Mẫu Đơn lệnh chủ nghiến răng kêu ken két nói:
- Giết ta ư? Không dễ ràng như thế đâu?
- Vợ chồng như lửa với nước, mãi cho đến hôm nay vẫn chưa hòa, tại sao vậy? Trần Gia Lân buột miệng kêu lên một tiếng:
- Cha!
Chỉ thốt ra mỗi một chữ này thôi, hắn không còn nói gì được nữa.
Càn Khôn Nhất Kiếm hất mái tóc dài đang che phủ ra sau, mặc dù râu ria mọc đầy mặt, nhưng vẫn phân biệt được nhãn thần và mặt mũi của lão nhân gia người.
Trần Gia Lân ngẩn người ra tại chỗ, hắn không ngờ gương mặt hiền từ mà không mất vẻ oai nghiêm lại kỳ tích xuất hiện trước mắt hắn, quả thật bất ngờ hết sức?
Hắn còn đang đờ người ra tại chỗ, bỗng cảm thấy toàn thân tê liệt, kế đó tay phải bị vặn ra sau lưng.
Hắn nằm chiêm bao cũng không ngờ mẫu thân hắn lại hạ thủ với hắn, trong khoảnh khắc tích tắc này, đầu óc hắn trở nên trống rỗng chẳng có mảy may ý niệm gì hết, vì tình huống này không thể xảy ra được cả.
Càn Khôn Nhất Kiếm thấp thoáng một cái lướt tới chỗ cách trước mặt Mẫu Đơn lệnh chủ độ khoảng một trượng, nói giọng hớt hải:
- Tôn Phi Yến ngươi định làm gì thế? Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng lạnh lùng:
- Ngươi giết ta, ta giết hắn, chỉ có thế thôi!
Càn Khôn Nhất Kiếm giận đến toàn thân phát run lên, suýt nữa lồi hai nhãn cầu ra ngoài luôn, giận dữ gầm thét:
- Ngươi dám chăng?
Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Chẳng có gì dám hay không dám cả, nếu ngươi không tin cứ việc thử xem nào!
Huyệt đạo bị chế, kình lực mất hết, bấy giờ Trần Gia Lân căm phẫn vô cùng. Quả thật khóc chẳng ra nước mắt, mẫu thân khống chế con mình, hơn nữa lại uy hiếp cả phụ thân, chốn thiên hạ này có quái sự như vậy được ư?
Càn Khôn Nhất Kiếm gầm rống nói:
- Hãy buông hắn ra!
Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng lạnh lùng:
- Không buông, ta thách ngươi giám động thủ để giết cốt nhục ngươi đấy. Này Trần Đình Lăng, ta cứ cho rằng hắn là truyền nhân của ngươi, không ngờ hắn lại là con ruột của ngươi.
Kêu ùng một cái, suýt nữa nữa Trần Gia Lân đã ngất xỉu luôn, té ra Mẫu Đơn lệnh chủ không phải mẫu thân của mình, chẳng trách gì bà ta không biểu hiện gì hề cốt nhục thiên tính cả, tại sao mình không nghĩ ra điều này sớm hơn một chút?
Càn Khôn Nhất Kiếm nghiến răng nói:
- Tôn Phi Yến, ngươi hèn hạ hết sức dám mạo nhận hắn là con của ngươi, chỉ có hạng đàn bà như ngươi mới nghĩ ra kế...
Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Có gì đâu mà hèn hạ với không hèn hạ, chốn giang hồ này chỉ cần đạt mục đích, chứ không kể thủ đoạn, vậy thì phải cảm tạ Trường Phiệt Thái Tông, lão tác thành sự kiện này.
Càn Khôn Nhất Kiếm phùng mang trợn mắt, hớt hải nói:
- Nói sao? Chính lão nhi lưỡi dài đã tác quái ư? Mẫu Đơn lệnh chủ lắc đầu nói:
- Lão không tác quái gì hết, lão chỉ nói bí mật này ra, ta gián tiếp nghe biết tin này từ nơi Ngô Hoằng Văn là huynh đệ kết minh với con trai ngươi, hơn nữa phải đa tạ y đã diệt trừ một tên nội gián!
Kêu ùng một tiếng Trần Gia Lân lại choáng váng đầu óc một lần nữa, hắn sực nghĩ ra sau khi Mẫu Đơn lệnh chủ ném Phích Lịch đạn nổ sụp cốc khẩu.
Hắn đã gặp Ngô Hoằng Văn tại đây và minh đệ Ngô Hoằng Văn đã nói bí mật này cho hắn nghe, hơn nữa lại tiết lộ cả sự việc Huyết Thần Đông Phương Vũ sư phụ của y đã được giải cấm chế, nhưng vẫn còn ở lại Thiên Hương môn để làm nội ứng, không ngờ lại bị bà ta nghe lỏm được và lợi dụng tối đa, một mặt mạo nhận làm mẹ, mặt khác lại cho người tàn sát Đông Phương Vũ, quả thật nữ ma này giảo quyệt và cay độc hết sức, lời cảnh cáo của Thất Tâm Nhân đã được chứng minh thật rồi.
Bà ta không phải là mẫu thân, nhưng là sư mẫu thì chẳng còn sai nữa, vậy thì mẫu thân của mình là ai?
Bây giờ phải sư phụ có phải là phụ thân hay không vẫn còn là nghi vấn? Trường Thiệt Thái Công cậy vào sự hiểu rộng các bí sử trong võ lâm mà nổi tiếng, cuối cùng cũng không đáng tin cậy...
Càn Khôn Nhất Kiếm gầm thét lần nữa:
- Tôn Phi Yến, ngươi hãy buông hắn ra nào! Mẫu Đơn lệnh chủ cũng lớn tiếng nói:
- Ta buông hắn ra, liệu ngươi tha ta chăng? Càn Khôn Nhất Kiêm nói:
- Việc vợ chồng ta không quan hệ gì đến hắn cả!
- Ha ha ha...
Mẫu Đơn lệnh chủ buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài nói:
- Này Trần Đình Lăng, chúng ta không phải là vợ chồng từ lâu rồi, vậy mà ngươi lại thốt ra những lời nói này được sao?...
