Tặng Em Một Hạnh Phúc

Chương 8

/10


“Vệ Nghị Phong, em yêu anh, chỉ yêu mình anh. . .”

Mặc dù Đường Tâm đã kiên định biểu đạt tình yêu của mình với ông xã, cũng không chỉ một lần tỏ rõ sự chân thành của mình, lại còn đồng ý với yêu cầu sẽ nhận điện thoại của anh bất cứ lúc nào có thể, nhưng vị tổng giám đốc đại nhân này đã có thói quen nắm giữ mọi thứ trong tay, dường như thường xuyên không an tâm về vợ yêu, ham muốn chiếm hữu trong lòng quật ngã bình dấm chua mau chóng lên men, quả thực là không có cách nào cứu chữa. . . .

Đường Tâm vốn không biết mức độ ghen tuông của chồng mình có thể lớn đến mức này, nhưng qua hơn một tháng, cô đã bắt đầu phát giác tình hình có chút không thích hợp. Đầu tiên là nội dung quảng cáo lần lượt bị thay đổi, tất cả mọi ảnh chụp đều bị thay đổi hoàn toàn, còn có một số hợp đồng quảng cáo cô đang chuẩn bị ký kết lại đột nhiên biến mất, bên phía đại diện của một số thương hiệu mà cô từng hợp tác thì lại bảo gần đây thấy cô đắt show quá, mọi người muốn tìm cô hợp tác nhưng lại không có cơ hội. . . .

Quá nhiều tình huống phát sinh cùng một lúc khiến cô không khỏi hoài nghi, có phải người đại diện của cô đang lén lút giở trò gì sau lưng cô, dùng thủ đoạn hai mặt mà cô không biết hay không? Kết quả càng truy vấn thì người đại diện lại bị cô ép hỏi đến không thể trốn tránh được nữa, thành khẩn khai báo tất cả những chuyện này đều là mưu kế của Vệ Nghị Phong!

Sao lại như vậy? Cô nổi giận đùng đùng rời khỏi công ty của mình, lập tức xông thẳng đến phòng làm việc của ông xã, tìm anh tính sổ.

“Sao em lại đến đây?” Trên mặt Vệ Nghị Phong lộ rõ vẻ vui mừng, đối với việc vợ yêu ‘tới thăm’ vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, vẫn không biết rằng mục đích cô đến đây là để tính sổ với mình.

“Là anh bảo người đại diện của em từ chối hết tất cả lời mời, thay đổi kịch bản của em, lại còn tự mình gọi tới cửa hiệu, bảo bọn họ gọi tới công ty quảng cáo, đổi lại hình ảnh của em đúng không?” Không hề dài dòng, cô vừa mở miệng đã nói ngay vào trọng điểm, tối nay cô còn phải trở lại quay phim.

“Em đang nói gì. . .” Phát hiện ‘chuyện tốt’ mình làm đã bị bại lộ, anh lại có chút vô lại giả ngu, muốn duy trì hòa bình, biết rõ sau khi cô phát hiện chuyện này nhất định là sẽ không vui, nếu không thì anh đã không cần phải làm lén lút như vậy.

“Dám làm dám chịu, anh thật sự không hiểu em đang nói gì sao?” Cô thấy anh lại muốn giả vờ hồ đồ để qua mặt mình, lửa giận trong lòng lại càng bùng phát, cô không tin người đại diện lúc bị mình ‘tra khảo’ chỉ muốn nhảy ra khỏi cửa sổ tầng nm để bỏ trốn mà lại có lá gan đem hết mọi tội danh đổ lên trên đầu vị tổng giám đốc này!

Vệ Nghị Phong nhìn dáng vẻ hưng sư vấn tội của cô, trong lòng lại có chút không vui, nghiêm túc mà nói thì anh làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô ——

“Anh chỉ giúp em loại bỏ một số đối tác không phù hợp thôi mà.” Anh thừa nhận là mình có đưa ra một chút kiến nghị về việc thay đổi trong công việc của cô, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của cô, sao cô lại phải nổi giận với anh như vậy?

“Có phù hợp hay không thì cũng do em tự quyết định, sao anh lại có thể âm thầm tìm tới người đại diện của em, tự tiện thay đổi công việc của em, sắp xếp lịch trình của em? Đây cũng là dụng ý của anh khi đầu tư vào công ty của em sao?” Cô tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã làm sai mà còn nói năng hùng hồn này. Hôm nay cô mới biết, thì ra anh cũng là một trong những nhà đầu tư của công ty, hơn nữa khoản tiền đầu tư lại không hề nhỏ, cộng thêm phạm vi thế lực của anh rất lớn, vậy nên người đại diện không thể không nhún nhường, tiếp thu ý kiến của anh.

