Trong phòng họp, các vị quản lý cấp cao của Thịnh Thế Phồn Hoa đều đang ở đây, Chung Lộc đứng trước ánh đèn sáng, đang giải thích về dự án mới.
Ngồi ghế chủ vị trên bàn họp, một cô gái trẻ tuổi mặc váy đen thuần viền bạc ngũ quan trắng nõn sắc sảo, gương mặt nghiêm túc, giống hệt như lúc bình thường họp, không gì khác biệt.
Mà hôm nay, Chung Lộc lại cảm thấy đâu đâu cũng thoải mái, vì chàng trai mặc vest đen đang ngồi bên cạnh Úc Thịnh lúc này.
Vest là hàng thủ công đặc may của một nhãn hiệu cao cấp nhưng không phô trương, trong mặt vải đen là hoa văn chìm may bằng chỉ bạc, mặc lên người chàng trai vốn dĩ đã điển trai càng làm nổi bật khí chất của anh.
Đến cả vest cũng cố ý chọn màu tình nhân, đây là sợ người ta không biết quan hệ của anh và Úc Thịnh sao?
Những thứ khác không nói, giá trị của bộ vest này, đã bằng lương một năm của người bình thường rồi, tiêu nhiều tiền của Úc Thịnh như vậy, còn đến công ty làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, ở trước mặt người khác nghiêm túc gọi cô là Sếp Úc, không cảm thấy bản thân giả dối sao?
Trên mặt Chung Lộc mang theo nụ cười, trong miệng nói công việc nhưng trong lòng lại không biết đang âm thầm phỉ báng bao nhiêu lời.
Anh ta nhớ đến hôm đó đối phương cố ý giới thiệu bản thân, lại nhớ đến sau đó đối phương cố ý bảo anh ta đợi bên ngoài cửa văn phòng “mười phút”, cơn tức giận đến mức muốn nghiến răng nghiến lợi lại làm ý chí phấn đấu càng nổi bật hơn.
Theo anh ta thấy, bị chống đối nói rõ là sự tồn tại của anh ta làm cho anh cảm thấy bị uy hiếp ở phương diện nào đó. Nếu như anh thật sự sinh ra cảm giác uy hiếp đối với anh ta, vậy có phải là anh ta có năng lực thay thế anh?
Thật ra thì bàn về điều kiện vẽ ngoài, anh ta có lẽ thu cho Thu Tự một bậc (?), nhưng đối với phụ nữ mà nói, sức hút của một người đàn ông không phải là ở gương mặt và dáng người kia.
Tác phong công việc, tùy ý phóng khoáng, tự tin bình tĩnh, mới là nơi thật sự thu hút phụ nữ của đàn ông (?).
Mà những phương diện này, anh ta tự nhận bản thân tuyệt đối sẽ không thua đối phương.
Anh mặc vest cao quý về công ty làm trợ lý cho cô thì thế nào?
Anh có năng lực hơn, trước giờ là nhân vật nguyên lão của công ty thì thế nào?
Nói đến cùng, anh chẳng là là một người đàn ông ỷ lại Úc Thịnh, đàn ông dựa vào phụ nữ, dù anh có đẹp trai, dịu dàng chu đáo hơn nữa, phụ nữ sớm muộn cũng sẽ chán ngấy (?). Đây cũng giống như thói hư tật xấu thường gặp ở đàn ông, luôn dễ dàng cảm thấy chán ghét đối với những thứ có thể dễ dàng có được, mà càng thích với k.ích thích mới mẻ.
Mà anh ta, dẫu không đủ kí.ch thích với Úc Thịnh nhưng ít nhất cũng mang theo cảm giác mới mẻ.
Chung Lộc nghĩ như thế, ý chí phấn đấu lại gợi lên, một hạng mục đơn giản mà phát huy đến hai trăm phần trăm thực lực.
Quả nhiên, anh ta như ý muốn nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Úc Thịnh.
“Rất tốt, vậy hạng mục này anh tự tiến hành nhé.” Đối với năng lực làm việc của Chung Lộc, Úc Thịnh rất hài lòng. Anh ta làm việc có tầm nhìn chuẩn, hiệu suất cao, nhưng sẽ không giống với rất nhiều người ngành này, vì đạt được mục đích mà không có giới hạn.
Anh ta cũng vì có giới hạn nên mới rời khỏi công ty đầu tư cỡ lớn quốc tế ban đầu sau khi bị cô đào góc tường sang.
Chung Lộc rất tỉnh táo, ngành tài chính này, lầu lên lầu sập chẳng qua chỉ trong chớp nhoáng, một khi người đứng đầu công ty không có giới hạn, trong mắt chỉ có tiền, ranh giới pháp luật rất dễ vượt qua.
Anh ta đi học nhiều năm như vậy, những kiến thức học được, kinh nghiệm công việc tích lũy nhiều như thế không hi vọng có ngày mình sẽ rơi xuống vực sâu như những người từ bé đã không đi học đàng hoàng, sau này trải qua cuộc sống bị nhốt vào mỗi ngày giẫm máy may qua ngày.
