Hắc ám vô hạn vô biên không hề dự liệu buông xuống, trong khoảnh khắc bóng tối bao phủ tầm mắt mọi người, bốn phía vang lên tiếng thét chói tai cùng thanh âm va chạm bàn ghế, Tiêu Diệu tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng ôm ba lô cùng cờ-lê ngồi thấp xuống, tận lực tránh né, rời xa đám người...
Khi mọi thanh âm dần lắng xuống, trong đám người lại vang lên những tiếng thét chói tai, có người hô to: "Mau nhìn! Ánh sáng đó là gì vậy!"
Một đạo tia chớp mang theo loại ánh sáng kỳ lạ từ phía chân trời truyền đến, ngay sau đó lại là một đạo... Chúng nó tựa như lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén) thi nhau xé rách bầu trời... Càng ngày càng nhiều ánh sáng truyền đến trong mắt Tiêu Diệu, khoảng cách nơi này là gần nhất với đạo ánh sáng kia thậm chí nó còn chiếu rọi cả căn tin hắc ám trong phút chốc, Tiêu Diệu nhân lúc đó thấy được đám người hoảng loạn trong căn tin... Bọn họ còn đang kinh hãi, còn đang nghị luận... Giây tiếp theo đã ngã rạp xuống mặt đất, khi tia chớp và ánh mặt trời cùng nhau chiếu sáng trở lại, trong phòng ăn đã có mấy chục người nằm trên mặt đất.
Di động vẫn như cũ không có tín hiệu, Tiêu Diệu lẳng lặng ngồi xổm trên mặt đất xem vài học sinh không có té xỉu hô to gọi điện thoại kêu xe cứu thương, có người chạy trốn, có người dựa vào bả vai bạn học.
Một nữ sinh tóc dài vừa khóc vừa ôm lấy bạn trai, đem đầu của hắn đặt trên đùi mình, một tiếng lại một tiếng kêu gọi hắn, nàng lấy tay chạm mặt hắn, lại sờ qua trán... Tiêu Diệu nhìn thấy khi bàn tay kia sờ đến bên miệng nam sinh, miệng của hắn bỗng nhiên mở ra, một loạt răng nanh nhanh chóng từ miệng mọc ra trong nháy mắt cắn vào tay nữ sinh!
"A! ! ! !" Nữ sinh lập tức hét ầm lên, nàng đẩy mạnh mặt bạn trai, bạn trai lúc này lại giống như lệ quỷ đòi mạng cắn chặt tay nàng không buông, trong lúc vừa khóc vừa dãy dụa, một khối thịt đỏ tươi đầy máu bị cắn đứt, nữ sinh trơ mắt nhìn huyết nhục của chính mình bị bạn trai "Gầm gừ" cắn nuốt...
"A! ! ! ! ! A! ! ! !" Vô số tiếng thét chói tai cao thấp nối tiếp vang lên... Căn tin vừa rồi còn tràn ngập tiếng nói tiếng cười đã biến thành tu la địa ngục...
Tiêu Diệu nhìn thoáng qua đồng dạng Đàm Hiểu Quyên nằm trên mặt đất hơn nữa lập tức có dấu hiệu trợn mắt, mặt nàng đã biến xanh, răng nanh cũng mau chóng mọc ra.
"Vĩnh biệt, bằng hữu...". Tiêu Diệu dưới đáy lòng yên lặng mặc niệm một câu, cầm lấy chiếc đũa trên bàn hung hăng đâm vào mắt Đàm Hiểu Quyên, sau đó nàng ôm chặt ba lô đi đến phía sau cửa phòng bếp, khoảng cách hai thước rất nhanh liền đến nơi, Tiêu Diệu đi đến bên chiếc bàn để khoai tây, củ cải trắng, cấp tốc kéo ra ngăn tủ chui đi vào.
Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng thê lương, Tiêu Diệu ôm chặt bả vai, sắc mặt lại càng bình tĩnh, so với vừa rồi thái bình ca múa nàng càng thấy quen thuộc hơn với thế giới hiện tại.
Ở trong ngăn tủ ngồi nửa phút, nàng lại lấy ra điện thoại, vạch sóng đã có tín hiệu mỏng manh, nàng vừa định gọi cho cha mẹ, tiếng chuông tin nhắn liền vang lên, mở ra thì thấy là Tiêu Dương nhắn đến, chỉ có vỏn vẹn tám chữ."Bên ngoài nguy hiểm! Mau tìm chỗ trốn!"
Tiêu Diệu đáy lòng một trận cảm động, nàng nhanh chóng nhắn tin trả lời: "Em rất an toàn, Chị đừng ra ngoài! Chờ em gọi điện!". Sau đó nàng liền gọi đến di động của mẹ.
Kiếp trước di động của nàng sạc pin ở trong phòng ngủ, sau khi phóng xạ bệnh độc bùng nổ nàng bị dọa chỉ lo ở trong ngăn tủ run rẩy, căn bản không dám đi ra ngoài tìm điện thoại liên hệ với người nhà, chờ nàng tìm được một cái điện thoại có thể sử dụng đã là ba ngày sau, khi đó điện thoại của cha mẹ đều đã mất tín hiệu.
Tuy rằng trong lòng nàng biết cha mẹ có khả năng đã biến thành tang thi, nhưng nàng vẫn bắt buộc bản thân tin tưởng rằng cha mẹ đều còn sống tốt đang chờ nàng nghĩ cách cứu viện, bởi vì phóng xạ lần đầu tiên tỉ lệ cảm nhiễm cũng chỉ có 20%, hơn nữa trong căn cứ cũng có nghiên cứu về kháng thể di truyền, nghiên cứu chứng minh trong gia đình nếu có một người mang kháng thể cao cấp, như vậy người nhà của nàng cũng rất có khả năng đều có kháng thể cao cấp, cho nên Tiêu Diệu có rất nhiều lý do để tin tưởng phụ mẫu nàng đã tránh thoát trận kiếp nạn này, sau đó nàng vẫn luôn luôn dựa vào tín niệm này mà sống sót.
Hiện thời chuyện xưa tái diễn, nàng so với kiếp trước còn vững tin hơn. Điện thoại chỉ vang lên ba tiếng mẹ liền tiếp được. "Alô... Vừa rồi điện thoại sao tự nhiên lại bị ngắt, Tiểu Diệu... Mẹ nói con nghe, vừa rồi bầu trời thành phố L bỗng dưng tối om, hiện tại bên ngoài có thật nhiều tiếng la hét... Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... Thật là làm mẹ sợ muốn chết... Con không có sao chứ?"
"Con không sao." Tiêu Diệu trấn an một chút, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ chuyển điện thoại cho cha đi!"
"Ờ... Được rồi... Cha con đang ở phòng khách, con đợi chút..."
Cách một lúc lâu, thanh âm của Tiêu Cảnh Dương mới truyền tới. "Tiểu Diệu, con không sao chứ?". Ngữ khí của hắn thật trầm trọng, hơn nữa tràn ngập lo lắng.
Tiêu Diệu lập tức đáp lời nói: "Cha, con vừa rồi nhìn thấy thật nhiều tang thi... Cha ngàn vạn lần đừng ra ngoài, cửa chính phải khóa thật chặt, vừa rồi con nhìn thấy bên ngoài những người bị tang thi cắn trúng đều bị truyền nhiễm, cha nhất định đừng chạm vào chúng nó, một chút cũng không được chạm vào!"
Trong điện thoại trầm mặc một lát, Tiêu Cảnh Dương mới trầm trọng nói: "Có thể là có loại bệnh truyền nhiễm nào đó bạo phát, con trước tiên ở trong phòng ngủ đừng đi ra, chờ tin tức của chính phủ... Ngày mai hoặc ngày kia cha sẽ đến thành phố H đón con, mấy ngày nay con phải bảo hộ bản thân cho tốt... Không cần sợ hãi!"
