Người đến là một du khách nước ngoài; khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to, vạm vỡ; cỡ trên một mét chín. Trên mặt của hắn chứa đầy râu cô nón trắng. Hắn mặt một bộ cam lê màu đen, đeo kính đen, đội mũ đèn, kể cả đôi giày cũng đen. Nhưng những thứ này không thể nào che đi cơ bắp cuồn cuộn của hắn.
Khi mới nhìn lướt ra tới người đàn ông ngoại quốc này, Đại Mạnh cứ ngỡ là Rock đến. Ngẫm nghĩ một chút, hắn loại bỏ khả năng này. Rock không thể đến vào lúc này được, nhanh nhất thì cũng phải ngày mai. Huống chi hắn đã từng thấy ảnh của Rock. Hiện tại Rock phải trên bốn mươi tuổi, chứ không thể nào “mới ngoài ba mươi”.
Người đàn ông ngoại quốc ngước mắt về phía Đại Mạnh, hắn như muốn quan sát kỹ đứa bé này.
Mục tiêu giống y nguyên trong ảnh. Hắn gật đầu tỏ ý quen biết với Đại Mạnh, rồi nhanh chóng nhìn vào những người trong phòng. Hướng đến cuối cùng của hắn chính là ông Hưng, hắn đoán người này là chủ nơi đây.
Ông Hưng nhìn người khách ngoại quốc. Mặc dù ông có kinh nghiệm lãnh đạo rất lâu nhưng giờ đây ông cũng đang rất lúng túng. Đơn giản là ông không biết nói tiếng Anh, thế nên ông chẳng biết mở miệng ra làm sao cả.
Ngay lập tức, ông Hưng hướng ánh mắt về thầy Dương. Giờ phút này, ông nghĩ người thầy này sẽ có công dụng, chứ còn trình độ của ba tên lính bên cạnh thì ông đã quá rõ ràng rồi.
- Hello! – Thầy Dương mở lời chào theo quán tính. Phát xong “từ” này thì hắn cũng cười khổ trong lòng. Mặc dù hắn là giáo viên nhưng cũng chỉ là người dạy môn địa lý. Biết thì biết đó nhưng chỉ sơ sơ thôi. Giờ bảo hắn giao tiếp thì cứ như người ta đang chơi chữ với hắn.
- Chào ông Hưng, tôi có một chút chuyện nên muốn nói riêng với ông.
Tuy bị vị khách nước ngoài bỏ qua một bên nhưng thầy Dương vẫn không hề giận dữ. Hắn âm thầm vui vẻ trong lòng, nếu phải giao tiếp bằng tiếng anh thì mất mặt chết thôi.
- Anh biết tiếng Việt. Ách! Anh biết tôi, hình như tôi không biết anh thì phải? – Ông Hưng ngạc nhiên. Trước giờ ông có quen ai là người nước ngoài đâu.
- Không! Tôi không biết ông, tôi là Anna. Millton. Tôi đến đây là vì chuyện của Đại Mạnh.
À! – Ông Hưng vỡ lẽ.
“Thì ra đây là sư phụ của Đại Manh, hèn gì…” Nhìn thấy thân hình cuồn cuộn của vị du khách, ông Hưng tự dưng liên tưởng tới công phu của Đại Mạnh.
- Ông có thể ra bên ngoài cùng tôi một lát được không? Tôi nghĩ nói chuyện ở đây e rằng không tiện cho lắm.
- Anh cứ nói ở đây đi! Nơi này toàn là người của chúng tôi! – Ông Hưng cười cười nói.
- Đây là chuyện quan trọng! - Vị khách đáp lại rất nghiêm túc.
- Thôi được rồi! – Ông Hưng bước đến cửa chính. Khi tới vị song song với vị khách, ông đưa tay ra hiệu, tỏ ý mời mọc.
Những người còn lại trong phòng chỉ biết trố mắt nhìn theo. Riêng La La, nàng muốn chạy tới hỏi riêng Đại Mạnh, thế nhưng khi thấy hắn ta đang cặm cụi viết bản tường trình thì nàng đành hậm hực giữ lại trong lòng. Huống chi ở đây cũng có nhiều người, Đại Mạnh thì lại không thích nhắc tới những chuyện thần thần bí bí của hắn tại nơi đông người. Nàng cũng không biết rằng, Đại Mạnh cũng đang thắc mắc: “Millton gọi ông Hưng ra ngoài làm gì?”
Riêng thầy Dương thì vẫn im lặng ngồi dõi theo dáng khuất của ông Hưng và vị khách không mời. Lâu lâu ông lại nhìn về phía Đại Mạnh, đôi lúc Dương muốn hướng dẫn Đại Mạnh viết bản tường trình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi. Tốt nhất là hắn không nên dính vô chuyện này nữa.
Còn Vi, cô bé vẫn ngồi im đó. Không ai biết ý nghĩ của nàng là gì cả. Có lẽ bây giờ cô nàng chỉ muốn rời khỏi đây thôi.
Tại một địa điểm vắng vẻ trong trường Nguyễn Bỉnh Khiêm, hai người đàn ông đứng im một chỗ. Sau đó, họ ngước mắt nhìn xung quanh một chút, rồi bắt đầu câu chuyện.
- Ông Hưng! Thật ra tôi muốn gặp riêng ông cũng chẳng phải bàn chuyện gì quá lớn. Ông là người trong xã này thì chắc ông cũng biết tới gia đình của Đại Mạnh. Hiện tại mẹ của cậu ta đã sang nước ngoài và chuẩn bị tổ chức đám cưới. Vì có vài chuyện gấp nên cô ta không thể dẫn con trai mình cùng đi. Tôi đây là bạn của Vương Vô Quốc, có thể nói là được hai người đó ủy thác để đón Đại Mạnh qua bên kia. – Millton từ tốn nói.
