Từ xưa đến nay, châu chấu đều là đồ tốt, tuy rằng chúng nó như cỏ dại lan tràn nguy hại cực lớn, nhưng bản thân cũng có thể được xếp vào món ngon mỹ vị hiếm có. Xã hội hôm nay, có cái gì không thể dùng để ăn hay sao?! Không gian dị năng giả rộng mở nhao nhao bắt đầu sắp xếp thi thể châu chấu, bởi vì thu hoạch lớn mà tươi cười rạng rỡ. Tuy châu chấu đã đi qua, mà phương hướng sắp đi… Mặc kệ mục đích của bọn nó có phải căn cứ hay không, nhóm mình cũng phải báo cáo căn cứ một tiếng.
Lúc trước, tiến sĩ Lâm có nói máy truyền tin sóng dài tạm thời không thể chế tạo với quy mô lớn. Có điều từng đội ngũ đều được phân phối một cái củng không phải việc gì khó. Hồ Hạo Thiên trực tiếp cầm lấy bộ đàm liên thông căn cứ, đem chuyện sắp châu chấu quá cảnh báo cáo trong thoáng chốc, để cho mấy lão lớn trong căn cứ chú ý nhiều hơn một chút.
Bạch Thất dùng kiếm băng đẩy thi thể trên đất ra, từ trên xe bước xuống: – “Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, dùng cơm trưa, sau đó tiếp tục chiến đấu!”
– “Tốt!” Mọi người cùng lớn tiếng đáp lại.
Trong đội ngũ có người bị châu chấu làm bị thương máu chảy đầm đìa, cũng có người bị quả cầu lửa, sấm sét của đồng đội mình làm bị thương… Mỗi lần chiến dịch qua đi, luôn là thời khắc dị năng giả hệ chữa trị bận rộn nhất. Các cô gái hệ Thủy cũng không kém, cung cấp nguồn nước cho đội ngũ thương binh rửa sạch miệng vết thương. Dương Lê cùng Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên đều hỗ trợ ở phía sau. Cho dù như thế nào, chỉ cần không có nhân viên tử vong, cũng là việc đáng vui mừng.
Thi thể con rết đã bị phân chia, dựa theo đoàn đội tiến hành phân phối thịt con rết.
Tiến sĩ Tào cầm lấy miếng thịt nho nhỏ trở về xe của mình. Vừa rồi Đường Nhược ra tay, các loại dị năng hỗn loạn trong đó, chắc chắn người khác không có chú ý nhiều, nhưng căn cứ nhất định phải dò xét dị năng của đối phương nên tự nhiên cô ta nhìn thấy. Kinh ngạc dị năng của cô đã không kém, đồng thời cũng thầm hạ quyết tâm phải nâng cao dị năng của mình hơn nữa.
Tất cả chỉnh đốn hoàn tất cũng đã đến thời gian ngồi trên mặt đất dùng cơm trưa. “Đầu bếp” của từng đoàn đội dựng nồi lên, đổ nước hoặc dầu vào, ý định hấp hoặc chiên… châu chấu này… Tất cả đội ra cửa đều mang theo các loại rau xanh không giống nhau, khẩu vị cũng bất đồng, còn có đoàn đội có thể trao đổi với đoàn đội bên cạnh một ít rau xanh. Có không ít người đều cầm đồ ăn của chính đoàn đội mình đến hỏi thăm bọn Bạch Thất có cần hay không.
– “Anh Bạch, đây là dưa chua chúng tôi tự ngâm, các anh cần không?”
– “Chị Đường, nơi này chúng tôi có hải sản tương cùng tương vừng, cho chị một ít thay đổi khẩu vị?”
– “Hồ đội, chúng tôi có gia vị ah, anh bôi một chút lên châu chấu nướng càng ngon hơn đấy?”
– “Chú Phan nè, cho tôi một nắm rau xà lách a, gần một năm nay tôi không có mà ăn, vô cùng nhớ mong!”
Náo nhiệt, ầm ĩ… Ở bên cạnh thay nhau trình diễn.
