giống như bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, hoàn toàn không thể động đậy.
"Nhớ kỹ, sống sót! Chắc chắn phải sống sót!" Chung Trường Hận nói như thế, khí tức quanh người lão trầm xuống, ngồi xếp bằng sau lưng Tống Nguyệt Minh, hai tay liên kết mấy đạo ấn ký ở chỗ đan điền, sau đó, trong mắt lóe lên tia sáng, song chưởng vung ra, trực tiếp đập vào trên lưng hắn.
Thân thể Tống Nguyệt Minh lúc này chấn động, hắn cảm thấy có một nguồn sức mạnh mênh mông thuận theo chỗ hắn cùng với Chung Trường Hận tiếp xúc cuồn cuộn tràn vào thân thể mình, xuyên qua khắp người, trốn ở bên trong môn vị của hắn.
Thần sắc trên mặt Tống Nguyệt Minh từ hãi nhiên đến hoảng sợ, từ hoảng sợ đến tuyệt vọng, cuối cùng biến thành sụp đổ.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng khí tức quanh người vị lão nhân sau lưng mình theo thời gian trôi qua càng lúc càng yếu, mà hắn lại không thể làm gì, thậm chí ngay cả một chút thanh âm cũng không thể phun ra.
Một khắc này, thiếu niên áo bào tím cuối cùng đã có cảm nhận chân thật nhất đối với sự nhỏ yếu, sự bất lực của bản thân mình.
. . .
Ninh Trúc Mang rốt cuộc không phải là đối thủ của Tư Không Bạch.
Hai người mới giao thủ không quá hai hiệp, Tư Không Bạch liền liếc thấy cơ hội, tung ra một kiếm, cuốn theo tà khí màu đen đầy trời.
Ninh Trúc Mang chấn động thân thể, chỗ ngực đã nhiều thêm một cái lỗ máu nhìn thấy mà giật mình, mà tà khí đầy trời vào lúc đó tựa như tìm được cơ hội, phô thiên cái địa thuận vết thương kia tràn vào thân thể của y. Kinh mạch trong cơ thể y khô héo hoại tử với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được . . .
Thoáng qua y đã đã mất đi lực lượng lăng không mà đứng, thân thể như diều đứt dây trực tiếp rơi xuống.
Y mở to hai mắt nhìn lên bầu trời, trong đầu hiện lên vô số hình tượng quá khứ.
Y nghĩ đến nữ tử hai mắt đẫm lệ lúc y phất tay áo rời đi năm đó.
Y nhớ lúc y trở lại một cái mộ xanh kia, cùng một bé gái gào khóc đòi ăn.
Y nghĩ đến phó thác của sư tôn trước khi giá hạc quy thiên, nghĩ đến sống chết của mấy vạn đệ tử. . .
Oanh!
Chân trời vang lên một tiếng oanh minh.
Nó kéo suy nghĩ của Ninh Trúc Mang về thực tế, y vào lúc đó đưa mắt thoáng nhìn tình hình bên trong một tòa phủ đệ đỉnh núi nơi xa kia.
Ninh Trúc Mang ngẩn người.
Lập tức trên mặt đã không còn màu máu trồi lên một ý cười.
Mây đen che lấp mặt trời, mưa to như rút nước.
Đốm lửa nhỏ không thể tắt, đốm lửa nhỏ không thể tắt.
Y lẩm bẩm như vậy, cuối cùng nhắm hai con mắt mình lại.
Nương theo một tiếng nổ vang, cả người rơi xuống đất, máu thịt be bét.
. . .
Tư Không Bạch vẻ mặt bình tĩnh rơi xuống.
Hàng ngàn hàng vạn đệ tử trên mặt đất, mang theo ánh mắt cực sợ hãi lại cuồng nhiệt nhìn lão. Ánh mắt bọn họ hiện ra từng tia từng tia hồng quang nào đó không hề có khác biệt, tập hợp một chỗ, tình hình như vậy quỷ dị đến cực hạn.
"Chung Trường Hận ở đâu?" Tư Không Bạch trầm giọng hỏi, mái đầu bạc trắng rối tung, hiện tại vị Tiên nhân này dường như một nháy mắt già nua đi không ít.
"Đệ tử mới trông thấy tặc nhân Chung Trường Hận kia bị Tống Nguyệt Minh kéo vào Chung phủ." Lúc này trong đám người có một vị đệ tử bước nhanh về phía trước nói, chính là vị đệ tử mới mất đi sư tôn - Lãng Triêu Sa, chỉ là trên mặt gã giờ phút này thực sự không có một chút vẻ bi thương, ngược lại viết đầy nịnh nọt cùng nhe răng cười.
"Ừm?" Tư Không Bạch nghe vậy lông mày nhíu lại, liền xoay người nhanh chân đi về phía Chung phủ kia.
Lãng Triêu Sa ở sau lưng thấy thế vội vàng đuổi theo.
Đến khi bọn họ đi tới trước cửa Chung phủ, trời mưa càng thêm nặng hạt.
Mái vòm thật giống như bị thứ gì đó đâm xuyên thành một chỗ thủng to lớn, mưa như trút nước, tựa như muốn bao phủ phương thế giới này.
Tư Không Bạch đứng vững ở trước cửa phủ, Lãng Triêu Sa ở sau lưng rất nhanh hiểu ý đi qua.
Gã nhanh chân đi đến trước cửa phủ, vênh váo tự đắc nhìn về phía trong phủ quát: "Tống Nguyệt Minh, thời điểm chết của ngươi đến, ngươi dám can đảm chứa chấp tặc tử. . ."
Gã mới nói tới đây, chợt có sự vật vào lúc đó bị ném từ trong nội viện ra ngoài, bốc lên một trận trên mặt đất, cuối cùng đã rơi vào dưới chân Tư Không Bạch.
Đám người vào lúc đó ngưng mắt nhìn lại, lúc này mới kinh dị phát hiện, sự vật kia lại là một cái đầu lâu.
Đầu lâu của Chung Trường Hận.
Kẹt kẹt!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa sân đã bị mở ra.
Một vị thiếu niên áo bào tím toàn thân ẩm ướt vào lúc đó bước lớn ra ngoài.
Hắn cũng không nhìn thần sắc cực kỳ khó coi trên mặt vị Lãng Triêu Sa bên cạnh, trực tiếp đi tới trước mặt Tư Không Bạch.
Hắn quỳ một chân xuống, cao giọng nói.
"Đồ nhi không nhục sư danh, nghịch tặc Chung Trường Hận đã đền tội, đầu lâu ở đây, mời sư tôn xem qua."
Thiếu niên cúi đầu.
Nước mưa cọ rửa thân thể, thuận theo lọn tóc hắn chảy xuôi xuống.
Trên mặt của hắn tràn đầy nước đọng.
Lại không ai nói rõ được, đó rốt cuộc là nước mắt hay giọt mưa.
/197
|