Tả Đăng Phong cùng Thập Tam chạy hết sức về hướng đông, mùa đông nước đóng thành băng, hồi trước muốn tới đây Tả Đăng Phong phải băng qua sông lớn, bây giờ hắn đã ở bờ bên kia sông, tiếp tục chạy về hướng chính đông, trước mặt hắn là cảnh nội Hồ Bắc, phái Mao Sơn lại ở tỉnh Giang Tô, chính giữa còn cách một tỉnh An Huy, nói cách khác hắn phải vượt qua ba tỉnh mới có thể tới nơi cứu viện.
Tả Đăng Phong vừa chạy vừa thầm tính toán khoảng cách tới phái Mao Sơn, hắn tính ra khoảng hai nghìn dặm, nếu đi đường thẳng sẽ ngắn hơn một chút, nhưng cũng không được bao nhiêu. Hiện thời hắn toàn lực chạy, mỗi giờ đi được gần hai trăm dặm, nhưng tốc độ này không thể duy trì liên tục mà phải nghỉ ngơi. Nói cách khác hắn muốn đuổi tới Mao Sơn ít nhất cũng phải mất mười đến mười hai giờ, như vậy có lẽ khỏang từ nửa đêm đến rạng sáng.
Tính xong thời gian, Tả Đăng Phong bắt đầu đoán thử Kim Châm gặp phải chuyện gì, ngẫm nghĩ một hồi, kết quả trăm phần trăm là đấu pháp với người Nhật.
Có hai nguyên nhân, một là Kim Châm từng nói người Nhật muốn phái cao thủ tu đạo của mình tới khiêu chiến người tu đạo Trung Quốc, muốn chèn ép tín ngưỡng tôn giáo của người trong nước một cách toàn diện. Hai là tu vi của Kim Châm tinh sâu, là bạn thân của Ngân Quan Ngọc Phất, nếu gặp chuyện sẽ nhờ hai người kia trước, trừ phi cả ba người liên thủ vẫn không xử lý được, nếu không Kim Châm sẽ không nhờ hắn. Mà chuyện ba người liên thủ không xử lý được chỉ có thể là cao thủ Nhật Bản mà thôi.
Nghĩ ra nguyên do, Tả Đăng Phong càng thêm lo lắng, tuy hắn và Kim Châm hiểu nhau, nhưng giao tình cũng chưa phải là vô cùng thân thiết, trừ phi bọn Kim Châm không xử lý được, nếu không sẽ không gọi hắn, như thế tình huống nhất định là vô cùng nguy cấp, vì rất có khả năng họ đã bắt đầu đấu pháp rồi, và kết quả bất lợi cho bọn Kim Châm.
Bốn giờ sau, Tả Đăng Phong vào tới cảnh nội An Huy, mùa đông trời tối sớm, nhưng với hắn ngày với đêm chẳng khác gì nhau, nghỉ ngơi trong chốc lát, Tả Đăng Phong và Thập Tam lại tiếp tục lên đường.
Đi trên đường thấy rất nhiều tiệm cơm quán rượu, nhưng Tả Đăng Phong cũng không hề dừng lại ăn uống, hắn đang sốt ruột. Thực ra Tả Đăng Phong không phải là người yêu nước, hắn rất cực đoan, dưới mắt hắn, chính vì chính phủ quốc dân bất tài vô năng mới khiến người Nhật Bản đánh thắngTrung Quốc, hắn sốt ruột chạy trở về là vì muốn báo đáp ơn nghĩa của Kim Châm đối với hắn mà thôi. Ngày đó nếu không nhờ Kim Châm giảng giải đạo lý âm dương Ngũ Hành, hắn đâu thể nào chỉ trong nửa năm ngắn ngủn nghĩ ra nhiều trận pháp quỷ dị bá đạo như vậy.
Chín giờ tối, Tả Đăng Phong phát hiện có một con trùng kỳ quái từ phía trước bay tới, con trùng này màu xanh, to cỡ móng tay, trông giống con chuồn chuồn, trên lưng có ba đôi cánh dài, rung rung đập đập.
Con trùng thấy Tả Đăng Phong thì bay tới xoay quanh, ngay lúc ấy Tả Đăng Phong nghe thấy ống trúc trong ngực phát ra thanh âm, nghĩ ra ngay con trùng này chính là thanh phù trùng.
Thanh phù trùng bay quanh Tả Đăng Phong ba vòng, rồi xoay người bay về hướng đông, Tả Đăng Phong vội chạy theo. Thanh phù trùng này chắc chắn là do Ngọc Phất thả ra, mục đích cũng là để gọi hắn, hướng thanh phù trùng bay đi là hướng chính đông, mà phái Thần Châu lại ở phía tây nam phương hướng, chứng tỏ rất có thể Ngọc Phất và bọn Kim Châm ở chung một chỗ, cô thả thanh phù trùng với hai mục đích, một là thúc giục Tả Đăng Phong, hai là dẫn đường cho hắn.
Thanh phù trùng xuất hiện chứng tỏ bọn Kim Châm đã rất nguy cấp, rất cần tới hắn, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong lại cố gắng chạy nhanh hơn.
