Tả Đăng Phong thở dài gật đầu, Lão Đại tuy chỉ biết quyến rũ lấy lòng, nhưng nó không biết nói dối, nó nói trở lại nghĩa là nhất định đã trở lại. Thiết Hài đưa Lão Đại phóng sinh không phải là vì thật sự muốn bỏ nó, mà là Thiết Hài biết mình không còn linh khí tu vi, không còn bảo vệ được lão đại nữa, nếu Lão Đại rời khỏi lại trở về thăm ông, Thiết Hài nhất định cực kỳ vui mừng.
"Sau này mày đi theo tao đi." Tả Đăng Phong nói với Lão Đại, Thiết Hài đã sớm viên tịch, cố nhân để lại sủng vật, nhất định phải chiếu cố cho thích đáng, tuyệt không thể để chúng nó ở đây chịu đói.
Lão Đại nhìn Thập Tam, chờ Thập Tam vẫy đuôi kêu một tiếng để biểu thị hoan nghênh nó, Lão Đại mới gật đầu.
"Chúng nó thật là thông minh." Đại Đầu nói, cử chỉ giữa lão Đại và Thập Tam thực quá giống con người.
"Chúng nó đều đã sống mấy ngàn năm, so với người còn thông minh hơn nhiều." Tả Đăng Phong xé thêm một bịch bánh quy đút cho Lão Đại.
"Tả chân nhân, sau này ngài tới tử khí phúc địa, vậy nó phải làm sao?" Đại Đầu hỏi.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn đường lui. Sư phụ cậu đã nói phải đi tìm vãng sinh hạch cho Thập Tam, nhưng tới bây giờ vẫn chưa manh mối, nếu tìm không được, Thập Tam không thể theo tôi đi tới phúc địa, tới lúc đó chúng nó có thể ở cạnh nhau làm láng giềng, cũng coi như có bạn." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.
"Nó có bắt nạt Thập Tam hay không?" Đại Đầu nhìn con thằn lằn đang nằm trong góc động.
"Tôi chỉ sợ Thập Tam bắt nạt nó mà thôi." Tả Đăng Phong xua tay, năm đó hồi ở Tam Giang, suýt chút nữa Lão Đại bị Thập Tam cắn chết, nếu ra tay nó không phải là đối thủ của Thập Tam, nếu chúng đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước, ở chung với nhau thì vô cùng tốt.
"Tả chân nhân, Minh Tịnh đại sư là người thế nào, năm đó làm sao ngài với ông ấy lại trở thành bạn tri kỉ?" Đại Đầu tò mò hỏi, khí tức của Tả Đăng Phong cho thấy hắn là một kẻ sát tinh giết người vô số, cao tăng Thiếu lâm tự không thể cùng một người như thế làm bạn.
"Việc này nói ra dài lắm, năm đó trên giang hồ có năm vị huyền môn tu vi tinh thâm, là Kim Châm, Ngân Quan, Đồng Giáp, Thiết Hài, và Ngọc Phất. Kim Châm là chưởng giáo Mao sơn, Ngân Quan là chưởng giáo Toàn Chân, Đồng Giáp là Lạt Ma Tây Vực, Thiết Hài chính là Thiếu lâm tự Minh Tịnh đại sư, Ngọc Phất là chân nhân Thần Châu phái, tôi tu đạo thành công ra ngoài tìm sáu âm địa chi, nên quen với Thiết Hài. Thiết Hài là cao thủ đệ nhất Thiếu lâm tự, Dịch Cân Kinh luyện tới lô hỏa thuần thanh, ông ấy thấy tôi sát niệm quá nặng, nên đi theo tôi cố gắng khuyên nhủ hóa giải cho tôi, nhìn bề ngoài ai cũng tưởng ông ấy như điên, nhưng thực chất ông ấy không điên, lúc đầu tôi cũng tưởng ông ấy đi theo tôi chỉ vì ham chơi, sau này mới hiểu ra ông ấy là muốn hóa giải lệ khí cho tôi." Tả Đăng Phong nhớ lại chuyện cũ.
"Thời Dân quốc Dịch Cân Kinh còn chưa thất truyền?" Đại Đầu hỏi.
"Chưa, Thiếu lâm tự sau này thế nào?" Tả Đăng Phong cau mày, ý của Đại Đầu là Dịch cân Kinh của Thiếu lâm tự đã thất truyền.
