Không có ánh trăng, chỉ có vài chấm sáng, sao đêm lưa thưa trên nền trời rừng cây. Bốn bề im phăng phắt không có một tiếng động gì cả.
Trần Gia Lân mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong rừng, ý niệm đầu tiên đến với hắn là: "Ta chưa chết chăng?"
Hắn ôn lại trận đấu liều mạng với Bất Bại Ông, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy. Trần Gia Lân không hiểu tại sao Bất Bại Ông trúng hàng bao nhiêu lỗ kiếm thương mà vẫn không thấy chảy máu, chẳng lẽ trong nội thể lão vốn chẳng có chút máu nào chăng?
Thế nhưng con người là một xác thân thịt máu, làm gì có chuyện đó. Ngoại trừ là cương thi, mới có hiện tượng như vậy, nhưng rõ ràng đối phương là con người sống, chứ không phải là cương thi.
Quả thật đây là một quái sự không thể tưởng tượng.
Lão được xưng hô là Bất Bại Ông, như trận đấu liều mạng hồi sáng nay, lão được xem như là thắng, hay là bại đây?
Lúc đó, lão có thể hạ lệnh cho thủ hạ bắt sống mình mang về, hoặc kết liễu mình ngay, tại sao lão không làm thế, lại mặc cho mình tự do rời khỏi?
Tại sao thế?
Hoặc là lão đã nhận ra lai lịch của mình và có điều kiêng kỵ chăng?
Thế nhưng không đúng, Mẫu Đơn lệnh chủ từng hạ lệnh, nếu không thể bắt sống thì cứ việc mang xác chết về cũng được. Tại sao lão lại trái lệnh ư?
Đây là một nghi vấn ly kỳ khó hiểu!
Hắn biết mình bị nội thương rất trầm trọng, thế rồi vận công khám nghiệm một phen, nào ngờ thoạt vừa vận công xem xét, mới hay công lực của mình vẫn còn đó chẳng khác gì với cảm giác ngày thường cả, hình như hắn chẳng hề bị thương, hắn vừa mừng rỡ, vừa kinh ngạc tung mình lên luôn, tiện tay nhặt lại thanh kiếm cùn đầu, lau sơ một cái và tra kiếm vào bao.
Hắn suy nghĩ kỹ lại bỗng cảm thấy không đúng. Mình bị nội thương trầm trọng như thế, lại chưa được chữa trị, làm gì hoàn toàn có chuyện tự nhiên phục hồi công lực?
Chẳng lẽ trong lúc mình hôn mê, có người nào đã tiếp tay chữa trị cho mình sao? Vậy thì người này là ai?
Người duy nhất chỉ có thể là Thất Tâm Nhân. Thế nhưng, y đã trúng độc và thọ thương, chết sống ra sao vẫn chưa biết cơ mà?
Ngoại trừ y, ngoài ra không còn ai biết mình đến Hoài Ngọc Sơn cả?
Phải rồi, còn Huyết Thủ Thiếu Đông cũng biết mình đến đây, thế nhưng gã đâu rồi? Nếu đúng là gã, thì gã không cần thiết lẫn tránh mình nữa.
Hắn suy nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra được manh mối gì hết.
Kế đó, hắn lại cảm thấy đói khát. May rằng số lương khô mà hắn mang theo bên người không bị đánh mất, thế rồi hắn móc túi lấy một miếng bánh khô ra, tiện tay gỡ chiếc khăn bịt mặt thấm máu đã khô cứng xuống, vừa đi vừa nhai miếng bánh khô, hắn cần phải tìm nước uống.
Chẳng mấy chốc, hắn tìm ra một con suối nước, uống một hơi đã khát, sau đó rửa sạch vết máu lem luốc nơi mặt và cả hai tay, đồng thời giặt sạch chiếc khăn bịt mặt để còn sử dụng nữa.
Đói khát vừa được giải quyết, tức thì nguyên khí trong người hắn hoàn toàn được khôi phục lại hết.
Hắn tìm một tảng đá núi bằng phẳng ngã lưng nằm nghĩ trên đó, đua mắt ngắm nhìn những vì sao lấp lánh chiếu sáng trên không, nghĩ bụng: "Nếu con người được mọc thêm hai cánh bay lượn thì trên bầu trời xanh biếc, có thể làm bạn với nhưng ngôi sao, tự do tự tại, tiêu dao tháng ngày, không tranh với đời thì hay biết mấy..."
Hắn lại liên tưởng tới bầu trời xanh biếc nơi hồ Bà Dương, phía dưới là nước hồ thu bao la, từng đốm chấm lửa thuyền chài lấp lánh chiếu sáng và những chiếc thuyền buồm đang chạy trên dòng nước để trở về gia cư. Thế rồi, những gương mặt quen thuộc như: Ái thê, Tiểu Ngọc Lân, sư phụ và Châu lão gia... lần lượt hiện ra trước mắt, tức thì hai khóe mắt hắn óng ánh ngấn lệ long lanh trong tiếng cảm khái thở dài não nùng.
Thình lình ngay lúc này...
Một tiếng than thở ai oán phá không vang tới, Trần Gia Lân bất giác cả kinh giật mình, lăn xuống tảng đá lớn và đứng phắt dậy ngay. Chỉ thấy nơi bìa rừng cách xa chỗ hắn độ khoảng hai trượng, có một bóng người duyên dáng đứng tại đó, đương nhiên tiếng than thở vừa rồi chính là thốt ra từ miệng nữ nhân này rồi.
Hắn giật mình đeo khăn bịt mặt này vào, nghĩ bụng: "Do bởi Hắc Cốc xuất hiện quái nhân, nên có vô số nhân vật giang hồ từ bốn phương tám hướng đổ xô về đây. Phải nói rằng chốn này đã trở thành nơi long đàm hổ huyệt, nhân vật gì mà chẳng có, nên có lẽ sự xuất hiện của nữ nhân này không lạ lùng chút nào, có điều tại sao y lại than thở như thế?"
Hắn muốn lên tiếng chào hỏi nhưng sực nghĩ lại mới cảm thấy không ổn vì ai cũng có quyền tự do đi lại nơi chốn hoang sơn đồng dã cả, hơn nữa đối phương cũng chẳng có gì đụng chạm đến mình, thế rồi hắn im lặng ngay.
