Hai người đi vèo vèo, Thiết Hài vẫn một mực bám theo đằng xa.
"Ông ấy không chịu bỏ." Tả Đăng Phong nói nhỏ.
"Trụ trì đã lên tiếng, lão ta không dám làm gì đâu." Ngọc Phật gật đầu, cất lại mấy tấm bùa và mấy thứ linh tinh vào trong ngực.
"Đó là gì vậy?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Đều là phù chú." Ngọc Phật không hề giấu diếm.
"Cả xương cốt và cây cỏ đều là phù chú?" Tả Đăng Phong hiếu kỳ.
"Phải. Trong phái Thần Châu ta, số người dùng bùa khá ít, đa số đều dùng phù ngũ hành.”
Tả Đăng Phong không hỏi thêm, hắn có thể cảm giác được mớ xương cốt rễ cây kia đang phát ra nhiều loại khí tức khác nhau. Có âm tính, có dương tính, đủ cả Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ trong Ngũ Hành, nếu được truyền linh khí vào, sẽ tăng cường thuộc tính ẩn chứa trong mình và phóng ra ngoài, tác động tới không gian chung quanh, đây chính là nguyên lý làm phép của phái Thần Châu.
Hai người nhanh chóng xuống tới chân núi Thiếu Lâm tự, Tả Đăng Phong đứng lại từ biệt Ngọc Phật.
"Cậu rất rất chán ghét tôi à?" Ngọc Phật nhướng mày. Tả Đăng Phong đã liên tục nói lời từ biệt cô những ba lần, khiến cô cảm thấy rất không vui.
"Tôi bộ dạng thế này mà đi cùng với người, sẽ bị người ta đàm tiếu. " Tả Đăng Phong cười chỉ chỉ vào mình.
"Sao cậu lại phải như vậy?" Ý Ngọc Phật chính là tại sao Tả Đăng Phong lại ăn mặc như tên ăn mày như thế.
"Kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, nữ nhân vì người mà làm đẹp, đảo lại mấy câu này cũng vẫn đúng. " Tả Đăng Phong lắc đầu. Sau khi Vu Tâm Ngữ chết, thế giới của hắn đã chuyển sang màu xám, lúc nào hắn cũng chán nản, chẳng còn buồn bận tâm tới dung mạo hay quần áo.
"Cậu sợ đi chung với tôi sẽ bị quên mất cô ấy à?" Ngọc Phật cười mỉm. Cô lớn tuổi hơn Tả Đăng Phong, kinh nghiệm giang hồ phong phú, nói chuyện luôn nói trực tiếp. Hơn nữa, cô có cao ngạo với ai chứ sẽ không cao ngạo với Tả Đăng Phong, hạc với gà mới cao ngạo, hạc với hạc thì không.
Tả Đăng Phong lắc đầu ngay, Ngọc Phật nói thế nhưng chẳng có chút ý tứ tình cảm nào trong đó cả, Tả Đăng Phong biết thế, hắn không tự kỷ tới mức cho rằng Ngọc Phật thích hắn, hắn là sợ đi chung với Ngọc Phật sẽ khiến Kim Châm suy nghĩ mà thôi.
"Cậu đưa cơm cho tôi ba ngày, tôi mời lại cậu một bữa, rồi tôi trở về Hồ Nam." Ngọc Phật vui vẻ vỗ vai Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý, vẫy vẫy tay với rừng cây, Thập Tam nhảy phóc ra, đi bên cạnh hắn. Ngọc Phật đã từng gặp Thập Tam, nên bây giờ cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi. Nhưng con khỉ nhỏ lại biểu hiện địch ý với Thập Tam, thỉnh thoảng hét lên với nó, Thập Tam cũng chẳng chút để tâm, thấy nó ồn ào phiền toái, bèn chạy tới vài bước đái vung lên một bãi. Ngọc Phật chẳng hiểu gì, Tả Đăng Phong lại tức cười, vì hắn hiểu hành động đó của Thập Tam là biểu lộ ý miệt thị.
Hai người thôn dưới núi, chọn một quán cơm sạch sẽ, gọi mấy món ăn đơn giản và một vò rượu. Ngọc Phật không uống rượu, rượu là để cho Tả Đăng Phong.
Ngọc Phật ăn rất ít, chỉ ăn vài miếng thì buông đũa, nhưng Tả Đăng Phong thì không, chưa ăn no hắn sẽ không dừng.
"Cậu thật muốn đi tìm mười hai địa chi?" Ngọc Phật quay đầu nhìn Thiết Hài ngồi ngay cửa ra vào quán cơm gặm đầu dê.
"Không, tôi chỉ tìm sáu con vật âm thôi. " Tả Đăng Phong nuốt nhanh rồi đáp.
"Cậu thật nghĩ chúng có thể khiến vợ sống lại?" Ngọc Phật cúi xuống bưng chén trà.
"Còn một hi vọng thì tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua." Tả Đăng Phong vẫn không ngừng ăn.
