Type: P.anh
Trên chuyến tàu điện ngầm đến quán bar cao cấp Lam Huyền, tâm trạng Doãn Thiên Dã vô cùng khó chịu. Đáng lẽ anh phải vui vẻ mới đúng, bởi vì gần đây chuyên mục Chuyện ngôi sao càng lúc càng phát triển, mọi nhân viên bao gồm trợ lý cỏn con như anh cũng nhận được tiền thưởng kha khá. Dĩ nhiên, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là Chuyện ngôi sao phải tiếp tục sửa đổi thành chương trình giải trí tầm cỡ hơn, sau đó sẽ có nhiều thay đổi về nhân sự. Mà vào lúc này, Tần Cảnh lại giao những chức vụ quản lý quan trọng cho nhóm Trâu Manh, Đường Quả, bởi vì công ty giải trí Thịnh Hạ bỗng dưng tổ chức cuộc thi lựa chọn đạo diễn mới.
Tần Cảnh vốn định hoàn thành tốt công việc ở Chuyện ngôi sao, sau đó chờ nước chảy thành sông chuyển sang bộ phận điện ảnh và truyền hình, nhưng hiện tại, cơ hội ngon nghẻ đã xuất hiện rồi. Nếu nói thế mạnh của Truyền thông Tinh Nguyệt là truyền thông online, vậy thế mạnh của Giải trí Thịnh Hạ là chế tác phim điện ảnh và chính kịch. Nghệ sĩ dưới trướng họ cũng có quy mô nhất nhì trong nước, số lượng ngôi sao hạng nhất đã hơn hẳn những công ty giải trí cùng ngành, chưa bàn đến đạo diễn và biên kịch nổi tiếng.
Vì thế, so sánh giữa con đường gập ghềnh, khúc khuỷu đến bộ phận điện ảnh và truyền hình của Tinh Nguyệt và chiếc thang bắc thẳng của Giải trí Thịnh Hạ, Tần Cảnh dứt khoát chọn vế sau.
Kết quả trực tiếp là mấy ngày qua, cô chỉ chăm chăm viết kịch bản, cắm đầu vào mấy bộ điện ảnh kinh điển, tìm trợ lý quay phim, liên lạc bên cho thuê thiết bị… Dù sao chỉ còn một tháng nữa là hết hạn đăng ký cuộc thi làm phim ngắn này rồi.
Đương nhiên, những thứ này vẫn chưa phải trọng điểm. Điều cốt yếu khiến Doãn Thiên Dã vui vẻ chính là Tần Cảnh không có thời gian quản thúc anh, không có thời gian giáo huấn anh, không có thời gian lườm nguýt anh, không có thời gian mắng mỏ anh, cũng không có thời gian chọc anh xù lông. Mấy ngày nay quả thật trôi qua thư thái như cơn gió mát rượi vậy!
Nhưng hôm nay, tâm trạng anh cực kỳ buồn bực bởi vì ngoại trừ không chịu được đủ thứ mùi trong xe điện ngầm, còn thêm phần con chó ở biệt thự họ Doãn kia nữa. Doãn Thiên Dã tức giận nghiến răng. Đồ chó không nhận chủ. Ngày nào đó, tao sẽ lột da mày.
Chuyện là thế này, dưới sự áp bức lẫn dụ dỗ của Tần Cảnh, Doãn Thiên Dã đã nghiêm chỉnh đi làm hơn một tháng và đi học ở lớp đào tạo diễn xuất rất nhiều ngày. Anh còn ngoan ngoãn chịu sự canh phòng nghiêm ngặt của cô, nghe lời cô cắt đứt những hoạt động giải trí và cuộc sống về đêm. Nhưng mấy hôm trước, anh nhận được điện thoại của người anh em Mộ Dực Thần, cậu ta hỏi anh sao gần đây lại mất tăm mất tích, không thấy ló mặt ở bất cứ bữa tiệc nào, cuối cùng rủ anh tối Chủ nhật đi tụ họp với đám bạn cũ.
