Chương 68: Sống chung ngọt ngào
Mà anh thật sự không ngờ từ sau đó ngoại trừ Hạ Dĩ Hiên, cô là người phụ nữ thứ hai.
Mấy thứ đơn giản như ăn sáng, hai chén cháo trong phòng khách có mùi thơm nhàn hạt, làm cho đầu ngón tay ạm không nhịn được mà cử động, muốn ăn thật nhanh. Tuy chỉ là một bữa ăn sáng bình thường thế nhưng anh lại rất thích mùi vị này, anh còn cho là anh vô cùng thích ăn những món chua cay nhưng anh phát hiện mình nhầm rồi, thì ra những món ăn thành đạm như vậy chỉ cần cho một chút gia vị mới là thứ anh thích nhất.
Hạ Nhược Tâm để một cái bát lớn ở trước mặt anh mà Sở Luật cứ nhìn chằm chằm vào bát cháo nhỏ trong tay cô, cô nhẹ nhàng chớp mắt một cái, cúi đầu khó hiểu.
"Có phải anh cảm thấy không đủ không?" Cô nở nụ cười đơn thuần rồi sau đó cô lại đứng dậy, đổ cháo trong bát của chính cho anh một nửa.
"Nếu như anh không thấy đủ, một nửa này cho anh, em không đói lắm." Trong mắt của cô có chút ý cười, nếu như anh muốn cô có thể không ăn.
"Không cần, đủ rồi." Sở Luật bưng chén cháo trong tay lên, vô cùng ưu nhã mà ăn, cô coi anh là heo sao? Có thể ăn một lần hết hai phần cháo, tuy là, anh có thể.
Hạ Nhược Tâm nhìn anh cười khanh khách, trên mặt có chút ý cười nhẹ nhàng, nhờ gia giáo tốt của anh mà bất luận ở nơi nào cũng sẽ là tâm điểm chú ý của mọi người.
" Tôi đi làm." anh đứng lên, Hạ Nhược Tâm lấy túi công văn giúp anh. Sở Luật hơi nhíu mày một cái cứ đứng đó không chịu rời đi.
"Làm sao vậy, còn quên thứ gì sao?" Hạ Nhược Tâm tìm khắp nơi, không phải là anh quên cái gì chứ?
"Không phải tôi quên mà là em quên, Hạ Nhược Tâm tiểu thư, em có phải đã quên em là vợ của ai đó không?" Sở Luật đứng song song vòng ngực. Bạn gái trước kia của anh không phải lúc nào cũng cuốn lấy anh hôn không muốn cho anh đi, mà cô thì lại khác, hình như là trực tiếp đuổi anh ra khỏi cửa.
Điều này làm anh hết sức không vui.
Hạ Nhược Tâm có chút ngơ ngác, cô quên cái gì, đây mới là ngày đầu tiên cô thật sự là vợ anh, cô thực sự không biết.
Sở Luật bước lên phía trước, một tay đặt ở trên vai Hạ Nhược Tâm, khẽ nhếch môi hung hăng hôn lên môi cô, cuồng dã cướp đi tất cả cảm giác của cô.
"Hạ Nhược Tâm tiểu thư, nhớ kĩ." Ngón tay anh đặt lại trên phiếm môi màu đỏ," Đây là em chúc chồng mình buổi sáng tốt lành." Ngũ quan của anh cực kì thâm thúy, mặt mũi là thứ từ trước tới nay anh đều rất tự tin.
"Nhớ chưa,hả?" Ngón tay của anh buông xuống, Hạ Nhược Tâm lập tức gật đầu một cái. Chỉ là trên mặt cô lại khẽ ửng đỏ, thanh thuân lộ ra chút ngại ngùng.
Sớm đã kết hôn rồi, nhưng vẫn thanh thuần như vậy thật không biết là tính cách từ đâu tới.
Sở Luật lại nhìn cô một cái sau đó đi ra ngoài, nhìn thoáng đồng hồ trên cổ tay, vừa lúc anh tới công ty là tám giờ.
Đối với sự việc vừa nãy đã khiến Hạ Nhược Tâm ngây ngốc nửa ngày, cô tự đặt tay lên môi mình, thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc không khác gì lên thiên đường.
Cô đi vào phòng mình, ngồi trên giường, toàn bộ căn phòng vẫn còn hơi thở của anh, rất ấm, rất yên bình, thực sự làm cô quyến luyến. Cô lấy từ ngăn kéo ra một bản kí họa, ngồi vẽ ra bức tranh một người đàn ông, vài nét bút phác họa, đường nét đơn giản, quen thuộc dị thường, phía trên đôi mắt của người đàn ông thâm trầm như biển thế nhưng trên mặt của anh lúc này có nhiều hơn một chút dịu dàng không nói lên lời, nếu trên mặt anh cũng có một chút dịu dàng như bức tranh này, như vậy thật tốt.
/2252
|