Tiền là kiếm mãi không hết, kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng cần có mạng hưởng mới được.
Vậy nên ban đầu anh ta cảm thấy công ty cũ sau khi có thay đổi không nói nên lời, anh ta vốn cũng định nghỉ việc, trùng hợp lúc này Úc Thịnh đưa cành ô liu đến, anh ta đương nhiên nhận rồi.
Trong mắt người của công ty cũ, chỉ cảm thấy anh ta vì nữ tổng tài xinh đẹp mà từ bỏ đi cơ hội kiếm tiền tốt hơn, anh ta cũng không muốn bị đối phương phát hiện ra anh ta đã cảm nhận một số chuyện nên để mặc người ngoài hiểu lầm.
Mà đến Thịnh Thế Phồn Hoa hai tháng, anh ta và cô sớm chiều tiếp xúc, rất khó không động lồng.
Anh ta không phải là người vội vã trong tình yêu, vốn muốn từ từ, kết quả nửa đường xuất hiện một Thu Tự, còn không phải là quan hệ cạnh tranh mà là sớm đã thượng vị, nhất thời làm rối toàn bộ kế hoạch của anh ta.
Chỉ là không sao cả, trước mắt anh ta đã có kế hoạch mới rồi.
Hai ngày sau, Chung Lộc thu dọn hành lý đơn giản đi sân bay.
Đây là kế hoạch công tác đã bàn sẵn từ nửa tháng trước, người đi công tác đương nhiên là Úc Thịnh và anh ta, vé máy bay cũng đã sớm đặt xong. Vì lịch trình tương đối quan trọng nên anh ta biết nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, cô tuyệt đối sẽ không thay đổi lịch trình.
Trước đó anh ta và cô từng cùng nhau đến thành phố S một lần, lần này xem như là quay lại nơi cũ lần nữa, cũng là một cơ hội cực kỳ tốt.
Chung Lộc biết cô trước giờ rất nghiêm túc về chuyện công việc nên đến cả thúc giục hay gọi điện thoại hỏi han cũng không có, trực tiếp theo thời gian máy bay bước vào phòng chờ.
Úc Thịnh đến rất đúng giờ, anh ta vừa bước vào phòng chờ không bao lâu, cô rất nhanh đã đến.
Nhiệt độ thành phố B vào cuối tháng ba lại cao lên, cô mặc váy xếp ly bằng ren lưới dài đến mắt cá chân, làn váy màu hồng nhạt tựa như sóng nước nở rộ theo bước chân của cô, bên ngoài phối cùng với áo leo ngắn tay, không có hành lý, thậm chí không cầm túi xách, trong tay chỉ cầm vé máy bay và di động, đi đường thoải mái nhàn nhãn.
Anh ta đặt laptop trên gối, đứng dậy vẫy tay với cô: “Sếp Úc.”
“Anh đến từ lúc nào thế?” Cô nhìn thấy anh ta, trực tiếp mỉm cười đi về phía anh ta.
“Có lẽ là sớm hơn cô mười phút.” Lúc anh ta quen cô là mùa đông, cũng là lần đầu tiên nhìn cô mặc váy chất liệu mỏng nhẹ thế này, đương nhiên cũng mượn cớ khen cô vài câu.
“Cảm ơn.” Úc Thịnh đã sớm quen với những lời khen thế này nên cũng không để ý.
Chung Lộc rất giỏi quan sát sắc mặt, thấy cô không có hứng thú với những lời khen lại chuyển đề tài đến phương diện khác.
Anh ta nói đến lần đi công tác trước đây của hai người cùng đi thành phố S, bảo rằng bản thân vẫn khá thích nhà hàng trước đây ngẫu nhiên đi đến, lần đó họ không quá quen thuộc xung quanh, đột nhiên trời đổ mưa vì tránh mưa mà vào nhà hàng gần đó, kết quả phát hiện là một tiệm bảo tàng,
“Tiệm đó tôi đã ghi lại, lần này nhất định phải qua đó thêm một lần nữa.” Thật ra anh ta đã sớm kế hoạch xong toàn bộ kế hoạch công tác chuyến này của hai người, đi đâu ăn tối, để dành thời gian đi dạo phố đêm ăn vặt ở đâu.
Nếu như có khả năng, thậm chí anh ta còn có thể tìm lý do đưa cô cùng đi xem phim, hoặc cùng nhau đến tầng cao nhất của tòa cao ốc nào đó uống cà phê.
Mà Chung Lộc mới nói chưa được mấy câu về sắp xếp công tác, vừa xoay người đã nhìn thấy người không nên xuất hiện ở đây xuất hiện.
Một tay Thu Tự cầm túi giấy cà phê, tay còn lại cầm túi xách nữ màu đen. đi đến trước mặt, hơi gật đầu với anh ta xem như chào hỏi.
“Anh mua bánh kem hạt dẻ rồi chứ?” Úc Thịnh đến đón, nhận lấy túi giấy trong tay anh.
