Trên trời cao, thềm xanh vẫn đẹp, nắng vàng vẫn tỏa sáng và mây trắng vẫn lượn lờ khắp nơi. Không gian như điểm báo rằng, chuyến bay sẽ tốt đẹp hoàn toàn, mặc dù lâu lâu vẫn xuất hiện những đợt va chạm nhẹ giữa máy bay và các chùm mây trắng nặng hơi nước.
Chiếc máy bay đưa chở Đại Mạnh đã cất cánh hai lần, nghĩa là hành trình bây giờ của Đại Mạnh đã chuyển từ Hà Nội sang Băng Cốc – Thái Lan.
Đại Mạnh ngồi im lìm trong khoang máy. Ngồi cạnh hắn chính là bóng dáng của Millton và xung quanh hắn thì chẳng còn ai cả. Đại Mạnh biết, hắn không phải ngồi trong khoang hạng nhất. Hắn không biết Millton làm thế nào để chuẩn bị vị trí ngồi này nhưng hắn chắc chắn đây chính là khoanh đặc biệt. Một vị trí dành cho những người đặc biệt, có địa vị xã hội, hoặc chí ít cũng phải là những danh nhân cực kỳ nổi tiếng.
Ánh mắt Đại Mạnh vẫn lim dim, giờ phút này hắn không hề nghĩ tới chuyện của ông Hưng. Hắn biết là hắn không nên để lộ thông tin của mình cho ông Hưng, thế nhưng nếu như quá trình đã đến bước cuối cùng thì đành phải thế. Chứ không thì ông ta cũng sẽ tò mò, mà hiềm nghi lớn nhất trong vụ này chính là Millton. Điểm mấu chôt, Millton liên quan tới Đại Mạnh.
Đại Mạnh rất bất đắc dĩ khi để lộ thông tin cho ông Hưng biết. Hắn đành phải yêu cầu Millton uy hiếp ông Hưng. Dù sao thì hắn cũng không muốn người ta biết chuyến đi này, dù sao thì những thông tin bị tiết lộ cũng quá ít về hắn. Tất nhiên, sự việc đã diễn ra một khoảng thời gian khá lâu, giờ đây hắn đã không còn bận tâm về nó nữa. Hắn đang suy nghĩ tới một việc. Một việc “phải xử lý Vương Vô Quốc”.
Hắn phải xử lý như thế nào đây?!
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi và rồi buổi cơm trưa lại tới. Nghe tiếng cất bước của một tiếp viên hàng không, Đại Mạnh từ từ mở mắt ra. Hiển hiện trong mắt hắn là một người thiếu nữ, cỡ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, rất dễ thương và vô cùng mọng nước.
Tứ chi nàng thon thả, da trắng nàng tự nhiên, đôi môi hồng hình trái trái tim thật ngây thơ đích phiêu lãng.
Đại Mạnh chỉ nhìn một lát rồi hạ ánh mắt về lại chỗ cũ. Trong lúc đó, hắn hướng sang Millton một chút. Ngoài sự đoán của hắn, Millton đang nhìn cô gái tiếp viên với vẻ mặt “mê say dãi nước”. Đại Mạnh im lặng không nói gì, hắn thừa biết sát thủ là kẻ máu lạnh, họ có thể biến thái nhưng đa số họ vẫn có tâm sinh lý bình thường.
Chỉ là với địa vị của Millton mà lại để một cô gái làm chết mê chết mệt thì có vẻ quá lạ lùng. Phải chăng người này cũng thuộc dạng biến thái.
Cô gái thấy vẻ mặc háo sắc của Millton thì tỏ ra hơi chần chừ, tuy nhiên cô cũng không ngẩn người quá lâu. Cô bình tĩnh đẩy chiếc xe chứa đồ ăn tới vị trí của Millton. Cô thầm nghĩ: “Trên máy bay làm sao có thể xảy ra những cái chuyện vớ vẩn được”.
- Come with me! (Lại đây với anh!) – Khi cô tiếp viên đang còn cách Millton khoảng một mét thì hắn ta bỗng kêu nhỏ một tiếng bằng tiếng anh, rồi bất ngờ kéo mạnh cô gái vào trong lòng.
- Anh làm gì thế? Buông tay tôi ra. – Cô gái hô to lên bằng tiếng Anh. Cô cố gắng vùng vẫy để lùi lại phía nhưng lực bất tòng tâm.
- Ha ha! Buông tay? Cô nghĩ đây là nơi nào? – Millton khoái chí, cười to lên. Hắn đã sắp xếp vị trí ngồi đặc biệt cho chuyến đi. Mục đích này không phải là vì Đại Mạnh, mà hắn đang tự phục cho mình. Hắn muốn tận hưởng những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
- Buông ra, buông tôi ra! Đây là trên máy bay, yêu cầu anh tự trọng!
