“Con mèo kia có thể là của một nhà giàu nào đó đến, ông là trưởng thôn, ông xem rồi tự xử lý đi.” Tả Đăng Phong nhìn Thôi trưởng thôn nói. Hắn vì mang theo Vu Tâm Ngữ nên cũng không nghĩ đến việc tham gia vào chuyện này.
“Tả lãnh đạo, anh hãy lại xem qua một tí đi, con mèo to lớn một cách kì lạ, trên cổ lại đeo một cái vòng kim loại rất lớn” Thôi trưởng thôn dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ diễn tả cái vòng lớn khoảng chừng miệng chén
“Thôi được, chúng ta qua xem một chút”. Tả Đăng Phong trầm ngâm chốc lát rồi nói với Vu Tâm Ngữ. Sở dĩ hắn muốn qua xem, không phải vì cái vòng kim loại trên cổ con mèo, mà là tò mò vì con mèo rốt cuộc có cái gì khác thường, nên Thôi trưởng thôn mấy lần đều nói nó to lớn đến mức kì dị.
Dĩ nhiên Vu Tâm Ngữ không trái lời Tả Đăng Phong, nàng kéo mũ thấp xuống rồi theo Tả Đăng Phong đi đến.
“Vị này là lãnh đạo trong huyện tới, mọi người nghe anh ấy phân xử”. Thôi trưởng thôn mang theo Tả Đăng Phong trở lại nơi thôn dân đang tụ tập, rồi giới thiệu Tả Đăng Phong cho mọi người.
Thôn dân nghe vậy, nhất thời tiếng bàn tán xôn xao dừng lại, ngó nhìn Tả Đăng Phong chờ hắn cho ý kiến.
“Tôi xem con mèo một chút”. Tả Đăng Phong ho khan hai tiếng rồi nói. Trên thực tế hắn chẳng phải là lãnh đạo gì, Thôi trưởng thôn gọi thế thuần túy chỉ là: “không trâu bắt chó đi cày”.
Mọi người vừa nghe liền lập tức nhường đường, Thôi trưởng thôn dẫn Tả Đăng Phong đi tới cửa nông trại, nông trại được làm bằng gỗ và gạch, chỉ có ba gian. Bên ngoài căn nhà, dùng đá làm một cái chuồng gà, chuồng gà rộng khoảng bốn năm thước vuông, phía trên lợp cỏ tranh, phía sau dựa vào tường nhà, hai bên trái phải có trồng mấy bụi gai, phía nam là nơi cho gà ăn. Tại đó có một người đàn bà tầm trên bốn chục tuổi, nét mặt đanh đá chanh chua, tay cầm con dao phay đứng trước cửa chuồng gà, kế bên có một lão què đang trợn mắt giằng co.
“Hai người cũng nghe rồi đấy, đây là lãnh đạo trong huyện tới, anh ấy tới đây là để xử lý chuyện này, anh ấy nói sao thì làm vậy”. Thôi trưởng thôn hướng về hai người trước chuồng gà cao giọng nói.
Lúc này hai người đều có vẻ mặt giận dữ, nghe Thôi trưởng thôn nói liền đưa ánh mắt nhìn về phía Tả Đăng Phong.
Mặt Tả Đăng Phong không lộ biểu tình gì, liếc nhìn lão què một cái rồi bước lại nữ nhân đang cầm dao. Bà ta thấy Tả Đăng Phong vẻ mặt nghiêm túc liền theo bản năng lùi lại mấy bước.
Tình cảnh này làm Tả Đăng Phong thầm nở nụ cười ám muội. Hắn mặc dù không phải là lãnh đạo, nhưng cũng thường xuyên tiếp xúc lãnh đạo, hắn vô cùng rõ ràng những lãnh đạo mặt mày nghiêm nghị làm người ta kinh sợ hơn so với người lãnh đạo hiền hòa.
