Anh mặc không nhiều, đồ ở nhà màu xám nhạt mỏng, cổ thấp, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và làn da trắng ngần.
Cần cổ anh cực kỳ xinh đẹp, lúc anh ngẩng đầu nhìn cô, nơi đó tạo thành một đường cong ưu mỹ, đến cả hình dáng của hầu kết cũng vô cùng quyến rũ.
Mà giờ đây, cần cổ có đường cong xinh đẹp này lại vì một câu nói của cô mà dần nhiễm lên màu hồng.
Úc Thịnh một tay che nửa bên mặt, thì thầm lên tiếng: “A Tự, em như thế này có phải đối với anh có hơi tàn nhẫn không?” Rõ ràng biết anh thích cô, trước lúc cô trả lời anh, cô có phải nên né tránh nhiều hơn hay không?
Tuy vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh quay đầu đi chứng tỏ quan hệ của hai người quá mức thân mật, ví dụ như mật mã căn hộ của cô, trước giờ cô chưa từng nghĩ phải bảo mật với anh.
Nếu như sau này cô ở phương diện này chú ý hơn chút, có phải sẽ có thể tránh đi rất nhiều chuyện ngoài ý muốn?
“A Tự, em cảm thấy như vậy đối xử không tốt với anh, cũng không công bằng, có vài chuyện hẳn nên né tránh, mật mã chung cư…”
“Không đâu.” Ngón tay lắm lấy mắt cá chân cô bỗng dùng sức, anh như thể chợt mất kiểm soát, lại nhanh chóng á[ chế loại mất kiểm soát này.
Anh nhìn cô, nghiêm túc, “Anh không cảm thấy tàn nhẫn, như thế này rất tốt, em cũng rất tốt, không cần thay đổi gì cả.”
“Nhưng…” Tầm mắt của Úc Thịnh dần quét qua chân anh.
Quần ở nhà mỏng manh, nên được gọi là quần ở nhà là vì chỉ phù hợp mặc trong nhà, vì nó vốn không giấu được gì cả.
Đã như thế này rồi… anh vẫn chắc là rất ổn chứ?
Cô thấp giọng ho khẽ một tiếng, xoa xoa mi tâm, chỉ đành xem như không nhìn thấy.
Chuyện cô để ý đương nhiên anh cũng biết.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với trạng thái của nơi đó là gương mặt điển trai bình tĩnh của anh, đôi mày dài đen nhánh dãn ra, gương mặt bình tĩnh, tiếp tục cúi đầu chuyên chú giúp cô xử lý vết thương, dường như không cảm nhận được tình huống của mình.
Úc Thịnh quyết định đổi chủ đề: “Không phải anh đã về nhà rồi sao?”
“Phải.”
Cô nhịn cười: “Anh dọn đến lầu dưới rồi?”
“Ừ.”
“Em còn cho rằng anh không thích căn hộ đó.”
“Em tự tay giúp anh thiết kế, sao anh lại không thích.”
Thu Tự ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, “Nhưng đối với anh mà nói đó không chỉ là một món mà, mà còn là một ngôi nhà, mãi mãi vượt xa vật chất anh nên có khi ở cạnh em làm việc mấy năm nay. Anh không phải vì vật chất mới ở bên cạnh em, giúp em cũng được, cứu em cũng được, tất cả đều là do anh cam tâm tình nguyện.”
“Em không nghĩ nhiều như thế, em chỉ muốn anh vui.”
“Ừ.” Ánh mắt anh dịu dàng, “Anh rất vui, thiết kế trong nhà anh đều rất thích.”
Thu Tự thay cô xử lý vết thương trên gối, đưa tay bồng cô bước ra phòng tắm, đặt cô trên chiếc giường mềm trong phòng, lại cầm rượu thuốc thay cô xử lý vết thương bị trật ở mắt cá chân.
“Đau đau đau…” Vết thương bị trật đau hơn nhiều so với vết thương rách da, cô túm lấy áo ở nhà của Thu Tự nhíu mày thốt lên.
“Nhịn một chút, cần xoa tan vết bầm, thế này mới mau khỏi.” Ngón tay anh giữ lấy bắp chân cô nhẹ nhàng xoa bóp an ủi cô, đợi cô không giãy giụa nữa mới tiếp tục thay cô xử lý.
Mười phút sau, cuối cùng anh cũng xử lý xong.
Thu Tự ngẩng đầu nhìn mi tâm nhíu chặt và đôi mắt dâng lên hơi nước vì nhịn đau, vì một câu nói của anh, giờ đây tuy cô đau nhưng vẫn luôn cố gắng chịu đựng.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh lập tức mềm nhũn, anh nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn lên mu bàn chân của bàn chân bị thương.
Đôi môi anh cực kì mềm mại, Úc Thịnh như bị bỏng: “A Tự, anh làm gì vậy?”
Anh nghe ra giọng trách móc của cô, nhìn cô: “Em ghét sao?”
Cô lắc đầu.
Anh dịu dàng như vậy, sao cô có thể chán ghét chứ, huống hồ anh mang theo gương mặt cực kì điển trai lại làm bày ra tư thế thành kính như thế này, cô chỉ cảm thấy đau lòng, nào cảm thấy chán ghét chứ.
Thế là anh lại cúi đầu, khẽ hôn lên vết thương trên gối của cô.
Vị trí đó không giống mu bàn chân, Úc Thịnh hơi run rẩy.
“Anh muốn ôm em.” Anh lên tiếng, tuy nói là muốn nhưng cả người đã nghiêng về hướng cô, ôm cả người cô vào lòng, bàn tay to lón dịu dàng xoa đầu cô, “Yên tâm, em trai em sẽ không sao đâu, cậu ta sẽ bình an quay về.”
Bàn tay vốn định đẩy ra của Úc Thịnh khựng lại, cuối cùng ôm lấy anh, đặt lên lưng anh.
