Chương 150: Đồng nhân không đồng mệnh
Hôn lễ của bọn họ rất lớn, mà Sở Luật giống như nói với toàn thế giới, anh yêu cô dâu của anh bao nhiêu, anh gần như để Lý Mạn Ni trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới, anh cho cô, anh có khả năng cho tất cả.
Bao gồm, thứ anh cướp đi từ trên người phụ nữ khác.
Ban đêm, nơi này lại cos một trận mưa không nhỏ, giống như cho gian phòng tân hôn thêm chút rực rỡ, Lý Mạn Ni có chút khẩn trương nằm ở trên giường cưới, trong lòng cực kỳ khẩn trương, tuy bọn họ làm vị hôn phu thê chừng một năm, nhưng trình độ bọn họ thân mật cũng chỉ có hôn mà thôi. Giống như Sở Luật cũng không phải rất thích chuyện như vậy, ngoại trừ lúc đầu có chút nóng tình, về sau đều nhẹ nhàng.
Hôm nay là tân hôn của bọn họ, hôm nay, cô ta sẽ trở thành người phụ nữ của anh, người phụ nữ chân chính của anh, cô ta có chút không được tự nhiên xấu hổ đỏ mặt. Dù sao, cô ta một mực giữ mình trong sạch, còn là lần đầu tiên.
Sở Luật đi ra, trên người quấn khăn tắm, trên tóc nhỏ giọt nước, tay anh cầm khăn mặt, có chút thất thần nhìn Lý Mạn Ni trên giường, hôm nay tân hôn của anh, chỉ là, anh lại có chút hoảng hốt, vì sao, anh bắt đầu phát hiện, mặt của cô lại biến thành dáng vẻ Hạ Nhược Tâm.
"Luật..." Lý Mạn Ni ngượng ngùng cười một tiếng, mà trong nháy mắt Sở Luật lấy lại tinh thần, anh đến gần. . . Ngồi ở bên giường, ngón tay nhẹ đặt ở trên mặt Lý Mạn Ni, như là lông vũ nhẹ nhàng.
Để tâm Lý Mạn Ni đột nhiên tê một chút.
"Luật, em có chút sợ hãi : " Cô ta đỏ mặt, không dám nhìn tới Sở Luật, mà trong đôi mắt Sở Luật tĩnh mịch, từ từ cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô ta, vẫn không có hương vị anh muốn, không mạnh, có chút cảm giác như mặt nước, cũng vô vị, nhưng anh phải nhẫn nại, đây là trách nhiệm của anh.
Thậm chí, lên giường với phụ nữ.
"Đừng sợ, anh sẽ rất dịu dàng: " Anh có chút thương tiếc với cô ta. Đương nhiên động tác của anh vô cùng dịu dàng.
Một phòng tươi đẹp, thân thể hai người từ từ giao xếp cùng nhau, mà mặt đất tản mát quần áo. Mưa bên ngoài thỉnh thoảng đánh vào cửa sổ, đánh ra từng bọt nước, sau đó mấy vũng gợn gióng
Mà tại một địa phương khác, không có ấm áp, cũng không có ánh đèn, trên một cái giường đơn sơ, Hạ Nhược Tâm nắm chặt cái chăn dưới thân, môi đã bị cắn có chút máu thịt be bét.
Cô nhẹ giọng nức nở, trong bụng không ngừng truyền đến một trận đau đớn. . . Cô biết Bảo Bảo của cô muốn ra đời, thậm chí cũng không có ai biết, cô ở chỗ này sinh con.
Cô không thể cầu người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.
"A..." lại là giọng hét đè nén, mồ hôi trên trán cô không ngừng rơi xuống, sắc mặt trắng bệch vô cùng, mà bụng của cô truyền đến đau nhức muốn làm cô hôn mê. Chỗ hạ thân cũng giống như chảy ra điều gì, cô biết đó là nước ối, nước ối vỡ, đau nhức to lớn để cô không ngừng dao động lắc đầu, mà cô biết mình không thể tiếp tục như vậy, nếu không, Bảo Bảo của cô có thể chết từ trong trứng nước, mà chính cô cũng sẽ mất mạng.
Khổ lâu như vậy, khó lâu như vậy, đợi lâu như vậy, Bảo Bảo của cô còn chưa từng gặp thái dương, còn không có hô hấp không khí bên ngoài, tại sao có thể, tại sao có thể.
Mưa không ngừng rơi xuống, gió mang thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ nhỏ thổi vào, Hạ Nhược Tâm cắn chặt chăn mền trên người, mà treen mặt không có huyết sắc, thỉnh thoảng trượt xuống mồ hôi lớn như hạt đậu.
/2252
|