Anh ơi! Anh đang ở nơi đâu? Anh có biết là em nhớ anh lắm hay không? Khi anh ra đi, anh chẳng thèm ngoảnh lại! Em nhìn anh mà lệ trào khoé mắt!
Anh ơi! Anh đang ở nơi đâu? Em lạnh lắm, anh có biết hay không?
Anh ơi! Anh đang ở nơi đâu? Em quên mất khuôn mặt của anh rồi?
Mùa xuân năm 2000, tại vùng ngoại ô, thành phố Giang Hải, Trung Quốc, một cô gái ăn mặt bẩn thỉu đang nằm trên đống lá cây, bên cạnh một đại thụ, mắt nhắm riết, miệng lẩm ba lẩm bẩm.
Cô ta cứ thế mà nằm, tuy miệng không ngừng lên tiếng nhưng có lẽ là đã ngủ rồi.
Cô gái này, không ai biết cô ta từ đâu đến cả!
“Đã xác định đối tượng, là một cô gái rất xinh đẹp, đã nằm ở đây hơn một tháng. Còn vấn đề sinh hoạt và thân phận của cô ta thì vẫn chưa thể xác định rõ ra ràng.” Một người đàn ông Trung Quốc, cầm điện thoại nói, có lẽ là đang bẩm báo với cấp trên.
“Khẩn cấp đưa đối tượng về đồn để xác định thân phận.” Từ trong điện thoại, một giọng nói rất uy nghiêm vọng ra.
“Rõ!” Người đàn ông trả lời.
Đang nằm yên tĩnh bên gốc cây, cô gái chợt mở trừng đôi mắt rồi vực người lên.
Có ai đó đang tiếp cận nàng!
- Cô gái bên trong nghe rõ đây! Chúng tôi cần phải điều tra về lý lịch của cô nên yêu cầu cô đi ra! – Đứng cách cô gái không xa, người đàn ông lúc nãy lớn tiếng hô. Phía sau hắn cũng có sáu người đang chăm chú nhìn theo.
“Là tiếng trung! Tiếng trung là tiếng gì? Sao ta lại biết tiếng trung?” Cô gái vừa nghĩ vẩn vơ, vừa ngơ ngác nhìn bảy người đàn ông đối diện.
- Cô có nghe rõ không? Chúng tôi yêu cầu cô ra đây! – Như một quyền uy, người đàn ông yêu cầu cô gái đi ra, chứ không hề muốn đến tiếp cận.
Cô gái nhìn hắn với vẻ ngây thơ. Nàng thật sự hiểu hắn nói! Thế nhưng, tại sao nàng phải đi ra.
Quá bức bối trước thái độ im lặng của cô gái, người đàn ông tức giận tiến tới và sáu người phía sau cũng lặng lẽ đi theo.
- Yêu cầu cô theo chúng tôi về đồn! – Người đàn ông trợn mắt nói. Hắn cố kiềm chế sự bực tức. Có lẽ, do đây là một cô gái xinh đẹp nên hắn còn có đôi chút nhẹ nhàng, chứ đối với những kẻ khác thì thôi rồi ô hô.
Cô gái vẫn im lặng, nàng đang âm thầm quan sát cách ăn mặc của những người này.
- Cô có nghe những gì mà tôi nói không?
- Có. – Cô gái thản nhiên, dùng tiếng Trung đáp lại.
- Ách! Vậy yêu cầu cô đi theo chúng tôi? – Người đàn ông nói.
- Tại sao phải theo? – Cô gái khó hiểu.
- Chúng tôi người quản lý ở đây. Chúng tôi nghi ngờ về lý lịch của cô nên cần phải làm rõ. Vậy yêu cầu cô phối hợp theo lệnh, nếu không thì đừng có trách. – Người đàn ông nhíu mày, nói.
- Tôi không đi. – Cô gái nhàm chán quay trở lại gốc cây.
- Cô không đi thì cũng phải đi! – Người đàn ông tức giận lấy chiếc còng số tám đeo bên hông ra, rồi xông lên.
Ngay khi hắn chuẩn bị chụp lấy cô gái thì một cú đá như sét đánh, nện xuống bụng hắn.
Ự! Thân thể hắn bay theo một vòng cung tuyệt đẹp rồi rơi về phía sau hơn năm mét.
Bịch!
- Cô, cô…! – Vì tức ngực nên hắn nói không ra tiếng. Hắn đành ôm bụng, nhìn những người phe mình, tay chỉ vào cô gái như ra lệnh bắt.
Không chần chờ, sáu người đàn ông đồng loạt xông lên.
