Theo tiến triển của lịch sử, lúc này Lý Thiên đã cứu một nhóm khoa học, từ đó thân phận bị tiết lộ và Ác Quỷ đã ra lệnh cho Anderson đuổi bắt. Bây giờ Lý Thiên được giải thoát, nghĩa là Đại Mạnh tiếp tục thay đổi lịch sử. “Được rồi, thay đổi thì thay đổi!” Đại Mạnh than thầm một câu, sau đó mở miệng.
- Tôi là Vô Danh. – Lúc này, Đại Mạnh không dùng tiếng anh để giao tiếp, mà là dùng tiếng trung.
- Cậu là người Trung Quốc? Ha ha...!
Lý Thiên rất ngạc nhiên, nhưng vui vẻ mới là lớn nhất. Đồng hương cứu đồng hương, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đúng với lẽ trời đất), huống gì Lý Minh cũng rất hi vọng, cường giả trên thế giới đều là người nước mình. Tất nhiên, chỉ là mong muốn mà thôi.
Đại Mạnh chỉ mỉm cười một cái. Hắn không hề lắc đầu, cũng chẳng hề gật đầu. Hắn muốn đối phương lọt vào mê cung, chìm trong sương mù, thích đoán gì thì đoán. Thật sự mà nói, ba xạo là một việc rất nhàm chán, thế nhưng Đại Mạnh bắt buộc phải làm thế. Lúc này hắn đã đoán được vị trí của giáo sư Bang, nếu có thời gian, hắn sẽ sang Trung Quốc, đột nhập vào Long tổ. Bây giờ hắn nói thật, e rằng sẽ có nguy hiểm lớn. Trung Quốc đầm rồng, hang hổ. Chưa nói đâu xa, kẻ trước mắt Đại Mạnh là ví dụ điển hình nhất. Chỉ mới hai mươi tuổi, hắn đã là sát thủ đỉnh cấp.
Thiên tài trong thiên tài, cụm từ này không thể nào đánh giá tư chất của Lý Thiên, ở đây ta phải hình dung là quái thai trong quái thai. Vì sao phải dùng từ ghê gớm như thế này? Bởi vì năm 25 tuổi, Lý Thiên trở thành Tự Nhiên Tiến Hóa Giả. Tuy bây giờ hắn chưa thức tỉnh, nhưng ai biết khi hắn trở về có thức tỉnh không?
Thức tỉnh là quá trình tự nhiên. Dù người ta không bị môi trường xung quanh tác động thì họ cũng sẽ tiến hóa. Chẳng qua là nhanh hay chậm mà thôi.
Đại Mạnh tự dưng nổi lên ý định giết người. Lý Thiên cảm nhận được sát khí trên người Đại Mạnh, liền nhíu mày, đồng thời cũng lên tinh thần chiến đấu. May mắn cho hắn, sát khí chỉ lóe một cái thôi.
Đại Mạnh không thể làm thế. Máu lạnh của hắn đã chôn vùi trong thời gian. Chính xác là đã bị một cô gái xóa nhòa. Từ lúc đó, hắn chỉ đối phó với người có khả năng gây hại cho mình, chứ không hề giết chóc lung tung. Hiện tại Lý Thiên chẳng làm gì hắn cả, huống chi người ta còn cảm kích hắn.
Ác cái là, Lý Thiên có khả năng gây hại cho hắn. Ý định của Đại Mạnh là phải Trung Quốc, sau đó dụ dỗ giáo sư Bang rời đi. Nếu Long tổ là người nắm giữ giáo sư, rõ ràng Đại Mạnh và Lý Thiên sẽ đối đầu.
Lý Thiên – người này chỉ có thể bạn, hoặc là kẻ không quen biết, chứ không được là địch. Nếu là địch thì phải bóp chết hắn ngay. Đại Mạnh cảm thấy vô cùng đau đầu. Giáo sư Bang là người quá quan trọng, bởi ông ta có khả năng cứu hắn. Đại Mạnh không thể nào từ bỏ được.
“Được rồi, chắc tới lúc đó cậu sẽ không có mặt.” Đại Mạnh thầm biện một lý do, rồi lên tiếng.
- Cậu biết phương hướng “Sa Mạc Giết Chóc” không?
- Của Bravo hay của Ác Quỷ?