Khi phát hiện bàn tay dơ bẩn của Millton đang xâm hại vị trí nhạy cảm trên ngực, cô gái hoảng loạn gắt lên. Thế nhưng, đối đáp lại lời yêu cầu của cô chính là sự tò mò xâm chiếm mạnh bạo của Millton.
- Cứu... ! - Lúc này cô gái đã hoảng sợ thật rồi. Cô không ngờ trên máy bay lại xảy ra những chuyện như thế này. Cô muốn hô to, hô thật lớn, nhằm nhờ người khác giúp.
Thế nhưng, “bốp” một tiếng, mặt cô gái lập tức ửng đỏ. Cô sửng sờ nhìn Millton mà nước mắt như muốn trào ra.
- Cô nghĩ đây là đâu? Đây là khoang đặc biệt, nó đã được cách âm. Giờ cô có hô phỏng cổ thì cũng chẳng có ma nào đến đâu.
- Không, không, anh làm ơn thả tôi ra. Tôi cầu xin anh, tôi van anh đó! Hư hư... – Cô gái nấc lên thành tiếng. Đây quả thật là hiếp dâm, không, đây chính xác là hiếp dâm.
- Chúng ta ăn cơm đi!
Chợt một giọng nói nhỏ vang lên. Đó là tiếng Việt, cô gái mừng rõ nhìn phía về người con trai đang ngồi gần phía Millton. Cô âm thầm hi vọng.
Đối mặt với anh mắt của cô gái, Đại Mạnh tỏ ra không có một chút xung động. Hắn quay sang Millton, gật đầu một cái, tỏ ý là ăn cơm xong rồi làm gì thì làm. Tiếp theo sau đó, hắn nhìn cô gái rồi nói.
- Chị dọn cơm đi!
Nghe âm thanh nhẹ nhàng của Đại Mạnh, cô gái như lọt vào hầm băng. Dường như cậu con trai trước mắt chẳng hề có ý định giúp cô. Mà cũng đúng thôi, hắn ta làm sao có thể giúp cô. Người nắm quyền ở đây chắc chắn là người ngoại quốc cao to kia rồi.
Millton bực mình nhưng vẫn thả cô gái ra. Hắn không hiểu tại sao Đại Mạnh lại nhiều chuyện như thế. Nếu nói theo hướng suy nghĩ của hắn, thì hắn chắc chắn sẽ cho Đại Mạnh hưởng thụ chung. “Chẳng lẽ thằng nhóc này đói quá nên đâm ra quơ càng. Mỹ nhân trước mặt mà lại không biết hưởng thụ, đúng thật là quá ngu ngốc”.
Sau khi cô gái được Millton thả ra thì cô lập tức lùi về vị trí chiếc xe đẩy, rồi bắt đầu vừa dọn đồ ăn, vừa quan sát. Vào lúc này cô chẳng hề có một chút thành tâm của tiếp viên. Ý định bây giờ của cô là bỏ trốn, chi cần chạy ra được bên ngoài thì cô sẽ an toàn. Tuy nhiên đối diện với ánh mắt trông chừng riết rao của Millton thì cô không dám nhúc nhích.
Cô đang chờ đợi cơ hội!
Khi tất cả những món ăn cần thiết đã được đặt vào vị trí dùng bữa của hai người khách, cô gái từ từ lùi về phía sau. Rồi ngay khi Đại Mạnh và Millton cuối đầu xuống bàn ăn thì cô lập tức co giò lên.
Cô chạy!
Nhưng không đợi cô vui mừng quá sớm thì một bàn tay đã giật ngược cô về phía sau.
- Hư hư...! Anh làm ơn tha cho tôi đi mà. Tôi có bạn trai rồi mà, hư hư.... – Cô gái nỉ non từng tiếng. Cô không cần quay lại nhưng cũng biết ai đã ngăn cản cuộc chạy trốn.
- Bạn trai! Cô đã có bạn trai. Ha ha, tôi rất thích chiếm đạt bạn gái của kẻ khác. Ha ha – Millton cười hí hửng lên.
- Không, không... Tôi chưa có bạn trai... Không, không, anh thả tôi ra đi. Hu hu...! – Nước mắt cô gái giàn giụa ra.
- Im đi! – Millton quát một tiếng, rồi lấy những chiếc khăn vãi trên bàn để cột thành hai đoạn dây. Sau đó, hắn ta trói chặt chân tay của cô gái, khi xong xuôi, hắn mạnh bạo vứt cô gái sang vị trí bên cạnh.
Cô gái ngã rầm xuống nền, miệng ô hô lên tiếng khóc. Millton không quan tâm điều đó, hắn nhìn Đại Mạnh và nói.