Tiêu Diệu nghe được lời nói của Tiêu Cảnh Dương liền giật nảy mình, vội vàng kêu: "Cha đừng đến đón con, bên ngoài tất cả đều là tang thi, con tốt lắm, con có thể bảo hộ bản thân, cha đừng ra ngoài đón con!"
Tiêu Cảnh Dương không nói chuyện, Tiêu Diệu vội vàng hô: "Cha à! Cha!"
"Cha đây, Tiểu Diệu, bây giờ con đang ở đâu?"
"Con trốn trong ngăn tủ ở phòng ngủ, trong phòng ngủ không có người, chỉ có mình con, cửa phòng rất chắc chắn, trong phòng còn có rất nhiều đồ ăn, cha không cần phải lo lắng."
Tiêu Cảnh Dương nghe được Tiêu Diệu nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi... Con mấy ngày nay đừng tắt máy, để cha còn có thể tùy thời biết được tình huống của con."
"Dạ!Con biết rồi!" Tiêu Diệu đáp ứng, lại dùng giọng điệu sốt ruột dặn dò phụ thân nhất định không được tới thành phố H tìm nàng.
Tiêu Cảnh Dương đáp ứng một tiếng rồi buông điện thoại, sau đó hắn lập tức đi đến bên cửa sổ xốc lên một góc rèm cửa, tuy rằng nữ nhi luôn luôn dặn dò hắn đừng kéo rèm cửa sổ, nhưng hắn vừa rồi nghe được dưới lầu phát ra tiếng kêu thảm thiết vẫn là nhịn không được đến nhìn thoáng qua bên ngoài, hắn là quân nhân xuất ngũ, trải qua tình huống huyết tinh, đầu óc cũng không xơ cứng, vừa rồi lúc xốc rèm cửa sổ lên hắn nhìn thấy dưới lầu có một người đang cắn một người khác, hắn đang định lao xuống cứu người, lại bị cuộc gọi của Tiêu Diệu ngăn lại.
Lời con gái nói có lẽ là thật sự... Thật sự sai lầm, Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến đây bèn gọi điện cho một lão chiến hữu, người này nhậm chức ở chính phủ, có lẽ sẽ biết được tin tức gì đó, đáng tiếc gọi bao nhiêu lần cũng đều không thể chuyển được.
"Lão Tiêu! Đem rèm cửa sổ kéo lại!" Dương Vân ở phía sau Tiêu Cảnh Dương kêu lên.
Tiêu Cảnh Dương kéo lại rèm cửa sổ đi tới cửa chính kiểm tra một chút, lại hướng phòng bếp, hỏi: "Trong nhà còn có bao nhiêu gạo?"
Trong phòng bếp Dương Vân rõ ràng không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, thuận miệng nói: "Lần trước siêu thị giảm giá đặc biệt, vừa mua hai túi, hơn nữa lúc trước cũng còn khoảng hơn ba túi... Bên ngoài như thế nào? Xảy ra chuyện gì?"
"Bên ngoài không có chuyện gì!" Tiêu Cảnh Dương đáp một câu liền không có nói nữa, hắn trở lại phòng khách nắm chặt nắm tay lâm vào suy nghĩ.
Hắn không tin tang thi gì đó mà Tiêu Diệu nói đến, nhưng hắn dám khẳng định những tên đang cắn người bên ngoài không bình thường, có lẽ là bệnh chó dại, cũng có thể là dịch bệnh lợi hại hơn phát tác, tóm lại bên ngoài rất rối loạn, có lẽ thật lâu cũng chưa thể khôi phục lại bình thường.
