Đại Tặc thở dài
“Hay chúng ta tới cầu xin cô nương đừng đuổi chúng ta đi. Cả đời được sống tại Thủy Phong cốc thật là tuyệt”
Nghe theo Đại Tặc cả bọn liền nối đuôi nhau rón rén tới nhà gỗ lục trúc. Đại Tặc đi trước, theo sau là Nhị Tặc, Tam Tặc và Nhuận Nhi.
Tam Tặc nhảy lên cao nghe ngóng
“Không thấy thần y cô nương ngồi đọc sách”
Nhị Tặc ưỡn cổ lên
“Không thấy thần y cô nương nằm trên giường”
Đại Tặc tự nhủ
“Chẳng lẽ thần y cô nương lại ra Sơn Phù Độc rồi. Chúng ta vào trong xem sao”
Cả bọn những tưởng nàng không có bên trong liền mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Thần y cô nương từ nãy giờ vẫn khoanh tay đứng cạnh cánh cửa, thấy họ vào liền lên tiếng
“Muốn gặp ta sao phải lén lén lút lút như đi ăn trộm vậy”
Cả ba tên đại tặc đều giật mình tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chúng cùng hét lớn
“Thần y cô nương”
“Cô ở đây sao?”
Riêng Nhuận Nhi cũng có thót tim nhưng không phô trương như ba tên kia, tiểu cô nương mạnh dạn nói
“Thần y tỷ tỷ…mọi người…muốn xin được ở lại cốc Thủy Phong. Có phải tỷ sắp đuổi mọi người đi không”
Nàng nói
“Các ngươi túm tụm bên ngoài nói xấu ta to như vậy. Ta đã nghe hết rồi”
Ba tên đại tặc huých nhau không ai dám nói năng câu gì nên Nhuận Nhi đành lên tiếng
“Nếu…nếu tỷ tỷ đã biết…vậy…tỷ đồng ý cho mọi người ở lại nhé”
Nàng đánh mắt nhìn ra dòng nước từ ô cửa sổ
“Kẻ nào thích thì ở lại, không thích có thể ra đi. Ta không cưỡng ép các người”
Tam Đại Tặc lại cảm tưởng như tim muốn nhảy ra ngoài nhưng không phải vì sợ nữa mà vì vui, thật sự bọn họ cảm thấy rất vui liền hét toáng lên
“Cô nương nói thật chứ”
Nhuận Nhi cũng cười rạng rỡ
“Đa tạ tỷ tỷ…đa tạ tỷ tỷ”
Thần y cô nương ngoảnh mặt ra nhìn bọn họ. Thấy ánh mắt của nàng Tam Đại Tặc lại đứng nghiêm không nhốn nháo nữa, bốn người họ lắng nghe xem nàng định nói điều gì nhưng nàng chẳng nói câu gì cả, thay vào đó nàng đưa tay lên từ từ tháo bỏ lớp khăn che mặt của mình.
Sắp được trông thấy khuôn mặt sau lớp khăn của thần y cô nương Tam Đại Tặc hồi hộp tới mức không ai dám cử động, cả tiểu cô nương Nhuận Nhi cũng thế.