Con người ai mà chẳng hiếu kỳ nhưng hắn chỉ giới hạn ở tính hiếu kỳ chứ không hề có ý truy cứu đối phương là ai. Chỉ trong nháy mắt, nữ nhân nọ đã biến mất không thấy đâu cả. Hắn giật mình trố mắt nhìn kỹ một lần nữa vẫn không thấy bóng người nào hết, thầm nhủ: "Mình không hoa mắt cũng chẳng phải là do ảo giác, chẳng lẽ đối phương là loài u linh chăng?"
Hắn vừa liên tưởng tới u linh, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy nhưng khi suy nghĩ kỹ lại lần nữa liền cảm thấy buồn cười ngay. Thế gian này làm gì có chuyện u linh xuất hiện, rõ ràng đối phương là con người mà thôi.
Hắn sực liên tưởng tới thiếu nữ thần bí mà mình đã từng gặp ở bến sông Giang ở ngoại thành Nam Xương, chỉ có y mới có một thân pháp huyền kỳ như vậy.
Phải rồi, Thất Tâm Nhân đã từng thừa nhận thiếu nữ đó là tỷ tỷ của y. Thất Tâm Nhân xuất hiện trong núi, tỷ tỷ của y cũng theo đến đây là điều rất hợp lý.
Hay tỷ đệ y có cùng một ý niệm, thảy đều muốn tác thành hỷ sự giữa mình và Võ Lâm Tiên Cơ, tại sao vậy?
Tại sao cô ta lại than thở?
Chẳng lẽ Thất Tâm Nhân độc phát bất trị chăng?
Hắn thoạt suy nghĩ đến đấy, bất giác luống cuống cả tay chân, một phần là vì hiếu kỳ, phần hắn cảm thấy rằng về mặt đạo nghĩa mình vẫn có trách nhiệm, không thể bó tay đứng nhìn.
Thế rồi hắn phi thân đuổi theo ngay.
Trên đường đi, hắn đã trông thấy lờ mờ số nhân vật háo động nằm nghĩ ngoài trời.
Chẳng mấy chốc, hắn lại quay về phía phụ cận Hắc Cốc. Số nhân vật giang hồ nghỉ ngơi tại đây đông hơn, nơi nào cũng nghe thấy tiếng bàn bạc, thì thầm cả. Chẳng thấy nữ nhân thần bí ấy nơi đâu, vẫn biệt tăm biệt tích, không có mảy may hình bóng nào khả nghi cả.
Hắn phóng nhìn vào trong cốc, chỉ một màn tối om, hắn bèn vận khởi nhãn lực mới thấy trên tảng đá lớn nhô cao chẳng có gì hết, thì ra quái nhân nọ đã rời khỏi đây rồi.
Trần Gia Lân cứ đua mắt chăm chăm nhìn ngôi Hắc Cốc, ngẩn ngươi ra tại chỗ. Từ nơi xa xa vang tới tiếng nói chuyện:
- Nếu chẳng nhờ Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn phanh phui ra, thì không một ai biết rằng quái vật này lại là một võ lâm cao thủ...
- Quả thực là như thế!
- Tất cả mọi người đều biết Thần Kiếm Thủ là võ lâm đệ nhất kiếm Bắc phương, trong mười năm nay chưa từng gặp đối thủ, không ngờ y lại chẳng tiếp trọn một chiêu của quái nhân nọ.
- Lạ thật, tại sao mình mẩy y lông dài như thế?
- Ồ! Vậy thì Từ lão đại ngươi đúng là một tên ngốc rồi. Y chỉ khoác cái áo da lông bên ngoài để lòe mắt mọi người mà thôi.
- Phải rồi, Thần Kiếm Thủ đã gọi quái nhân nọ bằng danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng thiên hạ đệ nhất kiếm là ai kia chứ?
- Y chỉ gọi quái nhân như thế thôi, chứ không phải danh hiệu quái nhân là thiên hạ đệ nhất kiếm đâu.
- Hình như... Thần Kiếm Thủ bảo rằng quái nhân ấy sử dụng một thanh kiếm cùn?
Trần Gia Lân run bắn ngươi lên, đến đấy hắn không còn nghe họ nói gì nữa. Hắn thoạt nghe nói ba chữ thanh kiếm cùn, đã giật mình kinh ngạc. Thất Tâm Nhân sử dụng thanh kiếm cùn, bây giờ nghe nói quái nhân cũng dùng thanh kiếm cùn cộng thêm phần mình nữa, vậy thì trong chốn giang hồ này đã có ba thanh kiếm cùn rồi. Thất Tâm Nhân sử dụng thanh kiếm cùn là vì giả mạo Ngư Lang, nên y mới cố ý làm gãy mũi kiếm như vậy.
Thế còn quái nhân thì sao?
Chẳng lẽ Thất Tâm Nhân có mối quan hệ gì với quái nhân ở trong Hắc Cốc chăng?
Thất Tâm Nhân từng tiết lộ rằng, chiêu kiếm Vạn Phương Cũng Phục mà y biết sử dụng là do một cội nguồn chung. Chẳng lẽ quái nhân trong Hắc Cốc cũng có mối quan hệ gì với sư môn mình chăng?
Lúc sư phụ để lại thanh kiếm cùn đầu, chưa từng nói rằng trong sư môn thảy đều sử dụng thanh kiếm cùn đầu kia mà?
Nếu bảo rằng Thất Tâm Nhân có quan hệ gì với sư môn mình, tại sao y lại hủy lệnh, giết người và đối địch với Mẫu Đơn lệnh chủ như thế?
Đây là một nghi vấn ly kỳ khó giải!
Sư phụ đã quá cố, bằng không lão nhân gia người ắt phải giải đáp nghi vấn này được. Phải rồi, bây giờ chỉ còn hai tỷ đệ Thất Tâm Nhân là có thể giải đáp nghi vấn này, nhưng biết đi đâu tìm Thất Tâm Nhân đây?
Nếu quả thực Thất Tâm Nhân có liên hệ với quái nhân Hắc Cốc, bây giờ y ắt phải ở trong Hắc Cốc không sai.
Nếu mình mạo hiểm vào trong Hắc Cốc đụng chạm với quái nhân, căn cứ vào kiếm pháp của đối phương ắt phải làm sáng tỏ được nghi vấn này ngay.
Hắn suy nghĩ đến đây, tức thì trong lòng lấy làm bồn chồn muốn vào cốc lập tức.