Ự, ự…! Tuy âm thanh có chút khác nhau nhưng sáu người đều như nhau cả. Tất cả đều bị nện một cước vào bụng, rồi bay về phía sau.
Cô gái lướt trên mặt đất, tiến về sáu người đang rên rỉ cứ như một u hồn.
- Đừng có làm phiền tôi! – Cô gái lạnh lùng nói với người đàn ông đã lệnh bắt mình.
Tiếp sau câu nói đó, bàn tay của cô gái vẽ lên một vòng tròn, ánh sáng bạc lóe lên, bảy người đàn ông nhẹ nhàng bay lên trời, rồi rơi xuống một hồ nước cách vị trí ban đầu hơn năm trăm mét.
Cô ấy là tiên nữ sao?
Không! Cô ấy không phải là tiên nữ. Nếu như Đại Mạnh ở đây vào lúc này thì hắn sẽ chắc chắn rằng, đây chính là Bụt pháp. Cái chiêu thức mà lúc nãy cô gái sử dụng chỉ là một chiêu cấp thấp của đạo pháp này thôi.
“Ngàn Mét Truyền Vật Tư!”
Bò lên hồ nước, người đàn ông nhìn sáu người bạn của mình rồi nói.
“Đi mau! Đi mau! Hôm nay gặp ma rồi!”
Sáu người kia nghe vậy cũng không dám nhiều lời mà vội vàng đi theo. Cái điều vừa xảy ra khi nãy khiến họ thật sự khó tin và vô cùng hoảng sợ.
Sau khi chạy được một quãng đường khá xa, trạng thái hoảng hốt của sáu người mới từ từ giảm xuống. Họ khẽ đối mặt nhìn nhau một lúc, rồi chuyển hướng, đi về nơi để xe của mình.
- A lo!
- Là Lý Đổng Vân sao? Có chuyện gì?
- Dạ, vâng! Là em, thưa sếp! Chuyện về cô gái lúc nãy! Em đã gặp được cô ta! Nhưng mọi chuyện diễn ra đã vượt qua khả năng của bọn em! – Vì vẫn còn chưa bình tĩnh cho lắm nên hơi thở và lời nói của Lý Đổng Vân có phần dồn dập.
- Cậu cứ từ từ mà kể! – Âm thanh trong điện thoại vọng ra.
Lý Đổng Vân cố gắng hít thở đều đặn để kể rõ sự việc. Sau khi đã trình bày đầy đủ, hắn im lặng để nghe chỉ thị của cấp trên.
Đứng ở bên kia đầu dây, Dương Thế Minh cầm chiếc điện thoại bàn, đắn đo suy nghĩ. Chuyện này quả thật rất khó tin.
- Cậu khẳng định đây là sự thật! – Dương Thế Minh nói một câu theo lý tính.
- Dạ, vâng! Có sáu đồng nghiệp của em ở đây nữa!
- Được rồi! Cậu cứ về đi! Chuyện này, tôi sẽ giải quyết!
Dương Thế Minh cúp điện thoại rồi suy tư. Cuối cùng, hắn quyết định quay số cho cấp trên. Những vấn đề liên quan tới lực lượng siêu nhiêu, một phó giám đốc công an thành phố như hắn không đủ bản lĩnh để xử lý.
- Sao? Cậu nói sao? Được rồi! Chúng tôi sẽ lập tức tới đó!
Chỉ mới nghe Dương Thế Minh trình bày sự việc chưa tới một phút, người đàn ông thuộc tổ chức dị nhân Trung Quốc đã ngay lập tức cúp điện thoại, rồi mở cửa phòng tiến ra ngoài, hắn không hỏi cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện. Đối với hắn, những chuyện này không phải nói là tin, không phải qua loa trong điện thoại là rõ ràng mà cần phải đi xác thực thì mới chính xác.
Mọi thứ bắt đầu im ắng lại một chút. Cô gái vẫn nằm nơi gốc cây đầy lá rác. Cô không biết một lực lượng siêu cấp của Trung Quốc đang hướng về cô. Điều cô làm tại lúc này chính là lẩm bẩm những câu vô thức.
Anh ơi! Anh ở đâu rồi?
Thôn quê cùi mía, xã Duy Vinh.
Hắt xì!
Dường như có ai đó nhắc đến khiến cho Đại Mạnh nhảy mũi. Nghĩ vu vơ như thế, hắn nhìn bầu trời, mỉm cười một lúc, rồi cuối đầu để tiếp tục công viêc lột vỏ và bóc hột bắp.
