Tặng Em Một Hạnh Phúc

Chương 5

/10


Sau khi Phan Khiết Như rời đi, Đường Tâm gọi cho bên đại diện để thảo luận về nội dung kịch bản, sau đó lại nhận được điện thoại từ mẹ cô.

Thật đúng lúc, cô cũng đang định gọi hỏi mẹ tuần sau có đến tham dự hôn lễ của mình hay không.

“Con vừa chuyển tiền rồi đấy, mẹ nhận được chưa?” Mỗi tháng cô đều gửi mấy vạn cho mẹ.

“Nhận được rồi.” Lý Nghi Trăn đáp xong thì lại ấp úng mở miệng: “Hâm Hâm này, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con.”

“Chuyện gì?” Mỗi lần mẹ gọi tên riêng của cô dịu dàng như vậy thì cô lại có một dự cảm chẳng lành.

“Con biết đấy, anh hai con. . . .”

Biết ngay mà!

“Nó ở Thượng Hải xảy ra chút chuyện, con có thể giúp nó một lần được không?”

“Công ty anh ấy chẳng làm ăn được gì cả! Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, anh ấy không hợp với việc kinh doanh đâu, hai người khuyên anh ấy trở về Đài Loan tìm một công việc khác đi.” Cô không nhịn được nữa, khẽ gắt lên, cảm thấy việc kinh doanh của cái người anh trai tự cho là đúng kia căn bản là một cái hố đốt tiền lớn, thu cái gì mua cái gì mà phải bồi thường hết cả vốn lẫn lãi, thua lỗ ê hề.

Vậy mà tên kia cũng chẳng có cảm giác gì, bởi vì đó là đồng tiền mồ hôi xương máu của người khác!

“Con đừng nói anh con như vậy, chỉ vì thời vận không thích hợp, lại gặp bên đối tác rắp tâm lừa gạt, với lại lần trước là vì tài chính biến động. . . .” Lý Nghi Trăn vẫn theo thường lệ, mở miệng bênh vực con trai.

Bởi vì thói quen nịnh nọt chồng kế, cũng sợ bị người đời nói bà ta là mẹ kế xấu xa, vậy nên hai mươi năm nay, bà ta luôn hết lòng hết dạ nuôi nấng hai đứa con riêng của chồng, chăm sóc bọn họ vô cùng cẩn thận, đứa lớn thì làm bác sĩ, đứa thứ hai học vớ học vẩn cũng tốt nghiệp vào được sở nghiên cứu.

Nếu đem so sánh thì từ lúc tiểu học, Đường Tâm đã phải vừa chăm sóc cho em gái mới sinh, vừa gánh vác một phần việc nhà, lên trung học thì bắt đầu đi làm thêm để kiếm tiền tiêu vặt, học đại học xong là rời khỏi nhà tự mưu sinh, cứ như cô và mẹ mình chẳng hề có quan hệ máu mủ gì vậy.

Cho tới nay, mẹ cô vẫn luôn khúm núm trước mặt cha dượng, đối xử với cô cũng khác xa so với ba đứa con còn lại, khiến cô không thể không ý thức được là mình đang ăn nhờ ở đậu nhà của bọn họ, vậy nên từ sớm cô đã chuyển ra sống độc lập, không muốn sống trong căn nhà lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của người khác, nhưng nơi đó vẫn còn tình mẫu tử không có cách nào bỏ được, khiến lần nào cô cũng không nhẫn tâm cự tuyệt lời cầu xin giúp đỡ của mẹ mình.

“Cần bao nhiêu?” Cô trực tiếp hỏi giá, chẳng thèm nghe mẹ mình lải nhải bao che cho cái tên phá gia chi tử kia.

“Có lẽ. . . ít nhất là . . . tám trăm vạn.”

“Cái gì?” Cô thật muốn rớt điện thoại. Lần trước bởi vì mẹ cô khóc lóc sướt mướt bảo cha dượng định thế chấp căn nhà bọn họ đang ở để trả nợ cho cái tên kia, cô không đành lòng nhìn hai ông bà đã lớn tuổi mà còn phải đi vay mượn, vậy nên đã đem bốn trăm vạn tích cóp mấy năm để trả nợ cho cái tên kia, kết quả là bây giờ anh ta lại nợ gấp đôi!

“Con không có nhiều tiền như vậy, nhiều lắm thì cũng chỉ có năm mươi vạn thôi.” Cục diện rối rắm này khiến cô thật sự bất lực. Cô cũng không phải là máy in tiền, đi diễn hai năm ròng rã mới bắt đầu kiếm được một chút, năm ngoái đã đầu tư cho anh cả mở phòng khám, còn bỏ ra một khoản cho em gái đi du học, bây giờ cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.