Lúc nghe điện, nếu Tần Cảnh ngẩng đầu liếc nhìn anh dù chỉ là ánh mắt hờ hững lướt qua thôi, đứa bé xui xẻo này cũng sẽ giật mình thon thót, lập tức ngoan ngoãn từ chối cuộc hẹn. Nhưng khi ấy, Tần Cảnh đang mải vùi mình giữa đống giấy vụn, cắn bút thay đổi kịch bản, hoàn toàn không có lòng dạ để ý đến anh. Bạn khỉ hoang họ Dã được tháo chú kim cô, cộng thêm đã lâu chưa về Hoa Quả Sơn nên sớm ngứa ngáy, thế là nhận lời ngay không buồn suy nghĩ.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Doãn Thiên Dã phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Anh không có tiền! Không thể nào đi mượn Tần Cảnh được, cũng không thể vay người nhà, vì thế anh chỉ có thể đi trộm. Anh nhớ trong quyển sách ở tầng nào đó trên kệ sách trong thư phòng của ba mình có một tấm thẻ vàng. Thế là Doãn Cặn Bã canh đúng giờ ông Doãn nghỉ trưa, lén lút trở về nhà trộm thẻ của ba.
Tất cả vốn rất thuận lợi, Doãn Thiên Dã thành công móc được tấm thẻ vàng óng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đắc ý rời khỏi biệt thự, lại không ngờ con chó Husky đần hơn heo kia không nhận ra anh, cứ thế chĩa mõm vào anh sủa inh ỏi.
Doãn Thiên Dã nổi giận đùng đùng, mắng lớn con chó chết bầm: Nhìn rõ đi, tao là Doãn Thiên Dã, tao chính là người mua mày về đấy. Nhưng chú chó này ngang như cua bò, ra sức sủa ầm lên như con dở hơi: Mày chính là tên trộm, mày chính là tên trộm!
Doãn Thiên Dã nghĩ nếu đánh thức ba anh, chỉ sợ chưa ra khỏi vườn đã bị bảo vệ bắt lại rồi. Vì thế anh hạ quyết tâm, hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, bèn co giò chạy như điên. Dù sao anh cũng là kiện tướng môn thể dục cơ đấy!
Nhưng tế bào vận động của anh có tốt đến đâu vẫn không so bằng chó bốn chân. Cuộc đua giữa Doãn Thiên Dã và chú chó kéo dài đến trước cổng. Cổng sắt còn chưa mở, chú chó đã đuổi đến sát đít. Anh phản ứng nhanh nhẹn vô cùng, ba chân bốn cẳng leo lên cổng sắt. Đang định nhảy qua cổng thì không ngờ con chó Husky rồ dại đã phi thân đến, ngoạm vào ống quần Doãn Thiên Dã rồi treo mình lơ lửng giữa không trung. Nhưng ít ra nó không thể sủa nữa rồi!
Doãn Thiên Dã vắt vẻo trên cổng sắt, trong lòng bi thảm đến gần như rơi lệ. Tại sao anh lại lụn bại đến mức này cơ chứ? Trộm thẻ vàng, trèo cổng nhà mình, ống quần còn đu đưa một con chó béo ú đang trợn trừng mắt…
Ông anh bảo vệ ở trạm gác nhìn thấy kỳ quan ngàn năm khó gặp này, kinh ngạc đến mức suýt nữa rớt hàm. Người đang trèo trên cổng là cậu chủ nhà họ, sao lại bị con chó nhà họ đeo bám lủng lẳng ở ống quần thế kia? Anh ta rất chi là khó xử, không biết có nên mở cổng hay không. Song anh ta là người dày dặn kinh nghiệm xã hội, quyết định giả bộ như không thấy gì cả. Nếu không lát nữa cậu chủ sẽ trút giận lây sang anh ta mất thôi.
