Tư A Thần chỉ nói tới đây liền nắm chặt vai Đường Chân ủn cô ta về phía trước bắt cô ta đi đầu. Đường Chân đành giả bộ nghe theo chờ lúc nào đó sẽ chạy trốn tiếp.
“Ông định đưa ta đi đâu vậy tại sao quay lại thành Lạc Dương. Vẫn tiếc chiếc thuyền của mình hả”
Nơi Tư A Thần đưa Đường Chân tới chính là Tiên Hà Lĩnh động tám mươi nhưng đời nào ông ta nói cho cô ấy biết.
“Chân ta đau quá nếu ông muốn bắt giữ ta thì cũng nên chữa khỏi cái chân cho ta đã. Ta nghĩ nước ngấm vào trong làm trôi hết thuốc đi rồi nếu để lâu không khéo…không khéo sẽ phải chặt chân mất”
Đường Chân ngoảnh lại phía sau vẫn trông thấy bộ mặt một sắc thái của Tư A Thần nên cô ta tức mình ngồi bệt xuống giữa đường ăn vạ khiến Tư A Thần phải đỏ mặt vì nén giận và có đôi chút xấu hổ. Người dân đi qua ai nấy đều nói này nói kia khi trông thấy một đại sư già bắt nạt một cô nương trẻ tuổi đang bị thương.
“Ngươi không đứng lên ta bẻ gãy chân ngươi ngay tại đây đó”
Đường Chân vờ sợ hãi
“Ôi…ông ta định bẻ gãy chân tôi…mọi người lại đây…lại đây mà xem này”
Tư A Thần bước tới kéo cô ta đứng lên trước bao ánh mắt chỉ trích của người dân thành Lạc Dương nhưng cô ta không bằng lòng nên bị ông ta kéo lê dưới đất. Tư A Thần đẩy những người dân đang chắn đường mình ra nơi khác một cách vô cùng bạo lực. Thấy ông ta độc ác nhưng võ công cao cường nên không ai dám tiến đến gần.
“Phen này tiêu rồi…tiêu thật rồi”. Đường Chân lẩm bẩm
Trông thấy người dân trong thành tụ lại rất đông phía trước Mạc Vô Phong chạy tới chen qua họ xem bên đó xảy ra chuyện gì. Thấy một cô nương bị kéo lê dưới đất cậu ta liền phi thân qua đó dạy cho đại sư kia một bài học.
Cảm nhận thấy rõ rệt một nguồn khí lực âm dương hòa hợp đang tiến về phía mình ông ta lập tức thả Đường Chân ra đỡ chiêu của Mạc Vô Phong. Cô ta định nhân cơ hội này chạy thoát thân nhưng đã bị Tư A Thần điểm huyệt đạo lúc nào không hay.
“Sao lại đối xử với một cô nương đang bị thương như vậy”. Mạc Vô Phong nói
“Luồng khí lực của ngươi rất đặc biệt âm không ra âm, dương không ra dương. Để bần tăng tiếp vài chiêu với ngươi xem sao”
“Ngươi nói sai rồi, phải là trong âm có dương, trong dương có âm, âm dương hòa hợp mới đúng”. Mạc Vô Phong mỉm cười đọc lại y nguyên câu nói của Nhược cô nương dạy cậu ta cách điều khiển thần công trong hang động.
Tư A Thần dứt chiêu thoái lui về phía sau, ông ta xuất một luồng khí lực bay thẳng vào người Mạc Vô Phong. Cậu ta cũng vận công đỡ lấy nguồn khí đó rồi từ từ để nó hấp thu vào cơ thể khiến Tư A Thần không tin nổi vào mắt mình khi trông thấy cảnh tượng ấy. Ông ta chưa kịp hoàn hồn thì nguồn khí lực của ông ta lại xuất hiện nhưng không bay về phía Mạc Vô Phong nữa mà bay về phía ông ta.
“Hấp thu…phản lại. Đúng là thần công”. Tư A Thần trong nháy mắt đã phi thân lên mái nhà tránh luồng khí lực vừa bay tới phá tan cây cầu bắc qua con sông trước mặt.
