Tả Đăng Phong mang theo hai cô gái xinh đẹp lướt lên nóc phòng, cùng lúc đó, quỷ tử bên dưới nổ súng. Đạn bay lướt qua bên cạnh ba người, không có ai bị bắn trúng.
“Còn nổ súng ta sẽ giết các ngươi” Đồng Giáp vung tay đập bay mấy tên lính đang nổ súng văng ra ngoài. Những tên quỷ tử còn lại đều lộ vẻ mặt hung tợn, Đồng Giáp trợn mắt nhìn quanh, quỷ vội vàng dời tầm mắt đi không dám nhìn gã. Đồng Giáp là một trong Ngũ Đại Huyền Môn Thái Đẩu, Đại Thủ Ấn hết sức cương mãnh, hắn làm Hán gian bởi vì Đức Vương dùng hậu lễ mời hắn. Quỷ tầm thường căn bản không dám đắc tội.
“Không nên tổn thương các nàng, mọi việc có thể thương lượng.” Đồng Giáp trừng mắt đẩy lui quỷ tử rồi ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong hô lớn. Dĩ nhiên hắn không kêu “mau thả các nàng ra”, bởi hắn biết việc này là phí công, Tả Đăng Phong chắc chắn sẽ không nghe hắn.
Lúc này hai cô gái xinh đẹp đã sợ choáng váng, cặp mắt trợn tròn, ngay cả tiếng kêu gào cũng quên mất, căn cứ vào ánh mắt của các nàng, các nàng không hề nghĩ Tả Đăng Phong dám động tới họ.
“Giết Đằng Khi, ta trả hai cô gái này cho ngươi.” Tả Đăng Phong nắm cổ hai cô gái bình tỉnh nói.
“Không được, đổi điều kiện khác đi.” Đồng Giáp nghe vậy liên tục lắc đầu. Hắn vô cùng rõ, quỷ tử nào có thể đụng, quỷ tử nào không thể đụng.
Tả Đăng Phong nghe vậy, tay phải đột nhiên phát lực bấm vào cổ cô gái, cổ cô ta rất nhỏ, Tả Đăng Phong chỉ khẽ dùng sức đã khiến nó gãy lìa. Nữ nhân Hán gian dơ bẩn, Tả Đăng Phong rất lạnh lùng mà giết.
“Giết Đằng Khi, ta sẽ trả cô gái này cho ngươi.” Tả Đăng Phong ném cô gái đã chết xuống. Hắn vô cùng rõ ràng, hai người đã chết một, người còn lại càng có phân lượng gấp bội.
Đồng Giáp thấy thế vội vàng đưa tay tiếp cô gái kia, vừa nhìn cô gái bị Tả Đăng Phong giết chết, da mặt hắn nhanh chóng co rút, xoay người nhìn Đằng Khi. Đằng Khi thấy thế vội vàng lui về sau. Chỉ là Đồng Giáp cũng không có giết hắn mà ném cái xác xuống đất, hai tay vận lực lật chiếc xe hơi nằm nghiêng dậy, sau đó hướng về tên lái xe đang trốn tránh bên cạnh giận dữ gầm lên: “Đưa hắn đi.”
Tài xe vừa nghe liền chui vào xe hơi, xe hơi chỉ bị lật nghiêng chứ không hư hao gì, thế nên rất nhanh đã đề được máy xe. Sau khi Đằng Khi lên xe, chiếc xe hơi nhanh như chớp theo hướng Đông chạy đi.
“Kiếp sau hãy làm một cô gái tốt.” Tả Đăng Phong thấy thế cũng không lập tức đuổi theo mà nhìn cô gái còn lại trong tay.
“Đừng giết tôi.” Cô gái dưới sự hoảng hốt lộ ra sự nhu nhược đặc trưng của con gái vùng Giang Nam.
“Tôi sẽ không giết cô.” Tả Đăng Phong cười lạnh, cùng lúc đó đưa tay phải lên, bức ra Huyền Âm chân khí đóng băng cực nhanh khuôn mặt cô ta, sau đó ném cô gái đang kêu thét chói tai về phía Đồng Giáp.
