Tả Đăng Phong sững sờ, Ngọc Hành Tử năm đó huỷ bỏ tu vi của hắn , khiến hắn không thể cho linh khí đi thông qua mười hai đường kinh lạc, hành khí pháp môn hiện giờ chính là đi qua kỳ kinh bát mạch, Mệnh hồn xuất khiếu nếu phải đi qua tuyến đường này quả là vướng tay chân.
"Tử Dương quan có một thức gọi là sưu hồn quyết, Tử Dương quan có ba vị cao thủ đỉnh cao, hợp lực lại là có thể mang hồn phách của tôi ra ngoài." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi đáp, tuy hắn không nghiên cứu sâu phép thuật Tử Dương, nhưng hắn biết Tử Dương quan có sưu hồn pháp quyết, hắn là tu vi đỉnh cao, lấy sức lực của một người chắc chắn không thể đem hồn phách của hắn ra được, nhưng ba vị cao thủ đỉnh cao đồng loạt ra tay, tất nhiên có thể mang Mệnh hồn của hắn từ trong cơ thể kéo ra ngoài.
"Chắc chắn không việc gì chứ?" Ngọc Phất gật đầu.
"Vạn sự đều có nhân quả, ý trời không thể suy đoán được." Tả Đăng Phong cảm thấy sợ, nếu không phải Ngọc Phất sớm báo cho, tới lúc hồn phách ly thể chắc chắn sẽ rất tốn công tốn sức, chẳng ngờ thiên ý như vậy, để hắn gặp được người của Tử Dương quan, chỉ có họ mới có thể giúp hắn Mệnh hồn ly thể.
"Chúng ta tới đó nói chuyện." Ngọc Phất thoát ra khỏi vòng tay Tả Đăng Phong, chỉ vào ghế đá.
Tả Đăng Phong cảm thấy bi thương, đối với hắn, hắn mới chỉ xa cách Ngọc Phất chưa tới một năm, nhưng đối với Ngọc Phất hắn đã rời xa cô chín mươi năm, hắn vẫn còn là người trẻ tuổi, nhưng Ngọc Phất thì không phải, hồi nãy cô khóc nức nở chỉ vì đó là phản ứng bình thường khi gặp lại người tưởng chừng không còn gặp lại được, bây giờ cô đã bình tĩnh lại rồi, bình tĩnh an hòa mới là tính cách của người già.
"Để tôi nhìn thấy hình dáng lúc mất của chị đi." Tả Đăng Phong vẫn chưa dịch bước.
"Đừng làm rộn, tôi biết cậu nghĩ cái gì." Ngọc Phất mỉm cười lắc đầu, cô hiểu Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong làm vậy chỉ là muốn xem cô có có tính thích đẹp của phụ nữ hay không, nếu cô hiện ra bộ dạng lúc đó, Tả Đăng Phong sẽ hết hy vọng, nếu cô vẫn duy trì hình dáng khi còn trẻ, có nghĩa cô vẫn muốn duy trì hình ảnh đẹp đẽ trước mặt người yêu, nếu là vậy, Tả Đăng Phong sẽ cho cô kết quả.
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất, không nói gì, nhưng biểu hiện cực kỳ kiên định.
“Tôi già rồi, tâm cũng già, tuy tôi sống có một thân một mình nhưng không buồn khổ, dùng cả một đời để nhớ tới một người đáng để thương nhớ là một điều rất hạnh phúc, cậu đã cho tôi kết cục tốt nhất rồi, ngồi xuống đi." Ngọc Phất đi tới bên ghế đá, nhìn hắn.
Tả Đăng Phong nhắm mắt lại, tháng năm dài đằng đẵng đã khiến tính cách của Ngọc Phất thay đổi, cô hiện giờ rất tế nhị, khác hẳn tính cách của cô năm xưa.
Đứng một lúc lâu, Tả Đăng Phong mở mắt đi tới ngồi xuống ghế, cầm bình rượu lên uống.
“Tôi chỉ xa chị có một năm, mà chị đã cách xa tôi tới chín mươi năm." Tả Đăng Phong cười khổ, rốt cuộc hắn đã cảm nhận được cái gì gọi là cảnh còn người mất.
"Cậu vẫn là Tả Đăng Phong của năm đó, nhưng tôi đã không còn là Thôi Kim Ngọc của năm đó nữa." Ngọc Phất ngồi xuống đối diện Tả Đăng Phong.