“Dùng nội công đánh tiểu tử này chỉ tổ phí lực. Xem ra muốn đấu chiêu với hắn phải xuất ngoại công”
Không để Tư A Thần chủ động tấn công Mạc Vô Phong cũng phi thân lên mái nhà tung quyền giao chiến. Một quyền cậu ta xuất ra đối với người thường nhìn vào chỉ thấy đúng một quyền nhưng thực ra một quyền ấy chứa năm bảy quyền đánh liên tiếp vào đối thủ. Đó cũng chính là thủ pháp tinh diệu của Long Hổ Bá Vương Quyền. Có điều đúng như thần y cô nương nhận định Mạc Vô Phong chỉ là một viên ngọc xỉn màu chưa được mài dũa. Dù nội công có cao tới đâu quyền thuật lãnh ngộ có tinh diệu tới đâu cũng không thể thắng nổi một người già dặn kinh nghiệm chiến đấu như Tư A Thần.
Quyền nào của cậu ta xuất ra đều bị Tư A Thần cản lại bằng lòng bàn tay. Mạc Vô Phong cảm tưởng như lòng bàn tay của ông ta làm bằng sắt thép hay thứ gì đó tương tự vậy bởi tay cậu ấy đã đau nhừ khi liên tục tấn công ông ta rồi. Thấy cậu ta sơ hở vì mải nghĩ linh tinh Tư A Thần nhảy lên không giáng một cước xuống vai Mạc Vô Phong mạnh tới mức mái nhà nơi cậu ta đứng cũng sụp xuống luôn.
Mạc Vô Phong rơi thẳng xuống đất cùng hàng tá đống gạch ngói trên mái nhà. Cậu ta đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện đây là tiệm bán rượu và nơi cậu ấy vừa ngã lên là một gian tủ đựng rượu lớn.
“Tên phá hoại, ngươi từ đâu chui ra thế”. Ông chủ tiệm rượu gào thét
“Xin lỗi…tôi không cố ý”. Mạc Vô Phong vừa mới dứt câu thì Tư A Thần lại tung thêm một cước nữa từ trên cao xuống nhưng may lần này cậu ta nhanh nhẹn né được. Mặc cho ông chủ tiệm kêu la bên tai hai người họ vẫn đấu quyền cước với nhau ngay trong cửa tiệm. Tiếng quyền vừa xuất ra lại đi kèm với tiếng hũ rượu vỡ toang, không biết từ lúc giao chiến tới giờ họ đập vỡ bao nhiêu hũ rượu rồi.
“Đúng là kỳ phùng địch thủ, đánh hay lắm”. Một tên vừa uống hũ rượu của mình vừa chỉ trỏ khen ngợi.
“Không còn phép tắc gì nữa, lũ côn đồ phá phách…ta phải báo…báo quan”. Ông chủ tiệm la lớn chạy vội ra ngoài.
“Quan phủ làm được gì hai kẻ đó…đầu óc ngươi đơn giản quá”. Tên đó nói xong cũng rời khỏi quán ngay. Trước khi đi hắn không quên trộm lấy vài hũ rượu chưa bị đập phá dắt sau lưng.
“Ủa…người kia trông quen quá”. Hắn ngước mắt lên nhìn Đường Chân ngồi phía trước.
Đường Chân cố gắng cựa quậy nhưng vô ích, cô ta lẩm bẩm
“Phải có ai đó giúp mình giải được huyệt đạo mới có thể thoát đi. Trời ạ…cơ hội tốt thế này mà lại…”
“Này…trong số mấy người có ai biết cách giải huyệt không hả”. Cô ta hỏi những người đang đứng bàn tán ngay đó.
“Có…ta đây…sư muội”. Tên kia mở miệng ra cười ầm ĩ khi trông thấy Đường Chân thê thảm thế này
Đường Chân trông thấy kẻ vừa lên tiếng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi
“Ngươi…Mộc Từ Thiên…”. Nói đến đây cô ta khóc thét lên “Ông trời ơi, sao người đối xử tàn nhẫn với con như vậy. Xin ông rủ chút lòng thương để con rơi lại vào tay lão đại sư kia còn hơn rơi vào tay tên này”
“Làm gì mà sư muội sợ ta như vậy”. Mộc Từ Thiên đưa cái mặt của hắn sát với mặt Đường Chân khiến cô ta càng gào to hơn.