Thần y cô nương cất chiếc khăn che mặt vào trong tay áo, nhìn bốn người họ bất giác câu nói của Mạc Vô Phong lại hiện lên trong đầu nàng
“Gặp nhiều người, nói nhiều chuyện…và cười nhiều hơn”
Thấy thần y cô nương mỉm cười bốn người họ dường như quên hẳn vẻ ngoài lạnh lùng trước kia của nàng, họ thấy vậy cũng tự nhiên mỉm cười theo. Nhuận Nhi nói
“Thần y tỷ tỷ thực sự…rất đẹp. Giống hệt như trong trí tưởng tượng của muội”
Tam Tặc cười ha hả, miệng nói
“Đúng vậy, đúng vậy. Vết sẹo trên mặt cô nương vừa nhỏ vừa mờ không ảnh hưởng gì tới sắc đẹp của cô đâu”
Đại Tặc và Nhị Tặc nhăn mặt đập thẳng vào đầu tên Tam Tặc
“Cái miệng ngươi im đi một lúc không được hả”. Đại Tặc nói
“Mau biến ra ngoài đi để mọi người được vui vẻ”. Nhị Tặc đạp hắn một cái
Tam Tặc cố bào chữa
“Ta…ta nói thật lòng mà”
Thần y cô nương nói
“Các người muốn luyện công thì ra ngoài kia đi. Ta phải nghỉ ngơi rồi”
Đại Tặc và Nhị Tặc cùng lôi tên Tam Tặc ra ngoài và nói
“Tuân mệnh”
Nhuận Nhi giúp thần y tỷ tỷ khép cánh cửa nhà gỗ lục trúc lại rồi ra tụ họp cùng Tam Đại Tặc
“Các huynh xem có phải từ khi tham gia đại tiệc trở về tỷ ấy đã bớt lạnh lùng hơn xưa đúng không”
Nhị Tặc khoanh tay suy nghĩ
“Có vẻ đúng như tiểu cô nương phỏng đoán”
Tam Tặc cười
“Haha…mấy người các huynh ngốc thật. Ai đi dự tiệc về mà chả vui hơn nữa đây lại là đại tiệc…đại tiệc đấy”
Đại Tặc nói
“Nhưng đây là thần y cô nương băng giá của chúng ta đấy…ngươi mới là tên ngốc”
Nhuận Nhi nói
“Không cần biết điều muội phỏng đoán là đúng hay sai. Quan trọng là thần y tỷ tỷ đã cởi mở hơn xưa vậy là tốt rồi”
Trong nhà gỗ lục trúc thần y cô nương ngồi trước chiếc gương nhỏ đã xỉn màu lặng nhìn khuôn mặt của mình. Lý do lúc nào nàng cũng đeo chiếc khăn che nửa khuôn mặt một phần chính vì vết sẹo ấy nhưng đa phần vì nàng sợ, sợ bản thân phải đối mặt với câu hỏi nàng là ai, sợ rằng mỗi khi nhìn vào gương nàng sẽ trông thấy Đông Phương Bất Bại chứ không phải ai đó khác…không phải thần y cô nương…không phải Nhược Thủy Liên…không phải…Đông Phương Bạch.
Nàng lấy tay sờ nhẹ vào chiếc gương ấy lòng thầm nhủ
“Ta đã khác hắn chưa? Ta có còn là hắn không?”
Câu trả lời tưởng chừng đơn giản nhưng đối với Đông Phương Bạch thực sự quá khó. Nàng không dám đảm bảo sau này nếu có gặp lại người xưa những ký ức thuộc về Đông Phương Bất Bại có trỗi lại. Nếu lại gặp những kẻ gọi nàng là Đông Phương Bất Bại sự giận dữ vốn luôn tiềm ẩn trong người nàng có trỗi lên. Chính bản thân nàng cũng biết lúc này chưa phải thời điểm tìm câu trả lời vì vậy nàng quyết định sẽ thử thách chính mình bằng cách bước vào thế giới rộng lớn ngoài kia, quay trở lại giang hồ.
Trên đời chỉ có kẻ trong giang hồ luôn tìm cách rời khỏi giang hồ sống một cuộc đời bình yên nhưng hôm nay lại có một người muốn tái xuất giang hồ chỉ để tìm hiểu xem mình thực sự là ai.
Bức thư nhỏ đặt trên bàn trong nhà gỗ lục trúc thần y cô nương chỉ ghi vài dòng ngắn ngủi có nội dung đại loại rằng nàng sẽ lên đường thu thập Tuyết Liên Hoa ngay từ hôm nay, mọi chuyện tại Thủy Phong cốc vẫn giao cho Nhuận Nhi và Tam Đại Tặc như trước kia họ vẫn làm và nàng tin rằng họ vẫn sẽ làm tốt vào ngày mai, ngày kia, những ngày nàng chưa trở về.
Chiếc khăn che mặt nàng vẫn thường đeo trong suốt một năm qua giờ nàng không cần tới nữa. Trong đêm tối nàng nhìn lại cốc Thủy Phong lần cuối thật lâu trước khi tiến thẳng tới thành thị gần đây nhất, trước khi quay trở lại giang hồ.