Doãn Thiên Dã vung chân muốn hất con chó đi nhưng nó vẫn cắn chặt không hề suy suyển. Anh suýt nổi điên. Sao gần đây, thứ quái gì cũng lầy lội vậy? Anh đâu thể nào leo xuống tường, kéo theo con chó này đến quán bar rồi giới thiệu: Hi, đây là vật trang trí trên quần tôi…
Doãn Thiên Dã đu mình trên cánh cổng cao chót vót, ủ rũ đong đưa chân, đến khi chân tê cứng mới miễn cưỡng vứt được con chó ngu đần kia. Anh trở người nhảy xuống, lần này mới hoàn toàn tự do.
Nhưng bi kịch chính là ống quần anh dính đầy nước dãi và dấu răng chó, tuy người khác không nhìn ra nhưng đối với một bệnh nhân bị mắc chứng thích sạch sẽ nặng như Doãn Thiên Dã, đây chắc chắn là thử thách tính nhẫn nại và thần kinh tự chủ của anh rồi. Nhưng anh không thể về căn hộ của mình thay quần áo tắm rửa, lại càng không thể về nhà Tần Cảnh được. Nơi đó còn đáng sợ hơn cả hang hùm miệng sói, chỉ cần bén mảng đến gần thì ngay cả xương cũng chẳng còn.
Lại thêm phần phải uốn éo trên mọi phương tiện giao thông công cộng, lên nhầm tuyến, nhầm bến xe, chen chúc tàu điện ngầm hết lần này đến lần khác, rồi lại đi bộ… Cuối cùng không biết sau bao nhiêu giờ, Doãn Thiên Dã mang tâm trạng vô cùng u uất đến quán bar đã hẹn.
Ban đầu, anh mang cảm giác thâm trầm đến, khiến bầu không khí trong phòng giảm mạnh không biết bao nhiêu độ. Đến khi dịu đi một chút, Doãn Thiên Dã lại không có hứng thú gì cả. Mấy người bạn anh vẫn như trước, người không có gì thay đổi, chỉ có phụ nữ bên cạnh là mới toanh.
Có điều lần này, Mộ Dực Thần lại đổi gu, dẫn theo một cô gái có vẻ rất thanh cao, ít nói ít cười, mà cậu ta còn rất để ý đến cô nàng nữa chứ. Doãn Thiên Dã khẽ nhíu mày, điều này khiến anh nhớ đến năm loại phụ nữ Tần Cảnh từng nói.
Trong trường hợp thế này thường là nữ nhiều nam ít, mỗi lần tụ tập họ đều giới thiệu một vài cô cho anh biết, hoặc cho rằng anh sẽ thích, hoặc được đám phụ nữ kia nhờ vả. Giống với thường ngày, mấy diễn viên, người mẫu nữ vừa thấy Doãn Thiên Dã mắt đã sáng quắc lên, hơn phân nửa nguyên do là vì thân phận của anh, còn nửa khác là vì vẻ bề ngoài của anh.
Sau giây phút căng thẳng, có người bắt đầu mon men đến bắt chuyện với anh. Thế nhưng anh cảm thấy hình như hôm nay mình bị trúng tà rồi. Anh vừa thờ ơ nghe mấy lời đong đưa của đám phụ nữ vừa vô thức xếp loại họ.
Người vừa nói chuyện với anh là ngôi sao hạng A, hơi già đời, giỏi mưu mô, muốn lấy đại gia. Còn có hai người lạ mặt, chắc hẳn chưa có danh tiếng gì, muốn bắc cầu qua anh để thăng tiến. Còn cái cô anh nói gì cũng khen ngợi luôn miệng kia chắc thuộc kiểu thảo mai rồi. Ngoài ra còn hai người không bước lại đây nhưng luôn liếc về phía này thì thuộc kiểu vờ tha để bắt.
Nghĩ ngợi một hồi, Doãn Thiên Dã thật sự muốn ném cốc. Mẹ nó, toàn bộ hứng thú với phụ nữ của anh đều bị Tần Cảnh phá hỏng hết rồi. Anh điên rồi thì phải? Tự dưng rảnh rỗi sinh nông nổi ghi nhớ năm kiểu phụ nữ Tần Cảnh phân loại làm gì? Lại còn trông thấy em nào lập tức phân loại em đấy nữa mới chết.