“Chẳng phải con sắp kết hôn với con trai của tập đoàn lớn sao? Có thể hỏi mượn cậu ta được không? Anh hai con nói nếu chồng con nguyện ý giúp nó thì chuyện kinh doanh bên kia sẽ được thuận lợi hơn.” Lý Nghi Trăn thuật lại lời nói của con trai, tin tưởng với năng lực của con rể, tuyệt đối có thể giúp được chuyện này.

Trái tim của Đường Tâm trở nên lạnh giá, không ngờ mẹ cô lại mở miệng nói với cô những lời như vậy.

Cuộc điện thoại này đã có dụng ý từ trước sao? Bọn họ thật sự coi cô là gà đẻ trứng vàng rồi à?

Là một người mẹ, bình thường Lý Nghi Trăn cũng ít khi chủ động liên lạc với con gái, chỉ có lần cô bị vướng vào scandal hút thuốc phiện thì bà ta mới gọi điện tới hỏi là thật hay giả, cũng không hỏi cô có cần giúp đỡ gì không. Hôm nay con gái mình sắp gả cho một người đàn ông nổi tiếng phong lưu, bà ta làm mẹ cũng không có được một câu lo lắng, trái lại còn vội vã muốn cô sử dụng quan hệ này để vay tiền giúp cái tên phá gia chi tử kia. . . . .

Ha! Không ngờ mẹ ruột quan tâm đến cô còn không bằng một người trợ lý, dường như chỉ có lúc nào muốn nhờ cậy thì mới có thể nhớ đến mình vẫn còn một đứa con gái đang lưu lạc ở bên ngoài.

“Con sẽ không can dự đến chuyện làm ăn của anh ta, cũng không thể vay tiền giúp anh ta.” Cô quả quyết từ chối yêu cầu của mẹ mình, không để bọn họ đem Vệ Nghị Phong trở thành máy rút tiền được, thậm chí cô còn cảm thấy cần phải để cho Vệ Nghị Phong biết rõ cái suy nghĩ này của bọn họ khiến cô xấu hổ.

Trong điều kiện trao đổi hôn nhân, anh đã bỏ ra rất nhiều tiền vì cô, giúp cô giải quyết hết tất cả những vấn đề khó khăn, sao cô có thể mặt dày mà đòi hỏi nhiều hơn ở anh được?

Nếu cha dượng lại muốn thế chấp nhà để làm chuyện điên rồ thì cô cũng sẽ không quan tâm nữa!

“Hâm Hâm. . . Con đừng như vậy, giúp nó thêm lần nữa được không? Nếu anh hai con không qua được lần này, công ty sẽ. . . . Công ty sẽ thật sự thê thảm, nói không chừng sẽ phá sản mất.” Giọng nói của mẹ cô lập tức trở nên nức nở nghẹn ngào.

Con xin mẹ, hiện giờ người nên khóc là ai chứ? Lần nào ‘chùi đít’ giúp tên kia xong thì cô đều khóc không ra nước mắt đấy!

“Mẹ, tuần sau con kết hôn, mẹ và chú có đến không?” Cô vờ như không nghe thấy mẹ mình đổi giọng, hỏi thẳng vào vấn đề, thầm nhủ lần này mình tuyệt đối không được mềm lòng, phải để cho cái tên phá gia chi tử kia nếm một chút đau khổ.

“Cái này. . . Đương nhiên là mẹ sẽ đến rồi, còn chú con, để mẹ hỏi xem ông ấy rảnh không đã.” Chồng bà ta là giáo sư đã về hưu, quan niệm tương đối bảo thủ, vẫn luôn không hài lòng con gái dấn thân vào cái nghề này, ít khi thừa nhận với bên ngoài là mình có một đứa con gái như vậy, lần trước scandal Đường Tâm hút thuốc phiện tiêm ma túy, ông ta đã nổi giận đùng đùng, không biết lần này có đồng ý tới tham dự hôn lễ của cô hay không.

“Được, mẹ tranh thủ trả lời sớm cho con biết, hai ngày nữa con sẽ chuyển khoản năm mươi vạn, đừng nói gì thêm nữa.” Cô cũng nhanh chóng cúp máy, tắt nguồn điện thoại. Trong lòng hiểu được tỷ lệ cha dượng tới tham dự hôn lễ không cao, mà cô cũng chỉ vì quan hệ với mẹ nên mới mời ông ta đến dự mà thôi.

Nhưng buồn cười là, tuy trước giờ cha dượng vẫn không có thiện cảm đối với cô, từ nhỏ tới lớn cũng chỉ xem cô như người ngoài, nhưng mỗi khi trong nhà cần tiền, lại chưa từng nghe thấy ông ta phản đối mẹ cô điện thoại đến hỏi cô, hiển nhiên cha dượng đối với số tiền mà cô kiếm được so với cô còn bao dung hơn nhiều.