Từ Ngũ Bá Cương tới Lạc Dương không mất nhiều thời gian lắm nhưng vì nội thương chưa lành lặn hẳn nên nàng quyết định tìm một thuyền phu nào đó xin đi nhờ bởi đêm khuya như vậy xe ngựa quanh Ngũ Bá Cương không có, dùng Thần Hành Bách Bộ thì quá tốn sức.
Nàng đi tới bờ sông liền bắt gặp ngay một đốm sáng nhỏ phát ra từ chiếc đèn đặt trước mui thuyền phía xa kia. Khắp con sông hình như chỉ còn đúng chiếc thuyền đó đang di chuyển về phía thành Lạc Dương nên nàng nhất quyết không bỏ qua cơ hội này liền dùng khinh công thuật băng đi nhanh như cắt trên mặt nước rồi nhảy thẳng lên con thuyền mà không phát ra một tiếng động nào.
Khi chiếc thuyền ngừng lắc lư thì có tiếng cười từ trong đó phát ra
“Các hạ là ai. Đêm hôm khuya khoắt hành tung bí ẩn dễ khiến người khác hiểu nhầm lắm”
Nàng lên tiếng
“Ta cần đi tới thành Lạc Dương thấy thuyền không có ai chèo lái những tưởng người trên thuyền đều đã ngủ nên mạo muội lên thuyền mà không hỏi ý chủ nhân”
Tiếng cười lại phát ra từ trong thuyền
“Hóa ra là một cô nương. Ta còn đang nghĩ là bậc cao nhân nào bước đi trên nước từ khoảng cách xa như vậy lên thuyền của ta mà không phát lấy một tiếng động nhỏ”
Nàng cũng mỉm cười
“Quá khen rồi. Không biết ông có đồng ý cho cô nương ta đi nhờ một lúc không”
Cánh cửa từ nơi phát ra tiếng cười mỗi lúc một dài bất chợt tự mở toang ra. Đèn trong thuyền vẫn được châm, ánh sáng của nó phát ra lan tới mui thuyền nơi nàng đang đứng. Nàng chậm rãi đi theo ánh sáng mờ bước vào trong thuyền rồi đóng cánh cửa lại, trong này không rộng rãi lắm chỉ đủ cho bốn, năm người nằm nghỉ nhưng may cho nàng bên trong chỉ có hai người cộng thêm nàng là ba.
Nàng đưa mắt nhìn quanh nơi mình vừa bước vào chỉ thấy một đại sư đang ngồi quay lưng về phía mình và một nam nhân nằm rên rỉ lăn lộn dưới sàn thỉnh thoảng hắn lại thổ huyết. Thấy vậy nàng nói
“Trông hắn đang rất đau đớn. Là người của ông sao”
Đại sư nói
“Không phải người mà là đồ vật đem đi bán. Cô nương cứ tự nhiên tìm một chỗ nghỉ ngơi không phải để tâm tới hắn làm gì”
Nàng bắt đầu cảm thấy người kia rất thú vị, độc ác ngang tàn như Đông Phương Bất Bại của ngày xưa. Nàng mặc kệ những điều ông ta nhắc nhở liền tiến lại gần tên nam nhân trông giống như sắp chết kia. Tên đó cũng liếc mắt nhìn nàng rồi hắn mở cái miệng đầy máu me lên cười một thôi một hồi
“Còn dám…nhìn ta…nữa…cẩn thận ta sẽ…”
Hắn nói chưa hết câu miệng lại thổ huyết. Tên đại sư ‘hừ’ một tiếng
“Thương tích của mình cô nương còn chưa lo xong đi lo cho hắn làm gì”
Nàng thầm nghĩ đại sư này thật tinh thông, có thể nhận biết được thương tích trong nội lực của nàng nhưng nàng không hề e sợ
“Nội thương của ta hôm nay không khỏi ngày mai sẽ khỏi còn tên này cứ để lâu như vậy hắn chết là cái chắc”
Lão đại sư quay mặt ra nhìn chằm chằm vào nàng
“Ta đã nói rồi hắn chỉ là hàng hóa ta đem đi giao dịch hắn sống cũng được chết cũng không sao. Cô nương cứu hắn ta cũng chẳng làm gì cô, cô bỏ mặc hắn ta cũng chẳng có ý kiến có điều muốn động vào hắn không phải chuyện dễ đâu. Cô cứ thử rồi sẽ biết…Hahaha”
“Hay chúng ta tới cầu xin cô nương đừng đuổi chúng ta đi. Cả đời được sống tại Thủy Phong cốc thật là tuyệt”
Nghe theo Đại Tặc cả bọn liền nối đuôi nhau rón rén tới nhà gỗ lục trúc. Đại Tặc đi trước, theo sau là Nhị Tặc, Tam Tặc và Nhuận Nhi.