- Có chuyện này à, tại sao tôi lại không nghe nói gì hết nhỉ?
Ông Hưng ngạc nhiên hỏi lại. Ông ta biết Lan, đây là vợ cũ của thằng Hùng, một người đồng sự lúc trước của ông. Tất nhiên về cấp bậc thì ông ta hơn Hùng rất nhiều, chỉ là do sinh sống ở vùng đất quê nên khoảng cách giữa cấp bậc bị xóa nhòa. Vì lẽ đó, những lúc rảnh rỗi ông thường hay lui tới nhà của Hùng để nhậu nhẹt. Ông cũng biết chuyện ly hôn giữa Hùng và Lan. Thế nhưng kể từ khi ngày Hùng nghỉ việc trên xã thì ông cũng ít quan tâm đến.
Còn Vương Vô Quốc thì ông ta cũng mới biết cách đây năm ngoái. Lúc đó, Lan có tới chỗ ông để nhờ làm giấy tờ. Cô ta cũng kể lại câu chuyện tình giữa nàng và Vương Vô Quốc, có điều cho tới giờ ông vẫn không hiểu vì sao mà Lan lại muốn ông giữ kín chuyện làm giấy tờ. Có thể nói rằng, nếu như Lan không nhờ ông giữ bí mật chuyện làm giấy tờ thì cả xã Duy Vinh đều biết Lan sắp qua Mỹ.
Tuy nhiên, ông là người luôn giữ lời hứa và không có cái tính nhiều chuyện, huống chi công việc của ông cũng rất nhiều.
Ngẫm nghĩ một lúc, ông Hưng nhìn Millton và nói.
- Chỉ có chuyện này mà anh yêu cầu tôi ra tận đây.
Millton cười cười nhìn ông Hưng.
- Chuyện là thế này, tôi nghe nói Đại Mạnh đánh nhau với nhóm người. Hiện tại tôi thì có một số chuyện gấp, máy bay thì phải cất cánh ngay chiều hôm nay nên không thể chờ đợi bên ông xử lý. Vậy nên, tôi hy vọng ông...
Millton nói tới đoạn này thì rút trong người ra một xấp tiền nhỏ, tầm mười lăm tờ. Rồi sau đó, hắn tỏ ý đưa cho ông Hưng.
Ông Hưng cuối mặt nhìn tiền, rồi ngẩng đầu nhìn Millton mà lòng ngây dại. Ông thật sự chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Anh đang làm gì thế?
Millton khó hiểu nhìn ông Hưng. Hắn nghĩ không ra, một cái chuyện đút lót đơn giản như thế này mà người trước mặt cứ tỏ vẻ ngây dại. Chẳng lẽ người này chê ít.
Thật ra, Millton đã hiểu lầm một chuyện rất tai hại. Ông Hưng không phải chê ít mà thật sự không hiểu Millton đang đút lót chuyện gì.
Khi Millton nhận được yêu cầu của Rock thì hắn ngay lập tức lên máy bay sang Việt Nam. Nhờ hồ sơ mà Rock gởi đến cũng như cấp bậc và mối quan hệ trong tổ chức nên hắn nhanh chóng tra ra vị trí của Đại Mạnh.
Sau một khoảng thời gian không dài lắm, hắn cùng vài người cấp dưới lái xe tới vùng quê này. Trong lúc hắn đi, thì một thông tin chuyển đến làm cho hắn giật mình:
“Đại Mạnh vừa mới ẩu đả với một nhóm thanh niên và tất cả những người thanh niên này đều nhập viện.”
Với quan niệm cao thủ, hắn cho rằng Đại Mạnh chính là căn nguyên của tội lỗi. Bởi không kẻ điên nào ngu ngốc muốn đối chọi với kẻ hùng mạnh.
Đại Mạnh là đồ đệ của Rock, Millton nghĩ vậy, bởi chính điều này mới giải thích tại sao Đại Mạnh lại mạnh mẽ đến thế, tại sao Rock phải gấp gáp yêu cầu hắn đưa Đại Mạnh qua Mỹ.
Hắn không sợ Rock, nhưng Rock từng là giáo quan của hắn, hắn biết Rock chính là một sát thủ lừng danh. Mặc dù hiện tại Rock đã thoát ly tổ chức nhưng mối quan hệ của Rock trong tổ chức thì không thể nào cạn. Hắn không muốn đắc tội với Rock, bởi Rock chỉ cần một cái nhấc tay thì cũng dễ dàng tiêu diệt sinh mệnh của hắn. Một kẻ tép riu như hắn cần phải nắm chặt mối quan hệ này, huống chi việc giúp đỡ này chẳng tốn bao nhiêu công sức cả.
Suy nghĩ như thế, hắn liền lập tức ra lệnh cho cấp dưới lái xe vào ủy ban nhân dân xã. Nhưng khi đến ủy ban thì hắn biết ông Hưng đang xử lý vụ việc ẩu đả tại trường trung học Nguyễn Bỉnh Khiêm.
Sau khi đã hỏi kỹ hướng đi, hắn cùng với cấp dưới lái xe ra trường.
Tất cả suy nghĩ của hắn không hề nghĩ tới chuyện Đại Mạnh tự vệ một cách chính đáng. Kết quả này khiến hắn phải dùng biện pháp giải quyết mau lẹ nhất.
Tiền!
Ông Hưng vẫn đứng đó như trời trồng. Quả thật số tiền này quá nhiều so với tưởng tượng của ông. Tuy ông đã từng cầm qua số tiền nhiều hơn thế này nhưng đây là lần đầu tiên ông tận mắt chứng kiến một xấp tiền đô.
“Một đô khoảng mười lăm ngàn, một trăm đô là một triệu rưỡi. Xấp tiền này hơn mười tờ, hóa ra là hơn mười lăm triệu!” Ông Hưng vừa suy ngẫm vừa ước tính.