Y như quả bóng xì hơi, Càn Khôn Nhất Kiếm bỗng đổi giọng nói:
- Này Tôn Phi Yến, ngươi cứ nói ngươi định làm gì đây? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Dễ dàng thôi, chỉ cần hai phụ tử ngươi lui khỏi giang hồ ngay từ bây giờ mãi mãi không hiện thân, ta sẽ buông tha hắn!
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm: "Nghe giọng nói họ, sư phụ chính là phụ thân không còn sai rồi, thế nhưng mẫu thân mình là ai?"
Càn Khôn Nhất Kiếm mặt mày ủ rũ nói:
- Tôn Phi Yến ta vốn mai danh ẩn tính nhưng vì niệm tình phu thê năm xưa ta mới tái xuất giang hồ, mong rằng ngươi rút lui cho nhanh đặng bảo toàn sinh mạng đặng chấm dứt ác hạnh của ngươi...
Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Chắc ngươi chưa thấy quan tài chưa chịu đổ lệ chứ gì?
Và Mẫu Đơn lệnh chủ dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói tiếp:
- Trần Đình Lăng, phí lời vô ích, bây giờ ngươi hãy chỉ thiên tuyên thệ, phụ tử mãi mãi tuyệt tự giang hồ...
Càn Khôn Nhất Kiếm nói giọng hớt hải:
- Không thể được!
Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Bắt buộc phải được thôi, ngươi không muốn tuyệt hậu chứ? Ồ phải rồi ta quên rằng ngươi còn một truyền nhân nữa, cũng sử dụng kiếm cùn, tất cả phải lui khỏi giang hồ hết!
Dứt lời, y giơ tả chưởng vỗ nhẹ một cái.
Kêu đùng một cái xen lẫn một tiếng kêu hự. Trần Gia Lân há mồm phun máu tua tủa.
- Ngươi dám...
Tiếp theo tiếng gầm thét, Càn Khôn Nhất Kiếm nhảy vọt bước tới vài bước. Mẫu Đơn lệnh chủ lập tức đưa tả chưởng lên lần lữa, lạnh lùng la hét nói:
- Đứng lại ngươi bước thêm một bước nữa ta giết hắn ngay!
Càn Khôn Nhất Kiếm ngẩn người ra tại chỗ cho dù bản lãnh của lão có huyền thông đến đâu cũng không cách nào cứu Trần Gia Lân thoát khỏi Mẫu Đơn lệnh chủ.
Mặt mày Trần Gia Lân bỗng sầm lại, điên cuồng gầm rống nói:
- Cứ việc giết y, chớ quan tâm tới con nữa! Mẫu Đơn lệnh chủ bĩu môi nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng gan lỳ đấy, tiếc rằng y không đành lòng để cho ngươi chết! Bà ta nói đến đây dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp:
- Này Trần Đình Lăng, mỹ nhân của ngươi đâu rồi? Nàng sinh con nối dòng cho ngươi, tại sao không ở chung với ngươi?
Càn Khôn nhất Kiếm giận run đến nỗi mồm mũi phun ra lửa nói chẳng lên lời. Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói tiếp:
- Này Trần Đình Lăng, chúng ta chớ làm mất thêm giờ nữa, ngươi bằng lòng hay không hãy quyết định ngay, bằng không, chỉ còn một con đường cuối cùng...
Trần Gia Lân nghĩ bụng:
"Mỹ nhân mà Mẫu Đơn lệnh chủ nói đương nhiên là mẹ đẻ của mình, bà ta là ai thế? Trông tình hình này phụ thân còn yêu người khác..."
Càn Khôn Nhất Kiếm nghiến răng nói:
- Con đường cuối cùng thế nào?
Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng nham hiểm:
- Trong mình ta còn một quả Phích Lịch đạn, ba chúng ta cùng chết chung một lúc, như vậy ngươi chẳng thiệt thòi, ngươi cảm thấy thế nào?
Càn Khôn Nhất Kiếm điên cuồng gầm rống nói:
- Ngươi không sợ lẽ trời xử phạt công bằng chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Ta chẳng bận tâm lẽ trời lẽ đất gì cả. Càn Khôn Nhất Kiếm nói:
- Ngươi vốn chẳng có chút nhân tính gì hết vì trong người ngươi có máu của phụ thân ngươi, thiên phú cho bản chất tàn ác.
Mẫu Đơn lệnh chủ nghiến răng nói:
- Lão nhân gia đã quá cố, ngươi chớ xỉ nhục người ở nơi chín suối. Đúng thế coi như ta có bản chất tàn ác, năm xưa ngươi đui mù lên mới cưới ta, có phải vậy không? Bây giờ bi ai cũng bằng thừa thôi, rốt cuộc mi muốn chọn con đường nào đây?
Càn Khôn Nhất Kiếm ngước đầu lên trời thở dài một tiếng nói:
- Được, ngươi buông hắn ra phụ tử ta sẽ lui khỏi giang hồ. Đây là một quyết định vô cùng đau thương.
Trần Gia Lân gào thét kêu to nói:
- Không không, không được hứa với y như thế!
Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Trần Đình Lăng, ngươi tuyên thệ đi? Càn Khôn Nhất Kiếm đau lòng nói:
- Ta nói một là một trong đời ta chưa tuyên thệ bao giờ.
- Nếu như ngươi không giữ lời hứa thì sao?
- Trần Đình Lăng ta không phải là hạng người như thế!
- Được! Ta tin tưởng ngươi, bây giờ ngươi cứ việc tự nhiên, đợi ta an toàn rời khỏi vùng núi này, ta sẽ thả hắn chở về không sai.
Càn Khôn Nhất Kiếm hớt hải nói:
- Ta không thể tin cậy ngươi? Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Ta đã tin tưởng ngươi, nếu ta nuốt lời ngươi vẫn còn cơ hội tìm ta kia mà? Càn Khôn Nhất Kiếm giậm chân lia lịa nói:
- Xem như ngươi thắng thế, hãy đi đi, nhưng ngươi phải coi chừng, nếu như ngươi nuốt lời, Thiên Hương môn sẽ trở thành bách nhân chủng thứ hai.
Câu nói đầy máu tanh này thốt từ miệng của Càn Khôn Nhất Kiếm, khiến người nghe thấy phải rùng mình rợn tóc gáy.