“Haha. . .” Cô ngồi trên ghế sofa, khẽ cười tự giễu, cười giá trị của bản thân mình trong cái nhà kia còn mỏng hơn cả đồng tiền, cho dù cô làm nhiều hay ít, làm đúng hay sai thì trong mắt bọn họ, cô cũng chỉ là người ngoài, không một ai thật lòng coi trọng sự tồn tại của cô.

Đột nhiên, trong đầu cô lại hiện ra khuôn mặt tuấn tú ngang ngạnh, trên khuôn mặt kia luôn mang theo ánh mắt khiến người ta cảm thấy hứng thú, khóe môi cong lên cười như có như không, thỉnh thoảng sẽ nói những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập, chỉ cần hơi lơ là một chút là lại động tay động chân với cô. . . . .

Không hiểu vì sao cô lại đột nhiên nghĩ tới Vệ Nghị Phong, trong giờ phút tâm tình trở nên tối tăm mù mịt, người đàn ông lúc nào cũng khiến cô phải hết sức chú ý đối phó này lại đột nhiên xông vào trong tâm trí cô, gạt đi những cảm xúc bất an mơ hồ, khiến cô có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mọi chuyện dường như cũng không tệ đến thế.

Nhưng. . . . rốt cuộc vì sao lại là anh? Vì sao lúc cô không vui thì người đầu tiên nghĩ đến lại là cái người đàn ông lúc nào cũng dùng ánh mắt sỗ sàng để nhìn cô?

Roẹt ——

Cô rút một quyển tạp chí từ dưới ngăn bàn, trang bìa là hình Vệ Nghị Phong, trên trán vẫn còn dán băng y tế nhưng không làm giảm đi khí chất phong độ của anh, trong hình, phía trên vết thương của anh còn được ghi một dòng tiêu đề nổi bật ——

Đây là cái giá của chuyện ‘yêu’!

Cô giơ cao tờ tạp chí, sững sờ nhìn chữ ‘Yêu’ to và rõ ràng bên trên gương mặt tuấn lãng của anh, trống ngực lại vô duyên vô cớ đập thình thịch, mỗi lúc một nhanh. . . .

Không, điều này quá hoang đường rồi! Giống như diễn kịch mà không cẩn thận lại diễn quá lố vậy, mấy ngày nay phải tập trung chuẩn bị cho hôn lễ, truyền thông lại càng bám sát, mức độ tiếp xúc tay chân của hai người ngày càng nhiều, vậy nên cô mới có thể sinh ra một loại cảm giác như sắp kết hôn với người đàn ông mình yêu, nhưng thật ra mọi chuyện không phải như vậy!

Đúng, không phải như vậy, không có khả năng. . . .

Cô đem cuốn tạp chí nhét vào dưới cùng của ngăn bàn, nhắm mắt làm ngơ, giống như làm vậy có thể giúp cô tỉnh táo lại, không suy nghĩ miên man nữa.

Nhưng có một số việc không phải là mình không muốn thấy thì nó sẽ không xảy ra.

***

Ngày kết hôn, mặc dù không phải là ngày nghỉ, thế nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người, chủ đề tập trung vào đám cưới hào môn, vẫn có rất đông người đến tham dự, trong đó không thiếu chính khách, thương nhân, những nhân vật thuộc tầng lớp quan trọng và phần lớn đám ca sĩ diễn viên nổi tiếng, đương nhiên giới truyền thông đã cầm máy đứng ở hiện trường, sẵn sàng chụp ảnh, chuẩn bị ghi chép đầy đủ về buổi hôn lễ xa hoa và trang trọng này.

Hôm đó Vệ Thanh Sơn cũng không đến, nhà trai chỉ có vợ chồng bác gái đến tham dự và phát biểu, nhà gái chỉ có mẹ cô dâu thay mặt đến tham dự, điều này khiến cho mọi người xôn xao bàn tán, nhưng hai bên gia đình cũng không ai ra mặt trả lời, vẫn giữ thái độ im lặng.

Về phần cô dâu rốt cuộc có thai hay không?

Dựa vào cách nói dân gian, nếu cô dâu chưa mang bầu thì lúc bước xuống xe hoa phải nhờ trưởng bối hoặc bà mai cầm rá tre để che lên đầu, như vậy có thể giúp cho cô dâu xu cát tị hung (tránh xấu tìm tốt). Nếu cô dâu bị nghi là đang mang bầu thì phải dùng một cây dù đen để che, tránh hung thần làm ảnh hưởng đến bào thai, dẫn đến sinh non.