Tâm trạng Doãn Thiên Dã rất tệ, hàng mày nhíu chặt, sắc mặt cũng sầm sì. Đám phụ nữ độc thân ở đây đều thở dài khó hiểu: Xem ra cậu chủ Doãn Thị rất khó câu. Nhưng vì sao bạn trai của họ lại nói anh ấy rất hiền hòa nhỉ? Đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai dĩ nhiên sẽ mang tính thử thách. Trong lúc nhất thời, tất cả đều ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Mộ Dực Thần thấy Doãn Thiên Dã uể oải, không cà lơ phất phơ như trước liền thấy lạ: “Này, cậu bị sao thế? Một tháng không gặp mà cứ như biến thành người khác thế?”.
Doãn Thiên Dã chưa kịp trả lời thì Cao Hàn bên cạnh đã cười xòa: “Nghe nói cậu và Tần Cảnh làm lành rồi, không phải bị vợ quản chặt quá đấy chứ?”.
“Quản thúc cái đầu cậu.” Doãn Thiên Dã lập tức không nể nang mà cho thằng bạn một cái tát.
Nhìn phản ứng của anh, Mộ Dực Thần biết không phải vậy nhưng vẫn tò mò: “Vậy sao có mấy đứa thấy cậu và con bé đấy dính với nhau suốt, không phải cậu bắt đầu theo đuổi lại nó đấy chứ?”.
Doãn Thiên Dã nghẹn họng. Chuyện anh làm trợ lý cho Tần Cảnh mất mặt như vậy có thể nói ra sao?
Anh vờ thản nhiên: “Chỉ là bạn bè thôi”.
Thế là Mộ Dực Thần và Cao Hàn biết điều im miệng. Dù gì hai nhà vẫn là thế giao, họ lại còn chơi với nhau từ bé, đâu thế nói chia tay là cắt đứt quan hệ liền được. Doãn Thiên Dã ngồi một lát rồi ra ngoài hóng gió. Dạo quanh một vòng, trai xinh gái đẹp trong quán bar xa hoa lại chẳng gợi nổi chút hứng thú nơi anh, lúc trở về bỗng nghe thấy một giọng nữ sau lưng: “Anh còn chạy!”.
Tần Cảnh ư? Doãn Thiên Dã giật bắn người, tóc gáy dựng đứng như bị vuốt ngược lông, tim suýt nữa thì ngừng đập. Trong khoảnh khắc đó, toàn thân anh run rẩy như ông chồng lén ăn vụng bị bà vợ bắt tại trận.
Nhưng sau phút thót tim, anh mới phát hiện đây chỉ là một người có giọng nói hơi giống Tần Cảnh mà thôi. Doãn Thiên Dã sợ bóng sợ gió một hồi mới chậm rãi đi về phòng, tim vẫn đập thình thịch, tai như ù đi. Anh hơi âu sầu, cảm thấy cô nàng Tần Cảnh này đã tạo cho mình bóng ma không thể xóa nhòa mất rồi. Cuộc sống sung sướng và mĩ mãn trước kia đã bị cô hủy hoại hoàn toàn. Cuộc đời anh chính là chiếc bàn trà mà mặt bàn bị Tần Cảnh bày đầy bi kịch.
Lúc Doãn Thiên Dã đi vào phòng ngồi xuống, anh không nhận thấy có gì khác thường, phải đến tận khi Cao Hàn huých anh: “Này, cô em kia đến muộn, là sinh viên xuất sắc trường điện ảnh đấy nhé, mới năm thứ tư đã được Thạch Tiểu Thương chú ý mời đóng phim rồi. Cô ấy muốn mình giới thiệu, mình liền dẫn cô ấy đến, đừng có mà không nể mặt bạn. Nhất định là loại cậu thích đấy!”.
Cao Hàn chỉ vào anh: “Giới thiệu nhé, Doãn Thiên Dã, Quan Hân Hân”.
Quay đầu lại, Doãn Thiên Dã giật mình, đây không phải là diễn viên đóng vai phu nhân Lý Mục anh gặp ở phim trường hôm ấy sao?