Đồng Giáp thấy thế vội vươn tay tiếp lấy cô gái. Vừa nhìn thấy lập tức đưa tay đánh chết nàng. Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong thấp dưới không độ rất nhiều, lúc này đang là mùa hè, nhiệt độ bên ngoài rất cao. Da mặt cô gái bị đông cứng tiếp xúc với nhiệt độ ngoài trời cũng như là ngón tay đang bị lạnh cứng rồi bỏ vào nước nóng thì đều có hậu quả như nhau.
“Ta muốn giết ngươi.” Đồng Giáp cao giọng rống giận, hướng Tả Đăng Phong lao đến. Hai cô gái này là món đồ chơi hắn thích nhất. Thế mà Tả Đăng Phong đã giết một, hủy khuôn mặt một, làm sao Đồng Giáp có thể không giận.
“Đến đây đi!” Tả Đăng Phong rùn gối giơ tay lên tiếng. Đồng Giáp thấy thế liền đưa lính khí toàn thân dồn đến hai tay. Trong khoảnh khắc, hai tay đã to lớn lên mấy lần, tựa như một đôi hùng chưởng khổng lồ.
Lúc Tả Đăng Phong rùn gối cũng không phải chuẩn bị đối chưởng mà chỉ là muốn chọc giận hắn. Ngưng thần đợi Đồng Giáp lướt đến gần, đột nhiên chui lên nóc nhà bên cạnh chạy mất, vứt lại Đồng Giáp với ý nghĩ muốn liều mạng trong đầu.
Đồng Giáp vẫn luôn cho rằng, Tả Đăng Phong rùn gối đưa tay ra tất nhiên sẽ cùng đối chưởng, cơ bản không nghĩ đến việc hắn bỏ chạy. Hắn cực kỳ tức giận, vội vàng vận chuyển linh khí vào hai chân, xoay người nhanh chóng đuổi theo.
Thể trọng Đồng Giáp vượt quá ba trăm cân, câu cửa miệng có nói ‘lực mạnh không mệt’. Đồng Giáp thân hình cao lớn, võ công lại theo con đường cương mãnh, dĩ nhiên Tả Đăng Phong sẽ không tới liều mạng. Hắn đâu thèm quan tâm tới hư danh, cũng chẳng sợ ngoại nhân nói hắn bị Đồng Giáp đánh chạy, mục tiêu của hắn chỉ có Đằng Khi.
Dẫn theo Đồng Giáp lượn một vòng quanh quẩn, Tả Đăng Phong nhận định thân pháp của hắn không bằng mình, lúc này mới chạy vô thành đón Thập Tam lên vai, rồi theo hướng Đông lao vút đi.
Mặc dù pháp thuật khinh công dựa vào linh khí, nhưng thể trọng cũng có chút quan hệ. Đồng Giáp nặng hơn ba trăm cân, Tả Đăng Phong chỉ hơn một trăm cân, cộng thêm Thập Tam thì cũng nhẹ hơn Đồng Giáp rất nhiều, cứ như vậy chạy đi thì khẳng định Đồng Giáp đuổi không kịp. Quản khỉ gió Đại Thủ Ấn của hắn có lợi hại như thế nào, đuổi không kịp cũng chẳng làm ăn được gì.
Lướt đi hơn năm mươi dặm, Tả Đăng Phong bắt đầu cau mày. Dù pháp thuật khinh công hắn nhanh hơn Đồng Giáp nhưng hắn lại không đuổi kịp chiếc xe hơi. Xe hơi so với xe quân xa thì chạy nhanh hơn nhiều. Tả Đăng Phong dù rất cố gắng chạy thật nhanh cũng không thể rút ngắn được khoảng cách với chiếc xe, ngược lại ngày càng bị bỏ xa hơn.
Dù vậy Tả Đăng Phong cũng không buông bỏ, vẫn theo đuổi không rời. Khi trước hắn đã cưỡi qua xe ba bánh của quỷ tử, biết rõ xe hơi cùng xe ba bánh cũng đều dùng xăng, khẳng định chiếc xe hơi cũng phải dừng lại đổ xăng.
