Edit: Hứa Minh Nguyệt Beta: Sakura Điền Hải từ trận đấu lần này đã nhìn ra được nhân phẩm của đối phương.
Rõ ràng ban nãy người này có thể sớm đánh thắng đối thủ rồi, nhưng anh ta lại không làm vậy, vẫn luôn thả chậm tiết tấu, làm cho đối phương cảm giác mình chỉ cần cố gắng một chút nữa là có thể áp chế Diệp Thánh Luân, cho nên mỗi lần bị đánh ngã trên mặt đất, cho dù nằm sấp xuống rồi vẫn không chịu thua.
Ngày hôm qua cũng giống như vậy.
Mà Diệp Thánh Luân tuy rằng làm như vậy nhưng có thể từ biểu cảm của anh ta mà nhìn ra, thật ra anh ta lại cực kỳ chán ghét việc bị đối phương quấn chặt lấy.
Mới ban nãy anh ta vừa tức giận muốn đưa đối phương vào chỗ chết rồi.
Điền Hải cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Người dối trá như vậy sao có thể mang đến hạnh phúc cho Phan Hiểu Huyên?
Không, vấn đề bây giờ không phải là có thể hay không thể mang hạnh phúc cho Phan Hiểu Huyên, bây giờ loại người này để cho Phan Hiểu Huyên yêu thích cũng không xứng!
Hoàng Thịnh Bang của đoàn đội Ánh Trăng vừa rồi cũng bị một chiêu này dọa cho trong lòng run sợ, bây giờ nhìn lại nơi mình vừa suýt rơi xuống, người mà mình đem đến rắc rối cũng chính là người quen lần trước làm nhiệm vụ cùng mình, dĩ nhiên rất áy náy, chào hỏi một tiếng: “Ngại quá, chị Đường, để cho mọi người sợ hãi rồi.” Nói xong lại hướng Điền Hải nói cảm ơn, “Người anh em Điền Hải, thật sự cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp.”
Điền Hải đang đối diện với Diệp Thánh Luân, Diệp Thánh Luân có khí chất nhã nhặn lại lộ ra một chút lạnh lùng, giọng điệu chậm rãi: “Anh bạn nhỏ này, muốn lên đấu với tôi không?”
Điền Hải quay đầu nhìn nhìn Đường Nhược ở bên cạnh, chỉ thấy Đường Nhược dựng thẳng cánh tay, cố gắng dùng tay ra hiệu khẩu hình miệng nói với cậu: “Đi, đánh, mặt…”
Lại nhìn Phan Hiểu Huyên, thấy Phan Hiểu Huyên đang nhìn mình, biểu cảm kinh ngạc, hình như trong mắt còn có một tia lo lắng.
Thật ra, trong lòng Phan Hiểu Huyên nhất định có mình đấy, Điền Hải nghĩ, nếu như bây giờ mình và Diệp Thánh Luân cùng gặp nguy hiểm, nhất định người đầu tiên cô ấy lựa chọn cứu là mình!
Cậu mấp máy miệng, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định mà nhìn Diệp Thánh Luân nói: “Được, tôi đấu với anh một trận!”
Lời này vừa nói ra, dưới đài hoàn toàn rối loạn.
Rất nhiều người chạy tới lấy vốn đánh bạc vừa rồi của mình, chuẩn bị đặt cược một lần nữa.
Nhân viên công tác trong đấu kỹ tràng này cũng là người tay chân nhanh nhẹn, sau khi chạy tới hỏi tên tuổi Điền Hải, lại viết lên tấm bảng tỉ lệ đặt cược.
Người nọ tới không chỉ hỏi thăm tên tuổi Điền Hải, rõ ràng còn đòi tiền của Điền Hải.
Bọn họ kinh ngạc…
Xem tỷ thí đòi tiền, đặt cược kết quả trận đấu đòi tiền, thì ra lên đài đánh một trận cũng đòi tiền
Người nọ cầm giấy trắng giải thích cho bọn họ: “Mỗi người muốn lên đấu thì phải nộp phí là một trăm tinh hạch, nếu thắng đối phương, chúng ta sẽ lấy tỉ lệ đặt cược ra tính phần thưởng, ví dụ như, bây giờ cậu đây có tỉ lệ đặt cược là sáu, nếu như cậu thắng, chúng tôi đương nhiên sẽ trả cho cậu sáu trăm viên tinh hạch.”
Một chiêu lôi cầu đánh rơi băng tinh kia của Điền Hải khiến cho mọi người cảm thấy dị năng của cậu mạnh hơn Hoàng Thịnh Bang rất nhiều, bởi vậy tỉ lệ đặt cược là sáu.