Trên chuyến tàu điện ngầm đến quán bar cao cấp Lam Huyền, tâm trạng Doãn Thiên Dã vô cùng khó chịu. Đáng lẽ anh phải vui vẻ mới đúng, bởi vì gần đây chuyên mục Chuyện ngôi sao càng lúc càng phát triển, mọi nhân viên bao gồm trợ lý cỏn con như anh cũng nhận được tiền thưởng kha khá. Dĩ nhiên, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là Chuyện ngôi sao phải tiếp tục sửa đổi thành chương trình giải trí tầm cỡ hơn, sau đó sẽ có nhiều thay đổi về nhân sự. Mà vào lúc này, Tần Cảnh lại giao những chức vụ quản lý quan trọng cho nhóm Trâu Manh, Đường Quả, bởi vì công ty giải trí Thịnh Hạ bỗng dưng tổ chức cuộc thi lựa chọn đạo diễn mới.
Tần Cảnh vốn định hoàn thành tốt công việc ở Chuyện ngôi sao, sau đó chờ nước chảy thành sông chuyển sang bộ phận điện ảnh và truyền hình, nhưng hiện tại, cơ hội ngon nghẻ đã xuất hiện rồi. Nếu nói thế mạnh của Truyền thông Tinh Nguyệt là truyền thông online, vậy thế mạnh của Giải trí Thịnh Hạ là chế tác phim điện ảnh và chính kịch. Nghệ sĩ dưới trướng họ cũng có quy mô nhất nhì trong nước, số lượng ngôi sao hạng nhất đã hơn hẳn những công ty giải trí cùng ngành, chưa bàn đến đạo diễn và biên kịch nổi tiếng.
Vì thế, so sánh giữa con đường gập ghềnh, khúc khuỷu đến bộ phận điện ảnh và truyền hình của Tinh Nguyệt và chiếc thang bắc thẳng của Giải trí Thịnh Hạ, Tần Cảnh dứt khoát chọn vế sau.
Kết quả trực tiếp là mấy ngày qua, cô chỉ chăm chăm viết kịch bản, cắm đầu vào mấy bộ điện ảnh kinh điển, tìm trợ lý quay phim, liên lạc bên cho thuê thiết bị… Dù sao chỉ còn một tháng nữa là hết hạn đăng ký cuộc thi làm phim ngắn này rồi.
Đương nhiên, những thứ này vẫn chưa phải trọng điểm. Điều cốt yếu khiến Doãn Thiên Dã vui vẻ chính là Tần Cảnh không có thời gian quản thúc anh, không có thời gian giáo huấn anh, không có thời gian lườm nguýt anh, không có thời gian mắng mỏ anh, cũng không có thời gian chọc anh xù lông. Mấy ngày nay quả thật trôi qua thư thái như cơn gió mát rượi vậy!
Nhưng hôm nay, tâm trạng anh cực kỳ buồn bực bởi vì ngoại trừ không chịu được đủ thứ mùi trong xe điện ngầm, còn thêm phần con chó ở biệt thự họ Doãn kia nữa. Doãn Thiên Dã tức giận nghiến răng. Đồ chó không nhận chủ. Ngày nào đó, tao sẽ lột da mày.
Chuyện là thế này, dưới sự áp bức lẫn dụ dỗ của Tần Cảnh, Doãn Thiên Dã đã nghiêm chỉnh đi làm hơn một tháng và đi học ở lớp đào tạo diễn xuất rất nhiều ngày. Anh còn ngoan ngoãn chịu sự canh phòng nghiêm ngặt của cô, nghe lời cô cắt đứt những hoạt động giải trí và cuộc sống về đêm. Nhưng mấy hôm trước, anh nhận được điện thoại của người anh em Mộ Dực Thần, cậu ta hỏi anh sao gần đây lại mất tăm mất tích, không thấy ló mặt ở bất cứ bữa tiệc nào, cuối cùng rủ anh tối Chủ nhật đi tụ họp với đám bạn cũ.