Tình cảnh như vậy cũng không để ý đến một đám người từ bên ngoài đến. Những nhân viên đi theo Tào Mẫn từ trong phòng thí nghiệm đi ra nhìn xem hình ảnh giống như đang rao bán ngoài chợ, cúi đầu nhìn hộp cơm của mình nói: – “Tôi vốn muốn theo chân bọn họ khoe khoang thức ăn của chúng ta, xem ra bây giờ dường như bọn họ ăn còn tốt hơn chúng ta nhiều.” Vậy mà còn vui vẻ hơn nhóm người mình nhiều.
Những… người này trong phòng thí nghiệm, trước đó mọi người nhìn thấy hình ảnh Đường Nhược cùng Tào Mẫn giống như cắt đứt, mọi người đều đứng về phía Đường Nhược nên chẳng quan tâm đến bọn người Tào Mẫn. Dù sao, sau này bọn họ cùng nhân viên trong viện nghiên cứu cũng không có giao tình gì nên không cần phải đi nịnh bợ.
Một nhân viên lớn tuổi khác trong viện nghiên cứu khoa học nghe đồng nghiệp của mình nói như vậy, nhìn qua hướng bên kia cười nói: – “Bọn họ không phải ăn tốt hơn so chúng ta, mà náo nhiệt hơn chúng ta nhiều.”
Cuộc sống có những giai đoạn khác nhau, đúng sự vật định nghĩa cùng mục tiêu cũng khác nhau.
– “Chú Kiến, chú ăn một bữa cơm cũng trở thành người sinh triết lý nữa.”
Người gọi là chú Kiến cười ha ha nói: – “Thật sao, tôi nói không có sai , trước tận thế không phải đều nói như vậy sao, lúc đi ăn cơm, ăn gì cũng không quan trọng, chủ yếu chính là đối tượng ăn cùng là ai.”
– “Thì ra chú Kiến còn là một triết học gia.”
– “Ha ha, ngẫu nhiên cũng có thể nói đùa một chút.”
Tào Mẫn gắp thêm rau, nhét vào trong miệng, lúc nhai cô ta nghe nội dung chuyện phiếm của bọn hắn, cũng quay đầu nhìn về hướng người bên kia đang cười cười nói nói dịu dàng.
Bên kia, hai người Bạch Thất cùng Đường Nhược như chúng tinh phủng nguyệt (sao vây quanh trăng sáng) bình thường luôn được mọi người vây quanh. Trên mặt những người kia đều là nự cười thật lòng thật dạ, chắc hẳn hôm nay cho dù Bạch Thất làm gì, cũng sẽ có một đám người tán tụng anh. Cô ấy có một người đàn ông như thế che chở, cũng không có ai dám bắt nạt cô ấy. Bạn bè?
Tào Mẫn nghĩ đến buổi sáng Đường Nhược định nghĩa từ ngữ này với mình. Bạn bè của bọn họ sao mà nhiều như thế! Không chỉ có đồng đội, còn có đoàn đội sống chết vì họ. Mà bạn bè của mình cơ bản không có mấy ai, có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí những người đếm được trên đầu ngón tay này cũng chỉ được thành lập trên cơ sở lợi dụng cùng bị lợi dụng mà thôi.
Cầu người được người, tự làm tự chịu. Cô ta vẫn cảm thấy xã hội ngày hôm nay, muốn có thứ gì đồng thời phải buông bỏ thứ gì khác. Thì ra bọn họ muốn cái gì cũng không cần phải buông bỏ thứ gì. Cuối cùng là bọn họ quá hẹp hòi, kiến thức nông cạn hay bản thân mình quá lõi đời, mưu kế đều đã tính toán tường tận?
Tào Mẫn mấp máy môi rủ mắt xuống, tiếp tục yên lặng bưng hộp cơm bắt đầu ăn. Đã đi đến bước này, quảng đường còn lại cô ta cần phải đi hết. Thậm chí , có thể không tiếc bất cứ giá nào.
Buổi trưa cơm trưa phong phú, châu chấu thêm dị năng giả hệ mộc thúc đẩy rau quả lớn lên, mọi người ăn hết sức vui vẻ. Cũng giống như lúc làm nhiệm vụ Biên Hòa, còn ở nơi này dâng trào hát mấy ca khúc ngay tại chỗ.