**
Úc Thịnh nhận được điện thoại của cảnh sát là vào sáng hôm sau.
Đối phương nói với cô rằng, đã tìm được Úc Hữu Phong, không phải là họ tìm được mà có người dẫn theo anh ta chủ động liên lạc với bên cảnh sát.
“Bây giờ cậu ta đang ở bệnh viện, cô yên tâm, tinh thần của cậu ta rất tốt, chỉ là chân bị trật, hơn nữa hôm qua bị nhốt trong khe núi suốt đêm, nên bây giờ mới liên hệ được với chúng tôi.”
“Một mình cậu ta sao?”
“Đây cũng là điều tôi muốn nói, cô Úc, cậu ta không phải một mình, người bị nhốt cùng anh ta, cũng là người vừa rồi đưa cậu ta đến bệnh viện và gọi điện báo cảnh sát, là Tần Nghệ Nùng.”
Úc Thịnh sửa soạn một chút rồi bảo Thu Tự lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Giống như lời cảnh sát nói, trạng thái của cậu ta vẫn ổn, tuy bị giam hai ngày, qua đêm trong khe núi một đêm, trên người có chút chật vật nhưng tinh thần của cậu ta rất tốt.
Trên người cậu ta có chút trầy xước, trên mặt cũng bị bầm nhưng đều là vết thương nhỏ, nghiêm trọng nhất là vết thương bị trật của cậu ta.
Lúc cậu ta rơi xuống khe núi đã bị trật chân, tình hình nghiêm trọng hơn so với hôm qua Úc Thịnh bị trật chân rất nhiều, mắt cá sưng khá to, đã được xử lý nhưng vẫn chẳng thể đi lại cho lắm.
Vì trời tối lại không có di động, Úc Hữu Phong và Tần Nghệ Nùng ở lại trong khe núi một đêm. cho đến trời tờ mờ sáng mới đi ra khỏi đó, sau đó ở trên đường núi chặn xe, đối phương giúp đưa họ đến bệnh viện, còn cho họ mượn di động để báo cảnh sát.
Vậy nên, theo như cách nói của đối phương, chiều qua Úc Hữu Phong mất tích, không phải là vì Tần Nghệ Nùng đưa cậu ta đi để một mình nuốt tiền chuộc mà là vì cô ta nhân lúc hai người Tần Nghệ Tâm không chú ý, trực tiếp đưa cậu ta đi.
Chỉ là vì địa điểm của ngôi nhà đó quá mức hẻo lánh, lúc rời đi bị bạn trai của Tần Nghệ Tâm phát hiện, hai người họ vội vã trốn đi, lạc đường rơi xuống khe núi mới mất liên lạc từ đó.
Úc Hữu Phong nửa nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Úc Thịnh xuất hiện, trên gương mặt hao gầy tuấn tú lộ ra ý cười: “Chị.”
“Ừ, bình an quay về là ổn rồi.”
“Nghe nói chị đã rất lo lắng cho em, cũng là chị báo cảnh sát trước.” Cậu ta đưa tay kéo cô, không nhịn được làm nũng, “Lần trước chị hung dữ như vậy, em còn cho rằng chị không muốn nhìn thấy em nữa…”
“Chuyện gì ra chuyện đó.” Cô nói, nhận lấy một chiếc túi giấy từ tay Thu Tự, đặt bên cạnh người cậu ta, “Mang quần áo đến cho cậu, là của A Tự đấy, bên trong còn có quần l.ót mới, có cần thay không?”
Úc Hữu Phong nhìn chàng trai cao lớn đứng bên cạnh cô.
Thời tiết ấm dần, anh mặc tây trang áo sơ mi mỏng manh, không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở ra, làn da nửa kín nửa hở, phối cùng với gương mặt thanh lạnh lại mang theo chút gợi cảm.
Cậu ta nhìn lại bản thân, bị bắt hai ngày, lại chịu mấy lần đấm đá, hôm qua còn lăn xuống khe núi, ở bên ngoài một đêm, bây giờ cả người từ trên xuống dưới đều vừa bẩn vừa loạn, đến cả bản thân cậu ta cũng thấy ghét bỏ.
Trước giờ cậu ta là người hiếu thắng, không lâu trước đó mới ở trước mặt Úc Thịnh nói xấu đối phương, giờ đây lại bị đối phương nhìn thấy vẻ chật vật của cậu ta, cảm thấy giống như vì làm chuyện xấu bị trừng phạt vậy.
Úc Hữu Phong rất muốn giận dỗi bảo không cần, không muốn mặc đồ của anh nhưng lại để ý đến Úc Thịnh, sợ cô nổi giận lại rời đi.
Trong lúc bối rối, ngón tay mềm mại thon dài của Úc Thịnh rơi lên trên tóc mái của cậu ta, khẽ xoa: “Không sao, cậu đã an toàn rồi, có thể tự thoát ra, làm tốt lắm.”
Úc Hữu Phong ngây người, động tác và giọng nói của cô đều rất dịu dàng, trong trí nhớ, cô đến nhà họ Úc đến nay, chưa từng giống như bây giờ, chủ động cho cậu ta quan tâm và dịu dàng.
Cậu ta muốn đến gần cô, cố ý bắt nạt cô, cô luôn đứng cách cậu ta không xa không gần, dùng ánh mắt xa cách để nhìn anh ta.
Giống như, trước giờ cô chưa từng xem mình là người nhà của cậu ta, hoàn toàn sẽ không bị cậu ta ảnh hưởng đến cảm xúc.
Đây là lần đầu tiên, cậu ta cảm nhận được sự chủ động trên người cô.
“Chị ơi, xin lỗi…” Úc Hữu Phong ôm lấy eo cô, vùi cả người vào trong lòng cô, giống như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn, khao khát sự an ủi nhiều hơn của cô.
