9h đêm hôm đó. Tại quán Bar UFO, một trong những nơi đắt khách nhất Hongkong.
“Mấy anh đến đúng hẹn nhỉ?”
Sở Diễm và mấy nàng thấy nhóm Nhật Vũ tiến vào liền mừng rỡ ra đón.
Tuy nói là Ngữ Thanh gia cảnh bình thường nhưng mấy cô bạn của nàng thì lại chẳng bình thường chút nào. Họ quyết định tổ chức sinh nhật cho tỷ muội của mình ở một phòng Karaoke loại VIP trong quán Bar.
“Tặng cho mấy em.”
Nhật Vũ cười nhìn họ, hắn móc trong túi ra bốn chiếc hộp đựng trang sức màu đỏ trông hết sức bắt mắt. Tình cảnh này làm cả phòng lặp tức xôn xao.
Hôm nay hắn mặc một chiếc quần jean xanh đen bụi bặm, áo sơ mi kẻ sọc đơn giản nhưng hầu như đều là hàng hiệu. Gương mặt đẹp trai và khí chất trên người càng hài hòa nên nhất thời làm hắn trở nên rất có phong độ.
David và anh Long tuy cũng không tính là ăn diện gì mấy nhưng trên người họ cũng toát ra một loại khí chất kỳ lạ làm mê đắm lòng người.
“Trời ơi, đâu ra anh chàng đẹp trai vậy chứ?”
“Hình như là bạn của nhóm Sở Diễm a.”
“Coi cách anh ta tặng quà kìa, thiệt là phong độ quá đi.”
Mấy cô con gái có mặt trong phòng cũng cùng lúc hét lên đầy ngưỡng mộ.
“Có gì hay ho chứ, nếu ta có tiền thì ta còn oai phong hơn nhiều.”
“Quan trọng là ngươi không có tiền như người ta, vả lại ngươi cũng đâu có đẹp trai.”
Mấy đấng mày râu thì ngược lại, có kẻ khó chịu ra mặt cũng có kẻ an phận. Dù sao thì họ cũng biết là cái tên vừa tặng quà này không dễ dây vào.
Khi Nhật Vũ quan sát kỹ lại thì thấy rõ trong phòng VIP này ngoài nhóm Sở Diễm ra còn có khá nhiều bạn sinh viên khác, có lẽ là học cùng khóa.
“Hôm nay chỉ là sinh nhật của Ngữ Thanh thôi mà, anh tặng gì nhiều vậy?”
Nhật Vũ cười nói: “Tháng sau anh có chút chuyện phải rời Hongkong, không biết chừng nào mới có dịp quay lại nên tặng quà sinh nhật trước cho mấy em luôn vậy.”
Mộng Tuyền và Lưu Mộc Lan sướng ngất cả người, hai cô nàng mừng rỡ đón lấy món quà.
Mở ra là bốn đôi khuyên tai giá trị vô cùng, nhất thời hai cô nàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt say đắm.
Sở Diễm có vẻ chững chạc hơn một chút nên cũng không quá khích như vậy nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ kích động. Ngữ Thanh thì càng khỏi nói, nàng e thẹn cúi đầu nhìn món quà sinh nhật mà trong lòng tràn đầy vẻ phức tạp.
Thế là bữa tiệc sinh nhật bắt đầu dưới ánh mắt tò mò của mọi người về ba anh chàng này. Nhưng đến cùng họ vẫn chỉ biết mấy người này là những thương gia mới nổi ở Hongkong mà thôi.
Nhóm Nhật Vũ được ngồi cùng bốn cô nàng Sở Diễm, họ uống rượu và nói chuyện say sưa. Những bạn học khác đến mừng sinh nhật cũng lần lượt lên hát góp vui vài bài rồi bàn nào thì cạn chén ở bàn đó.
“Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lưu Mộc Lan hỏi Nhật Vũ, hắn cũng đã ngà ngà say nên cũng chỉ ậm ờ trả lời: “23, còn cô?”