Bây giờ, xung quanh cơ thể hắn chỉ toàn là cùi bắp, ấy vậy mà hắn rất vui. Vui vì đang dung nhập cuộc sống này. Chỉ là cuộc sống của hắn ở thôn quê vẫn còn nghèo nàn. Thế nhưng cái nghèo này cũng chỉ là vật chất thôi. Tình cảm chân thật thì nơi đây không hề thiếu.
Đột nhiên!
- Ba ơi, ba làm sao vậy? Mọi người đâu rồi, lên đây mau!
Từ tầng trên vọng xuống tiếng hốt hoảng của mợ Hoa. (vợ của cậu Đại Mạnh)
- Chuyện gì thế? – Nghe tiếng hốt hoảng của Hoa thì cậu của Đại Mạnh liền lên tiếng. Sau đó hắn vội vàng chạy lên gác.
- Anh Mi! Anh xem thử! Hình như, hình như … – Hoa cũng không dám nói tiếp những câu sau.
Không hỏi Hoa nữa, Mi cuối người kiểm tra thân thể của cha mình. Sau đó, mặt của hắn trắng bệch, đầu óc bỗng nhiên quay cuồng.
Cha hắn đã mất!
- Ba ơi! Ba sao vậy? Ba ơi! Ba tỉnh đi! – Mi nghẹn ngào mà phát ra những âm thanh não lòng.
- Ba ơi! Ba tỉnh lại đi! Ba ơi là ba!
…
Giọng nói của Mi càng lúc càng thảm thiết hơn. Không biết vì sao mà nước mắt của hắn tuôn trào ra. Một ý nghĩ chợt lé lên suy nghĩ, hắn đột nhiên hối hận.
Hắn chưa làm gì cho cha mình cả!
Theo tiếng kêu gào thảm thiết của Mi, mọi người cũng bắt đầu tụ tập lại. Tiếng khóc u ám vang động một góc trời.
Đại Mạnh nhìn vào trong mà lòng dâng nhiều cảm giác khác lạ. Hắn thật sự chẳng có một niềm đau thương nào cả.
Hắn đành ra bờ dừa (dừa nước) để gọi bà ngoại vô.
Đại Mạnh vừa đi, vừa thở dài. Hắn dung nhập cuộc sống này đã tám năm rồi, thế mà chẳng thay đổi được gì cả. Có lẽ, hắn không nhận ra cái thay đổi của mình. Hắn đành tự an ủi như vậy.
Giang sơn dễ đổi, bản tính đúng là khó dời.
Anh ơi! Anh đang ở nơi đâu? Em lạnh lắm, anh có biết hay không?
Anh ơi! Anh đang ở nơi đâu? Em quên mất khuôn mặt của anh rồi?
Mùa xuân năm 2000, tại vùng ngoại ô, thành phố Giang Hải, Trung Quốc, một cô gái ăn mặt bẩn thỉu đang nằm trên đống lá cây, bên cạnh một đại thụ, mắt nhắm riết, miệng lẩm ba lẩm bẩm.
Cô ta cứ thế mà nằm, tuy miệng không ngừng lên tiếng nhưng có lẽ là đã ngủ rồi.
Cô gái này, không ai biết cô ta từ đâu đến cả!
“Đã xác định đối tượng, là một cô gái rất xinh đẹp, đã nằm ở đây hơn một tháng. Còn vấn đề sinh hoạt và thân phận của cô ta thì vẫn chưa thể xác định rõ ra ràng.” Một người đàn ông Trung Quốc, cầm điện thoại nói, có lẽ là đang bẩm báo với cấp trên.
“Khẩn cấp đưa đối tượng về đồn để xác định thân phận.” Từ trong điện thoại, một giọng nói rất uy nghiêm vọng ra.
“Rõ!” Người đàn ông trả lời.
Đang nằm yên tĩnh bên gốc cây, cô gái chợt mở trừng đôi mắt rồi vực người lên.
Có ai đó đang tiếp cận nàng!
- Cô gái bên trong nghe rõ đây! Chúng tôi cần phải điều tra về lý lịch của cô nên yêu cầu cô đi ra! – Đứng cách cô gái không xa, người đàn ông lúc nãy lớn tiếng hô. Phía sau hắn cũng có sáu người đang chăm chú nhìn theo.
“Là tiếng trung! Tiếng trung là tiếng gì? Sao ta lại biết tiếng trung?” Cô gái vừa nghĩ vẩn vơ, vừa ngơ ngác nhìn bảy người đàn ông đối diện.
- Cô có nghe rõ không? Chúng tôi yêu cầu cô ra đây! – Như một quyền uy, người đàn ông yêu cầu cô gái đi ra, chứ không hề muốn đến tiếp cận.