- Bravo.
- Vậy thì đi về hướng Tây Nam. – Lý Thiên vừa nói vừa chỉ tay.
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Đại Mạnh rời đi, Lý Thiên thở phào nhẹ nhỏm. Vừa rồi, đối phương mang cho hắn một cảm giác vô cùng áp bách; y như kiểu, hắn sẽ bị giết chết, đơn giản và nhẹ nhàng. Mặc dù không hiểu tại sao người đó lại nổi lên sát khí với hắn nhưng Lý Thiên không dám hỏi nhiều. Vào lúc này, hắn ta nên rời khỏi đây.
Lý Thiên nhìn thân thể, sau đó nhìn bầu trời. Thương thế của hắn quá nặng, chẳng biết có thể vượt qua sa mạc không? Đối chuyện về nước, Lý Thiên chưa tính tới? Thức ăn, nước uống trong sa mạc, điều này làm cho hắn đau đầu và quẫn bách. Nếu như hắn không tìm được một ốc đảo e rằng phải bỏ xác nơi đây. Còn hai vấn đề khác cũng khá quan trọng, tiền để rời đi và làm sao để tránh thoát bàn tay của Ác Quỷ.
Đúng lúc này, một người đàn ông lùn cưỡi lạc đi tới. Nhìn thấy thân ảnh này, bàn chân hắn run run, tay của hắn rút súng đề phòng.
- Cầm lấy.
Bịch! – Một chiếc ba lô bay về phía Lý Thiên.
Đây không phải là thay đổi ý định. Lý Thiên bất ngờ trước hành động này. Đối diện với hắn, người đàn ông cũng chỉ cười nhạt, rồi rời đi. Hắn ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao hắn phải giúp đỡ đối phương? Chẳng lẽ vì đó là một thiên tài.
----------
Đại Mạnh đi về hướng tây nam. Lúc này hắn chẳng hề sợ Ác Quỷ hay Anderson. Mặc dù tổ chức này có rất nhiều cơ sở ngầm trên thế giới, nhưng hắn đã hóa trang rồi. Khuôn mặt bây giờ của hắn khác hoàn toàn lúc gặp Rock và San. Đại Mạnh biết, có khả năng sẽ đụng người của Bravo và Ác Quỷ trên sa mạc. Xui xẻo hơn, hắn còn phải giết vài tên biến thái. Thế nên hắn bắt buộc phải hóa trang. Đại Mạnh không thích rắc rối.
Trời lại từ từ chuyển đêm, ngày lại chầm chầm bừng sáng. Lạc đà vẫn luôn luôn cõng Đại Mạnh. Hăn cứ đi, đi mãi, đi trên vùng cát nóng. Thời gian trôi qua, cũng biết bao lâu, cuối cùng lạc đà cũng mang hắn vào “Sa Mạc Giết Chóc”;
Cảnh vật ở đây rất quen thuộc, hàng loạt kỷ niệm từ từ tràn về đầu của hắn. Lúc thì giết người, lúc thì tính kế, nào là Rom, nào là Meo... những thứ này chẳng có cái nào là tốt đẹp cả. Đại Mạnh hít vào một hơi, cố gắng loại bỏ dòng ký ức lung tung. Hắn thúc giục lạc đà về phía trước.
Cuối cùng đã đến. Khắp nơi vẫn toàn là cát với cát. Chẳng qua chỗ này có chút đặc biệt hơn. Phía phương nam xa xa, những ngọn đồi cát đang bị gió thổi mịt mù, cát bay tứ tung. Vòng về hướng tây nam, các ngọn đồi chỉ là những bồn cát nhấp nhô. Khung cảnh hai bên từ cao đến thấp, kết hợp với những lèn sóng bồng bềnh tạo nên một mái tóc dài mượt mà.
Đại Mạnh đang đối diện với khung cảnh đó. Cách vị trí của hắn một trăm mét về phía trước, có một mặt phẳng cát đậm, hình như đang yên lặng chờ ai đó. Đừng vọng tưởng, không ai có thể ngờ được rằng, chỗ này là một hiểm địa. Nói chính xác hơn, nơi đây là hố chôn người. Chỉ cần bất cẩn một chút thôi, người lọt vào sẽ không còn đường sống.
