Chương 197: Bác sĩ này là người tốt
"Sao anh biết tên tôi?" Cô không có nhớ lầm, vừa rồi đúng là anh gọi cô Hạ Nhược Tâm, mà cô nhớ rất rõ, cho tới bây giờ cô chưa nói với anh tên của mình, mà bọn họ chỉ gặp qua hai lần.
"Tôi là bác sĩ: " Cao Dật khẽ mở miệng, lúc này Hạ Nhược Tâm mới nhớ tới, lúc cô bán máu, có ghi tư liệu của cô.
"Tôi là Cao Dật : " Cao Dật người cao chân dài, chẳng qua tỉ mỉ phối hợp bước chân với Hạ Nhược Tâm, anh ôm đứa bé vững vàng, anh là đàn ông, mà đứa nhỏ này vốn rất nhỏ, ở trong ngực của anh, anh liền như một cái nôi lớn.
"Cảm ơn anh : " Hạ Nhược Tâm lại nói lời cảm ơn, giống như trừ đó ra, cô đã không biết phải nói gì, mà Tiểu Vũ Điểm đang ngủ an ổn trong ngực anh, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, đều không có bị đánh thức, đây chính là khác nhau của phụ nữ và đàn ông.
Khi Tiểu Vũ Điểm ở bên cạnh cô, từ trước đến nay đều quật cường, cô bé sợ mẹ mệt, cho nên khi được cô ôm, cũng ngủ không an ổn.
Nhưng hôm nay, ở trong ngực Cao Dật, cô bé lại ngủ thiếp đi.
Mà người làm mẹ như cô cho tới bây giờ đều không có cho con gái những thứ này.
"Tôi không thích nghe quá nhiều cám ơn, tôi làm những chuyện như vậy, chỉ là bởi vì, tôi thích, không phải dùng để đổi lấy một câu cảm ơn." Cao Dật nghiêng đầu, nhìn thấy ưu thương trong mắt Hạ Nhược Tâm.
"Cha đứa bé đâu?" Anh biết rõ nói, có đàn ông như thế nào lại không chịu trách nhiệm như thế, để người phụ nữ của mình bán máu cứu con.
"Cha của đứa bé sao?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cúi đầu : " Đứa bé không có cha: " Đúng vậy, con gái của cô không có cha, chỉ có một người mẹ, bời vì cha nó căn bản không biết nó tồn tại, cũng sẽ không chờ mong nó sinh ra.
Hiện tại anh sống rất tốt, có một người vợ anh yêu như vậy.
Mà cô cũng sống rất tốt, bời vì có một con gái đáng yêu.
"Thật xin lỗi, " Cao Dật xin lỗi, giống như sớm nghĩ đến, chỉ có một người mẹ độc thân mới khổ cực như vậy. Một mình nuôi dưỡng một đứa bé, không dễ dàng.
"Không sao, chúng tôi rất tốt : "Hạ Nhược Tâm không quan trọng cười nhẹ một tiếng, chỉ là, thật sự không có sao sao?
Tốt có thể bán máu sao?
Cao Dật nghiêng mặt qua, chỉ thấy mặt Hạ Nhược Tâm vẫn hơi lộ ra một chút tái nhợt, bên trong sắc mặt người phụ nữ này luôn có mỏi mệt, từ ba năm trước đây đã bắt đầu, cô vẫn luôn như thế.
Tim của anh hơi có chút không thoải mái, giống như bị một đồ vật sắc nhọn đâm vào, cảm giác như vậy, giống như, anh từng có.
Mím môi không nói, anh càng ôm nhóc con thêm vững vàng một chút, cúi đầu xuống, một cái tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm lại túm áo trước ngực anh, ngón tay nho nhỏ, thật là rất xinh đẹp, phấn nộn cũng rất đáng yêu.
Anh một mực ôm đứa bé trong ngực, thẳng đến khi Hạ Nhược Tâm dừng bước.
"Sao vậy?" Anh nhíu mày.
Hạ Nhược Tâm có chút ngượng ngùng, có phải cô quá phiền người ta không, dù sao vô không quen không biết.
"Chúng ta đến rồi : " Cô chỉ một căn phòng phía trước, đó chính là nhà của cô.
Cao Dật trực tiếp ôm lấy Tiểu Vũ Điểm đi thẳng về phía trước, mà Hạ Nhược Tâm chỉ bất đắc dĩ đuổi theo.
Cô mở cửa, anh chỉ nhìn chăm chú lên ngón tay của cô, nhìn rất đẹp, thon dài mịn nhẵn, lại cũng không có bao nhiêu sức lực.
Cửa phòng mở ra, mấy thứ đồ dùng trong nhà đều hết sức đơn giản, cũng rất cổ xưa, một cái giường, một cái tủ gỗ cữ, mặt đất còn đặt một cái chậu lớn, phía trên trồng đống rất nhiều quần áo.
/2252
|