Tam Tặc nhảy lên cao nghe ngóng
“Không thấy thần y cô nương ngồi đọc sách”
Nhị Tặc ưỡn cổ lên
“Không thấy thần y cô nương nằm trên giường”
Đại Tặc tự nhủ
“Chẳng lẽ thần y cô nương lại ra Sơn Phù Độc rồi. Chúng ta vào trong xem sao”
Cả bọn những tưởng nàng không có bên trong liền mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Thần y cô nương từ nãy giờ vẫn khoanh tay đứng cạnh cánh cửa, thấy họ vào liền lên tiếng
“Muốn gặp ta sao phải lén lén lút lút như đi ăn trộm vậy”
Cả ba tên đại tặc đều giật mình tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chúng cùng hét lớn
“Thần y cô nương”
“Cô ở đây sao?”
Riêng Nhuận Nhi cũng có thót tim nhưng không phô trương như ba tên kia, tiểu cô nương mạnh dạn nói
“Thần y tỷ tỷ…mọi người…muốn xin được ở lại cốc Thủy Phong. Có phải tỷ sắp đuổi mọi người đi không”
Nàng nói
“Các ngươi túm tụm bên ngoài nói xấu ta to như vậy. Ta đã nghe hết rồi”
Ba tên đại tặc huých nhau không ai dám nói năng câu gì nên Nhuận Nhi đành lên tiếng
“Nếu…nếu tỷ tỷ đã biết…vậy…tỷ đồng ý cho mọi người ở lại nhé”
Nàng đánh mắt nhìn ra dòng nước từ ô cửa sổ
“Kẻ nào thích thì ở lại, không thích có thể ra đi. Ta không cưỡng ép các người”
Tam Đại Tặc lại cảm tưởng như tim muốn nhảy ra ngoài nhưng không phải vì sợ nữa mà vì vui, thật sự bọn họ cảm thấy rất vui liền hét toáng lên
“Cô nương nói thật chứ”
Nhuận Nhi cũng cười rạng rỡ
“Đa tạ tỷ tỷ…đa tạ tỷ tỷ”
Thần y cô nương ngoảnh mặt ra nhìn bọn họ. Thấy ánh mắt của nàng Tam Đại Tặc lại đứng nghiêm không nhốn nháo nữa, bốn người họ lắng nghe xem nàng định nói điều gì nhưng nàng chẳng nói câu gì cả, thay vào đó nàng đưa tay lên từ từ tháo bỏ lớp khăn che mặt của mình.
Sắp được trông thấy khuôn mặt sau lớp khăn của thần y cô nương Tam Đại Tặc hồi hộp tới mức không ai dám cử động, cả tiểu cô nương Nhuận Nhi cũng thế.