Bên trong tuyến độc của con rết có nọc độc, dịch độc của nó qua đường miệng là vô hiệu đấy, cho nên bất kể là động vật khác hay con người ăn rết đều không nên bỏ tuyến độc của nó. Vả lại, chất thịt ngon, bên trong thân thể kia toàn là thịt, quả thực có thể so sánh với thịt cá tuyết vừa được bắt lên, đủ loại mỹ vị gắn bó lưu lại hương thơm, không nói nên lời.
Sau khi Bạch Thất nói cục thịt này có thể tăng lên dị năng, từng người trong đoàn đội Tùy Tiện đều trông mong. Phần lớn dị năng của bọn họ chỉ có thiếu một cơ hội để có thể tiến cấp, mục đích đi ra ngoài lần này chính là đẩy nhanh tốc độ tiến cấp, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Cho nên mỗi người hận không thể ăn được nửa kg thịt con rết, nhưng đến cùng lại sợ hoàn toàn trái ngược, nên mỗi người chỉ ăn một miếng mà thôi.
Phan Hiểu Huyên liên tục uống xong hai bình nước, Đường Nhược dâng lên lo lắng, ngồi ở bên cạnh nhìn cô: – “Như thế nào? Có cảm thấy muốn tấn cấp hay không?”
Không chỉ Đường Nhược, ngay cả Điền Hải cũng rất khẩn trương: – “Hiểu Huyên, em làm sao vậy, muốn tiến cấp sao?”
Cậu là dị năng giả cấp ba, thịt con rết cũng không có bao nhiêu tác dụng với cậu, dĩ nhiên là hồi hộp thay người trong lòng rồi.
Giờ phút này, vẻ mặt của hai người làm cho Phan Hiểu Huyên buồn cười: – “Nét mặt của hai người giống như tôi sắp sanh con vậy đấy, tiến cấp nha, làm gì khẩn trương như vậy.”
Đường Nhược vừa bực vừa buồn cười: – “Được, chờ đến lúc cậu sinh cháu ngoại trai cho tớ, tớ lại tiếp tục khẩn trương!”
Một câu như vậy, thành công làm cho gương mặt đôi tình lữ trẻ đỏ hồng cả lên. Phan Hiểu Huyên không có cảm giác mình muốn tiến cấp, ngược lại là Hồ Hạo Thiên cảm thấy. Anh vừa dùng cơm trưa không lâu, vừa theo mọi người hát ca khúc, ngay trên mặt đất nhảy dựng lên: – “Ôi chao ôi chao, ai đến đánh cho tôi mấy quyền! Nhanh ah nhanh!”
Lúc trước, tiến sĩ Lâm có nói máy truyền tin sóng dài tạm thời không thể chế tạo với quy mô lớn. Có điều từng đội ngũ đều được phân phối một cái củng không phải việc gì khó. Hồ Hạo Thiên trực tiếp cầm lấy bộ đàm liên thông căn cứ, đem chuyện sắp châu chấu quá cảnh báo cáo trong thoáng chốc, để cho mấy lão lớn trong căn cứ chú ý nhiều hơn một chút.
Bạch Thất dùng kiếm băng đẩy thi thể trên đất ra, từ trên xe bước xuống: – “Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, dùng cơm trưa, sau đó tiếp tục chiến đấu!”
– “Tốt!” Mọi người cùng lớn tiếng đáp lại.
Trong đội ngũ có người bị châu chấu làm bị thương máu chảy đầm đìa, cũng có người bị quả cầu lửa, sấm sét của đồng đội mình làm bị thương… Mỗi lần chiến dịch qua đi, luôn là thời khắc dị năng giả hệ chữa trị bận rộn nhất. Các cô gái hệ Thủy cũng không kém, cung cấp nguồn nước cho đội ngũ thương binh rửa sạch miệng vết thương. Dương Lê cùng Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên đều hỗ trợ ở phía sau. Cho dù như thế nào, chỉ cần không có nhân viên tử vong, cũng là việc đáng vui mừng.
Thi thể con rết đã bị phân chia, dựa theo đoàn đội tiến hành phân phối thịt con rết.
