Không chỉ là người nhà Cổ gia há hốc mồm, ngay cả đạo sĩ phái Mao Sơn bao gồm cả Kim Châm trong đó cũng phải trợn tròn mắt. Chỉ có Tả Đăng Phong là hiểu rõ trong lòng, khi gặp đối thủ hoặc là âm vật Thập Tam đều sẽ tiểu ra để thị uy, đây là thói quen của nó.
Đối với Thập Tam, đi tiểu chỉ là một thói quen. Nhưng cái bãi nước tiểu này của nó vãi ra không đúng lúc, lại càng không đúng chỗ, nước tiểu vãi ngay trên đầu thi thể. Tuy rằng người đã chết, nhưng dù sao cũng là phụ thân Cổ hội trưởng. Điều này đối với Cổ hội trưởng mà nói, có thể khẳng định là vô cùng nhục nhã; Hơn nữa cũng làm cho Kim Châm gai mắt. Tuy Kim Châm sẽ chẳng thèm bận tâm nhưng người khác sẽ cho rằng pháp thuật của y còn chẳng bằng Thập Tam đi tiểu một bãi, việc này có cách nào mà giải thích?
"Bước thứ hai của lễ cúng đã xong, mời đại ca tiến hành bước thứ ba." Tả Đăng Phong là người đầu tiên kịp phản ứng. Hắn nháy mắt vài cái với Kim Châm. Lúc này thiếu ánh sáng, mọi người không nhìn được rõ, chỉ có Kim Châm nhìn thấy được ánh mắt của Tả Đăng Phong. Y cấp tốc phản ứng, lập tức hiểu rõ ý của Tả Đăng Phong là muốn mình tiếp tục làm phép. Bời vậy y bèn niệm tụng chú ngữ tiếp tục lễ cúng.
"Đi lên, trấn trụ thi khí." Tả Đăng Phong quay đầu vừa nói với Thập Tam vừa chỉ chỉ lên xà nhà thờ tổ.
Nghe thấy vậy Thập Tam rất nghi hoặc. Nó không hiểu trấn trụ thi khí là có ý gì. Trước đây nó cũng chưa từng làm qua việc đó. Chẳng qua, mặc dầu nghi hoặc nhưng nó vẫn uốn lưng vọt lên xà nhà thờ tổ. Xà nhà cao tới bốn năm mét, một con mèo bình thường đương nhiên không nhảy lên được cao như vậy. Thập Tam nhảy vọt lên trên đó, mọi người vây quanh xem dụi mắt nhìn nó khó tin.
"Cổ hội trưởng, ngươi cúng cho phái Mao Sơn trăm lượng hoàng kim nên mới được thần mèo nhập hồn giúp đỡ. Người bình thường không có phúc phận đó." Tả Đăng Phong quay sang nói với Cổ hội trưởng.
"À, ừ." Nghe xong, Cổ hội trưởng liên tục gật đầu.
"Vật ấy rất có linh tính. Lúc trước ăn hết một con cá chép của ngươi, nên hiện giờ nó đã giúp ngươi trừ một con sát tinh." Bắt gặp gương mặt Cổ hội trưởng lộ ra vẻ nghi ngờ, Tả Đăng Phong tiện tay cầm con quạ đen Thập Tam ngậm trong mồm lúc trước lên rồi quơ qua quơ lại trước mặt Cổ hội trưởng. Con quạ đen còn chưa chết hẳn, giãy giụa kêu quang quác, dọa Cổ hội trưởng liên tục lui về phía sau.
Đến lúc suôn sẻ biến Thập Tam gây họa trở thành công thần, Tả Đăng Phong mới ném con quạ đen xuống rồi chú tâm quan sát Kim Châm làm phép. Thật ra, việc cần làm Thập Tam đã làm xong, Kim Châm chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch. Lưu huỳnh diêm tiêu làm bùng lên một trận khói lửa, linh khí phóng ra ngoài tạo ra một trận âm phong, nhanh chóng đã kết thúc công việc.
Kế tiếp, công việc còn lại do đạo nhân bình thường tiếp quản. Người nhà Cổ gia cũng đã bưng chậu than đến, bắt đầu đốt tiền vàng.
"Huynh đệ, con mèo của đệ có lai lịch gì thế?" Ngồi ở trên ghế thái sư, Kim Châm nhíu mày quan sát Thập Tam đang nằm xoài trên xà nhà.
