Edit: Minh Nguyệt Beta: Sakura Trước khi chưa có quân đội đóng quân vùng giải phóng mới, đoàn Tùy Tiện đã dùng những người của mình xây một đại viện trong khu cư xá này, dùng năng lượng mặt trời. Nghe nói còn có nhặt một siêu thị vật tư.
Dị năng giả lúc tiến hành thay đổi biên chế đoàn đội lần thứ hai thì bọn họ chỉ dùng mấy tháng lập được cơ ngơi vững chắc, theo sau bọn họ có vô số đoàn đội trung thành tận tụy.
Hiện tại căn cứ cần rất nhiều vàng, bọn họ chỉ tùy tùy tiện tiện nói chỗ mình có 2.000kg vàng?
Mọi người choáng nha không phải gọi là đội Tùy Tiện mà phải gọi là đoàn Thần Toán a.
Quả thực là cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu đoàn Vạn Năng.
Rồi sau đó bọn họ lại nghĩ tới lời Tào Mẫn nói lúc trước, Đường Nhược là người cải tử hồi sinh…
Chúng lãnh đạo lần nữa nhao nhao đưa ánh mắt quăng tới trên người Đường Nhược bên cạnh Bạch Thất, trong lòng thầm giật mình.
Một cô gái lớn lên xinh đẹp, dị năng giống như rất mạnh, Diệp Thánh Luân ở cửa Tây bị cô xuyên giống như giỏ trúc, các lãnh đạo cũng được nghe nói đến.
Người đẹp lại mạnh, còn là thần tính toán cải tử hồi sinh, sống khiêm tốn một chút cũng không phô trương.
Chó không sủa sẽ cắn người. Người như vậy vẫn không nên đắc tội, liên quan đến đoàn Tùy Tiện thì càng không nên đắc tội.
Đường Nhược không biết bản thân đã bị bọn họ bổ não tưởng tường thành một “vu nữ”, cô thấy mọi người há hốc mồm, một bộ muốn nói lại thôi lên tiếng: “Mọi người cùng nhau sống trong trụ sở này, xem như đồng tâm hiệp lực chúng tôi sẽ xuất ra toàn bộ vàng cung cấp cho căn cứ. Mong rằng Hoa thiếu sẽ giám sát tốt chất lượng của súng I-on, quản nghiêm khắc, khiến nó sớm ngày được sử dụng.”
Hoa thiếu quay đầu liếc nhìn Bạch Thất, thấy anh gật đầu lập tức đứng lên: “Bạch thiếu gia, cho phép tôi đại biểu các binh sĩ trong căn cứ cảm kích sự giúp đỡ của các cậu. Tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người, để cho mọi người gấp rút chế tạo súng ống.”
Sau khi giải quyết hết các tài liệu chủ yếu, lại thảo luận một chút những vấn đề khác phát sinh trong căn cứ, thì liền giải tán.
Sau khi tan họp trở về nghỉ ngơi trong chốc lát, đoàn Tùy Tiện còn phải lên tường thành trấn giữ.
Ở lại trong phòng họp thật sự cũng rất mệt mỏi, người tài đúng là luôn có rất nhiều việc phải làm, phài trợ giúp căn cứ sống qua Zombie triều mới có thể nghỉ ngơi được.
Lần này Bạch Thất và Đường Nhược còn có Hồ Hạo Thiên thật sự được chúng nhân phủng nguyệt (được mọi người tán tụng lên tận trời) bị mọi người vây quoanh từ lúc rời đi cho đến đại viện.
Ngoài cửa trên đường Đường Nhược và Bạch Thất đan mười ngón tay vào nhau đi trước đoàn người.
Từ lúc trùng sinh đến giờ hơn tám tháng trời, cô và Bạch Thất giống như đã ở bên nhau tám năm như mặt trăng và mặt trời, nhiều lần rơi vào đường sinh tử lại tự cứu.
Đã từng là tất cả trong hồi ức vĩnh viễn không phai mờ.
Bạch Thất thấy cô đi cùng mình nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn mình, nghiêng đầu cười: “Nhìn cái gì? Có phải thấy chồng của em cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người không?”
Đường Nhược: “…”
Là vàng sẽ tỏa sáng, lễ tiết rồi sẽ rơi sạch.