“Tôi biết." Tả Đăng Phong gật đầu, những gì hắn làm không phải là chuyện hắn cần, mà là vì hắn cho rằng Ngọc Phất cần, nhưng nếu bây giờ Ngọc Phất không cần hắn dùng hành động để chứng tỏ hắn nhận cô nữa, thì đương nhiên hắn không làm nữa.
"Cậu có hối hận hay không?" Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong buồn, thì khẽ vuốt ve bàn tay đang cầm bình rượu của hắn.
"Câu hỏi này hẳn phải là tôi hỏi chị mới đúng." Tả Đăng Phong ngửa cổ ực một ngụm.
"Cậu giận rồi, tôi đã là một bà già, trong lòng đã không còn chuyện nam nữ, tới tuổi này mọi thứ đều không còn mong muốn." Ngọc Phất nói.
"Coi nhẹ được thì tốt, có bỏ đi được trong lòng mới bình tĩnh ôn hòa, ngày đó ra đi không lời từ biệt là tôi không đúng, tôi thiếu chị một lời từ biệt, chị bảo trọng." Tả Đăng Phong uống cạn bình rượu, đứng dậy. Trong lòng Ngọc Phất quả thật có hắn, nhưng Ngọc Phất trong lòng hắn thì sau nhiều năm trôi qua, hình ảnh cô trong lòng hắn đã vượt qua cả bản thân của hắn, căn bản hắn không nên xuất hiện.
"Cậu vẫn cứ cố chấp như vậy, ngồi xuống đi." Ngọc Phất giữ hắn lại.
“Tôi cần làm ba việc cho Tử Dương quan thì mới có thể đi tới tử khí phúc địa, trước mắt vẫn còn một việc chưa làm xong, mà tôi thì không còn nhiều thời gian nữa, không thể ở thêm." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn bàn tay Ngọc Phất đang kéo tay hắn.
"Cậu biết cậu muốn làm gì tôi đều đáp ứng cậu mà, sao cậu còn giận như thế?" Ngọc Phất vẫn không buông tay.
“Tôi chẳng muốn làm gì hết." Tả Đăng Phong thở dài, bị Đóng băng chín mươi năm, khi tỉnh dậy, cảnh còn nhưng người đã mất, hắn thậm chí không dám nghĩ chín mươi năm năm không biết có khiến Vu Tâm Ngữ thay đổi gì không, nếu Vu Tâm Ngữ cũng thay đổi, hắn sẽ hoàn toàn trở thành cô độc thật sự.
"Là tôi không đúng, tôi đã không đặt mình vào hoàn cảnh của cậu." Ngọc Phất chui vào trong lòng hắn.
"Chết đối với tôi mới thật sự là giải thoát, tôi sát sinh vạn ngàn, lần này hoàn dương phải lấy công chuộc tội, không làm sai thiên địa, không nợ ân tình, tới ngày mất tôi sẽ trả lại linh khí cho trời, tán công tự bạo, không đi tới tử khí phúc địa." Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài, hắn cảm thấy rất cô đơn, có nhiều chuyện đã thay đổi, vĩnh viễn không thể bù đắp lại được, chín mươi năm, chuyện gì cũng đều đã thay đổi, chỉ có hắn là vẫn còn như cũ, chỉ có một mình hắn thì có ý nghĩa gì nữa.
"Cậu đừng nói linh tinh, em gái Vu vẫn còn đang ở tử khí phúc địa chờ cậu." Ngọc Phất bước nhanh theo.
"Chị đã quen những năm tháng không có tôi, cô ấy chắc chắn cũng đã quen, sự xuất hiện của tôi sẽ trở thành quấy nhiễu cô ấy, cũng giống như hôm nay tôi quấy rầy chị." Tả Đăng Phong vẫn không dừng bước, mờ mịt đi ra cửa.
"Là tôi sai, cậu đừng giận." Ngọc Phất ôm lấy Tả Đăng Phong từ phía sau.