Hắn nghĩ bụng: "Đã có biết bao nhiêu người vào đụng với quái nhân, mình còn sợ gì nữa?"
Thế rồi hắn đánh liều cất bước đi vào trong cốc luôn.
Trần Gia Lân thoạt vừa bước vào Hắc Cốc, lập tức bị mọi người phát giác ngay, bóng người lại nhấp nhô đổ dồn về hướng cốc khẩu lần nữa.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đi đến bên cạnh tảng đá, mà quái nhân từng ngồi xổm trên đó.
Hắn vận khởi nhãn lực chỉ nhìn tới chỗ hai trượng đổ lại, ngoài ra thì lờ mờ không trông thấy gì cả.
"Có nên xông thẳng vào bên trong chăng?" Trần Gia Lân tự hỏi trong bụng như thế, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm. Đây là một mạo hiểm cực lớn, nếu phạm vào điều cấm kỵ của quái nhân, quả thật hậu quả không thể lường trước được, thế nhưng bây giờ hắn không thể lui ra để làm trò cười cho mọi người, đồng thời hắn quyết phải phanh phui nghi vấn ly kỳ này.
Thế rồi hắn nghiến răng đánh bạo tiếp tục bước vào trong luôn. Tối mò, tối đến nỗi như một địa huyệt không có chút ánh sáng. Hắn từng bước một từ từ bước vào trong...
Bỗng nhiên trước mặt hiện ra hai chấm sao băng. Trần Gia Lân bất giác run bắn người lên, lập tức dừng bước lại, theo bản năng tự nhiên giơ tay sờ vào cán kiếm, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm rất là lạnh.
Hai bàn chân như mọc rễ dưới đất, không sao cử động được nữa.
Hai chấm sao băng như treo ở giữa không. Phán xét theo cao độ thì đó là cặp mắt người, chỉ đôi nhãn thần này cũng đủ kinh người rồi, là ai thế?
Là quái nhân Hắc Cốc chăng?
Dần dần, hắn đã trông thấy lông dài mượt như nhung.
Rõ ràng đã biết đối phương là người, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi vô cùng.
Hai bên đứng đối mặt vào nhau một hồi lâu, cuối cùng quái nhân lên tiếng nói với âm thanh điếc tai như súng nổ:
- Này tiểu oa nhi, ngươi là ai thế?
Trần Gia Lân vội chắp tay xá dài, đáp:
- Võ lâm hậu học Ngư Lang Trần Gia Lân.
Một hồi thật lâu chẳng nghe quái nhân trả lời gì hết.
Trần Gia Lân khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh, bây giờ hắn đã trông thấy khá rõ ràng, râu tóc quái nhân lẫn lộn, ngoại trừ hai mắt, ngoài ra không phân biệt được ngũ quan, đồng thời hai chân để lộ ra ngoài được nữa thước.
Cuối cùng, quái nhân lại lên tiếng nói tiếp:
- Đến đây để làm gì vậy?
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, rồi nói:
- Vì động tính hiếu kỳ!
Quái nhân kêu ồ một tiếng, nói:
- Chính rất nhiều sự việc hỏng bởi hai tiếng hiếu kỳ này, ngươi hãy mau mau rời khỏi thung lũng này đi.
Trần Gia Lân lấy hết can đảm nói:
- Vãn bối có thể thỉnh giáo tôn hiệu của lão tiền bối chăng? Quái nhân nói:
- Lão phu không có danh hiệu, ngươi hãy mau rời khỏi đây đi! Trần Gia Lân thở mạnh một tiếng, đánh bạo nói:
- Nghe nói rằng lão tiền bối là một Thánh Thủ Kiếm Đạo... Quái nhân lạnh lùng nói:
- Nghe ai nói vậy?
- Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn!
- Thế nào nữa?
- Vãn bối muốn được lãnh giáo!
- Tuổi trẻ chừng này không chịu an phận, lại bắt chước người ta quật cường háo thắng, một ngày nào đó ngươi ắt chuốc khổ vào thân cho mà coi.
- Vãn bối chẳng quật cường háo thắng...
- Vậy thì ngươi có mưu đồ gì?
- Tại vì vãn bối nghe rằng lão tiền bối sử dụng thanh kiếm cùn đầu... Quái nhân buông tiếng cười như điên như cuồng nói:
- Chẳng phải tiểu oa nhi ngươi cũng đang sử dụng thanh kiếm cùn đầu đó sao?
Trần Gia Lân run bắn người lên, tại sao quái nhân này lại biết mình đang sử dụng thanh kiếm cùn đầu như thế?
Chẳng lẽ những suy đoán lúc nãy của mình không sai ư?
Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác lấy làm xúc động mãnh liệt, nói giọng run run:
- Tại sao lão tiền bối lại biết vãn bối sử dụng thanh kiếm cùn đầu? Quái nhân chẳng do dự chút nào, trả lời ngay:
- Lão phu vẫn còn hai lỗ tai kia mà?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác cứng họng, nói chẳng nên lời, nhưng hắn không thể nhận định câu nói này là thật hay giả. Đương nhiên có thể quái nhân này là người thường hành tẩu giang hồ. Bây giờ cố tình ăn mặc quái dị để che dấu bản lai diện mục nhưng điều này không thể can thiệp gì đến thanh kiếm cùn đầu. Vần đề quan trọng là phải xem qua kiếm thuật của đối phương có phải cùng cội nguồn với sư môn hay không?
Hắn trầm mặc giây lát, sau đó ngập ngừng nói:
- Vãn bối rất muốn mở mắt xem qua tuyệt chiêu của lão tiền bối. Quái nhân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, nói:
- Ngươi khiêu chiến với lão phu chăng? Trần Gia Lân nói:
- Vãn bối không dám, chỉ mở mắt được tăng thêm kiến thức thế thôi! Quái nhân lạnh lùng nói:
- Trông tiểu oa nhi ngươi có vẻ rất tự phụ, ắt phải có chỗ hơn người. Được! Ngươi cứ mang một chiêu mà ngươi cho rằng đắc ý nhất diễn ra cho lão phu xem qua một phen, coi có đáng để lão phu xuất kiếm không?
Lão nói thế trúng ý của Trần Gia Lân, như vậy cũng có thể đạt được mục đích mong muốn của mình mà không xảy ra kết quả mất hòa khí đôi bên. Thế rồi, hắn rút thanh kiếm cùn đầu ra, tụ thần định khí diễn ra chiêu Vạn Phương Cũng Phục ngay.