Lúc nghe điện, nếu Tần Cảnh ngẩng đầu liếc nhìn anh dù chỉ là ánh mắt hờ hững lướt qua thôi, đứa bé xui xẻo này cũng sẽ giật mình thon thót, lập tức ngoan ngoãn từ chối cuộc hẹn. Nhưng khi ấy, Tần Cảnh đang mải vùi mình giữa đống giấy vụn, cắn bút thay đổi kịch bản, hoàn toàn không có lòng dạ để ý đến anh. Bạn khỉ hoang họ Dã được tháo chú kim cô, cộng thêm đã lâu chưa về Hoa Quả Sơn nên sớm ngứa ngáy, thế là nhận lời ngay không buồn suy nghĩ.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Doãn Thiên Dã phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Anh không có tiền! Không thể nào đi mượn Tần Cảnh được, cũng không thể vay người nhà, vì thế anh chỉ có thể đi trộm. Anh nhớ trong quyển sách ở tầng nào đó trên kệ sách trong thư phòng của ba mình có một tấm thẻ vàng. Thế là Doãn Cặn Bã canh đúng giờ ông Doãn nghỉ trưa, lén lút trở về nhà trộm thẻ của ba.
Tất cả vốn rất thuận lợi, Doãn Thiên Dã thành công móc được tấm thẻ vàng óng lấp lánh dưới ánh mặt trời, đắc ý rời khỏi biệt thự, lại không ngờ con chó Husky đần hơn heo kia không nhận ra anh, cứ thế chĩa mõm vào anh sủa inh ỏi.
Doãn Thiên Dã nổi giận đùng đùng, mắng lớn con chó chết bầm: Nhìn rõ đi, tao là Doãn Thiên Dã, tao chính là người mua mày về đấy. Nhưng chú chó này ngang như cua bò, ra sức sủa ầm lên như con dở hơi: Mày chính là tên trộm, mày chính là tên trộm!
Doãn Thiên Dã nghĩ nếu đánh thức ba anh, chỉ sợ chưa ra khỏi vườn đã bị bảo vệ bắt lại rồi. Vì thế anh hạ quyết tâm, hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, bèn co giò chạy như điên. Dù sao anh cũng là kiện tướng môn thể dục cơ đấy!
Nhưng tế bào vận động của anh có tốt đến đâu vẫn không so bằng chó bốn chân. Cuộc đua giữa Doãn Thiên Dã và chú chó kéo dài đến trước cổng. Cổng sắt còn chưa mở, chú chó đã đuổi đến sát đít. Anh phản ứng nhanh nhẹn vô cùng, ba chân bốn cẳng leo lên cổng sắt. Đang định nhảy qua cổng thì không ngờ con chó Husky rồ dại đã phi thân đến, ngoạm vào ống quần Doãn Thiên Dã rồi treo mình lơ lửng giữa không trung. Nhưng ít ra nó không thể sủa nữa rồi!
Doãn Thiên Dã vắt vẻo trên cổng sắt, trong lòng bi thảm đến gần như rơi lệ. Tại sao anh lại lụn bại đến mức này cơ chứ? Trộm thẻ vàng, trèo cổng nhà mình, ống quần còn đu đưa một con chó béo ú đang trợn trừng mắt…
Ông anh bảo vệ ở trạm gác nhìn thấy kỳ quan ngàn năm khó gặp này, kinh ngạc đến mức suýt nữa rớt hàm. Người đang trèo trên cổng là cậu chủ nhà họ, sao lại bị con chó nhà họ đeo bám lủng lẳng ở ống quần thế kia? Anh ta rất chi là khó xử, không biết có nên mở cổng hay không. Song anh ta là người dày dặn kinh nghiệm xã hội, quyết định giả bộ như không thấy gì cả. Nếu không lát nữa cậu chủ sẽ trút giận lây sang anh ta mất thôi.
Doãn Thiên Dã vung chân muốn hất con chó đi nhưng nó vẫn cắn chặt không hề suy suyển. Anh suýt nổi điên. Sao gần đây, thứ quái gì cũng lầy lội vậy? Anh đâu thể nào leo xuống tường, kéo theo con chó này đến quán bar rồi giới thiệu: Hi, đây là vật trang trí trên quần tôi…
Doãn Thiên Dã đu mình trên cánh cổng cao chót vót, ủ rũ đong đưa chân, đến khi chân tê cứng mới miễn cưỡng vứt được con chó ngu đần kia. Anh trở người nhảy xuống, lần này mới hoàn toàn tự do.