Khoảng không lâu sau đó, ông xua tay nói.
- Tôi chẳng hiểu ý định của anh nhưng thứ lỗi là tôi không thể nhận tiền này. Thứ nhất, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Thứ hai, dù anh có chuyện cần tôi giúp thì tôi cũng không thể nhận, bởi tôi không phải người như thế.
Nghe vậy, Millton nở một nụ cười hài lòng, tuy nhiên trong lòng của hắn đang chửi cha thằng “Đại Ngốc”. Ngốc không phải vấn đề thứ nhất, mà ngốc ở cái thứ hai. Thời đại kinh tế thị trường đang bùng nổ, thằng không biết nhận tiền chính là thằng ngu.
Thầm nghĩ một đoạn trong đầu, Millton mở miệng giải thích.
- Ông cứ nhận số tiền này đi. Tôi không muốn rườm rà ở khâu này. Tôi cần đưa Đại Mạnh đi cho kịp chuyến bay, nếu bên ông cứ quần qua quần lại vụ việc ẩu đả này thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Ông biết đó, tuy Đại Mạnh làm sai nhưng vấn đề cũng không phải không có hướng giải quyết. Tôi hy vọng...
- À, thì ra là vấn đề này. Anh thật sự đã hiểu lầm rồi. Đại Mạnh không phải là người có lỗi. – Đến lúc này thì ông Hưng mới vỡ lẽ. Nãy giờ ông vẫn chưa hiểu ý định của vị khách này.
“Thật không nghĩ ra là người ta đang hiểu lầm.”
- Là sao? – Millton ngạc nhiên hỏi.
Ông Hưng nhìn vị khách một cái rồi từ tốn kể lại đầu đuôi sự việc.
Câu chuyện ông Hưng không dài và cũng không đến nỗi khó hiểu nên Millton ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Nhưng hắn cũng mặc kệ, hiểu lầm thì hiểu lầm, hắn cũng không quan trọng cái này, việc cần thiết bây giờ của hắn là đưa Đại Mạnh đi.
- Ông cứ nhận số tiền này đi. Coi như tôi ủng hộ vào “quỹ phát triển” của xã. – Millton vừa nói vừa đưa tiền về trước mặt ông Hưng.
- Nhưng mà, nhưng mà.... – Ông Hưng vội xua tay. Tuy ông thích tiền nhưng ông không phải là kẻ tham tiền.
- Ông Hưng! Đây là tôi muốn ủng hộ cho cái xã này chứ không phải là cho ông. Ông chỉ có nhiệm vụ nhận, giải quyết nó. Tôi không cần biết ông dùng nó như thế nào nhưng tôi yêu cầu ông nhận lấy. – Millton nghiêm nghị nói, lúc này hắn để hé lộ ra một chút khí thế của kẻ giết người lâu năm. Hắn thật sự muốn ông Hưng nhận tiền, hắn biết người ta nhận tiền của mình thì sẽ dễ dàng làm việc hơn. Cho dù không phải là tốt nhất nhưng ít ra cũng có một chút tình cảm.
- Thôi được rồi, tôi sẽ nhận số tiền này để phát triển xã Duy Vinh như nguyện vọng của anh.
Ông Hưng nhẹ nhàng nói, rồi cầm lấy số tiền từ tay của Millton. Một đoạn sau đó, ông mở lời một cách chân thành.
- Tôi thật sự không biết nói thế nào với anh ngoài hai chữ cảm ơn. Thay mặt cả xã Duy Vinh này, tôi xin cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều. Tôi...
- Không có gì, giờ tôi có chút chuyện muốn nói thêm với ông. – Millton ngắt lời của ông Hưng để chuyển sang vấn đề tiếp theo.
- Anh cứ nói đi! – Ông Hưng cười hiền hòa.
- Đây là Visa, hộ chiếu. cũng như toàn bộ giấy tờ qua Mỹ của Đại Mạnh. Tất nhiên, chỉ là giấy tờ du lịch sang Mỹ, chứ không phải là qua đó định cư. Ông có thể xem xét.
Millton đưa toàn bộ giấy tờ về phía ông Hưng. Hắn thật sự không nghĩ là đưa giấy tờ cho người khác kiểm tra. Phải nói rằng, nếu lúc nãy hắn không tiết lộ sự việc đưa Đại Mạnh sang mỹ thì bây giờ đã không rắc rối. Lúc này, hắn thừa nhận mình đã quá hấp tấp. Nếu vừa rồi, hắn chỉ cần đút lót để người khác giải quyết chuyện ẩu đả Đại Mạnh thì khỏe rồi, mọi việc chỉ còn là im lặng dẫn Đại Mạnh sang Mỹ thôi.
Cũng chính nhờ điều này, hắn hiểu ra điểm yếu của mình.
“Dù hắn có tài giỏi thế nào đi chăng nữa nhưng nếu hắn không bỏ cái suy nghĩ hấp tấp thì hắn sẽ không thành công.”
Và chắc có lẽ như thế cho nên cấp trên không trọng dụng hắn. Phải chăng do bản tính thiếu tỉ mỉ, không tính toán từng li từng tí mà hắn vẫn mãi chỉ là người đứng thứ ba tại khu vực Đông Nam Á.
Suy nghĩ tới đó, hắn âm thầm ngao ngán và tự nhủ sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân.
Ông Hưng vẫn im lặng xem xét giấy tờ. Trước đây, ông cũng từng làm hộ chiếu, cũng từng tiếp xúc với các vấn đề đi nước ngoài, hơn nữa ông là người làm việc cho nhà nước thế nên ông dễ dàng phân biệt thật và giả. Huống chi người khách trước mặt cũng chẳng có lý do gì để lừa ông.
- Được rồi, những giấy tờ này không có vấn đề gì. Chỉ cần Đại Mạnh xác nhận chuyện này nữa là được. Có lẽ tôi nên điện thoại hỏi cha của Đại Mạnh.