“Mua rồi, vừa hay là miếng cuối cùng.” Anh nhìn cô, gương mặt nhu hòa, “Thích ăn như vậy, lần sau để anh học làm vậy.”
“Em cũng muốn học, nhưng cảm thấy khá khó.” Úc Thịnh lấy bánh kem ra, lại đưa túi giấy cho anh, Thu Tự nhận lấy, cầm cà phê bên trong ra.
Anh mua ba ly, anh và Úc Thịnh đương nhiên là vị cố định, ly thứ ba anh mua cà phê kiểu Mỹ, sau khi lấy ra thì đưa cho Chung Lộc.
Chung Lộc ngoài mặt mang theo ý cười nhưng trong lòng đang mắng chửi đủ loại.
Đến cả đi công tác cũng muốn theo, dính người đến mức này rốt cuộc có phải là đàn ông không?
Kết quả đối phương lại đưa cho anh ta một ly cà phê: “Xin lỗi, không biết khẩu vị của anh, nên mua kiểu Mỹ cơ bản nhất.”
Chung Lộc lại thích uống cà phê kiểu Mỹ, định thần lại không béo, chỉ là vừa rồi anh ta còn mắng chửi đối phương, đối phương đến cả cà phê cũng mua cho anh ta rồi.
Trên mặt anh ta có chút lúng túng, ngẩn người một lúc mới nhận lấy, nói lời cảm ơn với đối phương.
“Không cần khách khí.” Vẻ mặt Thu Tự lạnh nhạt, anh ngồi xuống một bên, mở laptop, đưa tài liệu đối tượng trọng điểm sẽ tiếp xúc trong chuyến công tác lần này đưa đến trước mặt Úc Thịnh, để cô có thể vừa ăn vừa đọc.
Chung Lộc ngoài mặt đang lướt điện thoại nhưng lại lắng tai nghe kỹ, phát hiện hai người một qua một lại, nói đều là công việc, hơn nữa còn rất cụ thể, bổ sung rất nhiều chi tiết mà anh ta không biết.
Cuối cùng, anh ta cũng bỏ điện thoại xuống, ghé qua nghe cùng.
Trước lúc Úc Thịnh ra ngoài thật ra đã ăn cơm rồi, giờ bảo Thu Tự mua bánh ngọt chẳng qua chỉ là muốn ăn, cô ăn được một phần ba thì không ăn nữa, cô cắn thìa nhìn Thu Tự đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của Chung Lộc, khoét một miếng bánh ngọt lặng lẽ đưa đến bên môi anh.
Động tác này cắt ngang mạch suy nghĩ của Thu Tự nhưng anh cũng không giận, thậm chí cũng không hỏi nhiều, hé miệng ăn bánh ngọt được đưa đến bên môi, quay đầu nhìn cô, rất tự nhiên đưa tay, dùng ngón tay cái giúp cô lau đi chút kem trên môi.
Chung Lộc đang chìm đắm trong công việc tạm thời quên mất đối phương là tình địch của mình:...
Hừ!
Âm thầm bắt tên làm người ta bị thương, mặt dày!
Khoe ân ái, sẽ chết nhanh!
***
Chung Lộc bây giờ không biết, cảnh ở phòng chờ bay không phải là Thu Tự cố tình khoe ân ái.
Dù là trước đây hai người chưa yêu đương, anh chỉ là trợ lý của Úc Thịnh, hai người họ cũng tiếp xúc như thế với nhau.
Vì không biết nên trong mắt Chung Lộc, cảnh này xuất phát từ khiêu chiến của đối phương, mà anh ta đã chuẩn bị đầy đủ nghênh đón lần khiêu chiến này.
Anh ta không tin, lần công tác đang yên đang lành, đối phương có thể biến nó thành chuyến du lịch khoe ân ái đấy?
Trên máy bay.
Chung Lạc không dễ gì tìm được một lý do công việc thích hợp, muốn ngồi hàng ghế trước trò chuyện với Úc Thịnh, vì bọn họ ngồi khoang thương gia nên bên cạnh anh ta đều là chỗ trống, trong tưởng tượng của anh ta, Úc Thịnh sẽ đứng dậy ngồi sang.
Mà lúc anh ta vừa lên tiếng gọi hai tiếng “Sếp Úc”, chàng trai bên cạnh Sếp Úc đã quay đầu lại, nhàn nhạt dùng ngón trỏ làm động tác im lặng: “Suỵt, xin lỗi, cô ấy ngủ rồi, có việc gì đợi xuống máy bay lại nói.”
Úc Thịnh thật sự đã ngủ, tay vịn giữa ghế hai người cũng đã thu lên, cả người cô cuộn tròn nằm trong lòng anh, mặt cọ vào người anh, ôm lấy cánh tay anh, ngủ đến an tĩnh và rất sâu.
Chung Lộc:...
Chuyến đi công tác này là vì tạp chí thời trang “Lam Điểm” ở thành phố S.