Đại Mạnh nhảy xuống đất, sau đó lấy một số vật phẩm trên thân lạc đà. Thứ đầu tiên mà hắn lấy là một cuộn dây, dài hơn 1000 mét, tuy nhỏ nhưng bền chắc. Cái thứ hai là ba ống cây, to và dài cỡ một mét. Đây là những ống sắt có khả năng thu gọn (giống như cần câu xếp). Đại Mạnh kéo nhẹ một cái, ngay lập tức ống sắt liền dài ra.
Tìm một vị trí thích hợp, Đại Mạnh dùng tất cả sức lực, đâm từng ống cây xuống nền cát, đồng thời phân bố ba ống theo kiểu kiềng ba chân. Tới khi cảm thấy mọi thứ đã chắc chắn, Đại Mạnh ràng một đầu dây vào ba ống sắt, sau đó cột đầu dây kia vào người.
Đại Mạnh lại đi về chỗ lạc đà. Hắn vuốt lạc đà một cái, cột nó vào đầu sợi dây (gần chỗ ba ống cây), sau đó đổ nước vào thau. Hắn không biết mình sẽ đi xuống phía dưới bao lâu.
Đại Mạnh quấn một cái bao ni lông lớn vào đầu, cột chặt, không để hở. Cuối cùng, hắn nhảy vào vùng cát lún.
------------------
Đại Mạnh chìm từ từ xuống lòng cát, chẳng hề biết đến thời gian. Xung quanh nơi hắn tối đen như mực, khắp nơi toàn là cát với cát, cảm giác vô cùng khó chịu.
Đại Mạnh hớp vào một hơi, đây đã là ngụm thứ năm mươi mốt, Ô xi trong bao ni lông bắt đầu cạn kiệt. Hắn chẳng biết dưỡng khí có đủ không, nếu như hắn cảm thấy khó thở thì bắt buộc phải kéo dây để trồi lên. Thật ra, lúc đầu hắn cũng định mua bình ô xi, nhưng cảm thấy rắc rối nên bỏ qua. Huống chi hắn cảm thấy không cần thiết cho lắm.
Đại Mạnh đã từng dùng cách này để thoát khốn một lần.
Đôi chân của Đại Mạnh chợt chạm đất. Hắn thầm vui vẻ trong lòng. Tiếp theo đó, hắn mò mẫm xung quanh. Mặc dù Đại Mạnh không thấy gì cả, nhưng hắn vẫn cố gắng di chuyển về một hướng. Đất cát rịt tốc độ lại nhưng chân hắn vẫn cứ bước, đôi tay của hắn quằn quại như người đang bơi.
Roạt roạt...! Một vài âm thanh khe khẽ vang lên, tuy không nhìn thấy gì nhưng Đại Mạnh biết đã đụng thứ gì. Đó là những bộ xương. Không rõ là xương người hay xương thú. Lâu lâu hắn còn chạm vào những thứ mềm mềm, đây rõ ràng là những xác chết.
Sau hai lần lầm hướng, rốt cuộc Đại Mạnh cũng chạm được thành đất. Đất ở đây không phải cát, Đại Mạnh cũng không biết đất gì, nhưng vô cùng cứng rắn. Hắn lập tức lần và bò lên, vài chục giây sau đó, Đại Mạnh chạm vào một khoảng không. Hắn biết đó là miệng hoang động.
Đại Mạnh chui vào bên trong và bước đi.
Cảnh vật bên trong không thay đổi bao nhiêu.
Đại Mạnh vừa mới bước ra khỏi hầm động, cho nên chỗ hắn đứng vẫn là nền đất đá gồ ghề. Phía trước của hắn là một không gian rộng, được cấu tạo như một ngôi nhà, có cửa và có phòng. Tất nhiên đây không phải là một ngôi nhà, mà chỉ là bên trong của ngôi nhà.
Ở bên ngoài ngoài, mọi thứ là tối thui, nhưng trong không gian này lại khác. Từ trên mặt đất, kéo lên nền tường, mọi thứ đều được phủ một lớp lân quang, đặc biệt ở vài chỗ còn có vài bình ánh sáng lỏng. Khắp nơi đều mờ mờ, huyền huyền và ảo ảo, tuy không soi rõ hết nhưng cũng đủ để nhìn.
Đại Mạnh mở cửa, hắn hô to.