- Ông cứ tự nhiên. Tuy nhiên, tôi nghĩ cũng không cần thiết, bởi Đại Mạnh chỉ sang đó dự đám cưới rồi quay về ngay nên cũng chẳng có gì quan trọng cả. Huống chi mẹ Đại Mạnh đã đồng ý và ký tên. Tôi nghĩ chắc gia đình Đại Mạnh cũng biết chuyện này.
Đến giờ này thì Millton bắt đầu hối hận, nhiệm vụ mà Rock yêu cầu là đưa Đại Mạnh rời đi một cách im lặng. Chẳng lẽ bây giờ hắn phải giết người này. Càng nghĩ, sát khí trong người của hắn càng tuôn ra. Nhưng không được, nếu giết ông Hưng trong khoảng thời gian này thì sẽ rắc rối to.
Ông Hưng vẫn im lặng đứng đó. Lúc này, ông đang suy nghĩ tới chuyện khác nên không hề để ý tới sát khí của Millton, tất nhiên ông cũng cảm thấy ông không khí hơi ngột ngạt một chút.
“Năm ngoái, Lan yêu cầu ông không tiết lộ chuyện giấy tờ, không lẽ là muốn âm thầm đem Đại Mạnh qua luôn bên kia. Nhưng là không đúng, giấy tờ này chỉ bảo lãnh Đại Mạnh qua đó sáu tháng, nếu muốn định cư thì phải xin chữ ký của thằng Hùng, bởi vì hắn ta mới là người giữ quyền nuôi con.”
- Được rồi, chúng ta cứ vào trong đi!
Nghe ông Hưng nói, Millton cũng chẳng biết nói gì hơn. Bây giờ nếu hắn cứ dằn dai chuyện giữ bí mật thì e rằng người khác sẽ nghi ngờ.
“Chả lẽ phải dùng tiền để mua chuộc. Không được, thằng cha này là dạng cổ hủ, nếu hắn không nhận, rồi nghi ngờ thì rắc rối to.” Càng nghĩ, Millton càng âm trầm.
Cuối cùng hắn mặc kệ để cùng sánh bước với ông Hưng. Nhưng hắn vừa đi, vừa dùng điện thoại nhắn một cái tin.
Tin nhắn ra lệnh cho bộ hạ thủ tiêu ông Hưng. Hắn không muốn Rock biết nhiệm vụ không được thực hiện hoàn mỹ. Hắn không sợ Rock, nhưng bở lỡ mối quan hệ với kẻ hùng mạnh là điều đáng tiếc vô cùng.
Sát thủ quả là một giống động vật máu lạnh. Họ không vì tình cảm hay bất cứ cái gì cả. Họ chỉ có nhiệm vụ và nhiệm vụ. Chỉ cần có một vấn đề nhỏ thì họ cũng thích giải quyết bằng máu tanh. Bởi vì đó là cách đơn giản nhất.
Thời gian lạnh lẽo trôi qua, ông Hưng chẳng hề biết là người ngoại quốc phía sau đang tính cách tiêu diệt ông.
Chẳng ai có thể ngờ được việc này.
- Thằng Mạnh đâu! – Vừa bước tới cửa, ông Hưng đã lên tiếng gọi.
- Dạ, con đây! – Đại Mạnh nhẹ thưa.
- Con có biết người này không? Ông ta muốn đưa con...
- Dạ con biết, con biết chuyện này lâu rồi. Chúng ta nên ra ngoài nói chuyện thì hơn.
Đại Mạnh vội ngắt lời. Hắn không sợ nhưng cũng không muốn những người xung quanh phải biết vấn đề đi sang Mỹ của hắn, nhất là La La. Đại Mạnh nhìn về phía Millton, hắn không hiểu tại sao người này phải báo cho ông Hưng biết.
Millton bất giác cuối đầu, hắn biết Đại Mạnh nhìn hắn là vì vấn đề gì. Tuy nhiên hắn thật sự khâm phục IQ của thằng nhóc này. Quả không hổ danh là đệ tử của Rock. Chỉ cần nhìn sơ mà nó cũng hiểu vấn đề, đối đáp gọn lẹ, ngăn ông Hưng tiết lộ sự việc và đặc biệt là hiểu ra sai lầm của hắn.
Millton nhìn ông Hưng, nếu lúc nãy người này tiết lộ ra thì hắn phải giết thêm nhiều người nữa, sát khí của hắn vì thế mà tuôn ra nhiều hơn. Millton không biết là có một người đã phát hiện dấu hiệu bất thường của hắn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đại Mạnh, lâu lâu lại lượt nhìn vị khách nước ngoài. Trong số đó, La La là người muốn hỏi “chuyện” của Đại Mạnh, nhưng do ngại nên nàng vẫn không dám lên tiếng.
Khi đã đi ra bên ngoài, ba người tiếp tục nói một số chuyện riêng. Đại Mạnh thì nhỏ nhẹ, tỏ ý bảo ông Hưng nếu muốn nói thì hãy nói cho gia đình bên nội hoặc cha hắn biết, chứ đừng công bố ra ngoài, bởi vì mẹ hắn và hắn cũng không muốn công khai chuyện này. Ông Hưng nghe vậy cũng đồng ý, thật ra thì Lan cũng yêu cầu ông giữ chuyện trước kia. Giờ ông chỉ cần gọi điện thoại, báo cho thằng Hùng một tiếng là xong. Tuy nhiên Millton vẫn không buông xuôi ý định ban nãy.
Thời gian lại trôi qua một khoảng, ông Hưng cũng chỉ khuyên bảo vài câu và nói thêm vài lời ngoài chủ đề chứ không dằn co dai đẳng.