Giải thích như vậy, tất cả mọi người đều hiểu được.
Điền Hải cũng không do dự lấy từ trong áo ra một túi tinh hạch, giao ra “phí báo danh”.
Bọn người Đường Nhược đối với việc cậu tham gia dự thi, biểu cảm của mỗi người đều không giống nhau, nhưng tóm lại mà nói ủng hộ đấy.
Bởi vì trong đoàn đội Tùy Tiện, dị năng của Điền Hải chỉ yếu hơn hai người là Bạch Thất và Đường Nhược, nếu như cậu đánh không lại, cái tên Diệp Thánh Luân kia thật đúng là dị năng giả số một số hai của căn cứ rồi.
Mà vừa rồi Diệp Thánh Luân đã đánh qua một trận, bây giờ cũng không có dám khinh thường Điền Hải, để cho người của đấu tràng tạm ngừng thi đấu để nghỉ ngơi.
Điền Hải ngồi ở trên một tảng đá, ánh mắt tùy tiện nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng tâm tư lại đặt ở trên người Phan Hiểu Huyên, bỗng nhiên nhìn thấy bộ dáng Phan Hiểu Huyên thỉnh thoảng muốn tìm mình nói chuyện và vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đường Nhược và Dương Lê ở bên cạnh nhỏ giọng trò chuyệngiống như tự tạo ra cho mình một không gian riêng, tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi.
“Thịch, thịch, thịch…”
Điền Hải cảm giác trái tim của mình đang mãnh liệt nhảy lên, tiếng tim đập từ ngực có thể truyền rõ ràng vào trong đầu.
Cố gắng đè nén thật lâu, lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng mãnh liệt.
Vì xua đuổi loại cảm giác bực bội này, cậu đột nhiên đứng lên: “Hiểu Huyên, tôi, tôi có lời muốn nói cùng chị, chúng ta đi ra đây nói chuyện riêng một chút.”
Một tiếng này “Hiểu Huyên” lại khiến cho Phan Hiểu Huyên lập tức sững sờ.
Hôm nay Điền Hải có vẻ như rất kì quái, không chỉ để ý vẻ bề ngoài, thay đổi phong cách khiêm tốn nội liễm, bắt đầu đánh nhau với người khác rồi… Mà chủ yếu nhất là, cậu không có gọi cô là chị Phan…
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng và bộ dáng nghiêm túc của Điền Hải, trong lúc nhất thời, ngực cô hơi nóng, lại có cảm giác ấm áp, không rõ cái dạng cao hứng gì đang quấy phá trong lòng.
Rất bối rối, lại có vẻ như rất nôn nóng.
“Em, em muốn nói với chị cái gì… Không thể tại chỗ này, ở ngay đây nói sao?”
Thời điểm này Đường Nhược khẳng định cần phải giúp em trai nhà mình, cho dù chết, cũng phải để cho cậu chết một cách minh bạch!
“Hiểu Huyên, nếu như A Hải có chuyện muốn nói với cậu, vậy thì cậu đi nghe một chút, xem em ấy muốn nói cái gì.” Đường Nhược đẩy Phan Hiểu Huyên lên phía trước.
Dương Lê ở một bên cũng muốn hỗ trợ: “Đúng vậy, xem cậu ấy muốn nói cho em cái gì, đợi chút nữa cậu ấy phải lên đài đấu rồi, cũng không thể khiến cho cậu ấy phân tâm.”
Tất cả mọi người nói như vậy rồi, Điền Hải cũng không có trì hoãn nữa, dứt khoát cầm lấy tay Phan Hiểu Huyên, kéo ra ngoài.
Chuyện vừa xảy ra, khiến cho Lưu Binh cũng lơ mơ không hiểu gì, nhìn thấy Đường Nhược và Dương Lê dịu dàng cười cười nói nói, không khỏi tò mò: “A Hải làm sao vậy?”
“Chắc là thổ lộ.” Dương Lê nói.
“Thổ lộ?” Lưu Binh sửng sốt, “A Hải thổ lộ với Hiểu Huyên?”
Tin tức này có trọng lượng thật là lớn, cần phải từ từ tiêu hóa tốt một chút!
Đường số 2 là khu biệt thự Hoàng Đình kèm với khu cao ốc, không chỉ có quảng trường lớn có thể cho căn cứ thiết kế đấu tràng, còn có cái hẻm nhỏ trước đó đã từng là nơi Bạch Thất và Đường Nhược trấn áp người của đoàn đội Hồng Trần.
Điền Hải kéo Phan Hiểu Huyên đến đúng cái hẻm nhỏ là nơi mà có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì trong đó ở trên đường số 2.
