Lúc Úc Thịnh và Thu Tự bước vào phòng bao, Úc Hữu Phong đã đợi rất lâu.
Cậu ta nhìn người đàn ông bên cạnh Úc Thịnh, ánh mắt lướt qua đôi môi ửng đỏ của Úc Thịnh, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Nếu không phải vừa rồi cậu ta để quên đồ trong bãi đậu xe, lúc đi lấy đồ trùng hợp nhìn thấy, cậu cũng không biết gã này lại lặng lẽ thượng vị.
Chẳng qua bây giờ cậu ta đang học ngoan rồi, dù trong lòng khó chịu cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt Úc Thịnh, thậm chí vì muốn làm Úc Thịnh vui, cậu ta càng nhiệt tình hơn với Thu Tự, từ lúc anh ngồi vào chỗ, cậu ta bắt đầu chủ động châm trà cho anh, lại hỏi thăm khẩu vị, món ăn anh yêu thích.
Thu Tự trước giờ không để ý đến vinh nhục, trước đây cậu ta đối xử lạnh nhạt với anh, anh sẽ không cảm thấy bị xúc phạm, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không vì sự nhiệt tình của đối phương mà cảm thấy ngạc nhiên sững sờ. Ngược lại là Úc Thịnh ngồi đối diện Úc Hữu Phong, cô chống cằm nhìn vài lượt em trai mình.
Sau đó nhân lúc thức ăn chưa mang lên, Úc Thịnh đi nhà vệ sinh.
Úc Thịnh vừa đi, không khí trong phòng bao lập tức nhạt đi, Úc Hữu Phong gần như trở mặt ngay: “Lợi hại nhỉ trợ lý Thu, xem ra lần này cuối cùng cũng “lên chức” thành công rồi, làm ấm giường cho chị gái tôi vui lắm không?”
Thu Tự lạnh nhạt nhìn cậu ta: “Đó là chuyện riêng của chị cậu, có ý kiến và lời muốn nói gì, cậu có thể đích thân nói với chị cậu. Chứ đừng ở sau lưng nói những lời như thế này.”
Anh không để ý đến thái độ của Úc Hữu Phong đối với mình nhưng chỉ cần dính dáng đến Úc Thịnh thì không được.
Giọng điệu đối phương lạnh nhạt, trên mặt cũng không mang theo bất kỳ ý giận nào nhưng Úc Hữu Phong lại mơ hồ nhớ đến một quyền ác liệt vào mấy tháng trước, khí thế vô thức thấp xuống một đoạn.
Cậu ta rất rõ, dẫu bây giờ Úc Thịnh đối xử tốt với cậu ta hơn trước đây nhưng nếu như chọn giữa cậu ta và Thu Tự, trước đây cô đều đã chọn Thu Tự. Giờ anh lại thành công thượng vị rồi, cô sẽ càng không lựa chọn cậu ta.
Tức quá à, nhưng đây là sự thật.
Vừa nghĩ như thế, dẫu rằng trong lòng khó chịu hơn nữa, cậu ta cũng sẽ lặng lẽ thu liễm đi vài phần, chỉ là vẫn không cam lòng, vẫn không tránh được nói mỉa vài câu: “Vậy rốt cuộc bây giờ anh xem như là thân phận gì, trợ lý của chị ấy hay là bạn trai? Nếu như muốn làm bạn trai của chị ấy, vậy vị trí trợ lý này hình như không đủ lắm… Chị tôi cũng vốn chưa từng nhắc đến chuyện anh với tôi, nếu như không phải hôm nay tôi ở bãi đỗ xe nhìn thấy hai người hôn qua hôn lại, tôi cũng không biết anh đã lên chức rồi.
Đừng trách tôi không nhắc anh, chị tôi vừa đẹp vừa giỏi việc, người thích chị tôi nhiều như vậy, chị ấy lại trẻ tuổi như thế, đợi mấy năm nữa chị ấy nhìn chán gương mặt này của anh rồi sẽ đá anh đi, anh khóc cũng chẳng kịp.”
Lần này, đến cả ánh mắt Thu Tự cũng không cho cậu ta.
Anh nghĩ sao, không cần thiết phải báo cáo với Úc Hữu Phong.
Không phải anh không hề để ý đến lời nói của Úc Hữu Phong, chỉ là so với những điều này, anh càng để ý đến quan hệ của anh và Úc Thịnh.
Anh từng cho rằng cả đời này, anh đều chỉ có thể cách ở nơi gần nhất cũng là nơi xa nhất, bảo vệ cô, kề cạnh cô, làm tất cả những điều cô muốn làm, trở thành cánh tay và đôi cánh của cô, để cô có thể tự do bay cao.
Anh vốn nghĩ như thế, có lẽ đến lúc cô dang đôi cánh bay cao, cũng là lúc anh công thành thân thoái (*).
((*) Nguyên văn: 功成身退 [công thành thân thoái]: thành công thì rút lui.)
Đến khi đó, có lẽ cô cũng có người mình thích, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống hạnh phúc và mỹ mãn.
Có lẽ đến tận khi ấy, anh cũng sẽ không nói cho cô biết về tình cảm mình chôn kín trong lòng. Giống như lúc anh xuất hiện bên cạnh cô, anh sẽ chọn một thời cơ thích hợp để nói lời tạm biệt, quay về nơi anh đã đến.
Anh sẽ về nói với ân sư của anh rằng, anh không phụ lời dặn dò của ông ấy, anh đã ở bên cạnh cô mấy năm, bảo vệ cô, cùng cô trưởng thành, giờ đây cô đã có cuộc sống mà mình thật sự muốn.
Nhưng bây giờ, tuy rằng đôi cánh của cô dày dần, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh khi ở bên cạnh cô, dẫu rằng bây giờ anh chỉ là một trợ lý, vệ sĩ, tài xế, cô vẫn không hề xem thường, bày tỏ tình cảm của cô dành cho anh.
Dù cô không nói gì, khắc khe mà nói cô không hề cho anh bất kỳ danh phận nào nhưng thông qua đêm trong phòng kính trên cây làm tâm tình lay động kia, lúc anh nhìn thấy gương mặt tinh xảo trắng ngần của cô dần trầm xuống, lúc anh nhìn thấy đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của cô hé mở, lúc cô cúi đầu xuống…
Khoảnh khắc đó anh dường như bay thẳng lên thiên đường.