Diễn xong, hắn thu kiếm đứng nghiêm chờ đợi phản ứng của đối phương. Quái nhân nói giọng lạnh lùng:
- Còn nhiều kẽ hở lắm!
Trần Gia Lân thoạt nghe đối phương thốt này bất giác ngẩn người ra tại chỗ. Hắn rất tự tin rằng cú sát thủ mà sư phụ đã truyền lại cho hắn, mặc dù không dám nói rằng đã đăng đường nhập thất. Từ khi hắn xuất đạo đến nay, chưa từng gặp qua đối thủ nào đã tiếp được cú tuyệt chiêu này của hắn, thế mà quái nhân lại bảo rằng có kẽ hở, hơn nữa lại thêm hai chữ nhiều lắm. Quả thật, đây là điều không thể tưởng tượng, chẳng lẽ lão cũng biết một chiêu kiếm này chăng?
Quái nhân thấy Trần Gia Lân cứ ngẩn người tại chỗ không nói gì hết, y liền lên tiếng nói tiếp:
- Ngươi không phục chăng? Trần Gia Lân nghiến răng, nói:
- Không phải chẳng phục, mà là chẳng hiểu! Quái nhân ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng hiểu điều gì nào?
- Lão tiền bối căn cứ thế nào để xem ra trong chiêu này còn có nhiều kẽ hở?
- Võ thuật đồng nguồn gốc, vạn biến bất ly kỳ tông, làm gì có chuyện chẳng xem ra. Trần Gia Lân thử thăm dò, hỏi:
- Thế lão tiền bối có biết danh xưng chiêu kiếm này chăng?
- Lão phu không cần thiết biết danh xưng làm gì, chỉ xem ra là đủ rồi!
Quả thực, Trần Gia Lân không phục chút nào. Nếu bảo rằng chiêu kiếm này có kẽ hở. Đó là điều sĩ nhục đối với người thầy đã quá cố. Sư phụ được tôn xưng là Nhất Kiếm Định Càn Khôn. Hơn nữa, qua những thái độ tôn sùng của các bậc tiền bối như Tiên Ngoại Tam Ông đối với sư phụ lão nhân gia người đã dư biết điều này, thế rồi hắn trầm giọng nói:
- Lão tiền bối có thể chỉ bảo chỗ kẽ hở ở đâu không? Quái nhân nói:
- Chẳng những ta có thể chỉ ra kẽ hở, hơn nữa có thể phá giải luôn.
Mặc dù Trần Gia Lân có tính nhân hậu thật thà, nhưng ngạo nghễ là tính bẩm sinh, huống chi hắn vì phanh phui nghi vấn mà tìm đến đây, nếu quái nhân chịu xuất thủ là điều hắn càng mong muốn.
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, giả đò nói giọng ngạo nghễ:
- Chẳng phải vãn bối tự phụ quá thể, nhưng từ khi xuất đạo đến nay chưa từng đụng phải bất cứ đối thủ nào có thể phá giải chiêu kiếm này cả.
Quái nhân cười há há một tiếng, nói:
- Vậy thì tại ngươi chưa gặp phải cao thủ thật sự thôi! Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Lão tiền bối được xem là cao thủ thật sự chưa? Quái nhân nói:
- Võ học bao la như biển cả, làm gì có cao thủ tuyệt đối, chỉ có thể tạm phân cao thấp theo thời điểm mà thôi, bây giờ, đối với tiểu oa nhi ngươi thì lão phu được xem là cao thủ thực sự.
Trần Gia Lân âm thầm bội phục đối phương. Quả nhiên, quái nhân nói hợp tình hợp lý chẳng sai chút nào hết.
Nhưng mình đã diễn ra chiêu Vạn Phương Cũng Phục tuyệt học của sư môn. Nếu y và sư môn có quan hệ thì phải có phản ứng, tại sao y lại bình tĩnh như thế, đồng thời cũng chẳng hỏi lai lịch của mình, điểm này mới thật sự là lạ lùng. Y giả mù sa mưa hay là mắt nhìn bốn bể chẳng ra gì đây?
- Vãn bối xin lãnh giáo?
- Lão phu đã xem ra chiêu thức ngươi có kẽ hở, chẳng lẽ ngươi còn nuôi hy vọng thắng được ta sao?
Trần Gia Lân trầm giọng, nói:
- Mục đích của vãn bối không hề chú trọng vấn đề thắng bại. Vãn bối chỉ muốn được chứng minh vấn đề của tiền bối, thế thôi.
Quái nhân lạnh lùng, nói:
- E rằng mục đích của tiểu oa nhi ngươi không đơn giản như thế đâu? Trần Gia Lân giật mình nói:
- Vậy thì lão tiền bối cho rằng thế nào? Quái nhân trầm giọng, nói:
- Một phần do háo thắng, phần vì muốn do thám lai lịch của lão phu, có phải vậy không?
Trần Gia Lân giật bắn người lên. Quả thật, quái nhân này không đơn giản chút nào. Y lại đọc được tâm sự người ta, đối phương đã vỡ lẽ, mình không thừa nhận cũng chẳng được. Thực ra cũng không cần thiết tranh cãi làm gì, thế rồi hắn thành khẩn nói:
- Xem như tiền bối nói phải!
Quái nhân từ từ tiến đến chỗ cách Trần Gia Lân độ khoảng tám thước. Bấy giờ, hắn mới trông thấy rõ ràng trong người quái nhân mặc một áo bào da lông mượt như nhung dài tới đầu gối, có điều lông tóc che khuất cả mặt mũi nên hắn vẫn chưa trông thấy diện mục đối phương.
Trần Gia Lân cố trấn tĩnh tinh thần lại, nói:
- Mời lão tiền bối rút binh khí ra!
Quái nhân thò tay vào trong áo bào da, rút ra một thanh kiếm cùn đầu.
Trần Gia Lân thoạt trông thấy thanh kiếm cùn đầu trong tay đối phương, trong lòng lấy làm xúc động mãnh liệt.
Cặp mắt sáng như điện quang của quái nhân chớp nháy một cái, nói:
- Hãy gỡ khăn bịt mặt ra trước đi! Trần Gia Lân do dự bất quyết, nói:
- Thế à...
Quái Nhân trầm giọng nói:
- Động thủ giao chiêu với bậc võ lâm trưởng bối, nếu còn bịt mặt là hành vi đại bất kính.