Sau khi người đàn bà cầm dao tránh lui ra sau, Tả Đăng Phong đưa mắt nhìn sang chuồng gà. Vừa nhìn, liền thấy trong đó quả nhiên có một con vật xù lông, chui rúc trong góc chuồng.
Nhìn thấy con vật ấy, lập tức Tả Đăng Phong xác định được nó thuộc họ mèo chứ không phải họ khác, sở dĩ nói họ mèo vì bộ dáng rất tương tự loài báo, màu lông cũng giống thế, nhưng so với mèo bình thường thì to lớn hơn rất nhiều.
Tả Đăng Phong lại nghĩ đó là loài báo Xa-Li, nhưng lại nghĩ không phải. Con vật này tuy so với mèo bình thường thì lớn hơn nhiều, nhưng so với báo Xa-Li thì lại nhỏ hơn, báo Xa-Li có thể trọng đạt tới bảy tám mươi cân, thân dài trên một thước, còn con vật này mặc dù đang nằm chui rúc nhưng Tả Đăng Phong phán đoán thân nó không dài quá 80cm, ngoài ra trên tai của nó cũng không có điểm đặc biệt là lông màu đen trên tai ở báo Xa-Li
Con vật này rất gầy, chỉ có thể dùng từ “da bọc xương” mà hình dung mới thỏa đáng; bụng khô quắt, gầy trơ cả xương, dài bảy tám chục centimet nhưng thể trọng lai không tới mười cân, cho tới bấy giờ Tả Đăng Phong cũng chưa bao giờ thấy một con vật gầy yếu đến mức này mà vẫn sống được.
Sau khi quan sát cẩn thận con mèo, Tả Đăng Phong mới chuyển dời ánh mắt xuống vòng cổ của nó, cái vòng cổ này thô to như cán bút, hình thức cực kỳ bình thường, toàn thân rất tròn, không khắc hoa văn gì cả, nhưng chất liệu vòng cổ này lại bằng vàng ròng. Tả Đăng Phong đoán vòng cổ là vàng bởi vì hắn phân tích thông qua hai góc độ: là sức nặng cùng độ sáng bóng. Cái vòng cổ to như cán bút kia vậy mà làm cho con mèo cơ hồ không cách nào ngẩng đầu lên được, điều này chứng tỏ nó vô cùng nặng, kim loại thông thường như chì, thiếc thì cũng rất nặng, nhưng có màu vàng thì chỉ có vàng.
“Bà định giết ai? Để dao xuống!”. Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía người đàn bà đang cầm dao trong tay, Tả Đăng Phong vô cùng bực dọc khi thấy bà ta khóc lóc om sòm, cho nên nói chuyện không khách khí chút nào.
Bình thường, đối với người có chức vụ mà mình chưa hề quen biết thì vô cùng kính sợ, nên khi nghe Thôi trưởng thôn nói Tả Đăng Phong là lãnh đạo huyện, mà bà ta cũng không biết quyền lực Tả Đăng Phong lớn cỡ nào do vậy khi nghe hắn lên tiếng, lập tức ném con dao trong tay đi.
Tả Đăng Phong lại quay đầu về phía lão què, lão thấy thế cũng hoảng sợ mà bỏ xẻng xuống.
“Bắt con mèo lại.” Tả Đăng Phong đang có cảm giác như làm lãnh đạo, nên quay đầu nhìn Thôi trưởng thôn nói.
Thôi trưởng thôn thấy Tả Đăng Phong vừa lên tiếng đã trấn áp được mụ Thôi quả phụ và lão Trịnh què, nên không khỏi kính nể Tả Đăng Phong, liền lập tức sai mấy người trẻ tuổi chạy tới chuồng gà bắt con mèo ra.
“Nó cắn chết gà các ngươi à?” Tả Đăng Phong quay đầu nhìn lão Trịnh què và Thôi quả phụ hỏi. Chỉ là khi con mèo lớn, cực kì gầy yếu bị bắt ra, đứng còn không vững thì Tả Đăng Phong rất hoài nghi: “nó có thể cắn chết được gà của hai người này không”.