Khi kết thúc được vụ việc với ông Hưng, Đại Mạnh cũng ngay lập tức đi ra ngoài cùng với Millton. Hắn không cần phải nói thêm với ai, đặc biệt là hắn đã nhẫn tâm quên bẽng La La.
Khi mới nhìn lướt ra tới người đàn ông ngoại quốc này, Đại Mạnh cứ ngỡ là Rock đến. Ngẫm nghĩ một chút, hắn loại bỏ khả năng này. Rock không thể đến vào lúc này được, nhanh nhất thì cũng phải ngày mai. Huống chi hắn đã từng thấy ảnh của Rock. Hiện tại Rock phải trên bốn mươi tuổi, chứ không thể nào “mới ngoài ba mươi”.
Người đàn ông ngoại quốc ngước mắt về phía Đại Mạnh, hắn như muốn quan sát kỹ đứa bé này.
Mục tiêu giống y nguyên trong ảnh. Hắn gật đầu tỏ ý quen biết với Đại Mạnh, rồi nhanh chóng nhìn vào những người trong phòng. Hướng đến cuối cùng của hắn chính là ông Hưng, hắn đoán người này là chủ nơi đây.
Ông Hưng nhìn người khách ngoại quốc. Mặc dù ông có kinh nghiệm lãnh đạo rất lâu nhưng giờ đây ông cũng đang rất lúng túng. Đơn giản là ông không biết nói tiếng Anh, thế nên ông chẳng biết mở miệng ra làm sao cả.
Ngay lập tức, ông Hưng hướng ánh mắt về thầy Dương. Giờ phút này, ông nghĩ người thầy này sẽ có công dụng, chứ còn trình độ của ba tên lính bên cạnh thì ông đã quá rõ ràng rồi.
- Hello! – Thầy Dương mở lời chào theo quán tính. Phát xong “từ” này thì hắn cũng cười khổ trong lòng. Mặc dù hắn là giáo viên nhưng cũng chỉ là người dạy môn địa lý. Biết thì biết đó nhưng chỉ sơ sơ thôi. Giờ bảo hắn giao tiếp thì cứ như người ta đang chơi chữ với hắn.
- Chào ông Hưng, tôi có một chút chuyện nên muốn nói riêng với ông.
Tuy bị vị khách nước ngoài bỏ qua một bên nhưng thầy Dương vẫn không hề giận dữ. Hắn âm thầm vui vẻ trong lòng, nếu phải giao tiếp bằng tiếng anh thì mất mặt chết thôi.
- Anh biết tiếng Việt. Ách! Anh biết tôi, hình như tôi không biết anh thì phải? – Ông Hưng ngạc nhiên. Trước giờ ông có quen ai là người nước ngoài đâu.
- Không! Tôi không biết ông, tôi là Anna. Millton. Tôi đến đây là vì chuyện của Đại Mạnh.
À! – Ông Hưng vỡ lẽ.
“Thì ra đây là sư phụ của Đại Manh, hèn gì…” Nhìn thấy thân hình cuồn cuộn của vị du khách, ông Hưng tự dưng liên tưởng tới công phu của Đại Mạnh.
- Ông có thể ra bên ngoài cùng tôi một lát được không? Tôi nghĩ nói chuyện ở đây e rằng không tiện cho lắm.
- Anh cứ nói ở đây đi! Nơi này toàn là người của chúng tôi! – Ông Hưng cười cười nói.
- Đây là chuyện quan trọng! - Vị khách đáp lại rất nghiêm túc.
- Thôi được rồi! – Ông Hưng bước đến cửa chính. Khi tới vị song song với vị khách, ông đưa tay ra hiệu, tỏ ý mời mọc.
Những người còn lại trong phòng chỉ biết trố mắt nhìn theo. Riêng La La, nàng muốn chạy tới hỏi riêng Đại Mạnh, thế nhưng khi thấy hắn ta đang cặm cụi viết bản tường trình thì nàng đành hậm hực giữ lại trong lòng. Huống chi ở đây cũng có nhiều người, Đại Mạnh thì lại không thích nhắc tới những chuyện thần thần bí bí của hắn tại nơi đông người. Nàng cũng không biết rằng, Đại Mạnh cũng đang thắc mắc: “Millton gọi ông Hưng ra ngoài làm gì?”
Riêng thầy Dương thì vẫn im lặng ngồi dõi theo dáng khuất của ông Hưng và vị khách không mời. Lâu lâu ông lại nhìn về phía Đại Mạnh, đôi lúc Dương muốn hướng dẫn Đại Mạnh viết bản tường trình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi. Tốt nhất là hắn không nên dính vô chuyện này nữa.
Còn Vi, cô bé vẫn ngồi im đó. Không ai biết ý nghĩ của nàng là gì cả. Có lẽ bây giờ cô nàng chỉ muốn rời khỏi đây thôi.
Tại một địa điểm vắng vẻ trong trường Nguyễn Bỉnh Khiêm, hai người đàn ông đứng im một chỗ. Sau đó, họ ngước mắt nhìn xung quanh một chút, rồi bắt đầu câu chuyện.
- Ông Hưng! Thật ra tôi muốn gặp riêng ông cũng chẳng phải bàn chuyện gì quá lớn. Ông là người trong xã này thì chắc ông cũng biết tới gia đình của Đại Mạnh. Hiện tại mẹ của cậu ta đã sang nước ngoài và chuẩn bị tổ chức đám cưới. Vì có vài chuyện gấp nên cô ta không thể dẫn con trai mình cùng đi. Tôi đây là bạn của Vương Vô Quốc, có thể nói là được hai người đó ủy thác để đón Đại Mạnh qua bên kia. – Millton từ tốn nói.
- Có chuyện này à, tại sao tôi lại không nghe nói gì hết nhỉ?
