Trong làn sương mù dày đặc đoàn người ngựa tới từ hướng Tây Nam đã đặt chân vào địa phận phái Không Động. Trông thấy những ngọn đuốc lờ mờ thấp thoáng phía xa họ biết được mình đã tới nơi cần tới liền dừng lại.
Một nam nhân trẻ có vẻ như là người dẫn đầu đoàn người ngựa cất tiếng
“Đệ tử phái Côn Luân đã tới địa điểm vẽ ra trong bức thư. Xin được vào gặp mặt chưởng môn Không Động phái”
Tiếng nói của nam nhân trẻ vừa dứt cũng là lúc cánh cửa bản phái từ từ mở ra. Phía sau cánh cửa là hai hàng dài đệ tử Không Động đứng tiếp đón. Giữa hai hàng người ấy Diệp Ngân Bình cũng bước ra nhìn các đệ tử Côn Luân mỉm cười
“Không hổ danh môn phái đệ nhất Tây Vực, tác phong thật nhanh nhẹn. Ta không ngờ rằng họ có thể tới được trung thổ chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi”
Hà Kỳ Côn tấm tắc khen ngợi
“Diệp chưởng môn nhìn những con ngựa lông trắng như tuyết ấy đi. Chúng thuộc giống ngựa thượng đẳng chỉ Tây Vực mới có hơn thế nữa được mệnh danh là một trong những loài ngựa chạy nhanh nhất thiên hạ – Tuyết Vân Câu ngày phi ngàn dặm là chuyện nhỏ”
Diệp Ngân Bình nói
“Mấy tên Côn Luân phái này cũng cầu kỳ thật. Ngựa phải cưỡi Tuyết Vân Câu, y phục không may từ lụa mà may từ gấm. Liệu mấy tên nho nhã có phần yếu ớt đó có thể trở thành đồng minh lớn của chúng ta không”
Diệp Đường Yên nói
“Bề ngoài là vậy nhưng không thể xem thường. Mẫu thân đừng quên những người này sống trong giá rét quanh năm suốt tháng, chỉ xét tới điều này thôi cũng biết thể lực và sức chịu đựng của họ hơn hẳn người trung thổ chúng ta”
Lúc này các đệ tử Côn Luân phái đã thúc ngựa vào trong, ngựa đi tới đâu đệ tử phái Không Động đều lui ra xa nhiều bước dành chỗ cho họ.
Đệ tử dẫn đầu phái Côn Luân xuống ngựa lên tiếng
“Xin hỏi vị nào là Diệp chưởng môn của phái Không Động”
Diệp Ngân Bình tiến lên trước một bước
“Ta là người cậu nhắc tới đây, tiếng Hán của cậu không tồi chút nào. Từ Tây Vực tới trung thổ đường xa vạn dặm chắc mọi người đã mệt mỏi rồi hãy vào trong nghỉ ngơi trước đã”
Đệ tử đó nói
“Diệp chưởng môn, ta là Vân Dĩnh đại đệ tử phái Côn Luân. Nhận được thư của bà bọn ta ngày đêm thúc ngựa tới trung thổ không ngừng nghỉ chỉ mong bà giải thích rõ ràng chuyện của chưởng môn sư huynh”
Diệp Ngân Bình nói
“Không phải các cậu vì tin những gì ta viết trong thư nên mới tìm đường tới trung thổ sao. Cậu hỏi ta như vậy khiến ta thấy các cậu đang nghi ngờ lòng tốt của phái Không Động đấy”
Vân Dĩnh thừa nhận
“Thú thật khi đọc xong bức thư ta cũng đặt ra rất nhiều nghi vấn. Hiện nay không chỉ chưởng môn sư huynh không có mặt tại phái mà ngay cả Tam Tài sư huynh cũng bặt vô âm tín giờ phái Côn Luân chỉ có đại đệ tử ta lo liệu mọi việc nên ta nghĩ thận trọng sẽ tốt hơn”
Diệp Đường Yên lên tiếng
“Vân đại ca nói rất đúng nhưng nếu phái Không Động có ý lừa dối phái Côn Luân thì ngay lúc này các huynh đã gặp nguy hiểm rồi. Tin bọn ta hay không tin bọn ta do huynh quyết định có điều các người đưa ra quyết định chậm trễ ngày nào ai biết được ngày ấy tính mạng chưởng môn sư huynh của các người có bị đe dọa không”
Vân Dĩnh im lặng một chút mới lên tiếng
“Các người nói chưởng môn sư huynh đã bị người của Vạn Thú sơn trang bắt đi chắc hẳn các người đã gặp huynh ấy rồi nếu đã có lòng tốt báo tin cho bọn ta tới giải vây sao các người không thực hiện điều đó trước, cứu huynh ấy ra rồi báo tin cho bọn ta tới đón sẽ thể hiện thành ý hơn đấy”