“Lam Điểm” vốn là chi nhánh dưới trướng của tạp chí thời trang “Nghê Thường”, mà vì khoảng cách địa lý, đọc giả thành phố, chủ biên hai bên và định vị,... nên sau khi thành lập chi nhánh tách ra, hai bên từ đầu đến cuối không ngừng ma sát.
Hơn một năm trước, “Lam Điểu” không chỉ đứng vững mà còn trò giỏi hơn thầy, thoát khỏi “Nghê Thường”, dẫn đến hai bên chính thức tách ra.
Chủ biên hai bên đều rất cá tính, dù trước đây cùng một nhà nhưng bây giờ lại từ chối tất cả hợp tác.
Trước đó không lâu, Úc Thịnh tiếp tay “Nghê Thường”, nhìn xem nghiệp vụ công ty, phát hiện còn có viên ngọc quý thương hải “Lam Điểu” này, thế là cô có chủ ý muốn kéo “Lam Điểu” về.
“Nghê Thường” đi theo xu hướng cao cấp, “Lam Điểu” theo xu hướng thời trang trẻ, hai nhà hoàn toàn hướng đến thị trường khác nhau, nếu như cùng nhau hợp tác sẽ càng làm càng lớn, như vậy mới là hành động lý trí.
Nhưng vấn đề là chủ biên hai phía đều rất kiêu ngạo, lại tự phát triển hơn một năm, sớm đã không muốn quay đầu hợp tác lại.
Đặc biệt là phía “Lam Điểu” này, sớm đã không còn quan hệ với “Nghê Thường”, dù bây giờ Úc Thịnh là chủ của “Nghê Thường”, “Nghê Thường” đồng ý phối hợp, “Lam Điểu” lại không đồng ý.
Hơn một tháng trước, Úc Thịnh vì việc khác đến thành phố S công tác, sẵn tiện đã gặp mặt chủ biên “Lam Điểu”, đáng tiếc chưa bàn thành công chuyện gì.
Sau đó chuyện này đều là Chung Lộc theo dõi, trùng hợp lần này thành phố S của một nhà tổ chức tuần lễ thời trang “Vãn Phong”, Úc Thịnh thân là ông chủ mới của “Nghê Thường”, đương nhiên cũng nhận được thiệp mời.
Chung Lộc bảo rằng quan hệ của chủ biên “Vãn Phong” và “Lam Điểu” rất tốt nên chắc chắn “Lam Điểu” cũng sẽ tham dự nên mới định xuống lịch trình này.
Vì được mời nên khách sạn là phía “Vãn Phong” đã đặt sẵn, dựa theo số người, đặt ba phòng.
Ban phòng đều là phòng thương gia, chỉ là khác tầng lầu, gian phòng của Úc Thịnh đương nhiên sẽ tốt hơn hai gian phòng kia rất nhiều.
Tiệc đêm thời trang bắt đầu vào ngày mai, hôm nay họ đến thành phố S đã gần chạng vạng, đợi đến khi đến khách sạn sắp xếp ổn thỏa đã là buổi tối nên cũng không sắp xếp công việc.
Dưới tình hình bình thường, anh ta sẽ tìm một nhà hàng ngon cùng ăn cơm với cô, ngoài nghỉ ngơi thả lỏng lại bàn một chút chuyện công việc.
Lần trước chính là như thế này, còn bất ngờ trời mưa, kết quả tìm được một tiệm ngon.
Chung Lộc cảm thấy quay lại nơi hai người chật vật trú mưa của lần trước là lựa chọn không tồi, dù Thu Tự ở đây, anh cũng không thể xen vào chủ đề của bọn họ vì lần đó không có anh.
Không chỉ lần trước, Chung Lộc vào Thịnh Thế Phồn Hoa đã hơn hai tháng, có rất nhiều hồi ức tiếp xúc với Úc Thịnh, mà trong những hồi ức đó đều không có anh.
Chung Lộc biết tuy không thể như thế này nhưng chọc giận đối phương một chút cũng tốt.
Ôm theo suy nghĩ như thế, anh ta gọi điện cho Úc Thịnh.
***
Di động vang lên một lúc, Úc Thịnh không rảnh nhận máy.
Cửa sổ phía nam của tầng ba mươi ba là bục cửa sổ thủy tinh, ngồi trên đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của thành phố S.
Mà lúc này, cô đang ngồi trên anh, đè anh ở trên bục cửa sổ, làm anh không thể nhúc nhích.
Đương nhiên không phải anh thật sự không thể nhúc nhích, chỉ là phương diện thâm sâu nào đó nằm dưới bàn tay cô, anh cam tâm tình nguyện bị khống chế.
Chỉ là cách thức như thế này quá mức khảo nghiệm sức chịu đựng của anh.
Cô và anh khác nhau, cô sức quá yếu, lại chậm nhưng khăng khăng không cho anh cử động.
Ngón tay giữ lấy eo cô vừa siết chặt lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt, khớp ngón tay tái nhợt, cánh tay nổi gân xanh, luôn cảm thấy giây tiếp theo sẽ suy sụp mất.