“Ừ, không sao rồi.” Úc Thịnh không đẩy cậu ta ra, cúi đầu nhẹ nhàng vỗ lưng của cậu ta.
Lúc Úc Hữu Phong tắm rửa thay quần áo, Úc Thịnh đi theo cảnh sát đến phòng nhỏ bên cạnh, nơi này tạm thời trở thành nơi canh giữ Tần Nghệ Nùng, một cảnh sát đang ghi chép khẩu cung đơn giản của cô ta.
“Thế giới này nhỏ thật, chị gái, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tần Nghệ Nùng nhận ra cô, cô ta ngồi dựa ghế, rướn cổ tặng cô một nụ hôn gió.
Úc Thịnh: …
Gần như có hơi khác với tưởng tượng.
Bỏ đi vỏ bọc cô ta cố tỏ ra rụt rè và hướng nội lần đầu gặp nhau trong nhà vệ sinh ở trạm dừng chân, Tần Nghệ Nùng thật ra là người lạnh lùng và tự tin, cô ta có đôi mắt hồ ly vô cùng quyến rũ, đuôi mắt dài xếch, lúc không cười mang theo cảm giác lạnh lùng người lạ chớ gần, vừa cười lên lại mang theo nét diễm lệ quyến rũ.
Cảnh sát nói với cô, Tần Nghệ Nùng thừa nhận những việc mình từng làm, không hề có ý chối bỏ biện bạch.
Cũng có thể nói là cô tự thú.
Đôi chị em nhà họ Tần này, ba mẹ ruột sớm đã mất đi, sau khi bà ngoại thương họ bệnh mất, họ hàng xem họ như banh da để đá đi đá lại, họ trưởng thành trong hoàn cảnh không nơi ổn định.
Tính cách của hai người họ có thể nói là nam bắc trái ngược, em gái thích hình tượng kiên cường, yêu tiền, từ thời cấp ba đã tìm đủ loại bạn trai (kim chủ).
Úc Quý Đông không phải là người có tiền đầu tiên mà cô ta quen biết, chỉ là cô ta biết đóng kịch, che giấu rất tốt. Lần này vì con cá to như Úc Quý Đông, thậm chí cô ta còn tốn tiền thuê cả “cha mẹ”, hoàn toàn tạo hình tượng thiếu nữ thanh thuần, viên ngọc nhỏ trong nhà.
Mà chị gái hoàn toàn không thích giả tạo, sau khi bỏ họ cấp ba vẫn luôn lăn lộn trong xã hội, lăn lộn ở nơi đất xám, dựa vào đánh nhau để ăn cơm. Tính cách hai người không hợp, hơn nữa đi trên hai con đường hoàn toàn không giống nhau, nên thường ngày cũng ít khi gặp nhau.
Nhưng vào thời khắc quan trọng, chị gái còn ra tay giúp em gái trốn khỏi Úc Quý Đông, sau đó chị gái tình cờ gặp được Úc Hữu Phong, hai bên xảy ra mâu thuẫn, trùng hợp là em gái và tình nhân cũng ở gần đó, trong lúc giúp đỡ đánh nhau Úc Hữu Phong bị họ đánh ngất.
Tần Nghệ Tâm vì chuyện trong hôn lễ sớm đã thân bại danh liệt, sau này cũng không còn cách nào giả dạng đóa hoa nhỏ tìm nhà tiếp theo, huống hồ cô ta đang mang thai, Úc Quý Đông lại không chịu ly hôn, muốn dùng cách nhốt cô ta để dày vò vô ta, oán hận của cô ta càng nặng hơn.
Cuối cùng, dưới sự xúi giục của tình nhân, một ăn cả hai ngã về không, quyết định sẽ mang cậu ta đi. Tần Nghệ Tâm cảm thấy, cô ta và Úc Quý Đông vẫn là vợ chồng về mặt pháp luật, số tiền này là số tiền cô ta nên có.
Vừa rồi trước lúc cô qua đây, Úc Hữu Phong đã xin cô, bảo rằng không muốn tố cáo Tần Nghệ Nùng, tuy cô ta tham gia bắt cóc nhưng người đưa ra chủ ý là Tần Nghệ Tâm, mà cô ta là chị nên không có lựa chọn.
Hai hôm nay cũng là cô ta, vẫn luôn đút nước đồ ăn cho cậu ta, mới giúp cậu ta không quá dày vò.
Sau đó cô ta nghe thấy hai người Tần Nghệ Tâm có kế hoạch xuống tay, nên không do dự nữa, trực tiếp đưa cậu ta bỏ trốn. Họ mắc kẹt trong khe núi cả một đêm, nếu như không có cô ta, một mình cậu ta sẽ rất khó sống. Cậu ta nghe cô ta kể về một số chuyện lúc nhỏ, trong lòng sớm đã không còn trách cô ta.
Trên đời này, không phải ai nấy đều có cuộc sống không lo cơm áo, được người khác chăm sóc.
Úc Thịnh nhớ ban đầu lúc đối phương bắt cóc mình, kiên quyết từ chối ý đồ bất chính của hai người đàn ông kia đối với cô, trong lòng có chút phức tạp.
Thật ra cô ta làm chuyện xấu nhưng lại dường như có nguyên tắc riêng của mình, cảm thấy rất mâu thuẫn.
Đương nhiên, trong đầu Úc Thịnh biết rất rõ, cô biết những nguyên tắc này của đối phương không thể làm biến mất lỗi lầm mà cô ta từng làm.
Úc Thịnh tỏ ý cô hiểu lời cầu xin của Úc Hữu Phong, nhưng đồng thời cũng rõ ràng nói với cậu ta rằng, Tần Nghệ Nùng tự thú, nên trong lòng cô ta đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Cô ta cần gánh vác hậu quả và trả giá cho việc mình từng làm, nếu như cậu ta muốn cảm ơn cô ta, có thể đợi sau khi cô ta ra tù lại giúp cô ta, ví dụ như đưa cô ta vào trường học, giúp cô ta tìm việc làm, bắt đầu lại cuộc đời.