Cô cực kỳ tức giận! Bởi vì cách làm này của ông xã quả thực cũng giống như cái tên quản lý khốn kiếp lúc trước, muốn dùng một tay để khống chế công việc và cuộc sống của cô, không hề tôn trọng ý kiến cá nhân của cô.

“Đó là bởi vì quyết định của em không hề nghĩ đến thân phận của mình và cảm xúc của anh! Bây giờ em đã là vợ anh, vậy mà còn đi chụp những tấm quảng cáo hở ngực hở chân, nhà mình cần em phải dùng nhan sắc để kiếm tiền sao?” Anh bị sự gây gổ của cô chọc giận, nhất thời không kịp suy nghĩ mà cất giọng phản kích lại cô.

Nói đến nguyên nhân anh làm những điều này còn không phải bởi vì quá yêu cô hay sao? Vậy nên mới càng lúc càng khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm của cô xuất hiện trên báo chí truyền thông, nhìn cô thân mật diễn xuất cùng với người đàn ông khác, thậm chí chỉ cần nghe người khác khen cô vài câu thì anh đã cảm thấy tức giận không hiểu lý do, đương nhiên càng không có khả năng để cho cô đi quay quảng cáo nội y hay sữa tắm gì gì đấy. . . .

Tuy anh biết rõ cô biểu diễn trước ống kính cũng chỉ là một phần của công việc, thế nhưng vừa nhìn thấy những bức ảnh quảng cáo nóng bỏng đó thì bình dấm chua trong anh lại bốc lên, huyết áp tăng vọt, nghĩ tới nghĩ lui, thà anh tự mình ra tay chỉnh đốn lại những loại ‘hình tượng bất chính’ này còn tốt hơn, như vậy lại còn có thể giảm thiểu được việc hai người chung đụng thì ít xa nhau thì nhiều, thật sự là một công đôi việc.

“Cái gì?” Cô không tin vào lỗ tai của mình, nghe anh nói cứ như cô đi làm chuyện đồi phong bại tục, hại anh không thể ngẩng đầu trước mặt người khác vậy.

Cho dù là ghen thì cũng phải có mức độ chứ, anh bây giờ đang coi cô là vợ sao? Anh căn bản đang coi cô là một con búp bê thương hiệu, chỉ có thể làm theo mọi hành động của anh, nghe theo lệnh anh thì đúng hơn!

“Ý của anh là . . . em cứ tiếp tục làm công việc mà mình thích, nhưng không cần để cho mình phải bận rộn như vậy, cho dù em không kiếm ra tiền thì anh cũng có thể nuôi em.” Anh tự biết mình đã lỡ lời, cố gắng vớt vát lại lời nói cho dễ nghe một chút, thật ra anh muốn nói cô đừng để mình mệt mỏi như vậy, anh cũng hy vọng cô có thể dành thời gian để làm bạn với anh nhiều hơn một chút.

Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, lại bị bản tính ngang ngược và kiêu ngạo phá hỏng cả rồi, anh lại không cẩn thận chạm vào điều tối kỵ của cô.

Anh nói muốn nuôi cô? Lời này nói ra vào thời điểm này, nghe vào tai chẳng hề cảm thấy một chút ngọt ngào che chở nào, ngược lại chỉ khiến cô cảm thấy mình bị coi thường, huống chi người này còn là ông xã của cô, càng khiến cô cảm thấy tổn thương hơn. . . .

“Thật xin lỗi, em vẫn tương đối thích ra ngoài xuất đầu lộ diện, dựa vào nhan sắc của mình để kiếm tiền hơn. Lúc đầu chẳng phải anh đã biết em là loại phụ nữ này sao?” Cô đột nhiên bật cười, cố ý dùng giọng điệu tự giễu để mỉa mai sự xem thường của anh, cũng chẳng cần đến anh phải ‘bao nuôi’.

Vệ Nghị Phong nghe thấy vợ mình cố tình khiêu khích, vốn đang cảm thấy đuối lý lại bị cô chọc giận, hơn nữa lại còn là cực kỳ tức giận!