Mẫu Đơn lệnh chủ không nói gì nữa, vặn cánh tay Trần Gia Lân ra sau, từ từ rời khỏi. Giây phút này lòng Trần Gia Lân đau như cắt.
Khi đến chân núi hội họp với nhóm cao thủ môn hạ, tức thì có một tiểu kiệu được chuyển tới, Mẫu Đơn lệnh chủ phóng chỉ điểm thêm hai huyệt của Trần Gia Lân, sau đó ném hắn xuống đất.
Bất Bại Ông nói:
- Lệnh chủ chúng ta rút lui như vậy được sao? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Mục đích đã đạt, không đi chứ chúng ta còn ở lại làm gì? Bất Bại Ông nói:
- Hạ tọa chẳng hiểu gì cả?
Mẫu Đơn lệnh chủ cười nham hiểm một tiếng nói:
- Sau này tôn giả sẽ hiểu, coi như không còn hậu hoạn nữa rồi, địch nhân đáng sợ nhất đã giải quyết xong, còn lại nhóm người Thiên Ngoại Tam Ông thì dễ đối phó thôi. Bây giờ chúng ta cấp tốc rời khỏi vùng núi này, hãy truyền lệnh xuất phát ngay!
Nói xong, bà ta ngồi vào trong kiệu luôn.
Đoàn người kiệu chạy nhanh như gió, chẳng mấy chốc biến mất hết.
o0o
Khi Trần Gia Lân tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong một hang đá, bên cạnh có một đống lửa đang bốc cháy phừng phực, có hai người ngồi cạnh đống lửa, một người là phụ thân Càn Khôn Nhất Kiếm Trần Đình Lăng người còn lại là Thất Tâm Nhân vẫn bịt mặt và mặc áo xanh.
Không ai nói gì hết, bầu không khí tịch lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy những thanh củi lửa kêu lốp bốp vài tiếng đang nổ bùng trong đống lửa bốc cháy mà thôi.
Mặc dù Trần Gia Lân đã tỉnh dậy, nhưng đầu óc vẫn còn hôn trầm.
Càn Khôn Nhật Kiếm Trần Đình Lăng quay qua, chỉ thấy Trần Gia Lân khẽ mở đôi mắt ra, lão khẽ gọi một tiếng rất thảm thiết:
- Hài nhi!
Lão chỉ thốt ra một tiếng và uất nhẹn ngay. Thất Tâm nhân cũng khẽ gọi một tiếng:
- Sư huynh!
Vẫn giọng điệu bán nam bán nữ quái gở ấy.
Trần Gia Lân có nhiều điều muốn nói thế nhưng nhất thời không biết nói gì trước đây? Hắn định thần muốn ngồi dậy, Càn khôn Nhất Kiếm vội đưa tay giữ hắn lại, nói:
- Hài nhi hãy nằm yên nào! Hắn vừa ứa nước mắt vừa gọi:
- Cha! Chẳng phải năm xưa... cha đã...
Càn Khôn Nhất Kiếm cũng ứa nước mắt nói:
- Cha biết con có nhiều việc không hiểu, từ từ hãy nói, lo cứu trị con trước đã. Trần Gia Lân thất kinh nói:
- Cứu trị ư?
- Đúng thế!
- Chẳng lẽ con bị thương nặng lắm chăng?
Càn Khôn Nhất Kiếm xúc động nói giọng run run:
- Hài nhi, nữ nhân ấy độc ác gớm, y quyết tâm hủy diệt hai phụ tử ta, bây giờ y hài lòng rồi...
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật lảy người lên, hớt hải nói:
- Hài lòng... ý cha muốn nói sao? Thất Tâm Nhân tiếp lời nói:
- Bà ta sử dụng Tán Thất Nguyên chỉ là môn võ đã thất truyền võ lâm từ lâu điểm huyệt đạo của ngươi, nếu như không kịp thời cứu trị, chỉ sống thêm một tiếng đồng hồ thôi, bằng muốn cứu trị, bắt phải hy sinh nội nguyên của một người khác, cho nên, sư phụ và ngươi... sẽ đồng thời mất hết công lực.
Trần Gia Lân gào thét một tiếng, suýt nữa ngất xỉu lần nữa. Càn Khôn Nhất Kiếm chậm rãi nói:
- Hài nhi! Đây là định mệnh!
Trần Gia Lân điên cuồng gầm rống nói:
- Không! Con không chấp nhận định mệnh này. Thưa cha hãy lưu lại công lực của cha... để giết bà ta!
Càn Khôn Nhất Kiếm lắc đầu nói giọng bi thương:
- Hài nhi, điều này không thể được, cha không đành lòng trông thấy con chết? Trần Gia Lân chẳng chút do dự nào nói:
- Chẳng thà con chịu chết, chứ không bằng lòng để Mẫu Đơn lệnh chủ được toại nguyện!
Càn Khôn Nhất Kiêm nói:
- Con chớ nói dại nào!
Dứt lời, lão quay sang nói với Thất Tâm Nhân:
- Con ra ngoài canh giữ bí đạo, đề phòng phe địch phát hiện.
Thất Tâm Nhân kêu vâng một tiếng, đưa mắt nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó mới quay người đi ra hang đá.
Trần Gia Lân không chịu nổi nói:
- Thưa cha, y là đệ tử của cha ư?
- Đúng thế!
- Tên họ y là gì? Tại sao lại bịt mặt như vậy! Càn Khôn Nhất Kiếm ấp úng liền nói:
- Điều này ư?... Y không danh tự, tự xưng là Thất Tâm Nhân, mặt mũi y rất xấu xí lên không muốn cho mọi người trông thấy chân diện mục.
Giải thích này rất miễn cưỡng, Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng, nói:
- Thưa cha, con muốn biết tình hình của cha ngay bây giờ? Càn Khôn Nhất Kiếm thở dài một tiếng rất não nùng nói:
- Được, cha nói cho con nghe ngay. Thực ra năm xưa cha không chết, cha đã tiên liệu rằng võ lâm sắp phải khơi dậy một trận huyết kiếp, đồng thời ngại rằng thân thế con tiết lộ ra ngoài mà mang họa, vì hành vi điên cuồng vô nhân tính của mẹ cả con, ắt phải liên lụy đến con, cho nên cha lập kế chuẩn bị trước. Chỗ nước xoáy nơi hồ Bà Dương có một bí cung dưới đáy hồ, do cha ngẫu nhiên phát hiện.