“Lớn hơn những năm tuổi, không thể nào? Mặt anh con nít như vậy em tưởng chỉ mới 16 thôi chứ, cùng lắm là bằng bọn em thôi.”
Mộng Tuyền cả kinh, xong nàng lại quay sang hỏi David: “Còn anh?”
David như một con sâu rượu, hắn uống liên tục mà chẳng biết say, thậm chí ngay cả chút biến sắc cũng không.
Gã nhìn nàng cười thâm ý trả lời: “35!”
Ngất! Lần này đến lượt Sở Diễm phun ra một ngụm rượu mà ho sặc sụa.
Lưu Mộc Lan nhìn Nhật Vũ đầy say đắm, thực ra cô nàng sớm đã có tình ý với hắn rồi, đã vậy đêm nay hắn lại chơi một chiêu trí mạng như vậy thì hỏi sao cô nàng không gục cho được.
“Em chỉ mới 18 thôi.”
Nàng lí nhí trả lời: “Hay là anh lên hát một bài đi?”
Nhật Vũ giật mình: “Anh hát? Đùa sao? Hay là anh Long lên thế em đi.”
“Anh Long đang hát kìa, anh không thấy sao?”
Nhật Vũ quay lại thì thấy anh Long đang đứng trên sân khấu, tay cầm chai bia tay cầm mic mà hát mấy bài tình yêu vô vị. Thật tình mà nói thì giọng của anh Long vô cùng khó nghe nhưng dùng để chọc cười thì ổn vô cùng.
Cả phòng VIP đều rộ lên những tràng cười sảng khoái.
Ngay cả David và Nhật Vũ cũng không nhịn được mà phải cười đến ho khan cả họng.
Mộng Tuyền cười xong lại nói: “Vậy tiết mục sau là của anh đó nhé. Ngữ Thanh, bồ là chủ trì bữa tiệc thì có quyền bắt anh ta lên hát, bạn nói một lời công đạo đi.”
Ngữ Thanh nhìn về phía hắn với ánh mắt như van xin cầu khẩn, long lanh ướt át vô bờ.
“Được rồi, được rồi. Anh hát là được chứ gì, tiểu Thanh đừng có nhìn anh kiểu đó nữa được không?”
Nhật Vũ thầm chịu không nổi sự dụ hoặc từ ánh mắt mê người đó, hắn đành bấm bụng mà lên hát một bài vậy.
Lúc còn ở Việt Nam hắn cũng không hay đi hát Karaoke nhưng nghe nhạc thì cũng nghe rất nhiều. Dù rằng lúc trước hắn nghe nhạc tiếng Anh không hiểu nhưng cũng vì lòng đam mê âm nhạc nên kiểu như ‘ta nghe thì cứ nghe còn hiểu hay không thì kệ mẹ’…
Nên hắn đã quyết định chọn ngay bài ‘How can I tell her’ của Lobo.
Sau đó tiếng nhạc vang lên…
She knows when I am lonesome
She cries when i am sad
She's up in the good times
She's down in the bad
Whenever I am discouraged
She knows what to do
But girl...
She doesn't know about you
I can tell her my troubles
She makes them all seem right
I can make up excuses
Not to hold her at night
We can talk about tomorrow
I'll her things i wanna do
But girl...
How can I tell her about you
How can I tell her about you
Girl, please tell me what to do
Everythings seems right whenever I'm with you
So girl, won't you tell, how to tell her about you
How can I tell her I don't miss her
Whenever I am away
How can I say it's you I think of
Every single night and day
But when is it easy
Telling someone the truth
Oh girl, help me tell her about you
How can I tell her about you
Girl, please tell me what to do
Everything seems right whenever I'm with
So girl, won't you tell, how to tell her about you
...
Nhật Vũ thoải mái hát, chất giọng của hắn trầm ổn, không cao không thấp, nghe rất dễ chịu. Nếu đem ra so sánh với anh Long thì như tiếng người và tiếng vịt vậy.