Thần y cô nương cất chiếc khăn che mặt vào trong tay áo, nhìn bốn người họ bất giác câu nói của Mạc Vô Phong lại hiện lên trong đầu nàng
“Gặp nhiều người, nói nhiều chuyện…và cười nhiều hơn”
Thấy thần y cô nương mỉm cười bốn người họ dường như quên hẳn vẻ ngoài lạnh lùng trước kia của nàng, họ thấy vậy cũng tự nhiên mỉm cười theo. Nhuận Nhi nói
“Thần y tỷ tỷ thực sự…rất đẹp. Giống hệt như trong trí tưởng tượng của muội”
Tam Tặc cười ha hả, miệng nói
“Đúng vậy, đúng vậy. Vết sẹo trên mặt cô nương vừa nhỏ vừa mờ không ảnh hưởng gì tới sắc đẹp của cô đâu”
Đại Tặc và Nhị Tặc nhăn mặt đập thẳng vào đầu tên Tam Tặc
“Cái miệng ngươi im đi một lúc không được hả”. Đại Tặc nói
“Mau biến ra ngoài đi để mọi người được vui vẻ”. Nhị Tặc đạp hắn một cái
Tam Tặc cố bào chữa
“Ta…ta nói thật lòng mà”
Thần y cô nương nói
“Các người muốn luyện công thì ra ngoài kia đi. Ta phải nghỉ ngơi rồi”
Đại Tặc và Nhị Tặc cùng lôi tên Tam Tặc ra ngoài và nói
“Tuân mệnh”
Nhuận Nhi giúp thần y tỷ tỷ khép cánh cửa nhà gỗ lục trúc lại rồi ra tụ họp cùng Tam Đại Tặc
“Các huynh xem có phải từ khi tham gia đại tiệc trở về tỷ ấy đã bớt lạnh lùng hơn xưa đúng không”
Nhị Tặc khoanh tay suy nghĩ
“Có vẻ đúng như tiểu cô nương phỏng đoán”
Tam Tặc cười
“Haha…mấy người các huynh ngốc thật. Ai đi dự tiệc về mà chả vui hơn nữa đây lại là đại tiệc…đại tiệc đấy”
Đại Tặc nói
“Nhưng đây là thần y cô nương băng giá của chúng ta đấy…ngươi mới là tên ngốc”
Nhuận Nhi nói
“Không cần biết điều muội phỏng đoán là đúng hay sai. Quan trọng là thần y tỷ tỷ đã cởi mở hơn xưa vậy là tốt rồi”
Trong nhà gỗ lục trúc thần y cô nương ngồi trước chiếc gương nhỏ đã xỉn màu lặng nhìn khuôn mặt của mình. Lý do lúc nào nàng cũng đeo chiếc khăn che nửa khuôn mặt một phần chính vì vết sẹo ấy nhưng đa phần vì nàng sợ, sợ bản thân phải đối mặt với câu hỏi nàng là ai, sợ rằng mỗi khi nhìn vào gương nàng sẽ trông thấy Đông Phương Bất Bại chứ không phải ai đó khác…không phải thần y cô nương…không phải Nhược Thủy Liên…không phải…Đông Phương Bạch.
Nàng lấy tay sờ nhẹ vào chiếc gương ấy lòng thầm nhủ
“Ta đã khác hắn chưa? Ta có còn là hắn không?”
Câu trả lời tưởng chừng đơn giản nhưng đối với Đông Phương Bạch thực sự quá khó. Nàng không dám đảm bảo sau này nếu có gặp lại người xưa những ký ức thuộc về Đông Phương Bất Bại có trỗi lại. Nếu lại gặp những kẻ gọi nàng là Đông Phương Bất Bại sự giận dữ vốn luôn tiềm ẩn trong người nàng có trỗi lên. Chính bản thân nàng cũng biết lúc này chưa phải thời điểm tìm câu trả lời vì vậy nàng quyết định sẽ thử thách chính mình bằng cách bước vào thế giới rộng lớn ngoài kia, quay trở lại giang hồ.
Trên đời chỉ có kẻ trong giang hồ luôn tìm cách rời khỏi giang hồ sống một cuộc đời bình yên nhưng hôm nay lại có một người muốn tái xuất giang hồ chỉ để tìm hiểu xem mình thực sự là ai.
Bức thư nhỏ đặt trên bàn trong nhà gỗ lục trúc thần y cô nương chỉ ghi vài dòng ngắn ngủi có nội dung đại loại rằng nàng sẽ lên đường thu thập Tuyết Liên Hoa ngay từ hôm nay, mọi chuyện tại Thủy Phong cốc vẫn giao cho Nhuận Nhi và Tam Đại Tặc như trước kia họ vẫn làm và nàng tin rằng họ vẫn sẽ làm tốt vào ngày mai, ngày kia, những ngày nàng chưa trở về.
Chiếc khăn che mặt nàng vẫn thường đeo trong suốt một năm qua giờ nàng không cần tới nữa. Trong đêm tối nàng nhìn lại cốc Thủy Phong lần cuối thật lâu trước khi tiến thẳng tới thành thị gần đây nhất, trước khi quay trở lại giang hồ.