- Có ai không?
Không gian văng vẳng giọng nói của hắn, rồi sau đó, một âm thanh trả lời.
- Có ai không?
Đây chỉ là tiếng vọng trở về.
- Tôi là Vô Danh. – Lúc này, Đại Mạnh không dùng tiếng anh để giao tiếp, mà là dùng tiếng trung.
- Cậu là người Trung Quốc? Ha ha...!
Lý Thiên rất ngạc nhiên, nhưng vui vẻ mới là lớn nhất. Đồng hương cứu đồng hương, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đúng với lẽ trời đất), huống gì Lý Minh cũng rất hi vọng, cường giả trên thế giới đều là người nước mình. Tất nhiên, chỉ là mong muốn mà thôi.
Đại Mạnh chỉ mỉm cười một cái. Hắn không hề lắc đầu, cũng chẳng hề gật đầu. Hắn muốn đối phương lọt vào mê cung, chìm trong sương mù, thích đoán gì thì đoán. Thật sự mà nói, ba xạo là một việc rất nhàm chán, thế nhưng Đại Mạnh bắt buộc phải làm thế. Lúc này hắn đã đoán được vị trí của giáo sư Bang, nếu có thời gian, hắn sẽ sang Trung Quốc, đột nhập vào Long tổ. Bây giờ hắn nói thật, e rằng sẽ có nguy hiểm lớn. Trung Quốc đầm rồng, hang hổ. Chưa nói đâu xa, kẻ trước mắt Đại Mạnh là ví dụ điển hình nhất. Chỉ mới hai mươi tuổi, hắn đã là sát thủ đỉnh cấp.
Thiên tài trong thiên tài, cụm từ này không thể nào đánh giá tư chất của Lý Thiên, ở đây ta phải hình dung là quái thai trong quái thai. Vì sao phải dùng từ ghê gớm như thế này? Bởi vì năm 25 tuổi, Lý Thiên trở thành Tự Nhiên Tiến Hóa Giả. Tuy bây giờ hắn chưa thức tỉnh, nhưng ai biết khi hắn trở về có thức tỉnh không?
Thức tỉnh là quá trình tự nhiên. Dù người ta không bị môi trường xung quanh tác động thì họ cũng sẽ tiến hóa. Chẳng qua là nhanh hay chậm mà thôi.
Đại Mạnh tự dưng nổi lên ý định giết người. Lý Thiên cảm nhận được sát khí trên người Đại Mạnh, liền nhíu mày, đồng thời cũng lên tinh thần chiến đấu. May mắn cho hắn, sát khí chỉ lóe một cái thôi.
Đại Mạnh không thể làm thế. Máu lạnh của hắn đã chôn vùi trong thời gian. Chính xác là đã bị một cô gái xóa nhòa. Từ lúc đó, hắn chỉ đối phó với người có khả năng gây hại cho mình, chứ không hề giết chóc lung tung. Hiện tại Lý Thiên chẳng làm gì hắn cả, huống chi người ta còn cảm kích hắn.
Ác cái là, Lý Thiên có khả năng gây hại cho hắn. Ý định của Đại Mạnh là phải Trung Quốc, sau đó dụ dỗ giáo sư Bang rời đi. Nếu Long tổ là người nắm giữ giáo sư, rõ ràng Đại Mạnh và Lý Thiên sẽ đối đầu.
Lý Thiên – người này chỉ có thể bạn, hoặc là kẻ không quen biết, chứ không được là địch. Nếu là địch thì phải bóp chết hắn ngay. Đại Mạnh cảm thấy vô cùng đau đầu. Giáo sư Bang là người quá quan trọng, bởi ông ta có khả năng cứu hắn. Đại Mạnh không thể nào từ bỏ được.
“Được rồi, chắc tới lúc đó cậu sẽ không có mặt.” Đại Mạnh thầm biện một lý do, rồi lên tiếng.
- Cậu biết phương hướng “Sa Mạc Giết Chóc” không?
- Của Bravo hay của Ác Quỷ?
- Bravo.
- Vậy thì đi về hướng Tây Nam. – Lý Thiên vừa nói vừa chỉ tay.
- Cảm ơn.
- Không có gì.