Nhưng lần này Tả Đăng Phong tính sai. Chiếc xe hơi không như xe ba bánh, một lần đổ xăng có thể chạy rất xa, một mực đuổi đến tận giữa trưa chiếc xe cũng không dừng lại. Chiếc xe trong tầm mắt Tả Đăng Phong dần nhỏ như con bọ hung, từ bọ hung biến thành hạt đậu, cuối cùng từ hạt đậu không nhìn thấy gì.
Tả Đăng Phong không chấp nhận sự thật Đằng Khi chạy mất, vẫn kiệt lực đuổi theo. Lúc này Đồng Giáp cách hắn hơn mười trượng, miệng luôn chửi rủa, như vậy Tả Đăng Phong đã không thắng mà lại gánh lấy phiền phức.
“Meo meo~!” Lúc ba giờ chiều, Thập Tam từ trên vai Tả Đăng Phong kêu lên, nó vừa kêu, Tả Đăng Phong biết nó muốn đi tiểu.
“Nhịn một lát đi.” Tả Đăng Phong lắc đầu liên tục. Khoảng cách ngắn ngủi này giữa hắn và Đồng Giáp, nếu chỉ cần dừng lại sẽ bị Đồng Giáp đuổi kịp. Hiện tại Đồng Giáp đang một bụng lửa giận không có nơi phát tác, nếu Thập Tam xuống đi tiểu, nhất định hắn sẽ xuống tay tàn bạo với Thập Tam.
Thập Tam nghe vậy không kêu nữa, nhưng chỉ chốc lát sau, Tả Đăng Phong có cảm giác Thập Tam xê dịch về phía sau, rồi nghe thấy âm thanh nó tiểu. Tả Đăng Phong nghe được liền nhíu mày, bất kể là mèo đực hay mèo cái đều ngồi xổm để đái. Khẳng định nó đã tiểu lên áo choàng.
Tả Đăng Phong vừa định lên tiếng khiển trách Thập Tam, nhưng lại nghe Đồng Giáp phía sau thay đổi cách chửi, gã rống giận muốn lột da Thập Tam. Tả Đăng Phong nghe vậy quay đầu lại nhìn, phát hiện Đồng Giáp đưa tay áo lên lau lùi nước tiểu mèo trên mặt và đầu. Thì ra trong lúc nhanh chóng lướt đi, khiến nước tiểu Thập Tam bay về phía sau, Đồng Giáp theo sát phía sau nên hứng nhận toàn bộ.
Tả Đăng Phong thấy thế tâm tình liền vui vẻ. Lúc này đã chạy qua rất nhiều con đường, Tả Đăng Phong cũng không biết mình lộ tuyến mình truy tung theo có chính xác hay không. Sở dĩ hắn vẫn còn chạy về phía trước không chỉ đơn thuần là đuổi theo Đằng Khi mà còn để vứt bỏ Đồng Giáp sau lưng. Hắn biết rõ, sớm muộn gì cũng bỏ rơi được Đồng Giáp, nhưng hắn biết quá trình này sẽ rất lâu. Lúc trước Ngọc Phật đuổi Thiết Hài tầm mười ngày, lần này Đồng Giáp cực giận nên cũng phải đuổi theo hắn tám ngày, mười ngày. Nhưng cũng chưa chắc, có thể nửa đường Đồng Giáp mắc tiểu sẽ không đuổi nữa.
Từ sau giờ ngọ đuổi đến tận đêm, Tả Đăng Phong biết rõ Đằng Khi đã trốn thoát, bất quá hắn cũng không quá muộn phiền, bởi vì ngày sau sẽ luôn có cơ hội chạm mặt. Lúc này ở phía trước mơ hồ xuất hiện một thành thị lớn, căn cứ vào lộ trình tính toán thì rất có khả năng là thành Nam Kinh.