Mỗi người phạm lỗi đều có tư cách bắt đầu lại nhưng mỗi người cũng cần chịu trách nhiệm với lỗi mà bản thân từng phạm.
Cô ta có dũng khí và quyết tâm thừa nhận, cậu ta nên tôn trọng lựa chọn của cô ta.
“Cảm ơn cô đã đưa em tôi rời đi.” Nên cảm ơn, Úc Thịnh sẽ không bủn xỉn.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là hơi chán ghét cuộc sống như thế này.”
Giống như mãi mãi sống trong bóng đêm vậy…
Tần Nghệ Tâm từ bé đã thông minh hơn cô ta, học cũng giỏi hơn, lúc cấp ba, lúc cô ta phát hiện ra em gái mình vì tiền mà giấu tất cả mọi người “qua lại” với người đàn ông lớn hơn cô ta hai mươi tuổi hơn nữa còn có gia đình, có con cái, cô ta lựa chọn bỏ học.
Bất kể là có bao nhiêu vất vả, khổ cực cô ta đều cố gắng kiếm tiền đóng tiền học, tiền sinh hoạt cho Tần Nghệ Tâm, dẫu rằng lăn lộn, đánh đấm bị người ta tính kế, bị người ta c.ường bạo, cô ta đều cố gắng bò dậy khỏi đống bùn.
Cô ta trở nên lạnh nhạt, không có quan niệm thị phi, qua lại trong vùng đất xám… Cuối cùng cũng đóng được tiền để Tần Nghệ Tâm học đại học.
Cô ta cho rằng Tần Nghệ Tâm học đại học, sẽ tốt hơn cô ta, sẽ có tương lai sáng lạn, nhưng kết quả…
Tần Nghệ Nùng biết bản thân sẽ đối mặt với ngục giam và hình phạt nhưng cô ta không để ý, thậm chí có chút thoải mái, giống như cuối cùng cũng được giải thoát vậy.
Cô ta mỉm cười với Úc Thịnh: “Bất kể thế nào đi nữa, bắt đầu từ ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.”
***
Gần đây Úc Thịnh có hơi phiền muộn, chuyện của Úc Hữu Phong đến quá đột ngột, vô hình trung xen ngang câu trả lời của cô với một người khác. Bắt đầu mấy hôm, mỗi lần cô nhìn thấy anh, nghĩ đến đáp án mãi không thể đưa đều sẽ cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng thời gian lâu dần, cô lại cảm thấy da mặt của mình dày lên không ít.
Cô thật sự rất bối rối mà sự dịu dàng và dung túng của Thu Tự càng gia tăng bối rối của cô, thế là cô mang theo tâm thái được ngày nào hay ngày đó, mãi không chủ động nhắc đến chuyện này.
Giữa tháng tư, hãng xe mà cô và Chu Lạc cùng đầu tư bắt đầu hoạt động.
Chiều hôm nay, hãng xe mới có mở tiệc rượu khai trương.
Vì hạng mục này chủ lực ở phía Chu Lạc, cô đầu tư không nhiều, không cần quản lý, hơn nữa trước khi đầu tư cô có nhờ Thu Tự đến đánh giá và khảo sát qua nên khá yên tâm với hạng mục này.
Hãng xe là hãng mới trong nước, Úc Thịnh không thích đầu tư doanh nghiệp nước ngoài, trong nước có nhiều người tài như vậy, nhãn hiệu và làm ăn của người nước mình còn chưa đầu tư hết, cô hoàn toàn không có hứng thú với doanh nghiệp nước ngoài.
Chẳng qua đây không có nghĩa là cô bài xích vốn nước ngoài, hạng mục sản nghiệp trong nước thu hút vốn đầu tư nước ngoài, cô vẫn khá vui.
Về điểm này, suy nghĩ của Chu Lạc hoàn toàn nhất trí với cô, đồng thời điểm này cũng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của anh trai Chu Phóng của anh ta.
Chu Phóng mở công ty, mở mãi mở mãi, công ty, vốn và nhân tài đều chảy ra nước ngoài, mà Chu Lạc trông như công tử đào hoa không đứng đắn lại mang theo lòng yêu nước nồng nàn.
Giống như “Thiên đường tiếng hét”, lúc ban đầu suy nghĩ đến dự án này, anh ta chỉ cảm thấy là so với các thương hiệu chuỗi nước ngoài như "Disney" và "Universal Film and Television", người Trung Quốc cũng nên có thương hiệu công viên giải trí quy mô lớn của riêng mình.
Theo anh ta thấy, chỉ cần thật sự dụng tâm tiến hành, không có chuyện mà người Trung Quốc không làm nổi.
“Sẽ có một ngày, tôi sẽ mở Thiên đường tiếng hét ở nước ngoài.” Chu Lạc cầm ly sâm banh, chạm ly với Úc Thịnh, đáy mắt mang theo dã tâm kinh người, “Rất may mắn, về điểm này, suy nghĩ của tôi và cô đều giống nhau.”
Đây cũng là nguyên nhân anh ta kiên trì gầy dựng Hải Danh, anh ta và Chu Phóng tuy là anh em ruột, tình cảm cũng tốt nhưng suy nghĩ ở phương diện nào đó không giống nhau.
Lý tưởng không giống nên bước tiến cũng sẽ không giống.
Hai người trò chuyện mấy câu, tầm mắt của Chu Lạc giống như vô tình nhìn sang Thu Tự đứng cách bên cạnh Úc Thịnh không bao xa, cười nói: “Sếp Úc, người hôm nay bên cạnh cô lại được người ta nghe ngóng một lần. Nếu như không muốn anh ta chịu thiệt, vẫn là nên trông anh ta kỹ chút.”