Tả Đăng Phong không đáp, cũng không quay sang lại, linh khí vận chuyển, linh khí đỉnh cao phát ra làm Ngọc Phất bị đánh văng ra, rồi tiếp tục mờ mịt cất bước, thẫn thờ bước đi. Sự thay đổi của Ngọc Phất làm hắn bị đả kích nặng nề, Ngọc Phất thay đổi đương nhiên là chuyện bình thường, cũng chính vì đó là chuyện cực kỳ bình thường, nên hắn mới nghĩ ra Vu Tâm Ngữ có thể cũng đã thay đổi, hồn phách của cô cũng một mình vượt chín mươi năm, nếu hai người gặp lại, hắn vẫn là hắn, nhưng Vu Tâm Ngữ không thể lại trở về là Vu Tâm Ngữ của năm đó.[Chúc mừng bạn Tiểu Băng đã hoàn thành tựa truyện này. Cảm ơn Tiểu Băng và bằng hữu đã đưa tựa truyện tới bạn đọc. bachngocsach.com]
Ngọc Phất đương nhiên không so đấu linh khí với Tả Đăng Phong, chỉ có thể từ phía sau khuyên bảo hắn, cô biết Tả Đăng Phong tức giận không phải là vì cô lạnh nhạt vì hành động thân cận của hắn, mà là vì hắn cảm thấy chỉ có hắn là không thay đổi, còn mọi thứ đều đã thay đổi, ý nghĩ ấy hắn mất hết niềm tin, đã mất đi chống đỡ duy nhất trong lòng, cuộc sống không còn gì lưu luyến, chỉ cầu được chết cho nhanh.
“Tôi chưa bao giờ quên cậu, cậu đừng như vậy." Ngọc Phất lo lắng, cô chưa bao giờ nghĩ hai người gặp lại sẽ lại trở thành cục diện thế này.
"Người chị không quên là người của chín mươi năm trước, chứ không phải là tôi bây giờ." Tả Đăng Phong lắc đầu, mặt trời đã tắt, bóng tối đã bao phủ vạn vật, xung quanh im lặng thê lương.
“Tôi là một trăm hai mươi tuổi mới mất, cậu không thể bảo tôi phải giống với chín mươi năm trước được, nếu cậu cũng giống tôi suốt chín mươi năm cô độc, có một số việc cậu sẽ cảm thấy mờ mịt luống cuống, chúng ta trở thành như vầy lại rất hay, nói thật lòng , tôi rất muốn biết trong thời gian tôi bị cậu Đóng băng cậu đã làm gì." Ngọc Phất nói.
“Tôi giết Vọng Nguyệt Minh Mỹ, tìm đủ lục âm đan, chị trở về đi thôi." Tả Đăng Phong thẫn thờ.
"Cậu lại chui vào ngõ cụt rồi, dù tôi có thay đổi, em gái Vu không thay đổi, cậu không thể vì tôi thay đổi mà giận chó đánh mèo lây cả cô ấy, cô ấy vẫn còn ở tử khí phúc địa chờ cậu, cậu không muốn làm cô ấy thất vọng đấy chứ." Ngọc Phất vội nói, cô biết Tả Đăng Phong là hạng người gì, biết hắn khi đã quyết định chủ ý thì sẽ rất khó sửa đổi.
"Khi chờ đợi trở thành thói quen, nó không còn làm đau đớn nữa, nhưng không phải lúc nào chờ đợi cũng sẽ có kết quả, có lúc chờ chỉ vì chờ mà thôi, chỉ vì quen thuộc mà chờ." Tả Đăng Phong nhìn đốm lửa ở xa xa, đó là ánh lửa trại của đám người Đại Đầu.
"Cậu suy nghĩ lúc nào cũng cực đoan như vậy, cậu nên suy nghĩ tới lúc vui vẻ khi gặp lại em gái Vu mới đúng." Ngọc Phất nói.
"Đúng, giống như chị vui sướng khi gặp lại tôi đó, chị đi về đi, đừng cản tôi nữa, tôi muốn đi, chị muốn cản cũng không cản được." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói, kiểu nói chuyện của Ngọc Phất so với chín mươi năm trước thay đổi rất lớn, lại còn cứ ra là muốn khai đạo cho người khác, đây chính là thứ làm Tả Đăng Phong tuyệt vọng nhất.
Tả Đăng Phong không quay lại nữa, mà chậm rãi đi về chỗ mọi người nghỉ chân, mọi người đang ngồi vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm, thấy Tả Đăng Phong có vẻ không vui, thì không ai dám quấy rối.