Ông Hưng ngạc nhiên hỏi lại. Ông ta biết Lan, đây là vợ cũ của thằng Hùng, một người đồng sự lúc trước của ông. Tất nhiên về cấp bậc thì ông ta hơn Hùng rất nhiều, chỉ là do sinh sống ở vùng đất quê nên khoảng cách giữa cấp bậc bị xóa nhòa. Vì lẽ đó, những lúc rảnh rỗi ông thường hay lui tới nhà của Hùng để nhậu nhẹt. Ông cũng biết chuyện ly hôn giữa Hùng và Lan. Thế nhưng kể từ khi ngày Hùng nghỉ việc trên xã thì ông cũng ít quan tâm đến.
Còn Vương Vô Quốc thì ông ta cũng mới biết cách đây năm ngoái. Lúc đó, Lan có tới chỗ ông để nhờ làm giấy tờ. Cô ta cũng kể lại câu chuyện tình giữa nàng và Vương Vô Quốc, có điều cho tới giờ ông vẫn không hiểu vì sao mà Lan lại muốn ông giữ kín chuyện làm giấy tờ. Có thể nói rằng, nếu như Lan không nhờ ông giữ bí mật chuyện làm giấy tờ thì cả xã Duy Vinh đều biết Lan sắp qua Mỹ.
Tuy nhiên, ông là người luôn giữ lời hứa và không có cái tính nhiều chuyện, huống chi công việc của ông cũng rất nhiều.
Ngẫm nghĩ một lúc, ông Hưng nhìn Millton và nói.
- Chỉ có chuyện này mà anh yêu cầu tôi ra tận đây.
Millton cười cười nhìn ông Hưng.
- Chuyện là thế này, tôi nghe nói Đại Mạnh đánh nhau với nhóm người. Hiện tại tôi thì có một số chuyện gấp, máy bay thì phải cất cánh ngay chiều hôm nay nên không thể chờ đợi bên ông xử lý. Vậy nên, tôi hy vọng ông...
Millton nói tới đoạn này thì rút trong người ra một xấp tiền nhỏ, tầm mười lăm tờ. Rồi sau đó, hắn tỏ ý đưa cho ông Hưng.
Ông Hưng cuối mặt nhìn tiền, rồi ngẩng đầu nhìn Millton mà lòng ngây dại. Ông thật sự chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Anh đang làm gì thế?
Millton khó hiểu nhìn ông Hưng. Hắn nghĩ không ra, một cái chuyện đút lót đơn giản như thế này mà người trước mặt cứ tỏ vẻ ngây dại. Chẳng lẽ người này chê ít.
Thật ra, Millton đã hiểu lầm một chuyện rất tai hại. Ông Hưng không phải chê ít mà thật sự không hiểu Millton đang đút lót chuyện gì.
Khi Millton nhận được yêu cầu của Rock thì hắn ngay lập tức lên máy bay sang Việt Nam. Nhờ hồ sơ mà Rock gởi đến cũng như cấp bậc và mối quan hệ trong tổ chức nên hắn nhanh chóng tra ra vị trí của Đại Mạnh.
Sau một khoảng thời gian không dài lắm, hắn cùng vài người cấp dưới lái xe tới vùng quê này. Trong lúc hắn đi, thì một thông tin chuyển đến làm cho hắn giật mình:
“Đại Mạnh vừa mới ẩu đả với một nhóm thanh niên và tất cả những người thanh niên này đều nhập viện.”
Với quan niệm cao thủ, hắn cho rằng Đại Mạnh chính là căn nguyên của tội lỗi. Bởi không kẻ điên nào ngu ngốc muốn đối chọi với kẻ hùng mạnh.
Đại Mạnh là đồ đệ của Rock, Millton nghĩ vậy, bởi chính điều này mới giải thích tại sao Đại Mạnh lại mạnh mẽ đến thế, tại sao Rock phải gấp gáp yêu cầu hắn đưa Đại Mạnh qua Mỹ.
Hắn không sợ Rock, nhưng Rock từng là giáo quan của hắn, hắn biết Rock chính là một sát thủ lừng danh. Mặc dù hiện tại Rock đã thoát ly tổ chức nhưng mối quan hệ của Rock trong tổ chức thì không thể nào cạn. Hắn không muốn đắc tội với Rock, bởi Rock chỉ cần một cái nhấc tay thì cũng dễ dàng tiêu diệt sinh mệnh của hắn. Một kẻ tép riu như hắn cần phải nắm chặt mối quan hệ này, huống chi việc giúp đỡ này chẳng tốn bao nhiêu công sức cả.
Suy nghĩ như thế, hắn liền lập tức ra lệnh cho cấp dưới lái xe vào ủy ban nhân dân xã. Nhưng khi đến ủy ban thì hắn biết ông Hưng đang xử lý vụ việc ẩu đả tại trường trung học Nguyễn Bỉnh Khiêm.
Sau khi đã hỏi kỹ hướng đi, hắn cùng với cấp dưới lái xe ra trường.
Tất cả suy nghĩ của hắn không hề nghĩ tới chuyện Đại Mạnh tự vệ một cách chính đáng. Kết quả này khiến hắn phải dùng biện pháp giải quyết mau lẹ nhất.
Tiền!
Ông Hưng vẫn đứng đó như trời trồng. Quả thật số tiền này quá nhiều so với tưởng tượng của ông. Tuy ông đã từng cầm qua số tiền nhiều hơn thế này nhưng đây là lần đầu tiên ông tận mắt chứng kiến một xấp tiền đô.
“Một đô khoảng mười lăm ngàn, một trăm đô là một triệu rưỡi. Xấp tiền này hơn mười tờ, hóa ra là hơn mười lăm triệu!” Ông Hưng vừa suy ngẫm vừa ước tính.
Khoảng không lâu sau đó, ông xua tay nói.