Umh, cùng nhau tới bây giờ thật sự lễ tiết của Bạch Thất cũng không còn lại bao nhiêu, tràn đầy nguy cơ rồi.
Đều nói người yêu nhau thật lòng ở cùng nhau sẽ không giữ lại bất cứ mà thể hiện tất cả các khuyết điểm của mình. Nhưng khuyết điểm này của Bạch Thất thật sự là đậu đen rau muống đều vô lực.
Đường Nhược hé miệng cười cười: “Em chỉ cảm thấy em không theo kịp bước chân của anh rồi.”
“Hử?” Bạch Thất khó hiểu.
Đường Nhược nhe răng cười cười: “Tiện nhân trên đường chạy càng ngày càng nhanh, em phát hiện em thật sự không đuổi kịp bước chân của anh rồi.”
Bạch Thất: “…”
Hai người liếc mắt đưa tình, lúc này Phan Hiểu Huyên đằng sau lôi kéo áo Đường Nhược nhìn bên cạnh dò xét nói: “Nhìn xem, bên cạnh có chuyện bát quoái.”
Tay phải của cô còn đang cầm tay Điền Hải, hiện tại tay còn lại kéo góc áo Đường Nhược có thể thấy được cô gái này đúng là hứng thú nhiều chuyện.
Đường Nhược theo tầm mắt của cô nhìn tới thấy Tô Vũ Vi.
So với trước kia váy đen viền ren và áo choàng lớn màu đỏ, thì hôm nay Tô Vũ Vi tóc tai bù xù, trên tay có một chiếc còng, một thân mặc quần áo ở nhà đang bị binh sĩ lôi kéo về hướng đại sảnh nhận nhiệm vụ mà đi.
“Cô ta bị làm sao vậy?” Phan Hiểu Huyên nhẹ giọng hỏi: “Không phải nói đã bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi sao?” Vừa nghĩ tới kết cục của cha con nhà họ Chu, đột nhiên cảm thấy câu này dùng sai rồi, “Đúng rồi, phượng hoàng lại thành gà mất rồi.”
Dự đoán đểu được Phan Hiểu Huyên nói hết ra, Đường Nhược cũng không có lời nào để nói, chỉ lắc đầu một cái, biểu hiện mình cũng không biết chuyện gì.
Đi về phía trước, mấy người lính lôi kéo cô ta cũng đi tới trước mặt mọi người, thấy nhóm người Bạch Thất dường lại một chút vẫn nói: “Bạch thiếu gia, đội trưởng Hồ.”
Sau khi Tô Vũ Vi nghe được hai chữ ‘Bạch thiếu’ thân thể liền run lên, nhưng vẫn không có ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Cô ta cúi đầu nhìn mặt đất, chỉ cảm thấy trên mặt nỗi bi thương.
Được được mất mất, trở về cát vàng.
Thế giới này không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ.
Cô đã sớm từ bỏ rồi, cũng không được nhớ lại.
Mấy người cứ vậy mà đi qua, Phan Hiểu Huyên thổn thức một tiếng: “Chọn tới chọn lui, họ Tô lại chọn được người nát nhất đấy.”
Dương Lê nói: “Chu Thụ Quang hẳn là không phải cô ta chọn ah.”
“Cũng thế.”
Hai nhóm người đi về hai hướng ngược nhau, càng đi càng xa, cuối cùng không gặp lại.
Trở lại Bạch Thất nghỉ ngơi một lúc, lại lên tường thành đánh Zombie.
Zombie cấp ba lần này không có nhiều như trước, trước đó ở cửa Tây đã giải quyết không ít, buổi tối zombie cũng chỉ đến mấy con, đến Rốc – két cũng không cần dùng đến, đã bị dị năng giả đánh chết.
Cửa tây không có người thương vong, luôn luôn đánh tới sáng ngày hôm sau.
Lúc tám giờ, Bạch Thất mặc quân trang đeo lên huy chương quân hàm, đi ra cửa lớn chuẩn bị nhận quân quyền của nhà họ Chu.
Hồ Hạo Thiên cũng mặc quân trang, hai người gặp nhau lại trêu đùa lẫn nhau một phen.
Lưu Binh và Điền Hải ngược lại lo lắng nhà họ Chu sẽ lừa bịp, lại hỏi thăm Bạch Thất lại một lần.