Tả Đăng Phong cũng đã định đến Nam Kinh một chuyến, Nam Kinh là cố đô lục triều, sử liệu ở Đồ Thư quán nhất định rất đầy đủ. Tả Đăng Phong muốn từ nơi này tìm đọc Tây Chu cùng với việc năm đó hắn (ý nói là Cơ Phát nhà Tây Chu) xuất lĩnh Dung, Khương và địa giới trước kia của tám nước chư hầu. Nhằm mục đích xác định đại khái phương vị sáu con vật âm tính.
Kể từ khi biết sự tình của ‘lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh’ thì việc báo thù đã lùi về phía sau. Kiếm đủ sáu con vật tính âm mới là việc cấp bách của Tả Đăng Phong. Nếu như có thể cứu sống Vu Tâm Ngữ, thì việc có giết Đằng Khi hay không đã không còn là trọng yếu.
Trong quá trình bỏ chạy, Tả Đăng Phong tính toán hành trình kế tiếp của mình. Thành Nam Kinh rất gần với Trấn Giang, từ Nam Kinh tìm kiếm tài liệu đọc, sau đó thuận tiện đi đến phái Mao Sơn một chuyến, nói cho Kim Khâu biết mình đã không phụ sự nhờ vả của y, tiếp đó có thể bắt tay vào công cuộc tìm kiếm sáu con vật âm tính.
Rất nhanh, Tả Đăng Phong đã xác định được thành thị phía trước chính là thành Nam Kinh, bởi vì quy mô nơi đó rất to lớn. Nhưng khi tới càng gần, Tả Đăng Phong ngày càng cau chặt hàng lông mày, thành Nam Kinh bị hư tổn so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, khắp nơi đều là phế tích chiến tranh lưu lại, trên đường có rất ít người, có rất nhiều thi thể rửa nát biến dạng không còn hình hài, tản ra mùi hôi thối nồng nặc, cho thấy việc giết chóc nơi này đã trải qua một thời gian ngắn. Cửa sổ của các cửa hàng hai bên đường đều bị mở ra, không hỏi cũng biết, những nơi đó đã từng bị cướp sạch.
Nghiêm trọng nhất vẫn là những kiến trúc cổ đại bị tổn hại, có rất nhiều kiến trúc tinh xảo cổ xưa bị sụp đổ, ngói vỡ cùng đống gỗ đá nói rõ những kiến trúc này khi xưa sử dụng vật liệu gỗ quý hiếm và khó tìm. Chiến hỏa, chiến hỏa; trong chiến tất có hỏa, trong thành khắp nơi đều có dấu vết bị cháy, rất nhiều phòng ốc cũng bị đốt thành một cái xác đen kịt, trong bóng đêm mông lung lộ ra vẻ hiu quạnh âm trầm. Khi vừa tiến vào thành Nam Kinh, Tả Đăng Phong liền cảm nhận được xung quanh có số lượng lớn khí tức âm tính. Những thứ này hẳn là những hồn phách mang tràn ngập oán khí, chỉ là Âm Dương Sinh Tử Quyết của Tả Đăng Phong chỉ có thể cảm giác được sự tồn tại của bọn họ nhưng không nhìn thấy được hình dáng của họ.
Cảnh tượng thê thảm trước mắt làm Tả Đăng Phong cực kỳ bi phẫn, chiến tranh từ xưa đến nay chưa khi nào dừng lại. Nhưng bất kể triều đại nào gây chiến tranh, cũng đều có mục đích là tranh quyền đoạt lợi; còn người Nhật xâm lược Trung Quốc lại không phải như vậy, bọn họ giống như là đến để chà đạp người Trung Quốc. Quỷ tử đoạt lấy thứ gì đó thì Tả Đăng Phong có thể lý giải, bởi vị những thứ vật phẩm quý trọng kia đối với bọn họ mới có lợi. Nhưng hắn không cách nào hiểu được tại sao quỷ tử muốn đốt, giết, gian dâm. Ba loại hành vi này là tiêu chuẩn tổn nhân bất lợi kỷ (hại người nhưng không lợi mình). Nếu hành vi đối với mình không có lợi, thì tại sao bọn họ còn muốn làm, chẳng lẽ chỉ vì muốn phát tiết dục vọng méo mó nhằm giảm bớt sự biến thái trong lòng họ?