- Tôi chẳng hiểu ý định của anh nhưng thứ lỗi là tôi không thể nhận tiền này. Thứ nhất, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Thứ hai, dù anh có chuyện cần tôi giúp thì tôi cũng không thể nhận, bởi tôi không phải người như thế.
Nghe vậy, Millton nở một nụ cười hài lòng, tuy nhiên trong lòng của hắn đang chửi cha thằng “Đại Ngốc”. Ngốc không phải vấn đề thứ nhất, mà ngốc ở cái thứ hai. Thời đại kinh tế thị trường đang bùng nổ, thằng không biết nhận tiền chính là thằng ngu.
Thầm nghĩ một đoạn trong đầu, Millton mở miệng giải thích.
- Ông cứ nhận số tiền này đi. Tôi không muốn rườm rà ở khâu này. Tôi cần đưa Đại Mạnh đi cho kịp chuyến bay, nếu bên ông cứ quần qua quần lại vụ việc ẩu đả này thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Ông biết đó, tuy Đại Mạnh làm sai nhưng vấn đề cũng không phải không có hướng giải quyết. Tôi hy vọng...
- À, thì ra là vấn đề này. Anh thật sự đã hiểu lầm rồi. Đại Mạnh không phải là người có lỗi. – Đến lúc này thì ông Hưng mới vỡ lẽ. Nãy giờ ông vẫn chưa hiểu ý định của vị khách này.
“Thật không nghĩ ra là người ta đang hiểu lầm.”
- Là sao? – Millton ngạc nhiên hỏi.
Ông Hưng nhìn vị khách một cái rồi từ tốn kể lại đầu đuôi sự việc.
Câu chuyện ông Hưng không dài và cũng không đến nỗi khó hiểu nên Millton ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Nhưng hắn cũng mặc kệ, hiểu lầm thì hiểu lầm, hắn cũng không quan trọng cái này, việc cần thiết bây giờ của hắn là đưa Đại Mạnh đi.
- Ông cứ nhận số tiền này đi. Coi như tôi ủng hộ vào “quỹ phát triển” của xã. – Millton vừa nói vừa đưa tiền về trước mặt ông Hưng.
- Nhưng mà, nhưng mà.... – Ông Hưng vội xua tay. Tuy ông thích tiền nhưng ông không phải là kẻ tham tiền.
- Ông Hưng! Đây là tôi muốn ủng hộ cho cái xã này chứ không phải là cho ông. Ông chỉ có nhiệm vụ nhận, giải quyết nó. Tôi không cần biết ông dùng nó như thế nào nhưng tôi yêu cầu ông nhận lấy. – Millton nghiêm nghị nói, lúc này hắn để hé lộ ra một chút khí thế của kẻ giết người lâu năm. Hắn thật sự muốn ông Hưng nhận tiền, hắn biết người ta nhận tiền của mình thì sẽ dễ dàng làm việc hơn. Cho dù không phải là tốt nhất nhưng ít ra cũng có một chút tình cảm.
- Thôi được rồi, tôi sẽ nhận số tiền này để phát triển xã Duy Vinh như nguyện vọng của anh.
Ông Hưng nhẹ nhàng nói, rồi cầm lấy số tiền từ tay của Millton. Một đoạn sau đó, ông mở lời một cách chân thành.
- Tôi thật sự không biết nói thế nào với anh ngoài hai chữ cảm ơn. Thay mặt cả xã Duy Vinh này, tôi xin cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều. Tôi...
- Không có gì, giờ tôi có chút chuyện muốn nói thêm với ông. – Millton ngắt lời của ông Hưng để chuyển sang vấn đề tiếp theo.
- Anh cứ nói đi! – Ông Hưng cười hiền hòa.
- Đây là Visa, hộ chiếu. cũng như toàn bộ giấy tờ qua Mỹ của Đại Mạnh. Tất nhiên, chỉ là giấy tờ du lịch sang Mỹ, chứ không phải là qua đó định cư. Ông có thể xem xét.
Millton đưa toàn bộ giấy tờ về phía ông Hưng. Hắn thật sự không nghĩ là đưa giấy tờ cho người khác kiểm tra. Phải nói rằng, nếu lúc nãy hắn không tiết lộ sự việc đưa Đại Mạnh sang mỹ thì bây giờ đã không rắc rối. Lúc này, hắn thừa nhận mình đã quá hấp tấp. Nếu vừa rồi, hắn chỉ cần đút lót để người khác giải quyết chuyện ẩu đả Đại Mạnh thì khỏe rồi, mọi việc chỉ còn là im lặng dẫn Đại Mạnh sang Mỹ thôi.
Cũng chính nhờ điều này, hắn hiểu ra điểm yếu của mình.
“Dù hắn có tài giỏi thế nào đi chăng nữa nhưng nếu hắn không bỏ cái suy nghĩ hấp tấp thì hắn sẽ không thành công.”
Và chắc có lẽ như thế cho nên cấp trên không trọng dụng hắn. Phải chăng do bản tính thiếu tỉ mỉ, không tính toán từng li từng tí mà hắn vẫn mãi chỉ là người đứng thứ ba tại khu vực Đông Nam Á.
Suy nghĩ tới đó, hắn âm thầm ngao ngán và tự nhủ sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân.
Ông Hưng vẫn im lặng xem xét giấy tờ. Trước đây, ông cũng từng làm hộ chiếu, cũng từng tiếp xúc với các vấn đề đi nước ngoài, hơn nữa ông là người làm việc cho nhà nước thế nên ông dễ dàng phân biệt thật và giả. Huống chi người khách trước mặt cũng chẳng có lý do gì để lừa ông.
- Được rồi, những giấy tờ này không có vấn đề gì. Chỉ cần Đại Mạnh xác nhận chuyện này nữa là được. Có lẽ tôi nên điện thoại hỏi cha của Đại Mạnh.