Cần cổ anh cực kỳ xinh đẹp, lúc anh ngẩng đầu nhìn cô, nơi đó tạo thành một đường cong ưu mỹ, đến cả hình dáng của hầu kết cũng vô cùng quyến rũ.
Mà giờ đây, cần cổ có đường cong xinh đẹp này lại vì một câu nói của cô mà dần nhiễm lên màu hồng.
Úc Thịnh một tay che nửa bên mặt, thì thầm lên tiếng: “A Tự, em như thế này có phải đối với anh có hơi tàn nhẫn không?” Rõ ràng biết anh thích cô, trước lúc cô trả lời anh, cô có phải nên né tránh nhiều hơn hay không?
Tuy vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh quay đầu đi chứng tỏ quan hệ của hai người quá mức thân mật, ví dụ như mật mã căn hộ của cô, trước giờ cô chưa từng nghĩ phải bảo mật với anh.
Nếu như sau này cô ở phương diện này chú ý hơn chút, có phải sẽ có thể tránh đi rất nhiều chuyện ngoài ý muốn?
“A Tự, em cảm thấy như vậy đối xử không tốt với anh, cũng không công bằng, có vài chuyện hẳn nên né tránh, mật mã chung cư…”
“Không đâu.” Ngón tay lắm lấy mắt cá chân cô bỗng dùng sức, anh như thể chợt mất kiểm soát, lại nhanh chóng á[ chế loại mất kiểm soát này.
Anh nhìn cô, nghiêm túc, “Anh không cảm thấy tàn nhẫn, như thế này rất tốt, em cũng rất tốt, không cần thay đổi gì cả.”
“Nhưng…” Tầm mắt của Úc Thịnh dần quét qua chân anh.
Quần ở nhà mỏng manh, nên được gọi là quần ở nhà là vì chỉ phù hợp mặc trong nhà, vì nó vốn không giấu được gì cả.
Đã như thế này rồi… anh vẫn chắc là rất ổn chứ?
Cô thấp giọng ho khẽ một tiếng, xoa xoa mi tâm, chỉ đành xem như không nhìn thấy.
Chuyện cô để ý đương nhiên anh cũng biết.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với trạng thái của nơi đó là gương mặt điển trai bình tĩnh của anh, đôi mày dài đen nhánh dãn ra, gương mặt bình tĩnh, tiếp tục cúi đầu chuyên chú giúp cô xử lý vết thương, dường như không cảm nhận được tình huống của mình.
Úc Thịnh quyết định đổi chủ đề: “Không phải anh đã về nhà rồi sao?”
“Phải.”
Cô nhịn cười: “Anh dọn đến lầu dưới rồi?”
“Ừ.”
“Em còn cho rằng anh không thích căn hộ đó.”
“Em tự tay giúp anh thiết kế, sao anh lại không thích.”
Thu Tự ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, “Nhưng đối với anh mà nói đó không chỉ là một món mà, mà còn là một ngôi nhà, mãi mãi vượt xa vật chất anh nên có khi ở cạnh em làm việc mấy năm nay. Anh không phải vì vật chất mới ở bên cạnh em, giúp em cũng được, cứu em cũng được, tất cả đều là do anh cam tâm tình nguyện.”
“Em không nghĩ nhiều như thế, em chỉ muốn anh vui.”
“Ừ.” Ánh mắt anh dịu dàng, “Anh rất vui, thiết kế trong nhà anh đều rất thích.”
Thu Tự thay cô xử lý vết thương trên gối, đưa tay bồng cô bước ra phòng tắm, đặt cô trên chiếc giường mềm trong phòng, lại cầm rượu thuốc thay cô xử lý vết thương bị trật ở mắt cá chân.
“Đau đau đau…” Vết thương bị trật đau hơn nhiều so với vết thương rách da, cô túm lấy áo ở nhà của Thu Tự nhíu mày thốt lên.
“Nhịn một chút, cần xoa tan vết bầm, thế này mới mau khỏi.” Ngón tay anh giữ lấy bắp chân cô nhẹ nhàng xoa bóp an ủi cô, đợi cô không giãy giụa nữa mới tiếp tục thay cô xử lý.
Mười phút sau, cuối cùng anh cũng xử lý xong.
Thu Tự ngẩng đầu nhìn mi tâm nhíu chặt và đôi mắt dâng lên hơi nước vì nhịn đau, vì một câu nói của anh, giờ đây tuy cô đau nhưng vẫn luôn cố gắng chịu đựng.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh lập tức mềm nhũn, anh nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn lên mu bàn chân của bàn chân bị thương.
Đôi môi anh cực kì mềm mại, Úc Thịnh như bị bỏng: “A Tự, anh làm gì vậy?”
Anh nghe ra giọng trách móc của cô, nhìn cô: “Em ghét sao?”
Cô lắc đầu.
Anh dịu dàng như vậy, sao cô có thể chán ghét chứ, huống hồ anh mang theo gương mặt cực kì điển trai lại làm bày ra tư thế thành kính như thế này, cô chỉ cảm thấy đau lòng, nào cảm thấy chán ghét chứ.
Thế là anh lại cúi đầu, khẽ hôn lên vết thương trên gối của cô.
Vị trí đó không giống mu bàn chân, Úc Thịnh hơi run rẩy.
“Anh muốn ôm em.” Anh lên tiếng, tuy nói là muốn nhưng cả người đã nghiêng về hướng cô, ôm cả người cô vào lòng, bàn tay to lón dịu dàng xoa đầu cô, “Yên tâm, em trai em sẽ không sao đâu, cậu ta sẽ bình an quay về.”
Bàn tay vốn định đẩy ra của Úc Thịnh khựng lại, cuối cùng ôm lấy anh, đặt lên lưng anh.
**
Úc Thịnh nhận được điện thoại của cảnh sát là vào sáng hôm sau.