"Nếu cậu tìm được đủ sáu con, mà cuối cùng lại phát hiện ra chúng không cứu vợ cậu sống lại được thì sao?" Ngọc Phật xoay xoay chén trà.
"Không thể để cô ấy ở cùng một chỗ với tôi, tôi sẽ ở cùng một chỗ với cô ấy." Tả Đăng Phong đáp rất nhanh, vấn đề này Tả Đăng Phong đã nghĩ rất nhiều lần rồi, nên bây giờ không cần phải nghĩ nữa.
Ngọc Phật nhíu mày, nghĩ một hồi lý giải ra ý của Tả Đăng Phong là: nếu không thể cứu vợ trở lại dương thế, hắn sẽ đi theo xuống cõi âm.
"Cô ấy thực may mắn mới gặp được cậu." Ngọc Phật nhìn Tả Đăng Phong đầy tán thưởng, Tả Đăng Phong là một người chung thủy, trọng tình cảm khiến cô rất khâm phục.
"Người may mắn là tôi mới đúng, à phải, sao người lại chưa lấy chồng?" Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Ngọc Phật. Nói chuyện với Ngọc Phật hắn thấy rất thoải mái, không chút ngại ngùng. Theo hắn biết đạo sĩ phái Thần Châu và đạo sĩ phái Mao Sơn phái đều là tu tại gia, có thể kết hôn.
"Chỉ có sinh tử không sờn mới thực là tình cảm, nhưng mà tôi vẫn còn sống, làm sao biết đối phương có thể sinh tử không sờn hay không." Ngọc Phật lắc đầu cười.
"Người đang tự mình chui vào ngõ cụt, nhưng mà người giỏi như vậy, pháp thuật cao cường, người thường làm sao xứng? Tôi thấy Kim Châm rất phù hợp, tu vi cao, cũng anh tuấn nữa." Tả Đăng Phong muốn giúp gieo hạt mầm cho Kim Châm.
" Mười năm trước, vợ của anh ấy bệnh chết, tới giờ anh ấy vẫn không tái giá, tôi rất khâm phục tính cách trọng tình của anh ấy, nên nếu hắn thích tôi, vậy chứng tỏ anh ấy trọng tình chưa đủ, không xứng đáng cho tôi yêu thương." Ngọc Phật tuổi còn trẻ, nhưng suy nghĩ lại rất già dặn.
"Lại là ngõ cụt này." Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ. Hắn rất thoải mái vì Ngọc Phật đối xử với hắn như bằng hữu, nhưng lại lo Kim Châm không có cơ hội.
"Ha ha." Ngọc Phật che miệng cười.
"Được rồi, tôi ăn no rồi, cái này trả lại cho người." Tả Đăng Phong ăn sạch sẽ mọi thức ăn trên bàn, mới đặt đũa xuống, móc hạt đậu vàng đưa cho Ngọc Phật.
"Sao cậu không dùng?" Ngọc Phật hiếu kỳ nhìn hắn.
"Muốn nghe sự thật?"
"Nói nhảm." Ngọc Phật liếc hắn một cái, như một người chị với thằng em bướng bỉnh.
"Thật ra tôi cũng tính toán hết rồi, không muốn khi mình nhắm mắt lại nhớ ra còn thiếu nợ nhân tình." Tả Đăng Phong uống hết phần rượu còn lại rồi đứng lên, rút ra một đồng đại dương trả tiền cơm.
"Món nợ nhân tình này cậu nên thiếu đi." Ngọc Phật nhét hạt đậu vàng vào lòng bàn tayTả Đăng Phong, nói với người làm công: "Không cần thối, phần còn lại thuê phòng."
"Người định hôm nay ở đây?" Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn hạt đậu vàng trong tay. Ngọc Phật đưa cho hắn thì được, nhưng hắn mà lại nhét vào tay Ngọc Phật thì có vẻ khinh bạc quá. Hơn nữa Tả Đăng Phong lại đang đau lòng đồng đại dương kia, ăn cơm thêm ở trọ cũng xài chưa hết, thế mà Ngọc Phật lại thật sự lấy tiền của hắn thưởng cho người ta.
"Ừ, là thuê cho cậu ở." Ngọc Phật vừa nói vừa đi theo người làm công lên lầu. Quán cơm này lấy lầu một làm phòng ăn, lầu hai làm phòng thuê.
"Tôi không ở quán trọ, mà sao bảo là cho tôi ở, người lại đi lên?" Tả Đăng Phong lầm bầm.
"Mau lên đây." Ngọc Phật xoay qua vẫy tay.
"Tôi không lên đâu." Tả Đăng Phong lắc đầu dứt khoát.
"Lên giúp ta chút chuyện." Ngọc Phật nói rất nghiêm túc.
Tả Đăng Phong cầm theo vò rượu còn non nửa đi lên. Vào trong phòng, Ngọc Phật đóng cửa, đi tới nằm xuống giường.
"Ngọc Chân Nhân, tôi còn có việc, đi trước." Tả Đăng Phong thấy tình huống không ổn, xoay người định mở cửa.