- Chúng ta ăn mau, rồi làm việc.
- Anh không sợ sẽ gây ra rắc rối sao?
- Cậu yên tâm, Thái Lan là địa bàn của tôi. Nếu cậu thích, tôi có thể giết cô ta.
Đại Mạnh gật đầu, không nói gì.
Thấy cuộc trò chuyện giữa người đàn ông nước ngoài và chàng trai Việt Nam, cô tiếp viên càng hoảng sợ hơn nữa. Đặc biệt là cái gật đầu như tử thần của Đại Mạnh. Cô bất giác khóc to lên, rống lộn xộn bằng tiếng anh và cả tiếng Việt. Cô biết là sẽ không ai nghe thấy, nhưng cô vẫn muốn rống to lên. Bởi vì đây là hi vọng cuối cùng.
Tiếng khóc càng lúc càng khàn lại, bữa ăn cứ thế cũng trôi qua.
- Ha ha! Chờ anh chút, anh sẽ đến ngay thôi.
Millton đẩy nhẹ chiếc bàn ăn ra vị trí xa, rồi từ từ tới bên người đẹp. Không cần phải dùng nhiều sức, hắn bế nhẹ người đẹp vào trong lòng, xoa xoa bóp bóp vài cái, rồi tiến về vị trí ghế nằm của mình.
Đại Mạnh vẫn ngồi đó. Trong lòng hắn nặng trĩu suy nghĩ. Không biết từ bao giờ mà hắn lại quan tâm nhiều chuyện đến như thế. Hắn thật sự có ý định giúp cô gái tiếp viên. Thế nhưng tại sao hắn lại phải giúp. Hắn từng là sát thủ, sát thủ là không quan tâm những chuyện không phải của bản thân. Suy nghĩ của hắn bắt đầu rối rắm lên.
Millton đặt cô gái lên vị trí ghế ngồi của mình. Hắn ẩn nhẹ nút điều khiển của chiếc ghế. Chiếc ghế lập tức chuyển động để trở thành chiếc giường đơn giản.
Cô gái khóc dữ dội hơn, giờ phút này cô mới bộc phát tất cả những sợ hãi trong lòng. Cô thật sự hối hận, tại sao cô phải phục vụ khoang đặc biệt, tại sao cô lại làm nghề tiếp viên hàng không.
- Ngoan nào, im lặng nào, chút nữa thì em sẽ thấy vô cùng sung sướng!
Millton nói một cách rất dâm dục. Tiếp sau đó, hắn quay sang nhìn Đại Mạnh, và dò hỏi một cái.
- Cậu muốn thử chứ?
Đại Mạnh không nhìn Millton. Hắn hướng mắt về phía cô gái. Tiếng khóc của cô vẫn rất to, nước mắt của cô vẫn đang giàn giụa mãnh liệt. Cô nhìn Đại Mạnh, một sự hi vọng loé lên trong tim của cô.
Đại Mạnh nhắm mắt lại, tự dưng hắn lại nhớ đến La La. Hắn dường như cảm thấy một cái gì đó trong cô gái. Nó rất giống La La.
- Anh thả cô ấy đi! – Đại Mạnh nói.
- Vì sao? Millton vô cùng ngạc nhiên.
- Tôi thấy sự hi vọng. – Đúng thế, đó là cái mà cô ấy giống La La. Tự dưng bóng dáng của La La hiện trong tâm trí của hắn. Hắn như thấy nước mắt của La La đang nhỏ ở cổng trường. Phải chăng đó là những giọt nước tràn đầy hi vọng.
- Cậu ngồi im đi. Đây không phải là chuyện của cậu. Nếu cậu không thích thì để tôi. – Millton hậm hực nói. Hắn vô cùng bực mình. Phút giây cá đã lên thớt, hắn làm sao không thể không rút đao.
- Tôi nói, anh thả cô ấy ra! – Đại Mạnh lạnh giọng hơn.
Không gian như rớt vào hầm băng. Millton im lặng, Đại Mạnh không nói tiếp. Kể cả cô gái cũng không hề phát ra tiếng khóc. Cô đang rất sợ hãi nhưng cũng đang rất vui mừng, cuối cùng thì chàng trai này cũng đã giúp cô.
Đây chẳng lẽ là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết?
- Nhiệm vụ của tôi là đưa cậu sang Mỹ, chứ không phải là thuộc hạ của cậu. – Millton cũng bắt đầu lạnh giọng xuống.
- Anh nên thả cô ấy ra. – Đại Mạnh vẫn giữ nguyên một mục đích.
- Hừ!