“Em bây giờ ——”

“Vệ Nghị Phong, xin anh hãy nhớ rõ lời nói của mình lúc trước, từ nay về sau không cần phải can thiệp vào công việc của em.” Cô không hề sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt đầy tức giận của anh, nhắc nhở anh trước khi kết hôn đã từng nói cô có thể thoải mái tiếp tục công việc của mình, vậy nên bây giờ anh không được tự tiện sắp xếp công việc của cô, như vậy chẳng khác nào anh đang lật lọng.

“Em ——”

Cô trực tiếp xoay người bỏ đi, không muốn tiếp tục ở lại cãi nhau với anh, để lỡ mất thời gian làm việc của cô.

Cửa vừa mở ra, lại đụng phải Thi Văn Khiên đang giơ tay định gõ cửa. Vì muốn cảm ơn Đường Tâm đã nói ngọt trước mặt tiểu Khiết nên anh đã tự tay pha một tách cà phê đặc biệt để chiêu đãi vị khách quý này, tin rằng cô nhất định sẽ thích ——

“Phu nhân. . . .”

“Gọi tôi là tiểu thư!” Cô tức giận sửa lại cách gọi, sau đó nổi giận đùng đùng quay đầu bỏ đi.

Thi Văn Khiên bị tình huống trước mắt làm cho sững sờ, vừa quay đầu thì lại nhìn thấy sắc mặt âm u của ông chủ như đang chuẩn bị có giông bão kéo đến. . . .

Ôi trời ơi, xem ra chiều nay phòng làm việc chuẩn bị thay đổi thời tiết rồi.

Anh im lặng đóng cửa lại, tạm thời đi tránh bão.

***

Trải qua một tuần chiến tranh lạnh, chiến lược của Vệ Nghị Phong chỉ có thể dùng hai từ ‘thất bại’ để hình dung. Đối với sự phớt lờ của bà xã, ngay từ đầu anh cũng rất tâm cao khí ngạo, lựa chọn tư thế ‘cứng cổ’, quyết không cúi đầu, không xin lỗi, không đem mặt nóng đi dán mông lạnh, cho rằng cô không kiên trì được bao lâu, dần dần thái độ cũng sẽ dịu đi, sẽ cảm nhận được tất cả mọi việc anh làm đều là tình hữu khả nguyên*, sau đó sẽ bắt tay làm hòa với anh mà thôi.

(*) về tình thì có thể tha thứ.

Nhưng trên thực tế, mọi chuyện lại không đơn giản như anh nghĩ! Dựa vào ‘thông tin tình báo’ mà trợ lý của mình thăm dò được từ trợ lý của bà xã, không những Đường Tâm không hề có một chút dấu hiệu muốn làm hòa với chồng, trái lại, cái thái độ ‘đánh chết cũng không chịu nhận sai’ của anh khiến cô vừa tức giận mà trái tim lại càng lạnh giá, băng hỏa giao nhau, tình cảnh hiện giờ của anh thật sự là càng lúc càng đáng lo ngại. . . .

Theo như lời nói của Phan Khiết Như, cô chủ của cô ghét nhất những người thích can dự vào công việc của mình, lại còn động một chút là nói muốn bao nuôi, vậy mà Vệ Nghị Phong hết lần này tới lần khác lại phạm vào cả hai điều trên, đã vậy còn không biết hối cải, đây có thể nói là một kiểu hành động tự sát. ( =)) )

Nếu không mau ăn năn hối cải, nghĩ cách xoay chuyển tình thế thì chỉ sợ mọi chuyện sẽ càng trở nên nghiêm trọng, chẳng may trong đầu cô xuất hiện ý nghĩ ly hôn thì. . . .

Không có cửa đâu! Vệ Nghị Phong đương nhiên sẽ không để cho mọi chuyện phát triển đến tình trạng cực kỳ bi thảm như vậy, một tuần lễ này anh đã nếm đủ cảm giác bị vợ hắt hủi, tâm tình càng lúc càng trở nên tồi tệ, đương nhiên anh cũng không phải là chưa từng tự kiểm điểm bản thân, chỉ là sĩ diện, không biết làm sao để mở miệng nhận lỗi với vợ, dù sao anh sống 33 năm cũng chưa lần nào phải hạ mình trước phụ nữ.