Anh không biết mình đã kết thúc như thế nào, tất cả cảm xúc đều rối rắm không nói nên lời.
Không chỉ là cơ thể, mà còn có trái tim anh, cõi lòng anh như được ngâm trong nước ấm, làn nước ấm dịu dàng vây lấy anh, cảm giác an toàn ấm áp ấy dường như không gì sánh bằng.
Vậy nên trong mắt người ngoài, quan hệ của anh và Úc Thịnh là thế nào đều không quan trọng, chức vụ bây giờ của anh có xứng với cô hay không cũng không quan trọng.
Bây giờ cô đang ở nơi anh giơ tay là có thể chạm được, anh có thể ôm cô, chỉ cần anh muốn, anh có thể hôn cô bất kỳ lúc nào, trước giờ cô đều không phải là cô gái xấu hổ bị động, có rất nhiều lúc cô còn chủ động hơn cả anh.
Như thế này, anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Sau khi Úc Thịnh quay về phòng bao, thức ăn cũng bắt đầu được mang lên, suốt thời gian ăn tối, cô gần như phát cẩu lương như chốn không người. Tuy nhiên đối tượng cô khoe khoang chỉ có mình Úc Hữu Phong.
Úc Thịnh gấp một miếng cá, sau khi ăn xong lại nhìn lấy miếng cá trên đũa Thu Tự: “Để em nếm thử miếng của anh.”
Anh muốn bỏ vào trong chén cô, cô trực tiếp ra hiệu bảo anh đút mình, Thu Tự nghe lời làm theo, sau khi cô ăn xong lại mỉm cười ghé đến bên tai anh nói: “Hình như ăn của anh ngon hơn, là vì bị anh cắn qua một miếng à?”
Úc Hữu Phong:...
Nhân viên phục vụ mang một đĩa tôm vào, Úc Thịnh dứt khoát buông đũa xuống không để ý nữa, quả nhiên sau khi Thu Tự dùng khăn lau tay xong, anh bóc xong vỏ một con, cô ăn một con, cả quá trình cô giống hệt như người tàn tật, như thể đến vỏ tôm cũng không bóc được, còn muốn anh trực tiếp đút vào miệng cô.
Mỗi lần, cô đều sẽ nhân lúc cắn tôm mà dùng lưỡi quét qua ngón tay anh, giống như có mỹ vị gì đó ngon không sánh được vậy.
Úc Hữu Phong:...
Nửa quá trình sau của bữa tối, Úc Hữu Phong đờ mặt nhìn chị của cậu ta show ân ái, đợi đến lúc kết thúc rời khỏi phòng bao, Úc Thịnh nhìn cậu ta để lộ nụ cười mang theo ý cảnh cáo như có như không, cậu ta mới phát hiện ra là cô cố ý.
Chắc chắn là cô nghe thấy lời cậu ta vừa nói với Thu Tự trong phòng bao.
Đối phương còn chưa thành chính thức đâu, cô đã bảo vệ thế này rồi, sau này thật sự thành anh rể của cậu ta, trong lòng cô còn có người em trai này sao?
Úc Hữu Phong cảm thấy vô cùng tủi thân.
Úc Thịnh phì cười, đi chậm lại một bước đi bên cạnh cậu ta: “Ngoan, nghe lời chị, không có việc gì thì bỏ thời gian học hành, không chỉ là học lý thuyết mà còn đủ loại chuyện làm ăn cũng cần học hỏi. Bây giờ cậu có chức vụ ở Úc Thị, nhưng chị biết cậu chẳng đến công ty bao nhiêu lần cả, cậu không cảm thấy rất lãng phí sao?”
Úc Hữu Phong từ chối: “Em không muốn giúp ông ta làm việc, dù em đến công ty thì về ông ta vẫn đối xử với em như thế, dẫu sao thì trong mắt ông ta em chẳng biết gì cả, không làm tốt được gì.”
“Cậu thích hay ghét Úc Quý Đông đều chẳng sao, ông ta đối xử với cậu thế nào cũng chẳng thành vấn đề, Úc Thị lớn như vậy, chắc chắn sẽ có thứ cậu có thể học hỏi được, thứ cậu có thể học hỏi được đều thuộc về bản thân cậu, bây giờ cậu mới hai mươi mốt tuổi, bắt đầu từ bây giờ cố gắng vẫn chưa muộn.”
Tối nay, lúc Úc Thịnh và Úc Hữu Phong nói đến công ty Úc Thị lớn như thế này, không hề ngờ đến, chưa đến vỏn vẹn một tháng, Úc Thị có giá trị thị trường trăm mấy triệu lại xảy ra chuyện.
Chuyện này nên nói từ mấy hôm cô sinh nhật.
***
Sinh nhật của Úc Thịnh rơi vào tháng sáu, ngày mười tám tháng sáu, bắt đầu từ mấy hôm cách ngày sinh nhật của cô, cô đều nhận được hoa hồng.
Hoa hồng lam, hoa hồng phấn, hoa hồng trắng… đủ chủng loại và đủ loại màu sắc hoa hồng, đôi lúc là một bó to chín mươi chín đóa hồng, có lúc lại đặt trong hộp quà tinh xảo được đưa đến công ty cô.
Người tặng hoa không nặc danh, hai chữ Cố Giác quang minh chính đại viết ở lạc khoản của tấm thiệp, anh ta gần như định sẵn chủ ý muốn theo đuổi cô lần nữa.
Bắt đầu từ ngày tặng hoa, đến hôm sinh nhật cô, anh ta bao cả tòa cao ốc đối diện công ty cô, dùng ánh đèn tạo thành lời chúc cô sinh nhật vui vẻ, còn thuê flycam ở trên trời viết tên cô.
Cố Giác phát huy hết tất cả kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ của mình trong suốt hai mươi bảy năm qua.
Úc Thịnh khó chịu buồn bực, cô khó hiểu hỏi Thu Tự, tại sao trước kia anh ta không tra được chuyện của cô, cũng không theo dõi được nơi ở mới của cô, bây giờ lại biết được địa chỉ công ty cô?