Lúc hai người vừa đi vào, lại không có một bóng người, thời gian có hạn, lần này Điền Hải kéo cô đi ra cũng là dựa vào cảm xúc nhất thời. Hiện tại đương nhiên muốn nhất cổ tác khí[1], đem lời nên nói đều nói ra!
[1]: một hồi trống cổ vũ tinh thần thêm hăng hái
Vì vậy Điền Hải dừng lại ở nơi cách đầu ngõ không xa, nói: “Hiểu Huyên, tôi…” Cậu mở miệng, vừa định đem lời nói tâm tâm niệm niệm nói ra, chợt nghe được từ trong ngõ nhỏ truyền ra một giọng nói.
Giọng nói kia đặc biệt mê người, nũng nịu nói, “Ai nha, thật đáng ghét mà…”
Điền Hải mới vừa rồi còn định tỏ tình thì lập tức bị cái này bồn lũ lụt dập tắt, xôn xao rầm rầm, cái kia lũ lụt khắp đi lên, thiếu chút nữa ngập đến yết hầu khẩu đem mình cho nghẹn chết rồi!
Nếu như cậu trở về nói với Bạch Thất, có lẽ hai người còn có thể tri âm cùng nhau đậu đen rau muống trong ngõ nhỏ “Bác đại tinh thâm văn hóa”.
Nhưng cậu cũng không biết Bạch Thất và Đường Nhược đã từng nói yêu đương xấu hổ trong cái hẻm nhỏ này của căn cứ.
Giờ phút này, cậu vô cùng hối hận, vô cũng tiếc nuối, tự cảm giác được lần này mình tới sai địa phương rồi.
Hoàn toàn không nên lấy nơi này làm nơi mình thổ lộ tình cảm. Tất cả những giận dữ ban nãy đều bị phân tán không còn chút nào rồi!
“Em, em muốn nói cái gì?” hai tay của Phan Hiểu Huyên bị cậu nắm lấy, mặt đối mặt với cậu, cô có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông và lông tơ trên mặt Điền Hải!
“Hiểu Huyên, tôi…”
Cậu vừa mở miệng, ngõ nhỏ lại truyền tới âm thanh thở khẽ: “Thật không biết xấu hổ nha!”
Điền Hải: “…”
Cậu thở dài: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi…”
Rõ ràng ban nãy người này có thể sớm đánh thắng đối thủ rồi, nhưng anh ta lại không làm vậy, vẫn luôn thả chậm tiết tấu, làm cho đối phương cảm giác mình chỉ cần cố gắng một chút nữa là có thể áp chế Diệp Thánh Luân, cho nên mỗi lần bị đánh ngã trên mặt đất, cho dù nằm sấp xuống rồi vẫn không chịu thua.
Ngày hôm qua cũng giống như vậy.
Mà Diệp Thánh Luân tuy rằng làm như vậy nhưng có thể từ biểu cảm của anh ta mà nhìn ra, thật ra anh ta lại cực kỳ chán ghét việc bị đối phương quấn chặt lấy.
Mới ban nãy anh ta vừa tức giận muốn đưa đối phương vào chỗ chết rồi.
Điền Hải cảm thấy cực kỳ phẫn nộ.
Người dối trá như vậy sao có thể mang đến hạnh phúc cho Phan Hiểu Huyên?
Không, vấn đề bây giờ không phải là có thể hay không thể mang hạnh phúc cho Phan Hiểu Huyên, bây giờ loại người này để cho Phan Hiểu Huyên yêu thích cũng không xứng!
Hoàng Thịnh Bang của đoàn đội Ánh Trăng vừa rồi cũng bị một chiêu này dọa cho trong lòng run sợ, bây giờ nhìn lại nơi mình vừa suýt rơi xuống, người mà mình đem đến rắc rối cũng chính là người quen lần trước làm nhiệm vụ cùng mình, dĩ nhiên rất áy náy, chào hỏi một tiếng: “Ngại quá, chị Đường, để cho mọi người sợ hãi rồi.” Nói xong lại hướng Điền Hải nói cảm ơn, “Người anh em Điền Hải, thật sự cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp.”
Điền Hải đang đối diện với Diệp Thánh Luân, Diệp Thánh Luân có khí chất nhã nhặn lại lộ ra một chút lạnh lùng, giọng điệu chậm rãi: “Anh bạn nhỏ này, muốn lên đấu với tôi không?”