Cô gái nhìn hắn với vẻ ngây thơ. Nàng thật sự hiểu hắn nói! Thế nhưng, tại sao nàng phải đi ra.
Quá bức bối trước thái độ im lặng của cô gái, người đàn ông tức giận tiến tới và sáu người phía sau cũng lặng lẽ đi theo.
- Yêu cầu cô theo chúng tôi về đồn! – Người đàn ông trợn mắt nói. Hắn cố kiềm chế sự bực tức. Có lẽ, do đây là một cô gái xinh đẹp nên hắn còn có đôi chút nhẹ nhàng, chứ đối với những kẻ khác thì thôi rồi ô hô.
Cô gái vẫn im lặng, nàng đang âm thầm quan sát cách ăn mặc của những người này.
- Cô có nghe những gì mà tôi nói không?
- Có. – Cô gái thản nhiên, dùng tiếng Trung đáp lại.
- Ách! Vậy yêu cầu cô đi theo chúng tôi? – Người đàn ông nói.
- Tại sao phải theo? – Cô gái khó hiểu.
- Chúng tôi người quản lý ở đây. Chúng tôi nghi ngờ về lý lịch của cô nên cần phải làm rõ. Vậy yêu cầu cô phối hợp theo lệnh, nếu không thì đừng có trách. – Người đàn ông nhíu mày, nói.
- Tôi không đi. – Cô gái nhàm chán quay trở lại gốc cây.
- Cô không đi thì cũng phải đi! – Người đàn ông tức giận lấy chiếc còng số tám đeo bên hông ra, rồi xông lên.
Ngay khi hắn chuẩn bị chụp lấy cô gái thì một cú đá như sét đánh, nện xuống bụng hắn.
Ự! Thân thể hắn bay theo một vòng cung tuyệt đẹp rồi rơi về phía sau hơn năm mét.
Bịch!
- Cô, cô…! – Vì tức ngực nên hắn nói không ra tiếng. Hắn đành ôm bụng, nhìn những người phe mình, tay chỉ vào cô gái như ra lệnh bắt.
Không chần chờ, sáu người đàn ông đồng loạt xông lên.
Ự, ự…! Tuy âm thanh có chút khác nhau nhưng sáu người đều như nhau cả. Tất cả đều bị nện một cước vào bụng, rồi bay về phía sau.
Cô gái lướt trên mặt đất, tiến về sáu người đang rên rỉ cứ như một u hồn.
- Đừng có làm phiền tôi! – Cô gái lạnh lùng nói với người đàn ông đã lệnh bắt mình.
Tiếp sau câu nói đó, bàn tay của cô gái vẽ lên một vòng tròn, ánh sáng bạc lóe lên, bảy người đàn ông nhẹ nhàng bay lên trời, rồi rơi xuống một hồ nước cách vị trí ban đầu hơn năm trăm mét.
Cô ấy là tiên nữ sao?
Không! Cô ấy không phải là tiên nữ. Nếu như Đại Mạnh ở đây vào lúc này thì hắn sẽ chắc chắn rằng, đây chính là Bụt pháp. Cái chiêu thức mà lúc nãy cô gái sử dụng chỉ là một chiêu cấp thấp của đạo pháp này thôi.
“Ngàn Mét Truyền Vật Tư!”
Bò lên hồ nước, người đàn ông nhìn sáu người bạn của mình rồi nói.
“Đi mau! Đi mau! Hôm nay gặp ma rồi!”
Sáu người kia nghe vậy cũng không dám nhiều lời mà vội vàng đi theo. Cái điều vừa xảy ra khi nãy khiến họ thật sự khó tin và vô cùng hoảng sợ.
Sau khi chạy được một quãng đường khá xa, trạng thái hoảng hốt của sáu người mới từ từ giảm xuống. Họ khẽ đối mặt nhìn nhau một lúc, rồi chuyển hướng, đi về nơi để xe của mình.
- A lo!
- Là Lý Đổng Vân sao? Có chuyện gì?
- Dạ, vâng! Là em, thưa sếp! Chuyện về cô gái lúc nãy! Em đã gặp được cô ta! Nhưng mọi chuyện diễn ra đã vượt qua khả năng của bọn em! – Vì vẫn còn chưa bình tĩnh cho lắm nên hơi thở và lời nói của Lý Đổng Vân có phần dồn dập.
- Cậu cứ từ từ mà kể! – Âm thanh trong điện thoại vọng ra.
Lý Đổng Vân cố gắng hít thở đều đặn để kể rõ sự việc. Sau khi đã trình bày đầy đủ, hắn im lặng để nghe chỉ thị của cấp trên.
