Chàng trai nắm chặt nắm tay phải, lao người về phía thiếu niên gần nhất, sau đó đấm mạnh vào mặt của đối phương.
Thiếu niên đối mặt với chàng trai tên là Tuấn. Trong giây phút này, hắn lập tức lùi về sau một bước, đồng thời lấy thế quơ tay phải vào má trái của đối phương.
Bốp!
Chàng trai không thể nào né tránh được cú quơ tay của Tuấn. Đầu óc của hắn lập tức choáng váng, nhưng tại điểm đó, hắn vẫn kịp thời đóng cùi chỏ vào cổ của Tuấn.
Trong cú va chạm đầu tiên, cả hai đều ăn thiệt thòi, nhận phải đau đớn. Máu nóng của họ tăng như bốc lửa, khiến hên hai bên sáp vào đánh lá cà một cách giằng co.
Bốp... Bốp! Chàng trai đấm vào mặt của Tuấn, ngay lập tức hắn cũng phải nhận lấy một cú tộn của đối phương.
Tưởng chừng cả hai sẽ ôm nhau, lâm vào thế vật lộn thì bạn của Tuấn bất ngờ phi chân tới. Chàng trai phát hiện đồng bọn của đối phương xông tới nên vội vàng buông Tuấn ra. Nhưng đúng lúc này, Tuấn bỗng nhiên ôm chặt chàng trai và giật ngược chàng trai xuống đất.
Chàng trai mặc dầu có thể vùng vẫy và đẩy văng Tuấn nhưng lúc này đồng bọn của Tuấn đã đạp tới. Bụng của chàng trai luống vào trong 5cm, đồng thời lực kéo của Tuấn và cú đạp của bạn Tuấn khiến cho chàng trai ngã rạp xuống nền đất.
Chàng trai hoàn toàn thất thế. Tuấn và bạn của mình lập tức khóa tứ chi của chàng trai, rồi bắt đầu nện tay trái, đập tay phải.
Bốp...! Bốp...!
A...a...a!
Chàng trai rống lớn. Hắn tập trung tất cả sức mạnh vào hai tay, sau đó hất mạnh. Đáng tiếc, lực lượng của chàng trai chỉ đủ để vùng vẫy một thoáng.
Bốp! Bốp!
A...a...a!
Chàng trai rống lớn hơn. Âm thanh lần này của hắn thêm vào một chút đau đớn.
La La đứng ở bên ngoài, thấy thế, mặc dù sợ nhưng vẫn xông vào. Mục đích của nàng không phải đánh đối phương, mà là ngăn cản hai tên đồng bọn của Phương.
Đúng lúc La La xông tới, thì một bóng người đã tới trước. Hắn ta chính là Minh, một người của Phương. May mắn cho La La và chàng trai đang bị đánh là Minh không có ý định nhập bọn.
Vào khoảng hơn năm phút trước, Minh biết Phương đi gây chuyện với con gái, nên tỏ vẻ coi thường và không thèm tham gia. Hai người bạn còn lại tuy biết việc này không nên, nhưng vẫn cố tình chạy theo. Mục đích ban đầu của họ chủ yếu là xem cho vui. Minh thấy thế, bất đắc dĩ đi theo, nhằm ngăn cản những hành động quá trớn.
So với ba người bạn kia, Minh chín chắn hơn, dẫn tới hắn không hề nôn nóng, mà từ từ thủng thẳng như kiểu đi dạo. Chính vì lẽ đó, hắn ta đến trễ hơn so với hai người bạn của mình. Mãi cho đến khi hắn thấy Phương và một chàng trai đang ẩu đả thì mới tiến tới nhanh hơn. Đáng tiếc, hai người bạn kia không có tính cách giống Minh. Khi họ thấy Phương bị người lạ đánh, thì liền lập tức xông lên hỗ trợ. Minh cũng không hề bất ngờ trước tình huống này, cho nên khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
- Đừng đánh nữa. Đừng đánh nữa...!
Minh vừa lên tiếng can ngăn, vừa lôi Tuấn về phía mình.
Bốp!
Trong lúc Minh định ngăn người bạn thứ hai, thì hắn ta cũng kịp tung thêm một đấm vào mũi của chàng trai đang bị đè dưới đất. Máu mũi người này liền trào ra dữ dội.
- Được rồi, đánh thế là được rồi. Tao biết thằng này, tụi bây dừng lại đi.
Minh kéo người bạn của mình về phía Tuấn, sau đó đứng tại chính giữa, nhằm ngăn ngừa hai bên xông vào đánh tiếp.
Lúc này, Phương đã ngồi dậy, thế nhưng hai tay của hắn đang ôm lấy bụng, chân vẫn không đủ sức đứng lên. Mặt mũi của Phương bầm dập te le, máu mũi chảy từa lưa. Mặc dù như thế, tinh thần của Phương bây giờ vẫn khá ổn định, bởi hắn biết bạn bè của hắn đã xử lý kẻ địch. Thật ra, Phương rất muốn xông lên, đập đối phương một trân, nhưng hiện tại cơ thể của hắn bị thương rất nặng, đầu óc còn chút choáng váng nên không thể nào trả thù được.