Điền Hải quay đầu nhìn nhìn Đường Nhược ở bên cạnh, chỉ thấy Đường Nhược dựng thẳng cánh tay, cố gắng dùng tay ra hiệu khẩu hình miệng nói với cậu: “Đi, đánh, mặt…”
Lại nhìn Phan Hiểu Huyên, thấy Phan Hiểu Huyên đang nhìn mình, biểu cảm kinh ngạc, hình như trong mắt còn có một tia lo lắng.
Thật ra, trong lòng Phan Hiểu Huyên nhất định có mình đấy, Điền Hải nghĩ, nếu như bây giờ mình và Diệp Thánh Luân cùng gặp nguy hiểm, nhất định người đầu tiên cô ấy lựa chọn cứu là mình!
Cậu mấp máy miệng, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định mà nhìn Diệp Thánh Luân nói: “Được, tôi đấu với anh một trận!”
Lời này vừa nói ra, dưới đài hoàn toàn rối loạn.
Rất nhiều người chạy tới lấy vốn đánh bạc vừa rồi của mình, chuẩn bị đặt cược một lần nữa.
Nhân viên công tác trong đấu kỹ tràng này cũng là người tay chân nhanh nhẹn, sau khi chạy tới hỏi tên tuổi Điền Hải, lại viết lên tấm bảng tỉ lệ đặt cược.
Người nọ tới không chỉ hỏi thăm tên tuổi Điền Hải, rõ ràng còn đòi tiền của Điền Hải.
Bọn họ kinh ngạc…
Xem tỷ thí đòi tiền, đặt cược kết quả trận đấu đòi tiền, thì ra lên đài đánh một trận cũng đòi tiền
Người nọ cầm giấy trắng giải thích cho bọn họ: “Mỗi người muốn lên đấu thì phải nộp phí là một trăm tinh hạch, nếu thắng đối phương, chúng ta sẽ lấy tỉ lệ đặt cược ra tính phần thưởng, ví dụ như, bây giờ cậu đây có tỉ lệ đặt cược là sáu, nếu như cậu thắng, chúng tôi đương nhiên sẽ trả cho cậu sáu trăm viên tinh hạch.”
Một chiêu lôi cầu đánh rơi băng tinh kia của Điền Hải khiến cho mọi người cảm thấy dị năng của cậu mạnh hơn Hoàng Thịnh Bang rất nhiều, bởi vậy tỉ lệ đặt cược là sáu.
Giải thích như vậy, tất cả mọi người đều hiểu được.
Điền Hải cũng không do dự lấy từ trong áo ra một túi tinh hạch, giao ra “phí báo danh”.
Bọn người Đường Nhược đối với việc cậu tham gia dự thi, biểu cảm của mỗi người đều không giống nhau, nhưng tóm lại mà nói ủng hộ đấy.
Bởi vì trong đoàn đội Tùy Tiện, dị năng của Điền Hải chỉ yếu hơn hai người là Bạch Thất và Đường Nhược, nếu như cậu đánh không lại, cái tên Diệp Thánh Luân kia thật đúng là dị năng giả số một số hai của căn cứ rồi.
Mà vừa rồi Diệp Thánh Luân đã đánh qua một trận, bây giờ cũng không có dám khinh thường Điền Hải, để cho người của đấu tràng tạm ngừng thi đấu để nghỉ ngơi.
Điền Hải ngồi ở trên một tảng đá, ánh mắt tùy tiện nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng tâm tư lại đặt ở trên người Phan Hiểu Huyên, bỗng nhiên nhìn thấy bộ dáng Phan Hiểu Huyên thỉnh thoảng muốn tìm mình nói chuyện và vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đường Nhược và Dương Lê ở bên cạnh nhỏ giọng trò chuyệngiống như tự tạo ra cho mình một không gian riêng, tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi.
“Thịch, thịch, thịch…”
Điền Hải cảm giác trái tim của mình đang mãnh liệt nhảy lên, tiếng tim đập từ ngực có thể truyền rõ ràng vào trong đầu.
Cố gắng đè nén thật lâu, lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng mãnh liệt.
Vì xua đuổi loại cảm giác bực bội này, cậu đột nhiên đứng lên: “Hiểu Huyên, tôi, tôi có lời muốn nói cùng chị, chúng ta đi ra đây nói chuyện riêng một chút.”
Một tiếng này “Hiểu Huyên” lại khiến cho Phan Hiểu Huyên lập tức sững sờ.
Hôm nay Điền Hải có vẻ như rất kì quái, không chỉ để ý vẻ bề ngoài, thay đổi phong cách khiêm tốn nội liễm, bắt đầu đánh nhau với người khác rồi… Mà chủ yếu nhất là, cậu không có gọi cô là chị Phan…
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng và bộ dáng nghiêm túc của Điền Hải, trong lúc nhất thời, ngực cô hơi nóng, lại có cảm giác ấm áp, không rõ cái dạng cao hứng gì đang quấy phá trong lòng.