Tiêu Diệu lá gan nhỏ như vậy, thân thể lại không tốt, nếu nàng gặp phải mấy cái tên cắn người ngoài kia... Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến đây thật sự không dám tưởng tượng nữa, hắn hạ quyết tâm nội trong ba ngày phải mua bằng được vé máy bay đi đến thành phố H.
Khi mọi thanh âm dần lắng xuống, trong đám người lại vang lên những tiếng thét chói tai, có người hô to: "Mau nhìn! Ánh sáng đó là gì vậy!"
Một đạo tia chớp mang theo loại ánh sáng kỳ lạ từ phía chân trời truyền đến, ngay sau đó lại là một đạo... Chúng nó tựa như lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén) thi nhau xé rách bầu trời... Càng ngày càng nhiều ánh sáng truyền đến trong mắt Tiêu Diệu, khoảng cách nơi này là gần nhất với đạo ánh sáng kia thậm chí nó còn chiếu rọi cả căn tin hắc ám trong phút chốc, Tiêu Diệu nhân lúc đó thấy được đám người hoảng loạn trong căn tin... Bọn họ còn đang kinh hãi, còn đang nghị luận... Giây tiếp theo đã ngã rạp xuống mặt đất, khi tia chớp và ánh mặt trời cùng nhau chiếu sáng trở lại, trong phòng ăn đã có mấy chục người nằm trên mặt đất.
Di động vẫn như cũ không có tín hiệu, Tiêu Diệu lẳng lặng ngồi xổm trên mặt đất xem vài học sinh không có té xỉu hô to gọi điện thoại kêu xe cứu thương, có người chạy trốn, có người dựa vào bả vai bạn học.
Một nữ sinh tóc dài vừa khóc vừa ôm lấy bạn trai, đem đầu của hắn đặt trên đùi mình, một tiếng lại một tiếng kêu gọi hắn, nàng lấy tay chạm mặt hắn, lại sờ qua trán... Tiêu Diệu nhìn thấy khi bàn tay kia sờ đến bên miệng nam sinh, miệng của hắn bỗng nhiên mở ra, một loạt răng nanh nhanh chóng từ miệng mọc ra trong nháy mắt cắn vào tay nữ sinh!
"A! ! ! !" Nữ sinh lập tức hét ầm lên, nàng đẩy mạnh mặt bạn trai, bạn trai lúc này lại giống như lệ quỷ đòi mạng cắn chặt tay nàng không buông, trong lúc vừa khóc vừa dãy dụa, một khối thịt đỏ tươi đầy máu bị cắn đứt, nữ sinh trơ mắt nhìn huyết nhục của chính mình bị bạn trai "Gầm gừ" cắn nuốt...
"A! ! ! ! ! A! ! ! !" Vô số tiếng thét chói tai cao thấp nối tiếp vang lên... Căn tin vừa rồi còn tràn ngập tiếng nói tiếng cười đã biến thành tu la địa ngục...
Tiêu Diệu nhìn thoáng qua đồng dạng Đàm Hiểu Quyên nằm trên mặt đất hơn nữa lập tức có dấu hiệu trợn mắt, mặt nàng đã biến xanh, răng nanh cũng mau chóng mọc ra.
"Vĩnh biệt, bằng hữu...". Tiêu Diệu dưới đáy lòng yên lặng mặc niệm một câu, cầm lấy chiếc đũa trên bàn hung hăng đâm vào mắt Đàm Hiểu Quyên, sau đó nàng ôm chặt ba lô đi đến phía sau cửa phòng bếp, khoảng cách hai thước rất nhanh liền đến nơi, Tiêu Diệu đi đến bên chiếc bàn để khoai tây, củ cải trắng, cấp tốc kéo ra ngăn tủ chui đi vào.
Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng thê lương, Tiêu Diệu ôm chặt bả vai, sắc mặt lại càng bình tĩnh, so với vừa rồi thái bình ca múa nàng càng thấy quen thuộc hơn với thế giới hiện tại.