"Nhiều năm trước Thiếu lâm tự có một Không Điều Phương Trượng, ông ta đã biến Thiếu lâm tự thành một gánh xiếc thú, đi khắp nơi diễn xuất, bán thuốc, danh tiếng đúng là lớn hơn, tiền cũng kiếm khá hơn, nhưng những công phu chân thực đều thất truyền." Đại Đầu do dự nói đáp.
"Phật cũng vậy, Đạo cũng vậy, tốt, đều phải là nơi yên tĩnh để chuyên tâm tĩnh chí, mới có thể ngộ đạo nhìn thấy đường đi, không thể để nhiễm quá nhiều tục khí thế gian." Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu.
"Mao Sơn phái và Thần Châu phái thì Tử Dương quan chúng tôi đều đã gặp." Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong không có ý rời khỏi thì bỏ balo xuống.
"Đại đồ đệ của Đỗ Thu Đình có tên là Mã Thiên Lý, hồi đó cậu ấy vẫn còn là một đứa bé, còn Thần Châu Phái có ba đệ tử, hai nam một nữ." Tả Đăng Phong gật đầu, hắn không hận Đỗ Thu Đình, vì Đỗ Thu Đình không làm gì sai, hắn chỉ làm điều mà con người đều phải làm.
"Đúng, ngài nói đều đúng, Tả chân nhân, người bạn còn lại của ngài là ai?" Đại Đầu tò mò hỏi, người trẻ tuổi ai cũng rất hiếu kỳ, hiếm khi gặp được dịp Tả Đăng Phong tình nguyện, hắn liền nhân cơ hội hỏi ngay, hắn thật rất tò mò kiểu người như thế nào mới có thể cùng với một người cao ngạo thô bạo như Tả Đăng Phong trở thành bạn bè.
"Người này có một bộ giáp vàng hộ thân, luôn mặc đồ màu trắng, am hiểu dùng độc, tinh thông bùa chú." Tả Đăng Phong lấy nước ra cho Lão Đại uống, hiện giờ rất khó tìm được nước uống.
"Ngài nói nhất định là vị chân nhân kia của Thần Châu phái." Đại Đầu đoán ra ngay Tả Đăng Phong nói tới ai.
"Ồ." Tả Đăng Phong khẽ cau mày.
" Giáp vàng hộ thân là vật chỉ Thần Châu phái mới có, pháp khí trấn sơn của Thần Châu phái chính là cương thi giáp vàng, năm đó Thần Châu Tam lão điều khiển cương thi giáp vàng ở Cửu Hoa Sơn đại hiển thần uy, dương danh thiên hạ." Đại Đầu ngồi xuống đối diện Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cười nhạt, hắn biết Thần Châu phái có ba bộ giáp vàng, nhưng hắn không biết Cửu Hoa Sơn, dù vậy hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
"Giáp vàng tổng cộng có ba bộ, hai nam một nữ, bộ giáp do người nữ mặc khi đấu pháp đã bị hủy diệt." Đại Đầu nói tiếp.
Tả Đăng Phong cau mày càng chặt, Ngọc Phất khi phi thăng không hề có giáp vàng, như vậy nhất định bộ giáp vàng của cô đã được truyền cho một nữ đệ tử của Thần Châu phái, không ngờ lại bị hủy mất.
Đại Đầu thấy thế, hiểu ngay vì sao Tả Đăng Phong không cho thấy người bạn còn lại là ai, là vì đối phương là một cô gái.
"Tả chân nhân, tiếp theo làm gì?" Đại Đầu thức thời đổi đề tài.
"Trước tiên nghỉ ngơi, để tôi nghĩ cho kỹ đã." Tả Đăng Phong trầm ngâm rồi đáp, lương khô mọi người mang theo đã không còn lại bao nhiêu, không thể giở lại trò cũ nữa, kế sách hiện nay chỉ có thể bảo Lão Đại cho độc vật xuống nước trêu chọc Huyền Vũ, dụ Huyền Vũ nổi lên truy đuổi, nhưng hành động này quá nguy hiểm cho độc vật, một là vì hai bên thực lực không tương xứng, Lão Đại nhất định không dám xuống trêu chọc Huyền Vũ, hai là dù Lão Đại có đi, Huyền Vũ cũng không nhất định sẽ nổi lên.