Đối phương nói với cô rằng, đã tìm được Úc Hữu Phong, không phải là họ tìm được mà có người dẫn theo anh ta chủ động liên lạc với bên cảnh sát.
“Bây giờ cậu ta đang ở bệnh viện, cô yên tâm, tinh thần của cậu ta rất tốt, chỉ là chân bị trật, hơn nữa hôm qua bị nhốt trong khe núi suốt đêm, nên bây giờ mới liên hệ được với chúng tôi.”
“Một mình cậu ta sao?”
“Đây cũng là điều tôi muốn nói, cô Úc, cậu ta không phải một mình, người bị nhốt cùng anh ta, cũng là người vừa rồi đưa cậu ta đến bệnh viện và gọi điện báo cảnh sát, là Tần Nghệ Nùng.”
Úc Thịnh sửa soạn một chút rồi bảo Thu Tự lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Giống như lời cảnh sát nói, trạng thái của cậu ta vẫn ổn, tuy bị giam hai ngày, qua đêm trong khe núi một đêm, trên người có chút chật vật nhưng tinh thần của cậu ta rất tốt.
Trên người cậu ta có chút trầy xước, trên mặt cũng bị bầm nhưng đều là vết thương nhỏ, nghiêm trọng nhất là vết thương bị trật của cậu ta.
Lúc cậu ta rơi xuống khe núi đã bị trật chân, tình hình nghiêm trọng hơn so với hôm qua Úc Thịnh bị trật chân rất nhiều, mắt cá sưng khá to, đã được xử lý nhưng vẫn chẳng thể đi lại cho lắm.
Vì trời tối lại không có di động, Úc Hữu Phong và Tần Nghệ Nùng ở lại trong khe núi một đêm. cho đến trời tờ mờ sáng mới đi ra khỏi đó, sau đó ở trên đường núi chặn xe, đối phương giúp đưa họ đến bệnh viện, còn cho họ mượn di động để báo cảnh sát.
Vậy nên, theo như cách nói của đối phương, chiều qua Úc Hữu Phong mất tích, không phải là vì Tần Nghệ Nùng đưa cậu ta đi để một mình nuốt tiền chuộc mà là vì cô ta nhân lúc hai người Tần Nghệ Tâm không chú ý, trực tiếp đưa cậu ta đi.
Chỉ là vì địa điểm của ngôi nhà đó quá mức hẻo lánh, lúc rời đi bị bạn trai của Tần Nghệ Tâm phát hiện, hai người họ vội vã trốn đi, lạc đường rơi xuống khe núi mới mất liên lạc từ đó.
Úc Hữu Phong nửa nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Úc Thịnh xuất hiện, trên gương mặt hao gầy tuấn tú lộ ra ý cười: “Chị.”
“Ừ, bình an quay về là ổn rồi.”
“Nghe nói chị đã rất lo lắng cho em, cũng là chị báo cảnh sát trước.” Cậu ta đưa tay kéo cô, không nhịn được làm nũng, “Lần trước chị hung dữ như vậy, em còn cho rằng chị không muốn nhìn thấy em nữa…”
“Chuyện gì ra chuyện đó.” Cô nói, nhận lấy một chiếc túi giấy từ tay Thu Tự, đặt bên cạnh người cậu ta, “Mang quần áo đến cho cậu, là của A Tự đấy, bên trong còn có quần l.ót mới, có cần thay không?”
Úc Hữu Phong nhìn chàng trai cao lớn đứng bên cạnh cô.
Thời tiết ấm dần, anh mặc tây trang áo sơ mi mỏng manh, không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở ra, làn da nửa kín nửa hở, phối cùng với gương mặt thanh lạnh lại mang theo chút gợi cảm.
Cậu ta nhìn lại bản thân, bị bắt hai ngày, lại chịu mấy lần đấm đá, hôm qua còn lăn xuống khe núi, ở bên ngoài một đêm, bây giờ cả người từ trên xuống dưới đều vừa bẩn vừa loạn, đến cả bản thân cậu ta cũng thấy ghét bỏ.
Trước giờ cậu ta là người hiếu thắng, không lâu trước đó mới ở trước mặt Úc Thịnh nói xấu đối phương, giờ đây lại bị đối phương nhìn thấy vẻ chật vật của cậu ta, cảm thấy giống như vì làm chuyện xấu bị trừng phạt vậy.
Úc Hữu Phong rất muốn giận dỗi bảo không cần, không muốn mặc đồ của anh nhưng lại để ý đến Úc Thịnh, sợ cô nổi giận lại rời đi.
Trong lúc bối rối, ngón tay mềm mại thon dài của Úc Thịnh rơi lên trên tóc mái của cậu ta, khẽ xoa: “Không sao, cậu đã an toàn rồi, có thể tự thoát ra, làm tốt lắm.”
Úc Hữu Phong ngây người, động tác và giọng nói của cô đều rất dịu dàng, trong trí nhớ, cô đến nhà họ Úc đến nay, chưa từng giống như bây giờ, chủ động cho cậu ta quan tâm và dịu dàng.
Cậu ta muốn đến gần cô, cố ý bắt nạt cô, cô luôn đứng cách cậu ta không xa không gần, dùng ánh mắt xa cách để nhìn anh ta.
Giống như, trước giờ cô chưa từng xem mình là người nhà của cậu ta, hoàn toàn sẽ không bị cậu ta ảnh hưởng đến cảm xúc.
Đây là lần đầu tiên, cậu ta cảm nhận được sự chủ động trên người cô.
“Chị ơi, xin lỗi…” Úc Hữu Phong ôm lấy eo cô, vùi cả người vào trong lòng cô, giống như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn, khao khát sự an ủi nhiều hơn của cô.
“Ừ, không sao rồi.” Úc Thịnh không đẩy cậu ta ra, cúi đầu nhẹ nhàng vỗ lưng của cậu ta.