Millton khẽ hừ một tiếng. Hắn mặc kệ ánh mắt lạnh của Đại Mạnh, mà thực hiện ý định của mình. Bàn tay hắn nhanh chóng mở những hột nút áo của cô gái ra. Giờ phút này, cảm hứng chơi của hắn đã giảm đi một nữa.
Tuy nhiên, khi hắn ta vừa mở hột nút thứ hai trên người cô gái thì một mối nguy hiểm lóe lên. Đại Mạnh đã xuất thủ. Millton hoảng hốt lùi về phía sau, cánh tay trái của hắn lập tức vung lên nhằm chặn mối uy hiếp. Tiếp theo đó, bàn tay phải nhanh chóng chuyển xuống eo trái. Hắn muốn giữ lại một thứ gì đó.
Nhưng không kịp, một bàn tay nhỏ đã xuất hiện trước khi bàn tay phải của Millton chụp đến. Một con dao nhỏ lóe sáng lên. Nó rút ra theo nhịp lao về phía sau của thân thể Millton.
Millton không ngần ngại gì nữa, hắn lập tức rút cây súng được cất trong áo Vest. Chỉ là ban tay của hắn chưa kịp hành động thì bóng con dao đã bắn xuyên qua bộ Vest của hắn. Cây súng lập tức rơi xuống.
Đại Mạnh lập tức lao lên. Bàn tay của hắn chộp lại cán súng. Hắn đưa lên, chỉ thẳng vào giữa trán của Millton.
Tất cả hành động chưa tới ba giây. Trừ cô gái tiếp viên đang hoác mồm ra thì chẳng có ai ngạc nhiên cả.
Millton vẫn bình tĩnh đứng im một chỗ. Vừa rồi, hắn không kịp giữ dao, không kịp rút súng, cũng như không kịp chộp lấy cây súng rơi ra. Điều này đã vượt quá thực lực và tốc độ vốn có của hắn. Hắn không ngờ lực lượng của Đại Mạnh lại bá đạo như thế.
- Thả cô ấy ra! – Đại Mạnh nói.
- Vì sao? – Millton hỏi một câu theo quán tính. Giờ phút này hắn cũng chẳng có tinh thần ngoi đầu lên.
- Tôi đã trả lời! – Đại Mạnh đáp lại câu hỏi của Millton.
- Cậu nghĩ là cậu có thể giết tôi?
- Anh không tin? – Đại Mạnh lật khóa an toàn ra. Hắn không muốn giết nhưng hắn có thể giết. Hắn biết giết Millton sẽ rắc rối về sau nhưng giết rồi tính sau.
Millton thấy hành động của Đại Mạnh thì bắt đầu nhíu mày. Khoảng vài giây trầm ngâm sau đó, hắn đành phải nhượng bộ.
- Được rồi, tôi làm theo ý cậu.
Nói xong câu đó, Millton bực bội tới vị trí của cô gái. Hắn mạnh bạo mở trói cho cô gái.
Cô gái vội vàng đứng lên. Cô toan định nói một tiếng cảm ơn thì một bàn chân đã nện cô một cước.
- Đi nhanh! - Millton quát. Hắn không hề sợ Đại Mạnh sẽ nổ súng.
Cô gái bị một cước chồm về phía trước thì cũng lập tức mở cửa bỏ chạy. Cô chạy mà quên mất việc dọn “vật dụng sau bữa ăn trưa”.
- Đây là súng của anh!
Đại Mạnh vứt súng về phía Millton. Millton cũng lập tức bắt lấy. Hắn ta cũng đang điên nhưng chỉ điên chứ chưa hề có ý định khác.
Khi thấy Millton cất súng vào bên trong, Đại Mạnh mới ngừng việc chăm chú lại. Hắn tiến tới vị trí chiếc dao đã rớt nhằm nhặt nó lại.
Cầm chiếc dao trên tay, hắn biết đây chính là con dao được làm bằng một loại hợp kim đặc biệt. Có thể nói, chất liệu của nó gần giống với chiếc súng ban nãy. Cả hai đều rất nhẹ, chắc và tránh được máy dò xét trên sân bay.
- Tôi muốn mượn anh con dao này, có thể chứ?
Millton không trả lời, hắn bực mình ngồi xuống ghế của mình. Đại Mạnh thấy thế cũng đành phải cất con dao vào trong người.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không ai nói với ai một lời. Chuyến bay vẫn âm thầm sang Băng Cốc. Đại Mạnh biết, rồi hắn sẽ rời chiếc này để chuyển sang chiếc máy bay khác. Nhưng hắn không quan tâm việc này, mọi chuyện đã có Millton lo.
Hắn đang nghĩ tới Rock, hắn muốn biết Rock là người như thế nào, thực lực của một đỉnh cấp sát thủ sẽ ra sao. Hắn từng cũng từng là một sát thủ đỉnh cấp, thế nhưng đã rất lâu rồi.