"Đồ linh tinh, nghĩ bậy bạ cái gì, mau giúp tôi hộ pháp, không được rời khỏi phòng." Ngọc Phật nói.
"Cái gì?" Tả Đăng Phong ngơ ngác.
"Tôi có để đồ ở Nam Kinh, tôi phải tới đó lấy về, sáng mai tôi sẽ trở lại, trong khoảng thời gian này tôi không thể cử động, cậu ở lại đây bảo vệ cho tôi." Ngọc Phật nói, rất nghiêm trang.
"Vậy người ở đây nghỉ đi, tôi đi lấy giúp cho.”
"Cậu còn đang bị thương, cứ để tôi đi là được. Nhớ kỹ, không được cử động tôi." Ngọc Phật rút ra hai lá bùa, xếp xếp gập gập rồi nắm trong lòng bàn tay.
"Người cũng biết tôi đang bị thương, làm sao giúp người hộ pháp?" Tả Đăng Phong còn chưa nói xong đã cảm nhận được khí tức của Ngọc Phật thay đổi, tập trung cảm giác, phát hiện hồn của Ngọc Phật đã rời khỏi thân thể, đi lướt xuyên qua vách tường phía đông.
"Hồn phách ly thể?" Tả Đăng Phong ngạc nhiên nhìn theo. Từ trước giờ vẫn luôn nghe nói phái Thần Châu Phái không giỏi về đấu linh khí, nhưng mà bày trận tác pháp thì lại cực kỳ lành nghề.
"Cô ấy cứ thế mà tin mình?" Tả Đăng Phong ngẩn ra rất lâu mới hồi thần, vội chạy tới mở cửa sổ, kéo bàn tới đó ngồi xuống, cô nam quả nữ chung một phòng dù sao cũng phải giữ khoảng cách.
Không lâu sau, người làm thuê gõ cửa đưa nước ấm, Tả Đăng Phong mở cửa, nhờ người kia tìm cho một ít cá tươi và hoa quả. Cá là để cho Thập Tam, hoa quả là cho hắn.
Tả Đăng Phong ngồi bên bàn ăn trái cây uống rượu, mùi trái cây thơm khiến con khỉ của Ngọc Phật chạy tới, nhảy đến bên bàn chìa tay đòi Tả Đăng Phong cho trái cây. Tả Đăng Phong tiện tay ném cho nó một trái, con khỉ bắt lấy, cắn ăn, lại chìa tay ra đòi tiếp.
"Meo!" Thập Tam thấy thế lập tức bỏ con cá mới bị ăn một nửa xuống, xông lại đuổi con khỉ, nó làm vậy là vì ghen ghét, nó muốn Tả Đăng Phong chỉ đối xử tốt với một mình nó mà thôi.
"Thập Tam, đừng làm ồn, này, cho mày thêm mấy quả. " Tả Đăng Phong trấn an Thập Tam, đưa thêm cho con khỉ một quả nữa. Con khỉ ngồi lên bàn ăn trái cây, Tả Đăng Phong nhân cơ hội sờ sờ vòng cổ của nó, quả nhiên thấy có chữ viết, kiểu chữ giống hệt trên chiếc vòng cổ của Thập Tam lúc trước, cũng có bốn chữ, nhưng nội dung khác nhau, chiếc vòng này viết "Cửu dương Kim Dung."
Trong mười hai địa chi, con khỉ đứng hàng thứ thứ chín, thuộc tính dương, là hệ kim trong ngũ hành, năm đó nước Dung là một trong tám nước chư hầu đi theo Khương Tử Nha phạt Trụ. Như vậy những lời Ngọc Phật nói lúc trước đều là chính xác, mỗi nước chư hầu có một con thuộc thủy hỏa trong ngũ hành, bốn con thuộc thổ đều ở trong nước Chu, chỉ cần xác định được vị trí tám nước là có thể đi tìm.
Âm dương, Ngũ Hành, địa chi, nhân tố của cả ba môn huyền học đều có trên thân thể mười hai con vật này, như vậy chắc hẳn lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh vẫn có độ tin cậy rất cao.
Nghĩ vậy, Tả Đăng Phong rút tờ giấy vàng thầy tướng số từng viết, bắt đầu xác định sáu con vật âm cần tìm. Con gà hệ kim, con thỏ vô hệ, con heo hệ thủy, con rắn hệ hỏa, con dê hệ thổ, và một con trâu cũng hệ thổ.
Tả Đăng Phong nở nụ cười, sáu con này xem ra cũng không ghê gớm lắm, Đằng Khi xui xẻo, hắn phải tìm con rồng, lại còn hổ nữa, con nào cũng thuộc loại khó tìm, khó bắt, Tả Đăng Phong càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn không được cười ha hả.
Cười đã rồi mới nhận ra Đằng Khi gặp khó khăn lớn, thì mình cũng gặp khó khăn không nhỏ. Rắn hệ hỏa chắc chắn là khó đối phó rồi, con gà hệ kim không chừng còn biết bay, lại còn con heo hệ thủy thực không biết trông như thế nào!
/457
|