Bí cung này do một dị nhân đời trước đã kiến trúc, có bí đạo riêng thông tới mặt đất, cho nên cha giả chết để lại di chúc bảo thủy táng. Thực ra cha vào bí cung tu luyện võ nghệ, áo lông cha đang mặc trên người có thể xuống nước không chìm vô lửa không cháy đao kiếm chém cũng không thủng chính là một số báu vật của bí cung...
Quả thật đây là một sự kiện không thể tưởng tượng được, Trần Gia Lân ngồi dậy, xúc động nói:
- Thế tại sao cha lại vào Hắc cốc?
- Mục đích của cha là muốn dụ bà mẹ cả của con đến đấy, chuẩn bị lúc bà ta không chịu hồi đầu, cha sẽ diệt trừ để tạ tội với thiên hạ võ lâm.
Trần Gia Lân hỏi tới nói:
- Thưa cha thế còn mẹ con đâu?
Càn Khôn Nhất Kiếm trầm mặc giây lát sau đó mới nói:
- Mẹ con tên là Phùng Kỳ Anh, lúc con tròn một tuổi bà ta đi mất biệt... Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy?
Càn Khôn Nhất Kiếm nói:
- Câu chuyện này kể ra còn dài dòng lắm, cha nói tóm tắt cho con nghe thôi. Cha và Tôn Phi Yến lấy nhau là một sai lầm lớn, khi cha phát giác y là một nữ nhân với lòng dạ ác độc thì đã quá muộn rồi. Cha và y kết hôn nhưng mười năm chẳng có con, vì phụ huynh y gây họa hại giang hồ, vì đại nghĩa cha cũng phải tham gia vào một phần tử diệt trừ phụ huynh y, vì thế vợ chồng đoạn tuyệt ân nghĩa, trở mặt thành thù.
- Về sau thế nào nữa?
- Cha vốn đã chán nản chuẩn bị tạ tuyệt giang hồ từ đó. Do vì tiếng xấu của phụ huynh mẹ cả con, nên sự kết hợp của hai ta không ai biết cả. Lúc đó lại ngẫu nhiên gặp mẹ con, nàng hâm mộ tiếng tăm của cha đã quyết định trao thân gởi phận, lúc đó cha vì quan niệm con có hiếu thì phải nối dòng cho nên đã kết hợp với mẹ con. Một năm sau hạ sinh ra con, từ khi lấy mẹ con, cha không xuất hiện giang hồ nữa, cho nên không ai biết sự kết hợp giữa cha và mẹ con...
- Cuối cùng sao nữa?
- Cũng trong lúc con vừa tròn một tuổi, một hôm cha và mẹ con vào núi hái thuốc tình cờ gặp lại mẹ cả của con, bà ta buông lời cay độc muốn ly gián đôi bên. Tính mẹ con vốn là cao ngạo quật cường. Y bảo rằng cha lừa gạt cảm tình y và rút kiếm liều mạng với cha. Cha cứ nhường nhịn mãi nhưng mẹ con không nghe cha giải thích, xuất thủ tấn công toàn những chiêu lợi hại ghê gớm, cực chẳng cha phải rút kiếm đỡ gạt nhưng đã sơ ý đánh thương y. Y liền bẻ kiếm tuyên thệ mãi mãi không gặp cha nữa. Lúc sắp rời khỏi từng nói hai câu "Tàn hồng kinh ỷ mộng, tòng tư mạch lộ nhân" (Kiếm cùn vô mộng đẹp, từ đây xem như người xa lạ), thế rồi... mãi mãi không quay trỏ lại. Kiếm cùn mà con đang mang trong người, chính là thanh kiếm mà mẹ con bẻ gãy, sau đó... cha dẫn con về ẩn cư tại hồ Bà Dương, nói dối với con là một cô nhi, mẹ cả con không hề hay biết có con, dụng tâm năm xưa của cha chỉ sợ muôn một mẹ cả con không chịu buông tha cho con...
Nước mắt chảy ròng ròng dính dài trên hàm râu lão.
Trần Gia Lân cúi đầu xuống chịu một cơn đau như cắt ruột, một hồi thật lâu mới ngước đầu lên hỏi:
- Thưa cha... sau đó cha có tìm kiếm mẹ con không? Càn Khôn nhất Kiếm nói giọng bi thương:
- Cha dốc hết toàn bộ tâm lực nhưng vẫn không tìm ra y! Trần Gia Lân nhắm mắt, lẩm bẩm nói:
- Có thật ta là cô nhi chăng?
Củi lửa đã đốt sạch, trong hang đã trở nên tối mò chỉ còn những cục than chưa tan thành tro toát ra ánh hồng mà thôi.
Càn Khôn Nhất Kiếm xoa nhẹ đầu tóc con nói:
- Hài nhi, để cha lấy chân nguyên bản thân duy trì mạng sống cho con... Trần Gia Lân quật cường lắc đầu nói:
- Không!
Càn Khôn Nhất Kiếm nói giọng ôn tồn:
- Hài nhi, nghe cha bảo nào, con đã có con rồi phải vậy không? Chắc con không muốn bi kịch tiếp diễn nữa chứ? Hai phụ tử ta có mất hết công lực cũng chẳng hề chi, ba đời ông cháu chúng ta tìm một nơi ẩn cư, không hỏi han tới bất cứ ân oán gì nữa, như vậy cũng là một việc hay, sóng gió giang hồ mãi mãi không ngừng nghỉ, mình đoạn tuyệt từ đây cũng tốt thôi!
Trần Gia Lân ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, khẽ gật đầu một cái. Tất cả ân oán tình thù thảy đều rời xa hắn.
Quá khứ xem như đã trôi qua hết rồi, còn tương lai thì hắn chẳng muốn suy nghì chút nào.
Thất Tâm Nhân lẳng lặng bước vào hang đá, nói giọng u oán:
- Sư huynh, Đào Ngọc Phân đang chờ đợi ngươi, hai người vẫn còn là một cặp tương xứng!
Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng, không nói gì hết.
- Giết ta ư? Không dễ ràng như thế đâu?