Dùng Thuần Dương chân khí làm cho nước biển ấm lên, làm cho đám động vật biển quanh đây lại tự giết lẫn nhau, kinh động Huyền Vũ dụ nó nổi lên cũng là một cách, nhưng cách này có một lỗ hổng rất lớn, chính là nếu không có đồ ăn dụ, động vật biển không gây chiến với nhau.
"Chúng tôi đi ra ngoài một chuyến, tìm bao lương khô chúng ta ném từ máy bay xuống đi." Nghĩ tới nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định cầu an toàn, không thể để cho Lão Đại mạo hiểm, không thể làm cho mình mạo hiểm, thà mất thêm thời gian nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn.
"Chỗ gần đây nhất cũng phải cách 1,500 dặm, nếu trên đường thuận lợi, trong vòng hai ngày chúng tôi sẽ trở lại." Đại Đầu tán thành ý kiến của Tả Đăng Phong, lúc đầu bay mỗi hai trăm km ném xuống một lần, lúc sau xăng dầu không đủ, nên một ngàn km mới ném có hai lần, tính hết lại, thì chỗ tiếp tế gần nhất chỉ cách đây hơn một ngàn năm trăm dặm.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn không lạc quan như Đại Đầu, Đại Đầu nói chỉ là thời gian đi lại, nhưng vấn đề là có tìm được đồ ăn hay không, chỉ cần trong vòng bảy ngày có thể quay về là coi như không lãng phí thời gian.
"Lấy được thực phẩm, ngài sẽ làm gì? " Đại Đầu hỏi.
"Lấy đồ ăn dụ Huyền Vũ nổi lên." Tả Đăng Phong đáp.
"Đồ ăn sẽ lại dụ bọn quái ngư tới, lúc xuống nước sẽ lại rất nguy hiểm." Đại Đầu cố gắng hỗ trợ Tả Đăng Phong hoàn thiện kế hoạch.
"Tới lúc đó sự chú ý của chúng đều đang dồn lên đồ ăn lên, tôi từ mặt bên hạ xuống, xông thẳng tới chỗ Huyền Vũ, lấy thiên thạch rồi rời khỏi ngay." Tả Đăng Phong đáp, thiên thạch bám ở gai xương giữa thân Huyền Vũ, biết được vị trí rồi sẽ nhanh chóng lấy được thiên thạch.
"Thật ra có thể bảo nó xuống mà, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bảo đảm nó an toàn." Đại Đầu nói.
"Tôi không muốn bắt nó mạo hiểm, nếu ở quá xa, Huyền Vũ không thèm phản ứng, mà nếu áp sát quá gần, nó sẽ gặp nguy hiểm." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn đã từng lấy Huyền Âm chân khí công kích Huyền Vũ, nhưng Huyền Vũ không làm gì hắn, là vì hắn đã từng có cử chỉ cung kính tế tự cho nó, nên nó chỉ nghĩ hắn lỗ mãng chứ không phải muốn thương tổn nó, nếu để con thằn lằn xông xuống chỗ Huyền Vũ, Huyền Vũ chắc chắn không buông tha cho nó, đám xích kia dài chừng ba dặm, trong phạm vi ba dặm hoạt động của Huyền Vũ không bị hạn chế, nếu nó làm khó dễ, thằn lằn rất khó tránh thoát.
Đại Đầu cau mày gật đầu, hắn càng lúc càng không hiểu nổi Tả Đăng Phong rốt cuộc là hạng người gì, hắn đối với "Cố nhân" vô cùng quan tâm, thà lãng phí thời giờ không còn nhiều của mình đi tìm lương khô cũng không muốn chúng nó phải đi mạo hiểm, cho thấy con người hắn là vô cùng nhân từ, nhưng đối với những người khác thì lại vô cùng lãnh huyết, có thể trơ mắt nhìn hai tên binh sĩ rơi vào sông băng mà không cứu, chuyện như vậy người bình thường không thể nào làm được, nếu là người khác nhất định sẽ theo bản năng xông tới kéo lại, vậy mà hắn căn bản không hề động đậy dù chỉ một ngón tay, cho thấy bản chất hắn phải rất hung tàn mới có thể làm ra được, Tả Đăng Phong rốt cuộc là nhân từ hay là hung tàn?