Trần Gia Lân mở hai mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong rừng, ý niệm đầu tiên đến với hắn là: "Ta chưa chết chăng?"
Hắn ôn lại trận đấu liều mạng với Bất Bại Ông, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy. Trần Gia Lân không hiểu tại sao Bất Bại Ông trúng hàng bao nhiêu lỗ kiếm thương mà vẫn không thấy chảy máu, chẳng lẽ trong nội thể lão vốn chẳng có chút máu nào chăng?
Thế nhưng con người là một xác thân thịt máu, làm gì có chuyện đó. Ngoại trừ là cương thi, mới có hiện tượng như vậy, nhưng rõ ràng đối phương là con người sống, chứ không phải là cương thi.
Quả thật đây là một quái sự không thể tưởng tượng.
Lão được xưng hô là Bất Bại Ông, như trận đấu liều mạng hồi sáng nay, lão được xem như là thắng, hay là bại đây?
Lúc đó, lão có thể hạ lệnh cho thủ hạ bắt sống mình mang về, hoặc kết liễu mình ngay, tại sao lão không làm thế, lại mặc cho mình tự do rời khỏi?
Tại sao thế?
Hoặc là lão đã nhận ra lai lịch của mình và có điều kiêng kỵ chăng?
Thế nhưng không đúng, Mẫu Đơn lệnh chủ từng hạ lệnh, nếu không thể bắt sống thì cứ việc mang xác chết về cũng được. Tại sao lão lại trái lệnh ư?
Đây là một nghi vấn ly kỳ khó hiểu!
Hắn biết mình bị nội thương rất trầm trọng, thế rồi vận công khám nghiệm một phen, nào ngờ thoạt vừa vận công xem xét, mới hay công lực của mình vẫn còn đó chẳng khác gì với cảm giác ngày thường cả, hình như hắn chẳng hề bị thương, hắn vừa mừng rỡ, vừa kinh ngạc tung mình lên luôn, tiện tay nhặt lại thanh kiếm cùn đầu, lau sơ một cái và tra kiếm vào bao.
Hắn suy nghĩ kỹ lại bỗng cảm thấy không đúng. Mình bị nội thương trầm trọng như thế, lại chưa được chữa trị, làm gì hoàn toàn có chuyện tự nhiên phục hồi công lực?
Chẳng lẽ trong lúc mình hôn mê, có người nào đã tiếp tay chữa trị cho mình sao? Vậy thì người này là ai?
Người duy nhất chỉ có thể là Thất Tâm Nhân. Thế nhưng, y đã trúng độc và thọ thương, chết sống ra sao vẫn chưa biết cơ mà?
Ngoại trừ y, ngoài ra không còn ai biết mình đến Hoài Ngọc Sơn cả?
Phải rồi, còn Huyết Thủ Thiếu Đông cũng biết mình đến đây, thế nhưng gã đâu rồi? Nếu đúng là gã, thì gã không cần thiết lẫn tránh mình nữa.
Hắn suy nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra được manh mối gì hết.
Kế đó, hắn lại cảm thấy đói khát. May rằng số lương khô mà hắn mang theo bên người không bị đánh mất, thế rồi hắn móc túi lấy một miếng bánh khô ra, tiện tay gỡ chiếc khăn bịt mặt thấm máu đã khô cứng xuống, vừa đi vừa nhai miếng bánh khô, hắn cần phải tìm nước uống.
Chẳng mấy chốc, hắn tìm ra một con suối nước, uống một hơi đã khát, sau đó rửa sạch vết máu lem luốc nơi mặt và cả hai tay, đồng thời giặt sạch chiếc khăn bịt mặt để còn sử dụng nữa.
Đói khát vừa được giải quyết, tức thì nguyên khí trong người hắn hoàn toàn được khôi phục lại hết.
Hắn tìm một tảng đá núi bằng phẳng ngã lưng nằm nghĩ trên đó, đua mắt ngắm nhìn những vì sao lấp lánh chiếu sáng trên không, nghĩ bụng: "Nếu con người được mọc thêm hai cánh bay lượn thì trên bầu trời xanh biếc, có thể làm bạn với nhưng ngôi sao, tự do tự tại, tiêu dao tháng ngày, không tranh với đời thì hay biết mấy..."
Hắn lại liên tưởng tới bầu trời xanh biếc nơi hồ Bà Dương, phía dưới là nước hồ thu bao la, từng đốm chấm lửa thuyền chài lấp lánh chiếu sáng và những chiếc thuyền buồm đang chạy trên dòng nước để trở về gia cư. Thế rồi, những gương mặt quen thuộc như: Ái thê, Tiểu Ngọc Lân, sư phụ và Châu lão gia... lần lượt hiện ra trước mắt, tức thì hai khóe mắt hắn óng ánh ngấn lệ long lanh trong tiếng cảm khái thở dài não nùng.
Thình lình ngay lúc này...
Một tiếng than thở ai oán phá không vang tới, Trần Gia Lân bất giác cả kinh giật mình, lăn xuống tảng đá lớn và đứng phắt dậy ngay. Chỉ thấy nơi bìa rừng cách xa chỗ hắn độ khoảng hai trượng, có một bóng người duyên dáng đứng tại đó, đương nhiên tiếng than thở vừa rồi chính là thốt ra từ miệng nữ nhân này rồi.
Hắn giật mình đeo khăn bịt mặt này vào, nghĩ bụng: "Do bởi Hắc Cốc xuất hiện quái nhân, nên có vô số nhân vật giang hồ từ bốn phương tám hướng đổ xô về đây. Phải nói rằng chốn này đã trở thành nơi long đàm hổ huyệt, nhân vật gì mà chẳng có, nên có lẽ sự xuất hiện của nữ nhân này không lạ lùng chút nào, có điều tại sao y lại than thở như thế?"
Hắn muốn lên tiếng chào hỏi nhưng sực nghĩ lại mới cảm thấy không ổn vì ai cũng có quyền tự do đi lại nơi chốn hoang sơn đồng dã cả, hơn nữa đối phương cũng chẳng có gì đụng chạm đến mình, thế rồi hắn im lặng ngay.