Từ Ngũ Bá Cương tới Lạc Dương không mất nhiều thời gian lắm nhưng vì nội thương chưa lành lặn hẳn nên nàng quyết định tìm một thuyền phu nào đó xin đi nhờ bởi đêm khuya như vậy xe ngựa quanh Ngũ Bá Cương không có, dùng Thần Hành Bách Bộ thì quá tốn sức.
Nàng đi tới bờ sông liền bắt gặp ngay một đốm sáng nhỏ phát ra từ chiếc đèn đặt trước mui thuyền phía xa kia. Khắp con sông hình như chỉ còn đúng chiếc thuyền đó đang di chuyển về phía thành Lạc Dương nên nàng nhất quyết không bỏ qua cơ hội này liền dùng khinh công thuật băng đi nhanh như cắt trên mặt nước rồi nhảy thẳng lên con thuyền mà không phát ra một tiếng động nào.
Khi chiếc thuyền ngừng lắc lư thì có tiếng cười từ trong đó phát ra
“Các hạ là ai. Đêm hôm khuya khoắt hành tung bí ẩn dễ khiến người khác hiểu nhầm lắm”
Nàng lên tiếng
“Ta cần đi tới thành Lạc Dương thấy thuyền không có ai chèo lái những tưởng người trên thuyền đều đã ngủ nên mạo muội lên thuyền mà không hỏi ý chủ nhân”
Tiếng cười lại phát ra từ trong thuyền
“Hóa ra là một cô nương. Ta còn đang nghĩ là bậc cao nhân nào bước đi trên nước từ khoảng cách xa như vậy lên thuyền của ta mà không phát lấy một tiếng động nhỏ”
Nàng cũng mỉm cười
“Quá khen rồi. Không biết ông có đồng ý cho cô nương ta đi nhờ một lúc không”
Cánh cửa từ nơi phát ra tiếng cười mỗi lúc một dài bất chợt tự mở toang ra. Đèn trong thuyền vẫn được châm, ánh sáng của nó phát ra lan tới mui thuyền nơi nàng đang đứng. Nàng chậm rãi đi theo ánh sáng mờ bước vào trong thuyền rồi đóng cánh cửa lại, trong này không rộng rãi lắm chỉ đủ cho bốn, năm người nằm nghỉ nhưng may cho nàng bên trong chỉ có hai người cộng thêm nàng là ba.
Nàng đưa mắt nhìn quanh nơi mình vừa bước vào chỉ thấy một đại sư đang ngồi quay lưng về phía mình và một nam nhân nằm rên rỉ lăn lộn dưới sàn thỉnh thoảng hắn lại thổ huyết. Thấy vậy nàng nói
“Trông hắn đang rất đau đớn. Là người của ông sao”
Đại sư nói
“Không phải người mà là đồ vật đem đi bán. Cô nương cứ tự nhiên tìm một chỗ nghỉ ngơi không phải để tâm tới hắn làm gì”
Nàng bắt đầu cảm thấy người kia rất thú vị, độc ác ngang tàn như Đông Phương Bất Bại của ngày xưa. Nàng mặc kệ những điều ông ta nhắc nhở liền tiến lại gần tên nam nhân trông giống như sắp chết kia. Tên đó cũng liếc mắt nhìn nàng rồi hắn mở cái miệng đầy máu me lên cười một thôi một hồi
“Còn dám…nhìn ta…nữa…cẩn thận ta sẽ…”
Hắn nói chưa hết câu miệng lại thổ huyết. Tên đại sư ‘hừ’ một tiếng
“Thương tích của mình cô nương còn chưa lo xong đi lo cho hắn làm gì”
Nàng thầm nghĩ đại sư này thật tinh thông, có thể nhận biết được thương tích trong nội lực của nàng nhưng nàng không hề e sợ
“Nội thương của ta hôm nay không khỏi ngày mai sẽ khỏi còn tên này cứ để lâu như vậy hắn chết là cái chắc”
Lão đại sư quay mặt ra nhìn chằm chằm vào nàng
“Ta đã nói rồi hắn chỉ là hàng hóa ta đem đi giao dịch hắn sống cũng được chết cũng không sao. Cô nương cứu hắn ta cũng chẳng làm gì cô, cô bỏ mặc hắn ta cũng chẳng có ý kiến có điều muốn động vào hắn không phải chuyện dễ đâu. Cô cứ thử rồi sẽ biết…Hahaha”
/117
|