Ở trong ngăn tủ ngồi nửa phút, nàng lại lấy ra điện thoại, vạch sóng đã có tín hiệu mỏng manh, nàng vừa định gọi cho cha mẹ, tiếng chuông tin nhắn liền vang lên, mở ra thì thấy là Tiêu Dương nhắn đến, chỉ có vỏn vẹn tám chữ."Bên ngoài nguy hiểm! Mau tìm chỗ trốn!"
Tiêu Diệu đáy lòng một trận cảm động, nàng nhanh chóng nhắn tin trả lời: "Em rất an toàn, Chị đừng ra ngoài! Chờ em gọi điện!". Sau đó nàng liền gọi đến di động của mẹ.
Kiếp trước di động của nàng sạc pin ở trong phòng ngủ, sau khi phóng xạ bệnh độc bùng nổ nàng bị dọa chỉ lo ở trong ngăn tủ run rẩy, căn bản không dám đi ra ngoài tìm điện thoại liên hệ với người nhà, chờ nàng tìm được một cái điện thoại có thể sử dụng đã là ba ngày sau, khi đó điện thoại của cha mẹ đều đã mất tín hiệu.
Tuy rằng trong lòng nàng biết cha mẹ có khả năng đã biến thành tang thi, nhưng nàng vẫn bắt buộc bản thân tin tưởng rằng cha mẹ đều còn sống tốt đang chờ nàng nghĩ cách cứu viện, bởi vì phóng xạ lần đầu tiên tỉ lệ cảm nhiễm cũng chỉ có 20%, hơn nữa trong căn cứ cũng có nghiên cứu về kháng thể di truyền, nghiên cứu chứng minh trong gia đình nếu có một người mang kháng thể cao cấp, như vậy người nhà của nàng cũng rất có khả năng đều có kháng thể cao cấp, cho nên Tiêu Diệu có rất nhiều lý do để tin tưởng phụ mẫu nàng đã tránh thoát trận kiếp nạn này, sau đó nàng vẫn luôn luôn dựa vào tín niệm này mà sống sót.
Hiện thời chuyện xưa tái diễn, nàng so với kiếp trước còn vững tin hơn. Điện thoại chỉ vang lên ba tiếng mẹ liền tiếp được. "Alô... Vừa rồi điện thoại sao tự nhiên lại bị ngắt, Tiểu Diệu... Mẹ nói con nghe, vừa rồi bầu trời thành phố L bỗng dưng tối om, hiện tại bên ngoài có thật nhiều tiếng la hét... Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... Thật là làm mẹ sợ muốn chết... Con không có sao chứ?"
"Con không sao." Tiêu Diệu trấn an một chút, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ chuyển điện thoại cho cha đi!"
"Ờ... Được rồi... Cha con đang ở phòng khách, con đợi chút..."
Cách một lúc lâu, thanh âm của Tiêu Cảnh Dương mới truyền tới. "Tiểu Diệu, con không sao chứ?". Ngữ khí của hắn thật trầm trọng, hơn nữa tràn ngập lo lắng.
Tiêu Diệu lập tức đáp lời nói: "Cha, con vừa rồi nhìn thấy thật nhiều tang thi... Cha ngàn vạn lần đừng ra ngoài, cửa chính phải khóa thật chặt, vừa rồi con nhìn thấy bên ngoài những người bị tang thi cắn trúng đều bị truyền nhiễm, cha nhất định đừng chạm vào chúng nó, một chút cũng không được chạm vào!"
Trong điện thoại trầm mặc một lát, Tiêu Cảnh Dương mới trầm trọng nói: "Có thể là có loại bệnh truyền nhiễm nào đó bạo phát, con trước tiên ở trong phòng ngủ đừng đi ra, chờ tin tức của chính phủ... Ngày mai hoặc ngày kia cha sẽ đến thành phố H đón con, mấy ngày nay con phải bảo hộ bản thân cho tốt... Không cần sợ hãi!"