Tiến sĩ Tào cầm lấy miếng thịt nho nhỏ trở về xe của mình. Vừa rồi Đường Nhược ra tay, các loại dị năng hỗn loạn trong đó, chắc chắn người khác không có chú ý nhiều, nhưng căn cứ nhất định phải dò xét dị năng của đối phương nên tự nhiên cô ta nhìn thấy. Kinh ngạc dị năng của cô đã không kém, đồng thời cũng thầm hạ quyết tâm phải nâng cao dị năng của mình hơn nữa.
Tất cả chỉnh đốn hoàn tất cũng đã đến thời gian ngồi trên mặt đất dùng cơm trưa. “Đầu bếp” của từng đoàn đội dựng nồi lên, đổ nước hoặc dầu vào, ý định hấp hoặc chiên… châu chấu này… Tất cả đội ra cửa đều mang theo các loại rau xanh không giống nhau, khẩu vị cũng bất đồng, còn có đoàn đội có thể trao đổi với đoàn đội bên cạnh một ít rau xanh. Có không ít người đều cầm đồ ăn của chính đoàn đội mình đến hỏi thăm bọn Bạch Thất có cần hay không.
– “Anh Bạch, đây là dưa chua chúng tôi tự ngâm, các anh cần không?”
– “Chị Đường, nơi này chúng tôi có hải sản tương cùng tương vừng, cho chị một ít thay đổi khẩu vị?”
– “Hồ đội, chúng tôi có gia vị ah, anh bôi một chút lên châu chấu nướng càng ngon hơn đấy?”
– “Chú Phan nè, cho tôi một nắm rau xà lách a, gần một năm nay tôi không có mà ăn, vô cùng nhớ mong!”
Náo nhiệt, ầm ĩ… Ở bên cạnh thay nhau trình diễn.
Tình cảnh như vậy cũng không để ý đến một đám người từ bên ngoài đến. Những nhân viên đi theo Tào Mẫn từ trong phòng thí nghiệm đi ra nhìn xem hình ảnh giống như đang rao bán ngoài chợ, cúi đầu nhìn hộp cơm của mình nói: – “Tôi vốn muốn theo chân bọn họ khoe khoang thức ăn của chúng ta, xem ra bây giờ dường như bọn họ ăn còn tốt hơn chúng ta nhiều.” Vậy mà còn vui vẻ hơn nhóm người mình nhiều.
Những… người này trong phòng thí nghiệm, trước đó mọi người nhìn thấy hình ảnh Đường Nhược cùng Tào Mẫn giống như cắt đứt, mọi người đều đứng về phía Đường Nhược nên chẳng quan tâm đến bọn người Tào Mẫn. Dù sao, sau này bọn họ cùng nhân viên trong viện nghiên cứu cũng không có giao tình gì nên không cần phải đi nịnh bợ.
Một nhân viên lớn tuổi khác trong viện nghiên cứu khoa học nghe đồng nghiệp của mình nói như vậy, nhìn qua hướng bên kia cười nói: – “Bọn họ không phải ăn tốt hơn so chúng ta, mà náo nhiệt hơn chúng ta nhiều.”
Cuộc sống có những giai đoạn khác nhau, đúng sự vật định nghĩa cùng mục tiêu cũng khác nhau.
– “Chú Kiến, chú ăn một bữa cơm cũng trở thành người sinh triết lý nữa.”
Người gọi là chú Kiến cười ha ha nói: – “Thật sao, tôi nói không có sai , trước tận thế không phải đều nói như vậy sao, lúc đi ăn cơm, ăn gì cũng không quan trọng, chủ yếu chính là đối tượng ăn cùng là ai.”
– “Thì ra chú Kiến còn là một triết học gia.”
– “Ha ha, ngẫu nhiên cũng có thể nói đùa một chút.”
Tào Mẫn gắp thêm rau, nhét vào trong miệng, lúc nhai cô ta nghe nội dung chuyện phiếm của bọn hắn, cũng quay đầu nhìn về hướng người bên kia đang cười cười nói nói dịu dàng.
Bên kia, hai người Bạch Thất cùng Đường Nhược như chúng tinh phủng nguyệt (sao vây quanh trăng sáng) bình thường luôn được mọi người vây quanh. Trên mặt những người kia đều là nự cười thật lòng thật dạ, chắc hẳn hôm nay cho dù Bạch Thất làm gì, cũng sẽ có một đám người tán tụng anh. Cô ấy có một người đàn ông như thế che chở, cũng không có ai dám bắt nạt cô ấy. Bạn bè?