"Con mèo này có chỗ nào kỳ quái hay sao?" Tả Đăng Phong nhâm nhi nước trà mà Cổ gia đã chuẩn bị sẵn cho hai người lên. Tất cả mọi người đều đang bận tối mắt, chỉ có hai người bọn họ là rảnh rang ngồi uống trà.
"Mèo náu ban ngày hoạt động về đêm, được liệt vào âm vật. Mèo bình thường đi qua bên cạnh thi thể người chết rất dễ làm cho thi thể vùng dậy. Đi tiểu thì càng không được, điều đó nhất định sẽ làm xác chết vùng dậy. Nhưng khi con mèo này tiểu một bãi, chẳng những không làm cho thi thể người chết vùng dậy mà còn áp chế oán khí của thi thể oán. Tình huống như thế này, ta chưa bao giờ nhìn thấy. Con mèo này của đệ tuyệt đối là có lai lịch rất lớn." Kim Châm lắc đầu trả lời.
"Cụ thể nó có lai lịch ra sao, đệ quả thật là không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, nó trốn ra từ một ngôi mộ cổ thời Thương Chu, hơn nữa còn nhận biết con khỉ ngồi trên vai Ngọc Phất nữa." Đương nhiên Tả Đăng Phong sẽ không dấu diếm lai lịch của Thập Tam. Nhưng cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không làm sao tìm hiểu ra được Thập Tam thực sự có lai lịch ra sao.
"Thực là nó đã sống tới ba ngàn tuổi?" Kim Châm nhướng mày hỏi.
"Đúng vậy. Ban đầu trên cổ của nó có đeo một cái vòng, bên trên có chữ 'Thập Tam Âm Dương'. Có khả năng nó và mười hai địa chi có mối liên quan nào đó." Tả Đăng Phong gật đầu đáp lại.
"Vòng cổ?" Kim Châm hỏi lại.
"Lúc đệ và người vợ quá cố của mình gặp nó, thì nó vừa mới chạy ra khỏi cổ mộ, đói đến mức trơ cả xương. Nó bị thôn dân bắt lại để lấy cái vòng cổ. Sau này, cái vòng cổ đó đã rơi vào tay Nhật Bản. Nguyên nhân người Nhật Bản tìm tới chính là vì cái vòng cổ đó." Tả Đăng Phong để chén trà xuống lắc đầu thở dài. Hắn lại nhớ tới cảnh tượng Vu Tâm Ngữ nhỏ máu cứu mình, trong đầu dâng tràn bi thương.
"Hình thể của nó lớn hơn mèo bình thường, bốn chân cũng tráng kiện hơn. Tuy rằng nó sinh hoạt như loài mèo, nhưng ta cảm thấy nó không phải là mèo." Trước đây Kim Châm chưa bao giờ từng nhìn thấy loài vật nào giống như Thập Tam.
"Tập tính của nó và loài mèo tương tự nhau. Đại ca, huynh nghĩ gì mà lại nói về Thập Tam như vậy?" Tả Đăng Phong hỏi. Hắn đi theo Kim Châm xử lý bốn việc này hoàn toàn không phải đơn thuần là đi dạo giải sầu. Đối với hắn mà nói, đây là lần cuối cùng quan sát và học tập trước khi lên đường. Sau khi xử lý xong mấy chuyện này, trước hết hắn sẽ đi tìm mười hai địa chi. Trạm thứ nhất mà hắn dự định đến là vùng Hồ Nam Hồ Bắc mà xưa kia thuộc về nước "Lô". Địa hình nơi đó đều là núi sâu. Sau này, có khả năng trong một thời gian dài hắn sẽ không gặp được một bóng người, khi gặp chuyện cũng phải tự mình xử lý từ đầu đến cuối. Cho nên trong những công việc chuẩn bị trước khi lên đường, quan sát học tập hiển nhiên đóng một vai trò vô cùng trọng yếu.
"Nhìn tư thế nó đi tiểu, con vật này chắc hẳn là giống đực. Mười ba trừ mười hai còn lại một, trong Huyền Môn số một này ứng vào càn, cũng chính là trống. Khó mà nói, rất khó nói." Nói được một nửa, Kim Châm cảm thấy mình phân tích không hợp lý lắm bèn ngừng lại.
