Chương 164. Giúp cô đều là người xa lạ.
Editor: Ngạn Tịnh.
Bé bắt lấy quần áo của Hạ Nhược Tâm, nhẹ nhàng cắn, dường như xem quần áo của cô thành bình sữa.
Hạ Nhược Tâm bất đắc dĩ cười. Ai nói Tiểu Vũ Điểm của cô rất ngoan chứ, con bé có khi tính tình cũng rất lớn. Ví như hiện giờ.
Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Tiểu Vũ Điểm. Mà tiểu gia hỏa vẫn cứ cắn chặt quần áo của cô, chính là không muốn đáp trả cô. Cô bật cười, xem đi, tức giận rồi.
Cô vội vàng cầm lấy bình sữa, nhẹ nhàng đặt bên miệng của Tiểu Vũ Điểm. Lúc này tiểu gia hỏa mới chuyển tay ôm lấy bình sữa, tiếp tục uống.
Thật đúng là tiểu gia hỏa xấu tính. Cô kéo chăn qua che đậy chân nhỏ của con gái, tay đặt lên đầu tóc của bé. Tiểu gia hỏa này rất tốt, một đầu tóc đen dày, điểm này rất giống cô.
Cô cẩn thận miêu tả gương mặt nhỏ của con gái. Chỉ một tháng, cô bé đã nảy nở không ít, chỉ là gương mặt này càng xem càng thấy giống cô, nếu nói điểm giống anh ta, thì chỉ có màu mắt, cực đen cực sâu. Mà cô lại cảm thấy may mắn vì đứa bé giống mình, cô sẽ không nhìn thấy bóng hình của người đó trong bé con.
Con gái của cô chỉ của một mình cô, không phải của ai khác.
"Tiểu Vũ Điểm, con biết không? Mẹ rất là yêu con" Cô cẩn thận ôm con gái đã ngủ ngoan vào lòng, mặt nhẹ dán lên gương mặt cực kỳ non mịn của bé.
"Tiểu Vũ Điểm, ngày mai con liền có thể xuất viện, chúng ta liền có thể về nhà. Tuy rằng nhà của chúng ta thực cũ, mẹ cũng thực nghèo, nhưng là, mẹ sẽ dùng hết tất cả để yêu con."
"Mẹ có thể làm tất cả, vì con"
Sau khi trải qua kiểm tra, Tiểu Vũ Điểm thật không còn vấn đề gì nữa. Con sốt của bé đã hết, hiện tại thực sự là một bé con khỏe mạnh. Thu dọn một ít áo quần, Hạ Nhược Tâm ôm con gái ra bệnh viện. Suốt mấy ngày không ra ngoài, ánh sáng mặt trời bên ngoài như muốn thêu đốt đôi mắt của cô.
Cô cúi đầu. Tiểu Vũ Điểm hiển nhiên rất cao hứng, đôi mắt không ngừng chuyển, cũng không biết đang hưng phấn cái gì?
Tay nhỏ của bé bắt lấy tóc của Hạ Nhược Tâm, sức lực không lớn, cho nên Hạ Nhược Tâm cũng không thấy đau đớn gì
Về tới căn nhà kho nhỏ kia, Hạ Nhược Tâm dỗ con gái ngủ, lúc này mới đi ra ngoài, muốn đến các hộ thu quần áo. Cô hiện tại có thể nói là không một xu dính túi, nếu còn không làm việc, cô và Tiểu Vũ Điểm quả thực muốn chết đói.
Thu một bộ lại một bộ, cô ôm một đống quần áo lớn, đi về phía kho hàng nhỏ của mình. Mà trên tay cô còn nắm một ít tiền, nghe nói đứa bé bị bệnh, mọi người đều đưa tiền giặt cho cô trước, hơn nữa còn cho thêm, nói quần áo dày, giặt không dễ, cho nên đưa nhiều hơn một chút, khiến đôi mắt của cô vẫn luôn hồng. Thì ra lúc cô khó khăn, người ra tay giúp đỡ cô lại chính là những người xa lạ này, không phải người thân của cô, không phải mẹ cô, cũng không phải chồng cô.
Cô mở cửa, tiểu gia hỏa trên giường không biết tỉnh từ lúc nào, vươn tay nhỏ chân nhỏ quơ loạn, miệng phát ra y y nha nha.
Hạ Nhược Tâm vội vàng buông Đống quần áo xuống, chạy tới, bế con gái lên, sờ vào tã của đứa bé, quả nhiên đã ướt. Cô dán thân hình của con gái vào người mình, dùng chính nhiệt độ thân thể của mình làm ấm thân thể lạnh như băng của con gái.
Cô cúi đầu, tay đặt trên mặt đứa bé.
Mà bé con dường như cũng rất thích độ ấm như vậy, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ. Không biết bao nhiêu đêm, khi bé lạnh, Hạ Nhược Tâm đều dùng nhiệt độ thân thể ủ ấm bé con còn chưa hiểu chuyện của mình
/2252
|