“Trông ta đáng sợ như vậy sao”. Hắn tự nhủ “Hay là đem sư muội kiêu kỳ này về Tửu Khí Ấp cho làm a hoàn vài hôm”
“Sư muội bị thương kìa…để sư huynh đem muội về chữa trị nhé”. Mộc Từ Thiên ngoác miệng ra nói
“Khỏi cần…khỏi cần. Ngươi bỏ ta lại đây ta vui tới mức khỏi luôn bệnh tật rồi”
“Trong tình hình này người có quyền quyết định phải là sư huynh ta mới phải. Muội ngoan ngoãn tới chỗ của ta giúp việc dùm ta vài hôm ta sẽ thả muội về”
“Ngoan ngoãn…ngoan ngoãn. Ngươi hợp với lão sư kia lắm đó. Nói cho ngươi nghe…ta không thèm về cái hang ổ bẩn thỉu của các ngươi”
“Hang ổ bẩn thỉu? Tửu Khí Ấp của ta tuy nhỏ nhưng khang trang gấp mấy lần cái hang ổ của Diệp Ngân Bình đấy”
Mộc Từ Thiên nghĩ là làm, hắn nhấc bổng Đường Trân lên trong tiếng gào hét vang trời của cô ta định rời đi thì Tư A Thần từ trong tiệm rượu phi thân tới
“Ngươi định cướp tay trên của ta hả”
Tư A Thần chỉ còn cách Mộc Từ Thiên vài bước thì bị Mạc Vô Phong từ phía sau nhảy tới giữ chặt chân ông ta lại, trông y phục bám đầy khói bẩn của cậu ta chắc vừa bị Tư A Thần hành cho một trận khủng khiếp lắm.
“Công tử…gì đó ơi…Cứu ta với…cứu ta với”. Đường Chân kêu lên
“Ta cũng muốn cứu cô nhưng...”
Tư A Thần đẩy mạnh chân mình về phía sau hất văng cậu ta xuống đất. Mạc Vô Phong bật dậy ngay tức khắc, cậu ta thầm nghĩ
“Cứ thế này không ổn chút nào. Phải rồi…bộ quyền cước đó còn có một chiêu”
Chiêu thức cậu ta vừa nhắc tới có tên Phong Hổ Vân Long là thức cuối cùng trong bộ Long Hổ Bá Vương Quyền chuyển sự phẫn nộ vào quyền cước mượn oai hổ dữ hét vang bốn bề khiến địch thủ đau đầu nhức óc nhân lúc ấy sẽ áp sát tấn công địch thủ.
Mạc Vô Phong vừa thi triển chiêu thức lập tức một thanh âm dữ dội vang khắp tứ phía. Nếu Thiên Lý Truyền Âm phải dùng sức hô to đồng thời đưa một nguồn nội lực vào lời nói để truyền tới tai người nghe thì Phong Hổ Vân Long không cần mở miệng chỉ cần phát tán khí lực tại Đan Điền ra bên ngoài cũng khiến cho địch thủ đau đầu nhức óc, tim gan xáo trộn, khó chịu vô cùng.
Nhân lúc Tư A Thần bị Mạc Vô Phong khống chế Mộc Từ Thiên đã đưa Đường Chân rời đi được một đoạn. Tư A Thần tuy đã bịt tai nhưng vẫn nghe rõ mồn một thanh âm dữ dội kia, ông ta không ngờ Mạc Vô Phong còn có chiêu này nên không kịp ứng phó. Biết không thể đỡ hay tấn công thanh âm vô hình Tư A Thần đành nhảy xuống nước tự giải thoát cho bản thân.
Mạc Vô Phong ngừng hét phi thân như bay để nhanh thoát khỏi Tư A Thần và đuổi theo cứu lấy cô nương kia. Tuy bây giờ cậu ta chỉ thấy bóng dáng thấp thoáng của Mộc Từ Thiên phía xa nhưng khoảng cách ấy đã được thu lại rất nhanh do thần công dồi dào trong người cậu ấy quá chênh lệch với công phu của Mộc Từ Thiên.