"Mười hai địa chi là do Khương Tử Nha bổ sung vào. Sau khi trợ giúp Chu Vũ Vương thống nhất thiên hạ, Khương Tử Nha đóng cửa đến Tề quốc. Tề quốc giáp với vùng Sơn Đông phía Đông nước Lai. Vậy chắc hẳn Thập Tam đã trốn từ lăng mộ vương triều nước Lai ra. Lăng mộ vương triều nước Lai đã bị người Nhật Bản khai quật rồi, đệ đã được nhìn thấy bi văn bên trong. Hình như năm xưa Thập Tam được dùng để đối phó mười hai địa chi của Khương Tử Nha thì phải. Hơn nữa trong lúc chiến đấu với mười hai địa chi, dường như nó còn chiếm thế thượng phong." Tả Đăng Phong lên tiếng bổ sung.
"Nếu như Âm Dương song song tồn tại, vậy thì nó không phải là giống đực. Nhưng nếu như Âm Dương song song tồn tại, vậy thì có lẽ nước tiểu của nó không chứa đựng nhiều dương khí như vậy." Kim Châm không sao quên được bãi nước tiểu kia của Thập Tam.
Nghe thấy vậy, Tả Đăng Phong khẽ gật đầu. Theo hắn thấy, tư duy của Kim Châm bị trói buộc. Cách phân tích của Kim Châm quá thiên về Âm Dương, cho nên trong suy nghĩ của y, giống đực chính là dương. Tả Đăng Phong không phản bác gì về cách nghĩ đó của Kim Châm. Kim Châm là bằng hữu mà không phải là thầy của hắn. Y chỉ giảng rõ cho hắn đạo lý cơ bản của Âm Dương Ngũ Hành, còn sau này suy diễn mở rộng thế nào thì phải dựa vào chính mình.
"Nó còn có chỗ nào kỳ lạ không?" Kim Châm lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn Thập Tam trên xà nhà. Xà nhà của nhà thờ tổ rất rộng, Thập Tam nằm xoài bên trên trợn tròn mắt tò mò quan sát đạo sĩ niệm kinh và hiếu tử hoá vàng mã ở bên dưới.
"Gặp phải âm vật, mắt phải của nó sẽ biến thành màu vàng." Tả Đăng Phong cầm ấm rót thêm trà cho Kim Châm.
"Âm Dương hòa hợp, kỳ vật, thật sự là kỳ vật!" Kim Châm thực sự bội phục năng lực của Thập Tam.
"Chủ nhân trước đây của nó rất có thể là người trong Đạo Môn." Tả Đăng Phong mở miệng nói.
"Sao lại nói như vậy." Kim Châm quay đầu phát hiện Tả Đăng Phong đã rót đầy trà cho mình. Y nâng nắp chén tỏ vẻ cảm ơn.
"Hiện giờ chúng ta có khả năng nhảy cao tầm hơn mười trượng, tốc độ lao đi cũng đã bắt kịp với ô tô. Tốc độ nhanh như vậy, nhưng nó lại ngồi chồm hỗm trên vai của đệ vô cùng vững chãi, chẳng những rất vững chãi mà còn có tâm trí quan sát xung quanh, cho nên đệ hoài nghi chủ nhân trước đây của nó có thể là người trong giới tu đạo; Hơn nữa, có khả năng tốc độ di chuyển còn nhanh hơn cả chúng ta." Tả Đăng Phong nói.
"Có khả năng này. Hiện giờ nhân tâm không yên, không thể nào tĩnh tâm tu đạo. Người có thể bước vào cảnh giới như ta và đệ đã chẳng còn có mấy ai. Chẳng qua, thời cổ đại có rất nhiều cao nhân Đạo Môn, nếu so với ta và đệ thì tu vi cao hơn rất nhiều. Sau này trong lúc tìm kiếm sáu động vật thuộc tính âm, đệ nhất định phải cẩn thận một chút. Nếu như gặp phải chuyện bản thân không tự xử lý được, vậy đệ hãy tới tìm ta." Kim Châm lo lắng dặn dò.
"Đệ biết rồi." Tả Đăng Phong nghiêm mặt gật đầu. Nếu đã là bằng hữu thì không cần phải khách sáo thừa thãi làm gì. Chẳng qua, Tả Đăng Phong cũng không hy vọng sẽ phải làm phiền Kim Châm. Hắn không muốn làm cho bằng hữu phải mạo hiểm theo mình.
Đạo sĩ chú tâm vào niệm kinh, hiếu tử chú tâm vào hoá vàng mã, không có ai sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai người. Bởi có linh khí trong người nên Kim Châm và Tả Đăng Phong có thể trắng đêm không ngủ. Hai người ngồi lì trên ghế bành nói chuyện phiếm. Bọn họ không thể bỏ đi, nếu không thì không còn ai dám ở lại trong đường.
