Chương 58: Hài hòa
Cười khổ một tiếng, nụ cười có chút vô lực rơi xuống.
Lấy ra một đôi đũa, cô đặt ở đối diện, cô làm đồ ăn không nhiều, không biết có đủ anh ăn hay không, mà cô đã ăn một nửa, anh có thể ghét bỏ hay không.
Mà Sở Luật vẫn híp nửa hai mắt nhìn cô, như là muốn đốt ra một cái hố trên người cô.
"Nếu không, em đi đổi quần áo bộ, ra ngoài ăn đi?" Cô không hề ngồi xuống, không biết hiện tại đổi lại có kịp hay không.
"Không cần : "Giọng có chút lạnh vang lên, lại để thân thể của cô rụt lại.
Sở Luật ngồi xuống, cầm đôi đũa để trước mặt mình len, giống như trong nháy mắt, anh không muốn ra ngoài, gặp một chút đồ ăn bỏ vào miệng, thanh đạm, thiếu muối thiếu cay, hương vị cũng không tính quá nồng, nhưng đối với anh đói bụng đã lâu mà nói, cũng có thể nói là nhân gian mỹ vị.
Hạ Nhược Tâm quay đầu, lông mi chớp động, chỉ là không nhúc nhích nhìn người đàn ông kia đang ăn đồ mình làm. Cô cảm giác ánh mắt của mình mông lung một chút, trong lòng có loại cảm động.
Không có chế giễu, không có tổn thương, không có cừu hận, thì ra, bọn họ cũng có thể bình tĩnh như vậy, như là một đôi vợ chồng bình thường.
"Cô nhìn tôi có thể no bụng sao?" Sở Luật đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tâm, khóe môi hơi giương lên, giống như rất ít có thể thấy được dáng vẻ cô có chút ngây ngốc.
Lòng người phụ nữ này, có khi rất dễ đoán.
"Nhớ ngày mai chờ tôi, nếu không, về sau cô cũng không cần ăn cơm: "Rõ ràng là uy hiếp, chẳng qua, lại cảm giác không có uy hiếp.
Mà bây giờ Sở Luật chọn lựa làm một con cọp giấy.
Hạ Nhược Tâm vội vàng gật đầu, sau đó ngồi xuống, cầm đũa của mình, chỉ ăn cơm trắng trong bát, cái gì cũng không gắp, đầu của cô đều sắp úp sấp vào bát, hay là cô cho rằng cơm trắng ăn ngon.
"Đồ ăn không nhiều, em sợ anh không đủ ăn : " Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, nhìn số đồ ăn, đúng là không đủ, cô ăn một chút, anh cũng ăn một chút, ăn nữa sẽ không còn.
"Lần sau nhớ làm nhiều một chút, ít như vậy, cô cho mèo ăn sao?" Ngón tay Sở Luật nhẹ nhàng dừng một chút, có rất ít người phụ nữ có thể ở cùng anh như vậy, bọn họ không ăn chỉ là bời vì muốn giảm béo, mà không phải bởi vì sợ anh ăn không đủ no, về phần Dĩ Hiên, từ trước đến nay cũng đều là anh chăm sóc, sủng ái, đương nhiên cô không có làm qua chuyện này.
Loại quan tâm này không thêm mục đích, cô thật sự là cảm giác không đủ ăn, hiện tại anh cũng có một loại cảm giác, nếu như hiện tại bọn họ chỉ có một cái bánh bao, cô sẽ đem toàn bộ cho anh, mà chính mình tình nguyện chết đói.
Nắm chặt đôi đũa trong tay, không biết vì cái gì, lúc này anh chỉ cảm giác lòng của mình so với vừa rồi phức tạp rất nhiều.
Nhưng thứ có chút cố chấp kiên trì, cũng từ từ bắt đầu buông lỏng.
"Tới đây : " anh buông đôi đũa trong tay xuống, duỗi tay, Hạ Nhược Tâm cắn đũa, không hiểu nhìn anh.
"Người phụ nữ, đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai: " Giọng anh chìm một chút, cuối cùng Hạ Nhược Tâm đứng lên, đi tới trước mặt anh, lại không biết anh muốn làm gì?
Một cái trở tay, Sở Luật tuỳ tiện kéo cô ngồi ở trên đùi của mình, mà tiếng kêu của Hạ Nhược Tâm lại bị bao phủ bở răng môi.
/2252
|