Vì vậy đã có rất nhiều phóng viên đứng canh trước cửa nhà Đường Tâm từ rất sớm, tất cả máy ảnh đều hướng về chiếc xe hoa màu đen đi đầu, chờ đợi khoảnh khắc cô xuất hiện. . . . .

Quả nhiên là có bung dù! Nhưng đây không phải là dù đen, cũng không phải là dù che mưa, mà là cây dù làm bằng vải lụa, có viền ren bằng tơ màu trắng, đồng màu với bộ lễ phục cô đang mặc. Chuyện này. . . . .

Mọi người nhìn một hồi, cũng không đoán được rốt cuộc là cô dâu có mang thai hay không, chỉ chụp được dáng vẻ mỉm cười tự nhiên của cô dâu.

“Trông vẻ mặt của bọn họ buồn cười thật đấy!” Đến phòng nghỉ của cô dâu, Phan Khiết Như đảm nhiện làm phù dâu cũng không quên được dáng vẻ trợn mắt há mồm, vô cùng buồn cười của đám phóng viên, may mà Đường Tâm đã đoán được chiêu này của bọn họ.

“Chị đã sớm nói là mình không có thai, tại bọn họ không tin đấy chứ.” Bọn họ đã thích ‘xào nấu’ tin tức như vậy, vậy thì cô cũng cho thêm một chút ‘nguyên liệu’ để tăng phần hấp dẫn, để buổi hôn lễ này thú vị hơn một chút.

Phan Khiết Như nhìn vẻ mặt tươi cười của Đường Tâm, đột nhiên cảm khái nắm lấy tay cô. . . .

“Chị Đường Tâm, chị nhất định phải hạnh phúc đấy!”

“Ừ.” Cô gật đầu, nhìn vẻ mặt không đành lòng của trợ lý, quả thực còn giống mẹ ruột của cô hơn là người mẹ ruột kia.

“Nếu bây giờ chị hối hận thì em vẫn sẽ đứng bên cạnh chị.” Cô thấp giọng bổ sung một câu.

Đường Tâm bật cười, phát hiện cái cô trợ lý này cũng rất giỏi ‘đóng phim hài’.

“Chị không hối hận, nhưng vẫn cần em tiếp tục ở bên cạnh chị.” Đường Tâm cảm động ôm lấy trợ lý, thuận tiện chuẩn bị bao lì xì để đưa cho cô ấy, cám ơn hôm nay cô ấy đã tới giúp đỡ, trong khoảng thời gian này cũng đã giúp cô rất nhiều chuyện, giảm bớt không ít áp lực cho cô.

Cốc cốc ——

Vệ Nghị Phong dẫn theo trợ lý tiến vào phòng nghỉ, hôm nay Thi Văn Khiên phải làm phù rể cho ông chủ, vậy nên cũng không được nghỉ ngơi.

“Hai người không phải là đang nói xấu tôi đấy chứ?” Vệ Nghị Phong trêu đùa, nhìn hai cô gái đang dựa sát vào nhau.

Hôm nay anh mặc một bộ âu phục được cắt may thủ công, vóc dáng cao lớn hoàn mỹ làm tăng thêm khí chất ngạo nghễ của tầng lớp quý tộc, càng nhìn càng cảm thấy ‘oai hùng tỏa sáng, khí vũ hiên ngang’.

“Anh không làm gì xấu thì không cần phải lo lắng chúng tôi sẽ nói xấu anh.” Đường Tâm phản ứng rất nhanh, đáp trả lại anh, mỉm cười nhìn dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên của anh, trái tim lại chợt như có chút xao động.

Cô trợ lý bên cạnh thì hình như lại có chút chột dạ, lủi sang một bên thu dọn đồ đạc, đem vị trí nhường lại cho chú rể.

“Hôm nay cô rất đẹp.” Thi Văn Khiên mở miệng khen Phan Khiết Như đứng ở bên cạnh. Khoảng thời gian này anh phải thường xuyên giúp ông chủ lo mọi chuyện lớn nhỏ cho hôn lễ nên cũng thường hay liên lạc với cô, ấn tượng cũng không tệ lắm.

“Hôm qua, hôm trước, hôm trước nữa tôi cũng không xấu.” Phan Khiết Như tức giận liếc anh ta một cái, bởi vì ông chủ của anh ta phong lưu, vậy nên cô cảm thấy cấp dưới của anh cũng chẳng khá hơn chút nào.

“Ơ, phải. . . Hôm nay là đặc biệt xinh đẹp.” Thi Văn Khiên có chút lúng túng đẩy mắt kiếng.

Vệ Nghị Phong lại không khách khí mà bật cười, xem ra tính cách của cô trợ lý này không khác cấp trên của mình là bao, xem ra trợ lý của anh phải chịu khổ rồi!