Hồ Hạo Thiên cười nói: “Lo lắng cái gì, Chu Kinh Quốc ở trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy cùng Bạch Thất trao đổi điều kiện, nếu thật sự là lừa bịp, tiểu Bạch dùng một chiêu đóng băng vạn dặm chẳng phải là xong hết rồi sao.”
Ngẫm lại cũng là đạo lý này, không chỉ có Bạch Thất còn có Đường Nhược, Điền Hải và bọn họ đây mà.
Ai dám đâm đầu vào, tất cả đánh bay ra khỏi căn cứ đi.
Vì vậy mọi người ngẩng cao đầu hùng phong đi ra ngoài.
Vì Zombie triều nên đường cái số 2 cũng mất trật tự hơn nhiều. Bên đường các cửa hàng mặt tiền đóng cửa toàn bộ, rất nhiều người đến nhà hay phòng mình cũng không vể, trực tiếp ngồi trên mặt đất. Ai bảo cao ốc rất cao, thang máy lại không thể hoạt động đâu.
Đột nhiên trông thấy nhô ra mấy binh sĩ trong căn cứ ăn mặc chỉnh tề, đều dựng đầu lên muốn biết đến cùng là có chuyện gì, gần một vạn binh sĩ đứng trên đường cái, thật sự là khi khái vô cùng, thanh thế to lớn.
Nhưng mà hỏi người bên ngoài đều không biết chuyện gì đang diễn ra.
Vậy thì chờ xem một chút, dù sao thời gian giao ca vẫn còn sớm đây này. Lúc trông thấy Bạch Thất mặc một thân quân trang kéo tay Đường Nhược chậm rãi đến.
Nhóm dị năng giả nhao nhao đứng lên chào hỏi: “Anh Bạch, chị Đường, đội trưởng Hồ,..”
Tưởng Bạch Thất mặc như vậy là đi chỉ huy ở đâu, không nghĩ tới anh lại trực tiếp đứng trước mặt một vạn binh sĩ.
Chẳng lẽ là…
Tất cả mọi người và dị năng giả đều nhìn lẫn nhau, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia kích động.
Chẳng lẽ những binh sĩ này đều trở thành thuộc hạ của lão đại nhà mình rồi?
Dị năng giả lúc tiến hành thay đổi biên chế đoàn đội lần thứ hai thì bọn họ chỉ dùng mấy tháng lập được cơ ngơi vững chắc, theo sau bọn họ có vô số đoàn đội trung thành tận tụy.
Hiện tại căn cứ cần rất nhiều vàng, bọn họ chỉ tùy tùy tiện tiện nói chỗ mình có 2.000kg vàng?
Mọi người choáng nha không phải gọi là đội Tùy Tiện mà phải gọi là đoàn Thần Toán a.
Quả thực là cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu đoàn Vạn Năng.
Rồi sau đó bọn họ lại nghĩ tới lời Tào Mẫn nói lúc trước, Đường Nhược là người cải tử hồi sinh…
Chúng lãnh đạo lần nữa nhao nhao đưa ánh mắt quăng tới trên người Đường Nhược bên cạnh Bạch Thất, trong lòng thầm giật mình.
Một cô gái lớn lên xinh đẹp, dị năng giống như rất mạnh, Diệp Thánh Luân ở cửa Tây bị cô xuyên giống như giỏ trúc, các lãnh đạo cũng được nghe nói đến.
Người đẹp lại mạnh, còn là thần tính toán cải tử hồi sinh, sống khiêm tốn một chút cũng không phô trương.
Chó không sủa sẽ cắn người. Người như vậy vẫn không nên đắc tội, liên quan đến đoàn Tùy Tiện thì càng không nên đắc tội.
Đường Nhược không biết bản thân đã bị bọn họ bổ não tưởng tường thành một “vu nữ”, cô thấy mọi người há hốc mồm, một bộ muốn nói lại thôi lên tiếng: “Mọi người cùng nhau sống trong trụ sở này, xem như đồng tâm hiệp lực chúng tôi sẽ xuất ra toàn bộ vàng cung cấp cho căn cứ. Mong rằng Hoa thiếu sẽ giám sát tốt chất lượng của súng I-on, quản nghiêm khắc, khiến nó sớm ngày được sử dụng.”