Nhất thời cả phòng đều im lặng.
“Mấy anh đến đúng hẹn nhỉ?”
Sở Diễm và mấy nàng thấy nhóm Nhật Vũ tiến vào liền mừng rỡ ra đón.
Tuy nói là Ngữ Thanh gia cảnh bình thường nhưng mấy cô bạn của nàng thì lại chẳng bình thường chút nào. Họ quyết định tổ chức sinh nhật cho tỷ muội của mình ở một phòng Karaoke loại VIP trong quán Bar.
“Tặng cho mấy em.”
Nhật Vũ cười nhìn họ, hắn móc trong túi ra bốn chiếc hộp đựng trang sức màu đỏ trông hết sức bắt mắt. Tình cảnh này làm cả phòng lặp tức xôn xao.
Hôm nay hắn mặc một chiếc quần jean xanh đen bụi bặm, áo sơ mi kẻ sọc đơn giản nhưng hầu như đều là hàng hiệu. Gương mặt đẹp trai và khí chất trên người càng hài hòa nên nhất thời làm hắn trở nên rất có phong độ.
David và anh Long tuy cũng không tính là ăn diện gì mấy nhưng trên người họ cũng toát ra một loại khí chất kỳ lạ làm mê đắm lòng người.
“Trời ơi, đâu ra anh chàng đẹp trai vậy chứ?”
“Hình như là bạn của nhóm Sở Diễm a.”
“Coi cách anh ta tặng quà kìa, thiệt là phong độ quá đi.”
Mấy cô con gái có mặt trong phòng cũng cùng lúc hét lên đầy ngưỡng mộ.
“Có gì hay ho chứ, nếu ta có tiền thì ta còn oai phong hơn nhiều.”
“Quan trọng là ngươi không có tiền như người ta, vả lại ngươi cũng đâu có đẹp trai.”
Mấy đấng mày râu thì ngược lại, có kẻ khó chịu ra mặt cũng có kẻ an phận. Dù sao thì họ cũng biết là cái tên vừa tặng quà này không dễ dây vào.
Khi Nhật Vũ quan sát kỹ lại thì thấy rõ trong phòng VIP này ngoài nhóm Sở Diễm ra còn có khá nhiều bạn sinh viên khác, có lẽ là học cùng khóa.
“Hôm nay chỉ là sinh nhật của Ngữ Thanh thôi mà, anh tặng gì nhiều vậy?”
Nhật Vũ cười nói: “Tháng sau anh có chút chuyện phải rời Hongkong, không biết chừng nào mới có dịp quay lại nên tặng quà sinh nhật trước cho mấy em luôn vậy.”
Mộng Tuyền và Lưu Mộc Lan sướng ngất cả người, hai cô nàng mừng rỡ đón lấy món quà.
Mở ra là bốn đôi khuyên tai giá trị vô cùng, nhất thời hai cô nàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt say đắm.
Sở Diễm có vẻ chững chạc hơn một chút nên cũng không quá khích như vậy nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ kích động. Ngữ Thanh thì càng khỏi nói, nàng e thẹn cúi đầu nhìn món quà sinh nhật mà trong lòng tràn đầy vẻ phức tạp.
Thế là bữa tiệc sinh nhật bắt đầu dưới ánh mắt tò mò của mọi người về ba anh chàng này. Nhưng đến cùng họ vẫn chỉ biết mấy người này là những thương gia mới nổi ở Hongkong mà thôi.
Nhóm Nhật Vũ được ngồi cùng bốn cô nàng Sở Diễm, họ uống rượu và nói chuyện say sưa. Những bạn học khác đến mừng sinh nhật cũng lần lượt lên hát góp vui vài bài rồi bàn nào thì cạn chén ở bàn đó.
“Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lưu Mộc Lan hỏi Nhật Vũ, hắn cũng đã ngà ngà say nên cũng chỉ ậm ờ trả lời: “23, còn cô?”