- Vợ chồng như lửa với nước, mãi cho đến hôm nay vẫn chưa hòa, tại sao vậy? Trần Gia Lân buột miệng kêu lên một tiếng:
- Cha!
Chỉ thốt ra mỗi một chữ này thôi, hắn không còn nói gì được nữa.
Càn Khôn Nhất Kiếm hất mái tóc dài đang che phủ ra sau, mặc dù râu ria mọc đầy mặt, nhưng vẫn phân biệt được nhãn thần và mặt mũi của lão nhân gia người.
Trần Gia Lân ngẩn người ra tại chỗ, hắn không ngờ gương mặt hiền từ mà không mất vẻ oai nghiêm lại kỳ tích xuất hiện trước mắt hắn, quả thật bất ngờ hết sức?
Hắn còn đang đờ người ra tại chỗ, bỗng cảm thấy toàn thân tê liệt, kế đó tay phải bị vặn ra sau lưng.
Hắn nằm chiêm bao cũng không ngờ mẫu thân hắn lại hạ thủ với hắn, trong khoảnh khắc tích tắc này, đầu óc hắn trở nên trống rỗng chẳng có mảy may ý niệm gì hết, vì tình huống này không thể xảy ra được cả.
Càn Khôn Nhất Kiếm thấp thoáng một cái lướt tới chỗ cách trước mặt Mẫu Đơn lệnh chủ độ khoảng một trượng, nói giọng hớt hải:
- Tôn Phi Yến ngươi định làm gì thế? Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng lạnh lùng:
- Ngươi giết ta, ta giết hắn, chỉ có thế thôi!
Càn Khôn Nhất Kiếm giận đến toàn thân phát run lên, suýt nữa lồi hai nhãn cầu ra ngoài luôn, giận dữ gầm thét:
- Ngươi dám chăng?
Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Chẳng có gì dám hay không dám cả, nếu ngươi không tin cứ việc thử xem nào!
Huyệt đạo bị chế, kình lực mất hết, bấy giờ Trần Gia Lân căm phẫn vô cùng. Quả thật khóc chẳng ra nước mắt, mẫu thân khống chế con mình, hơn nữa lại uy hiếp cả phụ thân, chốn thiên hạ này có quái sự như vậy được ư?
Càn Khôn Nhất Kiếm gầm rống nói:
- Hãy buông hắn ra!
Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng lạnh lùng:
- Không buông, ta thách ngươi giám động thủ để giết cốt nhục ngươi đấy. Này Trần Đình Lăng, ta cứ cho rằng hắn là truyền nhân của ngươi, không ngờ hắn lại là con ruột của ngươi.
Kêu ùng một cái, suýt nữa nữa Trần Gia Lân đã ngất xỉu luôn, té ra Mẫu Đơn lệnh chủ không phải mẫu thân của mình, chẳng trách gì bà ta không biểu hiện gì hề cốt nhục thiên tính cả, tại sao mình không nghĩ ra điều này sớm hơn một chút?
Càn Khôn Nhất Kiếm nghiến răng nói:
- Tôn Phi Yến, ngươi hèn hạ hết sức dám mạo nhận hắn là con của ngươi, chỉ có hạng đàn bà như ngươi mới nghĩ ra kế...
Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Có gì đâu mà hèn hạ với không hèn hạ, chốn giang hồ này chỉ cần đạt mục đích, chứ không kể thủ đoạn, vậy thì phải cảm tạ Trường Phiệt Thái Tông, lão tác thành sự kiện này.
Càn Khôn Nhất Kiếm phùng mang trợn mắt, hớt hải nói:
- Nói sao? Chính lão nhi lưỡi dài đã tác quái ư? Mẫu Đơn lệnh chủ lắc đầu nói:
- Lão không tác quái gì hết, lão chỉ nói bí mật này ra, ta gián tiếp nghe biết tin này từ nơi Ngô Hoằng Văn là huynh đệ kết minh với con trai ngươi, hơn nữa phải đa tạ y đã diệt trừ một tên nội gián!
Kêu ùng một tiếng Trần Gia Lân lại choáng váng đầu óc một lần nữa, hắn sực nghĩ ra sau khi Mẫu Đơn lệnh chủ ném Phích Lịch đạn nổ sụp cốc khẩu.
Hắn đã gặp Ngô Hoằng Văn tại đây và minh đệ Ngô Hoằng Văn đã nói bí mật này cho hắn nghe, hơn nữa lại tiết lộ cả sự việc Huyết Thần Đông Phương Vũ sư phụ của y đã được giải cấm chế, nhưng vẫn còn ở lại Thiên Hương môn để làm nội ứng, không ngờ lại bị bà ta nghe lỏm được và lợi dụng tối đa, một mặt mạo nhận làm mẹ, mặt khác lại cho người tàn sát Đông Phương Vũ, quả thật nữ ma này giảo quyệt và cay độc hết sức, lời cảnh cáo của Thất Tâm Nhân đã được chứng minh thật rồi.
Bà ta không phải là mẫu thân, nhưng là sư mẫu thì chẳng còn sai nữa, vậy thì mẫu thân của mình là ai?
Bây giờ phải sư phụ có phải là phụ thân hay không vẫn còn là nghi vấn? Trường Thiệt Thái Công cậy vào sự hiểu rộng các bí sử trong võ lâm mà nổi tiếng, cuối cùng cũng không đáng tin cậy...
Càn Khôn Nhất Kiếm gầm thét lần nữa:
- Tôn Phi Yến, ngươi hãy buông hắn ra nào! Mẫu Đơn lệnh chủ cũng lớn tiếng nói:
- Ta buông hắn ra, liệu ngươi tha ta chăng? Càn Khôn Nhất Kiêm nói:
- Việc vợ chồng ta không quan hệ gì đến hắn cả!
- Ha ha ha...
Mẫu Đơn lệnh chủ buông tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài nói:
- Này Trần Đình Lăng, chúng ta không phải là vợ chồng từ lâu rồi, vậy mà ngươi lại thốt ra những lời nói này được sao?...
Y như quả bóng xì hơi, Càn Khôn Nhất Kiếm bỗng đổi giọng nói:
- Này Tôn Phi Yến, ngươi cứ nói ngươi định làm gì đây? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Dễ dàng thôi, chỉ cần hai phụ tử ngươi lui khỏi giang hồ ngay từ bây giờ mãi mãi không hiện thân, ta sẽ buông tha hắn!
Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm: "Nghe giọng nói họ, sư phụ chính là phụ thân không còn sai rồi, thế nhưng mẫu thân mình là ai?"
Càn Khôn Nhất Kiếm mặt mày ủ rũ nói:
- Tôn Phi Yến ta vốn mai danh ẩn tính nhưng vì niệm tình phu thê năm xưa ta mới tái xuất giang hồ, mong rằng ngươi rút lui cho nhanh đặng bảo toàn sinh mạng đặng chấm dứt ác hạnh của ngươi...
Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Chắc ngươi chưa thấy quan tài chưa chịu đổ lệ chứ gì?
Và Mẫu Đơn lệnh chủ dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng nói tiếp:
- Trần Đình Lăng, phí lời vô ích, bây giờ ngươi hãy chỉ thiên tuyên thệ, phụ tử mãi mãi tuyệt tự giang hồ...
Càn Khôn Nhất Kiếm nói giọng hớt hải:
- Không thể được!
Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Bắt buộc phải được thôi, ngươi không muốn tuyệt hậu chứ? Ồ phải rồi ta quên rằng ngươi còn một truyền nhân nữa, cũng sử dụng kiếm cùn, tất cả phải lui khỏi giang hồ hết!
Dứt lời, y giơ tả chưởng vỗ nhẹ một cái.
Kêu đùng một cái xen lẫn một tiếng kêu hự. Trần Gia Lân há mồm phun máu tua tủa.
- Ngươi dám...
Tiếp theo tiếng gầm thét, Càn Khôn Nhất Kiếm nhảy vọt bước tới vài bước. Mẫu Đơn lệnh chủ lập tức đưa tả chưởng lên lần lữa, lạnh lùng la hét nói:
- Đứng lại ngươi bước thêm một bước nữa ta giết hắn ngay!
Càn Khôn Nhất Kiếm ngẩn người ra tại chỗ cho dù bản lãnh của lão có huyền thông đến đâu cũng không cách nào cứu Trần Gia Lân thoát khỏi Mẫu Đơn lệnh chủ.
Mặt mày Trần Gia Lân bỗng sầm lại, điên cuồng gầm rống nói:
- Cứ việc giết y, chớ quan tâm tới con nữa! Mẫu Đơn lệnh chủ bĩu môi nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng gan lỳ đấy, tiếc rằng y không đành lòng để cho ngươi chết! Bà ta nói đến đây dừng lại giây lát, sau đó lại nói tiếp:
- Này Trần Đình Lăng, mỹ nhân của ngươi đâu rồi? Nàng sinh con nối dòng cho ngươi, tại sao không ở chung với ngươi?
Càn Khôn nhất Kiếm giận run đến nỗi mồm mũi phun ra lửa nói chẳng lên lời. Mẫu Đơn lệnh chủ lại nói tiếp:
- Này Trần Đình Lăng, chúng ta chớ làm mất thêm giờ nữa, ngươi bằng lòng hay không hãy quyết định ngay, bằng không, chỉ còn một con đường cuối cùng...
Trần Gia Lân nghĩ bụng:
"Mỹ nhân mà Mẫu Đơn lệnh chủ nói đương nhiên là mẹ đẻ của mình, bà ta là ai thế? Trông tình hình này phụ thân còn yêu người khác..."
Càn Khôn Nhất Kiếm nghiến răng nói:
- Con đường cuối cùng thế nào?
Mẫu Đơn lệnh chủ nói giọng nham hiểm:
- Trong mình ta còn một quả Phích Lịch đạn, ba chúng ta cùng chết chung một lúc, như vậy ngươi chẳng thiệt thòi, ngươi cảm thấy thế nào?
Càn Khôn Nhất Kiếm điên cuồng gầm rống nói:
- Ngươi không sợ lẽ trời xử phạt công bằng chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Ta chẳng bận tâm lẽ trời lẽ đất gì cả. Càn Khôn Nhất Kiếm nói:
- Ngươi vốn chẳng có chút nhân tính gì hết vì trong người ngươi có máu của phụ thân ngươi, thiên phú cho bản chất tàn ác.
Mẫu Đơn lệnh chủ nghiến răng nói:
- Lão nhân gia đã quá cố, ngươi chớ xỉ nhục người ở nơi chín suối. Đúng thế coi như ta có bản chất tàn ác, năm xưa ngươi đui mù lên mới cưới ta, có phải vậy không? Bây giờ bi ai cũng bằng thừa thôi, rốt cuộc mi muốn chọn con đường nào đây?
Càn Khôn Nhất Kiếm ngước đầu lên trời thở dài một tiếng nói:
- Được, ngươi buông hắn ra phụ tử ta sẽ lui khỏi giang hồ. Đây là một quyết định vô cùng đau thương.
Trần Gia Lân gào thét kêu to nói:
- Không không, không được hứa với y như thế!
Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
- Trần Đình Lăng, ngươi tuyên thệ đi? Càn Khôn Nhất Kiếm đau lòng nói:
- Ta nói một là một trong đời ta chưa tuyên thệ bao giờ.
- Nếu như ngươi không giữ lời hứa thì sao?
- Trần Đình Lăng ta không phải là hạng người như thế!
- Được! Ta tin tưởng ngươi, bây giờ ngươi cứ việc tự nhiên, đợi ta an toàn rời khỏi vùng núi này, ta sẽ thả hắn chở về không sai.
Càn Khôn Nhất Kiếm hớt hải nói:
- Ta không thể tin cậy ngươi? Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
- Ta đã tin tưởng ngươi, nếu ta nuốt lời ngươi vẫn còn cơ hội tìm ta kia mà? Càn Khôn Nhất Kiếm giậm chân lia lịa nói:
- Xem như ngươi thắng thế, hãy đi đi, nhưng ngươi phải coi chừng, nếu như ngươi nuốt lời, Thiên Hương môn sẽ trở thành bách nhân chủng thứ hai.
Câu nói đầy máu tanh này thốt từ miệng của Càn Khôn Nhất Kiếm, khiến người nghe thấy phải rùng mình rợn tóc gáy.
