“Lưu Bị và Trương Phi đều là đệ nhị chiêu thì bại nhưng riêng Quan Vũ thì phải đến đệ tam chiêu. Nếu ai trong các ngươi có thể tiếp đến đệ tứ chiêu thì xem như là thắng.”
Arthur lao lên tung ra một quyền làm cho thiên địa biến sắc, một luồng hơi lạnh tỏa ra xung quanh tạo nên hiện tượng không gian bị bóp méo trông hết sức quỷ dị.
Anh Long là kẻ đầu tiên xung phong hãm trận, gã dùng hết sức vung côn lên đánh xuống nhưng liền bị bàn tay mảnh mai của Arthur chặn lại.
“Không lý nào!”
Dùng ngạnh kháng cứng, trừ khi một bên phải có sức mạnh vượt xa đối phương hoặc một thân thể cứng cáp tuyệt đối nếu không thì…
Arthur áp sát đến trước mặt anh Long, nàng dùng tay giật mạnh ‘Thiết Trụy Song Côn’ ra khỏi tay của gã, tay còn lại áp nhẹ lên ngực của đối thủ mà nhẹ nhàng vận động.
“Đệ nhất chiêu.”
Anh Long cảm thấy như chịu hàng vạn mũi kim xuyên qua thân thể, các mạch máu liền đông cứng lại, toàn thân rung động kịch liệt rồi văng ra xa. Sau đó Arthur vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn về phía Nhật Vũ và David như đang chế giễu, đó mới thực sự là cường giả chân chính bởi tất cả quá trình đều diễn ra chưa đến 10 giây.
Nhật Vũ chấn kinh hét lên: “David, đưa anh Long chạy đi.”
David vừa tính sử dụng siêu năng lực thì đã cảm thấy thân thể mình bay bổng trên không, gã chỉ kịp nhìn thấy một nắm tay nhỏ bé nhẹ nhàng nện vào ngực mình rồi sau đó thì cái gì cũng không biết.
Quá nhanh, tuyệt đối là cực hạn của loài người.
Arthur đã ra tay, nàng tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào tháo chạy trước mặt mình bao giờ.
“Gã này cũng chỉ ở đệ nhất chiêu, còn ngươi thì sao?”
“Con mẹ nhà ngươi. Đừng tưởng là đàn bà thì lão tử không dám đánh.”
Thói côn đồ của Nhật Vũ đã trở lại rồi.
Trước đây do hắn sử dụng Phật Đăng nên tâm trí bị biến đổi theo thiên hướng về Phật đạo, vả lại khi ở đỉnh cao của võ thuật thì tâm lý của con người ta cũng sẽ có cảm giác cao cao tại thượng của một đại cao thủ thế nên tính tình cũng sẽ ôn hòa hơn nhiều.
Nhưng dù sao thì trước đây Nhật Vũ cũng vẫn là một tên xã hội đen chuyên đi đâm thuê chém mướn, cũng có thể nói rằng giống như khi thình lình bạn thấy một nhà sư đức hạnh nói tục thì liền đoán ra trước đây ông ta vốn chẳng hiền lành gì mấy.
Arthur nghe thế liền bật cười hào sảng, thanh quản đẩy giọng nói trong trẻo vang lên làm bộ ngực bị ép vung vẩy trông dọa người vô cùng.
Sau đó nàng lại nhìn hắn nở một nụ cười yêu mị: “Ăn nói không đàng hoàng, bất quá ta lại thích.”
Arthur lao lên tung ra một quyền làm cho thiên địa biến sắc, một luồng hơi lạnh tỏa ra xung quanh tạo nên hiện tượng không gian bị bóp méo trông hết sức quỷ dị.
Anh Long là kẻ đầu tiên xung phong hãm trận, gã dùng hết sức vung côn lên đánh xuống nhưng liền bị bàn tay mảnh mai của Arthur chặn lại.
“Không lý nào!”
Dùng ngạnh kháng cứng, trừ khi một bên phải có sức mạnh vượt xa đối phương hoặc một thân thể cứng cáp tuyệt đối nếu không thì…
Arthur áp sát đến trước mặt anh Long, nàng dùng tay giật mạnh ‘Thiết Trụy Song Côn’ ra khỏi tay của gã, tay còn lại áp nhẹ lên ngực của đối thủ mà nhẹ nhàng vận động.
“Đệ nhất chiêu.”
Anh Long cảm thấy như chịu hàng vạn mũi kim xuyên qua thân thể, các mạch máu liền đông cứng lại, toàn thân rung động kịch liệt rồi văng ra xa. Sau đó Arthur vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn về phía Nhật Vũ và David như đang chế giễu, đó mới thực sự là cường giả chân chính bởi tất cả quá trình đều diễn ra chưa đến 10 giây.
Nhật Vũ chấn kinh hét lên: “David, đưa anh Long chạy đi.”
David vừa tính sử dụng siêu năng lực thì đã cảm thấy thân thể mình bay bổng trên không, gã chỉ kịp nhìn thấy một nắm tay nhỏ bé nhẹ nhàng nện vào ngực mình rồi sau đó thì cái gì cũng không biết.
Quá nhanh, tuyệt đối là cực hạn của loài người.
Arthur đã ra tay, nàng tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào tháo chạy trước mặt mình bao giờ.
“Gã này cũng chỉ ở đệ nhất chiêu, còn ngươi thì sao?”
“Con mẹ nhà ngươi. Đừng tưởng là đàn bà thì lão tử không dám đánh.”
Thói côn đồ của Nhật Vũ đã trở lại rồi.
Trước đây do hắn sử dụng Phật Đăng nên tâm trí bị biến đổi theo thiên hướng về Phật đạo, vả lại khi ở đỉnh cao của võ thuật thì tâm lý của con người ta cũng sẽ có cảm giác cao cao tại thượng của một đại cao thủ thế nên tính tình cũng sẽ ôn hòa hơn nhiều.
Nhưng dù sao thì trước đây Nhật Vũ cũng vẫn là một tên xã hội đen chuyên đi đâm thuê chém mướn, cũng có thể nói rằng giống như khi thình lình bạn thấy một nhà sư đức hạnh nói tục thì liền đoán ra trước đây ông ta vốn chẳng hiền lành gì mấy.
Arthur nghe thế liền bật cười hào sảng, thanh quản đẩy giọng nói trong trẻo vang lên làm bộ ngực bị ép vung vẩy trông dọa người vô cùng.
Sau đó nàng lại nhìn hắn nở một nụ cười yêu mị: “Ăn nói không đàng hoàng, bất quá ta lại thích.”
/40
|