Tào Mẫn nghĩ đến buổi sáng Đường Nhược định nghĩa từ ngữ này với mình. Bạn bè của bọn họ sao mà nhiều như thế! Không chỉ có đồng đội, còn có đoàn đội sống chết vì họ. Mà bạn bè của mình cơ bản không có mấy ai, có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí những người đếm được trên đầu ngón tay này cũng chỉ được thành lập trên cơ sở lợi dụng cùng bị lợi dụng mà thôi.
Cầu người được người, tự làm tự chịu. Cô ta vẫn cảm thấy xã hội ngày hôm nay, muốn có thứ gì đồng thời phải buông bỏ thứ gì khác. Thì ra bọn họ muốn cái gì cũng không cần phải buông bỏ thứ gì. Cuối cùng là bọn họ quá hẹp hòi, kiến thức nông cạn hay bản thân mình quá lõi đời, mưu kế đều đã tính toán tường tận?
Tào Mẫn mấp máy môi rủ mắt xuống, tiếp tục yên lặng bưng hộp cơm bắt đầu ăn. Đã đi đến bước này, quảng đường còn lại cô ta cần phải đi hết. Thậm chí , có thể không tiếc bất cứ giá nào.
Buổi trưa cơm trưa phong phú, châu chấu thêm dị năng giả hệ mộc thúc đẩy rau quả lớn lên, mọi người ăn hết sức vui vẻ. Cũng giống như lúc làm nhiệm vụ Biên Hòa, còn ở nơi này dâng trào hát mấy ca khúc ngay tại chỗ.
Bên trong tuyến độc của con rết có nọc độc, dịch độc của nó qua đường miệng là vô hiệu đấy, cho nên bất kể là động vật khác hay con người ăn rết đều không nên bỏ tuyến độc của nó. Vả lại, chất thịt ngon, bên trong thân thể kia toàn là thịt, quả thực có thể so sánh với thịt cá tuyết vừa được bắt lên, đủ loại mỹ vị gắn bó lưu lại hương thơm, không nói nên lời.
Sau khi Bạch Thất nói cục thịt này có thể tăng lên dị năng, từng người trong đoàn đội Tùy Tiện đều trông mong. Phần lớn dị năng của bọn họ chỉ có thiếu một cơ hội để có thể tiến cấp, mục đích đi ra ngoài lần này chính là đẩy nhanh tốc độ tiến cấp, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Cho nên mỗi người hận không thể ăn được nửa kg thịt con rết, nhưng đến cùng lại sợ hoàn toàn trái ngược, nên mỗi người chỉ ăn một miếng mà thôi.
Phan Hiểu Huyên liên tục uống xong hai bình nước, Đường Nhược dâng lên lo lắng, ngồi ở bên cạnh nhìn cô: – “Như thế nào? Có cảm thấy muốn tấn cấp hay không?”
Không chỉ Đường Nhược, ngay cả Điền Hải cũng rất khẩn trương: – “Hiểu Huyên, em làm sao vậy, muốn tiến cấp sao?”
Cậu là dị năng giả cấp ba, thịt con rết cũng không có bao nhiêu tác dụng với cậu, dĩ nhiên là hồi hộp thay người trong lòng rồi.
Giờ phút này, vẻ mặt của hai người làm cho Phan Hiểu Huyên buồn cười: – “Nét mặt của hai người giống như tôi sắp sanh con vậy đấy, tiến cấp nha, làm gì khẩn trương như vậy.”
Đường Nhược vừa bực vừa buồn cười: – “Được, chờ đến lúc cậu sinh cháu ngoại trai cho tớ, tớ lại tiếp tục khẩn trương!”
Một câu như vậy, thành công làm cho gương mặt đôi tình lữ trẻ đỏ hồng cả lên. Phan Hiểu Huyên không có cảm giác mình muốn tiến cấp, ngược lại là Hồ Hạo Thiên cảm thấy. Anh vừa dùng cơm trưa không lâu, vừa theo mọi người hát ca khúc, ngay trên mặt đất nhảy dựng lên: – “Ôi chao ôi chao, ai đến đánh cho tôi mấy quyền! Nhanh ah nhanh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/418
|