"Ra ngoài nổ máy xe đi, rời khỏi nơi này." Tả Đăng Phong lại móc một bình rượu.
"Tả chân nhân, sáng sớm mai hẵng đi." Đại Đầu thấy mọi người đã bôn ba đã lâu, chưa hề được nghỉ ngơi đàng hoàng.
"Đi khỏi đây, ngay bây giờ." Tả Đăng Phong uống ừng ực, cây cột tinh thần của hắn đã vỡ nát, hắn không còn suy nghĩ muốn tới tử khí phúc địa, nếu không còn cần tới đó, thì giao dịch với Tử Dương quan không cần phải quan tâm tới nữa, suy nghĩ duy nhất hiện giờ trong lòng hắn là tới lúc nào hắn mới chết đi được, vì hắn cảm thấy trời xanh đối với hắn quá bất công.
Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong vẻ mặt không lành, lập tức dẫn người đi ra ngoài nổ máy ô tô, những người khác cũng không dám chần chờ đều đi ra hết, chỉ còn lại Tả Đăng Phong và Lão Đại Thập Tam ở trong phòng.
Bây giờ chỉ có hơi rượu cay mới làm Tả Đăng Phong cảm thấy mình còn sống, uống hết một bình, lấy thêm bình nữa, uống hết, lại mở bình mới.
Hắn đã uống tới bình thứ ba, trước nay hắn chưa bao giờ cho phép mình uống say, vì hắn phải giữ mình luôn tỉnh táo để xử lý vấn đề, nhưng bây giờ hắn không thèm để ý gì nữa, hắn vốn tưởng gặp lại Ngọc Phất sẽ vô cùng ấm áp, hết sức tình cảm, nhưng kết quả lại nhận ra đối phương đã không còn là Ngọc Phất năm đó, cô đã thay đổi, biến thành một người khác, chỉ còn một mình hắn là không thay đổi.
"Tả chân nhân, ô tô vẫn không nổ máy được." Chốc lát sau, Đại Đầu chạy vào.
Tả Đăng Phong nổi giận, ném bình rượu xuống vọt ra ngoài, túm lấy cái xe hơi đám đông đang cố gắng nổ máy ném ra xa, Chuyển Sơn Quyết không ngừng vung ra, mấy chiếc ô tô quanh đó cũng bị ném sạch.
"Đi bộ ." ."
"Tử Dương quan có một thức gọi là sưu hồn quyết, Tử Dương quan có ba vị cao thủ đỉnh cao, hợp lực lại là có thể mang hồn phách của tôi ra ngoài." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rồi đáp, tuy hắn không nghiên cứu sâu phép thuật Tử Dương, nhưng hắn biết Tử Dương quan có sưu hồn pháp quyết, hắn là tu vi đỉnh cao, lấy sức lực của một người chắc chắn không thể đem hồn phách của hắn ra được, nhưng ba vị cao thủ đỉnh cao đồng loạt ra tay, tất nhiên có thể mang Mệnh hồn của hắn từ trong cơ thể kéo ra ngoài.
"Chắc chắn không việc gì chứ?" Ngọc Phất gật đầu.
"Vạn sự đều có nhân quả, ý trời không thể suy đoán được." Tả Đăng Phong cảm thấy sợ, nếu không phải Ngọc Phất sớm báo cho, tới lúc hồn phách ly thể chắc chắn sẽ rất tốn công tốn sức, chẳng ngờ thiên ý như vậy, để hắn gặp được người của Tử Dương quan, chỉ có họ mới có thể giúp hắn Mệnh hồn ly thể.
"Chúng ta tới đó nói chuyện." Ngọc Phất thoát ra khỏi vòng tay Tả Đăng Phong, chỉ vào ghế đá.
Tả Đăng Phong cảm thấy bi thương, đối với hắn, hắn mới chỉ xa cách Ngọc Phất chưa tới một năm, nhưng đối với Ngọc Phất hắn đã rời xa cô chín mươi năm, hắn vẫn còn là người trẻ tuổi, nhưng Ngọc Phất thì không phải, hồi nãy cô khóc nức nở chỉ vì đó là phản ứng bình thường khi gặp lại người tưởng chừng không còn gặp lại được, bây giờ cô đã bình tĩnh lại rồi, bình tĩnh an hòa mới là tính cách của người già.