Diệp Đường Yên nói
“Vậy thì Vân đại ca không hiểu những điều lệ trong giang hồ tại trung thổ rồi. Phái Không Động không có quan hệ gì với phái Côn Luân lại ngang nhiên tới sơn trang ấy đòi người gây thù chuốc oán với người ta. Vì ta coi chưởng môn sư huynh của các người là bằng hữu nên mới báo tin cho huynh biết. Người của phái Côn Luân bị bắt thì đệ tử Côn Luân phái ra mặt như thế mới đúng với đạo lí”
Một đệ tử Côn Luân phái khác tiến tới thì thầm vào tai Vân Dĩnh
“Sư huynh hay cứ thử tin họ một lần đi. Dù sao chúng ta cũng chưa biết tung tích chưởng môn sư huynh ở đâu lần này tới Vạn Thú sơn trang nếu tìm được huynh ấy coi như chúng ta nợ họ một ân huệ nếu không tìm được huynh ấy coi như chúng ta lại thất bại trong việc truy ra tung tích chưởng môn sư huynh”
Vân Dĩnh nói
“Được bọn ta tin những gì Diệp chưởng môn nói là đúng nếu đã như vậy ngay bây giờ hãy dẫn ta tới Vạn Thú sơn trang tìm chưởng môn sư huynh”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Vân đại ca không cần nóng vội, chưởng môn sư huynh của các người cũng là bằng hữu tốt của ta. Bản thân ta cũng rất muốn tới cứu huynh ấy ngay có điều Vạn Thú sơn trang là nơi cực kỳ nguy hiểm không có kế hoạch gì mà ngang nhiên tới đó không chỉ các huynh mà ngay cả bọn ta cũng rất dễ bỏ mạng”
Vân Dĩnh nói
“Nếu đã như vậy ta đành nghe theo cô nương. Đáng lí ra bọn ta nên tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi nhưng người Tây Vực bọn ta không hiểu tiếng Hán không tiện ở trọ trong thành không biết phái Không Động có…”
Diệp Đường Yên nói
“Biết các đệ tử Côn Luân phái sẽ tới bọn ta đã chuẩn bị nơi để các huynh nghỉ ngơi từ trước. Giờ các huynh chỉ việc đến đấy thôi. Tối nay chúng ta sẽ cùng bàn về kế hoạch sau khi xong xuôi lập tức tới Vạn Thú sơn trang đòi người ngay”
Một nam nhân trẻ có vẻ như là người dẫn đầu đoàn người ngựa cất tiếng
“Đệ tử phái Côn Luân đã tới địa điểm vẽ ra trong bức thư. Xin được vào gặp mặt chưởng môn Không Động phái”
Tiếng nói của nam nhân trẻ vừa dứt cũng là lúc cánh cửa bản phái từ từ mở ra. Phía sau cánh cửa là hai hàng dài đệ tử Không Động đứng tiếp đón. Giữa hai hàng người ấy Diệp Ngân Bình cũng bước ra nhìn các đệ tử Côn Luân mỉm cười
“Không hổ danh môn phái đệ nhất Tây Vực, tác phong thật nhanh nhẹn. Ta không ngờ rằng họ có thể tới được trung thổ chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi”
Hà Kỳ Côn tấm tắc khen ngợi
“Diệp chưởng môn nhìn những con ngựa lông trắng như tuyết ấy đi. Chúng thuộc giống ngựa thượng đẳng chỉ Tây Vực mới có hơn thế nữa được mệnh danh là một trong những loài ngựa chạy nhanh nhất thiên hạ – Tuyết Vân Câu ngày phi ngàn dặm là chuyện nhỏ”
Diệp Ngân Bình nói
“Mấy tên Côn Luân phái này cũng cầu kỳ thật. Ngựa phải cưỡi Tuyết Vân Câu, y phục không may từ lụa mà may từ gấm. Liệu mấy tên nho nhã có phần yếu ớt đó có thể trở thành đồng minh lớn của chúng ta không”
Diệp Đường Yên nói
“Bề ngoài là vậy nhưng không thể xem thường. Mẫu thân đừng quên những người này sống trong giá rét quanh năm suốt tháng, chỉ xét tới điều này thôi cũng biết thể lực và sức chịu đựng của họ hơn hẳn người trung thổ chúng ta”
Lúc này các đệ tử Côn Luân phái đã thúc ngựa vào trong, ngựa đi tới đâu đệ tử phái Không Động đều lui ra xa nhiều bước dành chỗ cho họ.