“Không thể nói trợ lý của em thân thiện với trợ lý của tôi một chút sao?” Anh ngồi sau lưng cô dâu của mình, hôn lên cần cổ xinh đẹp của cô, ghé sát vào tai cô, nói nhỏ.

“Tôi có thấy cô ấy hung dữ với anh ta đâu?” Cô hoàn toàn đứng về phe trợ lý của mình, thầm nghĩ, theo đuổi bạn gái không phải là việc dễ dàng như vậy, đương nhiên cần phải hao tâm tốn sức một chút, ai như anh. . . .

“Thật hy vọng em đối với tôi bất công một chút.” Anh mỉm cười nhìn thoáng qua giai nhân trong gương, cảm thấy đãi ngộ của cô đối với mình thật sự rất khác biệt.

“Anh đoán được lòng của tôi sao?” Cô chớp mắt quyến rũ, hỏi anh, cho là chỉ có mình mới biết rõ đâu là đùa giỡn đâu là chân thực, cô nhìn anh chờ đợi đáp án.

“Em có nguyện ý giao nó cho tôi không?” Đôi mắt anh sáng rực, quả thực anh luôn khao khát món chiến lợi phẩm khó có được này, như vậy sẽ càng thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông.

“Còn phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.” Cô từ chối cho ý kiến, thật ra mấy ngày nay vừa nghĩ tới vấn đề mình rốt cuộc yêu hay là không yêu anh, tâm tình của cô lại trở nên rối bời, quyết định nhìn xem anh đặt niềm tin bao nhiêu vào cuộc hôn nhân này, giao ra bao nhiêu cho cô, cô sẽ đáp lại cho anh cũng tương đương như vậy.

Chẳng qua dựa vào tình huống trước mắt, dường như anh đã nhích một chút ra khỏi vạch xuất phát, trộm đi một chút tâm tư của cô. . . . .

“Yên tâm, buổi tối tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình, bảo đảm sẽ làm cho em không ngừng đạt đến cao trào.” Anh cam đoan hứa hẹn với cô đêm nay sẽ là một đêm tân hôn mất hồn.

Ai nói với anh chuyện này chứ! Không biết xấu hổ. . . . . .

Mặt cô đỏ tới mang tai, trừng mắt với người đàn ông trong gương, sau đó vội vàng liếc mắt nhìn hai người còn lại trong phòng, may mà bọn họ không nghe thấy, nếu không thì cô chẳng còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.

“Chẳng phải hai người còn phải đón khách sao? Sao còn chưa ra ngoài nữa.” Cô vội vàng đuổi người, sau đó đẩy anh ra xa một chút, không để anh phát hiện lỗ tai mình đã ửng hồng.

“Lát nữa gặp lại.” Anh khẽ mỉm cười, trực giác cho rằng việc cô cự tuyệt cùng sự ngượng ngùng chợt hiện trên khuôn mặt chỉ là mánh khóe lạt mềm buộc chặt mà thôi, thế nhưng vẫn rất dễ dàng khiến anh động lòng.

Anh mang theo trợ lý rời khỏi phòng nghỉ, vừa nghĩ tới thân thể tuyệt đẹp của cô ẩn dưới lớp tơ lụa màu trắng, trong cơ thể anh lại trào dâng một loại kích động, máu nóng sôi sục, lại giống như một chàng thiếu niên ngây ngô đang chờ đợi đêm xuống để được động phòng cùng với cô dâu của mình. . . . .

***

“Mười, chín, tám . . . .”

Đêm khuya, hôn lễ đã kết thúc một cách trọn vẹn, đôi vợ chồng mới cưới trở về khu nhà cao cấp có giá lên đến hàng tỷ đồng, sau khi Đường Tâm cởi bỏ bộ lễ phục cùng với mớ trang sức vướng víu, rốt cuộc mới có cảm giác đại công cáo thành, từ trong mộng trở về thực tế, cũng vì vậy, cô bắt đầu cảm thấy khẩn trương đối với đêm tân hôn này.

“Bảy, sáu, năm. . . .” Cô đứng trước gương ở trong phòng tắm, bắt đầu đếm ngược, cố gắng tiêu hỏa cảm xúc căng thẳng trong lòng mình.

Cái này cũng phải trách Vệ Nghị Phong miệng lưỡi không đứng đắn kia, khi không lại nói linh tinh ở trong phòng nghỉ, cơ thể anh rắn chắc khỏe mạnh chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, trên làn da màu lúa mạch còn vương những giọt nước mỏng manh, cứ thế hiện ra trước mắt cô, nhờ có ánh đèn lại càng trở nên rõ rệt, đúng là tú sắc khả xan mà. (sắc đẹp có thể thay cơm)

Nếu đem so một cách chuẩn xác thì anh quả thực giống như một con gà béo vừa mới được nướng xong, hương thơm ngào ngạt, hại cô suýt chút nữa thì chảy nước miếng.