“Nơi ở là thông tin cá nhân, có thể ẩn giấu nhưng sau khi đăng ký công ty, thông tin liên quan đến công ty là công khai. Có lẽ là anh ta tra ngược từ thông tin đăng ký của Thịnh Lạc Quang Ảnh để tra đến Thịnh Thế Phồn Hoa, sau đó đoán ra được đây là công ty của em.”
“Vậy nên anh ta chỉ dựa vào một suy đoán đã làm nhiều việc như thế này?” Úc Thịnh cười ra tiếng, nói với Thu Tự, “A Tự, giúp em liên hệ với phóng viên quen thuộc.”
“Được, em muốn chụp ai?” Anh đoán rằng có lẽ cô muốn chụp Cố Giác, ví dụ như chụp một số scandal của anh ta, chuyển dời sức chú ý của anh ta.
Úc Thịnh nhìn chàng trợ lý điển trai ngọc thụ lâm phong đối diện bàn làm việc, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Đương nhiên là chụp anh và em rồi.”
Thu Tự:...
“A Tự, chuẩn bị xong công tác của người đàn ông sau lưng sếp tổng chưa?”
Thu Tự cúi đầu cười khẽ, không vì cách xưng hô này mà cảm thấy không hài lòng.
Trong nhận thức của anh, bất kể cô muốn làm gì, bất kể cô muốn anh làm gì, chỉ cần cô lên tiếng, hơn nữa trong phạm vi năng lực của anh, làm gì anh đều nguyện ý làm.
Phóng viên kia là người quen cũ, khả năng quay chụp cực tốt, chụp đôi trai xinh gái đẹp Úc Thịnh và Thu Tự, loại mập mờ giữa bá đạo tổng tài và trợ lý đặc biệt, tất cả hành động thân mật đều phô bày trong ống kính.
Úc Thịnh vì để đối phương có thể quay chụp ở đủ góc độ mà cả một buổi tối, có thể nói là lấy ra toàn bộ bản lĩnh của mình.
Nếu như Úc Hữu Phong ở đây, cậu ta rất nhanh sẽ phát hiện ra, so với tối nay, trước kia bao gồm cả những gì cậu ta nhìn thấy chỉ là trình độ mẫu giáo mà thôi.
Mà lần này, ít nhất cũng là trình độ chuyên ngành đại học.
Trên bàn cà phê ngoài trời trên ban công cao ốc, Úc thịnh mặc váy lụa lấp lánh, dựa vào lòng Thu Tự, trong lúc anh đang đỏ mặt đỏ tai, cô dùng miệng cắn quả cherry ghé qua đút anh ăn.
Anh ăn quả cherry, cô thuận tiện cũng ăn lấy môi anh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, giống như một bạn nhỏ tinh nghịch, lon ton khắp nơi.
Cho đến khi cuối cùng, anh không thể không đẩy cô ra, rất sợ mình trong loại tình huống này mà lộ ra thất thố.
Trong bãi giữ xe dưới hầm cao ốc, ở góc không đủ ánh sáng, anh giúp cô mở cửa xe, cô lại trở tay đẩy anh, ấn người lên thân xe, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn sang.
Trong quá trình đó vì động tác quá mức nóng bỏng, anh xuýt chút không nhịn được mà trực tiếp kéo người vào trong xe làm… Sau đó cân nhắc đến nơi nào đó có ống kính ngầm, anh chỉ đành cố gắng chịu đựng.
…
Úc Thịnh yêu nghề như thế, đợi đến lúc hôm sau, phóng viên lại gọi điện thoại đến bảo rằng những bức ảnh đó quá đáng sợ, không thể đăng tải, vì thế nên đã bị chủ biên chặn lại.
Cô không quá bất ngờ với biến cố này, Cố Giác trong ngành này vẫn là có chút quan hệ, nếu như không phải khi đó mỗi tháng đều đổi bạn gái, hơn nữa tất cả đều là nghệ sĩ nữa, thì anh ta sớm đã ngày ngày lên trang đầu rồi.
Tuy rằng những bức ảnh chuẩn bị tỉ mỉ không được đăng tải ra ngoài làm cô có hơi tiếc nuối, nhưng mục đích cuối cùng của cô là dùng cách không cố tình thông báo này để anh ta biết được chuyện của cô và Thu Tự.
Mà bây giờ, chắc chắn anh ta đã biết rồi nên mục đích có thể đạt được là được.
***
Cùng ngày hôm đó, trong một tòa cao ốc doanh nghiệp khác, Cố Giác ngồi sau bàn làm việc, trầm mặc nhìn bức ảnh trên màn hình laptop.
Thư ký đứng đối diện bàn làm việc, đến cả thở mạnh cũng không dám, càng huống hồ là lên tiếng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Cố Giác cũng lên tiếng: “Ảnh đều ở trong này?”
“Vâng, Sếp Cố.” Gần như vừa dứt lời, Cố Giác đã cười lạnh, dọa cho thư ký run lẩy bẩy, vội nói, “Sếp Cố, nếu như không có chuyện gì, vậy tôi ra ngoài trước.”
Cố Giác dùng ánh mắt lạnh lẽo phẫn nộ quét đến người anh ta: “Không phải cậu vào đây để nói với tôi về lịch công việc sao, bây giờ còn chưa nói đến lịch làm việc nào đã ra ngoài?”
“Vâng, Sếp Cố, vô cùng xin lỗi, bắt đầu ngay đây…” Thư ký vội mở laptop trong tay, bắt đầu báo cáo hành trình.
Mà lúc nhìn thấy tên quen thuộc xuất hiện trong danh sách hành trình, lời nói của anh ta lại bị xen ngang lần nữa.
“Úc Quý Đông?”
“À… Vâng, đúng vậy, trước đây Sếp Úc đã hẹn ngài ăn tối vào tối mai, bên ông ấy có hai dự án mới, còn có vài đối tác làm ăn mới muốn giới thiệu với ngài… Nên hẹn vào tối mai bảy giờ…”
“Hừ.” Anh ta cười lạnh, “Lão già này, đến tận bây giờ vẫn chưa chết tâm, thật sự cho rằng Cố Thị rộng lớn sẽ có hứng thú với dự án của ông ta, không ngừng đào hố muốn tôi giẫm vào.”