Hắn đã quên bẵng đi sự cảm nhận này!
Chiếc máy bay đưa chở Đại Mạnh đã cất cánh hai lần, nghĩa là hành trình bây giờ của Đại Mạnh đã chuyển từ Hà Nội sang Băng Cốc – Thái Lan.
Đại Mạnh ngồi im lìm trong khoang máy. Ngồi cạnh hắn chính là bóng dáng của Millton và xung quanh hắn thì chẳng còn ai cả. Đại Mạnh biết, hắn không phải ngồi trong khoang hạng nhất. Hắn không biết Millton làm thế nào để chuẩn bị vị trí ngồi này nhưng hắn chắc chắn đây chính là khoanh đặc biệt. Một vị trí dành cho những người đặc biệt, có địa vị xã hội, hoặc chí ít cũng phải là những danh nhân cực kỳ nổi tiếng.
Ánh mắt Đại Mạnh vẫn lim dim, giờ phút này hắn không hề nghĩ tới chuyện của ông Hưng. Hắn biết là hắn không nên để lộ thông tin của mình cho ông Hưng, thế nhưng nếu như quá trình đã đến bước cuối cùng thì đành phải thế. Chứ không thì ông ta cũng sẽ tò mò, mà hiềm nghi lớn nhất trong vụ này chính là Millton. Điểm mấu chôt, Millton liên quan tới Đại Mạnh.
Đại Mạnh rất bất đắc dĩ khi để lộ thông tin cho ông Hưng biết. Hắn đành phải yêu cầu Millton uy hiếp ông Hưng. Dù sao thì hắn cũng không muốn người ta biết chuyến đi này, dù sao thì những thông tin bị tiết lộ cũng quá ít về hắn. Tất nhiên, sự việc đã diễn ra một khoảng thời gian khá lâu, giờ đây hắn đã không còn bận tâm về nó nữa. Hắn đang suy nghĩ tới một việc. Một việc “phải xử lý Vương Vô Quốc”.
Hắn phải xử lý như thế nào đây?!
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi và rồi buổi cơm trưa lại tới. Nghe tiếng cất bước của một tiếp viên hàng không, Đại Mạnh từ từ mở mắt ra. Hiển hiện trong mắt hắn là một người thiếu nữ, cỡ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, rất dễ thương và vô cùng mọng nước.
Tứ chi nàng thon thả, da trắng nàng tự nhiên, đôi môi hồng hình trái trái tim thật ngây thơ đích phiêu lãng.
Đại Mạnh chỉ nhìn một lát rồi hạ ánh mắt về lại chỗ cũ. Trong lúc đó, hắn hướng sang Millton một chút. Ngoài sự đoán của hắn, Millton đang nhìn cô gái tiếp viên với vẻ mặt “mê say dãi nước”. Đại Mạnh im lặng không nói gì, hắn thừa biết sát thủ là kẻ máu lạnh, họ có thể biến thái nhưng đa số họ vẫn có tâm sinh lý bình thường.
Chỉ là với địa vị của Millton mà lại để một cô gái làm chết mê chết mệt thì có vẻ quá lạ lùng. Phải chăng người này cũng thuộc dạng biến thái.
Cô gái thấy vẻ mặc háo sắc của Millton thì tỏ ra hơi chần chừ, tuy nhiên cô cũng không ngẩn người quá lâu. Cô bình tĩnh đẩy chiếc xe chứa đồ ăn tới vị trí của Millton. Cô thầm nghĩ: “Trên máy bay làm sao có thể xảy ra những cái chuyện vớ vẩn được”.
- Come with me! (Lại đây với anh!) – Khi cô tiếp viên đang còn cách Millton khoảng một mét thì hắn ta bỗng kêu nhỏ một tiếng bằng tiếng anh, rồi bất ngờ kéo mạnh cô gái vào trong lòng.
- Anh làm gì thế? Buông tay tôi ra. – Cô gái hô to lên bằng tiếng Anh. Cô cố gắng vùng vẫy để lùi lại phía nhưng lực bất tòng tâm.
- Ha ha! Buông tay? Cô nghĩ đây là nơi nào? – Millton khoái chí, cười to lên. Hắn đã sắp xếp vị trí ngồi đặc biệt cho chuyến đi. Mục đích này không phải là vì Đại Mạnh, mà hắn đang tự phục cho mình. Hắn muốn tận hưởng những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống.
- Buông ra, buông tôi ra! Đây là trên máy bay, yêu cầu anh tự trọng!