Đến nửa đêm, Tả Đăng Phong không chịu nổi nữa, linh khí đã khô kiệt, thể lực chẳng còn, đành phải dừng lại thở dốc. Để tiết kiệm thời gian hắn chọn đi đường thẳng, bây giờ đang ở giữa vùng hoang dã, không có nước cũng không có thực vật, Tả Đăng Phong chỉ có thể khoanh chân ngồi, tụ tập linh khí để khôi phụ linh lực.
Linh khí một khi cạn kiệt rất khó khôi phục trong thời gian ngắn, nhưng Tả Đăng Phong may mắn học được pháp quyết tụ khí của Tiệt Giáo, khôi phục linh khí rất nhanh, dù vậy đợi đến khi linh khí khôi phục, âm dương điều hòa thì cũng mất hơn một giờ, trong khoảng thời gian này, con thanh phù trùng nằm sát vào ngực trái của hắn hô ứng với ống trúc trong người hắn. Thập Tam cũng biết con trùng này quan trọng, nên chỉ hiếu kỳ đứng nhìn chứ không xông tới trảo.
Linh khí khôi phục rồi, Tả Đăng Phong lập tức lên đường, Kim Châm đã biết nơi hắn muốn đi, nên khi gọi chắc chắn sẽ tính chừa thời gian cho hắn, nên Tả Đăng Phong đoán chỉ cần về tới trước hừng đông là không làm hỏng việc.
Binh pháp có nói, lần thứ nhất thì mệt, lần thứ hai thì suy, lần thứ ba sẽ kiệt. Tình hình của Tả Đăng Phong hiện giờ chính là như vậy. Từ lúc này, sao khi hao hết thể lực, mỗi lần lướt, cự ly lại giảm xuống, thời gian nghỉ ngơi càng dài, dù hắn không muốn nghỉ, nhưng không nghỉ thì không cách nào đi tiếp được, cứ như vậy, đã mất hơn bốn giờ mới rời khỏi địa giới An Huy.
Tả Đăng Phong đi, thanh phù trùng dẫn đường. Tả Đăng Phong nghỉ ngơi, thanh phù trùng lại nằm lên ngực trái hắn. Sau bốn giờ, Tả Đăng Phong gặp một thôn trang, lúc này trời còn chưa sáng, Tả Đăng Phong vào ngay nhà gần nhất, tìm phòng bếp uống miếng nước giải khát, lục ít cơm thừa, đến khi chủ nhân mặc quần áo tử tế chạy ra thì hắn đã đi mất rồi.
"Thập Tam, mày biết thùng gỗ của tao lấy từ đâu phải không?" Tả Đăng Phong hỏi Thập Tam. Ăn uống rồi, thể lực Tả Đăng Phong đã khôi phục được chút ít.
Thập Tam khẽ gật đầu.
"Ở đó có rất nhiều phòng lớn, trong đó có rất nhiều sách." Tả Đăng Phong khoa tay múa chân.
Thập Tam gật đầu.
"Cửa ở đó bằng gỗ phải không?" Tả Đăng Phong hỏi.
Thập Tam lắc đầu. Cửa của Nam Kinh Đồ Thư Quán làm bằng sắt.
"Rất tốt, mày đi tới đó chờ tao, tao làm xong việc sẽ tới đó tìm mày." Tả Đăng Phong biết Thập Tam đã hiểu đúng ý hắn, nên hạ lệnh.
Thập Tam gật đầu, xoay người chạy về phía đông.
Tả Đăng Phong thấy nó đi đúng hướng, mướn đạp mượn lực đi theo thanh phù trùng chạy về phía đông bắc, thực ra hắn cũng không muốn bỏ lại Thập Tam, nhưng Thập Tam không nhẹ, nếu mang theo hắn, chắc chắn không chạy tới Mao Sơn kịp.
Bỏ lại Thập Tam, tốc độ Tả Đăng Phong nhanh hơn, thanh phù trùng là một kẻ dẫn đường tuyệt vời, nó có thể nhớ kỹ tuyến đường đã từng bay qua, từ đó chọn lộ trình ngắn nhất, tình hình giao thông tốt nhất, trên đường đi chưa bao giờ phải bay qua sông, lộ trình nó chọn đều là đường đất.
Đến tám giờ sáng, Tả Đăng Phong rốt cục chạy tới chân núi phái Mao Sơn, hắn rất bất ngờ khi thấy nơi này đang tụ tập không dưới vạn người, đâu đâu cũng thấy người là người, ầm ĩ nhốn nháo.
Nếu không biết chuyện Tả Đăng Phong nhất định sẽ cho rằng Mao Sơn đang tổ chức biểu diễn, nhưng chung quanh có rất nhiều quân Trung Quốc và hơn mười chiếc quân xa của quỷ tử chứng tỏ phán đoán của hắn là chính xác, quỷ tử đã tìm tới cửa.
Thanh phù trùng bay qua đám người, Tả Đăng Phong cũng bay qua đầu họ, hắn đã nghe thấy phía trước có tiếng linh khí giao phong.