"Đi thôi, đưa chúng về cổ thành trước." Tả Đăng Phong đứng dậy.
"Còn nó?" Đại Đầu chỉ con thằn lằn.
"Không đưa nó theo được." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi đáp.
Hai người rời khỏi sơn động, mang theo lão Đại và Thập Tam trở về, Lão Đại trước khi đi không hề có vẻ gì là quyến luyến bịn rịn với con thằn lằn, đối với địa chi độc vật chỉ là khôi giáp của chúng, không có thần trí của Lão Đại chỉ huy, thằn lằn chẳng mấy chốc sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.
So với trời đất ngập tràn băng tuyết, xưởng tinh luyện kim của cổ thành chẳng khác gì Thiên Đường, nơi này rất ấm áp, có tường thành và cánh cổng kim bảo vệ, nơi này cũng rất an toàn, Đám người Vạn Tiểu Đường vẫn đang ngủ trong túi, để bảo đảm không có sơ hở nào, Tả Đăng Phong dùng Huyền Âm chân khí đóng băng họ thêm lần nữa.
Ở đây Lão Đại nhận được rất nhiều đồ ăn, nó là động vật ăn tạp, không hề kén ăn, cho gì ăn đó, có vết xe đổ ngày xưa, nó vẫn rất cung kính với Thập Tam, Thập Tam cũng đáp lại đầy thiện ý và chân thành nhận.
Tới lúc này Tả Đăng Phong mới chính thức thả lỏng, nhanh chóng ngủ thiếp đi, người tu hành rất hiếm khi mơ, nhưng lần này Tả Đăng Phong nằm mơ, mơ thấy lại cảnh gặp nạn ở dưới nước, lúc tỉnh lại vẫn thấy sợ không thôi, may mà Lão Đại đúng lúc xuất hiện, nếu không nhất định đã chết đuối.
Nghỉ ngơi xong, Tả Đăng Phong cõng lương khô bảy ngày, cùng Đại Đầu rời khỏi cổ thành đi tìm lương khô hồi trước thả xuống, để lại Thập Tam và Lão Đại ở cổ thành, vì lý do an toàn, trận pháp bảo vệ đám người Vạn Tiểu Đường vẫn được giữ lại.
Rời khỏi cổ thành, hai người xuôi nam, máy bay là bay thẳng, nên chỉ tìm được chỗ máy bay rơi, rồi từ đó đi thẳng về hướng đông nam để tìm...
"Sau này mày đi theo tao đi." Tả Đăng Phong nói với Lão Đại, Thiết Hài đã sớm viên tịch, cố nhân để lại sủng vật, nhất định phải chiếu cố cho thích đáng, tuyệt không thể để chúng nó ở đây chịu đói.
Lão Đại nhìn Thập Tam, chờ Thập Tam vẫy đuôi kêu một tiếng để biểu thị hoan nghênh nó, Lão Đại mới gật đầu.
"Chúng nó thật là thông minh." Đại Đầu nói, cử chỉ giữa lão Đại và Thập Tam thực quá giống con người.
"Chúng nó đều đã sống mấy ngàn năm, so với người còn thông minh hơn nhiều." Tả Đăng Phong xé thêm một bịch bánh quy đút cho Lão Đại.
"Tả chân nhân, sau này ngài tới tử khí phúc địa, vậy nó phải làm sao?" Đại Đầu hỏi.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn đường lui. Sư phụ cậu đã nói phải đi tìm vãng sinh hạch cho Thập Tam, nhưng tới bây giờ vẫn chưa manh mối, nếu tìm không được, Thập Tam không thể theo tôi đi tới phúc địa, tới lúc đó chúng nó có thể ở cạnh nhau làm láng giềng, cũng coi như có bạn." Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.
"Nó có bắt nạt Thập Tam hay không?" Đại Đầu nhìn con thằn lằn đang nằm trong góc động.
"Tôi chỉ sợ Thập Tam bắt nạt nó mà thôi." Tả Đăng Phong xua tay, năm đó hồi ở Tam Giang, suýt chút nữa Lão Đại bị Thập Tam cắn chết, nếu ra tay nó không phải là đối thủ của Thập Tam, nếu chúng đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước, ở chung với nhau thì vô cùng tốt.