“Lớn hơn những năm tuổi, không thể nào? Mặt anh con nít như vậy em tưởng chỉ mới 16 thôi chứ, cùng lắm là bằng bọn em thôi.”
Mộng Tuyền cả kinh, xong nàng lại quay sang hỏi David: “Còn anh?”
David như một con sâu rượu, hắn uống liên tục mà chẳng biết say, thậm chí ngay cả chút biến sắc cũng không.
Gã nhìn nàng cười thâm ý trả lời: “35!”
Ngất! Lần này đến lượt Sở Diễm phun ra một ngụm rượu mà ho sặc sụa.
Lưu Mộc Lan nhìn Nhật Vũ đầy say đắm, thực ra cô nàng sớm đã có tình ý với hắn rồi, đã vậy đêm nay hắn lại chơi một chiêu trí mạng như vậy thì hỏi sao cô nàng không gục cho được.
“Em chỉ mới 18 thôi.”
Nàng lí nhí trả lời: “Hay là anh lên hát một bài đi?”
Nhật Vũ giật mình: “Anh hát? Đùa sao? Hay là anh Long lên thế em đi.”
“Anh Long đang hát kìa, anh không thấy sao?”
Nhật Vũ quay lại thì thấy anh Long đang đứng trên sân khấu, tay cầm chai bia tay cầm mic mà hát mấy bài tình yêu vô vị. Thật tình mà nói thì giọng của anh Long vô cùng khó nghe nhưng dùng để chọc cười thì ổn vô cùng.
Cả phòng VIP đều rộ lên những tràng cười sảng khoái.
Ngay cả David và Nhật Vũ cũng không nhịn được mà phải cười đến ho khan cả họng.
Mộng Tuyền cười xong lại nói: “Vậy tiết mục sau là của anh đó nhé. Ngữ Thanh, bồ là chủ trì bữa tiệc thì có quyền bắt anh ta lên hát, bạn nói một lời công đạo đi.”
Ngữ Thanh nhìn về phía hắn với ánh mắt như van xin cầu khẩn, long lanh ướt át vô bờ.
“Được rồi, được rồi. Anh hát là được chứ gì, tiểu Thanh đừng có nhìn anh kiểu đó nữa được không?”
Nhật Vũ thầm chịu không nổi sự dụ hoặc từ ánh mắt mê người đó, hắn đành bấm bụng mà lên hát một bài vậy.
Lúc còn ở Việt Nam hắn cũng không hay đi hát Karaoke nhưng nghe nhạc thì cũng nghe rất nhiều. Dù rằng lúc trước hắn nghe nhạc tiếng Anh không hiểu nhưng cũng vì lòng đam mê âm nhạc nên kiểu như ‘ta nghe thì cứ nghe còn hiểu hay không thì kệ mẹ’…
Nên hắn đã quyết định chọn ngay bài ‘How can I tell her’ của Lobo.
Sau đó tiếng nhạc vang lên…
She knows when I am lonesome
She cries when i am sad
She's up in the good times
She's down in the bad
Whenever I am discouraged
She knows what to do
But girl...
She doesn't know about you
I can tell her my troubles
She makes them all seem right
I can make up excuses
Not to hold her at night
We can talk about tomorrow
I'll her things i wanna do
But girl...
How can I tell her about you
How can I tell her about you
Girl, please tell me what to do
Everythings seems right whenever I'm with you
So girl, won't you tell, how to tell her about you
How can I tell her I don't miss her
Whenever I am away
How can I say it's you I think of
Every single night and day
But when is it easy
Telling someone the truth
Oh girl, help me tell her about you
How can I tell her about you
Girl, please tell me what to do
Everything seems right whenever I'm with
So girl, won't you tell, how to tell her about you
...
Nhật Vũ thoải mái hát, chất giọng của hắn trầm ổn, không cao không thấp, nghe rất dễ chịu. Nếu đem ra so sánh với anh Long thì như tiếng người và tiếng vịt vậy.
Nhất thời cả phòng đều im lặng.
/40
|