“Nó mới chui vào chuồng gà của tôi thôi.” Thôi quả phụ cúi đầu lẩm bẩm.
“Gà nhà tôi bị chết một con”. Lão Trịnh què nhỏ giọng nói thầm.
“Nó chui vào chuồng gà nhưng không cắn chết con gà nào, nên thuộc loại phạm tội chưa thành. Còn gà của lão bị chết thì không thể chứng minh là do nó cắn chết, cái này thuộc về chứng cứ không đầy đủ. Cho nên con mèo này không thuộc về các ngươi, mà do tất cả người trong thôn xử lý con mèo này.” Tả Đăng Phong nghiêm nghị nhìn xung quanh hai người mở miệng nói.
“Lãnh đạo đúng là lãnh đạo….Người trong huyện thật là có kiến thức… Tả lãnh đạo nói rất đúng a… Ta cũng cảm thấy như vậy mới công bằng…” Mọi người vừa nghe nói liền lập tức nhao nhao lên hưởng ứng, nếu được như vậy ai ai cũng có chỗ tốt, chắc chỉ có thằng ngu mới không đồng ý.
“Thôi trưởng thôn, ông lấy cái vòng cổ trên con mèo xuống, rồi phân chia cho mọi người trong thôn, hai người kia có công, nên khi chia được nhiều hơn một phần”. Tả Đăng Phong lên tiếng lần nữa.
“Vâng, Tả lãnh đạo” Thôi trưởng thôn cố nén niềm vui mừng, trịnh trọng gật đầu. Nguyên Thôi quả phụ và lão Trịnh què vốn rất giận dữ mà không dám nói gì, khi nghe Tả Đăng Phong nói như thế cũng rối rít tỏ vẻ đồng ý. Tình cảnh này làm Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu, trong sử ký có câu: “Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi” thật là lời nói chí lý, muôn đời đều không thay đổi
“Thôi trưởng thôn, tôi ở cái đạo quan ma quái kia, buổi tối luôn có những tiếng động kì quái, ông có thể đưa mấy người lên đó ở làm bạn với tôi không?” Tả Đăng Phong xoay người nhìn Thôi trưởng thôn hỏi.
Lời Tả Đăng Phong vừa thốt ra, Thôi trưởng thôn lập tức trợn tròn mắt, vốn là thôn dân vẫn đang ồn ào không dứt, cũng lập tức yên tĩnh lại….tất cả lặng ngắt như tờ.
“Quên đi, tôi cũng không muốn ép buộc người khác. Nhưng mà buổi tối ở đạo quan luôn có âm phong lạnh thấu xương, chăn mền của tôi lại mỏng manh, ông có thể cho tôi ít chăn nệm không?” Tả Đăng Phong thấy thế liền vội vàng thay đổi điều kiện, yêu cầu lúc trước của hắn thuần túy chỉ để hù dọa, mục đích của hắn không phải là kiếm người làm bạn, nếu thực có một hai kẻ lỗ mãng nhảy ra đáp ứng đi theo hắn làm bạn, thì chắc hắn phải khóc hận trong lòng.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời, Thôi trưởng thôn lập tức sai con hắn về nhà lấy chăn; còn hắn thì ở lại, chỉ huy mấy tên nhóc lấy vòng cổ từ con mèo xuống.
Mấy tên trẻ tuổi nghe được lệnh Thôi trưởng thôn lâp tức vây lấy con mèo lớn gầy trơ xương bắt đầu hành hạ, mấy lần lật qua lăn lại, túm đuôi, xách đầu làm con mèo lớn luôn miệng kêu đau, lông rơi đầy đất, mà cái vòng cổ thì cũng không cách nào lấy ra được. Nguyên nhân là do cái đầu con mèo lớn hơn rất nhiều so với cái vòng cổ.