Mẫu Đơn lệnh chủ không nói gì nữa, vặn cánh tay Trần Gia Lân ra sau, từ từ rời khỏi. Giây phút này lòng Trần Gia Lân đau như cắt.
Khi đến chân núi hội họp với nhóm cao thủ môn hạ, tức thì có một tiểu kiệu được chuyển tới, Mẫu Đơn lệnh chủ phóng chỉ điểm thêm hai huyệt của Trần Gia Lân, sau đó ném hắn xuống đất.
Bất Bại Ông nói:
- Lệnh chủ chúng ta rút lui như vậy được sao? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
- Mục đích đã đạt, không đi chứ chúng ta còn ở lại làm gì? Bất Bại Ông nói:
- Hạ tọa chẳng hiểu gì cả?
Mẫu Đơn lệnh chủ cười nham hiểm một tiếng nói:
- Sau này tôn giả sẽ hiểu, coi như không còn hậu hoạn nữa rồi, địch nhân đáng sợ nhất đã giải quyết xong, còn lại nhóm người Thiên Ngoại Tam Ông thì dễ đối phó thôi. Bây giờ chúng ta cấp tốc rời khỏi vùng núi này, hãy truyền lệnh xuất phát ngay!
Nói xong, bà ta ngồi vào trong kiệu luôn.
Đoàn người kiệu chạy nhanh như gió, chẳng mấy chốc biến mất hết.
o0o
Khi Trần Gia Lân tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong một hang đá, bên cạnh có một đống lửa đang bốc cháy phừng phực, có hai người ngồi cạnh đống lửa, một người là phụ thân Càn Khôn Nhất Kiếm Trần Đình Lăng người còn lại là Thất Tâm Nhân vẫn bịt mặt và mặc áo xanh.
Không ai nói gì hết, bầu không khí tịch lặng như tờ, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy những thanh củi lửa kêu lốp bốp vài tiếng đang nổ bùng trong đống lửa bốc cháy mà thôi.
Mặc dù Trần Gia Lân đã tỉnh dậy, nhưng đầu óc vẫn còn hôn trầm.
Càn Khôn Nhật Kiếm Trần Đình Lăng quay qua, chỉ thấy Trần Gia Lân khẽ mở đôi mắt ra, lão khẽ gọi một tiếng rất thảm thiết:
- Hài nhi!
Lão chỉ thốt ra một tiếng và uất nhẹn ngay. Thất Tâm nhân cũng khẽ gọi một tiếng:
- Sư huynh!
Vẫn giọng điệu bán nam bán nữ quái gở ấy.
Trần Gia Lân có nhiều điều muốn nói thế nhưng nhất thời không biết nói gì trước đây? Hắn định thần muốn ngồi dậy, Càn khôn Nhất Kiếm vội đưa tay giữ hắn lại, nói:
- Hài nhi hãy nằm yên nào! Hắn vừa ứa nước mắt vừa gọi:
- Cha! Chẳng phải năm xưa... cha đã...
Càn Khôn Nhất Kiếm cũng ứa nước mắt nói:
- Cha biết con có nhiều việc không hiểu, từ từ hãy nói, lo cứu trị con trước đã. Trần Gia Lân thất kinh nói:
- Cứu trị ư?
- Đúng thế!
- Chẳng lẽ con bị thương nặng lắm chăng?
Càn Khôn Nhất Kiếm xúc động nói giọng run run:
- Hài nhi, nữ nhân ấy độc ác gớm, y quyết tâm hủy diệt hai phụ tử ta, bây giờ y hài lòng rồi...
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật lảy người lên, hớt hải nói:
- Hài lòng... ý cha muốn nói sao? Thất Tâm Nhân tiếp lời nói:
- Bà ta sử dụng Tán Thất Nguyên chỉ là môn võ đã thất truyền võ lâm từ lâu điểm huyệt đạo của ngươi, nếu như không kịp thời cứu trị, chỉ sống thêm một tiếng đồng hồ thôi, bằng muốn cứu trị, bắt phải hy sinh nội nguyên của một người khác, cho nên, sư phụ và ngươi... sẽ đồng thời mất hết công lực.
Trần Gia Lân gào thét một tiếng, suýt nữa ngất xỉu lần nữa. Càn Khôn Nhất Kiếm chậm rãi nói:
- Hài nhi! Đây là định mệnh!
Trần Gia Lân điên cuồng gầm rống nói:
- Không! Con không chấp nhận định mệnh này. Thưa cha hãy lưu lại công lực của cha... để giết bà ta!
Càn Khôn Nhất Kiếm lắc đầu nói giọng bi thương:
- Hài nhi, điều này không thể được, cha không đành lòng trông thấy con chết? Trần Gia Lân chẳng chút do dự nào nói:
- Chẳng thà con chịu chết, chứ không bằng lòng để Mẫu Đơn lệnh chủ được toại nguyện!
Càn Khôn Nhất Kiêm nói:
- Con chớ nói dại nào!
Dứt lời, lão quay sang nói với Thất Tâm Nhân:
- Con ra ngoài canh giữ bí đạo, đề phòng phe địch phát hiện.
Thất Tâm Nhân kêu vâng một tiếng, đưa mắt nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó mới quay người đi ra hang đá.
Trần Gia Lân không chịu nổi nói:
- Thưa cha, y là đệ tử của cha ư?
- Đúng thế!
- Tên họ y là gì? Tại sao lại bịt mặt như vậy! Càn Khôn Nhất Kiếm ấp úng liền nói:
- Điều này ư?... Y không danh tự, tự xưng là Thất Tâm Nhân, mặt mũi y rất xấu xí lên không muốn cho mọi người trông thấy chân diện mục.
Giải thích này rất miễn cưỡng, Trần Gia Lân kêu ồ một tiếng, nói:
- Thưa cha, con muốn biết tình hình của cha ngay bây giờ? Càn Khôn Nhất Kiếm thở dài một tiếng rất não nùng nói:
- Được, cha nói cho con nghe ngay. Thực ra năm xưa cha không chết, cha đã tiên liệu rằng võ lâm sắp phải khơi dậy một trận huyết kiếp, đồng thời ngại rằng thân thế con tiết lộ ra ngoài mà mang họa, vì hành vi điên cuồng vô nhân tính của mẹ cả con, ắt phải liên lụy đến con, cho nên cha lập kế chuẩn bị trước. Chỗ nước xoáy nơi hồ Bà Dương có một bí cung dưới đáy hồ, do cha ngẫu nhiên phát hiện.