Con người ai mà chẳng hiếu kỳ nhưng hắn chỉ giới hạn ở tính hiếu kỳ chứ không hề có ý truy cứu đối phương là ai. Chỉ trong nháy mắt, nữ nhân nọ đã biến mất không thấy đâu cả. Hắn giật mình trố mắt nhìn kỹ một lần nữa vẫn không thấy bóng người nào hết, thầm nhủ: "Mình không hoa mắt cũng chẳng phải là do ảo giác, chẳng lẽ đối phương là loài u linh chăng?"
Hắn vừa liên tưởng tới u linh, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy nhưng khi suy nghĩ kỹ lại lần nữa liền cảm thấy buồn cười ngay. Thế gian này làm gì có chuyện u linh xuất hiện, rõ ràng đối phương là con người mà thôi.
Hắn sực liên tưởng tới thiếu nữ thần bí mà mình đã từng gặp ở bến sông Giang ở ngoại thành Nam Xương, chỉ có y mới có một thân pháp huyền kỳ như vậy.
Phải rồi, Thất Tâm Nhân đã từng thừa nhận thiếu nữ đó là tỷ tỷ của y. Thất Tâm Nhân xuất hiện trong núi, tỷ tỷ của y cũng theo đến đây là điều rất hợp lý.
Hay tỷ đệ y có cùng một ý niệm, thảy đều muốn tác thành hỷ sự giữa mình và Võ Lâm Tiên Cơ, tại sao vậy?
Tại sao cô ta lại than thở?
Chẳng lẽ Thất Tâm Nhân độc phát bất trị chăng?
Hắn thoạt suy nghĩ đến đấy, bất giác luống cuống cả tay chân, một phần là vì hiếu kỳ, phần hắn cảm thấy rằng về mặt đạo nghĩa mình vẫn có trách nhiệm, không thể bó tay đứng nhìn.
Thế rồi hắn phi thân đuổi theo ngay.
Trên đường đi, hắn đã trông thấy lờ mờ số nhân vật háo động nằm nghĩ ngoài trời.
Chẳng mấy chốc, hắn lại quay về phía phụ cận Hắc Cốc. Số nhân vật giang hồ nghỉ ngơi tại đây đông hơn, nơi nào cũng nghe thấy tiếng bàn bạc, thì thầm cả. Chẳng thấy nữ nhân thần bí ấy nơi đâu, vẫn biệt tăm biệt tích, không có mảy may hình bóng nào khả nghi cả.
Hắn phóng nhìn vào trong cốc, chỉ một màn tối om, hắn bèn vận khởi nhãn lực mới thấy trên tảng đá lớn nhô cao chẳng có gì hết, thì ra quái nhân nọ đã rời khỏi đây rồi.
Trần Gia Lân cứ đua mắt chăm chăm nhìn ngôi Hắc Cốc, ngẩn ngươi ra tại chỗ. Từ nơi xa xa vang tới tiếng nói chuyện:
- Nếu chẳng nhờ Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn phanh phui ra, thì không một ai biết rằng quái vật này lại là một võ lâm cao thủ...
- Quả thực là như thế!
- Tất cả mọi người đều biết Thần Kiếm Thủ là võ lâm đệ nhất kiếm Bắc phương, trong mười năm nay chưa từng gặp đối thủ, không ngờ y lại chẳng tiếp trọn một chiêu của quái nhân nọ.
- Lạ thật, tại sao mình mẩy y lông dài như thế?
- Ồ! Vậy thì Từ lão đại ngươi đúng là một tên ngốc rồi. Y chỉ khoác cái áo da lông bên ngoài để lòe mắt mọi người mà thôi.
- Phải rồi, Thần Kiếm Thủ đã gọi quái nhân nọ bằng danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng thiên hạ đệ nhất kiếm là ai kia chứ?
- Y chỉ gọi quái nhân như thế thôi, chứ không phải danh hiệu quái nhân là thiên hạ đệ nhất kiếm đâu.
- Hình như... Thần Kiếm Thủ bảo rằng quái nhân ấy sử dụng một thanh kiếm cùn?
Trần Gia Lân run bắn ngươi lên, đến đấy hắn không còn nghe họ nói gì nữa. Hắn thoạt nghe nói ba chữ thanh kiếm cùn, đã giật mình kinh ngạc. Thất Tâm Nhân sử dụng thanh kiếm cùn, bây giờ nghe nói quái nhân cũng dùng thanh kiếm cùn cộng thêm phần mình nữa, vậy thì trong chốn giang hồ này đã có ba thanh kiếm cùn rồi. Thất Tâm Nhân sử dụng thanh kiếm cùn là vì giả mạo Ngư Lang, nên y mới cố ý làm gãy mũi kiếm như vậy.
Thế còn quái nhân thì sao?
Chẳng lẽ Thất Tâm Nhân có mối quan hệ gì với quái nhân ở trong Hắc Cốc chăng?
Thất Tâm Nhân từng tiết lộ rằng, chiêu kiếm Vạn Phương Cũng Phục mà y biết sử dụng là do một cội nguồn chung. Chẳng lẽ quái nhân trong Hắc Cốc cũng có mối quan hệ gì với sư môn mình chăng?
Lúc sư phụ để lại thanh kiếm cùn đầu, chưa từng nói rằng trong sư môn thảy đều sử dụng thanh kiếm cùn đầu kia mà?
Nếu bảo rằng Thất Tâm Nhân có quan hệ gì với sư môn mình, tại sao y lại hủy lệnh, giết người và đối địch với Mẫu Đơn lệnh chủ như thế?
Đây là một nghi vấn ly kỳ khó giải!
Sư phụ đã quá cố, bằng không lão nhân gia người ắt phải giải đáp nghi vấn này được. Phải rồi, bây giờ chỉ còn hai tỷ đệ Thất Tâm Nhân là có thể giải đáp nghi vấn này, nhưng biết đi đâu tìm Thất Tâm Nhân đây?
Nếu quả thực Thất Tâm Nhân có liên hệ với quái nhân Hắc Cốc, bây giờ y ắt phải ở trong Hắc Cốc không sai.
Nếu mình mạo hiểm vào trong Hắc Cốc đụng chạm với quái nhân, căn cứ vào kiếm pháp của đối phương ắt phải làm sáng tỏ được nghi vấn này ngay.
Hắn suy nghĩ đến đây, tức thì trong lòng lấy làm bồn chồn muốn vào cốc lập tức.
Hắn nghĩ bụng: "Đã có biết bao nhiêu người vào đụng với quái nhân, mình còn sợ gì nữa?"