“Khoan đã” Tả Đăng Phong thấy vậy liền vội vàng ngăn những tên hậu sinh lỗ mãng lại. Nếu còn tiếp tục làm thế, e rằng con mèo lớn đang hấp hối kia phải đứt đầu mất.
“Tả lãnh đạo, làm sao lấy ra được đây?” Thôi thôn trưởng vội vàng hỏi. Lúc này hắn còn quan tâm cái vòng cổ này hơn bất kỳ ai khác, cái vòng cổ này chính là vàng ròng a. Hiện nay, một lượng vàng có thể đổi được mười lượng bạc trắng, một lượng bạc trắng có thể đổi được một đồng đại dương với hai mươi mấy đồng bạc nữa. Nếu cái vòng cổ này được đổi thành đồng đại dương, thì cả thôn, mỗi người cũng có thể được chia không ít, hắn làm trưởng thôn phụ trách phân chia, nếu âm thầm tham ô một phần chắc cũng không ai truy cứu được.
“Cái vòng cổ này chắc là khi con mèo còn nhỏ đã đeo lên, khi nó trưởng thanh thì không tháo ra được rồi”. Tả Đăng Phong nhìn con mèo lớn vô lực, yếu ớt nằm trên mặt đất nói. Nếu như không phải là bụng nó còn phập phồng thì Tả Đăng Phong thậm chí còn hoài nghi có phải nó đã chết hay không.
“Xuyên Trụ, chặt đầu nó xuống đi” Thôi trưởng thôn hướng về một tên trẻ tuổi vẻ mặt khù khờ hô lên, tên này nghe vậy lập tức tiến lên nhặt lấy con dao lúc trước Thôi quả phụ ném xuống.
Ngay lúc Thôi trưởng thôn nói muốn chém đầu của con mèo, vậy mà con mèo liền khó khăn ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng, nó đưa ánh mắt nhìn vào Tả Đăng Phong. Mặc dù ánh mắt của nó không còn chút thần thái nào, nhưng Tả Đăng Phong vẫn từ ánh mắt đó thấy được vẻ khẩn cầu của nó.
“Đừng giết nó, nghĩ biện pháp khác đi!”. Tả Đăng Phong vội vàng lên tiếng ngăn cản
“Tôi có cái giũa ở nhà, để tôi trở về lấy” Trong đám đông liền có người gào to lên một tiếng, sau tiếng la, một đạo nhân ảnh tuyệt trần lao vút đi, tốc độ chạy cực nhanh làm Tả Đăng Phong thầm giật mình… tốc độ này có thể lên núi đuổi bắt thỏ được a.
Rất nhanh, kẻ cầm chăn, người cầm giũa, cả hai người đều đã trở lại, Tả Đăng Phong nhận lấy cái chăn liền phát hiện ra: cái tên trưởng thôn keo kiệt ngay cả bữa trưa cũng thèm mời mình, vậy mà lại cho đứa con của hắn về nhà lấy cho mình một cái chăn mới.
Vàng có tính chất mềm dẻo, do vậy cái vòng cổ rất nhanh bị giũa đứt, mọi người thấy vậy liền vây lấy cái vòng cổ, miệng ríu rít hoan hô, dường như muốn phát cuồng cả lên.
“Đi thôi”. Tả Đăng Phong nhìn Vu Tâm Ngữ đứng bên cạnh nói. Giờ phút này, trong mắt mọi người chỉ có vàng, chức lãnh đạo của hắn cuối cùng cũng kết thúc rồi.
“Mang theo nó đi, để nó làm bạn với em”. Vu Tâm Ngữ đưa tay chỉ vào con mèo đang nằm trên đất, lúc này nó thở ra thì ít mà hít vô thì nhiều.