“Có nhìn thấy không, đây đều do người Nhật gây ra, ngươi còn bán mạng cho bọn chúng, ngươi còn có phải là người Trung Quốc không?” Tả Đăng Phong đưa tay phóng ra linh khí nắm lấy thi hài bị rửa nát của một đứa trẻ còn mặc tả lót, ném về phía Đồng Giáp.
“Phật gia vốn không phải là người Trung Quốc.” Đồng Giáp không đợi cái hủ thi đến gần người đã giơ chưởng cách không đánh bay nó đi. Đồng Giáp chính là thủ hạ của Đức Vương, Đức Vương đang làm cho Mông Cổ phân liệt (khỏi Trung Quốc), tự nhiên Đồng Giáp không thừa nhận mình là người Trung Quốc.
“Dcm mày!” Tả Đăng Phong nghe vậy cũng không thèm nói nữa, rất nhanh xuyên qua ngoạii thành tiến vào trong nội thành. Người đi lại trong thành cũng khá nhiều chứ không ít, thành Nam Kinh có kích thước khổng lồ, quỷ cũng không thể đem người toàn bộ giết sạch được, những người đang mang vẻ mặt sợ hãi này chính là những người may mắn còn sống sót, giết chóc đã qua, bọn họ vẫn phải sống .
Ba ngày trước, dân chúng Hà Nam thấy ăn mày đuổi theo quỷ tử. Ba ngày sau, cư dân Nam Kinh lại thấy Lạt Ma đuổi ăn mày, địa phương khác nhau, người xem khác nhau, chỉ giống nhau đều là trợn mắt há mồm.
Tiến vào bên trong thành, Đồng Giáp một mực nhìn trái phải xung quanh. Ban đầu Tả Đăng Phong cũng không biết hắn đang tìm kiếm cái gì, sau mới phát hiện hô hấp Đồng Giáp rất dồn dập, trong mắt bắt đầu hiện tơ máu. Lúc trước Kim Khâu từng nói qua, Đồng Giáp háo sắc, buổi tối đều ở nhà ngủ với nữ nhân, không hề ra khỏi cửa. Bây giờ nhìn lại cũng không phải hoàn toàn chính xác, Đại Thủ Ấn của Đồng Giáp theo con đường cương mãnh, rất có khả năng hắn cũng bị dương khí quá thừa thãi nên cần phải phát tiết.
Đồng Giáp một mực nhìn xung quanh tìm kiếm nữ nhân, nhưng mà trên đường, một nữ nhân cũng không có. Phần lớn nữ nhân đều bị quỷ cưỡng gian rồi giết chết, người còn sống sót cũng lẩn trốn núp đi, hơi có chút nhan sắc lại càng không dám lộ diện.
Hai người vẫn bên trong thành lao đi, bên trong thành có rất nhiều quỷ tử đóng quân, khu vực sinh hoạt của quỷ tử có ánh đèn, tiệm cơm, trà lâu… cũng đều theo lẽ thường mà buôn bán.
“Chạy mau, tên mang mũ mào gà kia không phải người tốt.” Tả Đăng Phong đột nhiên phát hiện dưới cột điện có một trung niên Diêu tỷ đứng, vội vàng hướng cô ta hô lớn cảnh báo. Diêu tỷ nghe vậy nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía sau, Đồng Giáp lúc đó đã tới, đưa tay nhấc Diêu tỷ đó lên vọt tới một góc tối.
Tả Đăng Phong thấy vậy cũng không dừng lại, hắn lười cùng Đồng Giáp dây dưa, hắn còn có chuyện chính sự quan trọng hơn phía trước. Không lướt đi bao xa, Tả Đăng Phong nghe được tiếng y phục bị xé rách cùng tiếng kinh hô của Đồng Giáp: “Móa nó, sao nhìn của ngươi khó coi như vậy?”
/457
|