Khi phát hiện bàn tay dơ bẩn của Millton đang xâm hại vị trí nhạy cảm trên ngực, cô gái hoảng loạn gắt lên. Thế nhưng, đối đáp lại lời yêu cầu của cô chính là sự tò mò xâm chiếm mạnh bạo của Millton.
- Cứu... ! - Lúc này cô gái đã hoảng sợ thật rồi. Cô không ngờ trên máy bay lại xảy ra những chuyện như thế này. Cô muốn hô to, hô thật lớn, nhằm nhờ người khác giúp.
Thế nhưng, “bốp” một tiếng, mặt cô gái lập tức ửng đỏ. Cô sửng sờ nhìn Millton mà nước mắt như muốn trào ra.
- Cô nghĩ đây là đâu? Đây là khoang đặc biệt, nó đã được cách âm. Giờ cô có hô phỏng cổ thì cũng chẳng có ma nào đến đâu.
- Không, không, anh làm ơn thả tôi ra. Tôi cầu xin anh, tôi van anh đó! Hư hư... – Cô gái nấc lên thành tiếng. Đây quả thật là hiếp dâm, không, đây chính xác là hiếp dâm.
- Chúng ta ăn cơm đi!
Chợt một giọng nói nhỏ vang lên. Đó là tiếng Việt, cô gái mừng rõ nhìn phía về người con trai đang ngồi gần phía Millton. Cô âm thầm hi vọng.
Đối mặt với anh mắt của cô gái, Đại Mạnh tỏ ra không có một chút xung động. Hắn quay sang Millton, gật đầu một cái, tỏ ý là ăn cơm xong rồi làm gì thì làm. Tiếp theo sau đó, hắn nhìn cô gái rồi nói.
- Chị dọn cơm đi!
Nghe âm thanh nhẹ nhàng của Đại Mạnh, cô gái như lọt vào hầm băng. Dường như cậu con trai trước mắt chẳng hề có ý định giúp cô. Mà cũng đúng thôi, hắn ta làm sao có thể giúp cô. Người nắm quyền ở đây chắc chắn là người ngoại quốc cao to kia rồi.
Millton bực mình nhưng vẫn thả cô gái ra. Hắn không hiểu tại sao Đại Mạnh lại nhiều chuyện như thế. Nếu nói theo hướng suy nghĩ của hắn, thì hắn chắc chắn sẽ cho Đại Mạnh hưởng thụ chung. “Chẳng lẽ thằng nhóc này đói quá nên đâm ra quơ càng. Mỹ nhân trước mặt mà lại không biết hưởng thụ, đúng thật là quá ngu ngốc”.
Sau khi cô gái được Millton thả ra thì cô lập tức lùi về vị trí chiếc xe đẩy, rồi bắt đầu vừa dọn đồ ăn, vừa quan sát. Vào lúc này cô chẳng hề có một chút thành tâm của tiếp viên. Ý định bây giờ của cô là bỏ trốn, chi cần chạy ra được bên ngoài thì cô sẽ an toàn. Tuy nhiên đối diện với ánh mắt trông chừng riết rao của Millton thì cô không dám nhúc nhích.
Cô đang chờ đợi cơ hội!
Khi tất cả những món ăn cần thiết đã được đặt vào vị trí dùng bữa của hai người khách, cô gái từ từ lùi về phía sau. Rồi ngay khi Đại Mạnh và Millton cuối đầu xuống bàn ăn thì cô lập tức co giò lên.
Cô chạy!
Nhưng không đợi cô vui mừng quá sớm thì một bàn tay đã giật ngược cô về phía sau.
- Hư hư...! Anh làm ơn tha cho tôi đi mà. Tôi có bạn trai rồi mà, hư hư.... – Cô gái nỉ non từng tiếng. Cô không cần quay lại nhưng cũng biết ai đã ngăn cản cuộc chạy trốn.
- Bạn trai! Cô đã có bạn trai. Ha ha, tôi rất thích chiếm đạt bạn gái của kẻ khác. Ha ha – Millton cười hí hửng lên.
- Không, không... Tôi chưa có bạn trai... Không, không, anh thả tôi ra đi. Hu hu...! – Nước mắt cô gái giàn giụa ra.
- Im đi! – Millton quát một tiếng, rồi lấy những chiếc khăn vãi trên bàn để cột thành hai đoạn dây. Sau đó, hắn ta trói chặt chân tay của cô gái, khi xong xuôi, hắn mạnh bạo vứt cô gái sang vị trí bên cạnh.
Cô gái ngã rầm xuống nền, miệng ô hô lên tiếng khóc. Millton không quan tâm điều đó, hắn nhìn Đại Mạnh và nói.
- Chúng ta ăn mau, rồi làm việc.
- Anh không sợ sẽ gây ra rắc rối sao?
