Chương 111. Quá mệt mỏi rồi
Cô nhẹ nhàng khép mắt, trên ngón tay có chút sưng đỏ, chỉ cần cử động một chút, liền cảm thấy đau đớn.
Cô đem bản kí họa đặt lên ngực của mình, tựa hồ làm như vậy thì sẽ có thể gần anh hơn một chút, chỉ là, cô biết rõ, anh chưa từng gần gũi với cô.
Một chút cũng không có.
Hết thảy đều là giả dối, giả dối, chỉ là, tại sao cô vẫn yêu như vậy, đau.
Trên khuôn mặt kia, ngoại trừ sự trắng bệch ra, thì không đem theo một màu sắc nào khác, tay của cô đặt ở trên trán, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào vết thương kia.
Đau đớn, thì ra chính là cái bộ dạng này.
Cô cay đắng cười, Hạ Nhược Tâm, một kẻ mà, cha không thương, mẹ không muốn, không có ai yêu thương.
Cô là một người không được ai yêu thương, là một người không nên tồn tại, bọn họ đều cho là như vậy, chỉ là, đối xử với cô như vậy, thật sự công bằng sao?
Cô muốn khóc lớn một trận, nhưng lại phát hiện, cô sớm đã quen với kiểu khóc đè nén, cô ngẩng đầu, tất cả cảnh vật trước mắt dường như đều trở nên mông lung không rõ ràng.
Ngay đến cả những tấm hình treo trên tường kia cũng thế.
Nếu như có thể, cô muốn muốn làm Hạ Dĩ Hiên, chỉ là, cô là Hạ Nhược Tâm, mẹ của cô không muốn cô, hận cô. Người anh mà cô đợi mười mấy năm không yêu cô, cũng hận cô.
Cô đem tay của mình đặt ở trên đùi, đan lại với nhau, thế giới của cô ngoại trừ hai bàn tay trái và phải, ai có thể nói cho cô biết, cô còn có cái gì.
Mà cái thế giới này còn có cái gì là thật sự, cái gì là giả dối.
Cô tựa vào đầu giường, rụt người lại, độ nóng trên trán, kỳ thật cũng nóng hơn so với người bình thường rất nhiều, cô bị bệnh, mà lại không có ai biết, không ai quan tâm.
"A Luật, em yêu anh, thật sự rất yêu, cầu xin anh đừng rời xa em" Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, cô luôn luôn mơ thấy bóng lưng tuyệt tình của người đàn ông kia, bất luận cô có đuổi theo như thế nào, cũng không thể bắt lấy anh.
Bàn tay đặt ở bên người của cô dùng sắc nắm chặt lại, nhưng lại không biết rằng, thứ cô nắm lấy lại càng đau khổ và tàn nhẫn.
Mà gần đây Sở Luật ở công ty, mặt mày đen thui, làm việc như một cái máy, mà gần đây bọn họ nhận được cái hợp đồng nhiều hơn một tháng của bọn họ, công trạng cũng tăng lên, thế nhưng người thì mệt mỏi quá độ.
Người trong công ty toàn bộ đều phờ phạc, chỉ có Sở Luật một mực ngồi ở trong phòng làm việc, nhìn văn bản tài liệu, phân tích, thậm chí họp, cẩn thận tỉ mỉ.
Cho nên nói, Sở luật người này khả năng thật không phải là người, mà là một cái người máy cấp cao, nếu không nào có người như vậy, làm việc đến bạt mạng.
"Phó tổng giám đốc, người đi khuyên nhủ Tổng giám đốc đi, tiếp tục như vậy nữa, chúng ta thật sự ăn không tiêu, anh ấy không quay về, làm cho mọi người trong công ty cũng tăng ca theo, ngay đến cả dì dọn dẹp cũng oán trách, tất cả mọi người đều không chịu nổi, bằng không chính là thất tình, thêm vài ngày nữa, ai mà chịu được chứ" một đám người đều là vây quanh Đỗ Tĩnh Đường, mà Đỗ Tĩnh Đường lại không ngừng bóp ấn đường, mơ hồ có thể thấy được tơ máu màu đỏ nơi hốc mắt của anh ta, dường như cũng đã mấy ngày không được nghỉ ngơi rồi.
Bọn họ mệt mỏi, mà anh ta cũng mệt mỏi.
Anh ta đã quá mệt mỏi rồi.
Anh ta giơ tay lên, "Gần đây mọi người khổ cực rồi, trong công ty gần đây có hơi bận, nhưng mà mọi người không cần lo lắng, rất nhanh có thể kết thúc rồi, mà mọi người cũng sẽ được ứng với thù lao, xin tin tưởng rằng Sở Thị sẽ không bạc đãi nhân viên đâu."
/2252
|