Đại Mạnh rời đi, Lý Thiên thở phào nhẹ nhỏm. Vừa rồi, đối phương mang cho hắn một cảm giác vô cùng áp bách; y như kiểu, hắn sẽ bị giết chết, đơn giản và nhẹ nhàng. Mặc dù không hiểu tại sao người đó lại nổi lên sát khí với hắn nhưng Lý Thiên không dám hỏi nhiều. Vào lúc này, hắn ta nên rời khỏi đây.
Lý Thiên nhìn thân thể, sau đó nhìn bầu trời. Thương thế của hắn quá nặng, chẳng biết có thể vượt qua sa mạc không? Đối chuyện về nước, Lý Thiên chưa tính tới? Thức ăn, nước uống trong sa mạc, điều này làm cho hắn đau đầu và quẫn bách. Nếu như hắn không tìm được một ốc đảo e rằng phải bỏ xác nơi đây. Còn hai vấn đề khác cũng khá quan trọng, tiền để rời đi và làm sao để tránh thoát bàn tay của Ác Quỷ.
Đúng lúc này, một người đàn ông lùn cưỡi lạc đi tới. Nhìn thấy thân ảnh này, bàn chân hắn run run, tay của hắn rút súng đề phòng.
- Cầm lấy.
Bịch! – Một chiếc ba lô bay về phía Lý Thiên.
Đây không phải là thay đổi ý định. Lý Thiên bất ngờ trước hành động này. Đối diện với hắn, người đàn ông cũng chỉ cười nhạt, rồi rời đi. Hắn ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao hắn phải giúp đỡ đối phương? Chẳng lẽ vì đó là một thiên tài.
----------
Đại Mạnh đi về hướng tây nam. Lúc này hắn chẳng hề sợ Ác Quỷ hay Anderson. Mặc dù tổ chức này có rất nhiều cơ sở ngầm trên thế giới, nhưng hắn đã hóa trang rồi. Khuôn mặt bây giờ của hắn khác hoàn toàn lúc gặp Rock và San. Đại Mạnh biết, có khả năng sẽ đụng người của Bravo và Ác Quỷ trên sa mạc. Xui xẻo hơn, hắn còn phải giết vài tên biến thái. Thế nên hắn bắt buộc phải hóa trang. Đại Mạnh không thích rắc rối.
Trời lại từ từ chuyển đêm, ngày lại chầm chầm bừng sáng. Lạc đà vẫn luôn luôn cõng Đại Mạnh. Hăn cứ đi, đi mãi, đi trên vùng cát nóng. Thời gian trôi qua, cũng biết bao lâu, cuối cùng lạc đà cũng mang hắn vào “Sa Mạc Giết Chóc”;
Cảnh vật ở đây rất quen thuộc, hàng loạt kỷ niệm từ từ tràn về đầu của hắn. Lúc thì giết người, lúc thì tính kế, nào là Rom, nào là Meo... những thứ này chẳng có cái nào là tốt đẹp cả. Đại Mạnh hít vào một hơi, cố gắng loại bỏ dòng ký ức lung tung. Hắn thúc giục lạc đà về phía trước.
Cuối cùng đã đến. Khắp nơi vẫn toàn là cát với cát. Chẳng qua chỗ này có chút đặc biệt hơn. Phía phương nam xa xa, những ngọn đồi cát đang bị gió thổi mịt mù, cát bay tứ tung. Vòng về hướng tây nam, các ngọn đồi chỉ là những bồn cát nhấp nhô. Khung cảnh hai bên từ cao đến thấp, kết hợp với những lèn sóng bồng bềnh tạo nên một mái tóc dài mượt mà.
Đại Mạnh đang đối diện với khung cảnh đó. Cách vị trí của hắn một trăm mét về phía trước, có một mặt phẳng cát đậm, hình như đang yên lặng chờ ai đó. Đừng vọng tưởng, không ai có thể ngờ được rằng, chỗ này là một hiểm địa. Nói chính xác hơn, nơi đây là hố chôn người. Chỉ cần bất cẩn một chút thôi, người lọt vào sẽ không còn đường sống.
Đại Mạnh nhảy xuống đất, sau đó lấy một số vật phẩm trên thân lạc đà. Thứ đầu tiên mà hắn lấy là một cuộn dây, dài hơn 1000 mét, tuy nhỏ nhưng bền chắc. Cái thứ hai là ba ống cây, to và dài cỡ một mét. Đây là những ống sắt có khả năng thu gọn (giống như cần câu xếp). Đại Mạnh kéo nhẹ một cái, ngay lập tức ống sắt liền dài ra.