Minh nhìn về phía chàng trai. Hắn ta biết người này và đây cũng là nguyên nhân khiến hắn ngăn cản vụ ẩu đả.
Đây chính là Tí, nhà của hắn ở thôn 2, gần chợ Bàn Thạch, mẹ của hắn tên Thúy, từ đó được bạn bè trao tặng danh hiệu “Tí Thúy”. Ở trang thôn 2, Tí không phải thuộc loại đàn anh hay đàn chị, mà hắn là người rất bình thường. Tuy nhiên do Tí rất lanh lẹ, nghĩa khí, lại có chút gan lì nên bạn bè rất tôn trọng hắn.
Hiện tại, má trái của Tí thâm đen, mắt trái bầm tím, mũi dập, máu cam chảy ròng rã. Nhưng so với Phương, thương thế của Tí nhẹ hơn một chút, điều này có lẽ là Minh ngăn cản kịp thời. Thật sự mà nói, Minh và Tí không phải là bạn bè thân thiết. Trước đây, Minh từng gặp Tí trong bàn nhậu của một tên đàn anh trên thị trấn Nam Phương, chứ nếu không phải như vậy thì hắn sẽ chờ đối phương bị đánh một hồi, rồi mới mở miệng khuyên giải.
Tí không hề biết suy nghĩ của Minh nên nhìn Minh với con mắt thân thiện. Mặc dù Tí biết đối phương là bạn của ba tên kia, nhưng Tí vẫn gật đầu và nói nhỏ.
“Cảm ơn.”
Minh gật đầu, sau đó tới đỡ Phương dậy. La La thấy xung đột đã dừng lại nên liền đi đến bên cạnh của Tí. Hai bên nhìn nhau, thật sự không biết mở miệng nói cái gì.
Phe của Phương ở thế mạnh, có quyền lên tiếng, thế nhưng bọn hắn là người đuối lý trước. Còn bên kia, tuy Tí nhiều chuyện nhưng hắn đích thực là người làm đúng. Bây giờ, người thích hợp mở miệng nhất chính là La La, đáng tiếc nàng ta không hề có ý định nói chuyện.
Mãi cho đến khi người dân ở quanh khu vực này đi tới, thì hai bên mới giải tán. Thực chất, người bỏ đi là phe của Phương, bởi vì bọn hắn bị người dân chửi bới tơi bời.
Trong lúc mọi người bắt đầu giải tán, Tí đi về phía chiếc đạp. Hắn dựng nó lên và nhìn La La.
Nhìn khuôn mặt bầm dập của Tí, La La có chút buồn cười, nhưng nàng không đành lòng làm thế.
- Cảm ơn bạn!
La La nhẹ nhàng nói một câu. Tí nghe vậy, liền cười ha ha, sau đó đáp lại.
- Sao không kêu ta là Anh?
- Hơ!
La La thốt ra một tiếng kỳ quái. Nàng cảm thấy người này rất chi là khó hiểu.
- Ta lớn hơn thằng Mạnh ba tháng tuổi, mi gọi nó là anh, thì phải gọi ta là anh chứ?
- Hơ!
La La có đôi chút bất ngờ trước vấn đề của Tí, nhưng do nàng cũng không muốn bàn về chuyện này nên mở miệng lảng tránh.
- Thôi, đừng bàn vấn đề này, giờ mình phải về nhà nấu ăn rồi! Cảm ơn cậu một lần nữa nhé!
Tí thấy La La quay bước rời đi, cho nên vội vàng hô lớn.
- Khoan... khoan... Ta có chuyện muốn hỏi mi.
- Chuyện gì? – La La quay đầu trở lại.
Nghe La La hỏi rất ngắn gọn, Tí cũng có chút bất mãn. Hắn bị như thế này đều là vì nàng ta cả. Đáng lẽ hắn liều mạng như vậy, dù nàng không lấy thân báo đáp, thì cũng phải quan tâm hắn một chút chứ.
“Ai! Thời thế thay đổi, con gái cũng thay đổi theo!”
Mặc dù Tí không thích thái độ của La La, nhưng hắn vẫn không hề tỏ vẻ khó chịu.
- Thằng Mạnh về chưa vậy?
- Chưa, có gì không cậu?
Nghe Tí hỏi tới chuyện của Đại mạnh, vẻ mặt của La La liền hiện ra sắc thái ảm đạm. Tí đứng bên cạnh nhưng không hề chú ý tới việc này, cho nên vẫn thản nhiên nói.
- Cũng không có gì quan trọng hết. Tối hôm qua, ông nội của thằng Mạnh qua nhà ta và nhờ ta đi tìm hắn. Ta đâu có biết gì về hắn, hơn nữa cũng chưa bao giờ nói chuyện, cho nên ta mới tới hỏi mi đây.
- Vậy à! Thật khó hiểu.