Không biết Mộc Từ Thiên đi đâu nên Mạc Vô Phong không bám quá sát để phòng trừ nguy hiểm. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra từ khi tới trung nguyên tới giờ cậu ấy đã cẩn thận hơn rất nhiều. Tới một thôn nhỏ thì Mộc Từ Thiên đáp xuống đất đi bộ vào trong, cậu ta đưa mắt nhìn lên tên hiệu của thôn này được treo trên cao
“Tửu Khí Ấp. Tên gì lạ vậy hay mình đọc nhầm”
“Ông định đưa ta đi đâu vậy tại sao quay lại thành Lạc Dương. Vẫn tiếc chiếc thuyền của mình hả”
Nơi Tư A Thần đưa Đường Chân tới chính là Tiên Hà Lĩnh động tám mươi nhưng đời nào ông ta nói cho cô ấy biết.
“Chân ta đau quá nếu ông muốn bắt giữ ta thì cũng nên chữa khỏi cái chân cho ta đã. Ta nghĩ nước ngấm vào trong làm trôi hết thuốc đi rồi nếu để lâu không khéo…không khéo sẽ phải chặt chân mất”
Đường Chân ngoảnh lại phía sau vẫn trông thấy bộ mặt một sắc thái của Tư A Thần nên cô ta tức mình ngồi bệt xuống giữa đường ăn vạ khiến Tư A Thần phải đỏ mặt vì nén giận và có đôi chút xấu hổ. Người dân đi qua ai nấy đều nói này nói kia khi trông thấy một đại sư già bắt nạt một cô nương trẻ tuổi đang bị thương.
“Ngươi không đứng lên ta bẻ gãy chân ngươi ngay tại đây đó”
Đường Chân vờ sợ hãi
“Ôi…ông ta định bẻ gãy chân tôi…mọi người lại đây…lại đây mà xem này”
Tư A Thần bước tới kéo cô ta đứng lên trước bao ánh mắt chỉ trích của người dân thành Lạc Dương nhưng cô ta không bằng lòng nên bị ông ta kéo lê dưới đất. Tư A Thần đẩy những người dân đang chắn đường mình ra nơi khác một cách vô cùng bạo lực. Thấy ông ta độc ác nhưng võ công cao cường nên không ai dám tiến đến gần.
“Phen này tiêu rồi…tiêu thật rồi”. Đường Chân lẩm bẩm
Trông thấy người dân trong thành tụ lại rất đông phía trước Mạc Vô Phong chạy tới chen qua họ xem bên đó xảy ra chuyện gì. Thấy một cô nương bị kéo lê dưới đất cậu ta liền phi thân qua đó dạy cho đại sư kia một bài học.
Cảm nhận thấy rõ rệt một nguồn khí lực âm dương hòa hợp đang tiến về phía mình ông ta lập tức thả Đường Chân ra đỡ chiêu của Mạc Vô Phong. Cô ta định nhân cơ hội này chạy thoát thân nhưng đã bị Tư A Thần điểm huyệt đạo lúc nào không hay.
“Sao lại đối xử với một cô nương đang bị thương như vậy”. Mạc Vô Phong nói
“Luồng khí lực của ngươi rất đặc biệt âm không ra âm, dương không ra dương. Để bần tăng tiếp vài chiêu với ngươi xem sao”
“Ngươi nói sai rồi, phải là trong âm có dương, trong dương có âm, âm dương hòa hợp mới đúng”. Mạc Vô Phong mỉm cười đọc lại y nguyên câu nói của Nhược cô nương dạy cậu ta cách điều khiển thần công trong hang động.
Tư A Thần dứt chiêu thoái lui về phía sau, ông ta xuất một luồng khí lực bay thẳng vào người Mạc Vô Phong. Cậu ta cũng vận công đỡ lấy nguồn khí đó rồi từ từ để nó hấp thu vào cơ thể khiến Tư A Thần không tin nổi vào mắt mình khi trông thấy cảnh tượng ấy. Ông ta chưa kịp hoàn hồn thì nguồn khí lực của ông ta lại xuất hiện nhưng không bay về phía Mạc Vô Phong nữa mà bay về phía ông ta.
“Hấp thu…phản lại. Đúng là thần công”. Tư A Thần trong nháy mắt đã phi thân lên mái nhà tránh luồng khí lực vừa bay tới phá tan cây cầu bắc qua con sông trước mặt.