Thư ký vừa nghe thấy những lời này, biết không thể tiếp lời nên tiếp tục giữ im lặng.
Không biết Cố Giác nghĩ đến gì, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ còn sự lạnh lẽo: “Hủy tiệc cơm ngày mai, loại ông ta khỏi danh sách khách của Cố Thị, rút hết tất cả vốn đầu tư của Cố Thị vào dự án của Úc Thị, bao gồm cả các hạng mục thông qua Úc Thị để đầu tư vào những công tác khác, rút hết toàn bộ vốn về!”
Thư ký có hơi nghi ngờ tai mình, “Nhưng Sếp Cố, những hạng mục đầu tư bên phía Úc Thị đều đã tiến hành được một nửa, bây giờ rút vốn đầu tư, chúng ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng… Những cổ đông khác e rằng…”
“Bảo cậu làm thì làm, không muốn làm thì tôi đổi người khác làm, thế nào?” Cố Giác biết lời thư ký nói đều là thật nhưng giờ đây anh ta lửa giận công tâm, vốn không muốn nghĩ đến chuyện vốn đầu tư.
Trước lúc thư ký rời đi, xác định lần nữa chỉ thị của anh ta, đồng thời nhắc nhở Cố Giác: “Sếp Cố, nếu như chúng ta rút vốn toàn bộ, với tình hình bây giờ của Úc Thị, rất có khả năng sẽ xuất hiện vấn đề không xoay chuyển được vòng vốn.”
Tiền bỏ vào đã dùng hơn phân nửa, Cố Giác bên này rút vốn, Úc Quý Đông chỉ có hai lựa chọn.
Một là rút vốn theo, rút toàn bộ tiền về, theo tỷ lệ đầu tư chia cho hai bên; hai là Úc Quý Đông không rút vốn, nuốt cả dự án, nhưng ông ta cần bù tiền vào số tiền mà Cố Thị đã đầu tư, về phần số tiền này là bao nhiêu, phải xem hợp đồng ban đầu ký kết như thế nào, ở giữa còn có biên độ dao động rất lớn.
Ngoài ra, trong những dự án này còn dính dáng đến bên thứ ba, thậm chí là bên thứ tư, ban đầu đối phương đầu tư vào đương nhiên cũng là vì nể mặt của Cố Giác.
Dẫu sao thì loại dự án này, lỡ như quá hạn hoặc xuất hiện tình trạng vượt chi đều cần bỏ vốn vào thêm, nếu như chỉ là công ty nhỏ bình thường, hoặc chỉ có mỗi bên này của Úc Quý Đông, có lẽ họ sẽ không đầu tư hạng mục. Bây giờ Cố Thị rút vốn, những bên hợp tác khác sẽ nghĩ thế nào, nhìn thế nào lại làm thế nào.
Nếu như bên này Cố Thị ra tay tàn nhẫn hơn chút, có thể làm cho công ty của Úc Quý Đông rơi vào khốn cảnh bất kỳ lúc nào.
“Không cần cậu nhắc tôi, làm theo là được.” Cố Giác không muốn nghe nữa, xua tay bảo đối phương ra ngoài.
Úc Thị đối mặt với khó khăn, vòng vốn không xoay chuyển được, dù là phá sản rồi thì như thế nào?
Cho đến tận lúc này, trong mắt Cố Giác, tuy rằng Úc Thịnh giỏi giang lại thông minh nhưng từ đầu chí cuối anh ta cảm thấy không có Úc Thị ở đằng sau chống đỡ, cô không thể nào ở trong mấy tháng ngắn ngủi có thể xây dựng công ty lớn như vậy.
Anh ta ngược lại muốn nhìn thử, không có Úc Thị ở đằng sau chống lưng, Úc Thịnh làm thế nào để tiếp tục triển khai công ty và lý tưởng của cô.
Đến khi đó, bất kể là cô muốn quay lại, muốn cầu xin anh ta, anh ta đều không thể mềm lòng!
Cố Giác không đoán lầm, mất đi vốn đầu tư của anh ta, tình hình của Úc Thị nhanh chóng lao xuống.
Úc Quý Đông hèn mọn đến cửa cầu cạnh nhưng mỗi lần đều bị chặn lại ngoài cửa.
Anh ta vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi Úc Thịnh đích thân đến gặp, nhưng kết quả anh ta lại đợi được một lá thư của cô.
Thư?
Anh ta nhận lấy lá thư kia từ tay thư ký, không biết sao cô vẫn còn nhàn rỗi có tâm trạng viết thư cho mình?
“Thế nào, cô ấy biết lỗi rồi, viết thư đến xin tha thứ sao?” Cố Giác không vui cười lạnh.
Thư ký nhìn anh ta, vẻ mặt có hơi một lời không thể nói hết, theo lá thư gửi đến thật ra là một cuộc gọi, là Úc Thịnh bên kia trực tiếp gọi cho anh ta.
Cách một lúc sau, thư ký vẫn đành căng da đầu lên tiếng: “À… Sếp Cố, trong phong bì là thẻ ngân hàng cô Úc đưa cho ngài. Bên phía cô ấy bày tỏ…”
Cố Giác không kiên nhẫn: “Nói.”
“Cái này, không tiện nói lắm, Sếp Cố…”
Cố Giác ngẩng đầu, sắc mặt u ám nhìn anh ta: “Nói, một chữ cũng không được để sót, dám để sót một chữ, sau này cậu không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Thư ký căng thẳng, chuẩn bị xong tâm lý bị đánh ra khỏi văn phòng: “Cô Úc bảo rằng cô ấy có tân sủng rồi, vị tân sủng này… đẹp trai hơn ngài, cao hơn ngài, chu đáo hơn ngài một trăm lần, quan trọng nhất là sạch, sạch sẽ hơn ngài… Cô ấy rất hài lòng, sẽ không ngu ngốc mà quay về bên ngài…
Về phần Úc Thị, cô ấy không cần nữa, tùy ngài dày vò, số tiền trong thẻ ngân hàng này là phí chia tay mà cô ấy đưa cho ngài.”