La La cảm thấy rất kỳ quái. Người này muốn hỏi, sao lúc sáng không qua lớp hỏi, hà cớ gì lại chạy xuống đây? Thật ra, La La không biết, hôm nay Tí bỏ học đi chơi Võ Lâm Truyền Kỳ nên không hề tới lớp. Huống chi Tí có dự định xuống nhà ngoại của Đại Mạnh. Theo suy nghĩ của Tí, dù La La biết chuyện của Đại Mạnh thì cũng không được bao nhiêu. Nói thế cũng không đúng, thực chất Tí vẫn có ý định hỏi La La, nhưng trước tiên cứ xuống nhà ngoại của Đại Mạnh, nếu không có thì mời tính tiếp. Chính vì cái nguyện nhân này, Tí mới gặp La La và giúp nàng ta một lần.
Tí chẳng biết La La đang khó hiểu chuyện gì, cho nên không để ý. Hắn mở miệng hỏi tiếp.
- Mi mới xuống nhà ngoại thằng Mạnh à?
- Ừ.
- Thế thì ta khỏi phải xuống đó. À, nếu mi nghe tin gì của thằng Mạnh thì nói cho ta biết nghe. Bên nhà nội nó lo lắng lắm.
La La không trả lời, nàng chỉ gật đầu, coi như là đồng ý. Tí thấy thế, liền ngồi lên xe, sau đó nói tiếp.
- Thôi ta đi đây!
- Ừ.
- Móa!
Tí rủa thầm một tiếng, sau đó lẳng lặng đạp xe.
--------------------
Ở tận sa mạc Sahara xa xăm, Đại Mạnh không hề biết những chuyện đang xảy ra ở quê nhà. Vào lúc này, hắn ta đã mở cánh cửa sắt và bước vào căn phòng bên trong. Ở bên trong, khung cảnh hoàn toàn đối lập với bên ngoài. Khắp nơi đều sáng trưng và rõ ràng; không gian bằng phẳng; tường đá, nên đá không hề gồ ghề hay lấp nhấp lô nhô.
Đại Mạnh cảm thấy nơi đây vô cùng vuông vóc, các góc cạnh của căn phòng này y chang một hình lập phương, hơn nữa trắng xóa và rộng khoảng 100 mét.
Từ chỗ cánh cửa sắt, nhìn thằng tới cuối cùng của căn phòng là một căn phòng nhỏ, hình lập phương, trong suốt và rộng khoảng 20 mét vuông. Có thể nói rằng, ánh sáng của căn phòng lớn này đều xuất xứ từ căn phòng nhỏ. Ở chỗ đó, Đại Mạnh thấy một hình ảnh vô cùng quỉ dị.
Căn phòng nhỏ này không có cổng. Nó được gọi là căn phòng bởi vì nó được tạo thành từ các bức tường trong suốt như thủy tinh ngăn chặn. Đại Mạnh thấy hai thứ được đặt ở bên trong. Vật thứ nhất đó là một tảng đá hình cầu, bán kính một mét, màu đen, vô cùng nhẵn nhụi và cân xứng. Vật thứ hai là một chiếc nón to, màu trắng như tuyết, đường kính đáy cỡ 10 mét, trông giống như một chiếc đĩa bay. Đặc biệt, cả hai thứ này đều được ngăn cách ở hai nơi.
Có nghĩa là căn phòng rộng 20 mét được tạo thành từ việc ghép bốn bức tường thủy tinh, một bức ở mặt trên và ba bức tại ba mặt đứng. Riêng mặt đáy và mặt đứng ở phía cuối cùng thì Đại Mạnh không hề thấy rõ, có vẻ như chúng đã sát nhập với mặt nền và bức tường của căn phòng lớn. Ngoài ra, căn phòng nhỏ được một bức tường thủy tinh phân thành hai căn phòng bé. Mục đích của hai căn phòng bé này chính là chứa hai loại vật phẩm đen trắng kì dị kia.
Đại Mạnh từ từ bước về phía bức tường thủy tinh đầu tiên. Mặc dù hắn không biết trong này có cái gì, nhưng hắn hiểu “nơi này vô cùng nguy hiểm.”
Khi Đại Mạnh tới tấm chắn đầu tiên thì hắn mới biết rằng: “Tấm chắn này không phải làm bằng thủy tinh, mà nó là hình phẳng ánh sáng cực mạnh, trong suốt, có dao động nhưng dao động từa tựa như quá trình không khi bị sức nóng chấn động”. Và đúng theo suy nghĩ của Đại Mạnh, căn phòng nhỏ được 6 tấm chắn hợp thành. Nếu như hắn không tới gần thì khó có thể nhận thấy hai tấm chắn đang dung nhập với thành tường và nền phòng.
Đại Mạnh từng sống ở thế kỷ 25, thế nhưng hắn chưa bao giờ thấy tấm chắn kiểu này. Quả thật, người tạo ra những tấm chắn này đã có kỹ thuật mạnh mẽ và vượt thời đại.
.Thời gian lặng lẽ trôi qua, Đại Mạnh vẫn đứng im re một chỗ, chứ không hề dám xông vào bên trong. Hắn biết căn phòng này không những có một bí ẩn vô cùng lớn, mà còn có một mối nguy hiểm đang tiềm tàng. Trong lúc này, hắn nhìn thấy một chiếc nhẫn dính trên tảng đá hình cầu màu đen. Vì thế Đại Mạnh suy đoán rằng, tảng đá này có sức hút như nam châm. Phát hiện việc này, Đại Mạnh vội vàng ra ngoài, kiếm vài viên đá nhỏ.