Thế rồi hắn đánh liều cất bước đi vào trong cốc luôn.
Trần Gia Lân thoạt vừa bước vào Hắc Cốc, lập tức bị mọi người phát giác ngay, bóng người lại nhấp nhô đổ dồn về hướng cốc khẩu lần nữa.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đi đến bên cạnh tảng đá, mà quái nhân từng ngồi xổm trên đó.
Hắn vận khởi nhãn lực chỉ nhìn tới chỗ hai trượng đổ lại, ngoài ra thì lờ mờ không trông thấy gì cả.
"Có nên xông thẳng vào bên trong chăng?" Trần Gia Lân tự hỏi trong bụng như thế, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm. Đây là một mạo hiểm cực lớn, nếu phạm vào điều cấm kỵ của quái nhân, quả thật hậu quả không thể lường trước được, thế nhưng bây giờ hắn không thể lui ra để làm trò cười cho mọi người, đồng thời hắn quyết phải phanh phui nghi vấn ly kỳ này.
Thế rồi hắn nghiến răng đánh bạo tiếp tục bước vào trong luôn. Tối mò, tối đến nỗi như một địa huyệt không có chút ánh sáng. Hắn từng bước một từ từ bước vào trong...
Bỗng nhiên trước mặt hiện ra hai chấm sao băng. Trần Gia Lân bất giác run bắn người lên, lập tức dừng bước lại, theo bản năng tự nhiên giơ tay sờ vào cán kiếm, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm rất là lạnh.
Hai bàn chân như mọc rễ dưới đất, không sao cử động được nữa.
Hai chấm sao băng như treo ở giữa không. Phán xét theo cao độ thì đó là cặp mắt người, chỉ đôi nhãn thần này cũng đủ kinh người rồi, là ai thế?
Là quái nhân Hắc Cốc chăng?
Dần dần, hắn đã trông thấy lông dài mượt như nhung.
Rõ ràng đã biết đối phương là người, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi vô cùng.
Hai bên đứng đối mặt vào nhau một hồi lâu, cuối cùng quái nhân lên tiếng nói với âm thanh điếc tai như súng nổ:
- Này tiểu oa nhi, ngươi là ai thế?
Trần Gia Lân vội chắp tay xá dài, đáp:
- Võ lâm hậu học Ngư Lang Trần Gia Lân.
Một hồi thật lâu chẳng nghe quái nhân trả lời gì hết.
Trần Gia Lân khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh, bây giờ hắn đã trông thấy khá rõ ràng, râu tóc quái nhân lẫn lộn, ngoại trừ hai mắt, ngoài ra không phân biệt được ngũ quan, đồng thời hai chân để lộ ra ngoài được nữa thước.
Cuối cùng, quái nhân lại lên tiếng nói tiếp:
- Đến đây để làm gì vậy?
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, rồi nói:
- Vì động tính hiếu kỳ!
Quái nhân kêu ồ một tiếng, nói:
- Chính rất nhiều sự việc hỏng bởi hai tiếng hiếu kỳ này, ngươi hãy mau mau rời khỏi thung lũng này đi.
Trần Gia Lân lấy hết can đảm nói:
- Vãn bối có thể thỉnh giáo tôn hiệu của lão tiền bối chăng? Quái nhân nói:
- Lão phu không có danh hiệu, ngươi hãy mau rời khỏi đây đi! Trần Gia Lân thở mạnh một tiếng, đánh bạo nói:
- Nghe nói rằng lão tiền bối là một Thánh Thủ Kiếm Đạo... Quái nhân lạnh lùng nói:
- Nghe ai nói vậy?
- Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn!
- Thế nào nữa?
- Vãn bối muốn được lãnh giáo!
- Tuổi trẻ chừng này không chịu an phận, lại bắt chước người ta quật cường háo thắng, một ngày nào đó ngươi ắt chuốc khổ vào thân cho mà coi.
- Vãn bối chẳng quật cường háo thắng...
- Vậy thì ngươi có mưu đồ gì?
- Tại vì vãn bối nghe rằng lão tiền bối sử dụng thanh kiếm cùn đầu... Quái nhân buông tiếng cười như điên như cuồng nói:
- Chẳng phải tiểu oa nhi ngươi cũng đang sử dụng thanh kiếm cùn đầu đó sao?
Trần Gia Lân run bắn người lên, tại sao quái nhân này lại biết mình đang sử dụng thanh kiếm cùn đầu như thế?
Chẳng lẽ những suy đoán lúc nãy của mình không sai ư?
Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác lấy làm xúc động mãnh liệt, nói giọng run run:
- Tại sao lão tiền bối lại biết vãn bối sử dụng thanh kiếm cùn đầu? Quái nhân chẳng do dự chút nào, trả lời ngay:
- Lão phu vẫn còn hai lỗ tai kia mà?
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác cứng họng, nói chẳng nên lời, nhưng hắn không thể nhận định câu nói này là thật hay giả. Đương nhiên có thể quái nhân này là người thường hành tẩu giang hồ. Bây giờ cố tình ăn mặc quái dị để che dấu bản lai diện mục nhưng điều này không thể can thiệp gì đến thanh kiếm cùn đầu. Vần đề quan trọng là phải xem qua kiếm thuật của đối phương có phải cùng cội nguồn với sư môn hay không?
Hắn trầm mặc giây lát, sau đó ngập ngừng nói:
- Vãn bối rất muốn mở mắt xem qua tuyệt chiêu của lão tiền bối. Quái nhân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, nói:
- Ngươi khiêu chiến với lão phu chăng? Trần Gia Lân nói:
- Vãn bối không dám, chỉ mở mắt được tăng thêm kiến thức thế thôi! Quái nhân lạnh lùng nói:
- Trông tiểu oa nhi ngươi có vẻ rất tự phụ, ắt phải có chỗ hơn người. Được! Ngươi cứ mang một chiêu mà ngươi cho rằng đắc ý nhất diễn ra cho lão phu xem qua một phen, coi có đáng để lão phu xuất kiếm không?
Lão nói thế trúng ý của Trần Gia Lân, như vậy cũng có thể đạt được mục đích mong muốn của mình mà không xảy ra kết quả mất hòa khí đôi bên. Thế rồi, hắn rút thanh kiếm cùn đầu ra, tụ thần định khí diễn ra chiêu Vạn Phương Cũng Phục ngay.