Cố Giác:...
Cậu ta nhìn người đàn ông bên cạnh Úc Thịnh, ánh mắt lướt qua đôi môi ửng đỏ của Úc Thịnh, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Nếu không phải vừa rồi cậu ta để quên đồ trong bãi đậu xe, lúc đi lấy đồ trùng hợp nhìn thấy, cậu cũng không biết gã này lại lặng lẽ thượng vị.
Chẳng qua bây giờ cậu ta đang học ngoan rồi, dù trong lòng khó chịu cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt Úc Thịnh, thậm chí vì muốn làm Úc Thịnh vui, cậu ta càng nhiệt tình hơn với Thu Tự, từ lúc anh ngồi vào chỗ, cậu ta bắt đầu chủ động châm trà cho anh, lại hỏi thăm khẩu vị, món ăn anh yêu thích.
Thu Tự trước giờ không để ý đến vinh nhục, trước đây cậu ta đối xử lạnh nhạt với anh, anh sẽ không cảm thấy bị xúc phạm, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không vì sự nhiệt tình của đối phương mà cảm thấy ngạc nhiên sững sờ. Ngược lại là Úc Thịnh ngồi đối diện Úc Hữu Phong, cô chống cằm nhìn vài lượt em trai mình.
Sau đó nhân lúc thức ăn chưa mang lên, Úc Thịnh đi nhà vệ sinh.
Úc Thịnh vừa đi, không khí trong phòng bao lập tức nhạt đi, Úc Hữu Phong gần như trở mặt ngay: “Lợi hại nhỉ trợ lý Thu, xem ra lần này cuối cùng cũng “lên chức” thành công rồi, làm ấm giường cho chị gái tôi vui lắm không?”
Thu Tự lạnh nhạt nhìn cậu ta: “Đó là chuyện riêng của chị cậu, có ý kiến và lời muốn nói gì, cậu có thể đích thân nói với chị cậu. Chứ đừng ở sau lưng nói những lời như thế này.”
Anh không để ý đến thái độ của Úc Hữu Phong đối với mình nhưng chỉ cần dính dáng đến Úc Thịnh thì không được.
Giọng điệu đối phương lạnh nhạt, trên mặt cũng không mang theo bất kỳ ý giận nào nhưng Úc Hữu Phong lại mơ hồ nhớ đến một quyền ác liệt vào mấy tháng trước, khí thế vô thức thấp xuống một đoạn.
Cậu ta rất rõ, dẫu bây giờ Úc Thịnh đối xử tốt với cậu ta hơn trước đây nhưng nếu như chọn giữa cậu ta và Thu Tự, trước đây cô đều đã chọn Thu Tự. Giờ anh lại thành công thượng vị rồi, cô sẽ càng không lựa chọn cậu ta.
Tức quá à, nhưng đây là sự thật.
Vừa nghĩ như thế, dẫu rằng trong lòng khó chịu hơn nữa, cậu ta cũng sẽ lặng lẽ thu liễm đi vài phần, chỉ là vẫn không cam lòng, vẫn không tránh được nói mỉa vài câu: “Vậy rốt cuộc bây giờ anh xem như là thân phận gì, trợ lý của chị ấy hay là bạn trai? Nếu như muốn làm bạn trai của chị ấy, vậy vị trí trợ lý này hình như không đủ lắm… Chị tôi cũng vốn chưa từng nhắc đến chuyện anh với tôi, nếu như không phải hôm nay tôi ở bãi đỗ xe nhìn thấy hai người hôn qua hôn lại, tôi cũng không biết anh đã lên chức rồi.
Đừng trách tôi không nhắc anh, chị tôi vừa đẹp vừa giỏi việc, người thích chị tôi nhiều như vậy, chị ấy lại trẻ tuổi như thế, đợi mấy năm nữa chị ấy nhìn chán gương mặt này của anh rồi sẽ đá anh đi, anh khóc cũng chẳng kịp.”
Lần này, đến cả ánh mắt Thu Tự cũng không cho cậu ta.
Anh nghĩ sao, không cần thiết phải báo cáo với Úc Hữu Phong.
Không phải anh không hề để ý đến lời nói của Úc Hữu Phong, chỉ là so với những điều này, anh càng để ý đến quan hệ của anh và Úc Thịnh.
Anh từng cho rằng cả đời này, anh đều chỉ có thể cách ở nơi gần nhất cũng là nơi xa nhất, bảo vệ cô, kề cạnh cô, làm tất cả những điều cô muốn làm, trở thành cánh tay và đôi cánh của cô, để cô có thể tự do bay cao.
Anh vốn nghĩ như thế, có lẽ đến lúc cô dang đôi cánh bay cao, cũng là lúc anh công thành thân thoái (*).
((*) Nguyên văn: 功成身退 [công thành thân thoái]: thành công thì rút lui.)
Đến khi đó, có lẽ cô cũng có người mình thích, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống hạnh phúc và mỹ mãn.
Có lẽ đến tận khi ấy, anh cũng sẽ không nói cho cô biết về tình cảm mình chôn kín trong lòng. Giống như lúc anh xuất hiện bên cạnh cô, anh sẽ chọn một thời cơ thích hợp để nói lời tạm biệt, quay về nơi anh đã đến.
Anh sẽ về nói với ân sư của anh rằng, anh không phụ lời dặn dò của ông ấy, anh đã ở bên cạnh cô mấy năm, bảo vệ cô, cùng cô trưởng thành, giờ đây cô đã có cuộc sống mà mình thật sự muốn.
Nhưng bây giờ, tuy rằng đôi cánh của cô dày dần, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh khi ở bên cạnh cô, dẫu rằng bây giờ anh chỉ là một trợ lý, vệ sĩ, tài xế, cô vẫn không hề xem thường, bày tỏ tình cảm của cô dành cho anh.
Dù cô không nói gì, khắc khe mà nói cô không hề cho anh bất kỳ danh phận nào nhưng thông qua đêm trong phòng kính trên cây làm tâm tình lay động kia, lúc anh nhìn thấy gương mặt tinh xảo trắng ngần của cô dần trầm xuống, lúc anh nhìn thấy đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của cô hé mở, lúc cô cúi đầu xuống…
Khoảnh khắc đó anh dường như bay thẳng lên thiên đường.