Quay trở lại căn phòng kì bí, Đại Mạnh ném viên đá vào trong. Tảng đá màu đen lập tức hút lấy viên đá nhỏ. Không những thế, viên đá nhỏ hoàn toàn biến mất. Giống y rằng, nó đã bị tảng đá màu đen phân giải.
Đại Mạnh đã từng thấy một thứ có thể hút và phân giải các vật thể, đó chính là lỗ đen. Nhưng tảng đá này dường như đáng sợ hơn lỗ đen ngàn lần, bởi vì nó đang ở thể rắn, một loại hình mà mắt thường có thể nhận thấy. Còn đối với lỗ đen, không ai có thể thấy được nó. Kĩ thuật của con người chỉ có thể đo năng lượng và dự đoán vị trí tồn tại của lỗ đen.
Ánh mắt của Đại mạnh chuyển sang chiếc đĩa bay. Hắn cũng không biết đây có phải là đĩa bay hay không? Hắn đoán như thế là vì thấy nó có hình dáng khá giống với đĩa bay. Nên biết rằng, ở thế kỷ 25, con người đã bắt đầu hướng tới vũ trụ, những loại “máy phi hành” dưới dạng đĩa bay cũng chẳng có gì hiếm hoi. Đại Mạnh từng là người nắm giữ liên bang, cho nên hắn đã từng gặp và sử dụng những loại vật phẩm này.
Đại Mạnh ném một viên đá nhỏ vào căn phòng chứa chiếc đĩa bay. Ngay lập tức, viên đá dội ngược trở về với tốc độ vô cùng cao. May mắn là Đại Mạnh đã chú tâm đề phòng, ngay lúc hắn ném viên đá vào trong thì liên thay đổi vị trí, nếu không cơ thể của hắn đã bị thủng một lỗ. Kinh khủng nhất là, tuy viên đá bị bắn ra ngoài, nhưng Đại Mạnh không thể phát hiện sự tồn tại của nó, giống y như là nó đã bắn sang không gian khác.
Nếu như không phải Đại Mạnh thấy chiếc đĩa bay có màu trắng tinh, đối lập với màu đen thui thùi lùi của tảng đá, rồi từ đó dự đoán được việc viên đá bị dội ngươc trở về, thì không khéo hắn đã chầu diêm vương. Đại Mạnh ầm thầm líu lưỡi, lực đẩy và lực hút, hai loại đồ vật hoàn toàn đối nghịch với nhau. Chắc vì nguyên nhân này, người ta mới cách biệt chúng ở hai căn phòng riêng biệt.
Thời gian tiếp tục trôi qua, Đại Mạnh vẫn trầm ngâm tại một chỗ. Nhiều lúc hắn muốn bỏ đi, nhưng chẳng biết một thứ gì cuốn hút lấy hắn. Hai thứ này giống như kích thích tinh thần của Đại Mạnh. Dường như một âm thanh nào đó văng vẳng trong đầu của hắn.
“Đến đây đi, có xông vào nguy hiểm thì mới có thể tìm thấy báu vật, có liều mạng thì mới có thể đạt được đỉnh cao.”
Hít sâu vào một hơi, Đại Mạnh cố gắng loại bỏ dòng suy nghĩ này. Hắn không hiểu tại sao mình lại nổi lên cái khát vọng này. Phải biết rằng, Đại Mạnh quay về thế giới này là để tìm kiếm mục đích sống, chứ không phải truy cầu đỉnh cao. Cho dù hắn ta muốn tăng thực lực thì cũng bởi do phải qua Mỹ, xử lý một số chuyện. Sau đó vì đối mặt với chết, Đại Mạnh càng bức thiết tăng cao thực lực, nhằm tìm kiếm giáo sư Bang.
“Ngươi không muốn biết bí mật ở nơi này à? Người nghĩ người đó có thể cứu mạng của ngươi sao? Đến đây đi, nó có thể giúp ngươi thoát chết, khiến ngươi hiểu mục đích của tồn tại?”
Suy nghĩ này là của ai? Của hắn, hay là của người nào? Giờ khắc này, đầu óc của Đại Mạnh đã hoàn toàn lọt vào sương mù.
Không biết bao lâu trôi qua, Đại Mạnh đột nhiên đứng dậy. Hắn quyết định đi vào bên trong, bởi vì hắn tò mò, bởi vì hắn không còn gì để sợ hãi.
Chiếc nhẫn trên tảng đá là cái gì, tại sao nó không bị phân giải? Người đàn ông đó là ai, âm mưu của hắn là gì?
“Ha ha!”
Đại Mạnh cười một tiếng mỉa mai. Hắn cần gì phải quan tâm nhiều đến thế. Nếu đó là âm mưu dành cho hắn thì hắn sẽ phải đối mặt. Còn bây giờ, hắn muốn tiến vào bên trong, đó là căn phòng chứa tảng đá. Nguyên nhân không phải là hắn không sợ, cũng không phải vì bản năng muốn cầu sinh, và chắc chắn rằng không phải là vì hắn muốn đối mặt với tất cả âm mưu.