"Tả chân nhân, Minh Tịnh đại sư là người thế nào, năm đó làm sao ngài với ông ấy lại trở thành bạn tri kỉ?" Đại Đầu tò mò hỏi, khí tức của Tả Đăng Phong cho thấy hắn là một kẻ sát tinh giết người vô số, cao tăng Thiếu lâm tự không thể cùng một người như thế làm bạn.
"Việc này nói ra dài lắm, năm đó trên giang hồ có năm vị huyền môn tu vi tinh thâm, là Kim Châm, Ngân Quan, Đồng Giáp, Thiết Hài, và Ngọc Phất. Kim Châm là chưởng giáo Mao sơn, Ngân Quan là chưởng giáo Toàn Chân, Đồng Giáp là Lạt Ma Tây Vực, Thiết Hài chính là Thiếu lâm tự Minh Tịnh đại sư, Ngọc Phất là chân nhân Thần Châu phái, tôi tu đạo thành công ra ngoài tìm sáu âm địa chi, nên quen với Thiết Hài. Thiết Hài là cao thủ đệ nhất Thiếu lâm tự, Dịch Cân Kinh luyện tới lô hỏa thuần thanh, ông ấy thấy tôi sát niệm quá nặng, nên đi theo tôi cố gắng khuyên nhủ hóa giải cho tôi, nhìn bề ngoài ai cũng tưởng ông ấy như điên, nhưng thực chất ông ấy không điên, lúc đầu tôi cũng tưởng ông ấy đi theo tôi chỉ vì ham chơi, sau này mới hiểu ra ông ấy là muốn hóa giải lệ khí cho tôi." Tả Đăng Phong nhớ lại chuyện cũ.
"Thời Dân quốc Dịch Cân Kinh còn chưa thất truyền?" Đại Đầu hỏi.
"Chưa, Thiếu lâm tự sau này thế nào?" Tả Đăng Phong cau mày, ý của Đại Đầu là Dịch cân Kinh của Thiếu lâm tự đã thất truyền.
"Nhiều năm trước Thiếu lâm tự có một Không Điều Phương Trượng, ông ta đã biến Thiếu lâm tự thành một gánh xiếc thú, đi khắp nơi diễn xuất, bán thuốc, danh tiếng đúng là lớn hơn, tiền cũng kiếm khá hơn, nhưng những công phu chân thực đều thất truyền." Đại Đầu do dự nói đáp.
"Phật cũng vậy, Đạo cũng vậy, tốt, đều phải là nơi yên tĩnh để chuyên tâm tĩnh chí, mới có thể ngộ đạo nhìn thấy đường đi, không thể để nhiễm quá nhiều tục khí thế gian." Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu.
"Mao Sơn phái và Thần Châu phái thì Tử Dương quan chúng tôi đều đã gặp." Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong không có ý rời khỏi thì bỏ balo xuống.
"Đại đồ đệ của Đỗ Thu Đình có tên là Mã Thiên Lý, hồi đó cậu ấy vẫn còn là một đứa bé, còn Thần Châu Phái có ba đệ tử, hai nam một nữ." Tả Đăng Phong gật đầu, hắn không hận Đỗ Thu Đình, vì Đỗ Thu Đình không làm gì sai, hắn chỉ làm điều mà con người đều phải làm.
"Đúng, ngài nói đều đúng, Tả chân nhân, người bạn còn lại của ngài là ai?" Đại Đầu tò mò hỏi, người trẻ tuổi ai cũng rất hiếu kỳ, hiếm khi gặp được dịp Tả Đăng Phong tình nguyện, hắn liền nhân cơ hội hỏi ngay, hắn thật rất tò mò kiểu người như thế nào mới có thể cùng với một người cao ngạo thô bạo như Tả Đăng Phong trở thành bạn bè.
"Người này có một bộ giáp vàng hộ thân, luôn mặc đồ màu trắng, am hiểu dùng độc, tinh thông bùa chú." Tả Đăng Phong lấy nước ra cho Lão Đại uống, hiện giờ rất khó tìm được nước uống.
"Ngài nói nhất định là vị chân nhân kia của Thần Châu phái." Đại Đầu đoán ra ngay Tả Đăng Phong nói tới ai.
"Ồ." Tả Đăng Phong khẽ cau mày.