Lúc Úc Hữu Phong tắm rửa thay quần áo, Úc Thịnh đi theo cảnh sát đến phòng nhỏ bên cạnh, nơi này tạm thời trở thành nơi canh giữ Tần Nghệ Nùng, một cảnh sát đang ghi chép khẩu cung đơn giản của cô ta.
“Thế giới này nhỏ thật, chị gái, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tần Nghệ Nùng nhận ra cô, cô ta ngồi dựa ghế, rướn cổ tặng cô một nụ hôn gió.
Úc Thịnh: …
Gần như có hơi khác với tưởng tượng.
Bỏ đi vỏ bọc cô ta cố tỏ ra rụt rè và hướng nội lần đầu gặp nhau trong nhà vệ sinh ở trạm dừng chân, Tần Nghệ Nùng thật ra là người lạnh lùng và tự tin, cô ta có đôi mắt hồ ly vô cùng quyến rũ, đuôi mắt dài xếch, lúc không cười mang theo cảm giác lạnh lùng người lạ chớ gần, vừa cười lên lại mang theo nét diễm lệ quyến rũ.
Cảnh sát nói với cô, Tần Nghệ Nùng thừa nhận những việc mình từng làm, không hề có ý chối bỏ biện bạch.
Cũng có thể nói là cô tự thú.
Đôi chị em nhà họ Tần này, ba mẹ ruột sớm đã mất đi, sau khi bà ngoại thương họ bệnh mất, họ hàng xem họ như banh da để đá đi đá lại, họ trưởng thành trong hoàn cảnh không nơi ổn định.
Tính cách của hai người họ có thể nói là nam bắc trái ngược, em gái thích hình tượng kiên cường, yêu tiền, từ thời cấp ba đã tìm đủ loại bạn trai (kim chủ).
Úc Quý Đông không phải là người có tiền đầu tiên mà cô ta quen biết, chỉ là cô ta biết đóng kịch, che giấu rất tốt. Lần này vì con cá to như Úc Quý Đông, thậm chí cô ta còn tốn tiền thuê cả “cha mẹ”, hoàn toàn tạo hình tượng thiếu nữ thanh thuần, viên ngọc nhỏ trong nhà.
Mà chị gái hoàn toàn không thích giả tạo, sau khi bỏ họ cấp ba vẫn luôn lăn lộn trong xã hội, lăn lộn ở nơi đất xám, dựa vào đánh nhau để ăn cơm. Tính cách hai người không hợp, hơn nữa đi trên hai con đường hoàn toàn không giống nhau, nên thường ngày cũng ít khi gặp nhau.
Nhưng vào thời khắc quan trọng, chị gái còn ra tay giúp em gái trốn khỏi Úc Quý Đông, sau đó chị gái tình cờ gặp được Úc Hữu Phong, hai bên xảy ra mâu thuẫn, trùng hợp là em gái và tình nhân cũng ở gần đó, trong lúc giúp đỡ đánh nhau Úc Hữu Phong bị họ đánh ngất.
Tần Nghệ Tâm vì chuyện trong hôn lễ sớm đã thân bại danh liệt, sau này cũng không còn cách nào giả dạng đóa hoa nhỏ tìm nhà tiếp theo, huống hồ cô ta đang mang thai, Úc Quý Đông lại không chịu ly hôn, muốn dùng cách nhốt cô ta để dày vò vô ta, oán hận của cô ta càng nặng hơn.
Cuối cùng, dưới sự xúi giục của tình nhân, một ăn cả hai ngã về không, quyết định sẽ mang cậu ta đi. Tần Nghệ Tâm cảm thấy, cô ta và Úc Quý Đông vẫn là vợ chồng về mặt pháp luật, số tiền này là số tiền cô ta nên có.
Vừa rồi trước lúc cô qua đây, Úc Hữu Phong đã xin cô, bảo rằng không muốn tố cáo Tần Nghệ Nùng, tuy cô ta tham gia bắt cóc nhưng người đưa ra chủ ý là Tần Nghệ Tâm, mà cô ta là chị nên không có lựa chọn.
Hai hôm nay cũng là cô ta, vẫn luôn đút nước đồ ăn cho cậu ta, mới giúp cậu ta không quá dày vò.
Sau đó cô ta nghe thấy hai người Tần Nghệ Tâm có kế hoạch xuống tay, nên không do dự nữa, trực tiếp đưa cậu ta bỏ trốn. Họ mắc kẹt trong khe núi cả một đêm, nếu như không có cô ta, một mình cậu ta sẽ rất khó sống. Cậu ta nghe cô ta kể về một số chuyện lúc nhỏ, trong lòng sớm đã không còn trách cô ta.
Trên đời này, không phải ai nấy đều có cuộc sống không lo cơm áo, được người khác chăm sóc.
Úc Thịnh nhớ ban đầu lúc đối phương bắt cóc mình, kiên quyết từ chối ý đồ bất chính của hai người đàn ông kia đối với cô, trong lòng có chút phức tạp.
Thật ra cô ta làm chuyện xấu nhưng lại dường như có nguyên tắc riêng của mình, cảm thấy rất mâu thuẫn.
Đương nhiên, trong đầu Úc Thịnh biết rất rõ, cô biết những nguyên tắc này của đối phương không thể làm biến mất lỗi lầm mà cô ta từng làm.
Úc Thịnh tỏ ý cô hiểu lời cầu xin của Úc Hữu Phong, nhưng đồng thời cũng rõ ràng nói với cậu ta rằng, Tần Nghệ Nùng tự thú, nên trong lòng cô ta đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Cô ta cần gánh vác hậu quả và trả giá cho việc mình từng làm, nếu như cậu ta muốn cảm ơn cô ta, có thể đợi sau khi cô ta ra tù lại giúp cô ta, ví dụ như đưa cô ta vào trường học, giúp cô ta tìm việc làm, bắt đầu lại cuộc đời.