Từ trên cao, Tả Đăng Phong nhìn thấy phía trước có một khoảnh đất trống rộng lớn, trên sân, một tăng một đạo đang so đấu, cả hai người Tả Đăng Phong đều biết, hòa thượng đội mũ mào gà là Đồng Giáp, lão đạo áo xanh tiên phong đạo cốt là Ngân Quan Vương Chân Nhân chưởng giáo phái Toàn Chân núi Thánh kinh.
Phía bắc sân dựng một cái lều che nắng, bên trong có khá nhiều quan quân quỷ tử và đạo nhân lớn tuổi ngồi, bọn quỷ tử mặt mũi vui vẻ, còn các lão đạo lo âu u sầu.
Mé sườn đông của sân đặt ba chỗ ngồi, một ghế trống không, hai chỗ còn lại là một hắc y nhân che mặt và một tên quan mặc quân phục Nhật, và bất ngờ thay, tên quan đó chính là Đằng Khi!
Tả Đăng Phong vừa nhìn thấy Đằng Khi lập tức định xông lên liều mạng, nhưng hắn kịp nén lại, vì bên trái sân đặt ba cái ghế, Ngọc Phất ngồi giữa, ghế hai bên trống không, Tả Đăng Phong hiểu ngay Kim Châm đã xảy ra chuyện, vì nếu Kim Châm không gặp phải chuyện gì, thì Ngọc Phất đã không ngồi ở giữa, mà theo tuổi và bối phận cô phải ngồi ở một bên mới đúng.
Tả Đăng Phong không nhảy thẳng vào trong sân luận võ, vì trong đó Ngân Quan với Đồng Giáp đang so đấu, nên hắn xoay về phía tây, hạ xuống ngay cạnh Ngọc Phất.
"Ngọc Chân Nhân, Đỗ đại ca xảy ra chuyện gì?" Tả Đăng Phong vừa xuống lập tức hỏi ngay.
"Cậu về rồi à, ngồi xuống đi. " Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong, lập tức đứng dậy.
Tả Đăng Phong ngồi xuống ghế bên tay phải, vì biết chỗ này chính là để dành cho hắn. Hắn nhìn thẳng vào Đằng Khi, hắn rất ngạc nhiên vì Đằng Khi thấy hắn trở về, nét mặt lại lóe lên niềm vui vẻ, nét vui ấy chỉ thoáng qua một cái rồi chuyển thành lạnh lẽo.
"Ngọc Chân Nhân, Đỗ đại ca xảy ra chuyện gì?" Tả Đăng Phong quay sang nhìn Ngọc Phất, thấy vành mắt Ngọc Phất hồng hồng.
"Nói đi, Đỗ đại ca đã xảy ra chuyện gì?" Tả Đăng Phong thấy cô thần sắc khác thường, vội gặng giọng.
"Sáng qua huynh ấy bị đánh lén, bị thương, nhưng không nặng." Ngọc Phất đáp.
Tả Đăng Phong khẽ gật đầu, không nói gì nữa, quay sang nhìn hai bên tranh đấu trong sân, Đồng Giáp và Ngân Quan đều là Huyền Môn Thái Đẩu, lúc này trận so đấu vừa mới bắt đầu, hai người đều chưa hề xuất ra bản lĩnh thật sự.
"Sao cậu lại gầy thế hả?" Đột nhiên Ngọc Phất hạ giọng hỏi.
"Nha." Tả Đăng Phong thuận miệng đáp lại một tiếng rồi thôi.
Hắn không thể hiểu được suy nghĩ của Ngọc Phất. Hắn ở trong núi khổ sở nửa năm, chịu nắng chịu sương, dáng vóc tiều tụy hơn trước rất nhiều, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hắn gần như chỉ còn da bọc xương, thân trên áo choàng đã bị sờn rách chẳng còn hình thù, hồi trước ít ra cũng còn nhìn ra là cái áo, bây giờ rách nát, tưa cả sợi bông cũ mèm ra ngoài.
Nhìn Tả Đăng Phong, Ngọc Phất cũng đủ hiểu hơn nửa năm nay hắn tìm kiếm gian khổ thế nào, cô phát sinh sự kính nể tận đáy lòng với sự chấp nhất trong tình yêu của Tả Đăng Phong, xót xa với khổ sở của hắn trong quá trình tìm kiếm, càng cảm động khi Tả Đăng Phong tuy đã gầy đến mức này mà vẫn không hề ngơi nghỉ, ngàn dặm chạy về cứu viện.
Tả Đăng Phong không biết những suy nghĩ của Ngọc Phất, hắn dồn tất cả chú ý vào Đằng Khi đang ngồi đối diện, nét mặt Đằng Khi lạnh lẽo mà tự tin, khiến Tả Đăng Phong suýt không nhịn được muốn xông tới bẻ đầu hắn. Nhưng Tả Đăng Phong không làm vậy, vì hắn nhìn thấy tay trái Đằng Khi đeo một chiếc bao tay màu vàng!
/457
|