“Lấy cái gì nuôi nó?” Tả Đăng Phong cau mày hỏi. Hắn không để người ta chém đầu nó chỉ vì nhất thời từ bi mà thôi, nhưng mà nếu mang nó về thì phải nghĩ cách nuôi nấng nó, con mèo này chắc chắn sẽ không gặm bánh ngô, ăn khoai lang để sống a.
“Trong hồ nước có cá!” Vu Tâm Ngữ nói xong liền tiến đến ôm lấy con mèo sắp chết.
Tả Đăng Phong thấy thế cũng không nói gì nữa, xoay người rời khỏi đám đông, Vu Tâm Ngữ ôm con mèo lớn đi theo sau. Đi chưa được mấy bước, Thôi trưởng thôn lại một lần nữa gọi hắn.
“Tả lãnh đạo, anh xem thử trên cái vòng cổ này viết cái gì… một chữ tôi cũng không nhận ra”. Thôi trưởng thôn từ trong đám đông chạy ra, trên tay cầm cái vòng cổ lấy được từ con mèo.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhận lấy cái vòng cổ, phát hiện bên trong cái vòng cổ có viết bốn chữ, rất khó khăn hắn mới phân biệt rõ bốn chữ này, Tả Đăng Phong sửng sốt cả người.
“Tả lãnh đạo, con mèo này của nhà nào?”. Thôi trưởng thôn liền nhanh tay đoạt lấy vòng cổ từ tay Tả Đăng Phong hỏi.
“Yên tâm đi, không có chủ nhân”. Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời
Thôi trưởng thôn vừa nghe vậy lập tức yên lòng, cố gắng muốn mời Tả Đăng Phong cùng Vu Tâm Ngữ tới nhà hắn làm khách. Tả Đăng Phong lắc đầu cự tuyệt.
Sau khi cự tuyệt lời mời của Thôi trưởng thôn, tầm mắt Tả Đăng Phong liền chuyển dời lên con mèo lớn đang nằm trước ngực Vu Tâm Ngữ.
“Chữ viết trên vòng cổ là gì, sao em không nhận ra?” Vu Tâm Ngữ lên tiếng hỏi. Khi đó Tả Đăng Phong xem xét chữ viết trên vòng cổ một thời gian khá lâu, theo đó Vu Tâm Ngữ cũng có nhìn thoáng qua.
“Đó là loại chữ xuất hiện sau khi loại văn tự giáp cốt xuất hiện và trước khi có văn tự dạng chữ triện, nó là loại chữ viết xuất hiện ở cuối thời kì triều Chu, đến thời Xuân Thu Chiến Quốc thì loại chữ này đã bị chữ triện thay thế”. Tả Đăng Phong cau mày trả lời.
Cái vòng cổ này là được đeo lên trên cổ con mèo khi nó còn nhỏ, giải thích tương đối hợp lý là: trước đây vài năm, có người đeo cái vòng cổ này cho nó… nhưng loại khả năng này lại không lớn, bởi vì cho dù nhà có phú quý đi nữa cũng không thể nào đeo lên cổ con mèo một cái vòng toàn bằng vàng ròng như thế được. Ngoài ra, con vật này cũng không có vẻ gì là giống sủng vật nuôi trong nhà.
Trừ điều giải thích này thì cũng có thể giải thích khác: đó chính là con vật này sinh ra cùng thời kỳ với chữ viết trên vòng cổ, nếu quả thật như vậy thì con vật này đã sống đến ba ngàn năm, điều này dĩ nhiên đã vượt qua khỏi giới hạn tuổi thọ của động vật, triệt để vi phạm quy tắc tự nhiên.
“Bốn chữ đó là chữ gì?” Vu Tâm Ngữ hỏi làm Tả Đăng Phong bị cắt đứt suy nghĩ trong đầu.
“Anh cũng chỉ nhìn ra đại khái, không nắm chắc lắm” Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng
“Anh cảm giác đó là chữ gì?” Vu Tâm Ngữ hiếu kỳ truy hỏi.
“Thập tam âm dương”
/457
|