- Cậu yên tâm, Thái Lan là địa bàn của tôi. Nếu cậu thích, tôi có thể giết cô ta.
Đại Mạnh gật đầu, không nói gì.
Thấy cuộc trò chuyện giữa người đàn ông nước ngoài và chàng trai Việt Nam, cô tiếp viên càng hoảng sợ hơn nữa. Đặc biệt là cái gật đầu như tử thần của Đại Mạnh. Cô bất giác khóc to lên, rống lộn xộn bằng tiếng anh và cả tiếng Việt. Cô biết là sẽ không ai nghe thấy, nhưng cô vẫn muốn rống to lên. Bởi vì đây là hi vọng cuối cùng.
Tiếng khóc càng lúc càng khàn lại, bữa ăn cứ thế cũng trôi qua.
- Ha ha! Chờ anh chút, anh sẽ đến ngay thôi.
Millton đẩy nhẹ chiếc bàn ăn ra vị trí xa, rồi từ từ tới bên người đẹp. Không cần phải dùng nhiều sức, hắn bế nhẹ người đẹp vào trong lòng, xoa xoa bóp bóp vài cái, rồi tiến về vị trí ghế nằm của mình.
Đại Mạnh vẫn ngồi đó. Trong lòng hắn nặng trĩu suy nghĩ. Không biết từ bao giờ mà hắn lại quan tâm nhiều chuyện đến như thế. Hắn thật sự có ý định giúp cô gái tiếp viên. Thế nhưng tại sao hắn lại phải giúp. Hắn từng là sát thủ, sát thủ là không quan tâm những chuyện không phải của bản thân. Suy nghĩ của hắn bắt đầu rối rắm lên.
Millton đặt cô gái lên vị trí ghế ngồi của mình. Hắn ẩn nhẹ nút điều khiển của chiếc ghế. Chiếc ghế lập tức chuyển động để trở thành chiếc giường đơn giản.
Cô gái khóc dữ dội hơn, giờ phút này cô mới bộc phát tất cả những sợ hãi trong lòng. Cô thật sự hối hận, tại sao cô phải phục vụ khoang đặc biệt, tại sao cô lại làm nghề tiếp viên hàng không.
- Ngoan nào, im lặng nào, chút nữa thì em sẽ thấy vô cùng sung sướng!
Millton nói một cách rất dâm dục. Tiếp sau đó, hắn quay sang nhìn Đại Mạnh, và dò hỏi một cái.
- Cậu muốn thử chứ?
Đại Mạnh không nhìn Millton. Hắn hướng mắt về phía cô gái. Tiếng khóc của cô vẫn rất to, nước mắt của cô vẫn đang giàn giụa mãnh liệt. Cô nhìn Đại Mạnh, một sự hi vọng loé lên trong tim của cô.
Đại Mạnh nhắm mắt lại, tự dưng hắn lại nhớ đến La La. Hắn dường như cảm thấy một cái gì đó trong cô gái. Nó rất giống La La.
- Anh thả cô ấy đi! – Đại Mạnh nói.
- Vì sao? Millton vô cùng ngạc nhiên.
- Tôi thấy sự hi vọng. – Đúng thế, đó là cái mà cô ấy giống La La. Tự dưng bóng dáng của La La hiện trong tâm trí của hắn. Hắn như thấy nước mắt của La La đang nhỏ ở cổng trường. Phải chăng đó là những giọt nước tràn đầy hi vọng.
- Cậu ngồi im đi. Đây không phải là chuyện của cậu. Nếu cậu không thích thì để tôi. – Millton hậm hực nói. Hắn vô cùng bực mình. Phút giây cá đã lên thớt, hắn làm sao không thể không rút đao.
- Tôi nói, anh thả cô ấy ra! – Đại Mạnh lạnh giọng hơn.
Không gian như rớt vào hầm băng. Millton im lặng, Đại Mạnh không nói tiếp. Kể cả cô gái cũng không hề phát ra tiếng khóc. Cô đang rất sợ hãi nhưng cũng đang rất vui mừng, cuối cùng thì chàng trai này cũng đã giúp cô.
Đây chẳng lẽ là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết?
- Nhiệm vụ của tôi là đưa cậu sang Mỹ, chứ không phải là thuộc hạ của cậu. – Millton cũng bắt đầu lạnh giọng xuống.
- Anh nên thả cô ấy ra. – Đại Mạnh vẫn giữ nguyên một mục đích.
- Hừ!
Millton khẽ hừ một tiếng. Hắn mặc kệ ánh mắt lạnh của Đại Mạnh, mà thực hiện ý định của mình. Bàn tay hắn nhanh chóng mở những hột nút áo của cô gái ra. Giờ phút này, cảm hứng chơi của hắn đã giảm đi một nữa.