" Giáp vàng hộ thân là vật chỉ Thần Châu phái mới có, pháp khí trấn sơn của Thần Châu phái chính là cương thi giáp vàng, năm đó Thần Châu Tam lão điều khiển cương thi giáp vàng ở Cửu Hoa Sơn đại hiển thần uy, dương danh thiên hạ." Đại Đầu ngồi xuống đối diện Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cười nhạt, hắn biết Thần Châu phái có ba bộ giáp vàng, nhưng hắn không biết Cửu Hoa Sơn, dù vậy hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
"Giáp vàng tổng cộng có ba bộ, hai nam một nữ, bộ giáp do người nữ mặc khi đấu pháp đã bị hủy diệt." Đại Đầu nói tiếp.
Tả Đăng Phong cau mày càng chặt, Ngọc Phất khi phi thăng không hề có giáp vàng, như vậy nhất định bộ giáp vàng của cô đã được truyền cho một nữ đệ tử của Thần Châu phái, không ngờ lại bị hủy mất.
Đại Đầu thấy thế, hiểu ngay vì sao Tả Đăng Phong không cho thấy người bạn còn lại là ai, là vì đối phương là một cô gái.
"Tả chân nhân, tiếp theo làm gì?" Đại Đầu thức thời đổi đề tài.
"Trước tiên nghỉ ngơi, để tôi nghĩ cho kỹ đã." Tả Đăng Phong trầm ngâm rồi đáp, lương khô mọi người mang theo đã không còn lại bao nhiêu, không thể giở lại trò cũ nữa, kế sách hiện nay chỉ có thể bảo Lão Đại cho độc vật xuống nước trêu chọc Huyền Vũ, dụ Huyền Vũ nổi lên truy đuổi, nhưng hành động này quá nguy hiểm cho độc vật, một là vì hai bên thực lực không tương xứng, Lão Đại nhất định không dám xuống trêu chọc Huyền Vũ, hai là dù Lão Đại có đi, Huyền Vũ cũng không nhất định sẽ nổi lên.
Dùng Thuần Dương chân khí làm cho nước biển ấm lên, làm cho đám động vật biển quanh đây lại tự giết lẫn nhau, kinh động Huyền Vũ dụ nó nổi lên cũng là một cách, nhưng cách này có một lỗ hổng rất lớn, chính là nếu không có đồ ăn dụ, động vật biển không gây chiến với nhau.
"Chúng tôi đi ra ngoài một chuyến, tìm bao lương khô chúng ta ném từ máy bay xuống đi." Nghĩ tới nghĩ lui, Tả Đăng Phong quyết định cầu an toàn, không thể để cho Lão Đại mạo hiểm, không thể làm cho mình mạo hiểm, thà mất thêm thời gian nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn.
"Chỗ gần đây nhất cũng phải cách 1,500 dặm, nếu trên đường thuận lợi, trong vòng hai ngày chúng tôi sẽ trở lại." Đại Đầu tán thành ý kiến của Tả Đăng Phong, lúc đầu bay mỗi hai trăm km ném xuống một lần, lúc sau xăng dầu không đủ, nên một ngàn km mới ném có hai lần, tính hết lại, thì chỗ tiếp tế gần nhất chỉ cách đây hơn một ngàn năm trăm dặm.
Tả Đăng Phong gật đầu, hắn không lạc quan như Đại Đầu, Đại Đầu nói chỉ là thời gian đi lại, nhưng vấn đề là có tìm được đồ ăn hay không, chỉ cần trong vòng bảy ngày có thể quay về là coi như không lãng phí thời gian.
"Lấy được thực phẩm, ngài sẽ làm gì? " Đại Đầu hỏi.
"Lấy đồ ăn dụ Huyền Vũ nổi lên." Tả Đăng Phong đáp.
"Đồ ăn sẽ lại dụ bọn quái ngư tới, lúc xuống nước sẽ lại rất nguy hiểm." Đại Đầu cố gắng hỗ trợ Tả Đăng Phong hoàn thiện kế hoạch.
"Tới lúc đó sự chú ý của chúng đều đang dồn lên đồ ăn lên, tôi từ mặt bên hạ xuống, xông thẳng tới chỗ Huyền Vũ, lấy thiên thạch rồi rời khỏi ngay." Tả Đăng Phong đáp, thiên thạch bám ở gai xương giữa thân Huyền Vũ, biết được vị trí rồi sẽ nhanh chóng lấy được thiên thạch.