Ngồi ghế chủ vị trên bàn họp, một cô gái trẻ tuổi mặc váy đen thuần viền bạc ngũ quan trắng nõn sắc sảo, gương mặt nghiêm túc, giống hệt như lúc bình thường họp, không gì khác biệt.
Mà hôm nay, Chung Lộc lại cảm thấy đâu đâu cũng thoải mái, vì chàng trai mặc vest đen đang ngồi bên cạnh Úc Thịnh lúc này.
Vest là hàng thủ công đặc may của một nhãn hiệu cao cấp nhưng không phô trương, trong mặt vải đen là hoa văn chìm may bằng chỉ bạc, mặc lên người chàng trai vốn dĩ đã điển trai càng làm nổi bật khí chất của anh.
Đến cả vest cũng cố ý chọn màu tình nhân, đây là sợ người ta không biết quan hệ của anh và Úc Thịnh sao?
Những thứ khác không nói, giá trị của bộ vest này, đã bằng lương một năm của người bình thường rồi, tiêu nhiều tiền của Úc Thịnh như vậy, còn đến công ty làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, ở trước mặt người khác nghiêm túc gọi cô là Sếp Úc, không cảm thấy bản thân giả dối sao?
Trên mặt Chung Lộc mang theo nụ cười, trong miệng nói công việc nhưng trong lòng lại không biết đang âm thầm phỉ báng bao nhiêu lời.
Anh ta nhớ đến hôm đó đối phương cố ý giới thiệu bản thân, lại nhớ đến sau đó đối phương cố ý bảo anh ta đợi bên ngoài cửa văn phòng “mười phút”, cơn tức giận đến mức muốn nghiến răng nghiến lợi lại làm ý chí phấn đấu càng nổi bật hơn.
Theo anh ta thấy, bị chống đối nói rõ là sự tồn tại của anh ta làm cho anh cảm thấy bị uy hiếp ở phương diện nào đó. Nếu như anh thật sự sinh ra cảm giác uy hiếp đối với anh ta, vậy có phải là anh ta có năng lực thay thế anh?
Thật ra thì bàn về điều kiện vẽ ngoài, anh ta có lẽ thu cho Thu Tự một bậc (?), nhưng đối với phụ nữ mà nói, sức hút của một người đàn ông không phải là ở gương mặt và dáng người kia.
Tác phong công việc, tùy ý phóng khoáng, tự tin bình tĩnh, mới là nơi thật sự thu hút phụ nữ của đàn ông (?).
Mà những phương diện này, anh ta tự nhận bản thân tuyệt đối sẽ không thua đối phương.
Anh mặc vest cao quý về công ty làm trợ lý cho cô thì thế nào?
Anh có năng lực hơn, trước giờ là nhân vật nguyên lão của công ty thì thế nào?
Nói đến cùng, anh chẳng là là một người đàn ông ỷ lại Úc Thịnh, đàn ông dựa vào phụ nữ, dù anh có đẹp trai, dịu dàng chu đáo hơn nữa, phụ nữ sớm muộn cũng sẽ chán ngấy (?). Đây cũng giống như thói hư tật xấu thường gặp ở đàn ông, luôn dễ dàng cảm thấy chán ghét đối với những thứ có thể dễ dàng có được, mà càng thích với k.ích thích mới mẻ.
Mà anh ta, dẫu không đủ kí.ch thích với Úc Thịnh nhưng ít nhất cũng mang theo cảm giác mới mẻ.
Chung Lộc nghĩ như thế, ý chí phấn đấu lại gợi lên, một hạng mục đơn giản mà phát huy đến hai trăm phần trăm thực lực.
Quả nhiên, anh ta như ý muốn nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Úc Thịnh.
“Rất tốt, vậy hạng mục này anh tự tiến hành nhé.” Đối với năng lực làm việc của Chung Lộc, Úc Thịnh rất hài lòng. Anh ta làm việc có tầm nhìn chuẩn, hiệu suất cao, nhưng sẽ không giống với rất nhiều người ngành này, vì đạt được mục đích mà không có giới hạn.
Anh ta cũng vì có giới hạn nên mới rời khỏi công ty đầu tư cỡ lớn quốc tế ban đầu sau khi bị cô đào góc tường sang.
Chung Lộc rất tỉnh táo, ngành tài chính này, lầu lên lầu sập chẳng qua chỉ trong chớp nhoáng, một khi người đứng đầu công ty không có giới hạn, trong mắt chỉ có tiền, ranh giới pháp luật rất dễ vượt qua.
Anh ta đi học nhiều năm như vậy, những kiến thức học được, kinh nghiệm công việc tích lũy nhiều như thế không hi vọng có ngày mình sẽ rơi xuống vực sâu như những người từ bé đã không đi học đàng hoàng, sau này trải qua cuộc sống bị nhốt vào mỗi ngày giẫm máy may qua ngày.