Nhưng việc gì cũng phải có lần đầu tiên, vì không muốn hàng đêm chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng lưng của vợ yêu rồi lăn lộn mất ngủ, vậy nên hôm nay, anh quyết định sẽ dùng sự lãng mạn để ‘phá băng giảng hòa’, anh đã đặc biệt nghe ngóng được lịch trình hôm nay của vợ yêu, kế hoạch của anh là sẽ mang theo một bó hoa tươi và trái cây mà cô thích ăn! Đem một giỏ trái cây thơm ngọt mọng nước đến thăm dò lịch trình công việc của cô, chuẩn bị cho cô một sự bất ngờ, sau đó sẽ nhận lỗi giảng hòa với cô, anh tin mình nhất định có thể thành công chiếm được trái tim người đẹp.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên đài truyền hình, anh tìm được phòng nghỉ riêng của cô, nhưng bên trong lại không có một bóng người.

Anh cũng không có nhiều kiên nhẫn để chờ đợi, trực tiếp đi tới phòng chụp ảnh để tìm người. . .

Lần này tìm một phát được ngay! Nhưng lại để cho anh chứng kiến tận mắt cảnh tượng vợ yêu đang thâm tình nhìn người đàn ông khác, lại còn chuẩn bị ôm hôn. . . .

Cái tên đàn ông không biết xấu hổ kia đang nhẹ nhàng ôm lấy vợ yêu của anh, lại còn vô liêm sỉ mà sờ soạng lên mặt vợ anh, nhìn vợ anh rồi mỉm cười thô bỉ, còn dám to gan cúi đầu hôn cô ——

“Ngừng!” Ngay tại thời điểm nguy cấp, Vệ Nghị Phong mở miệng quát to, trong nháy mắt, toàn bộ phim trường đều bị đóng băng.

Nam chính nữ chính cũng há hốc mồm, toàn bộ cảm hứng diễn xuất cũng bay biến.

“Là tên khốn kiếp nào hô ngừng?” Đạo diễn nổi điên, giậm chân một cái, lúc quay đầu nhìn thì lại trông thấy một người đàn ông có vẻ mặt còn dọa người hơn mình.

Hai mắt Vệ Nghị Phong đằng đằng sát khí, vẻ mặt dữ tợn, đầu tóc dựng ngược cứ như dã thú đang lên cơn điên, anh ném hoa tươi và giỏ trái cây xuống đất, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai lao về phía nữ chính đang đứng trước ống kính, kéo cô về phía mình ——

“Anh đang làm gì vậy?” Đường Tâm trợn to mắt nhìn ông xã xuất hiện ngoài ý muốn, kinh ngạc đến độ không để ý tới ánh mắt tức giận của người khác.

“Tới đây.” Ghen tuông dữ dội khiến anh không quan tâm được nhiều như vậy, trực tiếp kéo cô ra ngoài.

Đám nhân viên làm việc ở đây nhận ra khuôn mặt của người đàn ông này thường xuất hiện trên báo, không ai dám tiến lên cản trở bọn họ giải quyết ‘chuyện nhà’.

“Chờ chút, anh mau buông ra. . .” Cô cố gắng vùng vẫy, nhỏ giọng nhắc nhở anh chỗ này còn có nhiều người.

“Im miệng!” Anh nổi giận đùng đùng cảnh cáo, bàn tay càng dùng lực kéo cô về phía trước.

Đường Tâm tự biết không có cách nào thoát được, đành phải quay lại gật đầu xin lỗi với đạo diễn, cũng nháy mắt với trợ lý, muốn cô ấy giúp mình trấn an mọi người trong phim trường một chút, xoay chuyển tình thế cấp bách.

Chốc lát sau, cô bị ông xã kéo vào trong phòng nghỉ.

“Anh điên à? Không thấy ngoài đó có nhiều người như vậy sao?” Nếu điều này truyền đến tai đám phóng viên thì phải làm sao bây giờ? Chỉ sợ ngày mai hai người bọn họ lại được đưa lên trang đầu rồi!

“Đúng, anh điên rồi, bởi vì em luôn làm những chuyện khiến anh nổi điên ——” Anh ngập tràn lửa giận đè cô vào tường, hung hăng hôn lên bờ môi đỏ mọng, không hề có một chút dịu dàng mà giày vò cô như đang trừng phạt, chỉ muốn mau chóng phá vỡ những hình ảnh trong đầu khiến anh phát điên, trút hết cảm xúc sắp nổ tung trong lồng ngực.

“Không được, anh buông ra ——” Cô không ngừng lắc đầu, cố gắng giãy giụa, cự tuyệt sự hung hăng thô bạo của anh.

Anh coi cô là gì?! Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà lại kéo cô đi làm cái chuyện này, cô cũng không phải công cụ để cho anh giải quyết dục vọng . . . Anh lại đột nhiên phát điên cái gì đây?