Thiếu niên đối mặt với chàng trai tên là Tuấn. Trong giây phút này, hắn lập tức lùi về sau một bước, đồng thời lấy thế quơ tay phải vào má trái của đối phương.
Bốp!
Chàng trai không thể nào né tránh được cú quơ tay của Tuấn. Đầu óc của hắn lập tức choáng váng, nhưng tại điểm đó, hắn vẫn kịp thời đóng cùi chỏ vào cổ của Tuấn.
Trong cú va chạm đầu tiên, cả hai đều ăn thiệt thòi, nhận phải đau đớn. Máu nóng của họ tăng như bốc lửa, khiến hên hai bên sáp vào đánh lá cà một cách giằng co.
Bốp... Bốp! Chàng trai đấm vào mặt của Tuấn, ngay lập tức hắn cũng phải nhận lấy một cú tộn của đối phương.
Tưởng chừng cả hai sẽ ôm nhau, lâm vào thế vật lộn thì bạn của Tuấn bất ngờ phi chân tới. Chàng trai phát hiện đồng bọn của đối phương xông tới nên vội vàng buông Tuấn ra. Nhưng đúng lúc này, Tuấn bỗng nhiên ôm chặt chàng trai và giật ngược chàng trai xuống đất.
Chàng trai mặc dầu có thể vùng vẫy và đẩy văng Tuấn nhưng lúc này đồng bọn của Tuấn đã đạp tới. Bụng của chàng trai luống vào trong 5cm, đồng thời lực kéo của Tuấn và cú đạp của bạn Tuấn khiến cho chàng trai ngã rạp xuống nền đất.
Chàng trai hoàn toàn thất thế. Tuấn và bạn của mình lập tức khóa tứ chi của chàng trai, rồi bắt đầu nện tay trái, đập tay phải.
Bốp...! Bốp...!
A...a...a!
Chàng trai rống lớn. Hắn tập trung tất cả sức mạnh vào hai tay, sau đó hất mạnh. Đáng tiếc, lực lượng của chàng trai chỉ đủ để vùng vẫy một thoáng.
Bốp! Bốp!
A...a...a!
Chàng trai rống lớn hơn. Âm thanh lần này của hắn thêm vào một chút đau đớn.
La La đứng ở bên ngoài, thấy thế, mặc dù sợ nhưng vẫn xông vào. Mục đích của nàng không phải đánh đối phương, mà là ngăn cản hai tên đồng bọn của Phương.
Đúng lúc La La xông tới, thì một bóng người đã tới trước. Hắn ta chính là Minh, một người của Phương. May mắn cho La La và chàng trai đang bị đánh là Minh không có ý định nhập bọn.
Vào khoảng hơn năm phút trước, Minh biết Phương đi gây chuyện với con gái, nên tỏ vẻ coi thường và không thèm tham gia. Hai người bạn còn lại tuy biết việc này không nên, nhưng vẫn cố tình chạy theo. Mục đích ban đầu của họ chủ yếu là xem cho vui. Minh thấy thế, bất đắc dĩ đi theo, nhằm ngăn cản những hành động quá trớn.
So với ba người bạn kia, Minh chín chắn hơn, dẫn tới hắn không hề nôn nóng, mà từ từ thủng thẳng như kiểu đi dạo. Chính vì lẽ đó, hắn ta đến trễ hơn so với hai người bạn của mình. Mãi cho đến khi hắn thấy Phương và một chàng trai đang ẩu đả thì mới tiến tới nhanh hơn. Đáng tiếc, hai người bạn kia không có tính cách giống Minh. Khi họ thấy Phương bị người lạ đánh, thì liền lập tức xông lên hỗ trợ. Minh cũng không hề bất ngờ trước tình huống này, cho nên khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
- Đừng đánh nữa. Đừng đánh nữa...!
Minh vừa lên tiếng can ngăn, vừa lôi Tuấn về phía mình.
Bốp!
Trong lúc Minh định ngăn người bạn thứ hai, thì hắn ta cũng kịp tung thêm một đấm vào mũi của chàng trai đang bị đè dưới đất. Máu mũi người này liền trào ra dữ dội.
- Được rồi, đánh thế là được rồi. Tao biết thằng này, tụi bây dừng lại đi.
Minh kéo người bạn của mình về phía Tuấn, sau đó đứng tại chính giữa, nhằm ngăn ngừa hai bên xông vào đánh tiếp.
Lúc này, Phương đã ngồi dậy, thế nhưng hai tay của hắn đang ôm lấy bụng, chân vẫn không đủ sức đứng lên. Mặt mũi của Phương bầm dập te le, máu mũi chảy từa lưa. Mặc dù như thế, tinh thần của Phương bây giờ vẫn khá ổn định, bởi hắn biết bạn bè của hắn đã xử lý kẻ địch. Thật ra, Phương rất muốn xông lên, đập đối phương một trân, nhưng hiện tại cơ thể của hắn bị thương rất nặng, đầu óc còn chút choáng váng nên không thể nào trả thù được.