"Để tôi nhìn thấy hình dáng lúc mất của chị đi." Tả Đăng Phong vẫn chưa dịch bước.
"Đừng làm rộn, tôi biết cậu nghĩ cái gì." Ngọc Phất mỉm cười lắc đầu, cô hiểu Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong làm vậy chỉ là muốn xem cô có có tính thích đẹp của phụ nữ hay không, nếu cô hiện ra bộ dạng lúc đó, Tả Đăng Phong sẽ hết hy vọng, nếu cô vẫn duy trì hình dáng khi còn trẻ, có nghĩa cô vẫn muốn duy trì hình ảnh đẹp đẽ trước mặt người yêu, nếu là vậy, Tả Đăng Phong sẽ cho cô kết quả.
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phất, không nói gì, nhưng biểu hiện cực kỳ kiên định.
“Tôi già rồi, tâm cũng già, tuy tôi sống có một thân một mình nhưng không buồn khổ, dùng cả một đời để nhớ tới một người đáng để thương nhớ là một điều rất hạnh phúc, cậu đã cho tôi kết cục tốt nhất rồi, ngồi xuống đi." Ngọc Phất đi tới bên ghế đá, nhìn hắn.
Tả Đăng Phong nhắm mắt lại, tháng năm dài đằng đẵng đã khiến tính cách của Ngọc Phất thay đổi, cô hiện giờ rất tế nhị, khác hẳn tính cách của cô năm xưa.
Đứng một lúc lâu, Tả Đăng Phong mở mắt đi tới ngồi xuống ghế, cầm bình rượu lên uống.
“Tôi chỉ xa chị có một năm, mà chị đã cách xa tôi tới chín mươi năm." Tả Đăng Phong cười khổ, rốt cuộc hắn đã cảm nhận được cái gì gọi là cảnh còn người mất.
"Cậu vẫn là Tả Đăng Phong của năm đó, nhưng tôi đã không còn là Thôi Kim Ngọc của năm đó nữa." Ngọc Phất ngồi xuống đối diện Tả Đăng Phong.
“Tôi biết." Tả Đăng Phong gật đầu, những gì hắn làm không phải là chuyện hắn cần, mà là vì hắn cho rằng Ngọc Phất cần, nhưng nếu bây giờ Ngọc Phất không cần hắn dùng hành động để chứng tỏ hắn nhận cô nữa, thì đương nhiên hắn không làm nữa.
"Cậu có hối hận hay không?" Ngọc Phất thấy Tả Đăng Phong buồn, thì khẽ vuốt ve bàn tay đang cầm bình rượu của hắn.
"Câu hỏi này hẳn phải là tôi hỏi chị mới đúng." Tả Đăng Phong ngửa cổ ực một ngụm.
"Cậu giận rồi, tôi đã là một bà già, trong lòng đã không còn chuyện nam nữ, tới tuổi này mọi thứ đều không còn mong muốn." Ngọc Phất nói.
"Coi nhẹ được thì tốt, có bỏ đi được trong lòng mới bình tĩnh ôn hòa, ngày đó ra đi không lời từ biệt là tôi không đúng, tôi thiếu chị một lời từ biệt, chị bảo trọng." Tả Đăng Phong uống cạn bình rượu, đứng dậy. Trong lòng Ngọc Phất quả thật có hắn, nhưng Ngọc Phất trong lòng hắn thì sau nhiều năm trôi qua, hình ảnh cô trong lòng hắn đã vượt qua cả bản thân của hắn, căn bản hắn không nên xuất hiện.
"Cậu vẫn cứ cố chấp như vậy, ngồi xuống đi." Ngọc Phất giữ hắn lại.
“Tôi cần làm ba việc cho Tử Dương quan thì mới có thể đi tới tử khí phúc địa, trước mắt vẫn còn một việc chưa làm xong, mà tôi thì không còn nhiều thời gian nữa, không thể ở thêm." Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn bàn tay Ngọc Phất đang kéo tay hắn.
"Cậu biết cậu muốn làm gì tôi đều đáp ứng cậu mà, sao cậu còn giận như thế?" Ngọc Phất vẫn không buông tay.