“Vì sao lại không được! Em có thể tùy tiện để cho người đàn ông khác hôn mình, vậy mà không thể để cho chồng em chạm vào một chút sao?” Anh gầm lên, trút hết tất cả bất mãn trong lòng bởi vì mấy ngày qua bị cô lạnh nhạt, mà giờ phút này cô lại ra sức phản kháng, như vậy càng khiến anh tức giận, lời nói ra khỏi miệng cũng không kịp suy nghĩ.

Anh cúi đầu, càng hung hăng ngang ngược muốn chinh phục cô, hoàn toàn mất đi lý trí, không để ý đến cô đang giãy giụa phản kháng, tiếp tục cởi quần áo của cô, lại như phát điên mà trắng trợn xâm chiếm lấy thân thể mềm mại, dùng thủ đoạn ngang ngược và nguyên thủy nhất để chứng minh sự hiện hữu của mình, nhấn mạnh mình là người đàn ông duy nhất của cô, ngoài anh ra, không có người đàn ông thứ hai có thể thân thiết chạm vào cô như vậy . . . . Cô vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh!

Rất nhanh, anh phát hiện cô lại phối hợp với mình, không còn cố gắng phản kháng nữa. . .

Anh cho rằng cô đã khuất phục, bởi vì cô vẫn khó thoát khỏi mị lực của anh, cuối cùng sẽ bị sự nhiệt tình của anh hòa tan, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên ——

Ánh mắt cô trống rỗng! Giống như đã rơi vào nơi tối tăm tuyệt vọng, không còn thấy được một tia sáng yếu ớt. . .

Anh giật mình, sức lực trên tay giảm đi không ít. . .

“Đường Tâm.” Anh lo lắng, khẽ gọi tên cô.

Cô yếu ớt hoàn hồn, ánh mắt thê lương ngước lên nhìn anh, lạnh nhạt mỉm cười ——

“Phụ nữ bị anh dùng tiền mua thì không có quyền được cự tuyệt anh đúng không?”

Cô mỉa mai địa vị của mình trong lòng anh —— chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bị anh dùng tiền đổi lấy mà thôi, vậy nên anh không cần phải tôn trọng suy nghĩ của cô, không cần quan tâm đến cảm nhận của cô, muốn làm gì thì làm, cô không được phép có ý kiến, cũng không có quyền phản kháng.

Nếu anh muốn thì cô phải cho. Vậy nên cô dứt khoát buông tha, không giãy giụa nữa, để mặc anh định đoạt. . . .

Vệ Nghị Phong nhìn nụ cười thê lương của cô, trái tim bỗng chốc như bị ai bóp nghẹn, thân thể như bị sét đánh!

Anh như bị điện giật mà buông cô ra, cúi đầu nhìn trên thân thể cô những dấu vết vừa bị anh lăng nhục, những vết đỏ loang lổ hằn trên da thịt trắng nõn, tất cả như đang lên án anh tàn nhẫn đánh mất lý trí, đả kích anh bởi vì ghen tuông mà phạm sai lầm, nhất là câu nói mỉa mai tự giễu của cô, nó khiến anh càng thêm đau lòng, càng thêm hổ thẹn. . . .

“Anh. . .” Nơi cổ họng tràn ngập những lời xin lỗi cùng tự trách, nhưng đột nhiên anh không biết phải nói xin lỗi cô thế nào, chỉ cảm thấy mình đã phá hỏng toàn bộ, chẳng những không có được sự tha thứ của cô, lại còn mất khống chế làm cô tổn thương, làm ra những hành vi hổ thẹn và đáng chết như vậy!

Anh cởi áo khoác phủ lên vai cô, vô cùng xấu hổ với hành vi lỗ mãng vừa rồi của mình, cũng sợ chính mình lại làm ra chuyện gì tổn thương đến cô, chỉ từng bước từng bước đầy ân hận lui về phía sau. . . .

Cuối cùng giống như không thể nào đối mặt với cảm giác tội lỗi của mình, anh tông cửa xông ngoài, bỏ chạy trối chết, rời khỏi phòng nghỉ.

Đi được vài bước, anh lại gặp Phan Khiết Như đang đi về phía này.

“Chút nữa cô vào trong, giúp tôi chăm sóc cô ấy.”

“Oh.” Cô nhìn Vệ Nghị Phong có chút mất hồn, gật gật đầu.

Anh nói một câu cám ơn, lại giống như một u hồn đờ đẫn bước ra ngoài. . . .