Minh nhìn về phía chàng trai. Hắn ta biết người này và đây cũng là nguyên nhân khiến hắn ngăn cản vụ ẩu đả.
Đây chính là Tí, nhà của hắn ở thôn 2, gần chợ Bàn Thạch, mẹ của hắn tên Thúy, từ đó được bạn bè trao tặng danh hiệu “Tí Thúy”. Ở trang thôn 2, Tí không phải thuộc loại đàn anh hay đàn chị, mà hắn là người rất bình thường. Tuy nhiên do Tí rất lanh lẹ, nghĩa khí, lại có chút gan lì nên bạn bè rất tôn trọng hắn.
Hiện tại, má trái của Tí thâm đen, mắt trái bầm tím, mũi dập, máu cam chảy ròng rã. Nhưng so với Phương, thương thế của Tí nhẹ hơn một chút, điều này có lẽ là Minh ngăn cản kịp thời. Thật sự mà nói, Minh và Tí không phải là bạn bè thân thiết. Trước đây, Minh từng gặp Tí trong bàn nhậu của một tên đàn anh trên thị trấn Nam Phương, chứ nếu không phải như vậy thì hắn sẽ chờ đối phương bị đánh một hồi, rồi mới mở miệng khuyên giải.
Tí không hề biết suy nghĩ của Minh nên nhìn Minh với con mắt thân thiện. Mặc dù Tí biết đối phương là bạn của ba tên kia, nhưng Tí vẫn gật đầu và nói nhỏ.
“Cảm ơn.”
Minh gật đầu, sau đó tới đỡ Phương dậy. La La thấy xung đột đã dừng lại nên liền đi đến bên cạnh của Tí. Hai bên nhìn nhau, thật sự không biết mở miệng nói cái gì.
Phe của Phương ở thế mạnh, có quyền lên tiếng, thế nhưng bọn hắn là người đuối lý trước. Còn bên kia, tuy Tí nhiều chuyện nhưng hắn đích thực là người làm đúng. Bây giờ, người thích hợp mở miệng nhất chính là La La, đáng tiếc nàng ta không hề có ý định nói chuyện.
Mãi cho đến khi người dân ở quanh khu vực này đi tới, thì hai bên mới giải tán. Thực chất, người bỏ đi là phe của Phương, bởi vì bọn hắn bị người dân chửi bới tơi bời.
Trong lúc mọi người bắt đầu giải tán, Tí đi về phía chiếc đạp. Hắn dựng nó lên và nhìn La La.
Nhìn khuôn mặt bầm dập của Tí, La La có chút buồn cười, nhưng nàng không đành lòng làm thế.
- Cảm ơn bạn!
La La nhẹ nhàng nói một câu. Tí nghe vậy, liền cười ha ha, sau đó đáp lại.
- Sao không kêu ta là Anh?
- Hơ!
La La thốt ra một tiếng kỳ quái. Nàng cảm thấy người này rất chi là khó hiểu.
- Ta lớn hơn thằng Mạnh ba tháng tuổi, mi gọi nó là anh, thì phải gọi ta là anh chứ?
- Hơ!
La La có đôi chút bất ngờ trước vấn đề của Tí, nhưng do nàng cũng không muốn bàn về chuyện này nên mở miệng lảng tránh.
- Thôi, đừng bàn vấn đề này, giờ mình phải về nhà nấu ăn rồi! Cảm ơn cậu một lần nữa nhé!
Tí thấy La La quay bước rời đi, cho nên vội vàng hô lớn.
- Khoan... khoan... Ta có chuyện muốn hỏi mi.
- Chuyện gì? – La La quay đầu trở lại.
Nghe La La hỏi rất ngắn gọn, Tí cũng có chút bất mãn. Hắn bị như thế này đều là vì nàng ta cả. Đáng lẽ hắn liều mạng như vậy, dù nàng không lấy thân báo đáp, thì cũng phải quan tâm hắn một chút chứ.
“Ai! Thời thế thay đổi, con gái cũng thay đổi theo!”
Mặc dù Tí không thích thái độ của La La, nhưng hắn vẫn không hề tỏ vẻ khó chịu.
- Thằng Mạnh về chưa vậy?
- Chưa, có gì không cậu?
Nghe Tí hỏi tới chuyện của Đại mạnh, vẻ mặt của La La liền hiện ra sắc thái ảm đạm. Tí đứng bên cạnh nhưng không hề chú ý tới việc này, cho nên vẫn thản nhiên nói.
- Cũng không có gì quan trọng hết. Tối hôm qua, ông nội của thằng Mạnh qua nhà ta và nhờ ta đi tìm hắn. Ta đâu có biết gì về hắn, hơn nữa cũng chưa bao giờ nói chuyện, cho nên ta mới tới hỏi mi đây.
- Vậy à! Thật khó hiểu.