Tiêu Diệu nghe được lời nói của Tiêu Cảnh Dương liền giật nảy mình, vội vàng kêu: "Cha đừng đến đón con, bên ngoài tất cả đều là tang thi, con tốt lắm, con có thể bảo hộ bản thân, cha đừng ra ngoài đón con!"
Tiêu Cảnh Dương không nói chuyện, Tiêu Diệu vội vàng hô: "Cha à! Cha!"
"Cha đây, Tiểu Diệu, bây giờ con đang ở đâu?"
"Con trốn trong ngăn tủ ở phòng ngủ, trong phòng ngủ không có người, chỉ có mình con, cửa phòng rất chắc chắn, trong phòng còn có rất nhiều đồ ăn, cha không cần phải lo lắng."
Tiêu Cảnh Dương nghe được Tiêu Diệu nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi... Con mấy ngày nay đừng tắt máy, để cha còn có thể tùy thời biết được tình huống của con."
"Dạ!Con biết rồi!" Tiêu Diệu đáp ứng, lại dùng giọng điệu sốt ruột dặn dò phụ thân nhất định không được tới thành phố H tìm nàng.
Tiêu Cảnh Dương đáp ứng một tiếng rồi buông điện thoại, sau đó hắn lập tức đi đến bên cửa sổ xốc lên một góc rèm cửa, tuy rằng nữ nhi luôn luôn dặn dò hắn đừng kéo rèm cửa sổ, nhưng hắn vừa rồi nghe được dưới lầu phát ra tiếng kêu thảm thiết vẫn là nhịn không được đến nhìn thoáng qua bên ngoài, hắn là quân nhân xuất ngũ, trải qua tình huống huyết tinh, đầu óc cũng không xơ cứng, vừa rồi lúc xốc rèm cửa sổ lên hắn nhìn thấy dưới lầu có một người đang cắn một người khác, hắn đang định lao xuống cứu người, lại bị cuộc gọi của Tiêu Diệu ngăn lại.
Lời con gái nói có lẽ là thật sự... Thật sự sai lầm, Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến đây bèn gọi điện cho một lão chiến hữu, người này nhậm chức ở chính phủ, có lẽ sẽ biết được tin tức gì đó, đáng tiếc gọi bao nhiêu lần cũng đều không thể chuyển được.
"Lão Tiêu! Đem rèm cửa sổ kéo lại!" Dương Vân ở phía sau Tiêu Cảnh Dương kêu lên.
Tiêu Cảnh Dương kéo lại rèm cửa sổ đi tới cửa chính kiểm tra một chút, lại hướng phòng bếp, hỏi: "Trong nhà còn có bao nhiêu gạo?"
Trong phòng bếp Dương Vân rõ ràng không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, thuận miệng nói: "Lần trước siêu thị giảm giá đặc biệt, vừa mua hai túi, hơn nữa lúc trước cũng còn khoảng hơn ba túi... Bên ngoài như thế nào? Xảy ra chuyện gì?"
"Bên ngoài không có chuyện gì!" Tiêu Cảnh Dương đáp một câu liền không có nói nữa, hắn trở lại phòng khách nắm chặt nắm tay lâm vào suy nghĩ.
Hắn không tin tang thi gì đó mà Tiêu Diệu nói đến, nhưng hắn dám khẳng định những tên đang cắn người bên ngoài không bình thường, có lẽ là bệnh chó dại, cũng có thể là dịch bệnh lợi hại hơn phát tác, tóm lại bên ngoài rất rối loạn, có lẽ thật lâu cũng chưa thể khôi phục lại bình thường.
Tiêu Diệu lá gan nhỏ như vậy, thân thể lại không tốt, nếu nàng gặp phải mấy cái tên cắn người ngoài kia... Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến đây thật sự không dám tưởng tượng nữa, hắn hạ quyết tâm nội trong ba ngày phải mua bằng được vé máy bay đi đến thành phố H.
/64
|