“Dùng nội công đánh tiểu tử này chỉ tổ phí lực. Xem ra muốn đấu chiêu với hắn phải xuất ngoại công”
Không để Tư A Thần chủ động tấn công Mạc Vô Phong cũng phi thân lên mái nhà tung quyền giao chiến. Một quyền cậu ta xuất ra đối với người thường nhìn vào chỉ thấy đúng một quyền nhưng thực ra một quyền ấy chứa năm bảy quyền đánh liên tiếp vào đối thủ. Đó cũng chính là thủ pháp tinh diệu của Long Hổ Bá Vương Quyền. Có điều đúng như thần y cô nương nhận định Mạc Vô Phong chỉ là một viên ngọc xỉn màu chưa được mài dũa. Dù nội công có cao tới đâu quyền thuật lãnh ngộ có tinh diệu tới đâu cũng không thể thắng nổi một người già dặn kinh nghiệm chiến đấu như Tư A Thần.
Quyền nào của cậu ta xuất ra đều bị Tư A Thần cản lại bằng lòng bàn tay. Mạc Vô Phong cảm tưởng như lòng bàn tay của ông ta làm bằng sắt thép hay thứ gì đó tương tự vậy bởi tay cậu ấy đã đau nhừ khi liên tục tấn công ông ta rồi. Thấy cậu ta sơ hở vì mải nghĩ linh tinh Tư A Thần nhảy lên không giáng một cước xuống vai Mạc Vô Phong mạnh tới mức mái nhà nơi cậu ta đứng cũng sụp xuống luôn.
Mạc Vô Phong rơi thẳng xuống đất cùng hàng tá đống gạch ngói trên mái nhà. Cậu ta đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện đây là tiệm bán rượu và nơi cậu ấy vừa ngã lên là một gian tủ đựng rượu lớn.
“Tên phá hoại, ngươi từ đâu chui ra thế”. Ông chủ tiệm rượu gào thét
“Xin lỗi…tôi không cố ý”. Mạc Vô Phong vừa mới dứt câu thì Tư A Thần lại tung thêm một cước nữa từ trên cao xuống nhưng may lần này cậu ta nhanh nhẹn né được. Mặc cho ông chủ tiệm kêu la bên tai hai người họ vẫn đấu quyền cước với nhau ngay trong cửa tiệm. Tiếng quyền vừa xuất ra lại đi kèm với tiếng hũ rượu vỡ toang, không biết từ lúc giao chiến tới giờ họ đập vỡ bao nhiêu hũ rượu rồi.
“Đúng là kỳ phùng địch thủ, đánh hay lắm”. Một tên vừa uống hũ rượu của mình vừa chỉ trỏ khen ngợi.
“Không còn phép tắc gì nữa, lũ côn đồ phá phách…ta phải báo…báo quan”. Ông chủ tiệm la lớn chạy vội ra ngoài.
“Quan phủ làm được gì hai kẻ đó…đầu óc ngươi đơn giản quá”. Tên đó nói xong cũng rời khỏi quán ngay. Trước khi đi hắn không quên trộm lấy vài hũ rượu chưa bị đập phá dắt sau lưng.
“Ủa…người kia trông quen quá”. Hắn ngước mắt lên nhìn Đường Chân ngồi phía trước.
Đường Chân cố gắng cựa quậy nhưng vô ích, cô ta lẩm bẩm
“Phải có ai đó giúp mình giải được huyệt đạo mới có thể thoát đi. Trời ạ…cơ hội tốt thế này mà lại…”
“Này…trong số mấy người có ai biết cách giải huyệt không hả”. Cô ta hỏi những người đang đứng bàn tán ngay đó.
“Có…ta đây…sư muội”. Tên kia mở miệng ra cười ầm ĩ khi trông thấy Đường Chân thê thảm thế này
Đường Chân trông thấy kẻ vừa lên tiếng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi
“Ngươi…Mộc Từ Thiên…”. Nói đến đây cô ta khóc thét lên “Ông trời ơi, sao người đối xử tàn nhẫn với con như vậy. Xin ông rủ chút lòng thương để con rơi lại vào tay lão đại sư kia còn hơn rơi vào tay tên này”
“Làm gì mà sư muội sợ ta như vậy”. Mộc Từ Thiên đưa cái mặt của hắn sát với mặt Đường Chân khiến cô ta càng gào to hơn.