“Bốn. . .bốn. . .năm, sáu. . .” Cô nghĩ đến bờ mông săn chắc của anh bên dưới chiếc khăn tắm, rất không có tiền đồ mà bị chính suy nghĩ đen tối của mình ảnh hưởng, những con số đang đếm cũng quay vòng vòng ở trong đầu.

“Bình tĩnh một chút đi!” Cô gõ gõ đầu, muốn cái người trong gương đừng có háo sắc như vậy nữa, cũng không phải là chưa bao giờ nhìn thấy trai đẹp, lúc làm việc cũng đã từng ôm hôn rồi, như nhau cả thôi mà, có gì đặc biệt chứ.

“Ba, hai, một!” Cô đếm xong một hơi, cuối cùng kiểm tra đồ ngủ trên người mình, chỉnh lại mái tóc dài mềm mại, nhìn vào trong gương nở một nụ cười quyến rũ, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.

Còn chưa đi được vài bước thì cô đã sững sờ ngay tại chỗ, mở to mắt nhìn người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót tứ giác đang ngồi nghiêng trên ghế sofa một góc 45 độ.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Làm ấm người.” Anh kết thúc động tác ‘vịn ghế’, thoải mái đứng thẳng người, vung mạnh tay.

“Ấm. . .ấm người?” Cô đứng hình, ánh mắt theo bản năng nhìn vào chiếc quần lót của anh, trong đầu lại hiện lên một số hình ảnh kì quái, gót chân lặng lẽ nhích về phía sau một chút. . . .

“Nhìn em có vẻ rất khẩn trương.” Anh buồn cười nhìn dáng vẻ có chút cứng ngắc của cô, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, tại sao cô lại có phản ứng bối rối giống như những cô gái ngây thơ trong trắng vậy?

Thật ra thì bình thường, chỉ cần có thời gian thì anh hay có thói quen làm một số động tác vận động thân thể, như vậy không những vừa tập thể dục mà còn có thể giúp đầu óc tỉnh táo, vừa rồi cũng bởi vì nhàm chán nên mới tùy tiện làm một vài động tác để giết thời gian mà thôi, thuận miệng trêu cô một chút, không ngờ cô lại giống như thật sự cho là anh đang ‘dốc hết công sức’ để chuẩn bị công tác trên giường với cô, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô hình như là đã bị dọa sợ.

“Ai khẩn trương chứ!” Bản tính không chịu thua lập tức trỗi dậy, cô bước mấy bước về phía trước, dáng vẻ ung dung đi đến bàn trang điểm, cầm lược chải mái tóc dài đen nhánh.

Anh vui sướng thưởng thức đường cong duyên dáng trên người cô, bờ mông gợi cảm dưới lớp vải lụa nhất định vô cùng căng mẩy đàn hồi, hệt như quả đào chín mọng khiến người ta thèm thuồng. . . .

“Tới đây.” Anh ngồi trên giường lớn, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, anh không thể chờ đợi thêm được nữa, chỉ muốn lập tức dùng hành động để xác nhận suy đoán của mình.

Cô buông lược, quay đầu lại nhìn người đàn ông cao ngạo phách lối kia, thầm nghĩ anh ta coi cô là chó hay mèo sao?

“Không, anh tới đây.” Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh, trong ánh mắt xinh đẹp lại mang theo vài phần khiêu khích, cô hiểu rõ lúc so tài với đàn ông cần phải dùng tới mị lực, còn lâu cô mới để mình biến thành vật cưng của anh.

Anh bật cười nhìn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô, bây giờ anh không cần phải để tâm đến sự phản kháng của cô nữa. Phụ nữ quá nghe lời thì chẳng còn gì thú vị, mà cô lại là một thử thách mê người.

Anh bước xuống giường, đi về phía cô gái xinh đẹp gợi cảm, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể ấm áp ngát hương thơm, ánh mắt tinh tế ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt ửng hồng, làn da mịn màng . . . .

“Em không trang điểm.”

“Thì sao?” Cô nhìn mình trong gương, rõ ràng là được chăm sóc rất tốt nha!

“Thoạt nhìn càng trẻ ra, nước da trắng hồng, vô cùng mịn màng.” Anh yêu thích không muốn buông tay, khẽ vuốt ve làn da nhẵn mịn, thành thật tán thưởng vẻ đẹp của cô không phải nhờ son phấn, làm tăng thêm cảm giác tươi mát trong lành, anh vốn tưởng cô phải nhờ vào mỹ phẩm và đồ trang sức mới có được nhan sắc xinh đẹp động lòng người như vậy.