Hoa thiếu quay đầu liếc nhìn Bạch Thất, thấy anh gật đầu lập tức đứng lên: “Bạch thiếu gia, cho phép tôi đại biểu các binh sĩ trong căn cứ cảm kích sự giúp đỡ của các cậu. Tôi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người, để cho mọi người gấp rút chế tạo súng ống.”
Sau khi giải quyết hết các tài liệu chủ yếu, lại thảo luận một chút những vấn đề khác phát sinh trong căn cứ, thì liền giải tán.
Sau khi tan họp trở về nghỉ ngơi trong chốc lát, đoàn Tùy Tiện còn phải lên tường thành trấn giữ.
Ở lại trong phòng họp thật sự cũng rất mệt mỏi, người tài đúng là luôn có rất nhiều việc phải làm, phài trợ giúp căn cứ sống qua Zombie triều mới có thể nghỉ ngơi được.
Lần này Bạch Thất và Đường Nhược còn có Hồ Hạo Thiên thật sự được chúng nhân phủng nguyệt (được mọi người tán tụng lên tận trời) bị mọi người vây quoanh từ lúc rời đi cho đến đại viện.
Ngoài cửa trên đường Đường Nhược và Bạch Thất đan mười ngón tay vào nhau đi trước đoàn người.
Từ lúc trùng sinh đến giờ hơn tám tháng trời, cô và Bạch Thất giống như đã ở bên nhau tám năm như mặt trăng và mặt trời, nhiều lần rơi vào đường sinh tử lại tự cứu.
Đã từng là tất cả trong hồi ức vĩnh viễn không phai mờ.
Bạch Thất thấy cô đi cùng mình nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn mình, nghiêng đầu cười: “Nhìn cái gì? Có phải thấy chồng của em cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người không?”
Đường Nhược: “…”
Là vàng sẽ tỏa sáng, lễ tiết rồi sẽ rơi sạch.
Umh, cùng nhau tới bây giờ thật sự lễ tiết của Bạch Thất cũng không còn lại bao nhiêu, tràn đầy nguy cơ rồi.
Đều nói người yêu nhau thật lòng ở cùng nhau sẽ không giữ lại bất cứ mà thể hiện tất cả các khuyết điểm của mình. Nhưng khuyết điểm này của Bạch Thất thật sự là đậu đen rau muống đều vô lực.
Đường Nhược hé miệng cười cười: “Em chỉ cảm thấy em không theo kịp bước chân của anh rồi.”
“Hử?” Bạch Thất khó hiểu.
Đường Nhược nhe răng cười cười: “Tiện nhân trên đường chạy càng ngày càng nhanh, em phát hiện em thật sự không đuổi kịp bước chân của anh rồi.”
Bạch Thất: “…”
Hai người liếc mắt đưa tình, lúc này Phan Hiểu Huyên đằng sau lôi kéo áo Đường Nhược nhìn bên cạnh dò xét nói: “Nhìn xem, bên cạnh có chuyện bát quoái.”
Tay phải của cô còn đang cầm tay Điền Hải, hiện tại tay còn lại kéo góc áo Đường Nhược có thể thấy được cô gái này đúng là hứng thú nhiều chuyện.
Đường Nhược theo tầm mắt của cô nhìn tới thấy Tô Vũ Vi.
So với trước kia váy đen viền ren và áo choàng lớn màu đỏ, thì hôm nay Tô Vũ Vi tóc tai bù xù, trên tay có một chiếc còng, một thân mặc quần áo ở nhà đang bị binh sĩ lôi kéo về hướng đại sảnh nhận nhiệm vụ mà đi.
“Cô ta bị làm sao vậy?” Phan Hiểu Huyên nhẹ giọng hỏi: “Không phải nói đã bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi sao?” Vừa nghĩ tới kết cục của cha con nhà họ Chu, đột nhiên cảm thấy câu này dùng sai rồi, “Đúng rồi, phượng hoàng lại thành gà mất rồi.”
Dự đoán đểu được Phan Hiểu Huyên nói hết ra, Đường Nhược cũng không có lời nào để nói, chỉ lắc đầu một cái, biểu hiện mình cũng không biết chuyện gì.