Khoảng năm phút sau, Phan Khiết Như gõ cửa bước vào phòng nghỉ, nhìn thấy Đường Tâm đang ngồi trang điểm lại, vẻ mặt mang theo một chút cô đơn.

“Vừa nãy. . . nghe Văn Khiên nói, hình như hôm nay anh ấy đến tìm chị là để xin lỗi.” Cô đặt bó hoa và giỏ trái cây xuống trước mặt Đường Tâm, vừa rồi gọi điện thoại báo cho bên đại diện, cũng nhân tiện gọi cho Thi Văn Khiên để hỏi thăm tình hình một chút.

Động tác trên tay Đường Tâm khẽ dừng lại, nhìn giỏ trái cây xinh đẹp cùng những cánh hoa đã có chút tổn thương, nghĩ đến hành động vừa rồi của anh, trong lòng cô lại cảm thấy chua xót, khóe mắt nhẹ nhàng đỏ lên. . . .

Ngu ngốc! Anh ấy không phải là đến xin lỗi, anh ấy căn bản là đến để kiếm chuyện khiến cô đau lòng mới đúng.

Uổng công anh bình thường có thể nói một đống câu buồn nôn, lời ngon tiếng ngọt, đến thời điểm quan trọng thì ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói được, cả một tuần nay đều làm mặt lạnh, hờn dỗi với c, làm cô khổ sở còn chưa đủ, bây giờ lại làm cái hành động lăng mạ người khác, hại buổi ghi hình của cô bị gián đoạn, một mình bi thảm ngồi trong này, cố gắng trang điểm lại, cũng không dám gọi thợ trang điểm đến để giúp đỡ. . . .

“Khốn kiếp!” Cô mở miệng mắng, ngửa đầu hít hít mũi, vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt, tránh để cho mình trông thảm hại.

“Em lập tức đem đi bỏ ngay.” Thấy cô chủ phiền lòng, Phan Khiết Như lập tức ôm bó hoa và giỏ trái cây chuẩn bị đem đi vứt sọt rác.

“Đợi đã!” Đường Tâm đoạt lại giỏ trái cây, nhỏ giọng nói: “Không cần phải lãng phí đồ ăn.”

“Vậy hoa này. . .”

“Cứ để ở đây trước đi.” Cô cũng giữ bó hoa lại, đặt sang một bên, cuối cùng vẫn không nỡ vứt bỏ những thứ mà ông xã đem đến, tuy người đàn ông kia chỉ biết chọc cho cô tức giận, không hề biết tôn trọng người khác, nhưng trong lòng cô lại không gạt bỏ được sự hiện hữu của anh, tuy rất đau, nhưng cũng rất yêu, vậy nên mới càng tức giận sự bá đạo của anh. . . .

“Chị Đường Tâm, chị thật sự rất thương anh ấy sao?” Trợ lý cười trộm.

“Làm gì có!” Cô phủ nhận có chút mất tự nhiên, hai gò má lại ửng lên một màu hồng nhạt, cô vội vã chạy đến nơi chụp ảnh.

Trợ lý quang minh chính đại bật cười, nghĩ thầm, cô chủ của mình ôm ấp tình cảm thiếu nữ cũng hiện hết lên trên mặt rồi, còn muốn lừa gạt ai nha!

Nhưng mà vừa rồi trong này đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Khi nào có thời gian, cô phải kể cho Thi Văn Khiên mới được. . . .

***

Sau khi Vệ Nghị Phong rời khỏi đài truyền hình liền lập tức gọi về công ty, bảo trợ lý chuẩn bị vài ngày nữa cùng anh đi công tác, buổi tối thu xếp hành lý bay sang Hồng Kông, bởi vì anh không có mặt mũi về nhà đối mặt với bà xã, tuy anh cảm thấy mình thật hèn nhát, nhưng có lẽ tạm thời tách ra để cho hai bên yên tĩnh một chút cũng tốt, anh có thể giải quyết tâm trạng của bản thân trước, sau đó sẽ nghĩ cách trở về bù đắp ‘họa lớn’ mà mình đã gây ra.

Thật là họa vô đơn chí mà!

Đi công tác đến ngày thứ tư, lúc anh vừa mới từ Hồng Kông bay sang Mỹ thì một tòa soạn ở Đài Loan lại một lần nữa tung ra tin tức chấn động, hơn nửa trang đều đăng hình Vệ Nghị Phong cùng hai cô gái trẻ ăn mặc sành điệu vành tai tóc mai chạm vào nhau, cùng nhau bước ra từ trong hộp đêm (nightclub), nội dung bài báo còn tường thuật lại lời nói của một số vị khách, miêu tả bọn họ ở trong hộp đêm uống rượu mua vui, say sưa náo nhiệt, hành động lộ liễu thế nào. . . .