Bí cung này do một dị nhân đời trước đã kiến trúc, có bí đạo riêng thông tới mặt đất, cho nên cha giả chết để lại di chúc bảo thủy táng. Thực ra cha vào bí cung tu luyện võ nghệ, áo lông cha đang mặc trên người có thể xuống nước không chìm vô lửa không cháy đao kiếm chém cũng không thủng chính là một số báu vật của bí cung...
Quả thật đây là một sự kiện không thể tưởng tượng được, Trần Gia Lân ngồi dậy, xúc động nói:
- Thế tại sao cha lại vào Hắc cốc?
- Mục đích của cha là muốn dụ bà mẹ cả của con đến đấy, chuẩn bị lúc bà ta không chịu hồi đầu, cha sẽ diệt trừ để tạ tội với thiên hạ võ lâm.
Trần Gia Lân hỏi tới nói:
- Thưa cha thế còn mẹ con đâu?
Càn Khôn Nhất Kiếm trầm mặc giây lát sau đó mới nói:
- Mẹ con tên là Phùng Kỳ Anh, lúc con tròn một tuổi bà ta đi mất biệt... Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy?
Càn Khôn Nhất Kiếm nói:
- Câu chuyện này kể ra còn dài dòng lắm, cha nói tóm tắt cho con nghe thôi. Cha và Tôn Phi Yến lấy nhau là một sai lầm lớn, khi cha phát giác y là một nữ nhân với lòng dạ ác độc thì đã quá muộn rồi. Cha và y kết hôn nhưng mười năm chẳng có con, vì phụ huynh y gây họa hại giang hồ, vì đại nghĩa cha cũng phải tham gia vào một phần tử diệt trừ phụ huynh y, vì thế vợ chồng đoạn tuyệt ân nghĩa, trở mặt thành thù.
- Về sau thế nào nữa?
- Cha vốn đã chán nản chuẩn bị tạ tuyệt giang hồ từ đó. Do vì tiếng xấu của phụ huynh mẹ cả con, nên sự kết hợp của hai ta không ai biết cả. Lúc đó lại ngẫu nhiên gặp mẹ con, nàng hâm mộ tiếng tăm của cha đã quyết định trao thân gởi phận, lúc đó cha vì quan niệm con có hiếu thì phải nối dòng cho nên đã kết hợp với mẹ con. Một năm sau hạ sinh ra con, từ khi lấy mẹ con, cha không xuất hiện giang hồ nữa, cho nên không ai biết sự kết hợp giữa cha và mẹ con...
- Cuối cùng sao nữa?
- Cũng trong lúc con vừa tròn một tuổi, một hôm cha và mẹ con vào núi hái thuốc tình cờ gặp lại mẹ cả của con, bà ta buông lời cay độc muốn ly gián đôi bên. Tính mẹ con vốn là cao ngạo quật cường. Y bảo rằng cha lừa gạt cảm tình y và rút kiếm liều mạng với cha. Cha cứ nhường nhịn mãi nhưng mẹ con không nghe cha giải thích, xuất thủ tấn công toàn những chiêu lợi hại ghê gớm, cực chẳng cha phải rút kiếm đỡ gạt nhưng đã sơ ý đánh thương y. Y liền bẻ kiếm tuyên thệ mãi mãi không gặp cha nữa. Lúc sắp rời khỏi từng nói hai câu "Tàn hồng kinh ỷ mộng, tòng tư mạch lộ nhân" (Kiếm cùn vô mộng đẹp, từ đây xem như người xa lạ), thế rồi... mãi mãi không quay trỏ lại. Kiếm cùn mà con đang mang trong người, chính là thanh kiếm mà mẹ con bẻ gãy, sau đó... cha dẫn con về ẩn cư tại hồ Bà Dương, nói dối với con là một cô nhi, mẹ cả con không hề hay biết có con, dụng tâm năm xưa của cha chỉ sợ muôn một mẹ cả con không chịu buông tha cho con...
Nước mắt chảy ròng ròng dính dài trên hàm râu lão.
Trần Gia Lân cúi đầu xuống chịu một cơn đau như cắt ruột, một hồi thật lâu mới ngước đầu lên hỏi:
- Thưa cha... sau đó cha có tìm kiếm mẹ con không? Càn Khôn nhất Kiếm nói giọng bi thương:
- Cha dốc hết toàn bộ tâm lực nhưng vẫn không tìm ra y! Trần Gia Lân nhắm mắt, lẩm bẩm nói:
- Có thật ta là cô nhi chăng?
Củi lửa đã đốt sạch, trong hang đã trở nên tối mò chỉ còn những cục than chưa tan thành tro toát ra ánh hồng mà thôi.
Càn Khôn Nhất Kiếm xoa nhẹ đầu tóc con nói:
- Hài nhi, để cha lấy chân nguyên bản thân duy trì mạng sống cho con... Trần Gia Lân quật cường lắc đầu nói:
- Không!
Càn Khôn Nhất Kiếm nói giọng ôn tồn:
- Hài nhi, nghe cha bảo nào, con đã có con rồi phải vậy không? Chắc con không muốn bi kịch tiếp diễn nữa chứ? Hai phụ tử ta có mất hết công lực cũng chẳng hề chi, ba đời ông cháu chúng ta tìm một nơi ẩn cư, không hỏi han tới bất cứ ân oán gì nữa, như vậy cũng là một việc hay, sóng gió giang hồ mãi mãi không ngừng nghỉ, mình đoạn tuyệt từ đây cũng tốt thôi!
Trần Gia Lân ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, khẽ gật đầu một cái. Tất cả ân oán tình thù thảy đều rời xa hắn.
Quá khứ xem như đã trôi qua hết rồi, còn tương lai thì hắn chẳng muốn suy nghì chút nào.
Thất Tâm Nhân lẳng lặng bước vào hang đá, nói giọng u oán:
- Sư huynh, Đào Ngọc Phân đang chờ đợi ngươi, hai người vẫn còn là một cặp tương xứng!
Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng, không nói gì hết.
/128
|