Tiền là kiếm mãi không hết, kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng cần có mạng hưởng mới được.
Vậy nên ban đầu anh ta cảm thấy công ty cũ sau khi có thay đổi không nói nên lời, anh ta vốn cũng định nghỉ việc, trùng hợp lúc này Úc Thịnh đưa cành ô liu đến, anh ta đương nhiên nhận rồi.
Trong mắt người của công ty cũ, chỉ cảm thấy anh ta vì nữ tổng tài xinh đẹp mà từ bỏ đi cơ hội kiếm tiền tốt hơn, anh ta cũng không muốn bị đối phương phát hiện ra anh ta đã cảm nhận một số chuyện nên để mặc người ngoài hiểu lầm.
Mà đến Thịnh Thế Phồn Hoa hai tháng, anh ta và cô sớm chiều tiếp xúc, rất khó không động lồng.
Anh ta không phải là người vội vã trong tình yêu, vốn muốn từ từ, kết quả nửa đường xuất hiện một Thu Tự, còn không phải là quan hệ cạnh tranh mà là sớm đã thượng vị, nhất thời làm rối toàn bộ kế hoạch của anh ta.
Chỉ là không sao cả, trước mắt anh ta đã có kế hoạch mới rồi.
Hai ngày sau, Chung Lộc thu dọn hành lý đơn giản đi sân bay.
Đây là kế hoạch công tác đã bàn sẵn từ nửa tháng trước, người đi công tác đương nhiên là Úc Thịnh và anh ta, vé máy bay cũng đã sớm đặt xong. Vì lịch trình tương đối quan trọng nên anh ta biết nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, cô tuyệt đối sẽ không thay đổi lịch trình.
Trước đó anh ta và cô từng cùng nhau đến thành phố S một lần, lần này xem như là quay lại nơi cũ lần nữa, cũng là một cơ hội cực kỳ tốt.
Chung Lộc biết cô trước giờ rất nghiêm túc về chuyện công việc nên đến cả thúc giục hay gọi điện thoại hỏi han cũng không có, trực tiếp theo thời gian máy bay bước vào phòng chờ.
Úc Thịnh đến rất đúng giờ, anh ta vừa bước vào phòng chờ không bao lâu, cô rất nhanh đã đến.
Nhiệt độ thành phố B vào cuối tháng ba lại cao lên, cô mặc váy xếp ly bằng ren lưới dài đến mắt cá chân, làn váy màu hồng nhạt tựa như sóng nước nở rộ theo bước chân của cô, bên ngoài phối cùng với áo leo ngắn tay, không có hành lý, thậm chí không cầm túi xách, trong tay chỉ cầm vé máy bay và di động, đi đường thoải mái nhàn nhãn.
Anh ta đặt laptop trên gối, đứng dậy vẫy tay với cô: “Sếp Úc.”
“Anh đến từ lúc nào thế?” Cô nhìn thấy anh ta, trực tiếp mỉm cười đi về phía anh ta.
“Có lẽ là sớm hơn cô mười phút.” Lúc anh ta quen cô là mùa đông, cũng là lần đầu tiên nhìn cô mặc váy chất liệu mỏng nhẹ thế này, đương nhiên cũng mượn cớ khen cô vài câu.
“Cảm ơn.” Úc Thịnh đã sớm quen với những lời khen thế này nên cũng không để ý.
Chung Lộc rất giỏi quan sát sắc mặt, thấy cô không có hứng thú với những lời khen lại chuyển đề tài đến phương diện khác.
Anh ta nói đến lần đi công tác trước đây của hai người cùng đi thành phố S, bảo rằng bản thân vẫn khá thích nhà hàng trước đây ngẫu nhiên đi đến, lần đó họ không quá quen thuộc xung quanh, đột nhiên trời đổ mưa vì tránh mưa mà vào nhà hàng gần đó, kết quả phát hiện là một tiệm bảo tàng,
“Tiệm đó tôi đã ghi lại, lần này nhất định phải qua đó thêm một lần nữa.” Thật ra anh ta đã sớm kế hoạch xong toàn bộ kế hoạch công tác chuyến này của hai người, đi đâu ăn tối, để dành thời gian đi dạo phố đêm ăn vặt ở đâu.
Nếu như có khả năng, thậm chí anh ta còn có thể tìm lý do đưa cô cùng đi xem phim, hoặc cùng nhau đến tầng cao nhất của tòa cao ốc nào đó uống cà phê.
Mà Chung Lộc mới nói chưa được mấy câu về sắp xếp công tác, vừa xoay người đã nhìn thấy người không nên xuất hiện ở đây xuất hiện.
Một tay Thu Tự cầm túi giấy cà phê, tay còn lại cầm túi xách nữ màu đen. đi đến trước mặt, hơi gật đầu với anh ta xem như chào hỏi.
“Anh mua bánh kem hạt dẻ rồi chứ?” Úc Thịnh đến đón, nhận lấy túi giấy trong tay anh.