Trước đây có không ít phụ nữ ở trước mặt anh chỉ dám cởi hết quần áo chứ không dám tháo bỏ trang sức, cứ như trước khi trang điểm và sau khi trang điểm là hai người hoàn toàn khác nhau vậy, quả thực anh cũng có chút lo lắng vợ mình cũng là một người phụ nữ sống bằng lớp mặt nạ như vậy. Nhưng thật may, vẻ đẹp của cô là do trời sinh!

Trong lúc vô tình, Vệ Nghị Phong cũng không phát hiện anh đã bắt đầu xem Đường Tâm chính là vợ mình, không hề có chút khó khăn của một người vừa bước chân vào hôn nhân.

Khóe môi Đường Tâm khẽ cong lên, má đào hây hây, ánh mắt như hồ nước thu khẽ lướt qua đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm giống như nam châm, trong lòng lại cảm thấy lâng lâng.

Không thể phủ nhận, phụ nữ đều thích được người khác khen ngợi, mà những lời tán thưởng của người đàn ông này lọt vào tai cô lại càng thêm đặc biệt dễ nghe, khiến đóa hoa trong lòng cô nở rộ. . . .

“Tôi muốn nhìn một chút xem những nơi khác trên người em có đẹp như vậy hay không.” Anh hé môi cười, bàn tay lập tức trượt xuống mông cô rồi bóp một cái —— quả nhiên là vô cùng đàn hồi.

Cô giật mình, hai má ửng hồng, không ngờ anh lại đánh lén mình như vậy! Cô đã biết là không thể nào lơ là với người đàn ông này mà. . . .

Anh nhìn gò má hồng hào ướt át trên khuôn mặt trắng nõn, lửa dục trong lòng lại lập tức bùng lên, trực tiếp ôm cô đi về phía giường lớn.

Lưng của cô vừa chạm vào drap giường thì lại lập tức bị một thân thể cao to đè lên, bàn tay vội vã kéo dây áo ngủ của cô xuống ——

“Đợi một chút!” Cô gạt tay anh ra, dùng sức đẩy anh ngồi sang một bên, sau đó vội vã ngồi dậy, kéo dây áo ngủ lên, bàn chân trắng nõn chống lên vòm ngực rắn chắc của anh: “Ưu tiên phụ nữ.”

Cô dùng vẻ mặt dịu dàng đáng yêu nhắc nhở anh bình tĩnh, chớ nóng vội, cũng không cho phép anh nóng vội. Một mặt bởi vì trong lòng cô thật sự đang rất hoảng loạn, một mặt cô lại không cam tâm để mặc cho người khác định đoạt, vậy nên cô quyết định đảo khách thành chủ, dựa vào tiến độ của chính mình để tiến hành việc tiếp xúc thân mật này.

“Em muốn làm thế nào?” Ánh mắt anh trầm xuống, vuốt ve thân thể nõn nà của cô, giọng nói trầm thấp lại mang theo hưng phấn chờ mong.

Anh đoán có lẽ là cô không biết, động tác nâng chân này lại khiến anh có thể nhìn rõ quần lót bên dưới đồ ngủ của cô, một chiếc quần lót viền tơ nho nhỏ như ẩn như hiện, che lấp vườn hoa bí mật khiến đàn ông suy nghĩ viển vông, hay cũng có lẽ đây vốn là thủ đoạn mà cô đang cố gắng sử dụng để hấp dẫn anh. . . .

Nhưng dù là thế nào thì anh cũng thừa nhận mình đang rất hưởng thụ.

Đường Tâm nở nụ cười quyến rũ, rút đôi chân đẹp, dáng vẻ trêu người ngả về phía anh. . . .

Tốt lắm! Ngay cả bộ ngực căng tròn của cô cũng như ẩn như hiện trước mắt anh, cô nhất định là đang cố ý . . . .

Nhưng anh vẫn hưởng thụ, hơn nữa lại càng mong đợi động tác kế tiếp của cô.

Cô vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cương nghị tuấn tú, từ lông mày, mắt, mũi, bờ môi ——

Anh đột nhiên há miệng ngậm lấy ngón tay của cô, ở trong miệng mập mờ đùa giỡn, nơi đáy mắt thâm trầm lại như đang ám hiệu cho cô làm chuyện xấu.

Vành tai cô nóng lên, đột nhiên rút ngón tay về, xấu hổ trừng mắt liếcnh một cái.

Khóe môi Vệ Nghị Phong lộ ra một nụ cười đắc ý, trông rất gian trá.

