Chương 201: Nhẫn tâm
Editor: Tuna
“Cô ta nói gì?” Thẩm Ý Quân đặt ngón tay lên thành ly trà, cũng nghĩ đến là ai sẽ đến tìm bà.
“Cô ấy nói, cô ấy là con gái của ngài.”
Cạch, ly trà trong tay Thẩm Ý Quân rơi xuống mặt đất, tay bà tựa như thoáng run lên, sắc mặt cũng trong nháy mắt trắng bệch.
Con gái của bà, con gái của bà!
“Có phải cô ta nói, cô ta tên là Hạ Nhược Tâm?” Thẩm Ý Quân bỗng nhiên đứng dậy, cắn răng hỏi, là kích động, tựa hồ là cũng là một loại hận ý.
“Đúng vậy, phu nhân, cô ấy nói cô ấy tên là Hạ Nhược Tâm.” Người hầu lui về phía sau một bước, vị phu nhân lúc nào cũng ung dung của bọn họ hôm nay tựa như biến thành một người khác vậy.
Chẳng lẽ phu nhân của bọn họ thật sự còn có một cô con gái khác, nhưng nếu như là con gái của phu nhân, vậy tại sao lại đáng thương như vậy.
Quần áo trên người cô ấy, so ra còn kém hơn một kẻ hầu người hạ như cô.
“Phu nhân……” Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, thì phu nhân đã vội vã chạy xuống lầu.
Ngoài cửa, Hạ Nhược Tâm nôn nóng chờ đợi, tựa như bốn năm trước vậy, cô chỉ có thể đứng ở chỗ này, nhìn lên cánh cửa nhà giàu này, mặc kệ là bốn năm trước hay là bốn năm sau, nơi này đều không phải thuộc về Hạ Nhược Tâm cô.
Cửa bị đẩy mạnh ra.
Thẩm Ý Quân đi ra, sau đó đi nhanh chóng đi về phía Hạ Nhược Tâm.
Nhìn thấy người mẹ đã bốn năm không gặp, Hạ Nhược Tâm hơi hơi giật khóe môi, nhưng một chữ mẹ vẫn không thể nào phát ra thành lời.
Từ ‘mẹ ‘ là một từ vô cùng xa lạ với cô, cho dù bây giờ cô cũng đã làm mẹ, cô yêu con gái mình như vậy, ái nàng Tiểu Vũ Điểm, cô không rõ, tại sao mẹ cô. Bà ấy có thể tàn nhẫn với cô như vậy.
“Thì ra, cô còn chưa chết a, có phải hay không sống không nổi nữa?” Thẩm Ý Quân vừa mở miệng liền châm chọc người, giống như bốn năm trước vậy, tựa hồ bọn họ không phải mẹ con, mà là kẻ thù.
Hạ Nhược Tâm không ngừng nắm lấy bộ quần áo cũ kỹ trên người mình, so với Thẩm Ý Quân ngăn nắp lượng lệ, cô quả thực là ngay cả người hầu cũng không bằng.
“Mẹ, cầu xin người……”
Hạ Nhược Tâm đột nhiên run rẩy, quỳ gối trên mặt đất, kéo quần áo Thẩm Ý Quân, “Mẹ, con gái của con sinh bệnh, cầu xin mẹ, hãy cứu con bé, con bé phải nằm viện, con bé cần chữa bệnh.”
“Cầu xin mẹ, con bé mới ba tuổi.”
Mà Thẩm Ý Quân nghe được hai từ ‘con gái’ trong miệng Hạ Nhược Tâm, thân thể cũng là chấn động, bất quá đột nhiên, bà nhớ đến chuyện mà bốn năm trước, khiến bà đến giờ vẫn không thể nào ngước đầu lên được.
“À, thì ra là cái đứa nghiệt chủng kia. Chết thì càng tốt, vốn dĩ nó cũng không nên tồn tại,” bà cười lạnh một tiếng, kỳ thật, ngay cả bà cũng không biết vì sao mình lại có thể nói ra những lời nhẫn tâm như vậy.
“Mẹ, con gái của con không phải là nghiệt chủng, cho dù mẹ không thích con bé, cũng không thương nó, nhưng con bé cũng không phải là nghiệt chủng, nó là con gái của con, là bảo bối trong lòng con.” Hạ Nhược Tâm không thể tiếp thu lời nói lạnh nhạt của Thẩm Ý Quân, cô thật sự không nghĩ rằng bà ấy có thể tuyệt tình đến như vậy.
“Mẹ, con bé là cháu ngoại của mẹ, sao mẹ có thể nói ra những lời như vậy?” Sao lại có thể, Tiểu Vũ Điềm của cô, khi mang thai không có người ngóng chờ con bé, cũng không có người biết con bé sinh ra, con bé không có ba, chỉ có mẹ, nhưng sao có thể nói con bé như vậy?
“Sao tôi lại không thể, cô đã quên bốn năm trước mình đã làm gì rồi sao? Cô hại chết Dĩ Hiên, gả cho Sở Luật, cô còn dám không nhớ!” Thẩm Ý Quân trên cao nhìn xuống Hạ Nhược Tâm, càng nói càng tức, nếu không phải vì cô, cuộc sống của bà bây giờ sẽ tốt biết bao?
/2252
|