“Mua rồi, vừa hay là miếng cuối cùng.” Anh nhìn cô, gương mặt nhu hòa, “Thích ăn như vậy, lần sau để anh học làm vậy.”
“Em cũng muốn học, nhưng cảm thấy khá khó.” Úc Thịnh lấy bánh kem ra, lại đưa túi giấy cho anh, Thu Tự nhận lấy, cầm cà phê bên trong ra.
Anh mua ba ly, anh và Úc Thịnh đương nhiên là vị cố định, ly thứ ba anh mua cà phê kiểu Mỹ, sau khi lấy ra thì đưa cho Chung Lộc.
Chung Lộc ngoài mặt mang theo ý cười nhưng trong lòng đang mắng chửi đủ loại.
Đến cả đi công tác cũng muốn theo, dính người đến mức này rốt cuộc có phải là đàn ông không?
Kết quả đối phương lại đưa cho anh ta một ly cà phê: “Xin lỗi, không biết khẩu vị của anh, nên mua kiểu Mỹ cơ bản nhất.”
Chung Lộc lại thích uống cà phê kiểu Mỹ, định thần lại không béo, chỉ là vừa rồi anh ta còn mắng chửi đối phương, đối phương đến cả cà phê cũng mua cho anh ta rồi.
Trên mặt anh ta có chút lúng túng, ngẩn người một lúc mới nhận lấy, nói lời cảm ơn với đối phương.
“Không cần khách khí.” Vẻ mặt Thu Tự lạnh nhạt, anh ngồi xuống một bên, mở laptop, đưa tài liệu đối tượng trọng điểm sẽ tiếp xúc trong chuyến công tác lần này đưa đến trước mặt Úc Thịnh, để cô có thể vừa ăn vừa đọc.
Chung Lộc ngoài mặt đang lướt điện thoại nhưng lại lắng tai nghe kỹ, phát hiện hai người một qua một lại, nói đều là công việc, hơn nữa còn rất cụ thể, bổ sung rất nhiều chi tiết mà anh ta không biết.
Cuối cùng, anh ta cũng bỏ điện thoại xuống, ghé qua nghe cùng.
Trước lúc Úc Thịnh ra ngoài thật ra đã ăn cơm rồi, giờ bảo Thu Tự mua bánh ngọt chẳng qua chỉ là muốn ăn, cô ăn được một phần ba thì không ăn nữa, cô cắn thìa nhìn Thu Tự đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của Chung Lộc, khoét một miếng bánh ngọt lặng lẽ đưa đến bên môi anh.
Động tác này cắt ngang mạch suy nghĩ của Thu Tự nhưng anh cũng không giận, thậm chí cũng không hỏi nhiều, hé miệng ăn bánh ngọt được đưa đến bên môi, quay đầu nhìn cô, rất tự nhiên đưa tay, dùng ngón tay cái giúp cô lau đi chút kem trên môi.
Chung Lộc đang chìm đắm trong công việc tạm thời quên mất đối phương là tình địch của mình:...
Hừ!
Âm thầm bắt tên làm người ta bị thương, mặt dày!
Khoe ân ái, sẽ chết nhanh!
***
Chung Lộc bây giờ không biết, cảnh ở phòng chờ bay không phải là Thu Tự cố tình khoe ân ái.
Dù là trước đây hai người chưa yêu đương, anh chỉ là trợ lý của Úc Thịnh, hai người họ cũng tiếp xúc như thế với nhau.
Vì không biết nên trong mắt Chung Lộc, cảnh này xuất phát từ khiêu chiến của đối phương, mà anh ta đã chuẩn bị đầy đủ nghênh đón lần khiêu chiến này.
Anh ta không tin, lần công tác đang yên đang lành, đối phương có thể biến nó thành chuyến du lịch khoe ân ái đấy?
Trên máy bay.
Chung Lạc không dễ gì tìm được một lý do công việc thích hợp, muốn ngồi hàng ghế trước trò chuyện với Úc Thịnh, vì bọn họ ngồi khoang thương gia nên bên cạnh anh ta đều là chỗ trống, trong tưởng tượng của anh ta, Úc Thịnh sẽ đứng dậy ngồi sang.
Mà lúc anh ta vừa lên tiếng gọi hai tiếng “Sếp Úc”, chàng trai bên cạnh Sếp Úc đã quay đầu lại, nhàn nhạt dùng ngón trỏ làm động tác im lặng: “Suỵt, xin lỗi, cô ấy ngủ rồi, có việc gì đợi xuống máy bay lại nói.”
Úc Thịnh thật sự đã ngủ, tay vịn giữa ghế hai người cũng đã thu lên, cả người cô cuộn tròn nằm trong lòng anh, mặt cọ vào người anh, ôm lấy cánh tay anh, ngủ đến an tĩnh và rất sâu.
Chung Lộc:...
Chuyến đi công tác này là vì tạp chí thời trang “Lam Điểm” ở thành phố S.