Diễn xong, hắn thu kiếm đứng nghiêm chờ đợi phản ứng của đối phương. Quái nhân nói giọng lạnh lùng:
- Còn nhiều kẽ hở lắm!
Trần Gia Lân thoạt nghe đối phương thốt này bất giác ngẩn người ra tại chỗ. Hắn rất tự tin rằng cú sát thủ mà sư phụ đã truyền lại cho hắn, mặc dù không dám nói rằng đã đăng đường nhập thất. Từ khi hắn xuất đạo đến nay, chưa từng gặp qua đối thủ nào đã tiếp được cú tuyệt chiêu này của hắn, thế mà quái nhân lại bảo rằng có kẽ hở, hơn nữa lại thêm hai chữ nhiều lắm. Quả thật, đây là điều không thể tưởng tượng, chẳng lẽ lão cũng biết một chiêu kiếm này chăng?
Quái nhân thấy Trần Gia Lân cứ ngẩn người tại chỗ không nói gì hết, y liền lên tiếng nói tiếp:
- Ngươi không phục chăng? Trần Gia Lân nghiến răng, nói:
- Không phải chẳng phục, mà là chẳng hiểu! Quái nhân ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng hiểu điều gì nào?
- Lão tiền bối căn cứ thế nào để xem ra trong chiêu này còn có nhiều kẽ hở?
- Võ thuật đồng nguồn gốc, vạn biến bất ly kỳ tông, làm gì có chuyện chẳng xem ra. Trần Gia Lân thử thăm dò, hỏi:
- Thế lão tiền bối có biết danh xưng chiêu kiếm này chăng?
- Lão phu không cần thiết biết danh xưng làm gì, chỉ xem ra là đủ rồi!
Quả thực, Trần Gia Lân không phục chút nào. Nếu bảo rằng chiêu kiếm này có kẽ hở. Đó là điều sĩ nhục đối với người thầy đã quá cố. Sư phụ được tôn xưng là Nhất Kiếm Định Càn Khôn. Hơn nữa, qua những thái độ tôn sùng của các bậc tiền bối như Tiên Ngoại Tam Ông đối với sư phụ lão nhân gia người đã dư biết điều này, thế rồi hắn trầm giọng nói:
- Lão tiền bối có thể chỉ bảo chỗ kẽ hở ở đâu không? Quái nhân nói:
- Chẳng những ta có thể chỉ ra kẽ hở, hơn nữa có thể phá giải luôn.
Mặc dù Trần Gia Lân có tính nhân hậu thật thà, nhưng ngạo nghễ là tính bẩm sinh, huống chi hắn vì phanh phui nghi vấn mà tìm đến đây, nếu quái nhân chịu xuất thủ là điều hắn càng mong muốn.
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, giả đò nói giọng ngạo nghễ:
- Chẳng phải vãn bối tự phụ quá thể, nhưng từ khi xuất đạo đến nay chưa từng đụng phải bất cứ đối thủ nào có thể phá giải chiêu kiếm này cả.
Quái nhân cười há há một tiếng, nói:
- Vậy thì tại ngươi chưa gặp phải cao thủ thật sự thôi! Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Lão tiền bối được xem là cao thủ thật sự chưa? Quái nhân nói:
- Võ học bao la như biển cả, làm gì có cao thủ tuyệt đối, chỉ có thể tạm phân cao thấp theo thời điểm mà thôi, bây giờ, đối với tiểu oa nhi ngươi thì lão phu được xem là cao thủ thực sự.
Trần Gia Lân âm thầm bội phục đối phương. Quả nhiên, quái nhân nói hợp tình hợp lý chẳng sai chút nào hết.
Nhưng mình đã diễn ra chiêu Vạn Phương Cũng Phục tuyệt học của sư môn. Nếu y và sư môn có quan hệ thì phải có phản ứng, tại sao y lại bình tĩnh như thế, đồng thời cũng chẳng hỏi lai lịch của mình, điểm này mới thật sự là lạ lùng. Y giả mù sa mưa hay là mắt nhìn bốn bể chẳng ra gì đây?
- Vãn bối xin lãnh giáo?
- Lão phu đã xem ra chiêu thức ngươi có kẽ hở, chẳng lẽ ngươi còn nuôi hy vọng thắng được ta sao?
Trần Gia Lân trầm giọng, nói:
- Mục đích của vãn bối không hề chú trọng vấn đề thắng bại. Vãn bối chỉ muốn được chứng minh vấn đề của tiền bối, thế thôi.
Quái nhân lạnh lùng, nói:
- E rằng mục đích của tiểu oa nhi ngươi không đơn giản như thế đâu? Trần Gia Lân giật mình nói:
- Vậy thì lão tiền bối cho rằng thế nào? Quái nhân trầm giọng, nói:
- Một phần do háo thắng, phần vì muốn do thám lai lịch của lão phu, có phải vậy không?
Trần Gia Lân giật bắn người lên. Quả thật, quái nhân này không đơn giản chút nào. Y lại đọc được tâm sự người ta, đối phương đã vỡ lẽ, mình không thừa nhận cũng chẳng được. Thực ra cũng không cần thiết tranh cãi làm gì, thế rồi hắn thành khẩn nói:
- Xem như tiền bối nói phải!
Quái nhân từ từ tiến đến chỗ cách Trần Gia Lân độ khoảng tám thước. Bấy giờ, hắn mới trông thấy rõ ràng trong người quái nhân mặc một áo bào da lông mượt như nhung dài tới đầu gối, có điều lông tóc che khuất cả mặt mũi nên hắn vẫn chưa trông thấy diện mục đối phương.
Trần Gia Lân cố trấn tĩnh tinh thần lại, nói:
- Mời lão tiền bối rút binh khí ra!
Quái nhân thò tay vào trong áo bào da, rút ra một thanh kiếm cùn đầu.
Trần Gia Lân thoạt trông thấy thanh kiếm cùn đầu trong tay đối phương, trong lòng lấy làm xúc động mãnh liệt.
Cặp mắt sáng như điện quang của quái nhân chớp nháy một cái, nói:
- Hãy gỡ khăn bịt mặt ra trước đi! Trần Gia Lân do dự bất quyết, nói:
- Thế à...
Quái Nhân trầm giọng nói:
- Động thủ giao chiêu với bậc võ lâm trưởng bối, nếu còn bịt mặt là hành vi đại bất kính.
/128
|