“Trông ta đáng sợ như vậy sao”. Hắn tự nhủ “Hay là đem sư muội kiêu kỳ này về Tửu Khí Ấp cho làm a hoàn vài hôm”
“Sư muội bị thương kìa…để sư huynh đem muội về chữa trị nhé”. Mộc Từ Thiên ngoác miệng ra nói
“Khỏi cần…khỏi cần. Ngươi bỏ ta lại đây ta vui tới mức khỏi luôn bệnh tật rồi”
“Trong tình hình này người có quyền quyết định phải là sư huynh ta mới phải. Muội ngoan ngoãn tới chỗ của ta giúp việc dùm ta vài hôm ta sẽ thả muội về”
“Ngoan ngoãn…ngoan ngoãn. Ngươi hợp với lão sư kia lắm đó. Nói cho ngươi nghe…ta không thèm về cái hang ổ bẩn thỉu của các ngươi”
“Hang ổ bẩn thỉu? Tửu Khí Ấp của ta tuy nhỏ nhưng khang trang gấp mấy lần cái hang ổ của Diệp Ngân Bình đấy”
Mộc Từ Thiên nghĩ là làm, hắn nhấc bổng Đường Trân lên trong tiếng gào hét vang trời của cô ta định rời đi thì Tư A Thần từ trong tiệm rượu phi thân tới
“Ngươi định cướp tay trên của ta hả”
Tư A Thần chỉ còn cách Mộc Từ Thiên vài bước thì bị Mạc Vô Phong từ phía sau nhảy tới giữ chặt chân ông ta lại, trông y phục bám đầy khói bẩn của cậu ta chắc vừa bị Tư A Thần hành cho một trận khủng khiếp lắm.
“Công tử…gì đó ơi…Cứu ta với…cứu ta với”. Đường Chân kêu lên
“Ta cũng muốn cứu cô nhưng...”
Tư A Thần đẩy mạnh chân mình về phía sau hất văng cậu ta xuống đất. Mạc Vô Phong bật dậy ngay tức khắc, cậu ta thầm nghĩ
“Cứ thế này không ổn chút nào. Phải rồi…bộ quyền cước đó còn có một chiêu”
Chiêu thức cậu ta vừa nhắc tới có tên Phong Hổ Vân Long là thức cuối cùng trong bộ Long Hổ Bá Vương Quyền chuyển sự phẫn nộ vào quyền cước mượn oai hổ dữ hét vang bốn bề khiến địch thủ đau đầu nhức óc nhân lúc ấy sẽ áp sát tấn công địch thủ.
Mạc Vô Phong vừa thi triển chiêu thức lập tức một thanh âm dữ dội vang khắp tứ phía. Nếu Thiên Lý Truyền Âm phải dùng sức hô to đồng thời đưa một nguồn nội lực vào lời nói để truyền tới tai người nghe thì Phong Hổ Vân Long không cần mở miệng chỉ cần phát tán khí lực tại Đan Điền ra bên ngoài cũng khiến cho địch thủ đau đầu nhức óc, tim gan xáo trộn, khó chịu vô cùng.
Nhân lúc Tư A Thần bị Mạc Vô Phong khống chế Mộc Từ Thiên đã đưa Đường Chân rời đi được một đoạn. Tư A Thần tuy đã bịt tai nhưng vẫn nghe rõ mồn một thanh âm dữ dội kia, ông ta không ngờ Mạc Vô Phong còn có chiêu này nên không kịp ứng phó. Biết không thể đỡ hay tấn công thanh âm vô hình Tư A Thần đành nhảy xuống nước tự giải thoát cho bản thân.
Mạc Vô Phong ngừng hét phi thân như bay để nhanh thoát khỏi Tư A Thần và đuổi theo cứu lấy cô nương kia. Tuy bây giờ cậu ta chỉ thấy bóng dáng thấp thoáng của Mộc Từ Thiên phía xa nhưng khoảng cách ấy đã được thu lại rất nhanh do thần công dồi dào trong người cậu ấy quá chênh lệch với công phu của Mộc Từ Thiên.
Không biết Mộc Từ Thiên đi đâu nên Mạc Vô Phong không bám quá sát để phòng trừ nguy hiểm. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra từ khi tới trung nguyên tới giờ cậu ấy đã cẩn thận hơn rất nhiều. Tới một thôn nhỏ thì Mộc Từ Thiên đáp xuống đất đi bộ vào trong, cậu ta đưa mắt nhìn lên tên hiệu của thôn này được treo trên cao
“Tửu Khí Ấp. Tên gì lạ vậy hay mình đọc nhầm”
/117
|