“Tôi chẳng muốn làm gì hết." Tả Đăng Phong thở dài, bị Đóng băng chín mươi năm, khi tỉnh dậy, cảnh còn nhưng người đã mất, hắn thậm chí không dám nghĩ chín mươi năm năm không biết có khiến Vu Tâm Ngữ thay đổi gì không, nếu Vu Tâm Ngữ cũng thay đổi, hắn sẽ hoàn toàn trở thành cô độc thật sự.
"Là tôi không đúng, tôi đã không đặt mình vào hoàn cảnh của cậu." Ngọc Phất chui vào trong lòng hắn.
"Chết đối với tôi mới thật sự là giải thoát, tôi sát sinh vạn ngàn, lần này hoàn dương phải lấy công chuộc tội, không làm sai thiên địa, không nợ ân tình, tới ngày mất tôi sẽ trả lại linh khí cho trời, tán công tự bạo, không đi tới tử khí phúc địa." Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài, hắn cảm thấy rất cô đơn, có nhiều chuyện đã thay đổi, vĩnh viễn không thể bù đắp lại được, chín mươi năm, chuyện gì cũng đều đã thay đổi, chỉ có hắn là vẫn còn như cũ, chỉ có một mình hắn thì có ý nghĩa gì nữa.
"Cậu đừng nói linh tinh, em gái Vu vẫn còn đang ở tử khí phúc địa chờ cậu." Ngọc Phất bước nhanh theo.
"Chị đã quen những năm tháng không có tôi, cô ấy chắc chắn cũng đã quen, sự xuất hiện của tôi sẽ trở thành quấy nhiễu cô ấy, cũng giống như hôm nay tôi quấy rầy chị." Tả Đăng Phong vẫn không dừng bước, mờ mịt đi ra cửa.
"Là tôi sai, cậu đừng giận." Ngọc Phất ôm lấy Tả Đăng Phong từ phía sau.
Tả Đăng Phong không đáp, cũng không quay sang lại, linh khí vận chuyển, linh khí đỉnh cao phát ra làm Ngọc Phất bị đánh văng ra, rồi tiếp tục mờ mịt cất bước, thẫn thờ bước đi. Sự thay đổi của Ngọc Phất làm hắn bị đả kích nặng nề, Ngọc Phất thay đổi đương nhiên là chuyện bình thường, cũng chính vì đó là chuyện cực kỳ bình thường, nên hắn mới nghĩ ra Vu Tâm Ngữ có thể cũng đã thay đổi, hồn phách của cô cũng một mình vượt chín mươi năm, nếu hai người gặp lại, hắn vẫn là hắn, nhưng Vu Tâm Ngữ không thể lại trở về là Vu Tâm Ngữ của năm đó.[Chúc mừng bạn Tiểu Băng đã hoàn thành tựa truyện này. Cảm ơn Tiểu Băng và bằng hữu đã đưa tựa truyện tới bạn đọc. bachngocsach.com]
Ngọc Phất đương nhiên không so đấu linh khí với Tả Đăng Phong, chỉ có thể từ phía sau khuyên bảo hắn, cô biết Tả Đăng Phong tức giận không phải là vì cô lạnh nhạt vì hành động thân cận của hắn, mà là vì hắn cảm thấy chỉ có hắn là không thay đổi, còn mọi thứ đều đã thay đổi, ý nghĩ ấy hắn mất hết niềm tin, đã mất đi chống đỡ duy nhất trong lòng, cuộc sống không còn gì lưu luyến, chỉ cầu được chết cho nhanh.
“Tôi chưa bao giờ quên cậu, cậu đừng như vậy." Ngọc Phất lo lắng, cô chưa bao giờ nghĩ hai người gặp lại sẽ lại trở thành cục diện thế này.
"Người chị không quên là người của chín mươi năm trước, chứ không phải là tôi bây giờ." Tả Đăng Phong lắc đầu, mặt trời đã tắt, bóng tối đã bao phủ vạn vật, xung quanh im lặng thê lương.
“Tôi là một trăm hai mươi tuổi mới mất, cậu không thể bảo tôi phải giống với chín mươi năm trước được, nếu cậu cũng giống tôi suốt chín mươi năm cô độc, có một số việc cậu sẽ cảm thấy mờ mịt luống cuống, chúng ta trở thành như vầy lại rất hay, nói thật lòng , tôi rất muốn biết trong thời gian tôi bị cậu Đóng băng cậu đã làm gì." Ngọc Phất nói.