Nhưng bi kịch chính là ống quần anh dính đầy nước dãi và dấu răng chó, tuy người khác không nhìn ra nhưng đối với một bệnh nhân bị mắc chứng thích sạch sẽ nặng như Doãn Thiên Dã, đây chắc chắn là thử thách tính nhẫn nại và thần kinh tự chủ của anh rồi. Nhưng anh không thể về căn hộ của mình thay quần áo tắm rửa, lại càng không thể về nhà Tần Cảnh được. Nơi đó còn đáng sợ hơn cả hang hùm miệng sói, chỉ cần bén mảng đến gần thì ngay cả xương cũng chẳng còn.
Lại thêm phần phải uốn éo trên mọi phương tiện giao thông công cộng, lên nhầm tuyến, nhầm bến xe, chen chúc tàu điện ngầm hết lần này đến lần khác, rồi lại đi bộ… Cuối cùng không biết sau bao nhiêu giờ, Doãn Thiên Dã mang tâm trạng vô cùng u uất đến quán bar đã hẹn.
Ban đầu, anh mang cảm giác thâm trầm đến, khiến bầu không khí trong phòng giảm mạnh không biết bao nhiêu độ. Đến khi dịu đi một chút, Doãn Thiên Dã lại không có hứng thú gì cả. Mấy người bạn anh vẫn như trước, người không có gì thay đổi, chỉ có phụ nữ bên cạnh là mới toanh.
Có điều lần này, Mộ Dực Thần lại đổi gu, dẫn theo một cô gái có vẻ rất thanh cao, ít nói ít cười, mà cậu ta còn rất để ý đến cô nàng nữa chứ. Doãn Thiên Dã khẽ nhíu mày, điều này khiến anh nhớ đến năm loại phụ nữ Tần Cảnh từng nói.
Trong trường hợp thế này thường là nữ nhiều nam ít, mỗi lần tụ tập họ đều giới thiệu một vài cô cho anh biết, hoặc cho rằng anh sẽ thích, hoặc được đám phụ nữ kia nhờ vả. Giống với thường ngày, mấy diễn viên, người mẫu nữ vừa thấy Doãn Thiên Dã mắt đã sáng quắc lên, hơn phân nửa nguyên do là vì thân phận của anh, còn nửa khác là vì vẻ bề ngoài của anh.
Sau giây phút căng thẳng, có người bắt đầu mon men đến bắt chuyện với anh. Thế nhưng anh cảm thấy hình như hôm nay mình bị trúng tà rồi. Anh vừa thờ ơ nghe mấy lời đong đưa của đám phụ nữ vừa vô thức xếp loại họ.
Người vừa nói chuyện với anh là ngôi sao hạng A, hơi già đời, giỏi mưu mô, muốn lấy đại gia. Còn có hai người lạ mặt, chắc hẳn chưa có danh tiếng gì, muốn bắc cầu qua anh để thăng tiến. Còn cái cô anh nói gì cũng khen ngợi luôn miệng kia chắc thuộc kiểu thảo mai rồi. Ngoài ra còn hai người không bước lại đây nhưng luôn liếc về phía này thì thuộc kiểu vờ tha để bắt.
Nghĩ ngợi một hồi, Doãn Thiên Dã thật sự muốn ném cốc. Mẹ nó, toàn bộ hứng thú với phụ nữ của anh đều bị Tần Cảnh phá hỏng hết rồi. Anh điên rồi thì phải? Tự dưng rảnh rỗi sinh nông nổi ghi nhớ năm kiểu phụ nữ Tần Cảnh phân loại làm gì? Lại còn trông thấy em nào lập tức phân loại em đấy nữa mới chết.