“Lam Điểm” vốn là chi nhánh dưới trướng của tạp chí thời trang “Nghê Thường”, mà vì khoảng cách địa lý, đọc giả thành phố, chủ biên hai bên và định vị,... nên sau khi thành lập chi nhánh tách ra, hai bên từ đầu đến cuối không ngừng ma sát.
Hơn một năm trước, “Lam Điểu” không chỉ đứng vững mà còn trò giỏi hơn thầy, thoát khỏi “Nghê Thường”, dẫn đến hai bên chính thức tách ra.
Chủ biên hai bên đều rất cá tính, dù trước đây cùng một nhà nhưng bây giờ lại từ chối tất cả hợp tác.
Trước đó không lâu, Úc Thịnh tiếp tay “Nghê Thường”, nhìn xem nghiệp vụ công ty, phát hiện còn có viên ngọc quý thương hải “Lam Điểu” này, thế là cô có chủ ý muốn kéo “Lam Điểu” về.
“Nghê Thường” đi theo xu hướng cao cấp, “Lam Điểu” theo xu hướng thời trang trẻ, hai nhà hoàn toàn hướng đến thị trường khác nhau, nếu như cùng nhau hợp tác sẽ càng làm càng lớn, như vậy mới là hành động lý trí.
Nhưng vấn đề là chủ biên hai phía đều rất kiêu ngạo, lại tự phát triển hơn một năm, sớm đã không muốn quay đầu hợp tác lại.
Đặc biệt là phía “Lam Điểu” này, sớm đã không còn quan hệ với “Nghê Thường”, dù bây giờ Úc Thịnh là chủ của “Nghê Thường”, “Nghê Thường” đồng ý phối hợp, “Lam Điểu” lại không đồng ý.
Hơn một tháng trước, Úc Thịnh vì việc khác đến thành phố S công tác, sẵn tiện đã gặp mặt chủ biên “Lam Điểu”, đáng tiếc chưa bàn thành công chuyện gì.
Sau đó chuyện này đều là Chung Lộc theo dõi, trùng hợp lần này thành phố S của một nhà tổ chức tuần lễ thời trang “Vãn Phong”, Úc Thịnh thân là ông chủ mới của “Nghê Thường”, đương nhiên cũng nhận được thiệp mời.
Chung Lộc bảo rằng quan hệ của chủ biên “Vãn Phong” và “Lam Điểu” rất tốt nên chắc chắn “Lam Điểu” cũng sẽ tham dự nên mới định xuống lịch trình này.
Vì được mời nên khách sạn là phía “Vãn Phong” đã đặt sẵn, dựa theo số người, đặt ba phòng.
Ban phòng đều là phòng thương gia, chỉ là khác tầng lầu, gian phòng của Úc Thịnh đương nhiên sẽ tốt hơn hai gian phòng kia rất nhiều.
Tiệc đêm thời trang bắt đầu vào ngày mai, hôm nay họ đến thành phố S đã gần chạng vạng, đợi đến khi đến khách sạn sắp xếp ổn thỏa đã là buổi tối nên cũng không sắp xếp công việc.
Dưới tình hình bình thường, anh ta sẽ tìm một nhà hàng ngon cùng ăn cơm với cô, ngoài nghỉ ngơi thả lỏng lại bàn một chút chuyện công việc.
Lần trước chính là như thế này, còn bất ngờ trời mưa, kết quả tìm được một tiệm ngon.
Chung Lộc cảm thấy quay lại nơi hai người chật vật trú mưa của lần trước là lựa chọn không tồi, dù Thu Tự ở đây, anh cũng không thể xen vào chủ đề của bọn họ vì lần đó không có anh.
Không chỉ lần trước, Chung Lộc vào Thịnh Thế Phồn Hoa đã hơn hai tháng, có rất nhiều hồi ức tiếp xúc với Úc Thịnh, mà trong những hồi ức đó đều không có anh.
Chung Lộc biết tuy không thể như thế này nhưng chọc giận đối phương một chút cũng tốt.
Ôm theo suy nghĩ như thế, anh ta gọi điện cho Úc Thịnh.
***
Di động vang lên một lúc, Úc Thịnh không rảnh nhận máy.
Cửa sổ phía nam của tầng ba mươi ba là bục cửa sổ thủy tinh, ngồi trên đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm phồn hoa của thành phố S.
Mà lúc này, cô đang ngồi trên anh, đè anh ở trên bục cửa sổ, làm anh không thể nhúc nhích.
Đương nhiên không phải anh thật sự không thể nhúc nhích, chỉ là phương diện thâm sâu nào đó nằm dưới bàn tay cô, anh cam tâm tình nguyện bị khống chế.
Chỉ là cách thức như thế này quá mức khảo nghiệm sức chịu đựng của anh.
Cô và anh khác nhau, cô sức quá yếu, lại chậm nhưng khăng khăng không cho anh cử động.
Ngón tay giữ lấy eo cô vừa siết chặt lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt, khớp ngón tay tái nhợt, cánh tay nổi gân xanh, luôn cảm thấy giây tiếp theo sẽ suy sụp mất.
/61
|