Anh không biết mình đã kết thúc như thế nào, tất cả cảm xúc đều rối rắm không nói nên lời.
Không chỉ là cơ thể, mà còn có trái tim anh, cõi lòng anh như được ngâm trong nước ấm, làn nước ấm dịu dàng vây lấy anh, cảm giác an toàn ấm áp ấy dường như không gì sánh bằng.
Vậy nên trong mắt người ngoài, quan hệ của anh và Úc Thịnh là thế nào đều không quan trọng, chức vụ bây giờ của anh có xứng với cô hay không cũng không quan trọng.
Bây giờ cô đang ở nơi anh giơ tay là có thể chạm được, anh có thể ôm cô, chỉ cần anh muốn, anh có thể hôn cô bất kỳ lúc nào, trước giờ cô đều không phải là cô gái xấu hổ bị động, có rất nhiều lúc cô còn chủ động hơn cả anh.
Như thế này, anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Sau khi Úc Thịnh quay về phòng bao, thức ăn cũng bắt đầu được mang lên, suốt thời gian ăn tối, cô gần như phát cẩu lương như chốn không người. Tuy nhiên đối tượng cô khoe khoang chỉ có mình Úc Hữu Phong.
Úc Thịnh gấp một miếng cá, sau khi ăn xong lại nhìn lấy miếng cá trên đũa Thu Tự: “Để em nếm thử miếng của anh.”
Anh muốn bỏ vào trong chén cô, cô trực tiếp ra hiệu bảo anh đút mình, Thu Tự nghe lời làm theo, sau khi cô ăn xong lại mỉm cười ghé đến bên tai anh nói: “Hình như ăn của anh ngon hơn, là vì bị anh cắn qua một miếng à?”
Úc Hữu Phong:...
Nhân viên phục vụ mang một đĩa tôm vào, Úc Thịnh dứt khoát buông đũa xuống không để ý nữa, quả nhiên sau khi Thu Tự dùng khăn lau tay xong, anh bóc xong vỏ một con, cô ăn một con, cả quá trình cô giống hệt như người tàn tật, như thể đến vỏ tôm cũng không bóc được, còn muốn anh trực tiếp đút vào miệng cô.
Mỗi lần, cô đều sẽ nhân lúc cắn tôm mà dùng lưỡi quét qua ngón tay anh, giống như có mỹ vị gì đó ngon không sánh được vậy.
Úc Hữu Phong:...
Nửa quá trình sau của bữa tối, Úc Hữu Phong đờ mặt nhìn chị của cậu ta show ân ái, đợi đến lúc kết thúc rời khỏi phòng bao, Úc Thịnh nhìn cậu ta để lộ nụ cười mang theo ý cảnh cáo như có như không, cậu ta mới phát hiện ra là cô cố ý.
Chắc chắn là cô nghe thấy lời cậu ta vừa nói với Thu Tự trong phòng bao.
Đối phương còn chưa thành chính thức đâu, cô đã bảo vệ thế này rồi, sau này thật sự thành anh rể của cậu ta, trong lòng cô còn có người em trai này sao?
Úc Hữu Phong cảm thấy vô cùng tủi thân.
Úc Thịnh phì cười, đi chậm lại một bước đi bên cạnh cậu ta: “Ngoan, nghe lời chị, không có việc gì thì bỏ thời gian học hành, không chỉ là học lý thuyết mà còn đủ loại chuyện làm ăn cũng cần học hỏi. Bây giờ cậu có chức vụ ở Úc Thị, nhưng chị biết cậu chẳng đến công ty bao nhiêu lần cả, cậu không cảm thấy rất lãng phí sao?”
Úc Hữu Phong từ chối: “Em không muốn giúp ông ta làm việc, dù em đến công ty thì về ông ta vẫn đối xử với em như thế, dẫu sao thì trong mắt ông ta em chẳng biết gì cả, không làm tốt được gì.”
“Cậu thích hay ghét Úc Quý Đông đều chẳng sao, ông ta đối xử với cậu thế nào cũng chẳng thành vấn đề, Úc Thị lớn như vậy, chắc chắn sẽ có thứ cậu có thể học hỏi được, thứ cậu có thể học hỏi được đều thuộc về bản thân cậu, bây giờ cậu mới hai mươi mốt tuổi, bắt đầu từ bây giờ cố gắng vẫn chưa muộn.”
Tối nay, lúc Úc Thịnh và Úc Hữu Phong nói đến công ty Úc Thị lớn như thế này, không hề ngờ đến, chưa đến vỏn vẹn một tháng, Úc Thị có giá trị thị trường trăm mấy triệu lại xảy ra chuyện.
Chuyện này nên nói từ mấy hôm cô sinh nhật.
***
Sinh nhật của Úc Thịnh rơi vào tháng sáu, ngày mười tám tháng sáu, bắt đầu từ mấy hôm cách ngày sinh nhật của cô, cô đều nhận được hoa hồng.
Hoa hồng lam, hoa hồng phấn, hoa hồng trắng… đủ chủng loại và đủ loại màu sắc hoa hồng, đôi lúc là một bó to chín mươi chín đóa hồng, có lúc lại đặt trong hộp quà tinh xảo được đưa đến công ty cô.
Người tặng hoa không nặc danh, hai chữ Cố Giác quang minh chính đại viết ở lạc khoản của tấm thiệp, anh ta gần như định sẵn chủ ý muốn theo đuổi cô lần nữa.
Bắt đầu từ ngày tặng hoa, đến hôm sinh nhật cô, anh ta bao cả tòa cao ốc đối diện công ty cô, dùng ánh đèn tạo thành lời chúc cô sinh nhật vui vẻ, còn thuê flycam ở trên trời viết tên cô.
Cố Giác phát huy hết tất cả kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ của mình trong suốt hai mươi bảy năm qua.
Úc Thịnh khó chịu buồn bực, cô khó hiểu hỏi Thu Tự, tại sao trước kia anh ta không tra được chuyện của cô, cũng không theo dõi được nơi ở mới của cô, bây giờ lại biết được địa chỉ công ty cô?