- Ông cứ tự nhiên. Tuy nhiên, tôi nghĩ cũng không cần thiết, bởi Đại Mạnh chỉ sang đó dự đám cưới rồi quay về ngay nên cũng chẳng có gì quan trọng cả. Huống chi mẹ Đại Mạnh đã đồng ý và ký tên. Tôi nghĩ chắc gia đình Đại Mạnh cũng biết chuyện này.
Đến giờ này thì Millton bắt đầu hối hận, nhiệm vụ mà Rock yêu cầu là đưa Đại Mạnh rời đi một cách im lặng. Chẳng lẽ bây giờ hắn phải giết người này. Càng nghĩ, sát khí trong người của hắn càng tuôn ra. Nhưng không được, nếu giết ông Hưng trong khoảng thời gian này thì sẽ rắc rối to.
Ông Hưng vẫn im lặng đứng đó. Lúc này, ông đang suy nghĩ tới chuyện khác nên không hề để ý tới sát khí của Millton, tất nhiên ông cũng cảm thấy ông không khí hơi ngột ngạt một chút.
“Năm ngoái, Lan yêu cầu ông không tiết lộ chuyện giấy tờ, không lẽ là muốn âm thầm đem Đại Mạnh qua luôn bên kia. Nhưng là không đúng, giấy tờ này chỉ bảo lãnh Đại Mạnh qua đó sáu tháng, nếu muốn định cư thì phải xin chữ ký của thằng Hùng, bởi vì hắn ta mới là người giữ quyền nuôi con.”
- Được rồi, chúng ta cứ vào trong đi!
Nghe ông Hưng nói, Millton cũng chẳng biết nói gì hơn. Bây giờ nếu hắn cứ dằn dai chuyện giữ bí mật thì e rằng người khác sẽ nghi ngờ.
“Chả lẽ phải dùng tiền để mua chuộc. Không được, thằng cha này là dạng cổ hủ, nếu hắn không nhận, rồi nghi ngờ thì rắc rối to.” Càng nghĩ, Millton càng âm trầm.
Cuối cùng hắn mặc kệ để cùng sánh bước với ông Hưng. Nhưng hắn vừa đi, vừa dùng điện thoại nhắn một cái tin.
Tin nhắn ra lệnh cho bộ hạ thủ tiêu ông Hưng. Hắn không muốn Rock biết nhiệm vụ không được thực hiện hoàn mỹ. Hắn không sợ Rock, nhưng bở lỡ mối quan hệ với kẻ hùng mạnh là điều đáng tiếc vô cùng.
Sát thủ quả là một giống động vật máu lạnh. Họ không vì tình cảm hay bất cứ cái gì cả. Họ chỉ có nhiệm vụ và nhiệm vụ. Chỉ cần có một vấn đề nhỏ thì họ cũng thích giải quyết bằng máu tanh. Bởi vì đó là cách đơn giản nhất.
Thời gian lạnh lẽo trôi qua, ông Hưng chẳng hề biết là người ngoại quốc phía sau đang tính cách tiêu diệt ông.
Chẳng ai có thể ngờ được việc này.
- Thằng Mạnh đâu! – Vừa bước tới cửa, ông Hưng đã lên tiếng gọi.
- Dạ, con đây! – Đại Mạnh nhẹ thưa.
- Con có biết người này không? Ông ta muốn đưa con...
- Dạ con biết, con biết chuyện này lâu rồi. Chúng ta nên ra ngoài nói chuyện thì hơn.
Đại Mạnh vội ngắt lời. Hắn không sợ nhưng cũng không muốn những người xung quanh phải biết vấn đề đi sang Mỹ của hắn, nhất là La La. Đại Mạnh nhìn về phía Millton, hắn không hiểu tại sao người này phải báo cho ông Hưng biết.
Millton bất giác cuối đầu, hắn biết Đại Mạnh nhìn hắn là vì vấn đề gì. Tuy nhiên hắn thật sự khâm phục IQ của thằng nhóc này. Quả không hổ danh là đệ tử của Rock. Chỉ cần nhìn sơ mà nó cũng hiểu vấn đề, đối đáp gọn lẹ, ngăn ông Hưng tiết lộ sự việc và đặc biệt là hiểu ra sai lầm của hắn.
Millton nhìn ông Hưng, nếu lúc nãy người này tiết lộ ra thì hắn phải giết thêm nhiều người nữa, sát khí của hắn vì thế mà tuôn ra nhiều hơn. Millton không biết là có một người đã phát hiện dấu hiệu bất thường của hắn.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đại Mạnh, lâu lâu lại lượt nhìn vị khách nước ngoài. Trong số đó, La La là người muốn hỏi “chuyện” của Đại Mạnh, nhưng do ngại nên nàng vẫn không dám lên tiếng.
Khi đã đi ra bên ngoài, ba người tiếp tục nói một số chuyện riêng. Đại Mạnh thì nhỏ nhẹ, tỏ ý bảo ông Hưng nếu muốn nói thì hãy nói cho gia đình bên nội hoặc cha hắn biết, chứ đừng công bố ra ngoài, bởi vì mẹ hắn và hắn cũng không muốn công khai chuyện này. Ông Hưng nghe vậy cũng đồng ý, thật ra thì Lan cũng yêu cầu ông giữ chuyện trước kia. Giờ ông chỉ cần gọi điện thoại, báo cho thằng Hùng một tiếng là xong. Tuy nhiên Millton vẫn không buông xuôi ý định ban nãy.
Thời gian lại trôi qua một khoảng, ông Hưng cũng chỉ khuyên bảo vài câu và nói thêm vài lời ngoài chủ đề chứ không dằn co dai đẳng.
Khi kết thúc được vụ việc với ông Hưng, Đại Mạnh cũng ngay lập tức đi ra ngoài cùng với Millton. Hắn không cần phải nói thêm với ai, đặc biệt là hắn đã nhẫn tâm quên bẽng La La.
/58
|