“Tôi giết Vọng Nguyệt Minh Mỹ, tìm đủ lục âm đan, chị trở về đi thôi." Tả Đăng Phong thẫn thờ.
"Cậu lại chui vào ngõ cụt rồi, dù tôi có thay đổi, em gái Vu không thay đổi, cậu không thể vì tôi thay đổi mà giận chó đánh mèo lây cả cô ấy, cô ấy vẫn còn ở tử khí phúc địa chờ cậu, cậu không muốn làm cô ấy thất vọng đấy chứ." Ngọc Phất vội nói, cô biết Tả Đăng Phong là hạng người gì, biết hắn khi đã quyết định chủ ý thì sẽ rất khó sửa đổi.
"Khi chờ đợi trở thành thói quen, nó không còn làm đau đớn nữa, nhưng không phải lúc nào chờ đợi cũng sẽ có kết quả, có lúc chờ chỉ vì chờ mà thôi, chỉ vì quen thuộc mà chờ." Tả Đăng Phong nhìn đốm lửa ở xa xa, đó là ánh lửa trại của đám người Đại Đầu.
"Cậu suy nghĩ lúc nào cũng cực đoan như vậy, cậu nên suy nghĩ tới lúc vui vẻ khi gặp lại em gái Vu mới đúng." Ngọc Phất nói.
"Đúng, giống như chị vui sướng khi gặp lại tôi đó, chị đi về đi, đừng cản tôi nữa, tôi muốn đi, chị muốn cản cũng không cản được." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói, kiểu nói chuyện của Ngọc Phất so với chín mươi năm trước thay đổi rất lớn, lại còn cứ ra là muốn khai đạo cho người khác, đây chính là thứ làm Tả Đăng Phong tuyệt vọng nhất.
Tả Đăng Phong không quay lại nữa, mà chậm rãi đi về chỗ mọi người nghỉ chân, mọi người đang ngồi vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm, thấy Tả Đăng Phong có vẻ không vui, thì không ai dám quấy rối.
"Ra ngoài nổ máy xe đi, rời khỏi nơi này." Tả Đăng Phong lại móc một bình rượu.
"Tả chân nhân, sáng sớm mai hẵng đi." Đại Đầu thấy mọi người đã bôn ba đã lâu, chưa hề được nghỉ ngơi đàng hoàng.
"Đi khỏi đây, ngay bây giờ." Tả Đăng Phong uống ừng ực, cây cột tinh thần của hắn đã vỡ nát, hắn không còn suy nghĩ muốn tới tử khí phúc địa, nếu không còn cần tới đó, thì giao dịch với Tử Dương quan không cần phải quan tâm tới nữa, suy nghĩ duy nhất hiện giờ trong lòng hắn là tới lúc nào hắn mới chết đi được, vì hắn cảm thấy trời xanh đối với hắn quá bất công.
Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong vẻ mặt không lành, lập tức dẫn người đi ra ngoài nổ máy ô tô, những người khác cũng không dám chần chờ đều đi ra hết, chỉ còn lại Tả Đăng Phong và Lão Đại Thập Tam ở trong phòng.
Bây giờ chỉ có hơi rượu cay mới làm Tả Đăng Phong cảm thấy mình còn sống, uống hết một bình, lấy thêm bình nữa, uống hết, lại mở bình mới.
Hắn đã uống tới bình thứ ba, trước nay hắn chưa bao giờ cho phép mình uống say, vì hắn phải giữ mình luôn tỉnh táo để xử lý vấn đề, nhưng bây giờ hắn không thèm để ý gì nữa, hắn vốn tưởng gặp lại Ngọc Phất sẽ vô cùng ấm áp, hết sức tình cảm, nhưng kết quả lại nhận ra đối phương đã không còn là Ngọc Phất năm đó, cô đã thay đổi, biến thành một người khác, chỉ còn một mình hắn là không thay đổi.
"Tả chân nhân, ô tô vẫn không nổ máy được." Chốc lát sau, Đại Đầu chạy vào.
Tả Đăng Phong nổi giận, ném bình rượu xuống vọt ra ngoài, túm lấy cái xe hơi đám đông đang cố gắng nổ máy ném ra xa, Chuyển Sơn Quyết không ngừng vung ra, mấy chiếc ô tô quanh đó cũng bị ném sạch.
"Đi bộ ." ."
/457
|