“Nơi ở là thông tin cá nhân, có thể ẩn giấu nhưng sau khi đăng ký công ty, thông tin liên quan đến công ty là công khai. Có lẽ là anh ta tra ngược từ thông tin đăng ký của Thịnh Lạc Quang Ảnh để tra đến Thịnh Thế Phồn Hoa, sau đó đoán ra được đây là công ty của em.”
“Vậy nên anh ta chỉ dựa vào một suy đoán đã làm nhiều việc như thế này?” Úc Thịnh cười ra tiếng, nói với Thu Tự, “A Tự, giúp em liên hệ với phóng viên quen thuộc.”
“Được, em muốn chụp ai?” Anh đoán rằng có lẽ cô muốn chụp Cố Giác, ví dụ như chụp một số scandal của anh ta, chuyển dời sức chú ý của anh ta.
Úc Thịnh nhìn chàng trợ lý điển trai ngọc thụ lâm phong đối diện bàn làm việc, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Đương nhiên là chụp anh và em rồi.”
Thu Tự:...
“A Tự, chuẩn bị xong công tác của người đàn ông sau lưng sếp tổng chưa?”
Thu Tự cúi đầu cười khẽ, không vì cách xưng hô này mà cảm thấy không hài lòng.
Trong nhận thức của anh, bất kể cô muốn làm gì, bất kể cô muốn anh làm gì, chỉ cần cô lên tiếng, hơn nữa trong phạm vi năng lực của anh, làm gì anh đều nguyện ý làm.
Phóng viên kia là người quen cũ, khả năng quay chụp cực tốt, chụp đôi trai xinh gái đẹp Úc Thịnh và Thu Tự, loại mập mờ giữa bá đạo tổng tài và trợ lý đặc biệt, tất cả hành động thân mật đều phô bày trong ống kính.
Úc Thịnh vì để đối phương có thể quay chụp ở đủ góc độ mà cả một buổi tối, có thể nói là lấy ra toàn bộ bản lĩnh của mình.
Nếu như Úc Hữu Phong ở đây, cậu ta rất nhanh sẽ phát hiện ra, so với tối nay, trước kia bao gồm cả những gì cậu ta nhìn thấy chỉ là trình độ mẫu giáo mà thôi.
Mà lần này, ít nhất cũng là trình độ chuyên ngành đại học.
Trên bàn cà phê ngoài trời trên ban công cao ốc, Úc thịnh mặc váy lụa lấp lánh, dựa vào lòng Thu Tự, trong lúc anh đang đỏ mặt đỏ tai, cô dùng miệng cắn quả cherry ghé qua đút anh ăn.
Anh ăn quả cherry, cô thuận tiện cũng ăn lấy môi anh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, giống như một bạn nhỏ tinh nghịch, lon ton khắp nơi.
Cho đến khi cuối cùng, anh không thể không đẩy cô ra, rất sợ mình trong loại tình huống này mà lộ ra thất thố.
Trong bãi giữ xe dưới hầm cao ốc, ở góc không đủ ánh sáng, anh giúp cô mở cửa xe, cô lại trở tay đẩy anh, ấn người lên thân xe, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn sang.
Trong quá trình đó vì động tác quá mức nóng bỏng, anh xuýt chút không nhịn được mà trực tiếp kéo người vào trong xe làm… Sau đó cân nhắc đến nơi nào đó có ống kính ngầm, anh chỉ đành cố gắng chịu đựng.
…
Úc Thịnh yêu nghề như thế, đợi đến lúc hôm sau, phóng viên lại gọi điện thoại đến bảo rằng những bức ảnh đó quá đáng sợ, không thể đăng tải, vì thế nên đã bị chủ biên chặn lại.
Cô không quá bất ngờ với biến cố này, Cố Giác trong ngành này vẫn là có chút quan hệ, nếu như không phải khi đó mỗi tháng đều đổi bạn gái, hơn nữa tất cả đều là nghệ sĩ nữa, thì anh ta sớm đã ngày ngày lên trang đầu rồi.
Tuy rằng những bức ảnh chuẩn bị tỉ mỉ không được đăng tải ra ngoài làm cô có hơi tiếc nuối, nhưng mục đích cuối cùng của cô là dùng cách không cố tình thông báo này để anh ta biết được chuyện của cô và Thu Tự.
Mà bây giờ, chắc chắn anh ta đã biết rồi nên mục đích có thể đạt được là được.
***
Cùng ngày hôm đó, trong một tòa cao ốc doanh nghiệp khác, Cố Giác ngồi sau bàn làm việc, trầm mặc nhìn bức ảnh trên màn hình laptop.
Thư ký đứng đối diện bàn làm việc, đến cả thở mạnh cũng không dám, càng huống hồ là lên tiếng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Cố Giác cũng lên tiếng: “Ảnh đều ở trong này?”
“Vâng, Sếp Cố.” Gần như vừa dứt lời, Cố Giác đã cười lạnh, dọa cho thư ký run lẩy bẩy, vội nói, “Sếp Cố, nếu như không có chuyện gì, vậy tôi ra ngoài trước.”
Cố Giác dùng ánh mắt lạnh lẽo phẫn nộ quét đến người anh ta: “Không phải cậu vào đây để nói với tôi về lịch công việc sao, bây giờ còn chưa nói đến lịch làm việc nào đã ra ngoài?”
“Vâng, Sếp Cố, vô cùng xin lỗi, bắt đầu ngay đây…” Thư ký vội mở laptop trong tay, bắt đầu báo cáo hành trình.
Mà lúc nhìn thấy tên quen thuộc xuất hiện trong danh sách hành trình, lời nói của anh ta lại bị xen ngang lần nữa.
“Úc Quý Đông?”
“À… Vâng, đúng vậy, trước đây Sếp Úc đã hẹn ngài ăn tối vào tối mai, bên ông ấy có hai dự án mới, còn có vài đối tác làm ăn mới muốn giới thiệu với ngài… Nên hẹn vào tối mai bảy giờ…”
“Hừ.” Anh ta cười lạnh, “Lão già này, đến tận bây giờ vẫn chưa chết tâm, thật sự cho rằng Cố Thị rộng lớn sẽ có hứng thú với dự án của ông ta, không ngừng đào hố muốn tôi giẫm vào.”