Không cần phải nói, tiếp đó đám phóng viên cứ như ong vỡ tổ ùa tới ‘tập kích’ Đường Tâm, cả ngày đứng canh ở trước trường quay của cô, chờ cô lên tiếng trả lời về vấn đề này. Cô lấy lý do cảm mạo, chỉ để cho người đại diện ra mặt tỏ rõ thái độ tin tưởng của cô đối với chồng mình.

Kiểu trả lời như vậy chả có ai tin! Chưa được mấy tiếng đồng hồ, đám phóng viên đã đưa ra những hình ảnh một tháng trước, lúc cô và mẫu nam ngồi ở nhà hàng ‘anh anh em em’, lại nói đùa bọn họ ngoại tình kiểu ‘phụ xướng phu tùy’, ngang tài ngang sức. Khiến cho mọi người đều suy đoán, không biết cuộc hôn nhân vốn không được coi là khả quan này rốt cuộc có đi đến bên bờ sụp đổ hay không, trên tiêu đề của các bài báo không hẹn mà cùng xuất hiện những dòng ‘Tràn ngập nguy cơ’, ‘Lung lay sắp đổ’, ‘Vỡ mộng hào môn’. . .

Nhưng điều khiến Vệ Nghị Phong hốt hoảng nhất là, từ sau khi anh đọc được những bài báo này thì lại không liên lạc được với bà xã, chỉ có thể giải thích qua tin nhắn điện thoại, vì công việc bên này không có cách nào tạm thời ngừng lại, anh chỉ có thể vừa giải quyết công việc, vừa nhờ trợ lý giúp mình dò xét chuyện nhà. Hai ngày sau, Thi Văn Khiên đã hỏi được tin tức từ Phan Khiết Như, nhưng lại là ——

“Chị Đường Tâm bị anh ta chọc tức đến phát ốm rồi, anh còn mặt mũi mà gọi điện hỏi em sao!” Cạch ——

Thi Văn Khiên vô tội bị bạn gái giận chó đánh mèo, mà Vệ Nghị Phong vừa nghe tin vợ mình bị bệnh thì cứ như đang ngồi trên đống lửa, gấp đến mức như kiến bò trong chảo nóng, cuối cùng chỉ cố gắng đem mớ công việc dự định hoàn thành trong một tuần giảm xuống năm ngày, về sớm hai ngày để gặp bà xã.

“Đường Tâm, dậy đi. . .” Anh ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt tiều tụy của bà xã, trong lòng khó chịu không biết nói thế nào, cứ như đang có người siết chặt lục phủ ngũ tạng, đau khổ không sao tả xiết.

Vài ngày không thấy, thân thể cô vốn đã mảnh mai, giờ đây lại càng trở nên gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, cả người vùi ở trong chăn không ngừng ho khan, âm thanh khàn đặc này lại như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trong lòng anh, khiến nỗi đau trong lòng anh càng sâu hơn. . . .

Ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, chậm rãi mở mắt, nhìn người đàn ông đang ngồi ở bên giường, không xác định được là mình đang tỉnh hay mơ, cho đến khi anh chạm vào mặt cô, khiến cô cảm nhận được nhiệt độ chân thực.

“Dậy ăn một chút đi.” Anh dịu dàng mỉm cười. Mặc dù hiện tại anh phải nên khóc lóc cầu xin cô tha thứ, nhưng điều này còn cần cô phải có sức lực để nghe anh ‘sám hối’ mới được.

Cô nửa tỉnh nửa mê lắc đầu, kéo chăn phủ kín cả người.

“Không muốn ăn cũng phải ăn.” Anh kéo chăn ra, dễ dàng nâng bà xã yếu ớt ngồi dậy.

Anh biết rõ lúc này cô không muốn ăn, cũng không muốn nhìn thấy anh, nhưng người giúp việc nói cô đã bệnh mấy ngày nay, không có một hột cơm vào bụng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ cô sẽ thật sự thành tiên mất.

Anh bưng bát cháo nóng ở bên cạnh, múc một muỗng rồi thổi nguội, đưa tới bên miệng cô. . . .

Cô không há miệng, chỉ yếu ớt nhìn anh.