Tuy nhiên, khi hắn ta vừa mở hột nút thứ hai trên người cô gái thì một mối nguy hiểm lóe lên. Đại Mạnh đã xuất thủ. Millton hoảng hốt lùi về phía sau, cánh tay trái của hắn lập tức vung lên nhằm chặn mối uy hiếp. Tiếp theo đó, bàn tay phải nhanh chóng chuyển xuống eo trái. Hắn muốn giữ lại một thứ gì đó.
Nhưng không kịp, một bàn tay nhỏ đã xuất hiện trước khi bàn tay phải của Millton chụp đến. Một con dao nhỏ lóe sáng lên. Nó rút ra theo nhịp lao về phía sau của thân thể Millton.
Millton không ngần ngại gì nữa, hắn lập tức rút cây súng được cất trong áo Vest. Chỉ là ban tay của hắn chưa kịp hành động thì bóng con dao đã bắn xuyên qua bộ Vest của hắn. Cây súng lập tức rơi xuống.
Đại Mạnh lập tức lao lên. Bàn tay của hắn chộp lại cán súng. Hắn đưa lên, chỉ thẳng vào giữa trán của Millton.
Tất cả hành động chưa tới ba giây. Trừ cô gái tiếp viên đang hoác mồm ra thì chẳng có ai ngạc nhiên cả.
Millton vẫn bình tĩnh đứng im một chỗ. Vừa rồi, hắn không kịp giữ dao, không kịp rút súng, cũng như không kịp chộp lấy cây súng rơi ra. Điều này đã vượt quá thực lực và tốc độ vốn có của hắn. Hắn không ngờ lực lượng của Đại Mạnh lại bá đạo như thế.
- Thả cô ấy ra! – Đại Mạnh nói.
- Vì sao? – Millton hỏi một câu theo quán tính. Giờ phút này hắn cũng chẳng có tinh thần ngoi đầu lên.
- Tôi đã trả lời! – Đại Mạnh đáp lại câu hỏi của Millton.
- Cậu nghĩ là cậu có thể giết tôi?
- Anh không tin? – Đại Mạnh lật khóa an toàn ra. Hắn không muốn giết nhưng hắn có thể giết. Hắn biết giết Millton sẽ rắc rối về sau nhưng giết rồi tính sau.
Millton thấy hành động của Đại Mạnh thì bắt đầu nhíu mày. Khoảng vài giây trầm ngâm sau đó, hắn đành phải nhượng bộ.
- Được rồi, tôi làm theo ý cậu.
Nói xong câu đó, Millton bực bội tới vị trí của cô gái. Hắn mạnh bạo mở trói cho cô gái.
Cô gái vội vàng đứng lên. Cô toan định nói một tiếng cảm ơn thì một bàn chân đã nện cô một cước.
- Đi nhanh! - Millton quát. Hắn không hề sợ Đại Mạnh sẽ nổ súng.
Cô gái bị một cước chồm về phía trước thì cũng lập tức mở cửa bỏ chạy. Cô chạy mà quên mất việc dọn “vật dụng sau bữa ăn trưa”.
- Đây là súng của anh!
Đại Mạnh vứt súng về phía Millton. Millton cũng lập tức bắt lấy. Hắn ta cũng đang điên nhưng chỉ điên chứ chưa hề có ý định khác.
Khi thấy Millton cất súng vào bên trong, Đại Mạnh mới ngừng việc chăm chú lại. Hắn tiến tới vị trí chiếc dao đã rớt nhằm nhặt nó lại.
Cầm chiếc dao trên tay, hắn biết đây chính là con dao được làm bằng một loại hợp kim đặc biệt. Có thể nói, chất liệu của nó gần giống với chiếc súng ban nãy. Cả hai đều rất nhẹ, chắc và tránh được máy dò xét trên sân bay.
- Tôi muốn mượn anh con dao này, có thể chứ?
Millton không trả lời, hắn bực mình ngồi xuống ghế của mình. Đại Mạnh thấy thế cũng đành phải cất con dao vào trong người.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không ai nói với ai một lời. Chuyến bay vẫn âm thầm sang Băng Cốc. Đại Mạnh biết, rồi hắn sẽ rời chiếc này để chuyển sang chiếc máy bay khác. Nhưng hắn không quan tâm việc này, mọi chuyện đã có Millton lo.
Hắn đang nghĩ tới Rock, hắn muốn biết Rock là người như thế nào, thực lực của một đỉnh cấp sát thủ sẽ ra sao. Hắn từng cũng từng là một sát thủ đỉnh cấp, thế nhưng đã rất lâu rồi.
Hắn đã quên bẵng đi sự cảm nhận này!
/58
|