Đứng ở bên kia đầu dây, Dương Thế Minh cầm chiếc điện thoại bàn, đắn đo suy nghĩ. Chuyện này quả thật rất khó tin.
- Cậu khẳng định đây là sự thật! – Dương Thế Minh nói một câu theo lý tính.
- Dạ, vâng! Có sáu đồng nghiệp của em ở đây nữa!
- Được rồi! Cậu cứ về đi! Chuyện này, tôi sẽ giải quyết!
Dương Thế Minh cúp điện thoại rồi suy tư. Cuối cùng, hắn quyết định quay số cho cấp trên. Những vấn đề liên quan tới lực lượng siêu nhiêu, một phó giám đốc công an thành phố như hắn không đủ bản lĩnh để xử lý.
- Sao? Cậu nói sao? Được rồi! Chúng tôi sẽ lập tức tới đó!
Chỉ mới nghe Dương Thế Minh trình bày sự việc chưa tới một phút, người đàn ông thuộc tổ chức dị nhân Trung Quốc đã ngay lập tức cúp điện thoại, rồi mở cửa phòng tiến ra ngoài, hắn không hỏi cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện. Đối với hắn, những chuyện này không phải nói là tin, không phải qua loa trong điện thoại là rõ ràng mà cần phải đi xác thực thì mới chính xác.
Mọi thứ bắt đầu im ắng lại một chút. Cô gái vẫn nằm nơi gốc cây đầy lá rác. Cô không biết một lực lượng siêu cấp của Trung Quốc đang hướng về cô. Điều cô làm tại lúc này chính là lẩm bẩm những câu vô thức.
Anh ơi! Anh ở đâu rồi?
Thôn quê cùi mía, xã Duy Vinh.
Hắt xì!
Dường như có ai đó nhắc đến khiến cho Đại Mạnh nhảy mũi. Nghĩ vu vơ như thế, hắn nhìn bầu trời, mỉm cười một lúc, rồi cuối đầu để tiếp tục công viêc lột vỏ và bóc hột bắp.
Bây giờ, xung quanh cơ thể hắn chỉ toàn là cùi bắp, ấy vậy mà hắn rất vui. Vui vì đang dung nhập cuộc sống này. Chỉ là cuộc sống của hắn ở thôn quê vẫn còn nghèo nàn. Thế nhưng cái nghèo này cũng chỉ là vật chất thôi. Tình cảm chân thật thì nơi đây không hề thiếu.
Đột nhiên!
- Ba ơi, ba làm sao vậy? Mọi người đâu rồi, lên đây mau!
Từ tầng trên vọng xuống tiếng hốt hoảng của mợ Hoa. (vợ của cậu Đại Mạnh)
- Chuyện gì thế? – Nghe tiếng hốt hoảng của Hoa thì cậu của Đại Mạnh liền lên tiếng. Sau đó hắn vội vàng chạy lên gác.
- Anh Mi! Anh xem thử! Hình như, hình như … – Hoa cũng không dám nói tiếp những câu sau.
Không hỏi Hoa nữa, Mi cuối người kiểm tra thân thể của cha mình. Sau đó, mặt của hắn trắng bệch, đầu óc bỗng nhiên quay cuồng.
Cha hắn đã mất!
- Ba ơi! Ba sao vậy? Ba ơi! Ba tỉnh đi! – Mi nghẹn ngào mà phát ra những âm thanh não lòng.
- Ba ơi! Ba tỉnh lại đi! Ba ơi là ba!
…
Giọng nói của Mi càng lúc càng thảm thiết hơn. Không biết vì sao mà nước mắt của hắn tuôn trào ra. Một ý nghĩ chợt lé lên suy nghĩ, hắn đột nhiên hối hận.
Hắn chưa làm gì cho cha mình cả!
Theo tiếng kêu gào thảm thiết của Mi, mọi người cũng bắt đầu tụ tập lại. Tiếng khóc u ám vang động một góc trời.
Đại Mạnh nhìn vào trong mà lòng dâng nhiều cảm giác khác lạ. Hắn thật sự chẳng có một niềm đau thương nào cả.
Hắn đành ra bờ dừa (dừa nước) để gọi bà ngoại vô.
Đại Mạnh vừa đi, vừa thở dài. Hắn dung nhập cuộc sống này đã tám năm rồi, thế mà chẳng thay đổi được gì cả. Có lẽ, hắn không nhận ra cái thay đổi của mình. Hắn đành tự an ủi như vậy.
Giang sơn dễ đổi, bản tính đúng là khó dời.
/58
|