Tâm trạng Doãn Thiên Dã rất tệ, hàng mày nhíu chặt, sắc mặt cũng sầm sì. Đám phụ nữ độc thân ở đây đều thở dài khó hiểu: Xem ra cậu chủ Doãn Thị rất khó câu. Nhưng vì sao bạn trai của họ lại nói anh ấy rất hiền hòa nhỉ? Đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai dĩ nhiên sẽ mang tính thử thách. Trong lúc nhất thời, tất cả đều ra vẻ nóng lòng muốn thử.
Mộ Dực Thần thấy Doãn Thiên Dã uể oải, không cà lơ phất phơ như trước liền thấy lạ: “Này, cậu bị sao thế? Một tháng không gặp mà cứ như biến thành người khác thế?”.
Doãn Thiên Dã chưa kịp trả lời thì Cao Hàn bên cạnh đã cười xòa: “Nghe nói cậu và Tần Cảnh làm lành rồi, không phải bị vợ quản chặt quá đấy chứ?”.
“Quản thúc cái đầu cậu.” Doãn Thiên Dã lập tức không nể nang mà cho thằng bạn một cái tát.
Nhìn phản ứng của anh, Mộ Dực Thần biết không phải vậy nhưng vẫn tò mò: “Vậy sao có mấy đứa thấy cậu và con bé đấy dính với nhau suốt, không phải cậu bắt đầu theo đuổi lại nó đấy chứ?”.
Doãn Thiên Dã nghẹn họng. Chuyện anh làm trợ lý cho Tần Cảnh mất mặt như vậy có thể nói ra sao?
Anh vờ thản nhiên: “Chỉ là bạn bè thôi”.
Thế là Mộ Dực Thần và Cao Hàn biết điều im miệng. Dù gì hai nhà vẫn là thế giao, họ lại còn chơi với nhau từ bé, đâu thế nói chia tay là cắt đứt quan hệ liền được. Doãn Thiên Dã ngồi một lát rồi ra ngoài hóng gió. Dạo quanh một vòng, trai xinh gái đẹp trong quán bar xa hoa lại chẳng gợi nổi chút hứng thú nơi anh, lúc trở về bỗng nghe thấy một giọng nữ sau lưng: “Anh còn chạy!”.
Tần Cảnh ư? Doãn Thiên Dã giật bắn người, tóc gáy dựng đứng như bị vuốt ngược lông, tim suýt nữa thì ngừng đập. Trong khoảnh khắc đó, toàn thân anh run rẩy như ông chồng lén ăn vụng bị bà vợ bắt tại trận.
Nhưng sau phút thót tim, anh mới phát hiện đây chỉ là một người có giọng nói hơi giống Tần Cảnh mà thôi. Doãn Thiên Dã sợ bóng sợ gió một hồi mới chậm rãi đi về phòng, tim vẫn đập thình thịch, tai như ù đi. Anh hơi âu sầu, cảm thấy cô nàng Tần Cảnh này đã tạo cho mình bóng ma không thể xóa nhòa mất rồi. Cuộc sống sung sướng và mĩ mãn trước kia đã bị cô hủy hoại hoàn toàn. Cuộc đời anh chính là chiếc bàn trà mà mặt bàn bị Tần Cảnh bày đầy bi kịch.
Lúc Doãn Thiên Dã đi vào phòng ngồi xuống, anh không nhận thấy có gì khác thường, phải đến tận khi Cao Hàn huých anh: “Này, cô em kia đến muộn, là sinh viên xuất sắc trường điện ảnh đấy nhé, mới năm thứ tư đã được Thạch Tiểu Thương chú ý mời đóng phim rồi. Cô ấy muốn mình giới thiệu, mình liền dẫn cô ấy đến, đừng có mà không nể mặt bạn. Nhất định là loại cậu thích đấy!”.
Cao Hàn chỉ vào anh: “Giới thiệu nhé, Doãn Thiên Dã, Quan Hân Hân”.
Quay đầu lại, Doãn Thiên Dã giật mình, đây không phải là diễn viên đóng vai phu nhân Lý Mục anh gặp ở phim trường hôm ấy sao?
/33
|