La La cảm thấy rất kỳ quái. Người này muốn hỏi, sao lúc sáng không qua lớp hỏi, hà cớ gì lại chạy xuống đây? Thật ra, La La không biết, hôm nay Tí bỏ học đi chơi Võ Lâm Truyền Kỳ nên không hề tới lớp. Huống chi Tí có dự định xuống nhà ngoại của Đại Mạnh. Theo suy nghĩ của Tí, dù La La biết chuyện của Đại Mạnh thì cũng không được bao nhiêu. Nói thế cũng không đúng, thực chất Tí vẫn có ý định hỏi La La, nhưng trước tiên cứ xuống nhà ngoại của Đại Mạnh, nếu không có thì mời tính tiếp. Chính vì cái nguyện nhân này, Tí mới gặp La La và giúp nàng ta một lần.
Tí chẳng biết La La đang khó hiểu chuyện gì, cho nên không để ý. Hắn mở miệng hỏi tiếp.
- Mi mới xuống nhà ngoại thằng Mạnh à?
- Ừ.
- Thế thì ta khỏi phải xuống đó. À, nếu mi nghe tin gì của thằng Mạnh thì nói cho ta biết nghe. Bên nhà nội nó lo lắng lắm.
La La không trả lời, nàng chỉ gật đầu, coi như là đồng ý. Tí thấy thế, liền ngồi lên xe, sau đó nói tiếp.
- Thôi ta đi đây!
- Ừ.
- Móa!
Tí rủa thầm một tiếng, sau đó lẳng lặng đạp xe.
--------------------
Ở tận sa mạc Sahara xa xăm, Đại Mạnh không hề biết những chuyện đang xảy ra ở quê nhà. Vào lúc này, hắn ta đã mở cánh cửa sắt và bước vào căn phòng bên trong. Ở bên trong, khung cảnh hoàn toàn đối lập với bên ngoài. Khắp nơi đều sáng trưng và rõ ràng; không gian bằng phẳng; tường đá, nên đá không hề gồ ghề hay lấp nhấp lô nhô.
Đại Mạnh cảm thấy nơi đây vô cùng vuông vóc, các góc cạnh của căn phòng này y chang một hình lập phương, hơn nữa trắng xóa và rộng khoảng 100 mét.
Từ chỗ cánh cửa sắt, nhìn thằng tới cuối cùng của căn phòng là một căn phòng nhỏ, hình lập phương, trong suốt và rộng khoảng 20 mét vuông. Có thể nói rằng, ánh sáng của căn phòng lớn này đều xuất xứ từ căn phòng nhỏ. Ở chỗ đó, Đại Mạnh thấy một hình ảnh vô cùng quỉ dị.
Căn phòng nhỏ này không có cổng. Nó được gọi là căn phòng bởi vì nó được tạo thành từ các bức tường trong suốt như thủy tinh ngăn chặn. Đại Mạnh thấy hai thứ được đặt ở bên trong. Vật thứ nhất đó là một tảng đá hình cầu, bán kính một mét, màu đen, vô cùng nhẵn nhụi và cân xứng. Vật thứ hai là một chiếc nón to, màu trắng như tuyết, đường kính đáy cỡ 10 mét, trông giống như một chiếc đĩa bay. Đặc biệt, cả hai thứ này đều được ngăn cách ở hai nơi.
Có nghĩa là căn phòng rộng 20 mét được tạo thành từ việc ghép bốn bức tường thủy tinh, một bức ở mặt trên và ba bức tại ba mặt đứng. Riêng mặt đáy và mặt đứng ở phía cuối cùng thì Đại Mạnh không hề thấy rõ, có vẻ như chúng đã sát nhập với mặt nền và bức tường của căn phòng lớn. Ngoài ra, căn phòng nhỏ được một bức tường thủy tinh phân thành hai căn phòng bé. Mục đích của hai căn phòng bé này chính là chứa hai loại vật phẩm đen trắng kì dị kia.
Đại Mạnh từ từ bước về phía bức tường thủy tinh đầu tiên. Mặc dù hắn không biết trong này có cái gì, nhưng hắn hiểu “nơi này vô cùng nguy hiểm.”
Khi Đại Mạnh tới tấm chắn đầu tiên thì hắn mới biết rằng: “Tấm chắn này không phải làm bằng thủy tinh, mà nó là hình phẳng ánh sáng cực mạnh, trong suốt, có dao động nhưng dao động từa tựa như quá trình không khi bị sức nóng chấn động”. Và đúng theo suy nghĩ của Đại Mạnh, căn phòng nhỏ được 6 tấm chắn hợp thành. Nếu như hắn không tới gần thì khó có thể nhận thấy hai tấm chắn đang dung nhập với thành tường và nền phòng.
Đại Mạnh từng sống ở thế kỷ 25, thế nhưng hắn chưa bao giờ thấy tấm chắn kiểu này. Quả thật, người tạo ra những tấm chắn này đã có kỹ thuật mạnh mẽ và vượt thời đại.
.Thời gian lặng lẽ trôi qua, Đại Mạnh vẫn đứng im re một chỗ, chứ không hề dám xông vào bên trong. Hắn biết căn phòng này không những có một bí ẩn vô cùng lớn, mà còn có một mối nguy hiểm đang tiềm tàng. Trong lúc này, hắn nhìn thấy một chiếc nhẫn dính trên tảng đá hình cầu màu đen. Vì thế Đại Mạnh suy đoán rằng, tảng đá này có sức hút như nam châm. Phát hiện việc này, Đại Mạnh vội vàng ra ngoài, kiếm vài viên đá nhỏ.