Mỗi người phạm lỗi đều có tư cách bắt đầu lại nhưng mỗi người cũng cần chịu trách nhiệm với lỗi mà bản thân từng phạm.
Cô ta có dũng khí và quyết tâm thừa nhận, cậu ta nên tôn trọng lựa chọn của cô ta.
“Cảm ơn cô đã đưa em tôi rời đi.” Nên cảm ơn, Úc Thịnh sẽ không bủn xỉn.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là hơi chán ghét cuộc sống như thế này.”
Giống như mãi mãi sống trong bóng đêm vậy…
Tần Nghệ Tâm từ bé đã thông minh hơn cô ta, học cũng giỏi hơn, lúc cấp ba, lúc cô ta phát hiện ra em gái mình vì tiền mà giấu tất cả mọi người “qua lại” với người đàn ông lớn hơn cô ta hai mươi tuổi hơn nữa còn có gia đình, có con cái, cô ta lựa chọn bỏ học.
Bất kể là có bao nhiêu vất vả, khổ cực cô ta đều cố gắng kiếm tiền đóng tiền học, tiền sinh hoạt cho Tần Nghệ Tâm, dẫu rằng lăn lộn, đánh đấm bị người ta tính kế, bị người ta c.ường bạo, cô ta đều cố gắng bò dậy khỏi đống bùn.
Cô ta trở nên lạnh nhạt, không có quan niệm thị phi, qua lại trong vùng đất xám… Cuối cùng cũng đóng được tiền để Tần Nghệ Tâm học đại học.
Cô ta cho rằng Tần Nghệ Tâm học đại học, sẽ tốt hơn cô ta, sẽ có tương lai sáng lạn, nhưng kết quả…
Tần Nghệ Nùng biết bản thân sẽ đối mặt với ngục giam và hình phạt nhưng cô ta không để ý, thậm chí có chút thoải mái, giống như cuối cùng cũng được giải thoát vậy.
Cô ta mỉm cười với Úc Thịnh: “Bất kể thế nào đi nữa, bắt đầu từ ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.”
***
Gần đây Úc Thịnh có hơi phiền muộn, chuyện của Úc Hữu Phong đến quá đột ngột, vô hình trung xen ngang câu trả lời của cô với một người khác. Bắt đầu mấy hôm, mỗi lần cô nhìn thấy anh, nghĩ đến đáp án mãi không thể đưa đều sẽ cảm thấy có chút áy náy.
Nhưng thời gian lâu dần, cô lại cảm thấy da mặt của mình dày lên không ít.
Cô thật sự rất bối rối mà sự dịu dàng và dung túng của Thu Tự càng gia tăng bối rối của cô, thế là cô mang theo tâm thái được ngày nào hay ngày đó, mãi không chủ động nhắc đến chuyện này.
Giữa tháng tư, hãng xe mà cô và Chu Lạc cùng đầu tư bắt đầu hoạt động.
Chiều hôm nay, hãng xe mới có mở tiệc rượu khai trương.
Vì hạng mục này chủ lực ở phía Chu Lạc, cô đầu tư không nhiều, không cần quản lý, hơn nữa trước khi đầu tư cô có nhờ Thu Tự đến đánh giá và khảo sát qua nên khá yên tâm với hạng mục này.
Hãng xe là hãng mới trong nước, Úc Thịnh không thích đầu tư doanh nghiệp nước ngoài, trong nước có nhiều người tài như vậy, nhãn hiệu và làm ăn của người nước mình còn chưa đầu tư hết, cô hoàn toàn không có hứng thú với doanh nghiệp nước ngoài.
Chẳng qua đây không có nghĩa là cô bài xích vốn nước ngoài, hạng mục sản nghiệp trong nước thu hút vốn đầu tư nước ngoài, cô vẫn khá vui.
Về điểm này, suy nghĩ của Chu Lạc hoàn toàn nhất trí với cô, đồng thời điểm này cũng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của anh trai Chu Phóng của anh ta.
Chu Phóng mở công ty, mở mãi mở mãi, công ty, vốn và nhân tài đều chảy ra nước ngoài, mà Chu Lạc trông như công tử đào hoa không đứng đắn lại mang theo lòng yêu nước nồng nàn.
Giống như “Thiên đường tiếng hét”, lúc ban đầu suy nghĩ đến dự án này, anh ta chỉ cảm thấy là so với các thương hiệu chuỗi nước ngoài như "Disney" và "Universal Film and Television", người Trung Quốc cũng nên có thương hiệu công viên giải trí quy mô lớn của riêng mình.
Theo anh ta thấy, chỉ cần thật sự dụng tâm tiến hành, không có chuyện mà người Trung Quốc không làm nổi.
“Sẽ có một ngày, tôi sẽ mở Thiên đường tiếng hét ở nước ngoài.” Chu Lạc cầm ly sâm banh, chạm ly với Úc Thịnh, đáy mắt mang theo dã tâm kinh người, “Rất may mắn, về điểm này, suy nghĩ của tôi và cô đều giống nhau.”
Đây cũng là nguyên nhân anh ta kiên trì gầy dựng Hải Danh, anh ta và Chu Phóng tuy là anh em ruột, tình cảm cũng tốt nhưng suy nghĩ ở phương diện nào đó không giống nhau.
Lý tưởng không giống nên bước tiến cũng sẽ không giống.
Hai người trò chuyện mấy câu, tầm mắt của Chu Lạc giống như vô tình nhìn sang Thu Tự đứng cách bên cạnh Úc Thịnh không bao xa, cười nói: “Sếp Úc, người hôm nay bên cạnh cô lại được người ta nghe ngóng một lần. Nếu như không muốn anh ta chịu thiệt, vẫn là nên trông anh ta kỹ chút.”
/61
|