Hành động không biết xấu hổ của anh đã kích thích ý chí chiến đấu của Đường Tâm, ngón tay thon dài ngà ngọc lại một lần nữa mon men trượt lên thân thể cường tráng, mang theo một chút khẩn trương, một chút kích thích, chậm rãi thăm dò từng đường cong trên người anh, từ bả vai rộng lớn, lồng ngực vạm vỡ, cơ bụng sáu múi. . . .

Cô dừng lại, trong nháy mắt liền vứt bỏ đi sự rụt rè sau khi giao chiến, cô nghĩ mình không cần xấu hổ khi chạm vào thân thể của chồng, điều này là hoàn toàn hợp pháp, hơn nữa cô tin tưởng anh cũng sẽ không khách khí với cô, vậy nên ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế, nghĩ vậy, cô càng sờ soạng anh nhiều hơn!

Ánh mắt anh trầm xuống, bên dưới càng trở nên căng cứng, giống như cũng đang mong đợi cô to gan chạm vào.

Đường Tâm tò mò, vươn tay khẽ nắm lấy, cô chưa bao giờ cẩn thận chạm vào thân thể đàn ông như vậy, cảm giác dường như cách một lớp vải, thứ ở bên dưới tay cô vừa nảy lên, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, lan đến tận bàn tay của cô, khiến hai má cô ửng hồng, nhưng ngoài cảm giác thẹn thùng thì lại có thêm một chút hưng phấn! Không biết lúc anh sờ cô có phải cô cũng sẽ có cảm giác này hay không?

Cô ngước mắt nhìn anh, lại phát hiện khuôn mặt anh đang căng ra, ánh mắt sắc bén so với mọi ngày lại càng trở nên sâu thẳm, tựa như đang cất giấu hai ngọn lửa cháy hừng hực ở bên trong. . . .

Phát hiện mình có sức ảnh hưởng với anh như vậy, trong lòng cô lại có chút vui vẻ, thì ra không phải chỉ có mình anh mới có thể khiến tâm tư của cô rối loạn, kỳ thực cô cũng có thể thao túng được phản ứng của anh.

Cô siết chặt tay thêm một chút, hô hấp của anh lại trở nên dồn dập, mà vật nóng bỏng đang nằm trong tay cô lại giống như biến đổi đến kinh người. Cô thả lỏng tay một chút, anh lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, khiến cô cảm thấy rất thú vị, muốn thử thêm nhiều cách khác xem thế nào.

Đường Tâm hơi nghiêng người, cố tình ghé sát vào bờ môi đang mím chặt, đặt vô số nụ hôn lên khuôn mặt anh, sau đó chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng cắn vào cơ ngực cường tráng, chạm nhẹ một chút lên ngực anh, hai tay cũng bắt đầu sờ soạng khắp nơi trên người anh, nghe thấy tiếng thở dốc từ trên đỉnh đầu truyền xuống, cô lại càng đắc ý, chơi đùa càng thêm hăng say, hoàn toàn không biết mình sắp gặp ‘tai vạ’ đến nơi rồi.

Vệ Nghị Phong cắn răng, cảm thấy người phụ nữ này sắp bức anh phát điên rồi.

Nói thực ra thì kỹ xảo ve vãn của cô không hề thành thạo, thậm chí có thể nói là kém nhất so với đám phụ nữ mà anh từng gặp, điều này quả thực là nằm ngoài dự liệu của anh. Chỉ có điều cô lại coi anh như một món đồ chơi, thoải mái trêu đùa, thái độ cũng thật to gan, liên tục dính sát vào người anh, cọ tới cọ lui, lúc cao hứng thì vừa sờ vừa hôn, giống như đối với bất kỳ phản ứng nào của anh cũng khiến cô cảm thấy hứng thú, làm cô cảm thấy vui vẻ.

Mà chết tiệt là anh quả thực lại dần dần bị sự đụng chạm bừa bãi và những nụ hôn đó của cô làm trong lòng ngứa ngáy, lửa dục tăng vọt, cũng không chịu nổi tiến độ chậm chạp của cô nữa, lập tức đẩy cô ngã xuống giường.

“Đã nói đêm nay để cho tôi biểu hiện mà.” Anh kéo tay cô ra, quyết định hành động trực tiếp.

Một giây sau, lửa tình cuồng nhiệt ập thẳng vào người cô, đầu tiên là đôi môi bị chiếm đoạt, cuốn đi tất cả sự sợ hãi và kinh ngạc của cô, tay chân quấn quýt, thân thể của cô cũng bị một bàn tay bao phủ, đồ ngủ mỏng manh cũng không cánh mà bay, chỉ để lại một thân thể mềm mại trần truồng, cứ thế lộ ra trước mắt anh, khiến cô không biết tìm nơi nào để giấu đi sự thẹn thùng của mình. . . .


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status