Rất bối rối, lại có vẻ như rất nôn nóng.
“Em, em muốn nói với chị cái gì… Không thể tại chỗ này, ở ngay đây nói sao?”
Thời điểm này Đường Nhược khẳng định cần phải giúp em trai nhà mình, cho dù chết, cũng phải để cho cậu chết một cách minh bạch!
“Hiểu Huyên, nếu như A Hải có chuyện muốn nói với cậu, vậy thì cậu đi nghe một chút, xem em ấy muốn nói cái gì.” Đường Nhược đẩy Phan Hiểu Huyên lên phía trước.
Dương Lê ở một bên cũng muốn hỗ trợ: “Đúng vậy, xem cậu ấy muốn nói cho em cái gì, đợi chút nữa cậu ấy phải lên đài đấu rồi, cũng không thể khiến cho cậu ấy phân tâm.”
Tất cả mọi người nói như vậy rồi, Điền Hải cũng không có trì hoãn nữa, dứt khoát cầm lấy tay Phan Hiểu Huyên, kéo ra ngoài.
Chuyện vừa xảy ra, khiến cho Lưu Binh cũng lơ mơ không hiểu gì, nhìn thấy Đường Nhược và Dương Lê dịu dàng cười cười nói nói, không khỏi tò mò: “A Hải làm sao vậy?”
“Chắc là thổ lộ.” Dương Lê nói.
“Thổ lộ?” Lưu Binh sửng sốt, “A Hải thổ lộ với Hiểu Huyên?”
Tin tức này có trọng lượng thật là lớn, cần phải từ từ tiêu hóa tốt một chút!
Đường số 2 là khu biệt thự Hoàng Đình kèm với khu cao ốc, không chỉ có quảng trường lớn có thể cho căn cứ thiết kế đấu tràng, còn có cái hẻm nhỏ trước đó đã từng là nơi Bạch Thất và Đường Nhược trấn áp người của đoàn đội Hồng Trần.
Điền Hải kéo Phan Hiểu Huyên đến đúng cái hẻm nhỏ là nơi mà có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì trong đó ở trên đường số 2.
Lúc hai người vừa đi vào, lại không có một bóng người, thời gian có hạn, lần này Điền Hải kéo cô đi ra cũng là dựa vào cảm xúc nhất thời. Hiện tại đương nhiên muốn nhất cổ tác khí[1], đem lời nên nói đều nói ra!
[1]: một hồi trống cổ vũ tinh thần thêm hăng hái
Vì vậy Điền Hải dừng lại ở nơi cách đầu ngõ không xa, nói: “Hiểu Huyên, tôi…” Cậu mở miệng, vừa định đem lời nói tâm tâm niệm niệm nói ra, chợt nghe được từ trong ngõ nhỏ truyền ra một giọng nói.
Giọng nói kia đặc biệt mê người, nũng nịu nói, “Ai nha, thật đáng ghét mà…”
Điền Hải mới vừa rồi còn định tỏ tình thì lập tức bị cái này bồn lũ lụt dập tắt, xôn xao rầm rầm, cái kia lũ lụt khắp đi lên, thiếu chút nữa ngập đến yết hầu khẩu đem mình cho nghẹn chết rồi!
Nếu như cậu trở về nói với Bạch Thất, có lẽ hai người còn có thể tri âm cùng nhau đậu đen rau muống trong ngõ nhỏ “Bác đại tinh thâm văn hóa”.
Nhưng cậu cũng không biết Bạch Thất và Đường Nhược đã từng nói yêu đương xấu hổ trong cái hẻm nhỏ này của căn cứ.
Giờ phút này, cậu vô cùng hối hận, vô cũng tiếc nuối, tự cảm giác được lần này mình tới sai địa phương rồi.
Hoàn toàn không nên lấy nơi này làm nơi mình thổ lộ tình cảm. Tất cả những giận dữ ban nãy đều bị phân tán không còn chút nào rồi!
“Em, em muốn nói cái gì?” hai tay của Phan Hiểu Huyên bị cậu nắm lấy, mặt đối mặt với cậu, cô có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông và lông tơ trên mặt Điền Hải!
“Hiểu Huyên, tôi…”
Cậu vừa mở miệng, ngõ nhỏ lại truyền tới âm thanh thở khẽ: “Thật không biết xấu hổ nha!”
Điền Hải: “…”
Cậu thở dài: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi…”
/433
|