Đi về phía trước, mấy người lính lôi kéo cô ta cũng đi tới trước mặt mọi người, thấy nhóm người Bạch Thất dường lại một chút vẫn nói: “Bạch thiếu gia, đội trưởng Hồ.”
Sau khi Tô Vũ Vi nghe được hai chữ ‘Bạch thiếu’ thân thể liền run lên, nhưng vẫn không có ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Cô ta cúi đầu nhìn mặt đất, chỉ cảm thấy trên mặt nỗi bi thương.
Được được mất mất, trở về cát vàng.
Thế giới này không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ.
Cô đã sớm từ bỏ rồi, cũng không được nhớ lại.
Mấy người cứ vậy mà đi qua, Phan Hiểu Huyên thổn thức một tiếng: “Chọn tới chọn lui, họ Tô lại chọn được người nát nhất đấy.”
Dương Lê nói: “Chu Thụ Quang hẳn là không phải cô ta chọn ah.”
“Cũng thế.”
Hai nhóm người đi về hai hướng ngược nhau, càng đi càng xa, cuối cùng không gặp lại.
Trở lại Bạch Thất nghỉ ngơi một lúc, lại lên tường thành đánh Zombie.
Zombie cấp ba lần này không có nhiều như trước, trước đó ở cửa Tây đã giải quyết không ít, buổi tối zombie cũng chỉ đến mấy con, đến Rốc – két cũng không cần dùng đến, đã bị dị năng giả đánh chết.
Cửa tây không có người thương vong, luôn luôn đánh tới sáng ngày hôm sau.
Lúc tám giờ, Bạch Thất mặc quân trang đeo lên huy chương quân hàm, đi ra cửa lớn chuẩn bị nhận quân quyền của nhà họ Chu.
Hồ Hạo Thiên cũng mặc quân trang, hai người gặp nhau lại trêu đùa lẫn nhau một phen.
Lưu Binh và Điền Hải ngược lại lo lắng nhà họ Chu sẽ lừa bịp, lại hỏi thăm Bạch Thất lại một lần.
Hồ Hạo Thiên cười nói: “Lo lắng cái gì, Chu Kinh Quốc ở trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy cùng Bạch Thất trao đổi điều kiện, nếu thật sự là lừa bịp, tiểu Bạch dùng một chiêu đóng băng vạn dặm chẳng phải là xong hết rồi sao.”
Ngẫm lại cũng là đạo lý này, không chỉ có Bạch Thất còn có Đường Nhược, Điền Hải và bọn họ đây mà.
Ai dám đâm đầu vào, tất cả đánh bay ra khỏi căn cứ đi.
Vì vậy mọi người ngẩng cao đầu hùng phong đi ra ngoài.
Vì Zombie triều nên đường cái số 2 cũng mất trật tự hơn nhiều. Bên đường các cửa hàng mặt tiền đóng cửa toàn bộ, rất nhiều người đến nhà hay phòng mình cũng không vể, trực tiếp ngồi trên mặt đất. Ai bảo cao ốc rất cao, thang máy lại không thể hoạt động đâu.
Đột nhiên trông thấy nhô ra mấy binh sĩ trong căn cứ ăn mặc chỉnh tề, đều dựng đầu lên muốn biết đến cùng là có chuyện gì, gần một vạn binh sĩ đứng trên đường cái, thật sự là khi khái vô cùng, thanh thế to lớn.
Nhưng mà hỏi người bên ngoài đều không biết chuyện gì đang diễn ra.
Vậy thì chờ xem một chút, dù sao thời gian giao ca vẫn còn sớm đây này. Lúc trông thấy Bạch Thất mặc một thân quân trang kéo tay Đường Nhược chậm rãi đến.
Nhóm dị năng giả nhao nhao đứng lên chào hỏi: “Anh Bạch, chị Đường, đội trưởng Hồ,..”
Tưởng Bạch Thất mặc như vậy là đi chỉ huy ở đâu, không nghĩ tới anh lại trực tiếp đứng trước mặt một vạn binh sĩ.
Chẳng lẽ là…
Tất cả mọi người và dị năng giả đều nhìn lẫn nhau, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia kích động.
Chẳng lẽ những binh sĩ này đều trở thành thuộc hạ của lão đại nhà mình rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/418
|