Thư ký vừa nghe thấy những lời này, biết không thể tiếp lời nên tiếp tục giữ im lặng.
Không biết Cố Giác nghĩ đến gì, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ còn sự lạnh lẽo: “Hủy tiệc cơm ngày mai, loại ông ta khỏi danh sách khách của Cố Thị, rút hết tất cả vốn đầu tư của Cố Thị vào dự án của Úc Thị, bao gồm cả các hạng mục thông qua Úc Thị để đầu tư vào những công tác khác, rút hết toàn bộ vốn về!”
Thư ký có hơi nghi ngờ tai mình, “Nhưng Sếp Cố, những hạng mục đầu tư bên phía Úc Thị đều đã tiến hành được một nửa, bây giờ rút vốn đầu tư, chúng ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng… Những cổ đông khác e rằng…”
“Bảo cậu làm thì làm, không muốn làm thì tôi đổi người khác làm, thế nào?” Cố Giác biết lời thư ký nói đều là thật nhưng giờ đây anh ta lửa giận công tâm, vốn không muốn nghĩ đến chuyện vốn đầu tư.
Trước lúc thư ký rời đi, xác định lần nữa chỉ thị của anh ta, đồng thời nhắc nhở Cố Giác: “Sếp Cố, nếu như chúng ta rút vốn toàn bộ, với tình hình bây giờ của Úc Thị, rất có khả năng sẽ xuất hiện vấn đề không xoay chuyển được vòng vốn.”
Tiền bỏ vào đã dùng hơn phân nửa, Cố Giác bên này rút vốn, Úc Quý Đông chỉ có hai lựa chọn.
Một là rút vốn theo, rút toàn bộ tiền về, theo tỷ lệ đầu tư chia cho hai bên; hai là Úc Quý Đông không rút vốn, nuốt cả dự án, nhưng ông ta cần bù tiền vào số tiền mà Cố Thị đã đầu tư, về phần số tiền này là bao nhiêu, phải xem hợp đồng ban đầu ký kết như thế nào, ở giữa còn có biên độ dao động rất lớn.
Ngoài ra, trong những dự án này còn dính dáng đến bên thứ ba, thậm chí là bên thứ tư, ban đầu đối phương đầu tư vào đương nhiên cũng là vì nể mặt của Cố Giác.
Dẫu sao thì loại dự án này, lỡ như quá hạn hoặc xuất hiện tình trạng vượt chi đều cần bỏ vốn vào thêm, nếu như chỉ là công ty nhỏ bình thường, hoặc chỉ có mỗi bên này của Úc Quý Đông, có lẽ họ sẽ không đầu tư hạng mục. Bây giờ Cố Thị rút vốn, những bên hợp tác khác sẽ nghĩ thế nào, nhìn thế nào lại làm thế nào.
Nếu như bên này Cố Thị ra tay tàn nhẫn hơn chút, có thể làm cho công ty của Úc Quý Đông rơi vào khốn cảnh bất kỳ lúc nào.
“Không cần cậu nhắc tôi, làm theo là được.” Cố Giác không muốn nghe nữa, xua tay bảo đối phương ra ngoài.
Úc Thị đối mặt với khó khăn, vòng vốn không xoay chuyển được, dù là phá sản rồi thì như thế nào?
Cho đến tận lúc này, trong mắt Cố Giác, tuy rằng Úc Thịnh giỏi giang lại thông minh nhưng từ đầu chí cuối anh ta cảm thấy không có Úc Thị ở đằng sau chống đỡ, cô không thể nào ở trong mấy tháng ngắn ngủi có thể xây dựng công ty lớn như vậy.
Anh ta ngược lại muốn nhìn thử, không có Úc Thị ở đằng sau chống lưng, Úc Thịnh làm thế nào để tiếp tục triển khai công ty và lý tưởng của cô.
Đến khi đó, bất kể là cô muốn quay lại, muốn cầu xin anh ta, anh ta đều không thể mềm lòng!
Cố Giác không đoán lầm, mất đi vốn đầu tư của anh ta, tình hình của Úc Thị nhanh chóng lao xuống.
Úc Quý Đông hèn mọn đến cửa cầu cạnh nhưng mỗi lần đều bị chặn lại ngoài cửa.
Anh ta vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi Úc Thịnh đích thân đến gặp, nhưng kết quả anh ta lại đợi được một lá thư của cô.
Thư?
Anh ta nhận lấy lá thư kia từ tay thư ký, không biết sao cô vẫn còn nhàn rỗi có tâm trạng viết thư cho mình?
“Thế nào, cô ấy biết lỗi rồi, viết thư đến xin tha thứ sao?” Cố Giác không vui cười lạnh.
Thư ký nhìn anh ta, vẻ mặt có hơi một lời không thể nói hết, theo lá thư gửi đến thật ra là một cuộc gọi, là Úc Thịnh bên kia trực tiếp gọi cho anh ta.
Cách một lúc sau, thư ký vẫn đành căng da đầu lên tiếng: “À… Sếp Cố, trong phong bì là thẻ ngân hàng cô Úc đưa cho ngài. Bên phía cô ấy bày tỏ…”
Cố Giác không kiên nhẫn: “Nói.”
“Cái này, không tiện nói lắm, Sếp Cố…”
Cố Giác ngẩng đầu, sắc mặt u ám nhìn anh ta: “Nói, một chữ cũng không được để sót, dám để sót một chữ, sau này cậu không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Thư ký căng thẳng, chuẩn bị xong tâm lý bị đánh ra khỏi văn phòng: “Cô Úc bảo rằng cô ấy có tân sủng rồi, vị tân sủng này… đẹp trai hơn ngài, cao hơn ngài, chu đáo hơn ngài một trăm lần, quan trọng nhất là sạch, sạch sẽ hơn ngài… Cô ấy rất hài lòng, sẽ không ngu ngốc mà quay về bên ngài…
Về phần Úc Thị, cô ấy không cần nữa, tùy ngài dày vò, số tiền trong thẻ ngân hàng này là phí chia tay mà cô ấy đưa cho ngài.”
Cố Giác:...
/61
|