Hai người đều nói về chuyện trên giang hồ, phần lớn thời gian là Kim Châm nói còn Tả Đăng Phong nghiêm túc lắng nghe. Biết nhiều chuyện trên giang hồ hơn một ít dù sao cũng có ích.
Bốn giờ sáng, Thập Tam từ trên xà nhà đi xuống, nó muốn đi tiểu. Thấy thế, Tả Đăng Phong vội vàng đứng lên, sợ nó lại tiếp tục tiểu sai chỗ. Tuy nhiền, lần này Thập Tam chạy ra ngoài đi tiểu. Sau khi tiểu xong, nó không quay trở lên xà nhà mà lại trèo lên trên cái ghế thái sư rồi nằm xuống bên cạnh Tả Đăng Phong .
"Đại ca, có phải Đồng Giáp luyện công tẩu hỏa nhập ma hay không?" Tả Đăng Phong đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Sao lại hỏi như vậy?" Kim Châm không rõ ràng cho lắm.
"Trời vừa tối hắn đã vội vàng muốn đi tìm nữ nhân..." Tả Đăng Phong tóm tắt kể lại khoảng thời gian ngắn gặp gỡ với Đồng Giáp lúc trước cho Kim Châm nghe một lượt, kể cả việc Đồng Giáp không kìm chế được đã đẩy ngã một kỹ nữ xấu xí cũng nói ra.
"Tuy nhân phẩm Đồng Giáp thấp kém, nhưng dù sao công phu hắn luyện cũng chính là của phật môn. Công phu phật môn đi theo hướng trầm ổn, khẳng định là không có tẩu hỏa nhập ma. Buổi tối không thích đi chơi là bởi vì hắn háo sắc, mà không phải không thể đi ra ngoài." Nghe xong, Kim Châm bĩu môi cười nói.
Nghe thấy vậy, Tả Đăng Phong khẽ gật đầu. Sở dĩ hỏi vấn đề này là bởi hắn vẫn nhớ mãi bãi nước tiểu của Thập Tam ngày hôm đó. Đến tận giờ phút này, Tả Đăng Phong vẫn hết sức hoài nghi dương khí hôm đó của Đồng Giáp đột nhiên tăng vọt không phải bởi gã luyện công sai đường, mà nguyên nhân là bởi lúc đó hắn bị nước tiểu mèo văng khắp đầu tóc mặt mũi. Tuy nhiên, ý nghĩ này không có cách nào chứng thực được, bởi vì Tả Đăng Phong sẽ không cho phép Thập Tam tiểu lên đầu của hắn, mà Thập Tam cũng không dám làm như vậy.
Chỉ số thông minh của con người không có liên quan gì đến tuổi tác, mà phải xem người đó đã từng trải qua bao nhiêu sự đời. Mèo cũng giống như vậy. Tuy Thập Tam đã sống qua ba ngàn năm, nhưng bởi chỉ sinh sống trong hoàn cảnh khép kín, cho nên chỉ số thông minh của nó cũng không thể vượt ra ngoài phạm trù loài mèo. Cảm tình giữa một người một mèo này có điểm giống như tình cha con, cũng có phần giống như anh em. Bị vây hãm trong cổ mộ nhiều năm như vậy, sau khi đi ra, Thập Tâm chỉ biết có một mình Tả Đăng Phong. Bởi vậy, nó rất ỷ lại Tả Đăng Phong. Bất kể Tả Đăng Phong đi nơi nào, nó cũng đều sẽ đi cùng. Mà Tả Đăng Phong cũng không thể vứt bỏ được con mèo mập đã từng đã cứu mạng mình, cho dù trên đường đi đều phải khiêng nó trên vai, thậm chí còn phải chùi đít cho việc xấu mà nó làm.
Đến khi nước trong bình trà đã trong như nước sôi thì trời đã sáng, gà bắt đầu gáy, thi thể đã nhập quan, bắt đầu chuẩn bị cho việc phát tang. Trong khi mọi người bận rộn, Kim Châm kêu Tả Đăng Phong cùng đi ra ngoài. Kim Châm muốn lựa chọn phần mộ cho người chết. Lúc này, Tả Đăng Phong cảm thấy hưng phấn. Tuy hắn không có ý định làm thầy phong thủy, nhưng khi chọn phần mộ cần phải quan sát địa khí vùng thôn dã, điều này rất có ích đối với hắn...
/457
|