"Thật ra có thể bảo nó xuống mà, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bảo đảm nó an toàn." Đại Đầu nói.
"Tôi không muốn bắt nó mạo hiểm, nếu ở quá xa, Huyền Vũ không thèm phản ứng, mà nếu áp sát quá gần, nó sẽ gặp nguy hiểm." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn đã từng lấy Huyền Âm chân khí công kích Huyền Vũ, nhưng Huyền Vũ không làm gì hắn, là vì hắn đã từng có cử chỉ cung kính tế tự cho nó, nên nó chỉ nghĩ hắn lỗ mãng chứ không phải muốn thương tổn nó, nếu để con thằn lằn xông xuống chỗ Huyền Vũ, Huyền Vũ chắc chắn không buông tha cho nó, đám xích kia dài chừng ba dặm, trong phạm vi ba dặm hoạt động của Huyền Vũ không bị hạn chế, nếu nó làm khó dễ, thằn lằn rất khó tránh thoát.
Đại Đầu cau mày gật đầu, hắn càng lúc càng không hiểu nổi Tả Đăng Phong rốt cuộc là hạng người gì, hắn đối với "Cố nhân" vô cùng quan tâm, thà lãng phí thời giờ không còn nhiều của mình đi tìm lương khô cũng không muốn chúng nó phải đi mạo hiểm, cho thấy con người hắn là vô cùng nhân từ, nhưng đối với những người khác thì lại vô cùng lãnh huyết, có thể trơ mắt nhìn hai tên binh sĩ rơi vào sông băng mà không cứu, chuyện như vậy người bình thường không thể nào làm được, nếu là người khác nhất định sẽ theo bản năng xông tới kéo lại, vậy mà hắn căn bản không hề động đậy dù chỉ một ngón tay, cho thấy bản chất hắn phải rất hung tàn mới có thể làm ra được, Tả Đăng Phong rốt cuộc là nhân từ hay là hung tàn?
"Đi thôi, đưa chúng về cổ thành trước." Tả Đăng Phong đứng dậy.
"Còn nó?" Đại Đầu chỉ con thằn lằn.
"Không đưa nó theo được." Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi đáp.
Hai người rời khỏi sơn động, mang theo lão Đại và Thập Tam trở về, Lão Đại trước khi đi không hề có vẻ gì là quyến luyến bịn rịn với con thằn lằn, đối với địa chi độc vật chỉ là khôi giáp của chúng, không có thần trí của Lão Đại chỉ huy, thằn lằn chẳng mấy chốc sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.
So với trời đất ngập tràn băng tuyết, xưởng tinh luyện kim của cổ thành chẳng khác gì Thiên Đường, nơi này rất ấm áp, có tường thành và cánh cổng kim bảo vệ, nơi này cũng rất an toàn, Đám người Vạn Tiểu Đường vẫn đang ngủ trong túi, để bảo đảm không có sơ hở nào, Tả Đăng Phong dùng Huyền Âm chân khí đóng băng họ thêm lần nữa.
Ở đây Lão Đại nhận được rất nhiều đồ ăn, nó là động vật ăn tạp, không hề kén ăn, cho gì ăn đó, có vết xe đổ ngày xưa, nó vẫn rất cung kính với Thập Tam, Thập Tam cũng đáp lại đầy thiện ý và chân thành nhận.
Tới lúc này Tả Đăng Phong mới chính thức thả lỏng, nhanh chóng ngủ thiếp đi, người tu hành rất hiếm khi mơ, nhưng lần này Tả Đăng Phong nằm mơ, mơ thấy lại cảnh gặp nạn ở dưới nước, lúc tỉnh lại vẫn thấy sợ không thôi, may mà Lão Đại đúng lúc xuất hiện, nếu không nhất định đã chết đuối.
Nghỉ ngơi xong, Tả Đăng Phong cõng lương khô bảy ngày, cùng Đại Đầu rời khỏi cổ thành đi tìm lương khô hồi trước thả xuống, để lại Thập Tam và Lão Đại ở cổ thành, vì lý do an toàn, trận pháp bảo vệ đám người Vạn Tiểu Đường vẫn được giữ lại.
Rời khỏi cổ thành, hai người xuôi nam, máy bay là bay thẳng, nên chỉ tìm được chỗ máy bay rơi, rồi từ đó đi thẳng về hướng đông nam để tìm...
/457
|