Đệ tử dẫn đầu phái Côn Luân xuống ngựa lên tiếng
“Xin hỏi vị nào là Diệp chưởng môn của phái Không Động”
Diệp Ngân Bình tiến lên trước một bước
“Ta là người cậu nhắc tới đây, tiếng Hán của cậu không tồi chút nào. Từ Tây Vực tới trung thổ đường xa vạn dặm chắc mọi người đã mệt mỏi rồi hãy vào trong nghỉ ngơi trước đã”
Đệ tử đó nói
“Diệp chưởng môn, ta là Vân Dĩnh đại đệ tử phái Côn Luân. Nhận được thư của bà bọn ta ngày đêm thúc ngựa tới trung thổ không ngừng nghỉ chỉ mong bà giải thích rõ ràng chuyện của chưởng môn sư huynh”
Diệp Ngân Bình nói
“Không phải các cậu vì tin những gì ta viết trong thư nên mới tìm đường tới trung thổ sao. Cậu hỏi ta như vậy khiến ta thấy các cậu đang nghi ngờ lòng tốt của phái Không Động đấy”
Vân Dĩnh thừa nhận
“Thú thật khi đọc xong bức thư ta cũng đặt ra rất nhiều nghi vấn. Hiện nay không chỉ chưởng môn sư huynh không có mặt tại phái mà ngay cả Tam Tài sư huynh cũng bặt vô âm tín giờ phái Côn Luân chỉ có đại đệ tử ta lo liệu mọi việc nên ta nghĩ thận trọng sẽ tốt hơn”
Diệp Đường Yên lên tiếng
“Vân đại ca nói rất đúng nhưng nếu phái Không Động có ý lừa dối phái Côn Luân thì ngay lúc này các huynh đã gặp nguy hiểm rồi. Tin bọn ta hay không tin bọn ta do huynh quyết định có điều các người đưa ra quyết định chậm trễ ngày nào ai biết được ngày ấy tính mạng chưởng môn sư huynh của các người có bị đe dọa không”
Vân Dĩnh im lặng một chút mới lên tiếng
“Các người nói chưởng môn sư huynh đã bị người của Vạn Thú sơn trang bắt đi chắc hẳn các người đã gặp huynh ấy rồi nếu đã có lòng tốt báo tin cho bọn ta tới giải vây sao các người không thực hiện điều đó trước, cứu huynh ấy ra rồi báo tin cho bọn ta tới đón sẽ thể hiện thành ý hơn đấy”
Diệp Đường Yên nói
“Vậy thì Vân đại ca không hiểu những điều lệ trong giang hồ tại trung thổ rồi. Phái Không Động không có quan hệ gì với phái Côn Luân lại ngang nhiên tới sơn trang ấy đòi người gây thù chuốc oán với người ta. Vì ta coi chưởng môn sư huynh của các người là bằng hữu nên mới báo tin cho huynh biết. Người của phái Côn Luân bị bắt thì đệ tử Côn Luân phái ra mặt như thế mới đúng với đạo lí”
Một đệ tử Côn Luân phái khác tiến tới thì thầm vào tai Vân Dĩnh
“Sư huynh hay cứ thử tin họ một lần đi. Dù sao chúng ta cũng chưa biết tung tích chưởng môn sư huynh ở đâu lần này tới Vạn Thú sơn trang nếu tìm được huynh ấy coi như chúng ta nợ họ một ân huệ nếu không tìm được huynh ấy coi như chúng ta lại thất bại trong việc truy ra tung tích chưởng môn sư huynh”
Vân Dĩnh nói
“Được bọn ta tin những gì Diệp chưởng môn nói là đúng nếu đã như vậy ngay bây giờ hãy dẫn ta tới Vạn Thú sơn trang tìm chưởng môn sư huynh”
Diệp Đường Yên mỉm cười
“Vân đại ca không cần nóng vội, chưởng môn sư huynh của các người cũng là bằng hữu tốt của ta. Bản thân ta cũng rất muốn tới cứu huynh ấy ngay có điều Vạn Thú sơn trang là nơi cực kỳ nguy hiểm không có kế hoạch gì mà ngang nhiên tới đó không chỉ các huynh mà ngay cả bọn ta cũng rất dễ bỏ mạng”
Vân Dĩnh nói
“Nếu đã như vậy ta đành nghe theo cô nương. Đáng lí ra bọn ta nên tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi nhưng người Tây Vực bọn ta không hiểu tiếng Hán không tiện ở trọ trong thành không biết phái Không Động có…”
Diệp Đường Yên nói
“Biết các đệ tử Côn Luân phái sẽ tới bọn ta đã chuẩn bị nơi để các huynh nghỉ ngơi từ trước. Giờ các huynh chỉ việc đến đấy thôi. Tối nay chúng ta sẽ cùng bàn về kế hoạch sau khi xong xuôi lập tức tới Vạn Thú sơn trang đòi người ngay”
/117
|