Tìm một vị trí thích hợp, Đại Mạnh dùng tất cả sức lực, đâm từng ống cây xuống nền cát, đồng thời phân bố ba ống theo kiểu kiềng ba chân. Tới khi cảm thấy mọi thứ đã chắc chắn, Đại Mạnh ràng một đầu dây vào ba ống sắt, sau đó cột đầu dây kia vào người.
Đại Mạnh lại đi về chỗ lạc đà. Hắn vuốt lạc đà một cái, cột nó vào đầu sợi dây (gần chỗ ba ống cây), sau đó đổ nước vào thau. Hắn không biết mình sẽ đi xuống phía dưới bao lâu.
Đại Mạnh quấn một cái bao ni lông lớn vào đầu, cột chặt, không để hở. Cuối cùng, hắn nhảy vào vùng cát lún.
------------------
Đại Mạnh chìm từ từ xuống lòng cát, chẳng hề biết đến thời gian. Xung quanh nơi hắn tối đen như mực, khắp nơi toàn là cát với cát, cảm giác vô cùng khó chịu.
Đại Mạnh hớp vào một hơi, đây đã là ngụm thứ năm mươi mốt, Ô xi trong bao ni lông bắt đầu cạn kiệt. Hắn chẳng biết dưỡng khí có đủ không, nếu như hắn cảm thấy khó thở thì bắt buộc phải kéo dây để trồi lên. Thật ra, lúc đầu hắn cũng định mua bình ô xi, nhưng cảm thấy rắc rối nên bỏ qua. Huống chi hắn cảm thấy không cần thiết cho lắm.
Đại Mạnh đã từng dùng cách này để thoát khốn một lần.
Đôi chân của Đại Mạnh chợt chạm đất. Hắn thầm vui vẻ trong lòng. Tiếp theo đó, hắn mò mẫm xung quanh. Mặc dù Đại Mạnh không thấy gì cả, nhưng hắn vẫn cố gắng di chuyển về một hướng. Đất cát rịt tốc độ lại nhưng chân hắn vẫn cứ bước, đôi tay của hắn quằn quại như người đang bơi.
Roạt roạt...! Một vài âm thanh khe khẽ vang lên, tuy không nhìn thấy gì nhưng Đại Mạnh biết đã đụng thứ gì. Đó là những bộ xương. Không rõ là xương người hay xương thú. Lâu lâu hắn còn chạm vào những thứ mềm mềm, đây rõ ràng là những xác chết.
Sau hai lần lầm hướng, rốt cuộc Đại Mạnh cũng chạm được thành đất. Đất ở đây không phải cát, Đại Mạnh cũng không biết đất gì, nhưng vô cùng cứng rắn. Hắn lập tức lần và bò lên, vài chục giây sau đó, Đại Mạnh chạm vào một khoảng không. Hắn biết đó là miệng hoang động.
Đại Mạnh chui vào bên trong và bước đi.
Cảnh vật bên trong không thay đổi bao nhiêu.
Đại Mạnh vừa mới bước ra khỏi hầm động, cho nên chỗ hắn đứng vẫn là nền đất đá gồ ghề. Phía trước của hắn là một không gian rộng, được cấu tạo như một ngôi nhà, có cửa và có phòng. Tất nhiên đây không phải là một ngôi nhà, mà chỉ là bên trong của ngôi nhà.
Ở bên ngoài ngoài, mọi thứ là tối thui, nhưng trong không gian này lại khác. Từ trên mặt đất, kéo lên nền tường, mọi thứ đều được phủ một lớp lân quang, đặc biệt ở vài chỗ còn có vài bình ánh sáng lỏng. Khắp nơi đều mờ mờ, huyền huyền và ảo ảo, tuy không soi rõ hết nhưng cũng đủ để nhìn.
Đại Mạnh mở cửa, hắn hô to.
- Có ai không?
Không gian văng vẳng giọng nói của hắn, rồi sau đó, một âm thanh trả lời.
- Có ai không?
Đây chỉ là tiếng vọng trở về.
/58
|