“Anh biết là anh đẹp trai, nhưng em phải ăn cơm mới no bụng, mau chóng hết bệnh được.” Anh xót xa mở miệng chọc cô cười, thế nhưng chỉ đổi lại được một cái liếc mắt yếu ớt của vợ, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn mở miệng cho anh đút, khiến anh cảm thấy rất vui. . . .

Anh cảm động đút hết bát cháo cho cô, trong lòng lại có cảm giác thành tựu.

Cô nhìn vẻ mặt đắc ý của ông xã, đáy mắt lại có một tia bất đắc dĩ không chịu được, nếu không phải cỠhọng đang đau rát thì cô nhất định sẽ cắn anh.

Kế tiếp là gói thuốc ở đầu giường. Anh tính nhẩm, nhìn theo liều lượng được ghi bên trên thì một ngày uống ba lần, bà xã bướng bỉnh của anh chỉ uống hai ngày một lần, chả trách bệnh không thuyên giảm mà còn có dấu hiệu phát sốt.

“!” Anh mở gói thuốc, đặt vào trong tay cô.

Cô cố sức bỏ trở về đầu giường, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.

“Không được, uống thuốc rồi ngủ tiếp.” Anh kéo cô dậy, kiên trì bắt cô phải làm bệnh nhân ngoan ngoãn.

“Khụ —— khụ khụ . . .” Cô bướng bỉnh lắc đầu, lại không nhịn được mà ho sù sụ, nhưng vẫn không muốn uống mấy cái loại thuốc đắng nghét này, vậy nên mỗi ngày đều tự mình ‘cắt xén’ liều lượng, uống từng chút từng chút, hai ngày mới hết một liều.

Anh vội vàng vỗ vỗ lưng cô, giúp cô dễ thở hơn một chút, sau đó đưa thuốc đến bên miệng cô.

“Anh xin em mau uống thuốc đi, anh sai rồi, em đừng tự ngược đãi bản thân mình như vậy nữa.” Anh ăn nói khép nép, xin cô đừng tự làm khổ mình như vậy, đợi cô khỏe lại rồi muốn cáu gắt với anh thế nào cũng được. Nhìn cô ho đến không thở ra hơi, anh thật sự đau lòng muốn chết!

Nếu cô muốn nổi giận với anh thì phải mau chóng khỏi bệnh, tinh thần hăng hái, đến lúc đó mắng anh một trận mới sảng khoái.

Đường Tâm nhìn vẻ mặt vừa tự trách vừa lo lắng của anh, trái tim cũng như bị ai đó siết chặt, vô cùng khổ sở. . . .

Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng anh lại lập tức nhân cơ hội này mà nhét thuốc vào trong miệng cô, cảm giác đắng nghét khiến cô nhíu mày.

Anh lập tức đưa nước cho cô uống, nhìn cô đã nuốt hết vào bụng, lúc này anh mới có thể yên tâm thả lỏng, xoa xoa đầu cô: “Vậy mới ngoan.”

Ánh mắt cô ấm ức nhìn nụ cười chướng mắt của anh, lặng lẽ nén giận, anh lúc nào cũng bá đạo, tự cho mình là đúng, cũng không nghe lời cô đang định nói . . . .

“Ngủ đi, có gì để sau rồi nói.” Anh sắp xếp gối đầu rồi đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp kín chăn, sau đó nằm xuống bên cạnh dỗ cô vào giấc ngủ, một tay dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô, ánh mắt tràn ngập nhu tình lại pha lẫn một chút đau lòng.

Cô vốn không muốn nghe lời anh, anh dựa vào cái gì mà bắt cô tỉnh thì cô phải tỉnh, bảo cô ăn thì cô phải ăn, muốn cô ngủ thì cô phải ngủ? Nhưng mà . . . .

Tay của anh thật ấm áp. . . . nắm lấy tay cô cũng ấm, sờ lên trán cô cũng ấm, lúc dùng sức vỗ lưng cho cô cũng dễ chịu . . . .

Cô thích bàn tay của anh, thích đến không giải thích được, thật là có chút muốn khóc, cô nhắm chặt đôi mắt đang nóng lên, tiếp đó lại cảm thấy buồn ngủ, dường như là thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

Hai ngày nay bởi vì ho nhiều, thỉnh thoảng lại còn phát sốt khiến cô không thể nào ngủ ngon giấc, một đêm tỉnh dậy không biết bao nhiêu lần, khó chịu không thể nào ngủ nổi.

Thế nhưng đêm nay lại có thêm một vòng tay to lớn vây quanh, khiến cô có thể yên tâm dựa sát vào vòm ngực của anh, đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi . . . .


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status