Quay trở lại căn phòng kì bí, Đại Mạnh ném viên đá vào trong. Tảng đá màu đen lập tức hút lấy viên đá nhỏ. Không những thế, viên đá nhỏ hoàn toàn biến mất. Giống y rằng, nó đã bị tảng đá màu đen phân giải.
Đại Mạnh đã từng thấy một thứ có thể hút và phân giải các vật thể, đó chính là lỗ đen. Nhưng tảng đá này dường như đáng sợ hơn lỗ đen ngàn lần, bởi vì nó đang ở thể rắn, một loại hình mà mắt thường có thể nhận thấy. Còn đối với lỗ đen, không ai có thể thấy được nó. Kĩ thuật của con người chỉ có thể đo năng lượng và dự đoán vị trí tồn tại của lỗ đen.
Ánh mắt của Đại mạnh chuyển sang chiếc đĩa bay. Hắn cũng không biết đây có phải là đĩa bay hay không? Hắn đoán như thế là vì thấy nó có hình dáng khá giống với đĩa bay. Nên biết rằng, ở thế kỷ 25, con người đã bắt đầu hướng tới vũ trụ, những loại “máy phi hành” dưới dạng đĩa bay cũng chẳng có gì hiếm hoi. Đại Mạnh từng là người nắm giữ liên bang, cho nên hắn đã từng gặp và sử dụng những loại vật phẩm này.
Đại Mạnh ném một viên đá nhỏ vào căn phòng chứa chiếc đĩa bay. Ngay lập tức, viên đá dội ngược trở về với tốc độ vô cùng cao. May mắn là Đại Mạnh đã chú tâm đề phòng, ngay lúc hắn ném viên đá vào trong thì liên thay đổi vị trí, nếu không cơ thể của hắn đã bị thủng một lỗ. Kinh khủng nhất là, tuy viên đá bị bắn ra ngoài, nhưng Đại Mạnh không thể phát hiện sự tồn tại của nó, giống y như là nó đã bắn sang không gian khác.
Nếu như không phải Đại Mạnh thấy chiếc đĩa bay có màu trắng tinh, đối lập với màu đen thui thùi lùi của tảng đá, rồi từ đó dự đoán được việc viên đá bị dội ngươc trở về, thì không khéo hắn đã chầu diêm vương. Đại Mạnh ầm thầm líu lưỡi, lực đẩy và lực hút, hai loại đồ vật hoàn toàn đối nghịch với nhau. Chắc vì nguyên nhân này, người ta mới cách biệt chúng ở hai căn phòng riêng biệt.
Thời gian tiếp tục trôi qua, Đại Mạnh vẫn trầm ngâm tại một chỗ. Nhiều lúc hắn muốn bỏ đi, nhưng chẳng biết một thứ gì cuốn hút lấy hắn. Hai thứ này giống như kích thích tinh thần của Đại Mạnh. Dường như một âm thanh nào đó văng vẳng trong đầu của hắn.
“Đến đây đi, có xông vào nguy hiểm thì mới có thể tìm thấy báu vật, có liều mạng thì mới có thể đạt được đỉnh cao.”
Hít sâu vào một hơi, Đại Mạnh cố gắng loại bỏ dòng suy nghĩ này. Hắn không hiểu tại sao mình lại nổi lên cái khát vọng này. Phải biết rằng, Đại Mạnh quay về thế giới này là để tìm kiếm mục đích sống, chứ không phải truy cầu đỉnh cao. Cho dù hắn ta muốn tăng thực lực thì cũng bởi do phải qua Mỹ, xử lý một số chuyện. Sau đó vì đối mặt với chết, Đại Mạnh càng bức thiết tăng cao thực lực, nhằm tìm kiếm giáo sư Bang.
“Ngươi không muốn biết bí mật ở nơi này à? Người nghĩ người đó có thể cứu mạng của ngươi sao? Đến đây đi, nó có thể giúp ngươi thoát chết, khiến ngươi hiểu mục đích của tồn tại?”
Suy nghĩ này là của ai? Của hắn, hay là của người nào? Giờ khắc này, đầu óc của Đại Mạnh đã hoàn toàn lọt vào sương mù.
Không biết bao lâu trôi qua, Đại Mạnh đột nhiên đứng dậy. Hắn quyết định đi vào bên trong, bởi vì hắn tò mò, bởi vì hắn không còn gì để sợ hãi.
Chiếc nhẫn trên tảng đá là cái gì, tại sao nó không bị phân giải? Người đàn ông đó là ai, âm mưu của hắn là gì?
“Ha ha!”
Đại Mạnh cười một tiếng mỉa mai. Hắn cần gì phải quan tâm nhiều đến thế. Nếu đó là âm mưu dành cho hắn thì hắn sẽ phải đối mặt. Còn bây giờ, hắn muốn tiến vào bên trong, đó là căn phòng chứa tảng đá. Nguyên nhân không phải là hắn không sợ, cũng không phải vì bản năng muốn cầu sinh, và chắc chắn rằng không phải là vì hắn muốn đối mặt với tất cả âm mưu.
/58
|